Cậu phải đi, không thể nấn ná ở Sắc Lặc Xuyên thêm nữa.

Động vật thối rữa xung quanh gào rít, tạo thành luồng âm thanh chói tai, trong chớp mắt đã nhào tới hai người, oán khí dậy sóng cuốn theo xương cốt động vật, như đỉnh Thái sơn đè nặng xuống Hạng Thuật và Trần Tinh.

"Trần Tinh! Trần Tinh!"

Một tiếng gọi vang lên, Tiêu Sơn đến rồi!

"Tiêu Sơn! Đưa hắn đi!" Hạng Thuật vừa cản thế tấn công của địch vừa quát.

"Không được!" Trần Tinh vội hô, "Không có Tâm Đăng huynh chết mất!"

Trần Tinh liên tục sử dụng Tâm Đăng, pháp lực chấn động điên cuồng cắn xé trong người cậu, khiên tâm mạch đã bị hư tổn lại đau đớn thêm, nhưng Hạng Thuật nhờ cả vào luồng sáng này, trong kiếm mới toả sáng ngăn chặn được sự tấn công của đám hoạt thi, nếu Trần Tinh thu hồi pháp lực, thì Hạng Thuật sẽ bị oán khí nuốt trọn mất!

"Ngươi biết hết mọi chuyện!" Xa La Phong điên cuồng hét lên, "Mấy năm nay, ngươi đều biết hết!"

Xa La Phong oán hận vung roi đầu tiên, giữa oán khí đen kịt lờ mờ hiện ra một khung cảnh. Là Hạng Thuật ở trước lều vải, chắn cho Trần Tinh, đấm Xa La Phong một cú.

Chớp mắt, ánh sáng rực rỡ trong tay Hạng Thuật chặn lại một roi của Xa La Phong, lại hiện ra cảnh sắc mùa thu ở Sắc Lặc Xuyên – bọn họ ngồi bên bờ suối, có cả Chu Chân, ba người sóng vai câu cá.

"Đúng," Hạng Thuật nói, "Ta biết hết, chẳng qua ngươi không có được từ chỗ ta mới chọn Chu Chân."

Xa La Phong bỗng nhiên giật mình, Hạng Thuật giơ kiếm cản, đẩy Xa La Phong ra!

Hạng Thuật: "Vậy thì sao? Làm an đáp của ta, ngươi còn không cam tâm? Xa La Phong, ta nói rồi, đời này ta ở bên cạnh ai thì vẫn mãi coi ngươi là người thân."

Xa La Phong lại rống lên: "Thuật Luật Không! Ngươi là đồ lừa đảo!"

Những thoáng biệt ly, Xa La Phong ở ven hồ nhìn thấy bóng lưng Hạng Thuật giục ngựa rời xa, khung cảnh hiện lên giữa oán khí.

Hạng Thuật cũng giận dữ hét lại: "Tỉnh lại! Xa La Phong! Ngươi bây giờ đã thành quái vật rồi!"

Trọng kiếm toả sáng rực rỡ, xua tan sương mù dày đặc, ký ức ào ào tràn vào trong đầu Xa La Phong, giữa thảo nguyên rộng lớn dưới ánh dương xán lạn, Hạng Thuật quay đầu nhìn Xa La Phong, cười rồi huýt sáo với hắn, lại khiến Xa La Phong chùn tay hạ roi.

"Chu Chân mới là chốn về của ngươi," Hạng Thuật nói, "Ta đã nói với ngươi rồi."

"Hắn đã chết..." Xa La Phong cắn răng, hắn gào lên như xé toạc tất thảy, "Ngươi còn không cho ta báo thù!"

Hạng Thuật giận dữ hét: "Đã hết rồi! Tất cả thù hận ngươi đã cũng đã cho qua hết rồi!"

Xa La Phong đứng giữa oán khí, điên cuồng gào lên: "Ngươi không cho ta báo thù, còn không nguyện ý thay thế hắn... Thuật Luật Không! Tên lừa đảo nhà ngươi! Ta phải giết ngươi!"

