Từ lúc đi gặp Dược Cao Lãng về, tâm trạng Bách Phong Linh phi thường không tốt. Nàng tạo ra Vân Vụ các vốn là muốn nó trở thành một thế lực trung lập, chưa từng có ý định chen một chân vào việc tranh chấp ngôi vị của hai vị hoàng tử.
Nàng mong một cuộc sống tiêu dao khoái hoạt, không phải một cuộc sống đầy thù hằn, tranh đấu.
Chỉ Là Đại hoàng tử trước hại Chu gia diệt tộc, thù của Chu Thái An thì cũng là thù của nàng, sau lại muốn thú nàng phủ, cuối cùng lại hại nạng suýt mất đi cái mạng nhỏ.
Bách Phong Linh nàng không thích gây sự, nhưng kẻ khác gây sự với nàng trước thì nàng không ngại mà dạy dỗ hắn một phen.
Bách Phong Linh lắc lắc đầu, quên đi chuyện không vui vừa rồi.
Đêm hôm sau, Vân Vụ các tứ đại quản sự tập hợp ở viện phủ của nàng, lần cuối cùng chỉnh lý lại kế hoạch ngày mai. Bàn bạc cả đêm, bốn người chia ra đi thực hiện nhiệm vụ của mình. Đến lúc thu lưới rồi!
Ngày nạng hẹn gặp với Đại hoàng tử cuối cùng cũng tới. Bách Phong Linh từ sáng sớm đã lẻn ra khỏi phủ, để lại ở trong phủ là nữ tử từng đóng giả là nàng khi còn ở Thiên An thành. Nữ tử này là thế thân của nàng. Bách Phong Linh muốn tạo ra chứng cử giả cho mình, để kẻ khác không thể tìm thấy quan hệ giữa nàng và chuyện của hôm nay.
Hôm nay Vân Hương lâu đóng cửa không tiếp khách. Đúng chính Ngọ, Trịnh Phúc Thái mang theo hai tên thị vệ tiến tới cửa của Vân Hương lâu, được người của nàng tước hết vũ khí rồi dẫn vào.
"Đại hoàng tử, mời ngồi." - Bách Phong Linh mỉm cười, ra dấu về chiếc ghế trước mặt.
Sau lưng nàng chỉ có Tiểu Huệ đứng hầu, bốn vị thủ hạ của nàng không biết đã đi đâu mất.
"Vân Vụ các chủ, cửu ngưỡng đại danh đã lâu." Trịnh Phúc Thái hôm nay mặc một bộ hoàng bào, tôn lên khí chất hoàng tộc tôn quý của hắn.
Đây là lần đầu tiên Bách Phong Linh gặp Trịnh Phúc Thái. Người này mang cho nàng cảm giác là một nam tử trầm ổn, từ tốn. Hắn có gương mặt chữ điền, sống mũi cao, lông mày rộng mà thẳng, trên môi từ lúc vào vẫn giữ một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp.
"Điện hạ quá lời, được gặp ngài là phúc phận của Vân Mộng Điệp ta." - giọng nói nàng thì có vẻ giữ lễ, nhưng từ lúc Trịnh Phúc Thái đi vào, nàng vẫn không hề đứng lên hành lễ với hắn.
Trịnh Phúc Thái cũng không tức giận.
"Vân Mộng Điệp? Hình như Thiên An thành Vân Vụ các cũng có một Vân Mộng Điệp."
"Chính là tiểu nữ."
"Ồ. Ta nghe nói mấy tuần trước có kẻ tới tấn công chi nhánh đó của Vân Vụ các, Mộng Điệp cô nương không có việc gì chứ?"
"Tạ ơn điện hạ đã quan tâm. Mộng Điệp mạng lớn, trước ngày hôm đó đã rời khỏi Thiên An thành." - Bách Phong Linh trong lòng tức giận, miệng vẫn tươi cười đáp.
Hai người vừa uống rượu, vừa lời qua tiếng lại. Hơn nửa canh giờ, vẫn không ai nhắc tới chuyện chính.
