Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 77: Bạn cũ


2 năm

trướctiếp

Hạng Thuật cũng để ý cậu thế sao?

Sáng sớm hôm sau, Tạ An đang vận động tay chân bên bờ suối thì thây Hạng Thuật ra rửa mặt.

"Đêm qua không ngủ à?" Tạ An hỏi.

Hạng Thuật không trả lời, Tạ An lại hỏi: "Sao Đại Thiền Vu biết chỗ này có một thôn?"

"Ta từng tới." Hạng Thuật vắt khăn, dòng nước lạnh băng chảy ra, nghĩ nghĩ, nói, "Lần trước ở phía sau núi, bị người Tấn các ngươi bắt vào đại lao Tương Dương."

Tạ An vội nói: "Thật ngại quá, ngài có nhớ tên quan binh không? Lần này trở về nhất định sẽ phạt nặng."

"Đều chết rồi," Hạng Thuật nói, "lúc trước nếu không phải Trần Tinh cứu ta, ta cũng đã chết, không ngờ hôm nay lại bán mạng cho người Hán các ngươi, cũng là một vòng luân hồi."

Tạ An ngại ngùng cười vài tiếng, đang định nói trọng điểm, Hạng Thuật lại quay về phòng, đặt khăn vải lạnh buốt lên mặt Trần Tinh, Trần Tinh lập tức hô ầm lên, ngồi bật dâyj.

Thái Nguyên năm thứ bảy, mùng một tháng hai, đoàn sứ giả Đại Tấn lặn lội đường xa, trèo đèo lội suối, một con đường vốn chỉ mất nửa tháng, nay đi tận gần hai mươi ngày mãi mới đến được Lạc Dương.

Nếu nói Trường An như một gốc đại thụ trên mảnh đất hoang vu vẫn ngoan cường sống sót, thì Lạc Dương như một tấm bia đá, loang lổ vết máu, đỉnh thiên lập địa.

Lạc Dương được kiến tạo hoàn chỉnh từ thời Hạ, trên sử sách có ghi lại, nhưng ngược dòng thời gian đến hai ngàn năm trăm năm trước, Thương, Chu, Hán, Nguỵ đều coi đây là kinh đô. Là đô thành, qua nhiều chiến hoả, bị đốt bị thiêu, nhưng vẫn dựng lại khí vận cả TC. Trên tấm bia chữ lớn lẫn lộn, tất cả đều viết bằng huyết lệ của đế vương và bách tính, kể về những cuồng phong bão táp thay đổi giữa các vương triều.

Nhân gian mấy lần thịnh thế cũng bị gió thổi mưa trôi, mà bia đá này vẫn sừng sựng giữa đất trời, như núi Bất Chu, kể lại biết bao khói lửa, ít nhiều bi ca.

Sau khi họ Tư Mã chịu loạn Vĩnh Gia, Lạc Dương bị phá gần như thành đất trống, sau khi Mộ Dung tiếp quản, lập thành Đại yên, Đông đô khi xưa trăm vạn hộ giờ chẳng đủ tám vạn. Về sau dưới sự suất quân của Vương Mãnh, thiết kỵ người Đế và người Tiên Ti giao chiến, may mà dưới trướng vị sư huynh chỉ gặp vài lần của Trần Tinh, Vương Mãnh, người Đế không đồ thành, tha cho bách tính. Mười năm gần đây Lạc Dương nghỉ ngơi lấy sức, dần dà nhân khẩu cũng tăng lên hai mươi vạn hộ.

Nhà dân, tường thành, thậm chí cả hoàng cung vẫn còn lưu lại vết tích hoả thiêu, lúc trước Mộ Dung thị nghèo đến mức trị quốc còn phải vay tiền Phùng gia, nên cũng chả còn bao nhiêu của nả sửa chữa lại toà thành. Cũng vì vậy mà Phùng Thiên Dật có mấy lần đến gặp Thanh Hà công chúa để ký kết đồng minh.

