Editor: Kiều Tiếu
Bạch Vũ tìm lần lượt các phòng nghỉ ở hậu đài, cuối cùng cũng tìm thấy Nam Tinh.
Khi đó, Nam Tinh đang bị Tống An An ôm chặt đùi, không cho đi.
Hai mắt của Tống An An trông mong.
"Tinh Tinh, ôm."
Nam Tinh cúi đầu liếc nhìn cục thịt nhỏ béo tròn này một cái, không hề có ý định khom lưng bế cậu nhóc lên.
"Em quá nặng."
Tống An An nghĩ một lúc mới nghe hiểu lời nói của Nam Tinh, hai mắt trông mong biến thành hai mắt rưng rưng, tí thì khóc.
"Không nặng, không nặng."
Nam Tinh khom lưng, vén quần áo của Tống An An lên, lộ ra chiếc bụng bia nho nhỏ.
Vươn tay nhéo nhéo ba tầng thịt nặng trĩu, hỏi lại.
"Không nặng?"
Tống An An cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc bụng 'nhỏ' của mình, rồi nhìn lại Nam Tinh, ngao một tiếng khóc to.
"Ô ô ô ô ô!!"
Ôm lấy đùi Nam Tinh, đặt mông ngồi xuống bàn chân cô, bắt đầu khóc.
Đang khóc lóc hăng say thì Bạch Vũ đi vào.
Bạch Vũ cười mở miệng.
"Nam Tinh tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được ngài."
Nam Tinh ngẩng đầu,
"Bạch Vũ?"
Sau đó, cô nhìn ra sau lưng Bạch Vũ, mở miệng.
"Anh ấy cũng tới?"
Bạch Vũ lắc đầu.
"Thiếu gia còn đang trong quá trình trị liệu. Giáo sư Miêu Kình nói, thiếu gia phải ở đó trị liệu một thời gian, kêu tôi về trước."
Nam Tinh thu hồi tầm mắt,
"Mất tầm bao lâu?"
"Khoảng trên dưới năm ngày."
Nam Tinh không nói chuyện, duỗi tay đè xuống vành mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu.
Bạch Vũ lại mở miệng.
"Năm ngày sau là sinh nhật của thiếu gia, Nam Tinh tiểu thư đã chuẩn bị quà cho thiếu gia chưa?"
Nam Tinh trả lời.
"Tôi chọn thật lâu, nhưng anh ấy lại không thiếu cái gì cả, tặng cà vạt có được không?"
Bạch Vũ cười cười.
"Dù cho Nam Tinh tiểu thư có tặng gì, thiếu gia cũng sẽ thích."
Một bên khác, Nam Vũ đang ngồi trên ghế chơi điện thoại.
Sau khi nghe xong những lời này, hắn đè thấp vành mũ, bĩu môi.
Sinh nhật của hắn cũng chỉ nhận được một bó cẩm chướng một cách có lệ, mà cái tên tâm cơ nam kia lại được nhận một chiếc cà vạt, hơn nữa còn là đồ mà chị gái hắn ngàn - chọn - vạn - chọn mới tìm ra.
Hắn lười phải ngồi đây tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.
Đứng dậy.
"Chị, em đi đây."
Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Về phía Nam Tinh, sau khi xử lý xong chuyện của đám người Mã Hùng, cũng chuẩn bị rời khỏi.
Các chuyện khác, tự Nam Vũ cũng có thể xử lý tốt.
Ninh Đào ôm vài bình sữa tươi tiệt trùng hộc hộc hộc chạy về phía phòng nghỉ của Nam Tinh.
Kết quả vừa đi đến chỗ ngoặt, ầm, đâm sầm vào một người.
Ninh Đào bị đâm lùi về sau vài bước, đồ vật trong lòng ngực suýt chút nữa thì rơi ra.
Nam Vũ khẽ nhíu mày, đợi đến khi hắn nhìn rõ người đâm vào mình chính là Ninh Đào, đột nhiên nhướn mày.
Giọng điệu nói chuyện cũng trở lên ác liệt.
"Không biết nhìn đường?"
Ninh Đào ôm hộp sữa tươi, ngẫm lại vừa rồi đúng là do cô chạy quá nhanh, thở hồng hộc mở miệng.
"Thực xin lỗi, không nhìn thấy cậu."
Nói xong liền muốn vòng qua người Nam Vũ, tiếp tục đi về phía trước.
Kết quả chưa đi được mấy bước đã bị người nào đó túm lấy cánh tay, kéo người trở lại.
Ninh Đào lảo đảo vài bước, tí nữa thì đâm vào tường.
Con ngươi của Nam Vũ thanh lãnh.
"Chỉ nói một câu xin lỗi là xong?"
Ninh Đào trợn tròn mắt.
"Thế cậu còn muốn tôi phải làm gì?"
Tầm mắt của Nam Vũ đảo quanh một vòng, rơi xuống bình sữa trong lòng ngực Ninh Đào.
Hắn duỗi tay, cầm lấy một lọ sữa tươi vị đào, vặn nắp ra uống một ngụm.
Nhàn nhạt nói.
"Người phát ngôn, thắng thi đấu có vui vẻ không?"
Nhắc tới việc này, Ninh Đào liền cười.
Đôi mắt lẫn mi mắt đều cong cong.
"Đương nhiên vui vẻ a, mặt mũi của những người trong chiến đội Đàn Ưng đó đều tái mét, ha ha ha khôi hài cực kỳ luôn."