Trịnh Phúc Thái chờ đợi lâu mất kiên nhẫn, đánh phải mở lời trước:
"Người khôn không nói tiếng lóng. Mộng Điệp cô nương hẳn là hiểu rõ mục đích của ta đến đây hôm nay."
"Tiểu nữ ngu muội. Mời điện hạ chỉ giáo." - Bách Phong Linh tiếp tục giả ngu.
Trịnh Phúc Thái ngửa bài, trực tiếp nói với nàng:
"Phụ hoàng đã già yếu, không còn có thể tại vị được bao lâu nữa. Giang sơn Trịnh quốc, nếu không phải rơi vào tay ta thì cũng rơi vào tay của Nhị đệ. Ta tới đây là muốn mượn lực của Vân Vụ các. Đến khi ta lên ngôi, nhất định sẽ nhớ ơn huệ ngày hôm nay mà hậu tạ."
Bách Phong Linh cười cười lắc đầu: "Đại hoàng tử người đánh giá cao Vân Vụ các của ta quá rồi. Mộng Điệp sức lực có hạn, e là không giúp được gì cho điện hạ. Vả lại, Vân Vụ các chỉ mua bán tin tức, cũng không muốn nhúng chân vào vũng bùn này."
Trịnh Phúc Thái thấy Bách Phong Linh vẫn không chịu thẳng thắng, liền hừ lạnh:
"Chỉ sợ là chân của Mộng Điệp cô nương đã ngập bùn rồi. Nếu Vân Vụ các không muốn xen vào chuyện huynh đệ ta, vì cớ gì các ngươi lại ngừng bán tin tức cho người của ta, lại âm thầm ra tay giúp đỡ Nhị đệ."
"Điện hạ, chuyện này ngài không thể nói bừa được. Vân Vụ các không phải không muốn bán cho ngài, mà là không có tin tức mà ngài cần thôi. Chẳng phải khi người của ngài muốn mua độc quyền tin tức, Vân Vụ các liền vì hắn phá lệ, đặt ra hẳn một quy định riêng cho chuyện này sao." - Bách Phong Linh vẫn không chịu thừa nhận.
Trịnh Phúc Thái tức giận.
"Ta tưởng Mộng Điệp cô nương hôm nay mời ta đến đây là có thành ý nói chuyện thẳng thắn. Nếu Mộng Điệp cô nương đã quyết như vậy rồi, thì chúng ta không còn gì để nói nữa."
Trịnh Phúc Thái đang muốn đứng lên rời đi. Bách Phong Linh liền cười lạnh.
"Điện hạ chớ có vội vàng. Mộng Điệp còn muốn tiếp chuyện người thêm vài canh giờ nữa. Bây giờ người chưa thể đi được."
Trịnh Phúc Thái muốn đứng dậy, lại thấy tứ chi bủn rủn, tay chân vô lực. Hắn sợ hãi nhìn Bách Phong Linh rồi quát.
"Tiện nữ to gan. Đang ở giữa đế đô mà ngươi cũng dám hạ độc bản hoàng tử."
"Điện hạ quá khen. Mộng Điệp dám làm thì tất đã có chuẩn bị trước." Bách Phong Linh không chút sợ hãi, chậm rãi ngồi thưởng trà.
Biết Bách Phong Linh thích uống trà, Hồng Phượng khi rời Tấn Quốc có đem về trà Long Tỉnh cao cấp, một loại trà đặc sản mà chỉ ở Tấn quốc mới có. Thứ trà này có mùi thơm dịu nhẹ, hương vị lại đậm đà, quả là trà ngon.
Trịnh Phúc Thái thấy Bách Phong Linh không để ý tới mình, lại càng tức giận:
"Người của bản hoàng tử đã bao vây nơi này rồi."
"Ừ" - Bách Phong Linh không nhẹ không nặng đáp. Hôm nay nàng dám giam cầm Đại hoàng tử ở đâym đương nhiên là đã có tính toán trước.
Trịnh Phúc Thái biết là mình không thể làm gì được, hít một hơi thật sâu kìm nén cơn giận.
"Ngươi hạ độc vào đâu?"
