Đã một năm kể từ ngày Chu Thái An trở thành hộ về cho Bách gia Thập Thất tiểu thư.
Sự thật là, Chu Thái An ban đầu nghe theo Bách Phong Linh cũng chỉ vì hắn muốn một nơi để lẩn trốn, tìm cơ hội báo thù cho Chu gia. Nhưng mà, sau mấy ngày theo Sở Vĩnh Trung học võ, nhìn thấy năng lực thực sự của người hộ vệ này của Bách Phong Linh thì Chu Thái An lại trở nên rất ngạc nhiên và bội phục.
Võ công của kẻ này có khi còn hơn cả phụ thân của hắn. Chu Thái An tự hỏi, vị đại ca này võ công cao như vậy, sao còn phải hạ mình đi theo bảo vệ cho một vị tiểu thư không quan trọng của một phú gia nhỏ bé này? Với năng lực của hắn, nếu muốn đầu quân làm tướng hay là tiến cung làm thân vệ cho Tân Chính vương cũng dư sức.
Còn có, mấy hôm đi bảo vệ cho Tiểu Lan chạy việc "vặt" cho Bách Phong Linh, Chu Thái An lại càng há hốc mồm hơn. Bách tiểu thư mới có bao nhiêu tuổi, sao có thể lại chính là chủ nhân phía sau màn của Yên Vụ Quán nổi tiếng kinh thành. Càng đáng ngạc nhiên hơn nữa, nàng còn là chủ nhân của Vân Hương lâu ở thành Nam, kỹ viện nổi tiếng bậc nhất đế đô.
Một tiểu thư khuê các như nàng, đi mở kỹ viện làm gì? Không những mở một cái thanh lâu, nửa năm sau khi hắn tới, tiểu thư còn thu mua cả Thanh Hương lầu phía thành Bắc. Nơi này là nơi nam nhân quyền quý của đế đô thường xuyên tới để uống rượu và đánh bạc. Mà Tiểu Lan lúc đầu nhìn như một tỳ nữ không đáng kể, lại có thể quản lý hai nơi này một cách ngăn nắp, không chê vào đâu được.
Sản nghiệp của Bách Phong Linh bây giờ có lẽ cũng ngang ngửa với cả sản nghiệp của Bách gia. Nhân thủ dưới tay nàng không ít, nhưng bọn họ không ai biết được đến danh tính của nàng, chỉ biết có Hồng Phượng và Tiểu Lan. Tiểu Lan ra ngoài cũng bị Bách Phong Linh bắt dịch dung, lại không cho dùng tên thật.
Kẻ nào có ý tứ muốn tra xét, cũng chỉ tra được người đứng sau Vân Hương Lâu và Thanh Hương lầu là một vị tên Vân Thanh Ly, không thể tra được tới Bách gia Thập Thất tiểu thư là nàng.
Bản tính cẩn thận này của Bách Phong Linh vốn là từ kinh nghiệm của kiếp trước mà có. Tính cách này cũng có thể coi là bệnh nghề nghiệp đi.
Nhưng mà, kế hoạch thực sự của Bách Phong Linh không phải chỉ là mở mấy trà quán, tửu lâu nhỏ bé. Những thứ này chỉ là một bàn đạp cho kế hoạch vĩ đại nàng. Điều này thì thủ hạ của nàng không ai biết. Bọn họ vẫn là đánh giá tham vọng của Bách Phong Linh quá thấp.
Nàng là muốn chen một chân vào sân chơi của Phong Vũ đại lục này, chứ không phải chỉ mãi làm một thương nhân quèn, vì phục vụ khách nhân thiên hạ mà sống.
***
Một ngày nọ, nhân dịp Hồng Phượng xử lý xong sự vụ ở An Hòa thành, có thời gian quay về Lạc An ăn tết, Bách Phong Linh liền tụ tập thủ hạ của nàng, đem ý tưởng vĩ đại của nàng ra nói với bọn họ.
"Các ngươi có biết, mấy năm nay ta mở trà lâu tửu quán, thu mua kỹ viện sòng bạc là muốn làm cái gì không?" Bách Phong Linh thần bí hỏi.
Tiểu Lan nhanh nhẩu đáp: "Tiểu thư là muốn kiếm thật nhiều tiền, trở thành một đại phú bà. Chúng ta theo tiểu thư cũng trở thành tiểu phú ông, tiểu phú bà."
