Editor: Kiều Tiếu (Sau khi edit xong chương này, tui xin đảm bảo với các nàng là Quyền Tự trâu già gặm cỏ non nhớ.)
Tống An An nuốt một ngụm nước bọt, chủ động há mồm, a ô một ngụm ngậm lấy kẹo que.
Kết quả kẹo que ngậm trong miệng còn chưa được vài giây đã bị Nam Tinh lôi ra, bại lộ trong không khí.
Hai mắt Tống An An trông mong, nhìn que kẹo lại nhìn Nam Tinh.
Nâng tay nhỏ lên, lộ ra chiếc đồng hồ trên cánh tay.
Tống An An vụng về gõ gõ vài cái trên đó.
Điện thoại vừa được kết nối, liền nghe thấy bên kia điện thoại hỏi một câu.
"An An?"
Nam Tinh nghe thấy giọng nói này thì cảm thấy có hơi quen tai.
Tống Cảnh Hiên?
Đang nghĩ ngợi, kẹo que trong tay lại quơ quơ.
Hai mắt của Tống An An trông mong nhìn chằm chằm kẹo que, nãi thanh nãi khí nói.
"Cứu mạng, cứu mạng!!"
Vừa hô được hai tiếng, bên kia điện thoại đã cúp máy.
Tống An An ngồi trên chân Nam Tinh, nâng nâng cổ a ô một ngụm, lại một lần nữa ngậm được que kẹo.
Bởi vì ăn kẹo nên giọng nói có hơi mơ hồ.
"Chú sắp tới rồi."
Chú Tống dạy cho hắn, chỉ cần kêu hai tiếng cứu mạng, chú sẽ tới tìm cậu nhóc.
Chỉ là, còn chưa chờ được Tống Cảnh Hiên đến, Nam Tinh đã nhận được điện thoại từ Trịnh Vinh.
Nhận thấy điện thoại đang rung, trước hết cô nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó mới nghe máy.
"A lô?"
Trịnh Vinh mở miệng.
"King tỷ, An An có đang ở cùng chị không?"
Nam Tinh nghe thấy xưng hô của hắn, dừng một chút.
"Cậu lớn hơn tôi 3 tuổi."
Trịnh Vinh bừng tỉnh.
"King tiền bối, em đang ở cửa đoàn phim, không tiện vào trong, em là chú của An An, có thể phiền chị đưa An An ra ngoài không?"
Nam Tinh liếc nhìn cậu nhóc một cái.
"Tự thằng bé đi vào?"
Trịnh Vinh có chút xấu hổ.
"À, đúng. Cũng không biết chuyện này là sao, tự thằng bé chui được vào trong. Chờ nó đi ra, em nhất định sẽ nghiêm minh xử phạt nó."
Lời này trăm ngàn chỗ hở.
Nam Tinh lên tiếng.
"Được rồi."
Trịnh Vinh vội vàng mở miệng.
"Em chờ King tiền bối ở cửa."
Nói xong, cuộc gọi kết thúc.
Nam Tinh nói.
"Đi thôi, Trịnh Vinh tới đón em."
Tống An An cắn kẹo que, rộp rộp rộp không ngừng.
"Vinh Vinh?"
Lúc này Nam Tinh mới phản ứng lại, Vinh Vinh trong miệng Tống An An chính là Trịnh Vinh.
Cậu bé rất ngoan, Nam Tinh đứng lên, cầm tay nhóc đi ra ngoài.
Tống An An tung ta tung tăng đi theo, lực chú ý hoàn toàn không đặt lên người đang cầm tay nhóc kéo đi, mà cứ tập trung mãi lên cây kẹo que trên tay.
Cửa đoàn phim, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng đứng đợi của Trịnh Vinh.
Vừa thấy Nam Tinh và Tống An An đi ra, Trịnh Vinh lập tức từ xa chạy tới.
"King tiền bối."
Câu chào tràn đầy vẻ tôn kính đối với Nam Tinh.
Nam Tinh thấy hắn mở miệng ngậm miệng đều là "King", liền nói.
