Hạng Thuật, huynh thật thông minh, nghĩ ra được nhiều thứ như vậy!
Vùng hoang vu U Châu, gió thổi, thời tiết đầu đông toàn bộ U Châu chìm trong sương mù trắng xoá. Bờ Hà Nam Đại Liêu, một vùng hoang phế giờ đã có người đến ở.
Đây là một thôn trang của người Tiên Ti, người Hán, người Cao Ly lẫn lộn, Trần Tinh và Hạng Thuật đi ngang qua, tạm thời dừng chân.
Không ai nhận ra thân phận Hạng Thuật, nhưng dù Hồ Hán thì đều khách khí, chỉ coi bọn họ như lữ khách qua đường. Trong thôn dùng tiếng Hán hỏi thăm Trần Tinh "Hai người làm gì mà đến đây?". Trần Tinh đáp lại: "Chúng ta là huynh đệ, đây là anh ta. Huynh ấy là con vợ cả nên vừa đẹp vừa giỏi võ, ta là con thứ, không lớn được nên mới yếu ớt như vậy."
Hạng Thuật đáp: "Đừng nghe em ấy nói bậy, ta là nô bộc, em ấy là thiếu gia, là người đọc sách."
Trần Tinh ra hiệu Hạng Thuật đừng làm loạn, Hạng Thuật dùng tiếng Thiết Lặc nói: "Huynh đệ không thể thành thân, em có biết không?"
Trần Tinh dở khóc dở cười, trong thôn sắp xếp cho bọn họ chỗ nghỉ đêm, còn rất nhiều phòng trống, bên trong được quét dọn sạch sẽ, góc tường chất đầy củi mới chặt mùa đông, Trần Tinh nhóm bếp củi. Hạng Thuật săn mấy con thỏ rừng về làm cơm tối. Trong nồi hầm thịt, phòng ốc ấm áp, Hạng Thuật đổi quần áo, ngồi bên cạnh uống trà, Trần Tinh mặc áo mỏng chuẩn bị cơm tối.
Một vùng đất trời nho nhỏ ngập tràn ấm áp.
Tình cảnh này giống như một gia đình người Thiết Lặc, hoặc Cao Câu Ly hoặc Tiên Ti hoặc người Hán bình thường.
Có khi Trần Tinh cảm thấy như vậy cũng không tệ, chỉ cần ở cùng với Hạng Thuật thì nơi đâu cũng là thế ngoại đào nguyên.
"Nghĩ gì vậy?" Trần Tinh cười hỏi y, còn cho rằng y đang nghĩ đến việc của Tiêu Sơn.
Hạng Thuật thoáng nhìn Trần Tinh, mặt bỗng đỏ lên.
"Không có gì, nghĩ về bách tính nơi đây." Hạng Thuật hơi mất tự nhiên nói.
"Bách tính?" Trần Tinh nghi ngờ, "Bách tính thế nào?"
Hạng Thuật nói: "Em không chú ý sao? Nơi này tộc người nào cũng có, lại còn thông hôn với nhau."
"Đúng nhỉ." Trần Tinh nói, "Nơi này là Hán Hồ, Cao Câu Ly, địa phận giáp ranh ba nước, ta còn nghe tiếng Thiết Lặc, bọn họ đến đây từ bao giờ?"
"Người xuôi nam không chừng là vài thập niên trước đã đến rồi. Người Thiết Lặc 16 tuổi," Hạng Thuật nhìn chăm chú lò lửa, lại nhìn Trần Tinh, nói: "Thì chuẩn bị thành hôn."
Trần Tinh cười nói: "May quá huynh đợi ta tận bốn năm."
Hạng Thuật nói: "Cho dù ta có là Đại Thiền Vu hay không, tất nhiên sẽ xuôi nam tìm em, chỉ là xa xôi quá, muốn tìm được cũng không dễ dàng gì."
Trần Tinh vui mừng: "Một món pháp bảo muốn tìm một món pháp bảo khác? Dù ban đầu ta không biết huynh là ai, huynh không biết ta ở đâu, nhưng số mệnh dẫn đường rồi sẽ tìm thấy."