Lúc tiến vào Lạc Dương, thấy ngàn vạn căn nhà hoang tàn chờ tu bổ, đường đi đông đúc, dân chúng khắp nơi, như bảo vệ Tử Vi cung ở giữa hùng vĩ nhưng lạnh lẽo, cung điện như bao phủ bởi luồng oán khí nhàn nhạt, giữa ánh nắng ngày xuân có cảm giác thê lương.

"Cuối cùng cũng về." lúc Tạ An vào thành, thở dài một tiếng.

Đây là vì lời truyền miệng quen thuộc của người dân phía nam, Lạc Dương là Hoàng đế Đô thành thời khai quốc của Đại Tấn. Đột nhiên gặp cố đô, đám quan khách sinh ra ở Giang Nam, lớn lên ở Giang Nam bỗng nhiên im lặng, Tạ An còn rưng rưng nước mắt, dẫn một đám sứ giả đứng ở cổng thành Lạc Dương, vái ba cái về phía Tử Vi cung.

Một quan viên nước Tần đến ngênh đón, có đại chưởng quỹ tiền trang Tây Phong đến nghênh đón, thư tay của Tấn đế Tư Mã Diệu đã đến Lạc Dương không lâu trước đây, Lạc Dương lại giục ngựa ra roi chuyển tới Trường An, lập tức đưa tới tay toàn bộ Đại Tần để phỏng đoán. Bắc đế Phù Kiên trấn giữ Trường An, đáng lẽ đoàn sử phải đến quan trung, không ngờ lại tới Lạc Dương do Mộ Dung Xung trấn thủ.

Đây cũng là một bước trong kế hoạch của Tạ An, triều Tấn đã thương nghĩ kĩ càng, chọn cách hoà đàm với Lạc Dương, vốn là thăm dò Phù Kiên để hắn rời khỏi Trường An, ở ngoài Kiến Khang, Trường An gặp mặt tại một bên trung gian.

Nhưng Phù Kiên chẳng có bất kỳ động thái gì, mặc kệ đề nghị nghị hoà của Tư Mã Diệu.

"Bệ hạ còn chưa quyết có di giá đến Lạc Dương hay không, các vị đường xa tới, vậy mời..." quan viên Tần quốc kia gọi là Hách Liên Sảng, lúc này liếc nhìn Hạng Thuật và Trần Tinh, cảm giác hai người rất quen mắt.

Hạng Thuật mặc chế phục mà đen của quan võ người Hán, đeo mặt nạ che nửa bên má trái, để lộ nửa mặt phải và lông mày gọn ghẽ, nhìn qua càng khí phách hơn. Quan viên không cách nào liên hệ được Đại Thiền Vu của Sắc Lặc Cổ Minh và võ sĩ này, lại nhìn thấy sau lưng Tạ An, Trần Tinh gia vẻ làm chủ, Trần Tinh thì búi tóc buộc quan, so với lúc đến Trường An năm mười sáu, mấy năm nay đã trưởng thành hơn nhiều. Hách Liên Sảng xuất thân Hung Nô, lúc trước Hạng Thuật xông vào Hoàng cung cũng chỉ gặp lướt qua, càng không nhận ra Trần Tinh.

"Đến quan dịch nghỉ tạm?" Hách Liên Sảng nói tiếng Hán rất thông thạo, lại ra hiệu 'mời', đại chưởng quỹ tiền trang Tây Phong lại vô cùng cung kính, nói: "Dịch trạm hiện giờ là do Tây Phong quản lý, mời các vị theo ta... chiếc xe ngựa này là chở gì?" Nói xong hắn nhìn chiếc xe ngựa bọc kín thép kia.

Tạ An cười nói: "Đây là lễ gặp mặt của bệ hạ chúng ta cho Phù thiên vương, đợi bệ hạ tới sẽ cho mở ra."

Hách Liên Sảng cũng không hiẻu nhiều, cười nói: "Vậy mời các vị cứ tự nhiên."

