Bách Phong Linh chờ đợi khoảng nửa canh giờ thì có người tới gõ cửa. Đi vào là người của Vân Vụ các, đằng sau một nam tử ngoài tam tuần, mặt mũi tầm thường, nước da ngăm đen, chính là Hải Tuấn Triết dịch dung mà tới.
Hải Tuấn Triết vừa tiến vào, Bách Phong Linh đã ra đòn phủ đầu:
"Hải thành chủ, mời ngồi!"
Hải Tuấn Triệt giật mình sợ hãi, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh.
"Vân Vụ các quả nhiên khả năng khó lường. Vị cô nương này không biết quý tánh như thế nào để ta tiện xưng hô?"
"Vân Mộng Điệp"
"Mộng Điệp cô nương nếu đã biết thân phận của ta, hẳn là biết ta hôm nay tới đây để làm gì phải không?"
Bách Phong Linh gật đầu.
"Vậy không biết ý của Vân Vụ các như thế nào?" - Hải Tuấn Triết hỏi.
"Không biết Hải thành chủ muốn mua độc quyền tin tức là vì lý do gì vậy?" - Bách Phong Linh không trả lời câu hỏi của hắn.
Hải Tuấn Triết lại nói: "Bổn thành chủ làm việc liêm chính, không có gì phải dấu diếm. Chỉ là ta không thích cảm giác chuyện của mình bị người khác soi xét. Thế nào, Vân Vụ các không phải nói cái gì cũng bán sao?"
Bách Phong Linh mỉm cười: "Chuyện này không phải là không được. Chỉ cần ngươi dám mua, bản các dám bán."
Hải Tuấn Triết hào sảng đáp: "Được, vậy ngươi ra giá đi."
"Giá cả của chuyện này, bổn các không có quy định cụ thể. Mời Hải thành chủ định giá." - Bách Phong Linh nở nụ cười nham hiểm sau tấm mạng che mặt.
Hải Tuấn Triết bất ngờ, cứ tưởng sẽ phải kỳ kèo mặc cả, không ngờ Vân Vụ các lại đẩy chuyện này cho hắn.
"Được. Bản thành chủ là quan ngũ phẩm, dựa theo phân chia của Vân Vụ các mà nói thì tin tức của ta chỉ rơi vào khoảng tình báo cấp ba, có đúng không?"
Bách Phong Linh nhìn hắn mỉm cười, không nói gì.
"Vậy thì, một trăm lượng bạc. thế nào? Đây đã là hơn nửa năm bổng lộc của ta rồi."
Bách Phong Linh hừ lạnh trong đầu. Tên Hải Tuấn Triết này cũng thật biết tính toán. Một tin tức nhỏ về quan ngũ phẩm có thể là tình báo cấp ba, nhưng toàn bộ tin tức về hắn không thể cũng chỉ cùng cấp độ được.
Lại nói Hải Tuấn Triết là thành chủ của một thành quan trọng như Thiên An, phía bắc giáp biển, phía đông gần với biên giới Trịnh-Tề, là nơi quan trọng cho giao thương và cả phòng thủ. Hắn là một quan ngũ phẩm, nhưng chỉnh thể mà nói có thể so với quan tứ phẩm.
Mà kể cả cứ coi như là định giá cho tình báo cấp ba, thì 100 lượng cũng chính là giá thấp nhất của một tình báo cấp ba. Tên keo kiệt này!
Dù nghĩ vậy, Bách Phong Linh vẫn gật gù, không có ý kiến gì.
"Hải thành chủ cứ tự định đoạt là được."
Hải Tuấn Triết này thực sự không được thông minh cho lắm. Hắn nghe Bách Phong Linh nói vậy lại không nghĩ bên trong có vẫn đề, mà lại ảo tưởng rằng Vân Vụ các nể mặt hắn và Đại hoàng tử phía sau.
"Vân Vụ cô nương sảng khoái. Đây là một trăm lượng bạc, mời cô nương kiểm tra."
Bách Phong Linh không thèm mở túi bạc ra kiểm tra, chậm rãi thu bạc, lại chậm rãi nói:
"Hải thành chủ, lần đầu ngài mua độc quyền tin tức, quy tắc của bản các chắc ngài còn chưa nắm rõ. Vậy để ta nói cho ngài một lượt, tránh cho ngày sau ngài lại chạy đến bản các đòi nợ."
Hải Tuấn Triết bây giờ mà còn chưa phát hiện ra vấn đề, thì bao nhiêu năm lăn lộn chốn quan trường của hắn coi như uổng phí rồi.
"Mời Vân Vụ cô nương nói."
"Bổn các kinh doanh tình báo, không thể từ chối khách nhân đến mua tin tức mà không cho bọn hắn lý do cụ thể được. Vì vậy, nếu sau nay có kẻ nào muốn tới mua tin tức của ngài, ta sẽ phải nói rõ với bọn hắn việc ngài đã mua độc quyền, còn có thời gian và giá cả. Chuyện này không sao chứ?"
