Sau khi trở thành Hạo Hiên Vương phi, cuộc sống của Bách Phong Linh thật ra cũng không có thay đổi nhiều.
Hoàng Thiên Du mấy ngày đầu đều ở trong phủ, cùng nàng đàm đạo chuyện thế gian, lại thỉnh thoảng cùng nàng chơi cờ. Hoàng Thiên Du thán phục nàng, mà nàng cũng thán phục hắn. Kẻ này nhìn bề ngoài có vẻ là một Tiêu Dao vương, nhưng thật ra lại là một lão hổ ẩn mình.
Bách Phong Linh có truyền tin báo Sở Vĩnh Trung đến nhìn thử võ công của hắn, Sở Vĩnh Trung có nói là thân thủ hai người ngang sức ngang tài. Người có thể được Sở hộ vệ nhận định như vậy thì nhất định là cao thủ.
Hoàng Thiên Du bồi nàng ở trong phủ mấy ngày rồi lại rời phủ không biết đi đâu. Bách Phong Linh đương nhiên là tò mò, liền sai Vân Vụ các theo dõi hắn sát sao.
Từ lúc hắn đi, Bách Phong Linh ngày ngày ở trong Hạo Hiên vương phủ nhàn nhã, thỉnh thoảng còn ở trong viện của hai người chăm sóc cây cỏ. Không biết Bách Phong Linh nàng từ lúc nào lại có hứng thú với thực vật.
Một hôm, khi Bách Phong Linh đang tưới hoa thì một bóng người trèo tường nhảy vào viện của nàng. Viện tử này bình thường nàng cũng không cho hạ nhân lui tới, nếu có kẻ muốn tới đây ám sát nàng thì cũng rất dễ dàng. À mà quên mất, bọn hắn phải vượt qua được một đống Ám Vân vệ trước đã.
Là kẻ nào mà có thể ngang nhiên trèo tường mà Ám Vân vệ lại không động thủ? Bách Phong Linh khi nhìn rõ kẻ đang tới thì hiểu ra, nhưng mặt cũng đen lại.
"Thái An? Ngươi trèo tường vào đây làm gì?"
Chu Thái An gãi đầu: "Tiểu thư, không thì người bảo ta đi đường nào?"
Bách Phong Linh quên mất là Chu Thái An cả tháng nay vẫn bận rộn ở Trịnh quốc, đây lần đầu tiên hắn tới nơi này.
"Lần sau ngươi từ cửa phụ của phủ tiến vào. Kẻ canh giữ ở đó là người của Vân Vụ các chúng ta."
Chu Thái An gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Hắn tiến lên giúp Bách Phong Linh tưới cây.
"Tiểu thư, nghe chuyện người thành hôn ta thật sự là hết hồn, xử lý xong công chuyện liền chạy ngay tới đây. Tiểu thư thực sự rất giỏi, làm thế nào mà người lại trở thành vương phi được vậy? Tiếc là ngày thành hôn của người ta không có đến kịp, bỏ lỡ bao nhiêu hay." - Chu Thái An đùa giỡn, giả vờ thở dài.
Từ ngày thù của Chu gia được báo, Chu Thái An cũng bỏ xuống cái bộ dáng lạnh nhạt trước kia, trở về đúng với tuổi thật và tính cách bình thường của hắn.
Bách Phong Linh lại đen mặt. Nàng thực sự quá nhân từ với bọn thủ hạ rồi đúng không, tại sao kẻ nào cũng có thể nhẹ nhàng đùa bỡn nàng như thế.
"Lỡ rồi thì ngươi còn tới làm gì? Ta không giao cho ngươi đủ việc sao?"
Chu Thái An bắt đầu nghiêm túc trở lại.
"Tiểu thư, ta là theo Phong Vân đoàn bảo hộ thương đội một đường từ Lạc An tới đây. Ta mang tới rất nhiều tin tức quan trọng từ Trịnh quốc, người nghe nhất định sẽ giật mình."
