Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

Tiếng sấm rền vang, Đại, Thiền, Vu!

Trần Tinh cố gắng tìm kiếm danh xưng này trong trí nhớ, nhớ lại chín năm trước, lúc ở Tấn Dương có nhiều chuyện cậu đã lãng quên. Phụ thân từng nhắc qua, Đại Thiền Vu bắt nguồn từ người Hung Nô, ý chỉ quân chủ các tộc người Hồ. Nhưng khi Lưu Uyên dẫn người Hung Nô nhập quan, lập quốc gọi là Hán Triệu, Đại Thiền Vu trở thành chức vị hữu danh vô thực ở tái ngoại.

Mười năm, Hán Triệu lụn bại, hoàng tộc Lưu thị người Hung Nô tuyệt diệt, Nhiễm Mẫn người Hán lập nên nước Ngụy, ban cho con trai danh xưng Đại Thiền Vu, quản lý chư Hồ. Sau đó Nhiễm Ngụy diệt vong, chư Hồ ở phía bắc không nhịn nhục người Hồ nhập quan nữa, bọn họ uống máu ăn thề ở Sắc Lặc Xuyên, lập ra minh ước gọi là "Sắc Lặc Cổ Minh", đề cử một Đại Thiền Vu, chính là gia tộc Thuật Luật người Thiết Lặc.

Từ đó về sau, Đại Thiền Vu là tù trưởng của chư Hồ, thống soái Ngũ Hồ. Cho dù các tộc người ở triều đình Trung Nguyên thay phiên ngồi lên long ỷ, nhưng không dám coi thường Đại Thiền Vu ở ngoài Trường Thành như cũ nữa.

Ngoài người Hồ ở Quan trung Đê, Yết, Khương, Tiên Ti, Hung Nô, các tộc ở tái ngoại vẫn lấy tộc trưởng làm đầu, nghe theo hiệu lệnh của tộc trưởng. Nhưng các tộc không đồng tâm hiệp lực, dù sao sinh sống nhiều năm lợi ích rắc rối, thường tranh đấu hỗn loạn, chức vị Đại Thiền Vu Sắc Lặc Cổ Minh lập nên chính là để trấn áp phân tranh giữa các bộ tộc. Mà quan trọng hơn, dù Ngũ Hồ có nhập quan, nhưng huyết mạch gốc rễ của tổ tiên vẫn là từ tái ngoại.

Năm đó nhập quan, trong tộc tranh luận mãi, vận đổi sao dời là chuyện thường tình, các trưởng lão già nua không ngăn cản nổi tộc nhân dời đến quan nội, nhưng không cam tâm nhìn quyền lực bị tước bỏ, thế là đề cử Đại Thiền Vu, để kiềm chế người Hồ ở Trung Nguyên.

Hán Triệu cũng tốt, Nhiễm Ngụy cũng vậy, ngay cả dưới nhà Tấn, Yến quốc của Mộ Dung thị dù bị Phù Kiên san bằng, nhưng muốn lập quốc xưng đế yêu cầu một nghi thức không thể bỏ qua – đó là chờ người đứng đầu chúng Hồ bên ngoài Trường Thành phía bắc, Đại Thiền Vu đến đây, trao cho hoàng đế một lời huyết thệ, được ghi trên tấm da dê bọc vàng, bày tỏ lòng trung quy thuận của người Hồ nơi tái ngoại.

Quá trình này được gọi là "Tử Quyển Kim Thụ", vì da dê nhuốm máu sẽ chuyển sang màu tím nhạt. Dù là Hoàng đế ngoại tộc đã ổn định được tình hình thì không thể lơ là quá trình này. Mà vì thế, Hoàng đế rất ít khi đảm nhiệm cả chức vụ Đại Thiền Vu, dù sao chẳng ai muốn tự mình tặng Tử Quyển cho mình, nếu không sẽ thành trò đùa cho chư Hồ.

