Ác trùng chuyên nhắm đến tu sĩ . . .

Phương Trường liên hệ với vở kịch cẩu huyết lúc nãy: "Chẳng lẽ việc các đệ tử, cường giả chính phái liên tục khi sư diệt tổ là do mấy con Ác trùng này?"

Lệ Minh Viện: "Rất có thể. Nhưng nguyên nhân cụ thể ra sao thì chúng ta vẫn nên đến các cửa chùa bái phỏng tìm hiểu xem thế nào đã."

"Vâng" Nói rồi Phương Trường vuốt lông Bát A Ca mà dặn: "Khả năng đợt này phải nhờ vào ngươi rồi."

Lần đầu mới livestream nên hơi bỡ ngỡ. Thật sự mấy ngày nay điểu sinh quan của Bát A Ca phải đập đi xây lại hơn 100 lần rồi, ớn chết mất, nhưng cuối cùng chính câu nói của Phương Trường cũng lấy lại được tự tin mà ưỡn ngực hót lớn: "Nhất định! ! !"

Lệ Minh Viễn cùng Phương Trường thảo luận đôi chút, quyết định trước tiên tới Vân Môn phái.

Trong số các môn phái đang gặp khó khăn thì Vân Môn cũng chẳng tính là đại môn phái, ấy thế mà nó lại là nơi có số lượng đệ tử khi sư diệt tổ, phản bội tông môn đông nhất. Cơ hồ tất cả đệ tử nòng cốt cũng như trung tầng đều đi hết. Quá thảm!

Phương Trường linh cảm Vân Môn phái này rất bất thường, mà bất thường này không đơn giản chút nào nên muốn đến tìm hiểu trước đã.

Hai người một chim mở livestream, Lệ Minh Viễn ngự kiếm mang theo bạn Phương Trường cùi bắp không ngự kiếm nổi bay hai ngày thì đến chân núi Vân Môn.

Vốn Phương Trường định nghỉ ngơi chốc lát rồi mới lên bái phỏng.

Nhưng mới đến chân núi Lệ Minh Viễn đã dừng bước.

Phương Trường: "Sao thế?"

Lệ Minh Viễn: "Không đúng."

Phương Trường cũng dừng bước, nhưng xung quanh có điều gì lạ đâu.

Lệ Minh Viễn giải thích: "Đất thiêng sinh hiền tài. Nhất là trong việc dựng phái, dù là Chính đạo hay Tà tu đều phải rất cẩn thận trong việc chọn đất, bởi nó ảnh hưởng trực tiếp đến linh căn của các tân đệ tử. Em để ý mà xem, đa phần các đệ tử nội môn đều nằm trong chu vi trăm dặm quanh phái. Tôi thấy linh khí khu này đúng là rất phong phú, nhưng cơ hồ cư dân đều không có linh căn, nếu có cũng rất hỗn tạp, không thích hợp với việc tu luyện. Căn bản rất bất thường.'

Phương Trường nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu vậy chúng ta cứ đi thêm một đoạn nữa rồi hỏi thăm nhé?"

Lệ Minh Viễn đáp xuống, tranh thủ tìm chỗ vắng rồi phù phép dịch dung lên cả hai, dung hợp từ trang phục đến đầu tóc với thế giới này.

Phương Trường cúi đầu đánh giá quần áo trên người.

Vừa nãy Vân Hạ sơn lão tổ diện một thân hồng y trong nhu có cương, trong cương có nhu.

Nhưng nhìn Diệu Khê thì người ta chẳng thèm chú tâm đến trang phục của y, bởi riêng gương mặt kia đã đủ đè bẹp tất cả rồi. Lụa là gấm vóc là cái gì? Trang sức ngọc ngà là gì thế? Hầu như chẳng ai chú ý, thấy y là rất khó chú ý đến gì khác ngoài cái mặt.

Còn tên thuộc hạ luôn khúm núm với Diệu Y mặc một thân xám xịt đơn điệu, chẳng có gì đặc sắc, nhưng đối với người đến từ thế giới hiện đại như Phương Trường thì cũng khá thú vị.

Y hệt quần áo trong mấy bộ phim tiên hiệp trên TV.

Phải rồi, đây là thế giới tu chân mà.

Quần áo được may từ vải the và lụa, từng lớp mặc lồng với nhau, họa tiết cực kỳ tinh tế. Nói vậy thôi chứ quần áo thời này chẳng hề dày nặng chút nào, hơn nữa, đúng là phải mặc nhiều lớp mới gọi là quần áo, bởi lớp nào lớp nấy mỏng như cánh ve, căn bản không thể che nổi.

Đây mới chỉ là quần áo của thường dân.