"Kêu tôi Nam Tinh là được rồi."
"Nam Tinh ······ tiền bối. Cảm ơn chị đã chiếu cố An An."
Trịnh Vinh duỗi tay kéo Tống An An về phía hắn, Tống An An lập tức ném cánh tay của Trịnh Vinh ra, vòng tay ôm ngực.
"Chú mới ngốc chú mới ngốc, Vinh Vinh ngốc."
Tống An An còn nhớ thương chuyện bản thân mình bị chê là ngốc.
Trong miệng cắn kẹo que tới mức quai hàm tròn trịa, vang lên từng tiếng rộp rộp rộp.
Trịnh Vinh duỗi tay, nắm lấy phần que của cây kẹo, Tống An An cắn chặt răng không buông, cứ như vậy thất tha thất thểu (*loạng choạng, không vững) bị lôi đi.
Khom lưng, ôm cậu nhóc vào trong ngực.
Trong lúc ầm ĩ, một chiếc xe Land Rover màu đen từ xa chạy tới.
'Két' một tiếng, ngừng ở bên đường.
Tống Cảnh Hiên xuống xe, sải bước đi tới, sau khi tới nơi, hắn tháo kính râm xuống.
Mở miệng.
"Ồ? Cô bạn nhỏ cũng ở đây à?"
Tống An An bắt đầu làm ầm làm ĩ trong lòng ngực Trịnh Vinh, vừa định kêu, Trịnh Vinh đã nâng tay lên, che kín miệng của cậu nhóc Tống An An.
Tống An An nãi thanh nãi khí gọi một tiếng.
"Tống, ngô."
Nói được đúng một từ thì bị bịt miệng.
Tống Cảnh Hiên vươn tay, ấn một nút lên chiếc đồng hồ điện tử của Tống An An, tắt đi gợi ý định vị.
Duỗi tay bóp bóp mặt của Tống An An.
"Tống An An, chú đã nói gì với cháu?"
Tống An An héo héo, khuôn mặt nhỏ bị bóp có hơi đau, rụt rụt người vào trong lòng Trịnh Vinh.
Lẩm bà lẩm bẩm.
"Chỉ khi nào bị người lạ bắt đi, mới có thể kêu cứu mạng."
Tống Cảnh Hiên cười cười,
"Ha, cháu còn nhớ rõ?"
Tống An An non nớt trả lời.
"Nhưng, Vinh Vinh muốn gà gà gà, chị gái cháu không quen."
Tống Cảnh Hiên không nghe hiểu.
"Hử? Cái gì?"
Trịnh Vinh duỗi tay lại lần nữa bịt chặt cái miệng nhỏ của Tống An An, trả lời hộ.
"Anh họ, không có việc gì, em sẽ giáo dục lại thằng nhóc này thật tốt, để cho nó không lại tùy tiện ấn linh tinh."
Ánh mắt của Tống Cảnh Hiên quét đi quét lại trên người hai người kia.
Hiển nhiên, hai tên một lớn một nhỏ này đã hợp mưu tính toán làm cái gì đó.
Nhưng mà hắn không so đo, quay sang nhìn Nam Tinh ở bên cạnh.
Hắn cười mở miệng.
"A Tự thế mà lại chịu thả người? Trong lúc ốm yếu cần cháu quan tâm thế này, hắn đã được một tấc mà không muốn tiến thêm một thước?"
Nam Tinh giương mắt, nhìn hắn.
Tống Cảnh Hiên thấy cảm xúc của Nam Tinh không hề dao động, hiển nhiên là không biết hắn đang nói cái gì.
Nhướn mày.
"Hắn không nói cho cháu biết?"
"Cái gì?"
Tống Cảnh Hiên chậc một tiếng.
Chuyện của người ta, hắn thân là người ngoài cũng không tiện nhúng tay.
"Không có gì."
Nói xong, ánh mắt của Tống Cảnh Hiên dời đi, rơi xuống chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ của Nam Tinh, nhìn chằm chằm một hồi, lại lần nữa chậc chậc hai tiếng.
Lẩm bẩm một câu.
"Anh đây đã nói mà, sao hắn có thể đột nhiên yêu cầu tìm người chế tạo thứ này, hoá ra là làm cho cháu."
Thật đúng là, lãng phí a.
Trịnh Vinh mở miệng.
"Nam Tinh tiền bối, ngài còn cần trợ lý không? Đúng lúc em đang rảnh, có thể qua đây làm trợ lý cho ngài."
Tống Cảnh Hiên thoáng kinh ngạc nhìn Trịnh Vinh một cái.
Đứa nhỏ này kêu Nam Tinh là gì?
Tiền bối?
Còn tới đây đòi làm trợ lý của cô ấy?
Hoá ra ngoài máy tính, trên đời này còn có thứ khiến cho thằng bé này cảm thấy hứng thú?
Nam Tinh lắc đầu, đang muốn trả lời.
Trịnh Vinh bỗng nhiên nói.
"Em tự nguyện trở thành trợ lý cho ngài, không cần thù lao gì cả."
Hai chữ "từ chối" đi đến bên miệng của Nam Tinh thì bị ngăn lại.
Cô nhìn chằm chằm Trịnh Vinh một lúc.
"Cậu rất muốn học cùng tôi?"
"Vâng! Tiền bối vẫn luôn là người mà em thực kính nể."
Nam Tinh hơi suy tư.
"Đúng là tôi còn thiếu một người trợ lý."
Ánh mắt của Trịnh Vinh lập tức sáng lên.
"Cảm ơn tiền bối."
Tống Cảnh Hiên ở bên cạnh cứ như lọt vào trong sương mù.
"Hai người đang nói gì đấy? Trịnh Vinh, chú mày lại dùng đầu óc sai khiến Tống An An làm chuyện xấu gì à?"
Tống An An mở miệng, nãi thanh nãi khí.
"Học gà gà gà!"
Trịnh Vinh tiến lên, muốn bắt tay với Nam Tinh.
Tống Cảnh Hiên híp híp mắt, đi lên chụp bay cái tay của Trịnh Vinh.
"Tiểu sắc lang, muốn lôi kéo làm quen? Sao anh mày lại không biết mày còn có ý tưởng này?"
Nghe vậy, Trịnh Vinh có hơi xấu hổ.
"Thật ra em chả có ý định gì cả."
Nói xong, lại nói,
"Tiền bối, em đi trước, 24h tùy thời nghe lệnh."
Nói xong, Trịnh Vinh ôm Tống An An rời đi.
Tống Cảnh Hiên cũng tính toán rời đi, nhưng Nam Tinh vẫn nhớ thương lời hắn đã nói, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Chú vừa nói lời ấy, có ý gì?"
Hắn lại lần nữa đeo kính râm lên, đôi tay nhét túi quần, lảo đảo lắc lư.
"Cũng không có chuyện gì quan trọng đâu, quen miệng thôi ấy mà."
Nam Tinh rũ mắt xuống, hai người này khẳng định đã giấu giếm cô chuyện gì.
Cô cẩn thận tự hỏi một lát.
Mấy giờ trước cô còn gặp Quyền Tự.
Giống hệt như trước, không có gì khác thường cả, cúi đầu, nhéo nhéo chiếc nhẫn bạc trên tay.
Cô mở miệng.
"Lúc trước đã giao kèo, tôi thắng thi đấu, chú sẽ nói cho tôi biết một bí mật của anh ấy."
Tống Cảnh Hiên vốn dĩ phải đi, nghe thấy câu này thì dừng lại.
Hắn cười, ý vị thâm trường hỏi.
"Cháu muốn biết?"
"Ừm."
"Có thể nói cho cháu biết, nhưng mà cháu cần phải thu xếp một ít thời gian rảnh, cẩn thận nghe chú nói."
(Kiều Tiếu: nói thật chứ miệng của Tống Cảnh Hiên động tí là lộ ngay 🙈🙈 Đúng là 'anh em tốt' của Quyền Tự)