Sáng hôm sau, Bách Phong Linh bị đánh thức bởi một tiếng gõ cửa và một giọng nói nhẹ nhàng.

"Phong Linh, nàng dậy chưa? Ta về rồi đây."

Bách Phong Linh mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa, thấy trước mặt mình là Hoàng Thiên Du thì giả vờ ai oán hướng hắn trách móc.

"Thiên Du? Chàng còn về đây làm gì? Chàng nói muốn dẫn ta đi thăm thú mà lại bỏ ta một mình ngây ngốc ở khách điếm này cả một tuần. Chàng đúng là đô vô tâm."

Hoàng Thiên Du biết mình sai, nhưng cũng không thế nói với nàng là hắn bị hoàng điệt của mình bắt cóc, nhốt ở ngoài thành cả một tuần mới chịu thả ra.

Hắn nhẹ nhàng mở lời an ủi nàng, "Được rồi, là ta sai, là ta có lỗi với nàng. Không phải ta đã về rồi hay sao? Thật ra, chuyện hay còn ở phía trước. Chúng ta tới đây xem Quần Long hội, không phải là hôm nay mới bắt đầu sao? Nào nào, nàng chuẩn bị một chút rồi cùng ta xuống dưới ăn điểm tâm. Ăn xong ta dẫn nàng đi xem, thế nào?"

Bách Phong Linh vẫn giữ bộ mặt giận dỗi, đóng sập cửa lại rồi quay vào chuẩn bị.

Chờ tới lúc nàng thay đổi y phục và dịch dung xong thì cũng đã là nửa canh giờ sau.

Ở dưới lầu, Hoàng Thiên Du và bốn kẻ hộ vệ đều đang ngồi ăn sáng. Cả năm người đều rất sinh long hoạt hổ, có vẻ là không có thương thế gì. Tam hoàng tử quả thật là không có làm khó bọn hắn.

Bách Phong Linh vừa ăn điểm tâm, vừa nói chuyện với Hoàng Thiên Du trước mặt.

"Thiên Du, Quần Long hội này có gì hay? Không phải chỉ là một đống nhân sĩ giang hồ tới luận võ thôi sao?"

Hoàng Thiên Du cười cười: "Nàng nói không sai. Nhưng đây lại là đại hội luận võ lớn nhất của tam quốc. Phần thưởng chung cuộc rất lớn, nhiều cao thủ thành danh lâu năm có khi cũng sẽ tới đây tranh đoạt."

Nói đến đây thì hắn đưa mặt sát lại về phía nàng, nhỏ giọng nói thầm: "Ta cũng là tới vì vật này."

Bách Phong Linh bất ngờ. Chuyện này nàng chưa từng nghe nói qua. 

Hoàng Thiên Du lại thần bí nói tiếp, "Theo tin tức tuyệt mật của ta, phần thưởng lần này là do chính Long Hổ thành chủ đưa ra. Đó chính là một bản bí tích luyện tinh thần lực, nghe đồn là lấy ra từ bảo tàng của Cổ đế."

Nàng lại sửng sốt. Sao chuyện này lại cũng liên quan tới Cổ đế bảo tàng. Không phải là bảo tàng này vẫn chưa được khai quật sao?

"Cổ đế bảo tàng. Cái này ta có nghe nói qua. Nhưng không phải là bảo tàng này chưa được tìm thấy sao?" Bách Phong Linh lên tiếng hỏi.

Đến lượt Hoàng Thiên Du sửng sốt. Chuyện bí mật như Cổ đế bảo tàng mà nàng cũng biết? Nữ nhân này, quả thật không tầm thường.

"Ta là đọc được trong một quyển sách cổ." - Bách Phong Linh trả lời, giải đáp nghi hoặc của hắn.

Không biết là Hoàng Thiên Du có chấp nhận câu trả lời của nàng không, nhưng hắn vẫn nhỏ giọng nói tiếp: "Chính vì chưa khai quật được nên mọi người mới muốn có được bí tịch này, mong tìm ra được manh mối gì đó từ nó."

"Nhưng mà làm sao chàng lại chắc chắn rằng quyển bí tịch này là đến từ bảo tàng của Cổ đế? Nhỡ nó là một thứ hàng giả thì sao?" - Bách Phong Linh lại thắc mắc.

"Người của tam quốc đều đã kiểm chứng qua. Trang đầu tiên của quyển bí tịch này có ấn triện riêng của Cổ đế, không thể làm giả được. Còn có, kẻ hiện tại giữ cuốn bị tịch này trong tay nắm giữ cả bản đồ tới Cổ đế bảo tàng. Như vậy làm sao mà mọi người có thể không tin được."