Hạng Thuật uống trà xuong đưa chén cho Trần Tinh, Trần Tinh châm đầy trà cho y, ngón tay hai người chạm vào nhau, rõ ràng hôm đó đã nằm ôm nhau ngủ nhưng Hạng Thuật vẫn có phần căng thẳng, nói: "Thiếu niên Thiết Lặc không thích thành hôn người trong tộc, có khi sẽ xuôi nam, tiến vào Trường Thành nhưng không phải ăn cướp."
Trần Tinh nói: "Cho nên các huynh tìm ngoại tộc thông hôn là tập tục." Vừa nói vừa nhớ ra, gia đình Thiết Lặc cậu thấy phần lớn vợ con đều là ngoại tộc. Tái ngoại không có nhiều tộc, như người A Khắc Lặc, chỉ có mấy ngàn, cứ kết hôn cận huyết dễ gây ra vấn đề cho đời sau.
Trừ việc đó, người Thiết Lặc còn quan sát việc nuôi ngựa, ngựa trong tộc và ngựa hoang núi Âm sinh ra đời sau đều là ngựa tốt, mà giao phối vòng tròn lại gây ra tốt xấu lẫn lộn.
Mấy trăm năm trước, người Thiết Lặc có ý định, cổ vũ tộc nhân thành hôn với người ngoại tộc. Bọn họ hi vọng thông gia với người Hán sẽ kế thừa được trí tuệ, học vấn, thông gia với người Tiên Ti sẽ kế thừa được làn da trắng... như thế, nhờ huyết thống các tộc Hồ, thậm chí là hỗn huyết Hồ Hán, khiến mấy trăm năm sau tộc Thiết Lặc bật lên trở thành bộ tộc mạnh mẽ nhất phía bắc Trường Thành.
"Ừm." Hạng Thuật từ bên này bếp lửa nhìn Trần Tinh, nhận trà sữa được đưa tới, "Thỉnh thoảng bọn họ sẽ tập hợp thành đội xuôi nam, đến chỗ người Hán, thấy người mình thích sẽ mang sính lễ đến cầu thân, nếu đồng ý thì về Sắc Lặc Xuyên làm giao bái thanh lư. Không đồng ý thì ở lại phương nam cũng không sao."
Đây là phương pháp chậm chạp, dần thẩm thấu. So với cách thức của đám Lưu Uyên, Diêu Trường, Phù Kiên, Mộ Dung Hoàng, chiếm đất, huỷ nhà, coi người Hán như nô lệ thì càng ôn hoà, cũng càng có tác dụng hơn.
Trần Tinh nói: "Tập tục của người Hán cũng ít thông hôn với ngoại tộc. Không phải tộc ta, ắt có lòng khác, ngay cả thông hôn của người Hán cũng phải xem xét, chứ đừng nói là với người Hồ."
"Sĩ tộc môn phiệt có khác," Hạng Thuật nói như vậy, "Nguồn gốc môn hộ là người Hán luôn coi thường tộc khác, cho nên mới bị Lưu Uyên dày vò đến tình cảnh như bây giờ."
Trần Tinh nghe vậy không vui, nói cậu thì được, nói tộc nhân thì không, mới nói: "Chúng ta không phải vậy."
Hạng Thuật không tranh luận nhiều, nhướng mày hỏi xem cơm tối đã xong chưa?
Trần Tinh múc cho y ăn, bỗng nhiên nghĩ đến người dân ở thôn này, Hán Hồ thậm chí Cao Ly, toàn bộ sống chung với nhau. Có phải bọn họ cũng như Trần Tinh và Hạng Thuật được Thần Châu ám chỉ số mệnh sẵn? Dù có mối thù không đội trời chung nhưng cuối cùng sẽ có ngày mọi thứ qua đi, giống như nơi chiến hoả đi qua, đầy rẫy phế tích, nhưng trên phế tích đó sinh mạng mãnh liệt trỗi dậy, khôi phục sức sống bừng bừng.