Bách Phong Linh cười cười lắc đầu "Một phần thì đúng là vậy, nhưng kinh doanh như thế này, dù chúng ta có kiếm cả đời cũng không kiếm được mấy đồng đâu."
Những lời này của nàng, nếu để cho gia gia của nàng là Bách gia chủ Bách Tài nghe được, chắc lão sẽ phải tự đập đầu vào tường. Một tiểu nữ hài dùng thời gian bốn năm tạo dựng nên sản nghiệp mà lão dùng cả đời mới làm được mà nàng còn chê ít. Vậy kẻ dùng cả đời để xây dựng sản nghiệp như ông ta là phế vật sao?
Tiểu Lan và bọn thủ hạ đều mắt trợn tròn nhìn nàng.
Bách Phong Linh chống tay xuống bàn, lần lượt nhìn vào mắt từng người bọn họ, rồi chậm rãi nói:
"Ta muốn trở nên giàu có hơn cả một đế quốc, muốn tạo ra một cơ ngơi nổi danh cả Phong Vân đại lục. Ta muốn người người phải biết đến chúng ta, muốn bậc đế vương thấy ta cũng phải nể mặt."
Dừng một chút để cho chúng thủ hạ tiêu hóa câu nói vừa rồi, nàng lại tiếp:
"Các ngươi có muốn cùng ta tạo dựng một cơ nghiệp như vậy không?"
Trừ Sở Vĩnh Trung chỉ hơi nhẹ nhướn mày, những người khác đều há hốc mồm nhìn nàng. Trong đầu bọn họ cùng có chung một suy nghĩ. Tiểu thư không phải là bỗng nhiên hóa điên rồi chứ? Những điều nàng vừa nói thực sự là quá lớn mật rồi.
Chu Thái An vừa nghĩ rằng mình đã hiểu được vị tiểu thư này một chút, giờ bỗng nhận ra rằng mình lại đánh giá nàng quá thấp. Nữ nhân này, quá điên cuồng!
Chỉ có Sở Vĩnh Trung là hơi bất ngờ khi biết dã tâm của tiểu thư lại lớn thế, còn việc nàng có dã tâm, hắn đã biết từ lâu. Thực ra thì từ 4 năm trước, Sở Vĩnh Trung đã biết trong lòng tiểu thư có ấp ủ kế hoạch lớn nào đó. Sau hôm Bách Phong Linh thu nhận Hồng Phượng, nàng quay về đã từng nói với hắn:
"Vĩnh Trung, đến lúc chúng ta bắt đầu rồi. Ngươi hãy tìm cách giúp ta huấn luyện một đội ám vệ."
Hắn không biết tại sao nàng lại biết hắn có khả năng huấn luyện ám vệ. Hoặc có thể là nàng không biết, chỉ là nàng không còn nhân tuyển nào khác thôi. Nhưng chuyện huấn luyện ám vệ, quả thực là sở trường của hắn.
Phải biết là, từ nhỏ hắn đã được phụ thân và gia gia dạy dỗ kỹ lưỡng về mảng này. Không một ai, kể cả Bách Phong Linh biết được rằng, gia thế của hắn vốn có liên quan tới một tổ chức ám sát lớn của đại lục.
Kể từ đó, Sở Vĩnh Trung đã bí mật giúp Bách Phong Linh nuôi dưỡng rất nhiều ám vệ. Mấy năm nay, Hồng Phượng và Tiểu Lan là hai nữ nhân lại có thể yên tâm quản lý trà lâu và thanh lâu mà không bị kẻ nào nhòm ngó, ít nhiều cũng là nhờ ám vệ đường của hắn. Mà ám vệ đường của hắn phát triển cùng nhờ có tiền tài từ mấy sản nghiệp kia.
Sở Vĩnh Trung đang chìm trong suy nghĩ thì Bách Phong Linh nhắc đến hắn:
"Vĩnh Trung mấy năm qua đã giúp ta huấn luyện ám vệ, gọi là Ám Vân đường. Yên Vụ quán, Vân Hương Lâu, còn có Thanh Hương lầu cũng đã đi vào quỹ đạo. Giờ ta nghĩ, chúng ta cũng đã bước đầu có đầy đủ thực lực để thực hiện kế hoạch của ta rồi."