"Không sao, không sao," Tạ An nói, "Hách Liên đại nhân không cần quan tâm chúng ta, khó được về cố thổ phương bắc, đang muốn dạo quanh Lạc Dương ngắm xem."

Tạ An dùng tên giả 'Tạ Duy', dù sao phương bắc cũng chẳng mấy ai từng gặp hắn, cũng chẳng cần trang điểm đeo mặt nạ, lúc này đi theo sau lưng Hách Liên Sảng đi qua con đường cái Đồng Đà. Hách Liên Sảng nói: "Tạ đại nhân nói đùa, Lạc Dương bây giờ đã là lãnh thổ của Thiên vương Đại Tần ta."

"Lỡ lời, lỡ lời." Tạ An vội cười nói.

Hách Liên Sảng nói: "Các vị nguyện đến Đại Tần ta cũng không phải lựa chọn tồi, Thiên vương bệ hạ chúng ta rất nể trọng người đọc sách."

Trần Tinh nghĩ thầm lại đến nữa. Lúc qua đường Đồng Đà, chỉ thấy hai bên vàng son lộng lẫy, như hành thương nam lai bắc vãng Trường An nối dài không dứt, nhưng có cảm giác thiếu thứ gì đó, có vẻ là thiếu hơi người.

Phần lớn thương mậu Lạc Dương là phục vụ cho quý tộc Tiên Ti, và thế gia Ngũ Hồ, dân chúng bình thường muốn đi dạo cũng khó.

"Các vị cứ ngủ lại trước." Hách Liên Sảng dẫn đoàn sứ giả đến Tùng Bách cư ở Lạc dương, lại nói, "Tối nay Thái thú Mộ Dung sẽ khoản đãi yến tiệc, giờ Dậu ba khắc sẽ có xe tới đón."

Đám người đi đường mệt mỏi, tự mình ngủ nghỉ, đang định đi tắm rửa thay quần áo thì Phùng Thiên Quân lại nói: "Ta không muốn gặp Mộ Dung Xung, tránh phá ngang, lỡ như Lạc Dương có người nhận ra ta..."

"Nào, nghe ta chỉ huy!" Tạ An dù không có võ nghệ, nhưng đầu óc rất sáng suốt, vì thế noi, "Thiên Quân, vào đêm đệ hãy điều tra thành một lượt, tốt nhất là nhờ trinh sát, nghĩ cách báo tin cho Mộ Dung Xung hẹn hắn gặp mặt sau dạ yến."

Trần Tinh lo lắng nhìn Phùng Thiên Quân, sợ hắn không ổn định được cảm xúc, còn sợ Tiêu Sơn lỡ lời giữa buổi tiệc khiến người ta nghi ngờ, Tạ An cũng đã nghĩ trước, còn nói: "Vị vương tử Hung Nô, tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, phiền ngài đi cùng Phùng Thiên Quân một chuyến."

Trần Tinh nghĩ thầm cám ơn trời đất, thông minh quá, như thế sẽ không sợ Tiêu Sơn quấy rối yến hội. Ban đầu đến Lạc Dương, tinh tức vốn không biết tin tức gì, nhưng Phùng gia vẫn còn sắp xếp không ít thích khách, chỉ cần đến liên lạc, có Tiêu Sơn, cũng an toàn một chút.

"Được," Tiêu Sơn lập tức nói, "ta đi."

"Không đến yến hội cũng phải tắm rửa!" Trần Tinh lập tức tóm Tiêu Sơn về ném vào trong hồ tắm, tắm sạch cho nhóc rồi mới thả đi.

Phùng Thiên Quân tẩy rửa sơ qua cũng đi, chỉ còn Trần Tinh và Hạng Thuật ngâm dưới nước, hai người im lặng đối mặt.

