Đại Thiền Vu! Mau quay lại!

Trần Tinh bị lộn nhào đến choáng váng, toàn thân cực kỳ đau nhức, dường như sau khi đi qua gương cả người bị một bánh xe nghiền qua, vô thức tóm lấy tất cả những gì có thể tóm được. Cậu nghe thấy Hạng Thuật hô to bên tai, nhưng không nghe rõ là gì, cho đến khi một tiếng động lớn vang lên, Hạng Thuật ôm cậu, nghiêng người xoay lưng va sụp một bức tường, "uỳnh" một tiếng, lại một bức tường nữa sụp xuống, lại một tiếng, bức thứ ba sụp.

Cuối cùng, Hạng Thuật dùng thân thể làm đệm thịt, đâm vào một mặt tường, lực quán tính giảm bớt mới dừng lại. Y ôm Trần Tinh, cả hai cùng trượt chân trên nền đất

Dù Hạng Thuật có võ công cái thế đi chăng nữa nhưng bị va chạm liên tục như vậy, ba vách tường đều đổ xuống, cũng bị thương đến mức chảy máu miệng, rất lâu mới giãy dụa đứng dậy.

Trần Tinh đứng lên, không ngừng thở dốc.

Trần Tinh: "Ngực ngươi cứng quá, ta sắp... bị đập nát rồi. Hạng Thuật? Ngươi không sao chứ! Hạng Thuật!"

Hạng Thuật nằm thành hình chữ "đại" trên mặt đất, đang thở hổn hển mấy hơi, bờ môi vì nhuốm máu mà đỏ ửng.

Trần Tinh nhìn bốn phía, phát hiện đây là một hoa viên, cậu được Hạng Thuật ôm lấy, Hạng Thuật dùng lưng làm khiên từ trên không xuyên thẳng qua mấy vách tường cuối cùng va phải một bức tường trong vườn mới ngã xuống.

"Đây là đâu?" Trần Tinh nghi ngờ nói.

Hạng Thuật cố gắng cử động, tỉnh táo lại, hít sâu một hơi xong, lông mày nhăn tít lại.

Trần Tinh bước tới, vì học y nên cậu vừa nhìn đã biết Hạng Thuật gãy mất một cái xương sườn rồi, vội nói: "Mau ngồi xuống."

Hạng Thuật ngồi trên bậc thang bên ngoài đại trạch, Trần Tinh cởi võ bào của y, sờ đến xương sườn bị gãy kia rồi chỉnh lại.

Toàn bộ quá trình, Hạng Thuật không nói lời nào, cánh tay hơi run rẩy, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám trắng.

Trời đầy mây, xung quanh không có một ai, bầu không khí khắp nơi cực kỳ quỷ dị.

"Oán khí mạnh quá." Trần Tinh chỉ cảm thấy khí lưu xung quanh lạnh lẽo dày đặc, tựa như một chiến trường trải qua quá nhiều giết chóc.

"Thân thể ngươi hồi phục tốt rồi." Trần Tinh nối xương xong, đi vào đại trạch, cũng không nói gì, giật xuống rèm cửa, xé thành băng vải buộc lên ngực bụng Hạng Thuật.

So với lần đầu bọn họ gặp nhau, Hạng Thuật gầy không thành hình người, thì giờ cơ bắp đã hồi phục, cơ bụng như ván giặt đồ, cơ ngực thon gầy, vai rộng, đường cong rất cân xứng. Trần Tinh không khỏi nhìn thêm, thầm nghĩ tên này không chỉ được cái mặt đẹp mà người cũng đẹp.

Băng bó xong, Hạng Thuật nhanh chóng khôi phục, mặc võ bào, mặt mũi lạnh lùng nhưng có chút thần thần.

"Có ai không?" Trần Tinh dứng dậy, nhìn bốn phía.

Nơi này yên tĩnh đến kỳ quái.

Hạng Thuật từ từ dứng dậy, cúi đầu, trông thấy vỏ kiếm bị hút theo vào trong gương.