Có lẽ đến một ngày, Hồ Hán trên mảnh đất này sẽ sinh sôi, cùng nhau thông hôn, sinh ra hậu đại, trăm ngàn năm sau người sống ở Thần Châu vì huyết thống dung hợp không còn phân biệt.
Vào đên, hai người để lại một đống lửa tro, ngủ trong phòng. Chăn đệm nhỏ quá nên muốn đều được đắp thì phải ôm sát vào nhau, thân thể cọ xát khiến Trần Tinh và Hạng Thuật đều nóng rực cả người.
"Ta... ta không nhịn được," Hạng Thuật hạ giọng, gấp gáp nói, "Cho ta, Trần Tinh... Ta nhất định sẽ thành thân với em. Ngoài em ra đời này ta sẽ không ở bên cạnh ai hết, ta cũng sẽ không để em rời khỏi ta, mãi mãi, cho... cho ta đi."
Trần Tinh cảm giác được tay Hạng Thuật đang vuốt ve mình, nghiêng đầu hôn y một cái, chặn y lại nhưng cũng khẽ gật đầu, vô cùng lo lắng, xoay người sang chỗ khác, cảm giác kia lạ lẫm khiến người hưng phấn, vô cùng mong chờ.
Nhưng Hạng Thuật còn gấp gáp hơn cả Trần Tinh, lúc dính vào nhau Trần Tinh cảm nhận được nhịp tim đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực.
"Được... được" Trần Tinh nhỏ giọng nói.
Chưa đầy một lát, chỉ nghe Trần Tinh kêu thảm.
"A ——! Đau quá a!"
Hạng Thuật không biết làm sao: "Sao vậy? Đau sao?"
"Đau chết mất!" Trần Tinh gần như thét lên, Hạng Thuật nói: "Trước... đừng nhúc nhích! Sắp xoắn lại rồi! Được, được để ta ra!"
Trần Tinh: ". . ."
Hạng Thuật: ". . ."
"Đau quá... đau." Trần Tinh sắp khóc đến nơi, Hạng Thuật đành dừng lại động tác.
"Còn chưa vào," Hạng Thuật buồn bực, "Mà đau như vậy?"
Trần Tinh cố gắng gật đầu, mặt đỏ bừng, hiện tại rất đau, nói: "Cái này không được rồi!"
Hạng Thuật thấy Trần Tinh như bị thần binh thọc phải, từ bỏ ý nghĩ, sửa lời: "Được, sau rồi nói."
"không không," Trần Tinh còn nói, "Ta đỡ hơn rồi, tiếp tục đi, ta... nhịn một chút là được."
"Được rồi." Hạng Thuật không dám thử, sợ dùng sức khiến Trần Tinh bị đau, dù trong lòng rất muốn làm nhưng lại xót cậu, để cậu xoay lại, vẫn ôm vào lòng như trước, thân thể kề sát rồi kéo quần lại cho Trần Tinh.
Trần Tinh vẫn còn sợ hãi, so với lần trước bị trúng tên còn đau hơn, dù sao trong đời cậu chịu thương tổn nặng nhất chính là bị trúng tên tẩm thuốc tê ở thành Tương Dương kia, không ngờ còn có việc đau hơn! Đây là thứ tốt lành gì chứ! Vì sao thành thân phải làm việc này?! Giao bái thanh lư xong ở đó một trăm ngày thì khác gì cực hình không?
"Huynh giống Hốt Lôi Sơn," Trần Tinh thở dốc, "Đã lớn còn cứng!"
"Cái gì?!" Hạng Thuật ngạc nhiên, "Hốt Lôi Sơn là ai?! Trước kia... em còn..."
Trần Tinh nói: "Con ngựa vua trong tộc A Khắc Lặc, huynh chưa thấy sao?"
Hạng Thuật: "..."