Trong thời Nhiễm Ngụy, Đại Thiền Vu chỉ là chức suông, nhưng với Phù Kiên thì không hẳn, năm đó Phù gia làm tù trưởng Tây Nhung, khi đến Quan Trung, được Đại Thiền Vu Thuật Luật Tung hỗ trợ , liên quân Hồ tộc không chỉ giúp Phù gia kiềm chế quân địch, mà còn trở thành quân cờ hữu dụng trong tay Phù Hồng.

Phù gia cũng quy thuận nước Tấn trong thời gian ngắn, nhưng vẫn được Đại Thiền Vu đồng thuận, đứng chắc chân, khi Phù Kiện đựng lên nước Tần, sau khi Phù Kiện chết, Phù Sinh kế vị, Phù Kiên được phong làm Đông Hải vương. Phù Sinh hoang dâm bạo ngược, làm nhiều điều chướng tai gai mắt, Đại Tần xảy ra nội chiến, thế là Đại Thiền Vu Thuật Luật Ôn triệu tập các bộ, dựng lên quân đội giúp Phù Kiên tranh chấp với Phù Sinh.

Cuối cùng Phù Kiên đoạt được nửa giang sơn phương bắc, nhưng ngoài nhờ tài năng của hắn thì cũng có sự góp phần của gia tộc Thuật Luật.

Mà Trần Tinh vạn lần không ngờ, hộ pháp cậu cứu ra từ thành Tương Dương chính là người thừa kế của gia tộc Thuật Luật.

Bỗng dưng Phù Kiên cười ha ha, bá vai Hạng Thuật, kéo y vào trong điện Đăng Minh, dường như Hạng Thuật bị vậy mãi nên quen, tiện tay chỉ chỗ để Trần Tinh ngồi.

"Mang ít đồ ăn lên," Hạng Thuật nói, "Cơm trưa còn chưa ăn, ta đói rồi."

Phù Kiên phân phó quan viên trong điện, để người hầu mang cơm lên. Thác Bạt Diễm và Trần Tinh mờ mịt, người nhìn ta, ta nhìn người, trong mắt Trần Tinh lộ vẻ sợ hãi, nhẹ nhàng khoát tay, ra hiệu cậu cũng không biết.

Điện Đăng Minh là nơi Phù Kiên phê duyệt tấu chương, làm Tần đế quản lý phương bắc, trọng trách đặt nặng trên vai, dù có bao nhiêu người không hiểu hắn nhưng hắn vẫn rất tận tâm tận lực. Mà lúc này Mộ Dung Xung được phong làm Thái thú Bình Dương, đi nhậm chức. Sau khi Mộ Dung Xung rời đi, Phù Kiên chẳng mấy khi nhìn mặt hậu cung phi tần, đa số thời gian đều dành cả cho chính sự.

"Ngươi biến mất ở nhân gian một năm tròn," Phù Kiên nói "Ta phái người tìm kiếm tung tích ngươi khắp nơi."

Rượu nhanh chóng được bưng ra, Hạng Thuật uống một chút, đáp: "Chuyện này kể ra thì nhân sinh khổ đoản, rất dài."

Bắt chước ta, bắt chước ta! Trần Tinh nghĩ thầm.

Phù Kiên thủ thế, ra hiệu cho Thác Bạt Diễm lui xuống không cần thủ vệ nữa, trong điện chỉ còn ba người và một thái giám để sai sử.

"Vị tiểu huynh đệ này là ai?" Phù Kiên thích thú nhìn Trần Tinh, nói, "Còn chưa giới thiệu."

"Đứa trẻ này nhặt được ở trên đường," Hạng Thuật nói, "Thấy dung mạo xinh đẹp định đưa đến cho ngươi nạp nam sủng, đáng tiếc là bị câm."

"Ngươi..." Trần Tinh lập tức nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật lại nói một câu: "Ngươi không phải người câm điếc?"