Từ buổi nói chuyện ở thôn hoang xong, Hạng Thuật càng ngày càng thay đổi, cả ngày im lặng. Trần Tinh mấy lần muốn tìm y nói chuyện, Hạng Thuật lại gật gật đầu, dường như lười nói, nhưng thi thoảng Trần Tinh cưỡi ngựa đi đường, quay đầu tìm Hạng Thuật lại thấy Hạng Thuật nhìn cậu. Mấy lần như thế Hạng Thuật cảm thấy không muốn để Trần Tinh phát hiện tâm tư của mình, vội giục ngựa lên đầu mà đi.

"Huynh cảm thấy Mộ Dung Xung có nhận ra chúng ta không?" Trần Tinh hỏi.

"Hắn không ngu." Hạng Thuật nói, "Đến giờ ngươi vẫn nghĩ người Hồ đều ngớ ngẩn sao?"

Trần Tinh nói: "Huynh không dịu dàng được à? Lần nào cũng cứ châm chọc ta?"

Trên đường đi Hạng Thuật và Trần Tinh dường như vẫn còn mâu thuẫn vì chuyện này, mọi người cũng nhìn ra, Phùng Thiên Quân mang Tiêu Sơn rời đi trước, mà đám Tạ An, Hoàn Y cũng không vào vì muốn chừa không gian riêng cho bọn họ.

Hạng Thuật không trả lời, khoanh chân ngồi bên hồ tắm, ngẩng đầu nhìn trần nhà bị hơi nước mù mịt bao phủ.

Trần Tinh nhìn Hạng Thuật xuyên qua làn sương, cảm thấy y không mặc quần áo còn đẹp hơn lúc mặc quần áo, thế là không muốn cãi nhau với y nữa, miễn cưỡng cười nói: "Lời nói hôm đó, ta nghĩ kĩ rồi, ta quyết định chấp nhận đề nghị của huynh."

"Ừm," Hạng Thuật thản nhiên, "đề nghị chịu chết."

Trần Tinh nói: "Chuyện này rất đáng, nhưng Hạng Thuật à... ta có lời muốn nói với huynh."

Hạng Thuật nhíu mày, liếc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nói: "Mặc dù ta cảm thấy ta rất may mắn, chưa chắc sẽ chết đâu? Nhưng nếu huynh thấy rằng lúc quyết chiến ta sẽ mất mạng, vậy không phải bây giờ nên đối xử với ta tốt một chút sao?"

Hạng Thuật: ". . ."

Trần Tinh nói: "Nếu không thì khi mọi chuyện kết thúc, nếu như ta không ở đây, huynh nhớ lại những ngày chúng ta ở cùng nhau, vẫn cứ cãi nhau không phải sẽ rất khó chịu sao?"

Hạng Thuật hít sâu một hơi, dường như trong lòng có lửa giận bị đè xuống không thể phát tiết, Trần Tinh lại thành thật nói: "Dù sao ta đi rồi, cũng chẳng biết gì nữa, người áy náy là huynh. Đương nhiên nếu huynh không để bụng thì coi như ta chưa nói gì."

Hạng Thuật: "Vì sao ngươi có thể coi nhẹ sống chết của mình như vậy?"

Trần Tinh cười nói: "Bởi vì ấy à, sư phụ từng nói, chúng sinh trên đời ai chẳng phải chết? Khi còn sống hãy sống thật tốt, nghĩ như vậy không phải hơn sao?"

Hạng Thuật lại lộ ra ánh mắt khổ sở quen thuộc kia, Trần Tinh lại tự nhủ: "Mà chuyện gì cũng có lỡ như, không đi đến cuối chẳng ai biết được kết quả, không phải vậy sao? So với tính mạng ta, việc ta lo lắng hơn là làm sao thuận lý thành chưa đưa Định Hải châu đến tay Vương Tử Dạ..."

"Ta giúp ngươi." Hạng Thuật bỗng nhiên nói.

Trần Tinh: "?"