Hốt Lôi Sơn là con ngựa vua của tộc A Khắc Lặc, uy phong lẫm liệt, cao lớn hơn các con ngựa khác, tính tình quật cường, đi lại như gió, trước giờ không cho ai cưỡi, muốn nó phối giống phải xem tâm tình nó. Có lần Trần Tinh vô tình thấy thần khí của nó, ngạc nhiên đến sững cả người.
Hạng Thuật: "... ..."
Trần Tinh muốn miêu tả cảm thụ lúc nãy, Hạng Thuật có vẻ thất bại, nói: "Ngủ đi."
"Hay là lại..." Trần Tinh luôn cảm thấy rất có lỗi với Hạng Thuật, nói, "Ta cắn răng chịu một lát, phối... quá trình kết đôi này bình thường mất bao lâu?"
Hạng Thuật: "Em coi ta là ngựa hả? Ngủ đi! Đừng nói nhảm!"
Trần Tinh: "Huynh tức giận à?"
"Không có," Hạng Thuật đáp, "Sau này rồi nói, thực không có."
Mặc dù ngoài miệng nói không sao nhưng Trần Tinh vẫn cảm thấy Hạng Thuật để ý. Hôm sau lúc Trần Tinh rửa mặt ở cạnh giếng thấy Hạng Thuật hấp tấp, rõ ràng đêm qua không ngủ ngon.
"Nơi nay gọi là gì?" Trần Tinh nhìn xung quanh, chỉ thấy mùa đông nước biếc núi xanh, lúc ban ngày lại có bộ dạng tiên cảnh nhân gian.
"Ngoã Luân Nô." Hạng Thuật rửa mặt, tỉnh táo một chút, đáp.
"Ngoã Luân Nô!" Trần Tinh đột nhiên nhớ ra, đây không phải lần trước là Hạng Thuật điều tra tung tích Vương Tử Dạ, lần đầu giao chiến ở đây sao?
"Đúng vậy." Hạng Thuật dáp. "Toàn bộ dân sống ở đây đều hoá thành bạt bị ta dùng lửa thiêu sạch."
Lần trước Hạng Thuật đến đây đúng lúc Vương Tử Dạ đang chuyển hoá Bạt, sau khi hoả thiêu toàn bộ thì Hạng Thuật đuổi theo Vương Tử Dạ xuôi nam. Lúc đó U Châu xa xôi ít người, trước kia là địa bàn do Mộ Dung thị tộc Tiên Ti quản lý, sau khi Phù Kiên hạ được Đại yên của họ Mộ Dung thì Tấn đế Tư Mã Diệu lại tác động khiến U Châu tự lập huyện có ý phản Tần phục Tấn, lại cho thuyền đưa quân Tấn tới hỗ trợ U Châu kháng Tần.
Dù ngoài tầm với của Phù Kiên và sự phản kháng không quá lớn, bị bao vây bởi Sắc Lặc Cổ Minh, Cao Câu Ly, Tần, Hán bốn thế lực nên vô cùng nhạy cảm, không nên suất quân đóng chiếm, sau đó nhận lời đề nghi của Vương Mãnh tạm gác qua một bên, nên U Châu thành một nơi bị bỏ mặc, chờ sau khi diệt Tấn mới xử lý.
Lúc đó quân Tấn hoạt động khắp nơi, phát hiện thôn xóm bị huỷ thì tấn công Hạng Thuật, Hạng Thuật xông khỏi vòng vây theo cổ đạo U Châu xuôi nam, đến địa giới Sơn Đông tại Tứ Thuỷ mới mất hết sức mạnh...
"Tứ Thuỷ!" Trần Tinh nói, "Là nơi TVB trảm Hắc Giao1"
"Ừm." Hạng Thuật ngồi trên lưng ngựa, rời thôn xóm, quay đầu nhìn một cái, nói: "Đi theo ta."
Hạng Thuật không vội vã đi Cao Câu Ly mà vòng qua Ngoã Luân Nô, đi dọc bờ nam Liêu Hà về phía đông.
"Đi đâu?" Trần Tinh không nhịn được mà hỏi.
Hạng Thuật nói: "Lúc rời Sắc Lặc Xuyên, ta nghĩ một chuyện, vì sao lúc trước Vương Tử Dạ lại muốn tới Ngoã Luân Nô?"