Trần Tinh sử dụng Tâm Đăng mấy bận, nhưng oán khí mạnh quá còn làm suy yếu Tâm Đăng, ngay sau đó có một con quái vật khổng lồ lao tới, Trần Tinh lập tức ôm lấy Tiêu Sơn, hai người lăn đi né cái đuôi quái vật quét tới!

Đó là xác của một con rắn đen khổng lồ đang trở mình lao về phía bọn họ.

Tiêu Sơn gầm lên, đang định xông lên liều mạng thì lại bị Trần Tinh tóm cổ áo kéo ra sau lưng, sau đó, từ tâm mạch ánh sáng chói lọi, từ Thiên Trì qua Thiên Tuyền, qua Khúc Trạch đến hai huyệt Nội Cung tụ lại trong tay, gặp giữa huyệt Trung Xung, hướng thẳng về bóng đen.

Ánh sáng như có thực thể, giống một thanh kiếm chém toạc bóng đen! Con rắn gào lên đau đớn, oằn mình tránh né, ánh sáng tụ thành chùm, xông tới không lui, xuyên qua sương mù, chiếu về phía Tư Mã Việt trên cao, Tư Mã Việt lập tức lùi ra sau tránh né.

Chỉ trong một thoáng, Tiêu Sơn thấy rõ đồ vật trong tay Tư Mã Việt, ngây ngẩn cả người.

Trần Tinh khẽ giật mình, rồi nhớ khi ở Tạp La Sát, Lục Ảnh từng nói về trượng sừng hươu kia, không chừng là sừng của Lộc vương!

Trần Tinh bất chấp quát lên: "Tiêu Sơn!"

Nhưng quá muộn, Tiêu Sơn giật toạc võ bào trên người, tiếng vải xé chói tai vang lên thì nhóc đã lao tới rồi.

Một bên chiến trường, Tiêu Sơn đã vọt tới, ánh mắt đầy vẻ uất hận, thấy cặp sừng của Lục Ảnh thành đồ chơi trong tay kẻ địch, cặp mắt Tiêu Sơn đỏ ngầu, nhóc con gầm lên một tiếng.

Tư Mã Việt nhanh chóng vung trượng, quất vào bên hông Tiêu Sơn, đập nhóc con ngã xuống đất.

Khoé miệng Tiêu Sơn rỉ máu nhưng nhóc con bò dậy, lại nhào tới.

Tư Mã Việt giơ ngang trượng đập trúng trán Tiêu Sơn, Tiêu Sơn lại bị đánh ngã.

Tiêu Sơn lại xông lên, Tư Mã Việt rút chuỷ thủ.

"Tiêu Sơn!" Trần Tinh nhìn thấy hành động rút dao của Tư Mã Việt, máu trong người sôi sùng sục.

Hạng Thuật thấy tính mạng hai người ngàn cân treo sợi tóc, đành bỏ mặc Xa La Phong đến ứng cứu.

Mất đi Tâm Đăng, ở giữa oán khí, động tác của y như bị níu lại, hít một hơi mà oán khí lạnh lẽo thấu xương tràn vào cơ thể điên cuồng cắn xé, khiến cảm giác day dứt bao trùm.

Nhưng Xa La Phong không cho Hạng Thuật bứt ra, hắn nhào tới, đúng lúc này lại có tiếng gầm giận dữ giữa luồng sương đen đặc, một hoạt thi từ phía sau xông lên, ôm lấy Xa La Phong, hai tay tóm chặt đầu hắn, dường như định vặn xuống!

"Do Đa!" Hạng Thuật quát.

Xa La Phong rít lên, roi xương cuốn lấy thân thể Do Đa, trong bóng tối xoắn mạnh một cái, thân thể Do Đa bị xé thành từng mảnh, nhưng đầu lâu vẫn cắn chặt bả vai Xa La Phong, cắn đến mức xương bả vai hắn đã vỡ vụn.

Hạng Thuật tìm được cơ hội, vung kiếm chém ngang, hất văng Xa La Phong ra ngoài!

Cuối cùng Hạng Thuật cũng đến được chỗ Trần Tinh, đẩy cậu sang một bên, đang định ứng chiến Tư Mã Việt thì Xa La Phong đã xử lý Do Đa, hắn đứng giữa khói đen, một tay giơ về phía Hạng Thuật lắc một cái.