Phù Kiên lại cười to một trận, Trần Tinh nói với Hạng Thuật: "Hạng Thuật! Vì sao ngươi không nói cho ta ngươi là Đại Thiền Vu?"

Hạng Thuật lãnh đạm đáp: "Ta là ai, đâu liên quan đến ngươi? Tóm lại không phải hộ pháp là được."

Phù Kiên cười nói với Trần Tinh: "Hai người rốt cuộc quen biết thế nào? Thuật Luật Không nói cái quỷ gì vậy? Tên này định sắp xếp ngươi cho trẫm."

Trần Tinh bội phục, chờ một chút, chẳng phải người này là Phù Kiên sao? Mình đang nói chuyện với Tần đế Phù Kiên? Trong một đêm xảy ra quá nhiều chuyện khiến đầu cậu rối thành một nùi, bỗng dưng chẳng biết hỏi gì.

Tự dưng có một mỹ nhân, dẫn mấy cung nhân đi vào, thấy Hạng Thuật thì thản nhiên nói: "Vừa rồi trong cung huyên náo đến mức gà bay chó chạy, thuộc hạ còn bảo ta có thích khách nên trốn đi, ta bảo không cần, chắc là Đại Thiền Vu quay về, quả nhiên là thật."

Đây là nữ hài xinh đẹp nhất mà Trần Tinh từng gặp, mặc dù cậu cũng chưa gặp qua bao nhiêu nữ hài. Chỉ thấy nữ tử kia một thân y phục trắng tinh, không điểm son phấn, là người Tiên Ti, da trắng như ngọc, lông mày thanh tú, gò má cao, nhưng lại mang chút phong tình lãnh đạm.

"Thanh Hà công chúa," Phù Kiên thấy Trần Tinh nhìn nàng chăm chú, thì cười nói, "Đã từng nghe qua chưa?"

Trần Tinh vội gật đầu hành lễ, ánh mắt tán thưởng, Phù Kiên tính tình rộng rãi, hiểu đó là sự khen ngợi vị sủng phi xinh đẹp, như đồ vật yêu thích được nhận lời khen, nên cực kỳ hài lòng.

Công chúa Thanh Hà dẫn đầu các cung nhân mang đồ ăn lên, lại tự tay rót rượu cho Hạng Thuật, Trần Tinh và Phù Kiên, sau đó dẫn mọi người rời khỏi điện, để bọn họ nói chuyện. Trần Tinh thấy Thanh Hà công chúa hạ giọng phân phó Thác Bạt Diễm vài câu, Thác Bạt Diễm lập tức rời đi, đóng của điện lại, lúc này Hạng Thuật mới ra hiệu Trần Tinh ăn cơm, lại nói với Phù Kiên: "Một năm trước, cô vương đi điều tra một việc, từ Tắc Bắc xuôi nam, lúc đi ngang qua Hoàng Hà..."

Trần Tinh biết là Hạng Thuật kể lại cho Phù Kiên cũng là giải thích cho cậu, bỗng dưng dừng lại, quyết định không hỏi nhiều, dù sao cũng đang đói bụng cứ ăn trước rồi nói.

Lúc này Phù Kiên rất hiếu kỳ về quan hệ của Hạng Thuật và Trần Tinh. Hắn quan sát Trần Tinh một phen, rồi mới chú ý đến Hạng Thuật.

"Ô?" Phù Kiên nói, "Có phải chuyện sau khi phụ thân ngươi ốm mất không."

"Không sai," Hạng Thuật nâng chén, uống cùng Phù Kiên, lại nói: "Năm đầu tiên tiếp nhận chức Đại Thiền Vu."

Phù Kiên cau mày, suy đoán giờ này Hạng Thuật xông vào Vị Ương cung nhất định có dự liệu đại sự. Thực tế mấy năm nay, người Hồ ở quan ngoại đã ùn ùn nhập quan, Hồ Hán hỗn loạn, lực ảnh hưởng của Đại Thiền Vu không so được với ngày trước, nhưng vẫn còn với những bộ lạc luyến tiếc cố hương, còn du mục ở phía bắc Trường Thành. Nhóm người này tính ra nam tử trưởng thành cũng gần mười vạn, không tính là ít, nhưng cũng chẳng nhiều.