Nghe Chu Thái An thần bí như vậy, Bách Phong Linh cũng cảm thấy tò mò. Nàng không tưới cây nữa mà dẫn Chu Thái An tới một đình viện nhỏ gần đó. Hai người ngồi xuống, Chu Thái An bắt đầu báo cáo.
"Nửa tháng trước, Trịnh quốc thái thượng hoàng đã băng hà, chuyện này hẳn là tiểu thư cũng nghe rồi đi?"
Bách Phong Linh gật đầu. Chuyện này xôn xao tam quốc, không có Vân Vụ các nàng cũng có thể biết được.
"Tin tức trong cung truyền tới, Trịnh Kim không phải tự nhiên chết, mà là bị người độc chết. Ta đã cho người đi tra. Kẻ hạ độc này tiểu thư cũng quen, là Lâm Thục tần. À không, phải nói là Lâm Thục phi, giờ nàng ấy đã trở thành phi tử của Chính Công vương."
Bách Phong Linh sửng sốt. Chén trà trên tay nàng rơi xuống đất vỡ tan, nhưng nàng cũng không thèm để ý. Lâm Sơn Ca là một nữ tử dịu dàng, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Mà nàng ấy lại còn trở thành phi tử của nhi tử tướng công của mình. Chuyện vai vế lộn xộn này mà nàng ấy cũng dám làm?
Chu Thái An lại tiếp tục:
"Chuyện này là Vân Diễm bên người Thục phi ấy chuyển tới. Lâm Thục phi hình như đạt được thỏa hiệp nào đó với Chính Công vương. Một tuần trước, Lâm gia gặp chuyện, Lâm Nhất Chiêu đã bị cách chức, Lâm gia cả nhà đã bị đuổi ra khỏi Lạc An thành."
Bách Phong Linh thở dài. Nguyện vọng trả thù Lâm gia của Lâm Sơn Ca cuối cùng cũng thành sự thật. Nhưng cái giá mà nàng ấy phải trả có phải là quá lớn rồi không?
"Tiểu thư, Lâm Sơn Ca này đã biết thân phận của người, liệu nàng ta có đem chuyện này nói với Trịnh Phúc Nguyên không?" - Chu Thái An thấp giọng hỏi.
Bách Phong Linh trầm ngâm. Lâm Sơn Ca từng là bằng hữu của nàng. Nàng không thể dễ dàng xuống tay với tỉ ấy được. "Vân Diễm vẫn đang ở bên cạnh nàng ấy?"
Chu Thái An gật đầu: "Vân Diễm vẫn là tỳ nữ thân cận của Thục phi nương nương. Nếu không thì tin tức này chúng ta cũng khó mà có được."
Bách Phong Linh tay gõ gõ mặt bàn, xem chừng đang rất suy tư. "Vậy thì trước mắt chưa cần lo lắng lắm. Truyền tin về Lạc An, hỏi Sơn Ca có muốn chúng ta giúp nàng xử lý Lâm gia không. Còn nữa, bảo Vân Diễm chú ý tới động thái của nàng ấy. Vả lại, cố gắng cài thêm người vào hoàng cung."
Chu Thái An gật đầu, rồi lại thần thần bí bí nói tiếp. "Tiểu thư, thật ra đó chỉ là tin tức bình thường nhất trong những tin tức ta mang tới thôi!"
Bách Phong Linh nhướn mày nhìn hắn. Còn tin tức đáng ngạc nhiên hơn ở phía sau sao?
Chu Thái An không để nàng chờ lâu, tiếp tục báo cáo. "Tiểu thư, Trịnh Phúc Nguyên kia không hiểu làm cách nào mà đã tra ra Phong Vân đoàn là thế lực của Vân Vụ các. Nhưng hắn chưa ra tay, lại sai người tới báo cho Hồng Phượng là hắn rất không vui khi có một quân đoàn lớn như vậy ở Trịnh quốc của hắn, còn bảo Phượng tỉ báo cho tiểu thư, nói hắn muốn gặp tiểu thư nói chuyện."