"Trà"
"Làm sao có thể? Chén trà là ta tự mang tới. Khi ngươi rót trà, ta cũng đã dùng kim bạc thử độc, rõ ràng trong trà không có độc."
Bách Phong Linh nhếch môi. Đúng vậy, lúc mới rót thì trà chưa có độc. Độc là do nàng dùng tinh thần lực di chuyển từ tay áo nàng vào trong chén trà của hắn, bên ngoài còn ngụy trang một lớp huyễn ảnh trong suốt.
Bách Phong Linh trước đây cứ nghĩ nàng chỉ có thể điều khiển những thứ mình tạo ra. Nhưng mấy ngày trước, Dược Cao Lãng ngầm nhắc nhở nàng, nàng mới biết tinh thần lực có thể di chuyển được đồ vật.
Đầu óc Bách Phong Linh bắt đầu suy nghĩ miên man. Dược Cao Lãng này biết cũng thật nhiều. Không biết hắn là người phương nào?
Bách Phong Linh nhìn vào chén trà trước mặt, lại nghĩ đến câu nói mấy hôm trước của hắn.
"Đại nghiệp nghìn thu một ấm trà ..."
Trịnh Phúc Thái thấy Bách Phong Linh không trả lời câu hỏi của hắn, tâm trí lại còn lơ đãng đi đâu, lại trở nên tức giận.
Kìm nén, nhất định phải kìm nén.
"Nhị đệ cho ngươi cái gì?"
"Không cho cái gì. Chỉ là Mộng Điệp bắt phải chọn một trong hai vị hoàng tử, không biết chọn ra sao liền viết tên hai vị xuống hai thẻ bài. Cuối cùng, ta rút được thẻ bài có tên của Nhị hoàng tử."
Cơn giận vừa chìm xuống của Trịnh Phúc Thái lại bốc lên tới đầu:
"Ngươi quyết định cơ đồ của Trịnh quốc bằng cách rút thẻ bài?"
"Đúng vậy. Hai người các ngươi, ai lên làm hoàng đế cũng không có liên quan gì tới ta." Bách Phong Linh nói như thể đây là chuyện đương nhiên.
"Ngoài kia đang xảy ra chuyện gì?" Trịnh Phúc Thái biết, Vân Vụ các muốn giữ hắn ở đây, hẳn là bên ngoài kia đang xảy ra chuyện gì đấy không muốn hắn can thiệp.
"Cũng không có gì nhiều. Người ủng hộ ngươi ở các thành trấn địa phương, từ tuần trước đã có một nửa quy hàng Nhị hoàng tử, nửa còn lại hiện tại bị giam giữ trong phủ đệ.
Nhân thủ của ngươi ở kinh thành cũng có một nửa bí mật đầu nhập vào phe của Nhị hoàng tử, những kẻ còn lại hẳn là đang bị Cẩm y vệ bắt giữ đi. Đại hoàng tử người bây giờ đang ở trong tay ta, bọn chúng như rắn mất đầu, muốn phản kháng cũng không thể."
Trịnh Phúc Thái tái mặt, sao nhiều chuyện lớn như vậy xảy ra mà người của hắn không thu được chút tin tức nào.
"Làm sao có thể. Đến Cẩm y vệ đô chỉ huy sứ Bạch Tử Long cũng về phe của hắn? Làm sao ta không nhận được chút tin tức nào?"
Bách Phong Linh mỉm cười: "Vân Vụ các có thể mua tin, có thể bán tin, có thể thu thập tin thì cũng có thể che dấu tin."
Trịnh Phúc Thái trầm ngâm.
"Là ta đánh giá thấp các ngươi rồi!" - Hắn thở dài.
"Mộng Điệp không dám, là điện hạ đã đánh giá bản thân quá cao." Nàng nhẹ mỉm cười.
Chính vì Trịnh Phúc Thái quá tự cao nên hắn mới không ngờ Vân Vụ các lại dám trở mặt với mình. Chính vì hắn quá tự tin, không nghĩ Nhị hoàng tử lại có thể ra tay sớm như vậy, hôm nay mới dám một thân một mình đi tới đây.
