Nửa đêm canh hai, màn đêm dày đặc bao phủ Kim Quy thành. Đêm nay không có trăng, quả là một đêm thích hợp để làm chuyện mờ ám.
Ở cửa tây của Kim Quy thành lúc này, có hai nhóm người đang nhanh chóng di chuyển, có vẻ là một nhóm đang bị nhóm kia truy bắt. Nhóm người phía trước ở giữa là một chiếc xe ngựa, như thể là bọn họ đang bảo vệ một thứ gì đó rời thành.
Truy đuổi một hồi lâu, tới khi ra khỏi thành được gần nửa canh giờ, nhóm người phía trước bỗng nhiên dừng lại. Nhóm người phía sau cũng không lấy làm bất ngờ, cùng lúc ngừng di chuyển.
"Là kẻ nào đang theo đuôi chúng ta?" Hắc y nam tử đứng đầu nhóm người lên tiếng.
Không nhận được câu trả lời, hắn hừ lạnh một tiếng rồi tiếp, "Vân Vụ các đang làm việc. Kẻ nào to gan như vậy? Còn không mau rời đi?"
Lúc này, từ nhóm người phía sau đi tới một nam nhân, hướng hắc y nam tử chắp tay.
"Vân huynh thứ lỗi, chúng ta nghi ngờ xe ngựa của các ngươi chứa chấp phản đồ của Dược gia, xin cho chúng ta xoát xe ngựa. Nếu không tìm thấy phản đồ, tự nhiên chúng ta cũng rời đi."
Hắc y nam tử hừ lạnh: "Vân cô nương đã nói rồi, Vân Vụ các không liên quan gì tới Dược gia phản đồ, các ngươi nghe không hiểu sao?"
Lúc này, trong xe ngựa bỗng vang lên một giọng trong trẻo, "Không sao, ngươi cho bọn họ tới."
Hắc y nam tử nghe lệnh lùi lại. Mấy người Dược gia nhanh chóng tiến tới, mở cửa xe ngựa ra.
Bên trong chỉ có một thanh y nữ nhân đang ngồi.
"Hóa ra là Vân Thanh Ly Vân chủ quản. Chúng ta thất lễ rồi." Nam tử đứng đầu đội ngũ Dược gia hướng Tiểu Lan chắp tay rồi hướng mấy người phía sau hắn.
"Không phải là hắn. Chúng ta đi!"
Cuộc truy đuổi cứ như vậy mà kết thúc.
Kỳ lạ hơn nữa là, tình huống tương tự cũng đang xảy ra ở cửa bắc và cửa đông. Ba nhóm người bị truy đuổi chính là người của Vân Vụ các, dẫn đầu bởi ba vị chủ quản. Trên xe ngựa của bọn hắn là một lọ thuốc nhỏ, bên trong chứa huyết dịch của Vân Giám Binh.
Đúng vậy, đây chính là hỏa mù mà Bách Phong Linh tung ra. Vân Giám Binh thực sự thì đang cùng với Bách Phong Linh và Hồng Phượng trốn đi từ cửa bắc.
Vân Giám Binh vẫn đang hôn mê, mặt mũi tái nhợt do mất huyết quá nhiều. Nhưng mà chính bởi như vậy, dược hương trong người hắn cũng đã nhạt đi rất nhiều, đủ để Dược gia không nhận ra được.
Chiếc xe ngựa cũ kĩ chậm rãi đi ra từ cửa bắc. Hai nữ nhân trong xe lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, thả lỏng cảnh giác. Kế hoạch của bọn họ đã thành công rồi!
Bây giờ, bọn họ sẽ đưa Vân Giám Binh tới một trấn nhỏ, rồi từ đó trở về Thăng Long thành. Thăng Long thành là nơi đặt chủ các của Vân Vụ các, lại là kinh đô của Tấn quốc. Bách Phon Linh tin chắc rằng, chỉ cần Vân Giám Binh tới đó thì Dược gia sẽ không dám phô trương thanh thế lùng sục khắp nơi tìm hắn. Kinh Dương đế cũng không phải là một con hổ giấy. Còn về thương thế của hắn, đến Thăng Long thành bọn họ có thể mời mấy vị danh y tới để xem thế nào.
Nửa canh giờ sau khi bọn họ ra khỏi Kim Quy thành, kẻ phu xe bỗng nhiên dừng lại.
Hắn hướng vào trong xe, nhỏ giọng sợ hãi nói, "Mộng Điệp cô nương, Hỏa Phượng đại nhân, không hay rồi!"