Trần Tinh đi vào trong dinh thự, qua vách tường bị vỡ tới hai gian phòng được ngăn bởi một tấm bình phòng, bên trên bình phong là bức "Đế liễn xuất hành", Trần Tinh nhìn một hồi cẩn thận xem xét con dấu bên dưới, mặt mũi đầy nghi hoặc.

Lại đi vào trong, Hạng Thuật đã đi theo rồi.

Trần Tinh đến trước một cái gương, căn cứ theo những gì hai người đụng phải thì gương đồng này chính là điểm bắt đầu.

Trần Tinh giơ tay chạm vào gương đồng bị cản lại, cậu gõ gõ thì thấy nó phát ra tiếng kim loại thanh thúy.

Hai người lặng thinh không nói, không khí nơi đây quỷ dị quá.

"Quá yên tĩnh." Hạng Thuật nói.

Không có tiếng chim, tiếng côn trùng hay tiếng người, tiếng động duy nhất là gió thổi qua cây, phát ra một chút thanh âm 'sàn sạt'.

"Người nhìn người trong bình phong," Trần Tinh ra hiệu cho Hạng Thuật nhìn xem, "Tất cả đều kéo liễn tay trái."

Hạng Thuật dừng bước lại, cũng đứng trước bình phong một hồi, Trần Tinh từ đại trạch này đi qua cửa chính rẽ ra ngoài, nhìn thấy thang lầu, lên lầu hai, lại đi lên một tầng nữa, bên ngoài cửa sổ là bầu trời âm u, lại đi lên tiếp, đến đài cao nhất nhìn ra bên ngoài mới phát hiện mình đang ở trong một cung điện rộng lớn.

Cung điện hùng vĩ san sát, so với Vị Ương cung không thua bao nhiêu, ngoài cung là phố lớn ngõ nhỏ, dưới màn trời âm u dường như người đông nghìn nghịt.

Hạng Thuật và Trần Tinh đứng ở lan can, nhìn ra bên ngoài.

"Đây là thế giới trong gương." Hạng Thuật nhìn kiến trúc và chữ trên lan can, lẩm bẩm nói: "Tất cả mọi thứ đều ngược lại, cái gương kia hút chúng ta vào đâu."

Trên lầu này là nơi hóng mát bày mấy chiếc quạt tròn vài bộ y phục, Trần Tinh bỗng quay người cầm lấy y phục kia, ướm lên người.

Khoan bào đại tụ, khúc cư thâm y.

"Y phục thời Hán." Trần Tinh bỗng nhiên có một suy đoán kỳ lạ, nhanh chóng xuống lầu, đi qua vườn hoa, từ trên trời mưa tí tách rơi xuống, Trần Tinh vươn tay hứng mấy giọt nước mưa, trong nước mưa có chút hắc khí, lại đi vào điện, các loại đèn, bình sứng, đêm chăn, bài trí bàn trà đã xác nhận suy đoán của cậu.

"Vị Ương cung!" Trần Tinh lập tức quay người hô, "Hạng Thuật! Ngươi ở đâu?"

Hạng Thuật nói: "Làm sao để quay về?"

Trần Tinh nói: "Không! Theo ta đi! Mau lên! Chúng ta đến Trường An thời Hán rồi!"

Trường An hiện giờ, trong phòng tối của Tùng Bách Cư.

Phùng Thiên Dật tháo mặt nạ, đặt một bên, dịch xe lăn lấy tấm gương bị bọc trong hắc khí. Khói đen lượn lờ quấn quanh toàn thân hắn, dường như hợp thành một thể.

Phùng Thiên Dật vuốt ve mặt kính, trong miệng lẩm bẩm, bên trên bắt đầu hiện ra cảnh tượng Vị Ương cung thời Hán.

"Gâu!" Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một con chó đất từ bên cạnh vọt tới, ngoạm lấy tấm gương chạy ra ngoài.

Phùng Thiên Dật: "! ! !"

Phùng Thiên Dật quên mất là còn có con chó! Mới quát: "Quay lại! Quay lại cho ta!"