Chớp mắt, thi thể động vật hoá thành xương trắng, máu thịt tan biến giữa oán khí, xương trắng gộp thành gai chui xuống lòng đất rồi từ lòng đất xuyên ngược ra ngoài.

"Cẩn thận!" Trần Tinh quát.

Hạng Thuật đang ở trên không, không có điểm đà, đành phải dùng trọng kiếm cản lại, gai xương từ trong đất xuyên thẳng lên nhốt y trong đó.

Tiêu Sơn bị ném xuống từ phía trên, ngã vào trong núi gai sắc nhọn như đao kiếm, bả vai, cánh tay lập tức bị xương đâm thủng!

Trần Tinh: "..."

Tiêu Sơn cố gắng nâng vuốt, cúi đầu nhìn thân thể, ánh mắt mê man.

Giọng Tư Mã Việt chậm rãi: "kms ta đưa đi, Xa La Phong, còn lại giao cho ngươi, những gì Chu Chân nợ chủ ta, ngươi thay hắn trả nốt đi. Xác của người ở Sắc Lặc Xuyên, nhớ đưa đến HMC..."

Tiêu Sơn: "A.."

Từ cổ họng Tiêu Sơn tuôn ra một tràng thét như sắp chết.

Tiêu Sơn liên tục giãy dụa giữa gai xương, máu chảy xuống không dứt.

Sau một khắc, oán khí bốn phái đột nhiên chìm xuống, tạo thành một vòng xoáy bay về phía Tiêu Sơn.

Trần Tinh mất trí, điên cuồng hét lên: "Xa La Phong!"

Xa La Phong tiến về phía gai xương đang cuốn chặt Hạng Thuật, cởi cung đằng sau lưng, giương một mũi tên bằng xương, nhắm thẳng vào tim Hạng Thuật.

"An đáp..." Xa La Phong lẩm bẩm nói.

Hạng Thuật kinh ngạc nhìn Xa La Phong, nhưng đúng thời khắc cuối cùng trong ánh mắt Xa La Phong như tỉnh táo lại, đôi tay đang kéo cung bỗng run lên, mũi tên kia không rời cung. Một giọt nước mắt rơi xuống từ khoé mắt hắn.

Trần Tinh không chịu nổi nữa, bộc phát một luồng sức mạnh không rõ từ đâu, trong chớp mắt vung tảng đá đeo trên xích nặng hơn sáu mươi cân, bay thành một đường vòng cung.

"Cẩu Nhu Nhiên!" Trần Tinh giận dữ hét lên, "Người phải chết là ngươi!"

Đây là một trong những tình thế cấp bách hiếm khi xảy ra mà Trần Tinh bị cơn giận chi phối, đến lúc này thứ đáp lễ lại Xa La Phong là tiếng rống giận và một tảng đá to tướng nện vào gáy.

Hạng Thuật: "... ..."

Xa La Phong không ngờ Trần Tinh sẽ đánh lén, dù sao khoảng cách quá xa, vũ lực lại yếu ớt, càng không ngờ nổi Trần Tinh dùng tảng đá và xích sắt làm vũ khí, một chiêu 'Hồi phong thức' khí thế sập trời khiến đầu Xa La Phong bị đập vỡ toang, đầu gãy nghẹo xuống vai.

Lồng giam bằng xương sụp xuống, Hạng Thuật cầm kiếm, quát: "Mau lên!"

Oán khí ngập trời càng dày thêm, sau đó 'vù' một tiếng tan sạch, Trần Tinh chưa kịp nhận ra chuyện gì vừa phát sinh, nhanh chóng thắp Tâm Đăng, chỉ thấy trọng kiếm trong tay Hạng Thuật sáng rõ đè nặng xuống lồng ngực Xa La Phong.

"An đáp," Hạng Thuật nghẹn ngào, "Ngủ đi, ngủ xong... sẽ ổn cả..."

Ngay sau đó, Hạng Thuật đau đớn hô to một tiếng, một chiêu hạ xuống, trọng kiếm xuyên thủng phần bụng Xa La Phong, vết thương mà Trần Tinh khâu lại cho hắn lại vỡ ra, thân thể hắn bị bạch quang của Tâm Đăng làm cho run rẩy.