Bách Phong Linh tái mặt. "Hắn tra ra Hồng Phượng?"
Chu Thái An lại gật đầu. "Yên Vụ quán là sản nghiệp của Vân Vụ các đã không phải là bí mật gì. Trong tứ đại chủ quản thì thân phận của Phượng tỉ là dễ đoán nhất. Tỉ ấy lấy tên là Vân Hỏa Phụng, khác gì tự nói mình là Hồng Phượng của Yên Vụ các đâu, kẻ có ý đều có thể tra ra được. Nhưng ba người bọn ta thì không dễ tra như vậy."
Bách Phong Linh thấy hắn nói rất có lý, cũng gật đầu. "Ngươi nói xem, Trịnh Phúc Nguyên này làm vậy là muốn gì đây?"
Chu Thái An cười cười, mặt gian trá. "Tiểu thư, ta nghĩ là ta đoán được ý tứ của hắn, tiểu thư có muốn nghe không?"
"Nói đi."
"Tiểu thư, vị Chính Công vương này không phải trước đó đã ngỏ lời muốn cưới người sao. Hắn ta làm như vậy chắc chắn là muốn bàn điều kiện với người. Nếu người đồng ý gả cho hắn, có lẽ hắn sẽ tha cho Phong Vân đoàn, lại sẽ mắt nhắm mắt mở với Vân Vụ các. Còn nếu không, hẳn là hắn sẽ không để một con hổ nhởn nhơ ở Trịnh quốc của hắn đâu."
Bách Phong Linh thấy thật nhức đầu, ngồi đó day day chán. Nam nhân thật là phiền phức.
"Ngươi truyền tin cho hắn. Bảo là ta đang ở Thăng Long thành bàn chuyện quan trọng, không rảnh tới Lạc An cùng hắn nói chuyện. Còn nữa, nói với hắn, Phong Vân đoàn hoạt động là có trả thuế cho Trịnh quốc đầy đủ. Nếu hắn thấy ngứa mắt, chúng ta sẽ chuyển trụ sở của Phong Vân đoàn sang Tấn quốc. Nếu hắn nhắm một mắt mở một mắt cho chúng ta, chúng ta sẽ đảm bảo thương đội của Trịnh quốc dù đi đâu cũng sẽ không gặp cảnh bị thổ phỉ cướp bóc."
Chu Thái An âm thầm bội phục. Tiểu thư còn dám đe dọa cả Trịnh vương, lại còn dùng chiêu vừa đấm vừa xoa của hắn đem trả lại cho hắn.
Bách Phong Linh đứng lên chuẩn bị rời đi. "Ngươi còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì đi đi."
Chu Thái An sụ mặt, giở giọng mè nheo khiến Bách Phong Linh là nữ nhân cũng phải rùng mình. "Tiểu thư, ta vừa mới đến mà. Lâu lắm rồi ta chưa được gặp tiểu thư, ta thực sự rất nhớ người. Người còn chưa cho ta ăn một bữa cơm đã đuổi ta đi sao?"
Bách Phong Linh tối mặt: "Ngươi rảnh lắm sao? Rảnh vậy thì mau tìm một vị cô nương nào đó mà cưới đi."
Giờ thì đến lượt Chu Thái An tối mặt. "Tiểu thư, ta mới 15 tuổi thôi! Phượng tỉ đã gả, giờ đến lượt Vĩnh Trung ca ca với Lan tỉ. Chờ hai người bọn họ xong thì mới đến lượt ta được. Ta là tiểu đệ trong nhà, đâu có chuyện ta phải kết hôn trước."
Bách Phong Linh bỗng nhiên nhớ ra Chu Thái An vốn bằng tuổi với nàng, là người trẻ nhất trong tứ đại chủ quản của Vân Vụ các. Nghĩ đến đây, Bách Phong Linh lại thấy hơi chột dạ. Nàng để một tiểu nam hài như vậy suốt ngày đi bôn ba công chuyện ở bên ngoài, có phải cũng có chút quá đáng không. Nghĩ tới đây, Bách Phong Linh liền thở dài.