"Xoay sang bên kia." Hạng Thuật thấy Trần Tinh vòng tay chà lưng có vẻ khó khăn, Trần Tinh xoay lưng về phía Hạng Thuật, Hạng Thuật cầm khăn vải, chà lưng cho cậu.

Trần Tinh biết Hạng Thuật có vẻ thông suốt rồi, có lẽ đây mới đúng chú, ngày giờ chẳng còn bao, vì sao không trân trọng hiện tại chứ?

"Hạng Thuật, có phải huynh..." Trần Tinh khe khẽ nói.

Động tác Hạng Thuật dừng lại, nhưng Trần Tinh đột nhiên không dám nói ra, nói gì chứ? Mấy ngày này, dự cảm của cậu ngày càng rõ, hình như Hạng Thuật có để ý cậu. Từ lúc nào mà cậu cảm thấy vậy? Vì ánh mắt Hạng Thuật nhìn cậu suốt dọc đường đi? Hay là dư vị từ cái đêm nói câu, 'Ngươi giả vờ nghe không hiểu'?

"Có phải cái gì?" giọng nói Hạng Thuật có chút kỳ lạ.

Tim Trần Tinh đập dồn dập, cuối cùng cậu cũng nhận ra, dường như một tháng trước khi hôn mê ấy, cậu cảm nhận được Hạng Thuật đối xử với cậu đã khác lắm, rất nhiều lời hai người cứ muốn nói lại thôi, như có cái gì đó cứ quấy nhiễu Trần Tinh.

Ban đầu cậu ỷ lại vào Hạng Thuật vì cảm thấy Hạng Thuật có thể lên trời xuống đất, không gì không làm được. Nhưng sau này nhận ra, có vẻ Hạng Thuật không nghe lời cậu, thế là Trần Tinh đành phải nghe lời y. Bọn họ chắc hẳn là những người hợp tác không ăn ý nhất trong lịch sử Khu ma ti, có đôi khi Trần Tinh cũng hoài nghi, liệu bọn họ có hoàn thành được kế hoạch đầy rẫy sơ hở này không.

Việc này khiến lúc cậu đối mặt Hạng Thuật, không nhịn được muốn đẩy y, đạp y, thậm chí đánh ý, rồi kêu to để xả hết những muộn phiền trong lòng, vì sao huynh không nghe lời ta? Nhưng nhìn thấy Hạng Thuật, những phẫn nộ ứ đọng lại không thể phát tiết ra ngoài, chỉ đành biết trêu chọc y vài câu.

Nếu như không phải đối mặt số mệnh như thế này, có lẽ bọn họ sẽ không ở trong tình cảnh hiện tại? Có đôi khi Trần Tinh cũng thử tưởng tượng, nếu như vạn pháp thịnh vượng, thì chính cậu cũng muốn bám rịt lấy Hạng Thuật, thi thoảng trêu chọc y, xem y cáu giận, trêu xong thì lại xin lỗi, xem y chịu đựng mình thế nào.

Nhưng bây giờ không hề giống chút nào.

"Không có gì." Trần Tinh đáp, giữ quan hệ thế này, với cả hai mà nói thì là tốt nhất rồi.

Một tay Hạng Thuật giữ gáy Trần Tinh, tay kia cầm khăn vải xoa vai cho cậu.

"Ngươi có nhớ sẽ đồng ý với ta một việc không." Bỗng nhiên, Hạng Thuật nói.

Trần Tinh đáp: "Ta biết huynh sẽ không ép buộc." Sau đó cậu nghe thấy tiếng Hạng Thuật hít sâu, như có lời muốn nói vậy mà lại nhịn xuống.

Trần Tinh cười, đang định nói tiếp thì bên ngoài có tiếng Tạ An vọng vào: "Cái này... hai vị, xong việc chưa? Thời gian Mộ Dung Xung hẹn... ấy, chuyện này. Mặc dù quấy rầy hai người thì không tốt lắm, nhưng mà..."