Trần Tinh nói: "Có lẽ hắn cần Bạt?"
Khi đó, Vương Tử Dạ đang là Khắc Da Lạp, định dùng Ma Thần huyết phục sinh Đại Thiền Vu Thuật Luật Ôn nhưng bị Hạng Thuật thiên táng.
Về sau gã đi đâu? Bị Hạng Thuật nhắc như thế đột nhiên Trần Tinh cũng ý thức vấn đề này.
"Sư huynh Vương Mãnh sau khi chết không lâu," Trần Tinh nghi nghờ, "Vương Tử Dạ đến bên cạnh Phù Kiên cho nên gã đến Trường An làm quan?"
"Ừm." Hạng Thuật nói, "Nhưng một thời gian ngắn sau, gã lại xuất hiện ở phương Bắc."
Sau mấy năm Thuật Luật Ôn chết, Hạng Thuật vẫn không gỡ được nút thắt trong lòng, phái trinh sát tìm tung tích Khắc Da Lạp. Sau khi tìm được manh mối thì một mình tới đây, rốt cuộc bị gã tìm thấy.
"Em không thấy kỳ quái sao?" Hạng Thuật nhìn chăm chú vùng rừng núi hoang vu gần đó, nói: "Vì sao gã phải vượt ngàn dặm xa xôi đến chỗ này? Chỉ vì chuyển hoá ngàn người sống thành Bạt?"
"Nhiều nhưng không chê ít, có lẽ rảnh rỗi nhàm chán muốn hoạt động xung quanh?" Trần Tinh suy đoán, "Hoặc là phục sinh vương gia họ Tư Mã? Nơi này không phải có mộ Tư Mã Việt hoặc ai đó sao?"
"Như vậy thì bảo thủ hạ tới." Hạng Thuật nói, "Em xem nơi này có phải chỗ hội tụ của địa mạch không?"
"Không." Trần Tinh cũng cảm thấy kỳ quái, nói: "Nơi này không liên quan đến địa mạch."
Hạng Thuật: "Muốn đánh bại kẻ địch thì em phải hiểu rõ gã. Những ngày này, ta vẫn nghĩ mãi rốt cuộc Vương Tử Dạ là cái gì? Gã đã sống bao lâu? Vì sao lại trở thành bộ hạ của Xi Vưu?"
Đây đều là những chuyện Trần Tinh không nghĩ tới, nhưng qua mấy lần giao thủ cùng Vương Tử Dạ, với lời nói của Hạng Thuật, bọn họ cũng bắt đầu hiểu được Vương Tử Dạ – gã sống rất lâu nhưng không cam lòng, tựa như Cố Thanh từng nói, gã cũng từng là phàm nhân, bị chém thành từng mảnh, chôn dưới đất, chịu khổ trăm ngàn năm qua.
Khi còn sống, gã từng thích một nữ hài.
"Nơi này không phải cố hương của gã sao?" Trần Tinh bỗng nhiên nói: "Hạng Thuật, huynh thật thông minh, nghĩ ra được nhiều chuyện như vậy!"
Hạng Thuật đưa Trần Tinh vòng qua đỉnh núi, sườn núi bên bờ Liêu Hà có một toà nhà kì lạ do phương sĩ dựng lên, có vẻ là một cái am bỏ hoang.
Nhìn phía sau lại có hai cây đại thụ, lá rụng hết vì giá rét mùa đông, dưới cây có một bia đá.
Đây không giống bất kì kiến trúc nào đang tồn tại ở Thần Châu, dường như đã tồn tại ở đây lâu lắm rồi.
"Lần đầu phát hiện gã," Hạng Thuật nói, "gã ở đây."
Trần Tinh nhớ đến lúc ở Thương Lãng Vũ, không có dấu hiệu đụng mặt với Vương Tử Dạ, hẳn hôm nay sẽ không xuất hiện chứ?
"Gã đang làm gì lúc ấy?" Trần Tinh hỏi.