Hải Tuấn Triết đang định lên tiếng phản đối thì Bách Phong LInh lại lên tiếng ngắt lời:
"Đây là quy tắc. Không thể xoay chuyển."
"Còn nữa, khẩu hiệu của bổn các là không tin nào không mua, không tin nào không bán. Nhưng bổn các cũng muốn tôn trọng độc quyền của ngài. Chính vì vậy, nếu sau này có kẻ muốn mua tin tức về ngài, thì phải trả cho bổn các gấp ba số tiền mà ngài vừa bỏ ra để hủy độc quyền. Sau đó, giá cả sẽ trở lại như bình thường. Thế nào?"
Hải Tuấn Triết tức giận, Vân Vụ các đây là đang lừa đảo. Hắn ta vừa đập bàn đứng dậy, tính đe dọa nữ nhân trước mặt, thì một bóng đen chớp mắt đã lóe lên đến bên cạnh hắn. Bị một lưỡi kiếm sắc lạnh kề vào cổ, Hải Tuấn Triết liền nuốt giận ngồi xuống.
Vân Vụ các mỗi phòng đều có Ám Vân vệ canh giữ, chính là để đề phòng những kẻ nổi điên như Hải Tuấn Triết này.
"Mộng Điệp cô nương, chuyện này không phải là rất quá quắt sao. Chỉ cần trả ba trăm lượng bạc là có thể hủy bỏ độc quyền của ta. Muốn mua tin tức về ta bình thường cũng phải tốn ba trăm lượng. Các ngươi đây khác gì là muốn cướp tiền của ta?"
Bách Phong Linh mỉm cười, nhắc nhở hắn:
"Hải thành chủ, giá cả này, hình như là chính ngài vừa mới đặt ra nha. Nếu ngài muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể trả thêm bạc, bổn các nhất định không chối từ. Nếu ngài trả một ngàn lượng, kẻ khác sẽ phải trả ba ngàn để hủy độc quyền. Ta thấy quy tắc này rất hợp lí đó chứ."
Hải Tuấn Triết hừ lạnh, không tiếp tục tranh cãi với nàng mà cáo từ rồi bỏ đi. Hôm nay hắn đến đây là theo lệnh của Đại hoàng tử tới thăm dò, cũng không phải thực sự muốn che giấu tin tức của hắn.
Hải Tuấn Triết vừa rời đi, Tiểu Lan liền bước ra từ sau tấm bình phong.
"Tiểu thư, Hải thành chủ đúng là cho không chúng ta một trăm lượng bạc nha."
Bách Phong Linh mỉm cười: "Chốc nữa, ngươi cho người đi báo tin cho tất cả chi nhánh của Vân Vụ các. Nếu có kẻ muốn mua độc quyền thì cứ theo cách của ta mà làm."
Tiểu Lan gật đầu: "Tiểu thư, chiêu thức này của người cũng thật là hiểm. Rất nhiều kẻ sợ hãi bị chúng ta nhìn chằm chằm, chắc chắn sẽ muốn mua độc quyền tin tức. Mà đối thủ của bọn hắn chắc chắn muốn phá. Vân Vụ các ta ngư ông đắc lợi, ngồi giữa không làm gì mà cũng thu được tiền. Đây quả là diệu kế."
Bách Phong Linh cười cười. Tiểu Lan giờ đã là một trong tứ đại chủ quản của Vân Vụ các, vậy mà vẫn còn thích vỗ mông ngựa nàng như thế.
Bách Phong Linh trầm ngâm một chút, ngón tay gõ gõ lên bàn.
"Đại hoàng tử bị chúng ta chơi một vố, có vẻ rất tức giận. Hôm nay, hắn hẳn là muốn đến thăm dò lập trường của Vân Vụ các ta đây mà."
Tiểu Lan lo lắng: "Tiểu thư, vậy liệu hắn ta có phải sẽ nghĩ chúng ta là thế lực của Nhị hoàng tử mà nhắm vào Vân Vụ các ta không?"
Bách Phong Linh lắc đầu. "Sẽ không, một là hắn biết năng lực của Nhị hoàng tử, Vân Vụ các không thể là thủ bút mà Trịnh Phúc Nguyên có thể làm ra được. Hai là Vân Vụ các ta chưa hoàn toàn ngả về phía Nhị hoàng tử, Trịnh Phúc Thái hẳn là muốn ôm một tia cơ hội lôi kéo chúng ta về phe hắn. Còn nữa, dù hắn có muốn chĩa mùi rìu về phía chúng ta thì cũng không có tinh lực mà làm, Nhị hoàng tử nhìn vậy, nhưng cũng không phải là một con bù nhìn."