Lại chính vì hắn quá tự đại nên mới cho ám vệ của mình giữa thanh thiên bạch nhật đi ám sát cảnh cáo Vân Vụ các. Không nhờ sự giúp đỡ của những ám vệ ngày hôm đó, Vân Vụ các cũng không thể lần ra thế lực ngầm của Đại hoàng tử nhanh như vậy được. Tra tấn người để thu thập tình báo cũng là sở trường của Vân Vụ các.
Trịnh Phúc Thái thở dài. Lần này, hắn là thua thật rồi.
"Các ngươi sẽ xử lý ta như thế nào?"
"Đại hoàng tử thông đồng với Tấn quốc, hai năm trước còn không nể tình huynh đệ thủ túc, giúp Tấn quốc ra tay với Nhị hoàng tử. Hôm nay Hình bộ thu được vật chứng trong Đại hoàng tử phủ, lại có nhân chứng chịu tiếp nhận điều tra. Chu gia trung thành với Trịnh quốc, lại bị đại hoàng tử đổ hết tội lỗi lên Chu Đề đốc, hại Chu gia một nhà tam tộc đều bị gϊếŧ."
Trịnh Phúc Thái không thể ngờ được, lời Bách Phong Linh nói ra cũng chính là lời trong chiếu chỉ mà hoàng đế ban ra, được thái giám mang đến Vân Hương lâu lúc ba canh giờ sau.
Trịnh Phúc Thái bị tước đi ngôi vị hoàng tử, lại bị Hình bộ mang đi ném vào ngục giam chờ xét xử.
Trịnh Phúc Thái vừa bị giải đi thì bốn thủ hạ của nàng cũng đi tới, mặt ai nấy đều thấm nét mệt mỏi. Từ đêm qua, bọn họ đã đi phải điều động nhân lực của Vân Vụ các phối hợp với người của Nhị hoàng tử diễn màn kịch hôm nay.
Người của Nhị hoàng tử làm việc, người của Vân Vụ các đi sau xóa dấu vết, giữ kín bí mật để hôm nay có thể ra tay chớp nhoáng, chiếm lấy tiên cơ.
Trịnh Phúc Nguyên đại thắng, nhân thủ chỉ mất có vài người mà đã chiếm được cả Lạc An. Từ lúc biết tin Trịnh Phúc Thái bị bắt, nụ cười trên môi hắn vẫn chưa bỏ xuống được.
Tứ đại chủ quản sắp xếp công việc xong, tới gặp Bách Phong Linh thì cũng đã là giờ Hợi.
Sở Vĩnh Trung lên tiếng: "Tiểu thư, Trịnh Phúc Nguyên đã đồng ý với yêu cầu của chúng ta."
Mắt Chu Thái An sáng lên, Bách Phong Linh gật đầu nói với chúng thủ hạ:
"Các ngươi lui đi, Thái An đi với ta là được."
Yêu cầu của nàng với Trịnh Phúc Nguyên rất đơn giản. Nàng muốn vào nhà giam của hình bộ, "thăm hỏi" Trịnh Phúc Thái. Đây không phải là cho nàng, mà đây là vì Chu Thái An. Nàng muốn giúp hắn tự tay báo thù.
Bách Phong Linh và Chu Thái An tới Hình bộ, chậm rãi từ một lối đi bí mật của đi xuống tới nhà giam ngầm dưới lòng đất.
Dù Trịnh Phúc Thái đã bị phán tội, nhưng dù gì hắn cũng từng là một vị hoàng tử, lại chưa bị ban án, nên vẫn được đặc cách ở một phòng giam đầy đủ tiện nghi và sạch sẽ.
Tên lính đưa hai người vào thể theo đúng lệnh, mở cửa phòng giam của Trịnh Phúc Thái rồi rời đi.
Trịnh Phúc Thái dù đã thất thế, nhưng vẫn giữ được phong độ từ tốn, trầm ổn. Thấy Bách Phong Linh tới, hắn cũng không tỏ ra bất ngờ.
"Tới bây giờ ngươi đã có thể nói ra được lý do thực sự chưa?"