"Xong ngay đây!" Trần Tinh cũng nhận ra tắm lâu quá rồi, bên ngoài có người đang chờ. Hạng Thuật dành đứng dậy thay quần áo.

Đám Tạ An tắm rửa qua, đội xe Mộ Dung Xung đã đến cổng dịch trạm, Trần Tinh và Hạng Thuật đổi sang y phục nghiêm trang hơn, Hạng Thuật đeo mặt nạ bạc, dáng người cao lớn không che giấu nổi lại càng lộ hơn. Trần Tinh nói: "Nếu hắn có thể nhận ra thì ta thấy đeo mặt nạ cũng..."

"Mặt nạ là để hắn biết không nên tuỳ tiện vạch trần thân phận chúng ta," Hạng Thuật thản nhiên nói, "không phải muốn giấu diếm hắn, sao ngươi lại ngốc thế chứ?"

Trần Tinh: ". . ."

Trần Tinh thấy Hạng Thuật châm chọc mình, là biết Hạng Thuật không giận, mới cười cười, giúp Hạng Thuật chỉnh lại cổ áo, nói: "Được được được, ta vốn không thông minh mà, đi nào."

Hai người lên một chiếc xe ngựa, Hạng Thuật tay dài chân dài cảm giác hơi chật chội, Trần Tinh đành đặt tay lên đùi y, nghĩ đến lời nói trong phòng tắm, cảm giác này ngày càng mãnh liệt, không khỏi khiến cậu ao ước viển vông. Nếu như Hạng Thuật có ý với cậu... thì những ngày cuối cùng trong đời...

Trần Tinh không nhịn được, nghiêng đầu nhìn Hạng Thuật, nghĩ thầm nếu dự cảm của mình là thật thì sao? Hạng Thuật cũng để ý cậu sao? Cho tới nay mình lúc nào cũng không dám tin, hoặc nói là không dám nghĩ theo hướng này, nếu Hạng Thuật nói lời kia. Nếu lúc này cậu hôn Hạng Thuật một cái thì sẽ thế nào?

Trần Tinh nhìn Hạng Thuật đeo mặt nạ bạc, bỗng nhiên đỏ mặt.

Hạng Thuật hờ hững nói: "Nhìn cái gì?"

Trần Tinh lắc đầu, quay đi.

Hạng Thuật lập tức giơ tay, khoác lấy vai cậu.

"Tiến cung – cởi kiếm." Nội thị nói.

Hạng Thuật không muốn giao Bất Động Như Sơn mới nói: "Về nói cho Mộ Dung thái thú của các ngươi, nếu cởi kiếm thì ta về."

Một đoàn người bị chặn trước cửa cung, nội thị định mở miệng quát lớn nhưng thấy khí thế của Hạng Thuật lại không dám thất lễ, Tạ An hoà ái dễ gần, cười cười vỗ vỗ vai nội thị, nói: "Ngươi vào bẩm báo thái thú trước xem?"

Không lâu sau có người truyền lời, để võ sĩ đi cùng không cần cởi kiếm, mệnh lệnh này nhắm vào Hạng Thuật, mọi người lại tiếp tục vào cung, tới Minh đường. Mộ Dung Xung ở Thiên điện Minh Đường mở tiệc, Trần Tinh mới vào điện, mọi người đã theo thứ tự, đi đầu là Tạ An, sau là Trần Tinh, mà Hạng Thuật lại ngồi sau lưng Trần Tinh.

"Mộ Dung đại nhân đến!"

Mọi người chỉnh trang, Mộ Dung Xung mặc một bộ võ phục đen tuyền, đi từ ngoài điện vào. Trước giờ mọi người cũng bàn luận về Tạ Hỗn, cháu của Tạ An cũng là mỹ nam nổi danh phương bắc, nghe nói so dung mạo với Phan An, Vệ Giới, nhưng lúc nhìn thấy Mộ Dung Xung, dám văn nhân nghĩ thầm: Ấy, cũng chỉ vậy, không lạ gì lắm. Không khác mấy so với Hạng Thuật, có chăng cũng chỉ đẹp hơn chút.