"Chuyện gì?" Bách Phong Linh lo lắng hỏi.
"Chúng ta bị chặn đường!"
Chặn đường? Chẳng nhẽ ...?
Bách Phong Linh mở hé cửa xe ngựa, nhìn ra ngoài. Ở phía trước là một đội nhân mã mấy chục người. Kẻ dẫn đầu không phải ai khác, mà chính là Dược gia Tam trưởng lão Dược Vu Tinh.
Bách Phong Linh thân toát một tầng mồ hôi lạnh, cánh tay đang giữ cửa cũng đang run run.
Làm sao mà bọn họ biết được?
Nàng có thể nhìn được nụ cười trên khuôn mặt của Dược Vu Tinh kia. Lão có vẻ cũng đã nhìn thấy nàng.
"Mộng Điệp cô nương, còn không mau xuống xe."
Bách Phong Linh thở dài. Chuyện đã tới nước này, nàng cũng không thể làm gì khác.
Nàng hướng Hồng Phượng nhỏ giọng: "Tí nữa ta cố giữ chân bọn hắn, ngươi cõng Giám Binh chạy đi. Đừng nói nhiều. Ngươi phải tin tưởng ta!"
Bách Phong Linh đeo thiết trảo ở bên cạnh vào tay, lại rắt trường tiên vào đai lưng của mình, rồi mới chậm rãi xuống xe.
"Dược trưởng lão, nửa đêm canh ba ngài ở nơi này làm gì thế này?" Bách Phong Linh giả bộ bình tĩnh nhẹ mỉm cười.
Dược trưởng lão có vẻ đang rất cao hứng, vuốt râu cười ha hả.
"Vân Mộng Điệp, giao người ra đây thôi. Ta sẽ nể tình tên đệ tử Dược gia kê dược hương cho ngươi mà tha cho ba người các ngươi. Nhưng tên phản đồ kia, nhất định chúng ta phải mang đi."
Bách Phong Linh tay nắm chặt lấy trường tiên bên hông, vận chuyển tinh thần lực, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
"Dược trưởng lão, Vân Giám Binh mang họ Vân, đã trở thành người Vân Vụ các nhất định phải bảo hộ. Chuyện này, có thể thương lượng không?" Biết mình không có cơ hội thắng mà vẫn đâm đầu vào thì là kẻ ngu. Bách Phong Linh lúc này vẫn mở miệng cố vớt vát tình thế, mắt lại đảo qua đảo lại đánh giá tình thế xung quanh.
Nếu Dược trưởng lão ở đây thì hẳn là kế hoạch hỏa mù của nàng đã thất bại, có lẽ ba phía kia sẽ không có ai đi theo. Không biết ba người bọn họ có thể kịp thời tới đây ứng cứu không?
Bách Phong Linh tiếp tục kéo dài thời gian, "Dược trưởng lão, Giám Binh đã từng nói qua với ta về chuyện của Dược gia. Dược gia trưởng lão làm việc thất đức bị hắn biết được, liền muốn gϊếŧ hắn bịt đầu mối. Hắn chỉ muốn tự vệ, không phải là muốn phản bội Dược gia. Chuyện này, hay là ngài về điều tra trước rồi hẵng tới bắt người được không?"
Dược Vu Tinh nhíu mày. Thất đệ làm việc thất đức? Chuyện này không có khả năng.
Lão hừ lạnh, "Chuyện của Dược gia không cần người khác xen vào. Nếu hắn thật sự không phản bội Dược gia thì chúng ta tất nhiên sẽ cho hắn một cái công đạo. Nhưng hôm nay hắn nhất định phải cùng ta về Dược gia. Nếu ngươi không giao người thì ta sẽ không nể tình nữa!
Dược Vu Tinh phất tay ra hiệu cho mấy tên đệ tử ở đằng sau, "Lên."
Bách Phong Linh thở dài. Xem ra nàng không thể trốn tránh được nữa rồi.
Nàng rút trường tiên ra, nhanh chóng dùng khinh công bay về phía trước, lại hướng đằng sau hét lên mấy tiếng, "Các ngươi đi mau!"
Tên phu xe vốn là người của Ám Vân đường, lúc này cũng rút kiếm ra tiến lên hỗ trợ nàng. Còn Hồng Phượng thì nhanh chóng cõng Vân Giám Binh chạy về phía rừng cây đằng xa.
Dược Vu Tinh hừ lạnh, nhanh chóng dùng khinh công hướng về phía hai người Hồng Phượng phi tới.