Bách Phong Linh tâm tình hiện tại hình như rất vui vẻ, bỗng nhiên buông lời đùa giỡn:
"Nếu ta nói là do Trịnh Phúc Nguyên trẻ hơn ngươi, lại soái hơn ngươi, rất hợp với ý ta, thì ngươi có tin không?"
Trịnh Phúc Thái đương nhiên là không tin.
"Ta nói thật đó. Ngươi quá già. Bổn tiểu thư không muốn gả cho ngươi, lại càng không muốn làm thiếp của ngươi." Bách Phong Linh lại tiếp.
Trịnh Phúc Thái nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi như hiểu ra một chuyện gì đó.
"Cơ sở đầu tiên của Yên Vụ quán, Vân Hương lâu và cả Thanh Hương lầu đều là ở Lạc An. Ta vốn dĩ đã nghĩ rằng kẻ đứng sau màn nhất định là người kinh đô. Chỉ tiếc là ta có điều tra thế nào cũng không tra ra được nhân vật thần bí này là ai. Thì ra chính là ngươi?"
"Bách phủ nhỏ bé. Có ai mà ngờ được chứ." - Trịnh Phúc Thái tự nói rồi tự bật cười. "Hóa ra ngươi chỉ vì không muốn gả cho ta."
Quay sang Chu Thái An, Trịnh Phúc Thái lại nói:
"Vị bên cạnh này hẳn là vị Chu gia công tử năm đó ta đã để thoát. Ta nghĩ mãi không hiểu tại sao các ngươi lại gán cho ta một chuyện vớ vẩn từ hai năm trước. Giờ nhìn thấy hắn thì ta đã hiểu rồi, ngươi là muốn giải oan cho phụ thân ngươi. Haha, một bước đi sai lầm dẫn đến thua cả bàn cờ. Chỉ tại ta không diệt cỏ tận gốc. Bây giờ có hối hận cũng đã muộn."
Chu Thái An không nói gì, chỉ nhìn Trịnh Phúc Thái với ánh mắt đầy thù hằn.
"Mẫu thân ta sao rồi?" - Trịnh Phúc Thái như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, lại quay sang Bách Phong Linh hỏi.
"Diễm phi là đồng phạm của ngươi, nửa canh giờ trước đã uống thuốc độc tự vẫn chịu tội."
Khuôn mặt Trịnh Phúc Thái hiện lên vẻ cay đắng.
"Còn Hải Quỳnh thì sao? Muội ấy không có chút liên quan gì đến chuyện này hết."
"Ta biết."
"Muội ấy rất quý mến ngươi, vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu."
Bách Phong Linh thở dài. "Ta biết. Nàng ấy sẽ sống."
Trịnh Phúc Thái như trút được hết tâm sự trong người. Trịnh Phúc Thái nhìn sang Chu Thái An, nhìn xuống thanh kiếm trong tay hắn, rồi nhắm mắt lại, ngửa cổ lên trời.
Chu Thái An tiến tới, tay cầm kiếm run run, lại vẫn dứt khoát chém một nhát thật sâu xuống cổ của Trịnh Phúc Thái.
Trịnh Phúc Thái chết. Tới lúc chết, lưng của hắn vẫn thẳng, khuôn mặt vẫn ngẩng cao đầy hiên ngang lẫm liệt, chỉ có khóe mắt là lưu lại một giọt lệ nhỏ.
Không biết là hắn khóc vì mất đi cơ đồ sự nghiệp, khóc vì hại chết thân nhân bằng hữu, hay khóc cho bản thân bất hạnh sinh ra trong gia đình đế vương.
Chu Thái An đặt thanh kiếm bên cạnh Trịnh Phúc Thái, quay lưng cùng Bách Phong Linh rời đi.
Khóe mắt hắn cũng vương một giọt lệ. Nhưng đây là giọt nước mắt hạnh phúc vì đã báo được mối thù diệt tộc.
Bước ra khỏi Hình bộ, Chu Thái An ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao đầy sao.
Phụ thân ở trên trời có nhìn thấy không, nhi tử đã báo thù cho người, cho Chu gia ta rồi. Xin phụ thân, mẫu thân, các vị huynh đệ tỉ muội trên trời hãy yên nghỉ.