Mọi người vẫn còn đang im lặng tiêu hóa thông tin mà tiểu thư họ vừa mới ném ra. Hồng Phượng là người trầm ổn nhất trong số thủ hạ của nàng, thấy ai cũng im lặng, bèn lên tiếng nói ra tiếng lòng của mọi người:
"Tiểu thư, vậy người rốt cục có kế hoạch gì?"
Bách Phong Linh cười thần bí, nhỏ giọng nói ra kế hoạch ấp ủ suốt chín năm nay của nàng:
"Chúng ta làʍ ŧìиɦ báo!"
Thấy mọi người nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu, Bách Phong Linh lại tiếp:
"Các ngươi có biết, những điều gì quyết định thực lực của bất kì một thế lực nào đó không? Đó chính là tiền lực, chiến lực, còn có quan trọng nhất chính là thông tin."
Thấy thủ hạ nhíu mày suy nghĩ, nàng lại nói:
"Tiền lực và chiến lực chắc các ngươi đều hiểu. Thế còn thông tin thì sao? Ngươi biết càng nhiều thông tin về một người, biết điểm mạnh điểm yếu của hắn, ngươi càng dễ dàng đánh bại hắn. Thế lực nào trên đời cũng muốn cài người vào thế lực đối thủ, chính là vì hai chữ tình báo này. Các quốc gia cũng luôn thích dò la tin tức của nhau, chỉ chực chờ tìm ra điểm yếu của đối phương để cho một đòn chí mạng. Vậy tại sao, chúng ta không thể mua bán tình báo chứ."
Chu Thái An là con nhà tướng, vốn hiểu biết được chuyện chính trị và tầm quan trọng của thông tin. Cha hắn bị hại cũng không phải là vì có người nắm được thông tin đường đi nước bước của ông, rồi gài bằng chứng giả để vu khống đó sao? Nếu ngươi điều tra một người, rồi bán thông tin cho đối thủ của hắn, chắc chắn tên đối thủ đó sẽ sẵn sàng chi rất nhiều tiền để mua thông tin đó.
Bách Phong Linh nói xong, Hồng Phượng mắt sáng lên: "Nơi nhiều lời qua lại nhất là trà lâu tửu quán, nơi nam nhân thiếu đề phòng nhất lại là thanh lâu, có phải đó chính là lý do tiểu thư kinh doanh những chỗ này không? Đây chính là những nơi thích hợp nhất để thu thập thông tin. Quả là kinh doanh không cần vốn mà!"
"Thông minh!" - Bách Phong Linh gật đầu đồng ý.
Tiểu Lan từ ngày cai quản Vân Hương lâu cũng đã có chút khí chất lão bản, cũng càng trở nên nhạy bén với chuyện kinh doanh. Nàng nhăn mày hỏi:
"Tiểu thư, thu thông tin đã có cách, vậy còn chúng ta bán thông tin như thế nào?"
Bách Phong Linh cười mỉm nói: "Chuyện này không vội. Giờ việc quan trọng là Tiểu Lan và Hồng Phượng, các ngươi hãy về huấn luyện một số thủ hạ chuyên đi thu thập thông tin đi.
"Hồng Phượng, ngươi huấn luyện lão bản và tiểu nhị của Yên Vụ quán, còn có tìm mấy kẻ đóng giả làm khách nhân ngồi trong các tửu quán thu thập tin tức."
"Còn Tiểu Lan, ngươi giúp ta huấn luyện mấy vị cô nương. Nam nhân không đề phòng nhất chính là nữ tử yếu đuổi, nữ tử thanh lâu thì bọn hắn lại càng không cố kỵ. Chỉ cần bọn hắn dám đến thanh lâu bàn chuyện, chúng ta chắc chắn sẽ thu được rất nhiều tin tức quan trọng."
Sau khi bàn bạc chi tiết kế hoạch, Tiểu Lan và Hồng Phượng vội vã bỏ đi lo chuyện. Sở Vĩnh Trung cũng đi lo chuyện của Ám Vân Đường, chỉ có Chu Thái An là ngồi nhấp nhổm không biết mình có thể làm gì, mặt ngơ ngác, nhìn về phía Bách Phong Linh:
"Tiểu thư, vậy còn ta?"