Thân thể Xa La Phong như cánh diều đứt dây, mang theo mùi máu gay mũi, bay ngược về sau.

Trong tim Trần Tinh quặn thắt, dưới sức mạnh của Tâm Đăng, lúc này linh hồn cậu và Hạng Thuật như dược nối liền, cảm giác được sự đau khổ quá lớn, xưa nay chưa từng có, khiến nước mắt chảy ra.

"Hạng Thuật..." Trần Tinh nức nở.

Xa La Phong run rẩy nằm trên mặt đất, một tay vươn về phía bầu trời, bờ môi hơi động đậy, dường như muốn nói điều gì nhưng không mở miệng nổi.

Hạng Thuật chậm rãi quay người, cùng Trần Tinh xem xét Tiêu Sơn nằm xoài dưới đất, Tiêu Sơn đang gắng gượng bò dậy.

"Tiêu Sơn?" Trần Tinh kéo xích sắt và tảng đá, chật vật đi về phía Tiêu Sơn, Tiêu Sơn vẫn đang từ từ đứng dậy, hai bộ vuốt thép trong tay đã hút hết oán khí khi nãy còn cuồn cuộn giữa đất trời.

Thương Khung Nhất Liệt đen nhánh, sắc lạnh, như Sâm La Vạn Tượng bị luyện hoá. Mà Tiêu Sơn cũng y hệt PTQ lúc trước, hai mắt đỏ ngầu, oán khí quẩn quanh toàn thân, chăm chú nhìn Tư Mã Việt phía trên.

Nguy rồi, đây là suy nghĩ cuối cùng của Trần Tinh. Tên nhóc này làm sao biết cách sử dụng pháp bảo? Không phải Lục Ảnh từng dạy nó đấy chứ?

Tư Mã Việt lắc tay trái, hiện ra một tấm thuẫn đen xì: "Đúng là thú vị, trong tay lại có..."

Tiêu Sơn vung vuốt, phía sau hiện lên huyễn ảnh của Long thần từ ngàn xưa, loáng thoáng tiếng rồng ngâm vang dội.

Hạng Thuật quay người, dùng thân thể che chắn cho Trần Tinh, đè cậu xuống đất, xích sắt lắc qua gặp phải trảo khí, vô tình bị cắt đứt, Tư Mã Việt còn cchuaw nói xong, chỉ thấy núi đá phía trước, mặt đất, toàn bộ không gian bị chém nát như giấy vụn, tấm thuẫn cắt thành ba mảnh, giáp đen trước ngực xộc xệch, cả người mất thăng bằng, phần thân trên ngã xuống đằng sau.

Tít sâu trong núi Âm, đất lở, ầm ầm vang dội.

Tư Mã Việt: "...thần binh."

Tiêu Sơn tiến lên, vung tay lần hai, mũ giáp Tư Mã Việt vỡ vụn thành mảnh nhỏ bay lên, chỗ đứng phía dưới chân cũng thành bụi sụp xuống.

Thời khắc dãy núi phía sau lở đất, vuốt thứ hai vung ra như dời núi lấp biển lướt qua hai phía nam bắc dãy nút, tạo nên một trận lở tuyết kinh thiên động địa!

Tiêu Sơn nhấc vuốt trái, tay phải huơ lên, xuất một chiêu "Thương Lang Trục Nguyệt", đang định xông tới thì Trần Tinh rón rén từ phía sau đã tiếp cận Tiêu Sơn.

"Trừ ma!" Trần Tinh giận dữ nói, sau đó dùng chút sức lực cuối cùng, một tay bịt mắt Tiêu Sơn, một tay ấn lên lưng nhóc, bạch quang loé sáng, xuyên qua ý thức của Tiêu Sơn.

Thương Khung Nhất Liệt 'leng keng' rơi xuống đất, oán khi tiêu tan.

Trần Tinh: "..."

Tiêu Sơn hôn mê bất tỉnh, đầu chúi xuống, Trần Tinh kiệt sức ngã nhào xuống đống tuyết.

Tuyết trắng vùi lấp chiến trường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tuyết bay lên, một cặp sừng hươu cắm trên nên đất, như bia mộ sừng sững yên tĩnh cô độc giữa đất trời.

"Hạng Thuật..." Trần Tinh nghiêng đầu, nhìn về phía Hạng Thuật đang nằm trên mặt tuyết nhìn lên trời, "Huynh không sao chứ?"

Hạng Thuật không nói gì, nghiêng đầu nhìn cậu, Trần Tinh nhấc tay gắng vươn sang một chút, ngón tay Hạng Thuật khẽ nhích nhéo tay cậu.

"Tiêu Sơn?" Trần Tinh xoay người, mệt mỏi thở ra, đầu tóc bù xù, kiểm tra thương thế cho Tiêu Sơn, gai xương đâm thủng tay chân nhóc con, nhưng vóc người nhỏ nên không bị thương vào phổi.

Trần Tinh cầm một nắm tuyết xoa lên mặt Tiêu Sơn, Tiêu Sơn tỉnh lại mê man mở mắt, vừa mới động đậy đã nghiến răng vì đau, Trần Tinh ra hiệu nhóc đừng làm loạn, băng bó qua loa cho Tiêu Sơn trước.

Tiêu Sơn chỉ cặp sừng hươu phía xa, Trần Tinh lập tức mang tới, Tiêu Sơn khổ sở ôm vào lòng không chịu buông tay. Trần Tinh xoa đầu Tiêu Sơn.

Lúc này, có tiếng động cách đó không xa vang lên, Hạng Thuật chậm rãi đứng dậy, liên tục chiến đấu đã khiến y kiệt sức chẳng dư lại bao nhiêu khí lực. Trên người đầy vết thương, khập khiễng đi về phía trảng đất tuyết.

Trọng kiếm Hạng Thuật còn cắm trên người Xa La Phong, hắn nằm trên đất, máu đen thấm ướt cả một vùng nhỏ.

Hạng Thuật quỳ xuống trước người Xa La Phong, tay trái cầm tay Xa La Phong, lấy cung trong bàn tay siết chặt của hắn, tay phải đặt lên mu bàn tay hắn.

Tiêu Sơn nhìn Hạng Thuật lại nhìn Trần Tinh, Trần Tinh lắc dầu ra hiệu lúc này đừng đi qua, làm động tác 'suỵt' một cái.

"Để huynh ấy một mình một lúc." Trần Tinh thở dài, hạ giọng nói.

Hạng Thuật cũng run rẩy, úp mặt lên tay Xa La Phong, thấp giọng nghẹn ngào, lúc này gió cuốn đến, tuyết trắng bay lượn trùm cả trời đất.

"Ngươi đi đi."

Trong gió truyền đến tiếng của Hạng Thuật.

"Thuật Luật Không ta sẽ theo lời thề an đáp với ngươi, báo thù cho ngươi."

"Kết thúc rồi, lần này là kết thúc thực sự, ngươi sẽ không tỉnh lại, Xa La Phong, nhưng ngươi sẽ ngủ yên, cho đến về sau... mãi mãi..."

"Lục Ảnh," dường như Tiêu Sơn cảm nhận được gì đó, nói, "Lục Ảnh."

"Đệ cũng muốn báo thù cho Lục Ảnh sao?" Trần Tinh hơi cúi đầu, nói với Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn không trả lời, chỉ nhìn phía xa, hai người dứng im trong tuyết rất lâu, cho đến khi Hạng Thuật từ trong hạp cốc mỏi mệt đi tới, cơ thể cường tráng của y phủ đầy tuyết, ôm ngang thi thể Xa La Phong được vải bọc kín, mang theo tín vật kết nghĩa với Xa La Phong – thanh cung kia.

"Đi." Hạng Thuật nói.

Tư Mã Vĩ mặc giáp đen đứng trên chỗ cao phía nam núi Âm, nhìn ba người rời đi.

Đêm, trong sơn động núi Âm.

Ba người bôn ba mấy ngày liền, trải qua ác chiến liên tục, nhìn như dã nhân, Hạng Thuật nhóm lửa trong sơn động thì Tiêu Sơn đã ngủ say.

"Đi đâu?" Trần Tinh hỏi.

"Về Cáp Lạp Hoà Lâm." Hạng Thuật ngẩng đầu, nhìn Trần Tinh, Trần Tinh gật đầu đáp lại, quá nhiều chuyện xảy ra ở chỗ này, bọn họ cần về bàn bạc kỹ lưỡng.

Trần Tinh nói: "Xa La Phong sẽ không sống lại được."

"Ta biết," Hạng Thuật nói, "Từ khi hắn uống thuốc Chu Chân đưa tới, đồ sát toàn bộ tộc AKL, hắn đã chết rồi."

Trần Tinh nhớ lúc Xa La Phong biến thành hoạt thi, có chút áy náy, "Ban đầu, hắn không muốn uống chén rượu kia."

Hạng Thuật đã từng nghe Trần Tinh kể lại, nhưng vẫn hỏi: "Khi đó hắn nhắc đến ta sao?"

"Hắn gọi Chu Chân," Trần Tinh nói, "cũng gọi cả huynh, khi đó ta nghĩ, nhất định hắn rất sợ hãi."

Hạng Thuật không trả lời, nhìn thi thể Xa La Phong bọc trong vải, Tiêu Sơn trở mình bên đống lửa, khó chịu định gãi vết thương thì Trần Tinh đã nhanh chóng bắt tay nhóc con, sợ nó lại cào rách ra nữa.

Hạng Thuật xuất thần: "Sau khi Chu Chân chết, toàn bộ Sắc Lặc Xuyên đều biết chỉ còn mình ta mới thuyết phục được Xa La Phong không báo thù. Từ ngày đó, ta ở bên Xa La Phong chừng một tháng... ta biết hắn muốn ta thay thế Chu Chân ở bên, nhưng hắn không dám nói, một khi nói ra ta sẽ rời đi."

Trần Tinh nói: "Huynh sẽ không đi."

Hạng Thuật đáp: "Ta sẽ đi."

Y cho thêm củi vào đống lửa, thấp giọng nói: "Thứ Chu Chân cho hắn, ta không cho được, bởi vì ta không thích hắn. Ta và hắn chỉ có thể làm an đáp mà thôi."

Trần Tinh không biết phải đáp lại thế nào, nghĩ nghĩ, nói: "Huynh cũng đối xử tốt với hắn rồi."

Hạng Thuật lại đáp: "Không, ta có lỗi với hắn."

Trần Tinh cũng không biết phải an ủi Hạng Thuật thế nào, nhưng cậu cũng cảm nhận được, lúc này chỉ cần nghe Hạng Thuật giãy bày tâm sự, ở bên cạnh hắn là được, như khi Chu Chân chết, Hạng Thuật ở bên Xa La Phong.

"Có lẽ huynh không biết chuyện thích người khác là thế nào..."

"Ta biết chứ," Hạng Thuật nhẹ nhàng nói, "Ta hiểu rõ, đừng coi ta như Thác Bạt Diễm. Ta biết thích một người là cảm giác thế nào, ta cũng biết mình không thích được người anh em kết nghĩa, chuyện này không có khả năng."

Nói xong, Hạng Thuật nhìn Trần Tinh. Ánh lửa lập loè trong sơn động, Trần Tinh tựa bên vách đá, cúi đầu nhìn Tranh Cổ lấy từ chỗ Tư Mã Việt, có hai món pháp bảo rồi.

"Hạng Thuật," Trần Tinh hạ giọng, "Thực xin lỗi."

Hạng Thuật mê man, cảm thấy kỳ quái nhìn Trần Tinh: "Có lỗi gì chứ?"

Trần Tinh cười khổ: "Nếu không có ta, có lẽ huynh sẽ không phải đối mặt với mấy chuyện này."

Hạng Thuật lộ ra vẻ tức giận, Trần Tinh lập tức luống cuống, kinh ngạc nhìn Hạng Thuật.

"Hoá ra ngươi lại nghĩ vậy?" Hạng Thuật nhíu mày, ánh mắt nhìn Trần Tinh như người xa lạ, "Ngươi coi ta là thế nào? Trong lòng ngươi, ta là kẻ vô tri ngu muội thế sao?"

Tiêu Sơn đang mơ màng ngủ, Trần Tinh sợ đánh thức nhóc, vội ra hiệu Hạng Thuật nhỏ tiếng một chút.

Hạng Thuật thở dài, hiển nhiên không muốn cãi nhau với Trần Tinh, mắt nhìn Tiêu Sơn nhưng vẫn không nhịn được mà nói: "Nếu không có ngươi, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn."

Trần Tinh: "Ừm."

Mấy ngày nay Trần Tinh ngẫm nghĩ lại lời nói của Hạng Thuật, nếu không phải cậu, có lẽ AKLv sẽ không chết, nếu Hạng Thuật không đi phía bắc, Sắc Lặc Xuyên sẽ không gặp nguy hiểm... Nhưng chuyện gì phải tới cũng sẽ tới. Không có cậu, biến cố xảy ra, dù mười sáu tộc có trốn đến Cáp Lạp Hoà Lâm cũng chẳng thủ được thành.

"Ta muốn làm gì đó cho huynh," Trần Tinh hơi áy náy nói, "Ta có thể làm được gì không?"

Cậu nghiêm túc nhìn Hạng Thuật, vốn định tâm sự chuyện tương lai với y, nói về Thi Hợi để y chuyển bi thương thành lòng báo thù, Hạng Thuật lại im lặng một hồi, nói: "Ngươi có biết siêu độ không?"

"Siêu độ," Trần Tinh nói, "Ấy, ta không biết."

Hạng Thuật nói: "Ban cho Xa La Phong được thiên táng, trên đời này, ngươi là kms, cũng là ân nhân của Sắc Lặc Xuyên. Nếu ngươi thấy miễn cưỡng thì..."

Trần Tinh đại khái cũng hiểu ý Hạng Thuật, Xa La Phong đã chết, mọi chuyện cũng kết thúc. Mang thi thể này về Cáp Lạp Hoà Lâm sẽ chỉ gánh thêm tội nghiệt, chỉ được thổ táng, mà người AKL cũng diệt tộc rồi.

Hạng Thuật cho rằng, cậu là người duy nhất có thể xá tội cho Xa La Phong, hoặc chấp nhận những việc Xa La Phong làm không phải từ bản tâm, mà do hắn nhập ma.

"Huynh đưa hắn thiên táng đi," cuối cùng Trần Tinh nói, "Dùng cách nào cũng được, người chết cũng chết rồi."

"Tạ ơn," Hạng Thuật nghiêm túc nói, "Đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho hắn."

Hạng Thuật khom người ôm lấy thi thể Xa La Phong rời khỏi sơn động. Trần Tinh muốn hỏi lúc này luôn sao? Nhưng đưa về Sắc Lặc Xuyên cũng thừa thãi, đến cửa hang, trời đêm đã chuyển sang tảng sáng, trùng hợp trên đỉnh núi có một đài thiên táng.

"Sau này..." Hạng Thuật nghĩ nghĩ, nói với Trần Tinh.

Trần Tinh: "Hạng Thuật, ta không thể cùng huynh về Cáp Lạp Hoà Lâm."

Một năm nữa trôi qua, thời gian của Trần Tinh càng ngày càng ít, cậu phải đi, không thể nấn ná ở Sắc Lặc Xuyên thêm nữa.

Hạng Thuật im lặng một lát rồi nói: "Chờ ta xuống rồi nói."

Hạng Thuật lên đỉnh núi, Trần Tinh không theo cùng, cậu đắp thêm áo cho Tiêu Sơn, đứng bên sườn núi nhìn kền kền bay lượn phía xa.

Ánh rạng đông hiện lên, cậu nghe thấy một bài hát Thiết Lặc ai oán được Hạng Thuật hát vang từ đỉnh núi vọng về, bầy kền kền nối cánh bay, bay về đài thiên táng. Tiếng ca ngừng lại, kền kền ngày càng nhiều hơn.

Trần Tinh đứng im, bỗng nhiên phía sau có tiếng bước chân, sau một chớp mắt, một bàn tay đeo giáp sắt bịt kín miệng cậu, Trần Tinh lập tức giãy dụa, trợn to hai mắt, thì lại bị một bàn tay khác che kín mắt lôi vào trong bóng tối.

______________________________

Mỗi lần đọc đến tâm sự của Trần Tinh vì chẳng còn sống bao lâu nữa đều thương em quá :(((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play