Phương Trường đang hào hứng ngắm nhìn quần áo, mắt liếc thấy đạn mạc bắt đầu xôn xao.

【 Chờ đã . . .Mặt cậu có gì đó lạ lắm. 】

【 Không, vấn đề không chỉ ở cái mặt đâu.Sao tui ngửi thấy mùi *JQ nồng nặc nhở??】

*JQ: gian tình

【 Công nhận streamer chẳng có chút đề phòng gì cả.】

Đọc mà chẳng hiểu gì cả, Phương Trường quay đầu thắc mắc với Lệ Minh Viễn: "Ủa, tôi mặc thế này có vấn đề gì hả?"

Lệ Minh Viễn cũng đã được thay đổi trang phục, chỉ có điều hắn mặc màu lam đậm, còn Phương Trường là màu xanh thiên thanh.

Lệ Minh Viễn nghiêng đầu ngắm cậu: "Không có." Dứt lời, tranh thủ lúc Phương Trường không để ý, hắn lên lườm đạn mạc, không cho họ nói bậy với cậu ấy nữa.

Thay trang phục, mặt của Phương Trường cũng bị dịch dung đen đi, ngũ quan cũng thành một người thường bậc trung nhưng cậu không hề hay biết.

Đột nhiên đạn mạc im bặt, Phương Trường nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng thấy chỗ nào bất thường, chỉ đành gạt chuyện này sang một bên: "Cứ đi tìm người hỏi thăm tình hình trước đã."

Lệ Minh Viễn thong thả đi sau Phương Trường: "Đi thôi."

Muốn hỏi thăm tin tức thì phải đến chỗ đông người, giả dụ như tửu lâu, quán trà hoặc chợ.

Hai người ngự kiếm đến một khu chợ. Có vẻ Phương Trường rất hào hứng, một vai đỡ chim sáo, một tay nắm tay Lệ Minh Viễn hăng hái dạo chợ.

Đến khu đông hơn chút, tại khúc hẹp nhất đột nhiên có người loạng choạng đâm sầm vào người cậu.

Hiện tại thể chất cũng như tu vi của Phương Trường đang dần tăng lên, nên ngay từ đầu cậu đã phát hiện ra người này. Lúc đó bước chân người đó vững vàng mạnh mẽ, đến gần cũng không thấy mùi rượu. Tuy nói là khúc hẹp thôi nhưng vẫn đủ cho bảy, tám người dàn hàng ngang đi vừa.

Chắc chắn người này cố ý va cậu.

Đã vậy thì Phương Trường cậu cũng nương theo đó mà diễn, không thèm tránh để xem rốt cục đối phương muốn làm cái gì.

Ngay khi hai người va nhau, trong nháy mắt, Phương Trường thấy người kia móc đâu ra một lưỡi dao mỏng dính, nhắm thẳng vào túi bên hông cậu muốn rạch.

À, hóa ra là tên móc túi.

Phương Trường cười cười, chờ cho lưỡi dao sắp rạch thành công, cậu túm lấy cổ tay người kia: "Ha, vị huynh đài này đang làm cái gì thế?"

Người kia bị Phương Trường bắt quả tang liền bất ngờ, vội vàng muốn dãy ra chạy trốn.

Đến lúc này Lệ Minh Viễn mới hành động, hắn vươn tay trỏ thẳng vào đối phương.

Thân thể người kia đột nhiên mềm nhũn, lập tức không thể cử động nữa.

Phương Trường thấy boss đại nhân khống chế người này giúp cậu nên an tâm lục soát. Quả nhiên cậu móc ra được năm, sáu chiếc ví không cái nào giống cái nào.

Phương Trường cười lớn, quơ quơ trước mặt người kia: "Vị huynh đài này khá đấy, bội thu luôn rồi."

Cậu vừa dứt lời thì người kia cử động được, lập tức đối phương quỳ rạp xuống mà lạy lấy lạy để: "Đại nhân tha mạng! Sau này tiểu nhân không dám nữa đâu! Trong nhà khó khăn nên mới tới bước đường này, cầu xin đại nhân tha mạng!"

Phương Trường: "Đứng lên đi, ta có muốn mạng ngươi đâu." Trộm cướp đúng là rất đáng ghét, nhưng chưa đến mức phải chết.

Chưa kịp hỏi gì, người kia đã nức nở van xin: "Thân thể tiểu nhân thật sự không thích hợp để lên núi đâu, cầu xin đại nhân tha mạng!"

Đối phương vừa dứt lời, Lệ Minh Viễn cùng Phương Trường nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau.

Lên núi? Thân thể không thích hợp?

Tại sao lên núi lại là muốn mạng của đối phương?

Quả nhiên nơi này rất bất thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play