Con cún chạy rất nhanh, chớp mắt đã ngậm tấm gương chạy mát dạng. Phùng Thiên Dật dùng sức đẩy xe lăn, đuối theo, nhưng dốc hết sức rồi mà tốc độ xe lăn có hạn, vừa đến tầng hai, thì con cún đã chạy lên tầng thứ nhất, hắn thở hồng hộc đuổi theo đến tầng thứ nhất thì cả chó lẫn gương đã biến mất.

Phùng Thiên Dật đẩy xe lăn, lo lắng nói: "Chó đâu?! Người đâu mau tìm chó cho ta! Con chó kia gọi là gì..." Nói xong hắn cũng không nhớ Phùng Thiên Quân mang chó về gọi là gì, cả giận nói: "Nhanh! Mau tìm con chó Hạng Thuật cho ta1"

Con cún vẫy đuôi chạy từ vườn hoa Tùng Bách Cư ra ngoài đã không thấy dấu vết.

Phùng Thiên Dật: "... ... ..."

Trường An thời Hán.

"Đi đâu?" Hạng Thuật nói, "Nói rõ ra! Cần nghĩ cách ra ngoài trước đã!"

"Đi tổng thự trước!" Trần Tinh đáp, "Bên trong Khu ma ti nhất định sẽ có đáp án! Đây là Trường An thời Hán, nên còn Khu ma ti!"

Căn cứ theo bài trí ven đường và ấn giám, nơi đây là năm Ai Đế tại vị. Nhưng sau khi Vạn Pháp Quy Tịch, toàn bộ pháp bảo đã mất hiệu lực, sao bảo kính lại có sức mạnh còn phát động được, tấm gương kia làm sao hút bọn họ vào được? Tên Phùng Thiên Dật chết tiệt kia đã biết từ trước rồi!

Trần Tinh đầu tìm đường ra khỏi cung, hai người rời khỏi Vị Ương cung, ven đường chẳng có ai, còn không thấy vật sống nào, hồ điệp chim tước cũng chẳng có.

Hạng Thuật cau mày: "Ngươi đã nói, tất cả pháp bảo đều vô dụng! Vậy cái gương này là sao?"

Trần Tinh: "Theo lý mà nói là như vậy, ta cũng không biết vì..." Đột nhiên Trần Tinh im lặng.

Chờ chút... Trần Tinh bỗng nhiên nhớ tới, khói đen quẩn quanh tấm gương...

"Có người sử dụng oán khí, phát động được sức mạnh của gương." Trần Tinh nói, "Đây không phải quá khứ, chính là thế giới trong gương. Ba trăm năm trước, lúc gương còn pháp lực mới có thể sao chép thế gian! Đúng rồi! Món pháp bảo này có thể phỏng chế ra một thế giới không có người không có bất kỳ sinh linh nào!"

Trần Tinh mặc dù không biết vì nguyên do nào, nhưng từ những gì đã xảy ra có thể suy đoán vì sao sau khi đi vào trong gương lại đến thành Trường An thời Hán. Ba trăm năm trước khi pháp lực còn mạnh mẽ, có thể để nhóm Khu ma sư đi qua lại giữa hai thế giới, nhưng khi Vạn Pháp Quy Tịch tấm gương đã mất thần thông.

Mà sau đó, không biết ai có được nó, lại dùng oán khí giữa nhân gian, luyện hóa pháp bảo một lần nữa, thế là món pháp bảo nhờ oán khí thúc đẩy, lại có pháp lực... Nhưng thế giới bị sao chép trongg gương, vĩnh viễn được giữ lại vào đúng ngày Vạn Pháp Quy Tịch ở Trường An!

"Tốt quá rồi!" Trần Tinh cảm thán nói, "Quá tốt..." Nói xong cùng Hạng Thuật chạy ra khỏi cửa cung, bỗng nhiên cảm giác được đi qua một bức tường vô hình.

"Đây là cái gì?" Hạng Thuật cảm thấy nghi ngờ, nói.

Nhưng không chờ y quay đầu, Trần Tinh đã huých tay Hạng Thuật, ra hiệu y nhìn xem, hai người đột nhiên im lặng.