"Có vẻ đang tế tự." Hạng Thuật nói, "Em biết chuyện xưa nhiều hơn ta, nơi này trước kia là chỗ nào?"
Trần Tinh đáp: "Nơi quản lý của Viên Thuật thời Tam quốc."
Hạng Thuật: "Sớm hơn nữa."
Trần Tinh nghĩ nghĩ, lại nói: "Quận U Châu nước Hán? Chiến quốc thì U Châu, thời Chu cũng gọi như vậy."
Hạng Thuật: "Sớm hơn nữa thì sao."
Đến trước trận Mục Dã, lịch sử mơ hồ không rõ, thời thượng cổ, Trần Tinh nhớ tới một cái tên mà rất ít người biết, đó là cậu xem được từ Sơn Hải Kinh.
"Có Dịch quốc." Trần Tinh nói.
Hạng Thuật đến dưới gốc cây, lau bia đá, bên bia văn bên phải lộ ra hai chữ dại triện, Trần Tinh nhận ra, nói: "Khương Dao."
"Bên này thì sao?" Hạng Thuật lau bia văn bên trái.
"Vương Hợi." Trần Tinh lẩm bẩm, bỗng nhiên nhận ra có lẽ Hạng Thuật đã giải được mấu chốt vấn đề rồi.
"Đây là phần mộ ái nhân của hắn." Trần Tinh nói, "Muốn đào lên xem thử sao?"
Đào mộ sẽ bị thiên lôi đánh, nhưng vì khắc chế Vương Tử Dạ, Trần Tinh nguyện hi sinh khí vận của mình, dù sao đào mộ Khương Dao cũng vì ngăn Vương Tử Dạ đào mộ khắp nơi.
"Đào cũng không có ý nghĩa gì." Hạng Thuật phủ nhận đề nghị của Trần Tinh, kinh ngạc nhìn cậu.
Trần Tinh: "?"
Hạng Thuật quay đầu, cau mày nói: "Đi thôi, ta chỉ không rõ, gã có khả năng phục sinh người chết vì sao không phục sinh cả ái nhân của gã?"
Chẳng biết tại sao, Trần Tinh nhìn Hạng Thuật luôn cảm thấy y còn chuyện gì đó giấu diếm. Cậu cảm nhận được Hạng Thuật yêu mình, vô cùng yêu nhưng có khi ánh mắt của y sẽ khiến cậu nhớ lúc bọn họ còn chưa bày tỏ, lúc Hạng Thuật biết đến chuyện Tuế Tinh tồn tại.
Cứ như sau một khắc bọn họ sẽ chia lìa, tương lai không xác định khiến ánh mắt Hạng Thuật có vẻ chấp nhất, tựa như muốn phá vỡ số mệnh.
Như khi Hạng Thuật cường điệu "Ta sẽ không để em rời khỏi ta", Trần Tinh có thể nhận ra. Nếu như tương lai đầy hi vọng thì y sẽ không nói câu này, nói như vậy, nếu như mình không thoát nổi cái chết. Nhưng mọi thứ trước mắt như vậy không phải tốt sao? Bọn họ ở bên nhau, tương lai sáng sủa, dù không giết được Xi Vưu thì giờ cũng có cách đối kháng.
Y đang nghĩ gì? Trần Tinh thấy rất lạ nhưng không hỏi, cứ lặp đi lặp lại với mình là y quá lo lắng không thể dùng trực giác phán đoán được.
Trần Tinh và Hạng Thuật đã xuống núi, còn nói: "Không phải, nếu gã phục sinh Khương Dao, nàng có tỉnh lại cũng không phải người Vương Tử Dạ từng yêu."
Thực tế Hạng Thuật cũng không rõ Vương Tử Dạ phục sinh Bạt là những thứ gì, nói bọn chúng là chính mình thì không giống. Nói không phải thì bọn chúng lại dùng tên tuổi cũ để hành động. Như Tư Mã Vĩ, vì sao lúc hắn phục sinh lại nói, "Ta cũng không biết ta là ai"?