Năm mười sáu tuổi Hạng Thuật tiếp nhận vị trí Đại Thiền Vu từ phụ thân, năm thứ hai lại mai danh ẩn tích, nhưng với các bộ tộc ở tái ngoại, Đại Thiền Vu nhàn vân dã hạc thành quen, biến mất vài năm cũng không gây ảnh hưởng gì lớn. Chỉ có Phù Kiên chưa tiếp nhận Kim Thụ Tử Quyển, nên cực kỳ sốt ruột tìm kiếm tung tích của y.

"Bờ nam Liêu Hà, bộ Ngõa Luân Nô một đêm bị diệt." Hạng Thuật nói.

Phù Kiên bị nhắc như vậy, lập tức nhớ ra: "Một bộ lạc nhỏ, hậu duệ phía đông."

Ngõa Luân Nô chính là một chi thuộc Tiên Ti, người Hán gọi chung là Đông Hồ, Phù Kiên cố tình né tránh, nhưng bộ lạc này với hắn mà nói, không có mấy phân lượng.

Hạng Thuật còn nói: "Nguyên nhân cái chết rất kỳ quặc, ai cũng hóa thành hoạt thi."

Trần Tinh dừng lại, sau đó ngẩng đầu, sững sờ nhìn Hạng Thuật.

"Ô?" Phù Kiên không giải thích được, hỏi: "Hoạt thi?"

Hạng Thuật đáp: "Người Hán gọi là "Bạt", nói rằng nếu thế gian xuất hiện Bạt, thì sẽ đại hạn liên miên."

Lời này là trên đường đến Trường An, Hạng Thuật nghe được khi Trần Tinh nói chuyện với Phùng Thiên Quân, Trần Tinh ăn cơm tối, trong đầu liên tục chắp ghép, xâu chuỗi các sự kiện – cuối cùng Hạng Thuật cũng giải đáp nghi vấn của cậu!

"Này..." Phù Kiên bán tín bán nghi, hiển nhiên không hiểu ý tứ của Hạng Thuật.

Không chờ Phù Kiên đáp lại, Hạng Thuật nói: "Lúc đó hung thủ chạy trốn xuống phía nam, khi ta đuổi tới, chẳng biết tại sao trúng yêu thuật của hắn, mất hết khí lực. Vừa đúng lúc bị quân Tấn phát hiện, vây khốn ta lại ở Quan trung rồi đưa ta đến Tương Dương nhốt vào ngục, sau có chuyện ngẫu nhiên, thành phá nên mới vượt ngục chạy ra được."

Trần Tinh: "..."

Hành tung của Hạng Thuật dần dần rõ ràng, đồng bọn của tên áo đen kia đã xuất hiện từ hơn một năm trước?! Đám người đó ở trong bóng đêm mưu đồ chuyện gì?! Hơn nghìn người của bộ lạc bị hóa thành hoạt thi, mà Hạng Thuật vì điều tra chuyện này mới xuôi nam. Cuối cùng y bị bắt ở phía nam, áp giải đến Tương Dương... Khó trách lúc ở núi Long Trung, một mình Hạng Thuật đi điều tra thi biến trong núi!

Nhưng Hạng Thuật còn giấu vài chuyện... Hoặc nói là, y cảm thấy không cần nói cho Phù Kiên. Trần Tinh tính toán, sau này sẽ nói chuyện kỹ càng với Hạng Thuật.

"Nửa năm sau, nhờ trùng hợp mới vượt ngục, dọc đường qua núi Long Trung, đi về phương bắc, lại phát hiện..."

"May mắn ngươi thoát ra," Phù Kiên cười nói, "Nếu không ta không biết phải nói chuyện thế nào với Sắc Lặc Cổ Minh."