Bách Phong Linh lại tiếp, "Ngươi truyền tin cho Tiểu Huệ ở kinh đô, nói nàng chú ý động thái của Trịnh Phúc Thái. Có thể mấy ngày nữa hắn sẽ tìm đến chúng ta."
Tiểu Lan theo lời của Bách Phong Linh đi làm việc. Còn Bách Phong Linh lại biến ảo ra bộ dáng ban sáng, theo đường cũ mà về Bách phủ.
Hôm nay là giao thừa, nàng không thể không có mặt.
***
Bách Phong Linh về tới Bách phủ thì cũng đã đến giờ dùng bữa. Đây là dịp duy nhất trong năm mà toàn Bách gia cùng ngồi lại với nhau. Trong sân Bách phủ kê sáu bảy cái bàn, chính giữa là bàn của Bách gia chủ và ba nhi tử của hắn, xung quanh là bàn của các vị công tử cùng thế hệ với Bách Phong Linh.
Ngoài rìa là bàn của nữ nhân. Ba vị phu nhân chính thất ngồi một bàn. Mấy vị tiểu thiếp lại ngồi một bàn khác. Góc trong cùng là bàn của bốn vị tiểu thư. Bách Phong Linh vừa đưa mắt tới đó, liền thấy được Bách Nguyệt Nga và đôi tỉ muội song sinh nhà nhị bá đang cật lực vẫy tay với nàng.
Bách Phong Linh vừa tới, đầu tiên là phải qua chào hỏi gia gia cùng các vị thúc bá phụ, các vị thúc bá mẫu. Từ sự việc Vạn Hoa hội, Bách gia ai cũng nhìn nàng thuận mắt hơn, đến tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng cũng được tăng lên gấp đôi.
Từ ngày Bách Phong Linh kéo ra quan hệ với Thủy tiểu thư Thủy Tịnh Kỳ, lại trở thành bằng hữu của Thập công chúa trong cung, Bách gia cũng nước lên thì thuyền lên, buôn bán trong kinh lại càng trở nên phát đạt. Cũng chính vì thế, Bách gia chủ mới vui vẻ cho cả Bách gia tới Thiên An thưởng ngoạn chơi tết như thế này.
Bách Phong Linh vừa tới chỗ của mình ngồi xuống, thì hai biểu tỉ nhà Nhị bá đã réo rắt bên tai nàng:
"Linh nhi, muội vừa tới Thiên An đã đi đâu vậy, bọn ta mong muội cả buổi rồi." - Thập Nhị tiểu thư Bách Thanh Hạm nói.
"Đúng đúng đúng! Bọn ta nghe người ta bàn tán chuyện Vạn Hoa hội từ đầu năm, chả biết thực hư như thế nào, muốn chờ chính miêng Lạc An Kỳ nữ nói cho chúng ta nghe nha." - Thập Tam tiểu thư Bách Thanh Nhã tiếp lời.
Bách Nguyệt Nga cười khổ, mở miệng giả vờ mắng. "Linh nhi muội xem đi. Ta vừa đến chưa được nghỉ ngơi, đã bị hai tên tiểu yêu này bám lấy đòi kể chuyện."
Bách Phong Linh vui vẻ kể chuyện Vạn Hoa hội cho hai nàng. Hai người mắt trố ra, chăm chú lắng nghe như thể muốn nuốt từng câu từng chữ của Bách Phong Linh vào bụng. Một lúc, hai người lại lên tiếng xuýt xoa.
Bách Phong Linh thực sự rất thưởng thức không khí gia định hòa thuận ấm cúng này. Kiếp trước nàng là cô nhi, lớn lên làm mật thám cũng là nay đây mai đó, sống giữa những kẻ tội phạm ác độc.
Lòng Bách Phong Linh lại tự hỏi, có phải năm đó mình đưa ra quyết định thành lập Vân Vụ các là sai lầm rồi không.
Bách Phong Linh lại lắc lắc đầu, rũ bỏ đi suy nghĩ ấy. Làm kẻ hiền lạnh sớm muộn cũng sẽ bị hại. Giống như Hồng Phượng, giống như phụ thân của Chu Thái An, lại giống như Lâm Sơn Ca. Dù sao thì, bây giờ nàng cũng không thể quay đầu lại nữa rồi.
Giờ khắc giao thừa đã đến. Bầu trời tối đen của Thiên An thành bỗng trở nên sáng rực. Bách Phong Linh ngửa mặt lên trời, đắm chìm trong ánh sáng nhiều màu sắc rực rỡ của pháo hoa.
Bách An phủ râm ran tiếng pháo nổ, tiếng cười đùa, và cả tiếng mọi người chúc mừng năm mới. Nàng đã tới đây được mười năm rồi, Bách Phong Linh nàng năm nay đã bước sang tuổi mười lăm.