Bách Phong Linh cười bí hiểm "Đi theo ta!"
Chu Thái An theo Bách Phong Linh ra ngoài đường, đi mãi vẫn không thấy tiểu thư nói gì, vội vã dò hỏi:
"Tiểu thư?"
Bách Phong Linh không vội đáp hắn, tiếp tục đi thêm một đoạn đường. Nàng bất chợt đứng lại, quay lại nhìn Chu Thái An.
"Thái An, ngươi nói thử xem, trên đường phố, loại người nào mà ít bị chú ý nhất, dù bọn họ có đứng cạnh nghe lỏm chuyện của người khác cũng sẽ không bị phát hiện?"
Chu Thái An nhíu mày nhìn xung quanh. Bỗng hắn nhìn thấy mấy kẻ khất cái rách rưới đang ngồi góc đường, những kẻ mà không người qua lại nào lại chú ý tới. Hắn nhướn mày đáp:
"Tiểu thư đang nói về mấy tên khất cái kia sao?"
"Đúng vậy!"
Chu Thái An lại nhăn mày ngẫm nghĩ, rồi mắt hắn chợt sáng lên. Nghĩ ra rồi!
Quay lại mừng rỡ nhìn Bách Phong Linh, hắn nói:
"Tiểu thư, có phải chúng ta nên thu nhận bọn họ không? Để mấy kẻ khất cái đó làm việc cho chúng ta."
"Vậy ngươi nói xem chúng ta làm thế nào thu thập bọn chúng?" - Bách Phong Linh hỏi lại.
"Chỉ cần bỏ tiền ra mua thôi, không phải sao?"
Bách Phong Linh phì cười, tiểu tử này đầu óc vẫn còn quá đơn giản.
"Không được! Làm thế quá tốn công. Để ta nói cho ngươi nghe. Ngươi chỉ cần liên hệ một tên trong số chúng, nói với hắn mỗi tuần đến báo với ngươi những chuyện quan trọng mà hắn nghe được. Có tin hữu dụng thì ngươi trả tiền. Nếu tên đó thông minh thì hắn sẽ biết đi tìm những tên khất cái khác để mua chuyện của bọn họ.
Nếu ngươi huấn luyện được mấy kẻ khất cái sáng dạ, đáng tin cậy thì chúng ta có thể thu nhận bọn hắn, để bọn hắn giúp chúng ta thu thập tin tức từ những kẻ khác. Muốn mở rộng mua bán tình báo thì sẽ cần rất nhiều nhân thủ.
Chuyện này, ta giao cho ngươi được không?"
Chu Thái An nhìn nàng đầy hâm mộ. Tiểu thư thực sự là quá thông minh đi. Không biết nàng học được những thứ này ở đâu vậy? Suy nghĩ khác lạ của nàng thực sự hắn chưa từng thấy qua ở những kẻ khác.
Nếu Bách Phong Linh nghe được suy nghĩ của hắn lúc này, nàng nhất định sẽ đáp lại rằng đây chỉ là mô hình buôn bán đa cấp thường thấy ở hiện đại thôi, trẻ em năm tuổi cũng hiểu sơ qua, không có gì đáng hâm mộ.
"Tiểu thư cứ giao cho ta! Ta nhất định sẽ trở thành thủ lĩnh của đám khất cái thành Lạc An." - Chu Thái An tự tin vỗ ngực đáp.
Bách Phong Linh lại nói: "Ngươi hãy dịch dung rồi tìm mua một tiểu viện trong thành, tạm thời chuyển vào đó ở, đừng để bị kẻ khác lần lại về Bách phủ. Ra ngoài làm việc đừng lấy tên thật, cứ lấy tên là Vân Lăng Quang."
"Đã biết! Ta sẽ không làm tiểu thư thất vọng."
"Ta rất mong chờ." - Bách Phong Linh quay người, bỏ lại một câu nói đằng sau.
Kế hoạch bao nhiêu năm của nàng cuối cùng cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo. Bách Phong Linh rất mong chờ. Không biết, thế lực của bọn hắn sau này còn có thể phát triển tới mức nào đây? Phong Vân đại lục, vì thế lực này sẽ xảy ra những sóng gió gì?