"Bị nhốt trong ngục cũng chỉ là nhất thời," Hạng Thuật nói, "Điều kỳ lạ trong đó, ta nghĩ mãi không ra..."

"Thôi," Phù Kiên khoát tay, ra hiệu không cần nói nữa, "Hôm nay tạm không nói việc này, chuyện râu ria không đáng kể, qua rồi thì thôi, trở về là tốt rồi."

Hạng Thuật hơi nheo mắt, không trả lời.

Trần Tinh nhạy bén cảm nhận được Hạng Thuật bỗng nhiên tức giận, bị Phù Kiên ngắt lời hai lần, Hạng Thuật không nói gì nữa. Hai bên im lặng một lát, dường như tự mình tính toán chuyện gì, Phù Kiên cười nói: "Thời gian này, ngươi ở lại Trường An, không đi sao."

Hạng Thuật không trả lời, Phù Kiên còn nói: "Tới nhập hạ, chờ ta tế thiên, khai phủ ở Trường An cho ngươi, ta còn nhiều chuyện muốn nói với ngươi."

Hạng Thuật vẫn còn đang ngẫm nghĩ, ánh mắt toát lên ý vị phức tạp, Trần Tinh ăn cơm xong, nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật liếc mắt nhìn cậu, mới cất giọng nói: "Người đâu!"

Ngoài điện có người đi vào, Hạng Thuật ra hiệu nói: "Dẫn hắn xuống dưới nghỉ ngơi." Rồi lại nói với Phù Kiên: "Có chuyện thì nói."

Trần Tinh chỉnh lý quần áo, chần chừ: "Kia, ta..." Lại thấy cung nhân làm động tác mời, nên đành ra ngoài điện Minh Đăng, một đội thái giám đang chờ ở đó, thấy cậu là người bên cạnh Đại Thiền Vu nên không dám thất lễ, dẫn cậu về tẩm điện nghỉ ngơi.

Kết quả vừa đi được ba bước, thì trong điện truyền đến một tiếng vang lớn, Trần Tinh giật nảy mình, đang định quay đầu, một thái giám đã vội vàng đi tới, đẩy cửa ghé mắt nhìn xem, thi thoảng lại nghe được thanh âm phẫn nộ của Phù Kiên trách cứ gì đó. Trần Tinh cũng muốn nhìn trộm, đám thái giám lại tranh thủ khoát tay ra hiệu không sao, đưa cậu đến tẩm điển ngủ lại

Đây là lần đầu tiên từ sau khi rời Tần Lĩnh, Trần Tinh có chỗ ngủ thoải mái như vậy, cung điện của Phù Kiên có địa long, cả phòng ấm ấp, giường chiếu được xông hương, trong điện sáng trưng, bên trong có một bình phong, lư hương khói bay lượn lờ. Chậu rửa mặt, khăn vải nóng đầy đủ, một bức bình phong mỹ nhân đồ chắn bên trong bên ngoài, bên ngoài dùng để đãi khách, bên trong là một cặp giường chỉ khác lớn nhỏ. Sau khi đám thái giám lui ra, Trần Tinh dạo một vòng, thấy trong ngoài bình phong đều có một giường, nghĩ thầm không biết Hạng Thuật có quay về đây không, thế là mặc cả áo ngoài lên giường nằm.

Đại Thiền Vu... Trần Tinh trằn trọc, vừa nghĩ, Hạng Thuật ở trước mặt Phù Kiên đã tiết lộ cho cậu quá nhiều thông tin. Lại nhìn quan hệ của Hạng Thuật và Phù Kiên, cực kỳ thân thiết, nói như vậy, mình muốn mời chào chức hộ pháp này, hi vọng càng ngày càng leo lắt...

Trần Tinh đợi trái đợi phải, không thấy Hạng Thuật đến, dứt khoát ngủ luôn, chẳng biết ngủ bao lâu, lúc đang mơ màng nghe thấy tiếng cửa điện vang lên, có người đi đến.