Nhưng chưa đến một lát, mọi người vẫn phải gật đầu thừa nhận, tuy nói quá kỳ vọng, cho dù không đạt được cảm giác 'kinh động như gặp thiên nhân'; nhưng danh hiệu 'thiên hạ đệ nhất mỹ nam' của Mộ Dung Xung vẫn là danh xứng với thực. Ai đã từng gặp qua người cũng phải công nhận không ai sánh được với Mộ Dung Xung.

"Các vị đường xa tới đây..." Mộ Dung Xung có hơi thấp thỏm, liếc mắt đã thấy Trần Tinh và Hạng Thuật ngồi phía sau, giọng nói dừng lại.

Hạng Thuật như vô can, chỉ im lặng ngồi, cả điện đang chờ Mộ Dung Xung nói hết lời, Mộ Dung Xung vẫn cứ dừng lại, mi phượng chớp một cái, môi mỏng run lên, sau một hồi mới nói: "Đi đường vất vạ."

Đám Tạ An khiêm tốn, ai cũng nhìn Mộ Dung Xung chằm chằm, Mộ Dung Xung đứng đấy một hồi như tự hỏi, lát sau mới tới bàn chủ, khoanh chân ngồi, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, sau đó một nội thị đi tới, hắn phân phó vài câu, nội thị lập tức quay người rời đi,

Trần Tinh trêu ghẹo: "Thái thú đại nhân không phải phân phó đao phủ mai phục đó chứ?"

Tất cả mọi người đều cười, Mộ Dung Xung khẽ giật mình, rồi nói: "Không, sao dám múa rìu qua mắt thợ chứ?"

Hách Liên Sảng cũng có ngồi nghe, dưới chủ toạ là mấy quan viên Lạc Dương, đám quan chức là Hách Liên Sảng cầm đầu. Tạ An vừa nhìn qua là biết Hách Liên Sảng do Phù Kiên phái đến giám sát Mộ Dung Xung, mới cười cười: "Danh tiếng của Thái thú quả không phải đồn đại, bệ hạ của ta ngưỡng mộ đã lâu."

Trần Tinh cẩn thận quan sát Mộ Dung Xung, biết hắn nhận ra hai người, nhưng thế cục bây giờ so với thời điểm Thanh Hà công chúa bỏ mạng đã thay đổi một trời một vực. Rõ ràng Hạng Thuật vô cùng hiểu rõ Mộ Dung Xung, hắn không muốn trả thù, hoặc nói là hiện giờ không muốn.

"Cả đời ta đều mệt mỏi vì danh tiếng," Mộ Dung Xung hờ hững nói, "có khi nổi danh quá cũng không phải chuyện tốt."

Từ thời khắc Mộ Dung Xung xuất hiện, Trần Tinh đã bị ấn tượng về Mộ Dung Xung, nếu tìm từ thích hợp để miêu tả thì là – thanh lãnh.

Mộ Dung Xung và Hạng Thuật cũng là mỹ nam, mặc dù đều lãnh đạm, nhưng Hạng Thuật có phần vui sướng giận buồn của một người thường, cũng có lúc dịu dàng. Nhưng Mộ Dung Xung chỉ có thể dùng thanh lãnh để hình dung, cảm giác không dính khói lửa nhân gian. Hơn nữa sau khi tỷ tỷ qua đời, với hắn mà nói trên đời chẳng còn có thứ gì có thể khiến hắn xao động.

Yến hội hôm nay quả là nan đề với Tạ An, hắn cố gắng tìm cách thân cân người họ Mộ Dung, lại dễ liên luỵ tới mối hận vong quốc của Đại Yên, lấy lòng vì dung mạo đẹp đẽ lại dễ khiến người ta nhớ lại quan hệ của hắn với Phù Kiên, dù nói chuyện gì cũng dễ chạm vào vết sẹo trong lòng Mộ Dung Xung, nghĩ đến nghĩ lui, lại nói một câu vô cùng đẹp lòng: "Lạc Dương còn nhiều việc phải làm, bách tính cũng ổn định dần, đủ thấy lòng thương dân của Thái thú."