"Ừm." Hạng Thuật nói, "Rất tốt, hiện giờ chúng ta đã tìm được chỗ mà đám người kia đến."

Đám hoạt thi quần áo rách rưới, hôi thối đầy đường, lúc nhúc chen nhau. Toàn bộ thành Trường An, phố lớn ngõ nhỏ, trong nhà dân, hoạt thi lấp kín mít.

Nghe thấy tiếng động, tất cả hoạt thi đồng loạt quay người, mở to con mắt đục ngầu, nhìn về phía hai người.

Trần Tinh lưng dán vào tường cung, chầm chậm nhúc nhích: "Này, nhiều Bạt thật! Bạt từ đâu nhiều vậy? Thần kỳ vậy..."

Trong tay Hạng Thuật chỉ có một vỏ kiếm, không sợ hãi chút nào, ngăn trước người Trần Tinh.

"Hộ pháp." Trần Tinh lập tức nói, "Chúng ta đã nói xong, nhờ vào ngươi."

Hạng Thuật đành yểm hộ Trần Tinh, để cậu thoát thân trước, nhưng hai người vừa mới động đậy, hoạt thi đã lao đến! Trần Tinh hô: "Vì sao ở đây có nhiều vậy..."

Hạng Thuật quát: "Chạy mau!"

Hoạt thi quá nhiều, núi thây biển xác trong chớp mắt đã vọt tới che lấp hai người, Trần Tinh tranh thủ ôm đầu, trốn ra sau lưng Hạng Thuật, ngay sau đó cảm thấy trước mắt không còn, Hạng Thuật xoay người, một chiêu đá bay, rồi đánh bay toàn bộ đám hoạt thi!

Sau đấy lại tối sầm, hoạt thi lao lên. Sau một khắc lại bị đánh văng, Hạng Thuật đẩy lui đám hoạt thi lần hai rồi kéo Trần Tinh chạy trốn. Trần Tinh nghẹn học nhìn trân trối, mới biết chiến tích của Hạng Thuật trước mặt quân Tấn quả không sai, lúc này y thi triển, thân ảnh như gió lốc, đến bao nhiêu đá văng bấy nhiêu, không đến gần hai người họ được.

"Đánh vào đầu!" Trần Tinh hô, "Đánh đầu chúng!"

"Không đánh được!" Hạng Thuật giận dữ hét, "Không thể xuất thủ! Phía trước còn gì không?"

"Cả đường đều có!" Trần Tinh hô, "Còn nhiều lắm!"

Hạng Thuật: "..."

Hạng Thuật ném vỏ kiếm cho Trần Tinh, bắt đầu dùng quyền cước tân công, thế nhưng y tay không tấc sắt lại tạo ra một con đường, Trần Tinh ôm vỏ kiếm lo sợ núp phía sau, bắt đầu đếm cho Hạng Thuật, y càng ngày càng đánh văng nhiều hoạt thi, chúng như bao cát bị Hạng Thuật tóm lấy làm vũ khí, quét ngang đập thẳng.

"Ba trăm chín mươi chín! Bốn trăm!" Trần Tinh hô, "Bốn trăm con!"

Hạng Thuật: "Thế này không được! Nhiều lắm."

Trần Tinh: "Có thể leo tường chạy không?"

Hạng Thuật: "Không thoát ra được! Quá đông, không leo lên tường nổi!"

Hạng Thuật muốn thi triển công phu vượt nóc băng tường nhưng chỗ này quá nhỏ, vừa lấy được một khoảng trống thì hoạt thi lại lấp kín đường, y cưỡng ép lôi Trần Tinh chạy lên bờ tường, Trần Tinh hô: "Trật khớp tay mất! Đừng kéo như thế! Tay ta bị trật mất thôi!"

Hạng Thuật: "..."

"Không được!" Hạng Thuật nói, "Quay về!"

Trần Tinh: "Ta nghĩ cách khác xem! Ta... phát sáng! A?! Phát sáng! Phát sáng cũng được!"

Trần Tinh lập tức dùng Tâm Đăng chiếu sáng, đám hoạt thi trước mặt đồng thanh kêu rên, chạy tán loạn.

Trần Tinh: "Ui! Tốt quá!"

Hạng Thuật: "..."

Lưng Trần Tinh dựa vào vách tường, trong tay ánh sáng Tâm Đăng rực rỡ, đi đến đâu thì như cá diếc vượt sông, hoạt thi tạo thành một hình vòng cung không ngừng né tránh, bạch quang soi đến đâu hoạt thi trốn đến đấy, y như khi ở trong núi Long Trung.

"Ha!" Trần Tinh đang vui vẻ suýt nữa bị Hạng Thuật đấm cho một cái, cậu nhanh chóng vừa cúi đầu né vừa kêu: "Đừng đánh người!"

Trần Tinh vừa đỡ đòn, thì bạch quang biến mất, đám hoạt thi lại điên cuồng rú lên, tiếp tục xông tới! Hạng Thuật chỉ dọa thôi chứ lúc này không muốn đánh cậu, lập tức quát: "Phát sáng! Mau!" Nói xong tóm lấy cổ tay Trần Tinh, kéo cậu đối diện với bầy hoạt thi.

"Đứt tay ta!" Trần Tinh điên cuồng gào thét, "Nhẹ tay một chút!"

Ánh sáng quay lại, đám hoạt thi lại bắt đầu chạy trốn.

Trần Tinh: "Ngươi bây giờ muốn đánh chết ta đúng không?"

Hạng Thuật: "..."

Hai người nhìn bốn phía, Hạng Thuật nói: "Đi mau!" Thế là nửa ôm nửa kéo Trần Tinh đi về phía trước, bỗng nhiên y xoay người một cái, Trần Tinh giật mình: "Người làm gì thế?"

"Phía sau!" Hạng Thuật không nhịn được, nói.

Tâm Đăng tỏa ra bạch quang, có vẻ là thiên địch của hoạt thi, ánh sáng chiếu tới đâu hoạt thi chạy khỏi đấy, nhưng khi quầng sáng chuyển dịch sang chỗ khác, đám hoạt thi lại ùn ùn kéo tới.

"Nhảy Hồ Toàn[1] sao?" Trần Tinh bị Hạng Thuật ôm, quay tới quay lui một hồi lại dịch qua chỗ khác, như điệu Hồ Toàn.

Hạng Thuật: "Im miệng."

Trần Tinh bị Hạng Thuật nửa ôm nửa kéo, dịch trước hướng sau, nói: "Có phải ngươi lại muốn đánh ta không?"

Hạng Thuật: "Đúng thế."

"Có ai không?!" Phía xa có nam nhân nào đó hô lên, "Má nói, đây là nơi quỷ quái nào?"

Hai người ngẩng đầu, nghe thấy tiếng cầu cứu của Phùng Thiên Quân.

Trường An hiện tại, Vị Ương cung đã vào đêm.

"Người đâu?"

Phù Kiên lần đầu hẹn cơm mà bị lỡ hẹn, trên đời này dám làm vậy chỉ có Đại Thiền Vu khó chiều, củi gạo không ăn này.

"Nàng nói cho hắn biết rồi chứ?" Phù Kiên hỏi Thanh Hà công chúa.

Thanh Hà công chúa mờ mịt nói: "Nói cho hắn cái gì? Thiếp đã theo lời bệ hạ, bảo hắn và Trần Tinh buổi tối vào cung bồi bệ hạ dùng cơm rồi."

Thác Bạt Diễm hẹn gặp mặt Trần Tinh mà cũng đợi mãi không thấy, hắn ở bên cạnh muốn nói lại thôi.

Mới gặp đêm đó, Phù Kiên còn chưa ám chỉ gì với Hạng Thuật đã bị châm chọc một phiên, khiến hai bên đều cảnh giác, cho đến mấy ngày nay nghe mật báo trong cung – già trẻ các tộc đều đến yết kiến Đại Thiền Vu, hi vọng Hạng Thuật ra mặt chủ trì đòi công bằng cho người Hồ.

Nếu ngày thường, Phù Kiên cũng chỉ cười xòa một cái, nhưng thủ hạ liên tục báo tin, Đại Thiền Vu đêm khuya lại đến căn cứ của người Hán ở Tùng sơn, lại gặp mặt Phùng gia đang bị nghi ngờ mưu phản, chuyện này đã khiến hắn phải nghĩ nhiều.

"Lúc quá trưa," Thanh Hà công chúa thấy không gặt được, dù sao Phù Kiên đã muốn tra thì tình báo trong thành Trường An không qua mắt nổi hắn, đành dứt khoát nói: "Đại Thiền Vu và Trần Tinh, đi theo đệ đệ Phùng Thiên Dật là Phùng Thiên Quân đi."

Phù Kiên khẽ giật mình nhưng nhanh chóng khôi phục tinh thần, bảo Thác Bạt Diễm dẫn người đi tìm, lại dặn: "Ngươi bảo thủ hạ dò la, Thuật Luật Không có danh tự người Hán là Hạng Thuật. Đừng có nói là tìm Đại Thiền Vu, miễn cho sự việc bị bại lộ."

Phù Kiên không sợ Hạng Thuật và Phùng gia hợp mưu, chỉ muốn xem rốt cuộc Hạng Thuật đang thần thần bí bí làm cái gì, quân đội trong thành nằm trong tay thân tín của hắn, Đại Tần nhất thống phương bắc đã lâu, dù có tạo phản cũng chẳng nên cơm cháo gì, Thác Bạt Diễm lại càng không phản hắn.

Thác Bạt Diễm biết Trần Tinh và Phùng gia có giao tình, lại sợ chọc ra chuyện gì, chỉ muốn nhanh chóng quay về tìm Trần Tinh, khuyên nhủ cậu dừng chân trước miệng vực, lúc này hắn rời cung phái người đi điều tra.

Thế giới trong gương, ngày đêm không rõ.

Lúc Phùng Thiên Quân bị ném vào trong gương, ngã chảy cả máu đầu, sau khi cầm máu lại bị hoạt thi vây công, lúc trước đã đụng độ một lần trong núi Long Trung, nên không ngạc nhiên gì. Hắn nhấc chân chạy luôn, lên một nóc nhà lớn, khom người quan sát thấy hoạt thi tụ thành đàn, ngửa đầu về phía hắn nhưng không bò lên được.

Phùng Thiên Quân nhặt ngói, ném xuống, ngói bay như sao chổi ném vỡ mấy đầu hoạt thi nhưng địch nhiều ta ít, được một lúc mái nhà đã trống trơn mấy chỗ, nếu còn lấy nữa thì hắn sẽ rớt xuống mất nên đành ngừng tay la hét, cầu cứu.

Sau đó hắn nhìn thấy Hạng Thuật và Trần Tinh vội vàng tới, Trần Tinh bị xoay đến mức mệt rã người, đành tựa lưng vào vách tường đi ngang.

"Xuống đi!" Hạng Thuật hô.

Trần Tinh đuổi đám hoạt thi phía dưới đi, Phùng Thiên Quân vội vàng nhảy xuống, trong khoảnh khắc đám hoạt thi lại vây đến, Phùng Thiên Quân hô: "Làm cho tốt! Ta ở đây!"

Phùng Thiên Quân gắng sức chém giết, muốn hội hợp với Trần Tinh, Trần Tinh và Hạng Thuật tăng tốc, chạy như bay đến chỗ Phùng Thiên Quân, ánh sáng tới đâu, hoạt thi như bầy cừu, bị xua đuổi đến mức dẫm đạp lên nhau. Phùng Thiên Quân bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, hô: "Từ từ đã... đừng hướng về phía ta..."

Câu còn chưa nói xong, Phùng Thiên Quân đã chạy trốn, một đoàn hoạt thi ùn ùn kéo qua, chen chúc trên đường, đạp lên người Phùng Thiên Quân.

Phùng Thiên Quân: "..."

Cuối cùng Trần Tinh cũng chạy đến, kéo hắn từ dưới đất lên.