Bách Phong Linh và ám vệ thì hiện tại đang bị Dược gia đệ tử bao vây, nhất thời không thể thoát ra được.
Thấy Dược trưởng lão càng ngày càng đến gần Hồng Phượng đang bỏ chạy, ánh mắt Bách Phong Linh dâng lên một vẻ tuyệt vọng. Làm thế nào bây giờ?
Bỗng nhiên lúc này, một luồng lực lượng lại đang hướng bên này phi tới. Dược Vu Tinh và Bách Phong Linh là hai kẻ có tinh thần lực mạnh mẽ nhất ở đây, nhanh chóng phát hiện ra luồng lực lượng này.
Có người? Là ai?
"Kẻ mới tới là người phương nào?" Dược Vu Tinh hét lớn, tiếng của lão vang xa cả một khoảng trời.
Đằng xa, một bạch y thân ảnh đang nhanh chóng chạy lại nơi này. Từ bạch y thân ảnh này phát ra một giọng nói hốt hoảng:
"Dừng lại, mau dừng lại! Mọi người dừng tay lại hết cho ta! Đừng đánh nữa!"
Giọng nói này Bách Phong Linh nhận ra, Hồng Phượng nhận ra, Dược trưởng lão cũng nhận ra, mà đến cả Dược gia đệ tử ở đây ai cũng nhận ra.
Là Dược Cao Lãng!
Tất cả mọi người đồng loạt dừng tay.
Bóng trắng nhanh chóng đi tới nơi đang giao tranh. Đúng là Dược Cao Lãng.
Hắn vẻ mặt hoảng sợ nhanh chóng hướng tới phía Bách Phong Linh mà tới. Thấy nàng còn chưa bị thương, Dược Cao Lãng nhẹ thở ra một hơi rồi quay sang Dược Vu Tinh hành lễ.
"Tam trưởng lão!"
Dược Vu Tinh nhíu mày, chuyện này xảy ra ngoài dự đoán của lão. Tại sao tiểu tử này lại ngăn Dược gia lại? Chẳng lẽ hắn có quen biết với Vân Vụ các?
"Lãng tiểu tử? Con sao lại ở đây? Con quen mấy người Vân Vụ các?" Lão hỏi.
Dược Cao Lãng lúc này vẫn còn đang thở hổn hển, nghe thấy câu hỏi thì vội gật gật đầu.
"Tam trưởng lão, không đánh nữa, về Kim Quy thành rồi nói. Ta sẽ trả lời mọi câu hỏi của ngài."
Dược Vu Tinh và Bách Phong Linh bỗng nhiên quay sang nhìn nhau bối rồi.
Dược Cao Lãng mất kiên nhẫn: "Tam trưởng lão, chuyện của Vân Giám Binh con biết rồi, cũng đã tra rõ rồi. Hắn không có sai, Dược gia chúng ta không thể vô cớ bắt hắn đi được. Người tin con đi."
Dược Vu Tinh ho khù khụ mấy cái rồi nói. "E hèm, nếu Lãng tiểu tử đã nói vậy thì chúng ta hãy cứ về Kim Quy thành đã rồi nói chuyện. Mộng Điệp cô nương thấy sao?"
Bách Phong Linh biết mấy người bọn họ hôm nay không thể thoát được, cũng chỉ đành thở dài gật đầu. Chỉ cần bọn họ chưa chết, có lẽ mọi chuyện còn còn cách giải quyết.
Cuộc chiến chưa bắt đầu mà cứ thế kết thúc một cách lãng xẹt.
Dược Cao Lãng lấy một con ngựa từ tay một tên đệ tử Dược gia rồi nhanh chóng leo lên, lại giơ tay hướng Bách Phong Linh nàng.
"Linh nhi, lên đây với ta."
Bách Phong Linh ngập ngừng. Chả lẽ nàng đã thực sự hiểu lầm hắn?
"Không phải là do huynh thật sao?" Nàng hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, chờ đợi một câu trả lời.
Dược Cao Lãng thở dài: "Ta đã hứa với muội rồi. Muội không tin ta sao?"
Nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, trong lòng Bách Phong Linh cuối cùng cũng bỏ xuống được tảng đá đã đè năng tâm can nàng cả tháng nay. Hóa ra không phải là hắn. Thực tốt quá!
Nàng nắm lấy bàn tay của hắn rồi leo lên thân ngựa.
Nàng dựa lưng vào người hắn, thả lỏng cơ thể vốn đang cứng ngắc vì bị áp lực đè nén. Nam nhân này lại cứu nàng một lần nữa, lại giúp Vân Vụ các một lần nữa.