"Dậy." Hạng Thuật nói.

Trần Tinh buồn ngủ đứng dậy.

Hạng Thuật đứng đấy, cúi đầu nhìn cậu, hơi giương tay lên.

Trần Tinh ngủ mơ mơ hồ hồ, không hiểu ý của Hạng Thuật, ôm? Thế là cậu tới gần một chút, ôm eo Hạng Thuật, dựa vào người hắn.

Hạng Thuật khẽ giật mình, tựa như gặp phải kẻ ngu, đẩy Trần Tinh sang một bên, cả giận nói: "Ngươi bị thần kinh à?"

Trần Tinh lập tức tỉnh.

"Ngươi làm gì?!" Trần Tinh cả giận nói, "Lại ức hiếp ta!"

Thái giám bên ngoài nghe thấy tiếng động, lập tức tiến đến, "Đại Thiền Vu, Đại Thiền Vu, để ta hầu hạ." Hạng Thuật không kiên nhẫn giơ tay lên, ra hiệu đám người ra ngoài. Trần Tinh mới hiểu, Hạng Thuật có ý bảo cậu hầu y thay quần áo.

Trần Tinh: "Dựa vào đâu mà bắt ta hầu hạ ngươi?"

Biểu tình Hạng Thuật hết sức khó coi, Trần Tinh phát hiện một vết tím xanh bên gò má Hạng Thuật, chắc vừa mới bị thương, kinh ngạc nói: "Ngươi đánh nhau với Phù Kiên?"

Hạng Thuật biểu tình không nhẫn nhịn được nữa, ngồi xuống bên giường, Trần Tinh vẫn mờ mịt ngồi, Hạng Thuật tự thay quần áo, cởi đai lưng, lộ ra áo trong trắng như tuyết. Trần Tinh nghĩ thầm bộ quần áo này vẫn là ta mua cho ngươi, thấy tâm tình Hạng Thuật không tốt, đành đi tới, treo áo ngoài của Hạng Thuật lên, mang nước nóng qua để hắn rửa mặt rồi lại quăng khăn mặt vào trong chậu, nước bắn tung tóe lên áo Hạng Thuật.

Hạng Thuật: "..."

Trần Tinh: "Ta không hầu hạ người khác, sẽ không bao giờ, đừng coi ta như kẻ sai vặt. Ngươi muốn đuổi ta đi thì giờ ta đi luôn. Mặc dù ngươi có là Đại Thiền Vu, ta cũng không sợ."

Hạng Thuật hít sâu một hơi, muốn vuốt tay áo động thủ đánh người, nhưng đường đường là Đại Thiền Vu lại đánh một thiếu niên trói gà không chặt, không vinh quang tí nào, y đành tiện tay chỉ một chiếc giường khác, ý là cút sang đó ngủ.

Trần Tinh leo sang giường bên cạnh, Hạng Thuật trầm giọng nói: "Thời gian này, cho phép ngươi ở lại trong cung. Điều kiện là điều tra rõ một việc..."

Trần Tinh hướng mặt vào vách tường, đắp chăn, nằm im bất động.

Hạng Thuật nhìn lưng Trần Tinh còn nói: "Bạt loạn rốt cuộc phát sinh từ đâu, ai là kẻ đứng đằng sau. Có nghe thấy không?"

"Ta đang nghe!" Trần Tinh không nhịn được nói.

Trần Tinh càng nghĩ càng bực, Hạng Thuật rõ ràng không coi trọng cậu, nhưng ngẫm kỹ lại, hai người bọn họ chẳng thân chẳng sơ, cậu không có tư cách ra lệnh với Hạng Thuật, đành nén giận nói: "Được, ta biết, ta sẽ điều tra, nhưng thời điểm cần thiết, ta cần ngươi giúp đỡ."

Hạng Thuật lại từ chối: "Không có thời gian rảnh."

Trần Tinh: "Ngươi..."

Trần Tinh không nhịn được xoay người, định móc mỉa vài câu, ngươi không tầm thường như vậy sao còn bị giam dưới địa lao Tương Dương? Nếu không phải ông đây cứu ngươi ra, có khi giờ này ngươi chết rồi... Nhưng thấy Hạng Thuật dưới nằm thẳng ánh đèn buổi đêm , sườn mặt anh tuấn rất đẹp, khiến lửa giận trong lòng cậu đều tiêu tan, oán khí đầy mình lại không mắng nổi. Cậu nghĩ thầm, thôi thôi, tốt xấu gì cũng là người ta cứu ra, có trách trách ta không may.

"Không cần ngươi đi theo." Trần Tinh nói, "Ta cần xem xét thư tịch và ghi chép của tiền triều, còn cần điều tra trong thành, ngươi tạo thuận lợi giúp ta là được."

Hạng Thuật không trả lời, Trần Tinh biết hắn nghe thấy, mới quay người nằm ngủ.

Mấy ngày rồi cậu mới được yên ổn ngủ một đêm, đông qua xuân tới, ngủ đến lúc mặt trời lên cao, hoa đào trong đình viện cũng đã nở ba đóa, Trần Tinh bị âm thanh huyên náo ở gian ngoài đánh thức. Trong nháy mắt cậu còn tưởng mình đang ngủ bị bán đến khu chợ nào đó ở tái ngoại, bình phong chắn ngoài điện nhưng không chặn được tiếng người ồn ào, khiến cậu giật mình ngồi dậy.

Hạng Thuật đổi y phục rửa mặt ăn điểm tâm, mặc cẩm bào mầu tím, trên áo còn thêu ưng, lang, xà, hồ, quán, hùng[1]... là đồ đằng của mười sáu tộc Hồ ở Sắc Lặc Cổ Minh. Tóc bện thành bím nhỏ, tay trái đeo ba chiếc nhẫn bảo thạch, eo quấn đai lưng đen thêu đằng long bằng chỉ vàng, chân đi giày da hươu, hai mắt sáng tỏ đen nhánh như sao trời, gương mặt lạnh lùng, như một con dã thú chiếm cứ chiếc giường giữa chính sảnh, một chân đạp lên bàn gỗ, mặt hướng về phía người Hồ chen chúc trong sảnh.

Tướng mạo y chẳng thô kệch chút nào, nhất là sau khi cạo râu chải tóc lộ ra gương mặt tuấn tú, sắc mặt trắng nõn, môi son hồng nhuận, như gấm vóc bọc lấy một khối bạch ngọc, chẳng có tí dã khí của người luyện võ nào.

Trần Tinh mặc áo trong trắng tinh từ sau bình phong đi ra, trong sảnh đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh, ánh mắt đều dừng lại trên thiếu niên người Hán đơn bạc này.

Hai người đối mắt trong giây phút ngắn ngủ, Trần Tinh lập tức quay lại sau bình phong thay quần áo rửa mặt, nghe bên ngoài nói chuyện, có vẻ như đám người đến khóc lóc kể lể với Hạng Thuật, bọn họ thuộc tộc ở ngoài tái ngoại, ngoài các bộ tộc đã nhập quan thì vẫn còn những tộc khác nắm giữ ít nhiều thế lực, như Thiết Lặc, Nhu Nhiên, Thất Vi, và Hung Nô lại chịu quản lý những dòng hộ xa xôi, những tộc này so với Ngũ Hồ ở quan nội còn lỗ mãng mọi rợ hơn, người Hán gọi chung là "Tạp Hồ".

Trong đó có người nói chuyện bằng tiếng Tiên Ti, Trần Tinh lại từng học qua tiếng Trần Tinh, nghe thấy mười mấy tên người Hồ đang phàn nàn vì Phù Kiên dùng chính sách "tôn Hán nhương Hồ[2]", họ hi vọng Hạng Thuật dùng thân phận Đại Thiền Vu ra mặt, làm chủ cho người Hồ di cư vào quan nội. Ngay cả việc "lật đổ Phù Kiên", "tôn Hạng Thuật làm chủ phương bắc", "kiến quốc lần nữa" đều nói ra cả.

Hạng Thuật im lặng nghe cũng không đáp lời, Trần Tinh thầm nghĩ đám người Hồ này đúng là không sợ chết, dám ở dưới mắt Phù Kiên đề đạt xử lý hoàng đế thế nào, lúc ra ngoài bình phong, cậu thấy có một bàn nhỏ đặt điểm tâm, như cho chó ăn, nhưng Trần Tinh vẫn ăn.

Trần Tinh để ý Hạng Thuật đã uống xong một chén trà sữa, đang lật qua lật lại cái ly bạc khảm bảo thạch trong tay.

"Ta cần đi Công tào một chuyến." Trần Tinh đột nhiên nói, giọng nói lại bị tiếng ồn ào át đi, Hạng Thuật cũng không để ý tới cậu, Trần Tinh biết y nghe thấy, nhìn chằm chằm Hạng Thuật, chỉ thấy Hạng Thuật bày ra bộ dáng thẫn thờ, ngón tay khẽ gẩy cái ly.

"Hạng Thuật!" Trần Tinh kêu mấy tiếng, rốt cuộc không nhịn được nữa, giận dữ hét: "Thuật Luật Không!"

Hạng Thuật rốt cục cũng mở miệng, không kiên nhẫn quát: "Ngươi nói chuyện với ai?!"

Giọng nói Hạng Thuật như sấm rền, khiến đám người trong sảnh kinh ngạc, một đám người Hồ có già có trẻ thấy Trần Tinh vô lễ như vậy, cái này còn phải nói? Lập tức nhao nhao rút đao, rút chủy thủ, lớn tiếng quát, vây lại gác vũ khí sáng loáng lên cổ Trần Tinh.

Trần Tinh: "..."

Hạng Thuật khiêu khích nhìn Trần Tinh, lông mày nhấc lên, vốn cho là cậu sợ hãi sẽ xin tha, không ngờ Trần Tinh chẳng hề sợ.

"Người Hán này ở đâu tới!"

"Giết! Giết!" Lúc này có người gác chủy thủ trên cổ Trần Tinh, vừa ra hiệu vừa nhìn Hạng Thuật nói, "Có giết được không?"

"Không được!" Trần Tinh giống con gà đang chờ cắt tiết, phẫn nộ nói với người kia, "Còn đang có việc đó!"

Cậu từ trước tới nay không sợ chết, dù sao với một người biết mình chỉ còn sống được mấy năm, có nhiều chuyện đã chẳng quá quan trọng nữa rồi.

"Ta muốn đến Công tào một chuyến, tìm danh sách di chỉ cũ ở Trường An được tu sửa." Trần Tinh nhẫn nại nói.

"Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?" Hạng Thuật lạnh lùng nói.

Trần Tinh: "Ngươi là Đại Thiền Vu của bọn họ, không phải ta, tối hôm qua đã nói, muốn ta điều tra thì phải hỗ trợ."

Hạng Thuật nguy hiểm dò xét Trần Tinh một lúc, cuối cùng thủ thế, đuổi đám người Hồ đang giương cung bạt kiếm vây quanh Trần Tinh đi, trầm giọng nói: "Người đâu."

Bên ngoài có một cấm quân thị vệ đi tới, Trần Tinh khó chịu đứng dậy chỉnh lại áo bào, rồi đi theo.

____________________________________________

[1] ưng, lang, xà, hồ, quán, hùng: chim ưng, sói, cáo, hạc, gấu

[2] tôn Hán nhương Hồ: tôn vinh người Hán, hạ thấp người Hồ

quyết tâm hoàn Định Hải trong năm nay, mình lết sang quyển hai rồi, cố gắng làm đều thật đềuuu :">

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play