Bách Phong Linh nhíu mày. Nếu như nàng không biết đứng sau vị thành chủ bí ẩn này là Chiến gia, hậu duệ của Cổ đế thì có khi nàng cũng sẽ tin vào chuyện này. Nhưng chính bởi nàng biết rõ như vậy, nàng có thể chắc chắn rằng, quyển bí tịch này không phải từ trong bảo tàng mà ra. Có lẽ nó chỉ là một quyển bí tịch của Chiến gia được truyền xuống từ đời của Cổ đế. 

Điều khiến nàng tò mò hơn cả là tại sao Chiến gia lại muốn thu hút ánh mắt của cả thiên hạ tới Cổ đế bảo tàng này. Làm như thế thì bọn hắn sẽ đạt được cái gì chứ?

Bách Phong Linh bỗng nhiên nhận ra một chi tiết quan trọng trong lời nói của Hoàng Thiên Du.

"Chàng cũng muốn tham gia vào Quần Long hội? Chàng biết võ công sao? Chàng nắm chắc mấy phần?"

Hoàng Thiên Du nhìn tiểu nữ tử trước mặt, ngẩng cao mặt tự tin đáp: "Đừng lo, phu quân của nàng võ công thượng thừa, nhất định sẽ làm cho nàng nở mày nở mặt."

Bách Phong Linh tối mặt. Nam nhân này năm nay cũng mới có 16 tuổi, cả đời sống trong kinh đô, võ công thượng thừa của hắn luyện ở đâu ra chứ?"

Bách Phong Linh thấy hắn tự tin như vậy thì cũng có chút ngờ vực, nhân lúc không ai để ý liền ra dấu sai ám vệ đi truyền tin cho Vân Vụ các, nói bọn hắn lại điều tra kỹ thân thế tên này.

Phong Vũ đại lục thật ra rất phức tạp. Ngoài các quốc gia khác nhau, ở đây còn có nhiều môn phái lớn nhỏ. Môn nhân của bọn hắn hành tẩu giang hồ, có người thích mang tên môn phái của mình ra dọa người, cũng có kẻ bí bí ẩn ẩn, không bao giờ tiết lộ môn phái của mình.

Bách Phong Linh bây giờ bỗng nghi ngờ Hoàng Thiên Du này cũng thuộc một môn phái nào đó. Nếu không thì sao một vương gia trẻ tuổi, không quyền không thế như hắn lại có võ công ngang ngửa với Sở Vĩnh Trung được cơ chứ.

Chuyện trong giang hồ võ lâm có khi còn phức tạp hơn chuyện chính trị, một tổ chức như Vân Vụ các cũng là thứ bọn hắn rất cần. Các môn phái bảo mật rất lớn, không dung kẻ ngoại lai, nên Vân Vụ các hiện giờ không có nhiều cách thu thập tình báo từ võ lâm. 

Tuy nhiên vẫn có rất nhiều kẻ vì tiền mà chịu bán tin tức của môn phái mình cho Vân Vụ các, nên chuyện kinh doanh của các nàng trong võ lâm giang hồ cũng không tồi. Vân Vụ các tính ra cũng là một thế lực có danh tiếng trong giang hồ. Lại nói, khiến Vân Vụ các thẩm thấu vào các môn phái của võ lâm chính là bước tiếp theo trong kế hoạch của Bách Phong Linh.

Bách Phong Linh nghĩ ngợi một chút, có phải nàng nên cho mấy kẻ dưới tay tới Quần Long hội phô bày chút thực lực không. Dù sao thì ở nơi dùng thực lực để nói chuyện này, một toán nữ tử chân yếu tay mềm thực sự không được giang hồ coi trọng.

Bách Phong Linh nghĩ liền làm. Nàng lại gửi tin cho tứ đại chủ quản, nói bọn hắn tự suy xét nghĩ kế. Làm xong, nàng cùng Hoàng Thiên Du tới đấu trường của Quần Long hội lần này.

Hôm nay chính là vòng đấu đầu tiên của Quần Long hội. Thể lệ vòng này rất đơn giản. Tất cả những người muốn tham gia sẽ cùng nhau tranh giành sáu mươi tư danh ngạch vào vòng trong. 

Muốn chiếm được một trong những danh ngạch này thì ngươi phải tham gia thủ lôi đài. Chỉ cần một kẻ thủ lôi đài qua mười trận mà không ngã hoặc sau hai canh giờ mà không có kẻ khác khiêu chiến thì xem như đạt tư cách. Đến khi sáu mươi tư suất đều có người, vòng thứ hai sẽ bắt đầu.