Dược Vu Tinh thu hết cảnh này vào trong mắt, lại vuốt vuốt chòm rầu của mình, không biết là đang nghĩ gì.
Lão cưỡi ngựa đi song song với hai người. Đằng sau là xe ngựa của Hỏa Phượng và nhóm đệ tử của Dược gia.
"Lãng tiểu tử, dược hương trên người tiểu cô nương này là dược của con à? Thảo nào ta thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không phân biệt được. Ài, ta còn tưởng tên đệ tử khốn kiếp nào làm bừa, dám dùng dược hương lung tung nữa chứ."
Dược Cao Lãng gật đầu, lại nhẹ giọng trách móc "Người nhận ra dược hương mà còn không nể tình như vậy? Dược hương là đại biểu cho thân phận trung tâm của Dược gia ta, làm gì có kẻ nào dám dùng lung tung chứ?"
Bách Phong Linh không biết mình có đang hoa mắt hay không, nhưng mà lúc này nàng thấy Dược Vu Tinh tỏ vẻ xấu hổ, lại thêm chút có lỗi.
Lão nói: "Ài, vì chuyện của Thất đệ mà ta bị trưởng lão hội gây áp lực rất nhiều. Lúc đó ta tìm thấy thủ phạm gϊếŧ hắn thì con nói ta làm sao ta có thể bình tĩnh được. Lại nói, ta đã nể mặt tiểu cô nương này lắm rồi, nếu không làm sao nàng ta còn sống tới bây giờ chứ."
Thấy ánh mắt trách cứ của Dược Cao Lãng, Dược trưởng lão lại nói: "Được rồi ,được rồi! Nếu ta biết tiểu cô nương này là nữ nhân của con thì ta đã ngồi xuống cùng nàng nói lí tiếp rồi. Nhưng mà chuyện này con làm sao lại trách ta được chứ? Ta vốn là không biết mà!"
Bách Phong Linh nghe Tam trưởng lão nói nàng là nữ nhân của Dược Cao Lãng thì bỗng nhiên thấy nghẹn họng. Nhưng mà, dường như nàng vừa hiểu ra một chuyện gì đó.
Nàng hướng lão hỏi, "Tam trưởng lão, ta đã dùng máu của Giám Binh làm hỏa mù dẫn ngài tới ba cửa đông, tây, nam. Tại sao ngài lại biết chúng ta đi hướng bắc?"
Dược Vu Tinh cười ha hả, đắc chí vuốt râu nói: "Ha ha! Để sắc được dược hương hai vị thảo dược rất trân quý, lại cần phải được dùng trong một thời gian dài để mùi hương thấm vào máu, làm sao có chuyện trên dưới Dược gia đều được dùng thứ này. Đây là thứ mà chỉ đệ tử trung tâm nhất của Dược gia mới được phục dụng, để nếu như bọn hắn có mệnh hệ gì, chúng ta còn có thể nhanh chóng tìm được. Ta trước đây nói như vậy chỉ vì muốn Vân Vụ các dẫn tên tiểu tử đó ra thôi."
Bách Phong Linh bỗng nhiên bừng tĩnh đại ngộ. Chết tiệt. Hóa ra là kế điệu hổ ly sơn. Vị Dược trưởng lão này đúng là gừng càng già càng cay.
Nàng thở dài: "Mộng Điệp bái phục, Tam trưởng lão quả thật tài trí hơn người."
Dược Vu Tinh thấy được khen thì càng đắc ý: "Không có gì, tiểu Điệp, con còn nhỏ mà tài trí đã không tệ rồi. Nếu con muốn, sau này con cũng có thể hướng ta học tập một chút."
Bách Phong Linh bối rối. Chuyện của Giám Binh còn chưa được giải quyết, quan hệ của hai bên từ lúc nào đã tốt đến mức Tam trưởng lão có thể gọi nàng là tiêu Điệp cơ chứ. Chẳng nhẽ chỉ vì hắn hiểu nhầm chuyện của nàng và Dược Cao Lãng?
Nàng ngập ngừng: "Tam trưởng lão, chuyện của Giám Binh, không biết ngài nghĩ sao?"
Dược Vu Tinh lắc lắc đầu: "Lãng tiểu tử đã nói là có hiểu lầm thì nhất định có hiểu lầm. Ta tin vào khả năng của hắn. Chờ chốc nữa về thành chúng ta lại nói tiếp."
Bách Phong Linh gật đầu, cũng không tiếp tục nói thêm nữa.