"Vậy ngươi chờ ở đây một chút. Ta xuống bếp làm mấy món mặn, chốc nữa ta và ngươi cùng ăn."
Chu Thái An thụ sủng nhược kinh, hắn không ngờ mình chỉ nói đùa như vậy mà tiểu thư lại đích thân xuống bếp. Hắn nào dám ngồi yên, lập tức đứng dẫy lẽo đẽo theo Bách Phong Linh xuống bếp.
Tiểu Lan từ sáng sớm đã không biết đi đâu, trong viện của nàng cũng không có ai. Chu Thái An ở đây, nàng cũng không tiện gọi tỳ nữ ở ngoài vào chuẩn bị cơm. Bách Phong Linh cuối cùng chỉ có thể tự mình xuống bếp.
Trước đây vốn là có Tiểu Huệ, nhưng Tiểu Huệ theo bên nàng một thời gian cũng trưởng thành không ít. Tới Tấn quốc, Bách Phong Linh không mang Tiểu Huệ theo mà để nàng ở lại, giao cho nàng chức Lạc An thành Vân Vụ các chủ quản. Xem ra Bách Phong Linh nàng lại phải tìm một tỳ nữ mới rồi.
Lại nói, Chu Thái An dù nói là xuống bếp phụ nàng làm đồ ăn nhưng mà một đại nam nhân như hắn cả đời chưa từng nấu ăn thì giúp được gì cơ chứ. Vừa vào bếp được một lúc, hắn đã làm đổ vỡ mấy thứ, bị Bách Phong Linh tức giận đuổi ra ngoài.
Bách Phong Linh cặm cụi trong bếp tới trưa thì cũng xong. Nàng vừa sai Chu Thái An vào bưng mấy món ăn ra thì đúng lúc Tiểu Lan về tới phủ.
"Thật thơm nga. Đúng lúc ta đang đói bụng." Tiểu Lan vui mừng kêu lên.
Bách Phong Linh thở dài, không hiểu nơi này ai là chủ ai là tớ nữa. Dù vậy nhưng nàng cũng không tức giận gì với hai người bọn họ, chỉ bảo Tiểu Lan lấy thêm một bộ bát đũa lên ăn.
Vừa ăn, Chu Thái An vừa đem tin tức từ Lạc An nói cho Tiểu Lan nghe, làm nàng ấy cũng ngạc nhiên không thôi. Ba người vừa ăn cơm, vừa nhẹ giọng nói chuyện, đầm ấm như người một nhà. Bách Phong Linh trong lòng ấm áp. Những người này chính là gia đình thực sự của nàng ở nơi này.
"Chờ hôm nào Hồng Phượng với Vĩnh Trung rảnh, cũng gọi bọn hắn tới ăn cơm đi. Gọi cả Giám Binh nữa. Lâu lắm rồi mấy người một nhà chúng ta không có cùng ngồi ăn với nhau rồi. Về sau dù các ngươi bận rộn cũng nhất định phải để ra chút thời gian rảnh tới đây. Vân Vụ các có phát triển mà mấy người chúng ta đều không có chút thời gian vui vẻ thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ."
Chu Thái An và Tiểu Lan đều vui vẻ gật đầu. Lý do bọn hắn tin phục tiểu thư như vậy một phần là vì tài năng của nàng, nhưng một phần lớn khác lại chính là do con người ấm áp của tiểu thư. Tiểu thư chưa từng coi bọn hắn là hạ nhân mà sai bảo, mà luôn coi bọn hắn là thân nhân mà chỉ dạy, lại ra sức bảo vệ. Đi theo một người tuyệt vời như vậy, dù một ngày nàng có bảo bọn họ bỏ mạng vì nàng, bọn họ cũng sẽ không từ nan.