"Chuyện không liên quan ta," Mộ Dung Xung lại có vẻ không yên lòng, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạng Thuật ngồi sau lưngTrần Tinh, thuận miệng đáp: "Đều là công lao của Hách Liên đại nhân và các quan viên, ta chỉ nhận cái hư danh."

Lần này nói lại hỏng chuyện, xem ra Mộ Dung Xung không muốn nói nhảm, cũng không hứng thú móc nối quan hệ với đám người Hán. Tạ An nghĩ một lát rồi quyết định nói thẳng, lại hỏi: "Phía bên bệ hạ có quyết định thế nào?"

"Không biết," Mộ Dung Xung lãnh đạm, "Ta đã phái người đưa tin cho hắn, có lẽ hắn sẽ tới..., bệnh tình ngươi thế nào?"

Cửa hông Minh Đường bỗng xuất hiện một bóng người, ban đầu mọi người còn tưởng là Phù Kiên, giật mình cái thót, đến lúc phát hiện là một thanh niên hai mươi gầy gò, không tránh né nhìn thẳng, Trần Tinh nhìn qua suýt nữa la lên.

Thác Bạt Diễm!

Thác Bạt Diễm so với hồi ở gặp mặt vội vàng Sắc Lặc Xuyên đã gầy đi nhiều, hắn mặc quần áo dày, gương mặt anh tuấn tiêu sái khi xưa giờ có vẻ chán ghét, mi tâm có hắc khí quẩn quanh, sắc mặt tái nhợt xám tro, như một tượng đồng phủi bụi, nhưng lúc nhìn thấy Trần Tinh, nụ cười đã lâu chưa thấy lại xuất hiện trên gương mặt hắn.

"Các ngươi đã tới." Thác Bạt Diễm cười nói, sau đó ngồi xuống, hai mắt vẫn sáng rõ, chỉ nhìn Trần Tinh.

Hạng Thuật: ". . ."

"Ngươi..." Trần Tinh cực kì kinh ngạc, Thác Bạt Diễm xuất hiện ở Lạc Dương cũng là chuyện thường, khiến cậu vô cùng vui vẻ, nhưng niềm vui trong giây phút gặp lại bạn cũ, lại vì việc Thác Bạt Diễm bị bệnh mà tan biến. Trần Tinh đang định hỏi ngươi thế nào nhưng Hạng Thuật đã duỗi tay chọc nhẹ lên bả vai Trần Tinh.

Hách Liên Sảng có vẻ nghỉ ngờ, đám quan chức người Hồ ở Lạc Dương nháo nhào nhìn Trần Tinh, Trần Tinh đành im lặng.

Thác Bạt Diễm miễn cưỡng cười cười, nói: "Ta bị bệnh, đến Lạc Dương dưỡng bệnh, Thái thú nói với ta có người Hán đến, ta muốn hỏi thăm tin tức một vị tiểu huynh đệ của ta. Tên đệ ấy là Trần Tinh nghe nói đã đến Kiến Khang, không biết hiện giờ sống có tốt không?"

"Sống tốt lắm." Hạng Thuật chủ động đáp.

Thác Bạt Diễm cười nói: "Vậy ta yên tâm rồi."

Mộ Dung Xung nói: "Ăn chút gì đó chứ?"

Thác Bạt Diễm bỗng nhiên cầm lấy chén rượu của Mộ Dung Xung, nói với mọi người: "Ta kính các vị một chén."

"Ngươi không được uống rượu." Mộ Dung Xung cau mày nói.

Nhưng Thác Bạt Diễm đã uống cạn đến đáy, gật đầu nói: "Thứ tội trước, ta xin cáo từ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp