Editor: Kiều Tiếu
Miêu Vũ có phần hứng thú.
Sau đó, Nam Tinh lại nói thêm một câu.
"Hơn nữa cô ấy còn lấy chức danh thủ khoa chuyên ngành thi được vào khoa biểu diễn của đại học Đế Đô."
Miêu Vũ tựa lưng vào ghế ngồi, nghe được mấy chữ thủ khoa chuyên ngành, nhịn không được nhìn thoáng qua Nam Tinh.
Hiển nhiên là vô cùng có hứng thú đối với người trong miệng của Nam Tinh.
Sau đó, cô mở miệng.
"Hai ngày nữa bảo cô ấy đến thử diễn đi."
Nam Tinh gật đầu.
"Được."
Một cuộc nói chuyện kết thúc.
Nam Tinh đi xuống xe bảo mẫu.
Trước khi tạm biệt, cô cầm lấy một chiếc mũ lưỡi trai màu đen đặt trên bàn, búi tóc lên cao, sau đó dùng mũ lưỡi trai che đậy, xoay người đi ra ngoài.
Cả người mặc bộ đồng phục quân huấn đi đôi quân ủng màu đen, mũ lưỡi trai đè thấp, tư thái sạch sẽ nhanh nhẹn, khiến cho trong nháy mắt Miêu Vũ chợt sinh ra hoảng hốt.
Bóng dáng của Nam Tinh trùng khớp với bóng dáng của người đã cứu cô.
Bởi vậy, Miêu Vũ càng thêm kết luận, ân nhân của cô khẳng định là người của Nam gia, không chừng thật đúng là đứa con đã thất lạc nhiều năm.
Nam Vũ chơi điện thoại, có lệ nói.
"Nếu anh hùng của cô luôn xuất hiện trong lúc cô gặp nguy hiểm, vậy chờ lần sau cô có nguy hiểm, hắn sẽ lại lần nữa xuất hiện mà thôi."
Miêu Vũ dừng một chút, trầm mặc.
Đây hình như là một ý kiến hay.
Bởi vì lý do quân huấn, buổi tối Nam Tinh còn phải đến nhà Quyền Tự ngủ.
Mỗi ngày đi sớm về trễ, tình trạng này vẫn luôn kéo dài tới khi quân huấn kết thúc.
Mà sắc mặt của Quyền Tự đã khó coi tới mức không thể khó coi hơn.
Quân huấn kết thúc, đại học Đế Đô chính thức khai giảng.
Một buổi sáng ngày này, Nam Tinh như thường lệ rời giường, túm lấy gối đầu nhét vào trong lòng ngực của Quyền Tự.
Chỉ tiếc là lần này có chút không giống những lần trước, nhét nhét, trực tiếp khiến người nào đó bị nhét tỉnh.
Người nào đó ôm gối đầu, một đôi con ngươi màu xám nhạt sâu kín nhìn Nam Tinh, sau đó duỗi tay, giữ chặt tay cô.
Giọng nói có chút khàn khàn do sáng sớm mới tỉnh.
"Mỗi ngày Tiểu Hoa đều có lệ anh như vậy?"
Nam Tinh bị hắn nói xong, lại bị lôi lên giường.
Gối đầu được nhét vào trong lòng ngực cũng bị hắn tiện tay ném xuống giường.
Nam Tinh buồn buồn ghé đầu vào trong lòng ngực hắn.
"Anh tỉnh à?"
"Em không hy vọng anh tỉnh?"
"Cũng, cũng không có."
Nam Tinh nói xong câu đó, người nào đó liền trầm mặc.
Mãi cho đến khi rời giường, cũng chưa nghe thấy hắn mở miệng nói câu nào.
Nam Tinh rót hai cốc nước, lấy một cốc trong đó đưa cho Quyền Tự.
Nam Tinh đang muốn ngồi xuống bàn ăn cơm, thì bị người nào đó kéo lại.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Quyền Tự nghẹn ngào.
"Ban ngày không dùng được liền chẳng quan tâm ném sang một bên, buổi tối đi ngủ mới ôm được một cái, Tiểu Hoa coi anh thành gối ôm mà dùng?"
Nam Tinh bị hắn nói làm cho có chút cảm thấy thẹn, đặc biệt là còn có Bạch Vũ đứng ở một bên, cô mở miệng.
"Em không coi anh thành gối ôm, cũng không có không quan tâm, em có gọi điện thoại cho anh mà."
Đang nói chuyện, điện thoại của Nam Tinh vang lên.
Nam Tinh lập tức rút tay ra, tiếp nhận điện thoại, thuận đường ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Cùng Quyền Tự nói mấy chuyện này, cô chưa từng thắng lần nào cả.
Quyền Tự nâng mí mắt liếc cô một cái, không nói gì.
Bàn tay khớp xương rõ ràng cầm lên chiếc muỗng bạc, duỗi tay múc một miếng thịt cá trên đĩa.
Nam Tinh mở miệng,
"A lô?"
Là một dãy số xa lạ.
Bên phía đối diện vang lên một giọng nói đàn ông.
"Nam Tinh, tôi ở dưới ký túc xá của em, xuống dưới đi."
"Làm gì?"
"Còn có thể làm gì, đương nhiên là hẹn hò."
Nam Tinh khựng lại,
"Cậu là ai?"
Tiếng nói vừa dứt, đầu bên kia điện thoại truyền tới một tiếng cười.
"Nam Tinh, em đang cùng tôi chơi lạt mềm buộc chặt? Nhận lấy chiếc lắc tay kim cương trị giá 3 vạn của tôi rồi, quay đầu, lại giả bộ không quen?"
Nam Tinh nghe giọng nói này, như thể nhớ tới cái gì.
"Đổng Lãng?"
Nghe vậy, điện thoại bên kia vang lên một tiếng cười khẽ.
"Nếu em đã nhận lắc tay, chứng tỏ em đã đồng ý lời theo đuổi của tôi. Tôi ở sân bóng rổ, qua đây đi."
Ngữ khí đương nhiên kia, hàm chứa một loại đắc ý cùng sự khinh rẻ mơ hồ.
Như thể cười nhạo Nam Tinh, lúc trước phô trương lớn như vậy, cuối cùng vẫn phải khuất phục dưới thế công của hắn.
Giọng nói của Nam Tinh nhàn nhạt.
"Cút."
Nói xong, tút tút, cô cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô nhìn thoáng qua Quyền Tự, liên tục nhìn đi nhìn lại mấy cái.
Theo như kinh nghiệm vài lần trước, hắn khẳng định có thể nghe được lời nói trong điện thoại của Đổng Lãng.
Một hồi yên tĩnh, Nam Tinh rốt cuộc vẫn nói trước.
"Em và hắn không thân."
Quyền Tự nâng mí mắt lên, sâu kín nhìn cô.
"Cho nên?"
Nam Tinh duỗi tay, sờ sờ túi của mình, cực kỳ nghiêm túc.
"Hình như hắn có tặng em một chiếc lắc tay kim cương, nhưng mà không có ký tên, cho nên em, tùy tay không biết ném tới chỗ nào rồi."
Quyền Tự nghe xong, cánh môi đỏ thắm chậm rãi hé mở,
"Tiểu Hoa thích kim cương không?"
Nam Tinh: "Dạ? Vì sao lại hỏi cái này?"
"Nếu Tiểu Hoa thích, có thể cho người đi tìm một viên lớn một chút, dùng cái đó đập chết hắn."
Nam Tinh yên lặng nhìn về phía Bạch Vũ đang đứng bên cạnh.
Bạch Vũ cười giải thích
"Tập đoàn tài chính Quyền thị ở nước ngoài có cổ phần khống chế một mỏ kim cương. Nếu như cô cần, tôi có thể giúp Nam Tinh tiểu thư nhanh chóng liên hệ."
Nam Tinh nghe mấy chữ kia xong.
Mỏ kim cương...
Quyền Tự không chút để ý nói.
"Dùng một viên đá nhỏ đã muốn lừa gạt em, loại người này cần phải giáo huấn."
Khó có được, Quyền Tự không ghen ghét, chỉ là đối với việc có người muốn dùng đồ vật giá rẻ như vậy để lừa gạt hãm hại Tiểu Hoa của hắn, thực khó chịu.
Nam Tinh lắc đầu.
"Em có thể xử lý tốt. Nên, vẫn là không cần đào kim cương."
Bởi vì một nốt nhạc đệm nho nhỏ như vậy, Quyền Tự phảng phất đã quên mất chuyện Nam Tinh nhét gối đầu có lệ hắn, không khí hòa hoãn lại.
Nam Tinh cắn một miếng bánh mì.
Mấy ngày nay không có dịp ăn đồ ăn ở chỗ Quyền Tự, nay có dịp ăn đến, cô nhịn không được nhìn thoáng qua Bạch Vũ.
"Đồ ăn ở đây hình như có chút khác với bên ngoài."
Trước kia đã phát hiện, chỉ là bây giờ đây sự đối lập này trở nên cực kỳ rõ ràng.
Vừa nhìn thì chỉ thấy đây là một lát bánh mì được cắt miếng cực kỳ bình thường, nhưng vừa ăn vào trong miệng sẽ có một loại tinh khiết và hương thơm ngọt lành lan tỏa, không phải loại bánh mì ngọt đầy chất phụ gia như trên đường vẫn hay bán.
Những món ăn hàng ngày của Quyền Tự, thịt gà, thịt bò, thịt dê, thịt cá thay phiên, ngẫu nhiên sẽ có món canh, còn món chính thường là bánh mì hoặc cơm.
Nhưng, ăn vào miệng cứ có cảm giác không giống.
Nói xong, Nam Tinh lại ăn một miếng thịt cá, xác thật không giống nhau.
Những đồ ăn này thậm chí không cần phải tốn nhiều công sức để chế biến, bản thân thịt cũng đã đủ tươi ngon.
Bạch Vũ ôn hòa mở miệng:
"Đây là tuyết cá sáng sớm hôm nay mới được vận chuyển bằng đường hàng không từ Nam cực trở về, Quyền thiếu gia tương đối mẫn cảm với đồ ăn. Dùng kỹ thuật hạ nhiệt để vận chuyển tuyết cá sống về đây, vừa lên bàn nấu thì mới giết, cho nên phá lệ thơm ngon."
Nam Tinh nhìn đĩa cá, lại ngẩng đầu nhìn Quyền Tự.
Người nào đó rũ mắt xuống, ăn hai miếng rồi không đụng vào nữa, một bộ dáng không hợp khẩu vị.
Một buổi sáng tiêu phí nhân lực, tài lực, vật lực cực kỳ cao, cố ý vận chuyển bằng đường hàng không từ Nam cực trở về, chỉ vì để hắn ăn được hai miếng cơm.
Phản ứng đầu tiên của Nam Tinh chính là, hắn thật là, thật khó nuôi a.
Sau đó, duỗi tay chỉ chỉ bánh mì,
"Cái này thì sao?"
"Ở F quốc Quyền gia có mấy chục mẫu ruộng lúa mì, buổi chiều hôm qua mới vận chuyển bằng đường hàng không về, suốt đêm làm ra. Loại lúa mì này trước khi thu hoạch, tự thân đã mang theo hương thơm ngọt lành, là Quyền gia chuyên môn chuẩn bị cho thiếu gia."
Nam Tinh mặt vô biểu tình nhìn những món khác trên bàn, Bạch Vũ cười nói:
"Rau dưa, trái cây, thịt bò, thịt dê, Quyền gia có chỗ nuôi trồng ở khắp nơi trên thế giới, bảo đảm rằng dù cho là mùa nào cũng có thể ăn được thức ăn mới mẻ, lại không có bất luận chất phụ gia nào thêm vào. Hơn nữa thịt bò, thịt dê thông qua phương thức nuôi dưỡng đặc thù sẽ không có bất kỳ mùi tanh nào, bảo đảm thịt chất tươi ngon."
(Kiều Tiếu: táng gia bại sản vì một đứa con :)))) )