Nam Vũ cũng cong cong môi.
"Một tay mơ nằm không cũng thắng được trận thi đấu, xác suất này có thể sánh với chuyện bầu trời rớt vàng, nếu là tôi, tôi cũng vui vẻ."
Tiếng cười của tay mơ Ninh Đào lập tức ngừng.
Tên này nói ai là tay mơ đấy hả?
Cô rất lợi hại có được không?
Ninh Đào không phục.
"Nếu không nhờ lúc cuối tôi bảo vệ cậu, chắn chắn cậu sẽ bị bọn họ hành cho chết tươi."
Nam Vũ liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
"Ồ, ra vậy, tôi đây còn phải cảm ơn cô?"
Ninh Đào gật đầu.
"Đương nhiên là cậu phải cảm ơn tôi."
Cô nhìn thẳng vào Nam Vũ, chờ hắn nói một câu cảm ơn.
Đợi nửa ngày, chỉ nghe thấy Nam Vũ chậc nhẹ một tiếng.
Sau đó, hắn tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình xuống, lấy mũ đè lên đầu cô.
Hắn còn dùng lực vỗ xuống vành mũ hai cái, làm cho cả khuôn mặt của cô đều bị che lại kín mít.
Nam Vũ lướt qua người cô ấy, còn có thể mơ hồ nghe được giọng nói của hắn.
"Thật không biết chị tôi nghĩ thế nào, lại ký cô trở thành nghệ sĩ chính thức."
Ninh Đào bực mình.
Hắn có ý gì a.
Cô thì làm sao? Cô diễn kịch cực kỳ tốt, mọi người trên mạng đều khen ngợi nhân vật nữ ma đầu mà cô diễn nha.
Duỗi tay tháo mũ xuống, nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Nam Vũ.
"Uây, tôi là bạn học của chị gái cậu, cũng được xem như là chị cậu đó nha? Cậu không gọi tôi là chị thì thôi đi, thái độ nói chuyện của cậu lúc này là sao?"
Nhưng mà, bất mãn của cô cũng không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Nam Vũ đã rời đi.
Lúc Nam Tinh quay về Quyền gia, đám người Tống Cảnh Hiên đã đi rồi.
Cô đi dọc thang lầu, một đường đi thẳng lên trên, đi vào trong phòng.
Cô đứng trước cửa phòng trống rỗng, lặng im một lúc lâu.
Đột nhiên anh ấy không có ở nhà, có phần không thích ứng.
Cuối cùng, vẫn đi vào.
Nam Tinh đi vào trong phòng, mở laptop lên.
Rất nhanh đã liên lạc với người của bộ kỹ thuật Tư Minh.
Giọng nói loli của bộ kỹ thuật nhanh chóng vang lên.
"King, cuối cùng anh cũng online."
Nam Tinh mở miệng.
"Có người tìm tôi?"
"Đúng vậy, có người ra giá 500 vạn, muốn nhờ anh giải quyết virus theo dõi của W."
Một tay của Nam Tinh chống cằm.
"W?"
"Hacker đứng đầu ở nước ngoài, nghe nói chưa từng bị chiến bại. Từng được đám hacker ở nước ngoài tôn sùng là nhân vật trên thần đàn. Hắn rất thần bí, đến bây giờ vẫn không có ai biết được hắn ta trông như thế nào."
Sau đó, giọng nói loli lại mở miệng.
"Mấy năm gần đây W rất ít khi xuất hiện, mỗi lần hắn ta xuất hiện đều sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, làm cho mọi người bó tay không có biện pháp, chỉ có thể trừng mắt mặc cho hắn bài bố."
"Vậy virus theo dõi này là gì?"
"À, là số liệu W tự thiết kế, một khi bị virus xâm nhập, tất cả các nội dung trong máy đều sẽ bị theo dõi."
"Không giải được?"
"Giải được, nhưng các bước giải rất rườm rà, dù cho là thiên tài cũng phải tốn bảy, tám ngày mới có thể cởi bỏ."
Một tay của Nam Tinh chống cằm.
Vậy ra, máy tính của bộ đội có vấn đề? Thế nên Tống Cảnh Hiên mới gấp gáp như vậy?
Giọng nói loli lại vang lên.
"King, nhận không?"
"Tôi sẽ suy xét."
Loại virus này chỉ cần 7 ngày là có thể giải được, cô không ra tay thì cũng không có vấn đề gì.
Sau đó, giọng nói loli như thể nhớ tới cái gì.
"King, lần trước ở khách sạn, anh có giao thủ với một hacker khác. Có một lần, chúng em vừa kịp thu thập lại số hiệu trình tự của hacker đó.
Hacker đối đầu với anh có tác phong hành sự rất giống W."
Nam Tinh khựng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua laptop.
"Chỉ một lần?"
"Đúng vậy, nhưng mà những lần khác đều được giải quyết hoàn mỹ, nên không có gì đáng nhắc cả."
Nam Tinh kề sát vào máy tính.
"Chỗ các cậu có tư liệu liên quan tới W không? Gửi cho tôi nhìn xem."
"Chờ một lát."
Nam Tinh nghiêng nghiêng đầu.
"À, đúng rồi, cậu nói một tiếng với cố chủ muốn nhờ tôi hỗ trợ đi, muốn tôi nhận nhiệm vụ này cũng được, phải thêm tiền."
"Thêm bao nhiêu?"
"500 vạn, USD."
Cô cố ý dừng một chút.