"Tấm gương kia..." Phùng Thiên Quân chỉ chỉ chỗ hắn, đang định ra hiệu cho bọn họ đi xem xem, thì Hạng Thuật giơ tay ý bảo không cần nói nữa, đi theo Trần Tinh đi.

Trần Tinh bị xoay đến xây xẩm mặt mày, cậu nghi thần nghi quỷ, chỉ sợ trong ngõ có hoạt thi xông ra, mệt mỏi không chịu được. Phùng Thiên Quân nói: "Một tay khác có phát sáng được không?"

Trần Tinh: "A đúng! Hai tay đều được!"

Thế là Trần Tinh dùng cả hai tay phát sáng, nghiêng người đi sang, một tay hướng trước một tay hướng sau.

Phùng Thiên Quân: "Thế này tốt quá rồi, cả người đệ đều phát sáng được sao?"

"Như vậy mệt lắm." Trần Tinh nói.

Phùng Thiên Quân đề nghị: "Ta và Đại Thiền Vu có thể nâng đệ đi."

Trần Tinh bác bỏ đề nghị này: "Pháp lực sẽ tiêu hao nhanh chóng, dù rất ít nhưng vẫn sẽ mệt."

Phùng Thiên Quân đành coi như thôi, ba người cứ vậy đi qua một nửa thành Trường An, Trần Tinh nói ra suy đoán, Phùng Thiên Quân mới nói: "Cần làm thế nào mới ra ngoài được?"

Trần Tinh: "Đến Khu ma ti tìm manh mối xem, nếu có thể đi vào thì ắt có cách đi ra,:

Phùng Thiên Quân lại nói: "Tại sao nơi đây gió lạnh từng trận, cả lưng rét run vậy."

Trần Tinh nói: "Có người dùng gương hấp thu lượng lớn oán khí."

Đang lúc nói chuyện, Tùng sơn phía bắc thành tây đột nhiên xuất hiện, chân núi dưới khe sâu, có một tòa dinh thự cổ kính.

"Nhất định là nơi đó, không sai!" Trần Tinh nói.

Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân từ hai bên tiến lên, ngăn phía trước Trần Tinh.

Dưới chân núi, đám bóng đen chen chúc đi tới, cuối phố, nơi lượn vòng vào Tùng sơn, bóng đen dưới mặt đất không ngừng tụ lại, càng ngày càng nhiều.

Phùng Thiên Quân lẩm bẩm: "Đó là yêu thuật gì?"

Trần Tinh bỗng nhớ tới đêm đó, bóng đen truy sát cậu và Hạng Thuật!

Hạng Thuật trầm giọng nói: "Khó đối phó đấy, cẩn thận."

Bóng đen không ngừng phun ra một làn sương, một nhóm hai mươi cái bóng từ trong gió lốc đưunsg dậy, hình người dần rõ ràng, hiện ra từng binh sĩ mặc giáp sắt màu đen.

Chính giữa cửa vào chân núi, một đám bóng đen đứng dậy, xuất hiện một kỵ binh mặc giáp sắt của võ tướng thời Tấn cưỡi chiến mã xương trắng.

Trần Tinh: "Thích khách đêm qua!"

"Xác nhận là hắn?" Hạng Thuật nói.

"Không sai!" Trần Tinh nói, "Ta nhận ra mũ giáp của hắn."

Hạng Thuật: "Ta phụ trách ngăn chặn bọn chúng, hai ngươi xông lên, sau đó hội hợp lại ở bên trong. Phùng Thiên Quân ngươi phụ trách bảo vệ hắn an toàn đi vào."

Phùng Thiên Quân: "Không không... Thiên Trì đệ có thể phát sáng, khiến bọn chúng..."

Hạng Thuật: "Động thủ!"

Trần Tinh: "Chờ một chút!"

Hạng Thuật không trả lời, đã khom người như con báo săn xông lên.

"Trong tay ngươi cầm là vỏ kiếm đó!" Trần Tinh và Phùng Thiên Quân sắp phát điên đến nơi, "Đại Thiền Vu! Mau quay lại!"

_________________________________

[1] Hồ Toàn: một điệu nhảy của người Hồ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play