Giữa quảng trường trung tâm của Long Hổ thành không biết từ bao giờ đã dựng lên tám cái thạch đài lớn. Trên năm lôi đài đang diễn ra trận đấu, còn có ba lôi đài khác thì kẻ thủ lôi đài đang nhắm mắt dưỡng thần. Giữa các trận đấu đều có một nửa nén hương thời gian để người thủ lôi được nghỉ ngơi. Xem ra Quần Long hội đã bắt đầu.

Hoàng Thiên Du kéo Bách Phong Linh đi về phía quảng trường. Đi tới gần, Bách Phong Linh thấy được phía đằng xa có một cái bảng với sáu mươi tư danh ngạch, hai trong số đó đã được điền.

Bách Phong Linh tràn ngập hứng thú. "Thiên Du, chàng lên bây giờ sao?"

Hoàng Thiên Du lắc đầu: "Chưa vội."

Hoàng Thiên Du dẫn nàng tới chỗ ngồi trống ở hàng đầu tiên gần lôi đài số ba. Trên ghế là một tờ giấy ghi mấy chữ Phúc Kim Tiền trang. Có tiền quả thực có mặt mũi. Nơi này người xem đã ngồi chật kín mà bọn hắn vẫn có thể chiếm sáu ghế hàng đầu?"

"Phúc Kim Tiền trang?" - Bách Phong Linh giả bộ hỏi.

Hoàng Thiên Du cũng qua loa trả lời: "Trang chủ của nơi này là bằng hữu của ta. Thế nào? Phu quân nàng có giỏi không?"

Bách Phong Linh ném cho hắn một ánh mắt sùng bái. Hoàng Thiên Du rất vui vẻ, thưởng cho nàng một xiên đồ nướng mà hắn vừa mua. Bách Phong Linh cũng vui vẻ đưa tay nhận lấy. Ăn vặt đúng là sở thích của nàng.

Bách Phong Linh vừa ăn vừa nhìn ngó xung quanh. Nàng vừa liếc mắt qua khán đài bên cạnh thì thấy một hoàng bào nhân ảnh đang nhìn lại nàng, miệng khẽ nhếch lên. Thân ảnh này không phải là Trịnh Phúc Nguyên thì còn có thể là ai khác. Nam nhân này thực sự rất nhàm chán, suốt ngày chỉ thích mặc hoàng bào, sợ người khác không biết hắn là bậc đế vương hay sao? Nàng ném cho hắn một cái lườm rồi quay đi.

Trịnh Phúc Nguyên đã ở đây, Tấn quốc Nhị hoàng tử Hoàng Tử Liêm và Tề quốc Thái tử Tề Nguyệt Dạ Thiên chắc cũng đang ở đây. Bọn hắn đấu một trận chưa xong, chẳng nhẽ còn muốn ở Quần Long hội đấu một trận nữa?

Sau hơn hai canh giờ, kẻ thủ lôi đài số ba đã đấu hết chín trận, hiện giờ tinh thần rất mệt mỏi. Hắn nghỉ ngơi nửa nén hương rồi đứng dậy dùng ánh mắt khiêu khích nhìn xuống phía dưới. Đây là trận cuối cùng của hắn. Chỉ cần thắng trận này thôi thì hắn sẽ lấy được một danh ngạch vào vòng trong.

Lúc này, một nam nhân tử y từ dưới đài bay lên đứng trước mặt hắn, tay còn ngoắc ngoắc khiêu khích. Bách Phong Linh đen mặt. Nam nhân này quả là biết cách dùng thủ đoạn. Người ta đấu hết chín trận rồi hắn mới lên ứng chiến. Tử y nam tử đó không phải là ai khác, mà chính là người mới rồi còn ngồi cạnh nàng, Hoàng Thiên Du.

Võ công của Hoàng Thiên Du không tồi, chỉ khoảng hơn mười chiêu là kẻ kia đã bị hắn đá bay xuống đài. Hoàng Thiên Du này còn rất huênh hoang, không thèm nghỉ ngơi mà hướng phía khán đài ngoắc ngoắc tay, ra dấu muốn người tiếp theo khiêu chiến hắn lên đài. 

Sau một thoáng, Bách Phong Linh cũng hiểu tại sao nam nhân này lại có thể tự tin như vậy. Đó là bởi vì, người tiếp theo lên đài, và cả ba người sau đó nữa, đều là thủ hạ của hắn...

Bách Phong Linh thấy mình ngồi đây thực sự rất đáng xấu hổ. Nàng không biết nên tìm cái lỗ nào để mà chui xuống bây giờ. Nàng nhìn sang phía Trịnh Phúc Nguyên, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, vẻ mặt mang vẻ chế nhạo, như thể muốn nói "nàng nhìn tướng công của nàng kìa!"

Sau năm trận đấy không mất chút sức nào thì Hoàng Thiên Du cũng chịu dùng thời gian nghỉ ngơi để hồi phục khí lực. Đối thủ thứ sáu của hắn là một đại hán râu ria xồm xoàm, tay cầm một thanh đinh ba lớn. 

Vũ khí của Hoàng Thiên Du mấy trận trước đều là kiếm. Nhưng đinh ba của kẻ này dài gấp đôi kiếm của hắn, nếu hắn dùng kiếm thì sẽ không bao giờ có thể chạm tới người đối thủ. Hoàng Thiên Du mỉm cười nhìn xuống dưới đài, thủ hạ của hắn liền ném tới một cây bổng. 

"Tại hạ đổi vũ khí." - Hoàng Thiên Du nói với đối thủ.

Kẻ kia gật đầu, không có ý kiến.

Hoàng Thiên Du dùng bổng cũng rất thuận lợi. Dáng người hắn nhỏ hơn kẻ đối diện, thân thể lại linh hoạt, nhanh chóng dùng tốc độ để chiến thắng đối thủ.

Bách Phong Linh gật đầu thán phục. Phu quân này của nàng dù có chút phúc hắc, nhưng thân tủ cũng không tồi.

Mấy trận còn lại, Hoàng Thiên Du cũng thuận lợi chiến thắng và tấn cấp. Ba trận hắn dùng kiếm, chỉ có trận cuối khi đối thủ dùng thương thì hắn lại chuyển sang dùng bổng. Người này sở trường cả hai loại vũ khí, quả thật là hiếm gặp.

Hoàng Thiên Du xuống tới khán đài, Bách Phong Linh lại ném cho hắn một ánh mắt ngưỡng mộ.

"Thế nào, phu quân của nàng được chứ?"

Bách Phong Linh gật đầu lia lịa. "Thiên Du, rốt cục kiếm hay bổng mới là thế mạnh của chàng vậy?"

Hoàng Thiên Du cười nhẹ. "Đều không phải. Mới vòng đầu ta chưa muốn hiển lộ thực lực. Vào trong nàng sẽ thấy."

Bách Phong Linh ngạc nhiên. Đều không phải? Hừm, biết dùng nhiều vũ khí như vậy, có lẽ nàng đã đoán được môn phái đằng sau lưng hắn.

Sau khi Hoàng Thiên Du thuận lợi lấy một danh ngạch và đi xuống khỏi lôi đài số ba, thì một thân ảnh bay lên chiếm giữ lôi đài này.

Là Trịnh Phúc Nguyên. 

Bách Phong Linh nhận ra thân phận hắn, còn Hoàng Thiên Du bên cạnh lại nhận ra môn phái của hắn. 

Hoàng Thiên Du đang muốn cùng Bách Phong Linh rời đi thì bỗng quyết định ở lại. Hắn chăm chú xem hoàng y nam nhân trên lôi đài, nói là muốn quan sát đối thủ mạnh. 

"Quả là Thượng Thiên Kiếm phái nhân." - Hoàng Thiên Du lẩm bẩm.

Bách Phong Linh cũng ngạc nhiên. "Thiên Du, nam tử này là môn nhân của Phong Vũ đại lục đệ nhất kiếm phái Thượng Thiên Kiếm phái sao?"

Hoàng Thiên Du nghiêm túc gật đầu, nhỏ giọng giải thích cho nàng. Cách dùng kiếm của kẻ trước mặt này là cách dùng kiếm đặc trưng của Thượng Thiên Kiếm phái.

Trịnh Phúc Nguyên một mạch thắng mười trận, trận nào cũng chỉ dùng dưới mười chiêu. Thú vị nhất là trận cuối cùng, đối thủ của hắn vừa lên đài, không thèm chiến đấu mà cúi đầu nhận thua luôn. 

Bách Phong Linh bĩu môi. Tên này chả nhẽ cũng học được chiêu vừa rồi của Hoàng Thiên Du?

Trịnh Phúc Nguyên chiến thắng trong sự vỗ tay rầm rầm của quần chúng. Không ít người nhận ra thân phận Thượng Thiên Kiếm phái môn nhân của hắn. 

Khi xuống đài, hắn còn liếc mắt qua Bách Phong Linh và Hoàng Thiên Du bên cạnh nàng. Hoàng Thiên Du thấy ánh mắt của hắn, theo phản xạ kéo Bách Phong Linh ra sau lưng mình. Trịnh Phúc Nguyên nhìn thấy cảnh này, miệng buông một tiếng hừ lạnh rồi bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play