Từ lúc còn bú sữa mẹ đến giờ đây là lần đầu tiên Phương Trường được trải nghiệm cảm giác hồn vía bay lên.

Hiện tại người Phương Trường đã nhũn đến mức nếu không có cánh tay kia đỡ eo thì e rằng cậu đã sớm ngã ngồi ra rồi.

Công nhận là Lệ Minh Viễn rất có thiên phú, ngay từ lúc bắt đầu đã dẫn dắt tiết tấu, cực kỳ chủ động.

Cuối cùng, tạm biệt nhau khi nào, về đến nhà ra sao, Phương Trường còn chẳng nhớ nổi, thậm chí cậu còn hoài nghi đây là mơ.

Mãi đến tận khi chim sáo bổ nhào vào người thì Phương Trường mới chịu tỉnh.

Phương Trường chộp lấy nó: "Vừa đi đâu thế?"

Bát A ca nghe mà bực mình: "ĐM, ngươi có thể chú ý ta một chút không? Đến bây giờ mới phát hiện à? Chính tay ngươi quăng ta đi đấy, đến lúc mất thật thì đừng có tìm nhá! !"

"Xin lỗi, xin lỗi mà. Sau này sẽ không thế nữa đâu."

Đột nhiên chim sáo nhìn chằm chằm Phương Trường: "Chờ đã, sao miệng ngươi lại sưng lên thế kia, lại còn hồng hồng nữa chứ?"

Phương Trường run tay ném chim sáo xuống đất: "Rất sưng hả?"

Bát A Ca nhìn đi nhìn lại, mãi mới chịu đưa ra đánh giá: "Sưng, còn hơi hồng nữa chứ, sắp thành lạp xưởng đến nơi rồi kìa."

Lạp xưởng . . .

Phương Trường: 囧

Thôi đành vậy. "Được rồi, đêm nay ta bế quan nhé, chờ ta ra rồi dẫn ngươi ra ngoài một chuyển."

Tưởng rằng sự việc Ác trùng đã kết thúc, nhưng chim sáo đã ăn con Ác trùng mẹ khốn kiếp kia, kiểm tra không ra nhưng chắc chắn để lại vấn đề.

Hơn nữa, boss đại nhân đã dặn rồi, cậu phải đến công ty bế quan tu luyện. Ở đó có đủ con rối cho Phương Trường luyện tập rồi, vậy nên cái loại chuyện khổ cực thế này thì phải cho chim hưởng cùng chứ.

Nhưng đáng tiếc cho chim sáo, nó ngây thơ chưa biết gì nên đã đáp ứng luôn: "Được."

Ngay tối đó, Phương Trường bắt đầu hấp thu công đức của lần livestream này.

Buổi tối hôm đó, Phương Trường bắt đầu hấp thu lần này vi diện phát sóng trực tiếp công đức.

Mỗi lần đem công đức chuyển thành tu vi và linh lực là Phương Trường buộc phải chứng kiến cảnh tượng thế giới vừa livestream trong trường hợp cậu không xuất hiện.

Ban đầu sẽ xuất hiện một chùm sáng gây chóng mặt nhẹ, sau đó cảnh tượng sẽ dần hiện lên trong trí óc.

Ở đó, bầu trời sao lấp lánh mơ mộng nhưng tình cảnh lại không đẹp đẽ đến vậy.

Ban đầu đúng thật là zombie không thể vào nước nên những khu an toàn nào được bao bọc bởi các con sông thì đều phát triển rất tốt, nhưng họ đâu có ngờ đó chính một mối nguy hiểm tiềm tàng. Dần dà, khi mà sinh vật dưới nước phát triển lớn mạnh, thức ăn thủy sinh khan hiếm thì chúng đổ bộ lên bờ, đi tới đâu càn quét tới đó.

Nào là rắn biển, cá trê, nào là cua lớn, nhím biển . . .

Và đương nhiên, khu an toàn nào gần nước sẽ là khu lụn bại nhanh nhất.

Hàng ngàn người đổ xô vào nội thành tị nạn nhưng đó cũng chẳng phải nước đi đúng đắn gì cho cam. Trong số hàng trăm triệu zombie kia xuất hiện những con có tốc độ tiến hóa tột độ, thậm chí lên đến tận cấp 7, cấp 8.

Dưới nước không an toàn, trên cạn cũng chẳng yên.

Tình cảnh này là trời không dung, đất không tha đúng nghĩa.

Tựa hồ như chẳng còn nơi nào cho nhân loại dung thân nữa.

Thảm kịch trôi đi, nó dần biến thành luồng trắng sáng xoay tròn quanh Phương Trường rồi dần chui vào cơ thể cậu.

Công đức lần này có vẻ nhiều, nó cuồn cuộn không ngừng chảy vào linh mạch cậu.

Ngay cả ánh điện tím kia cũng bắt đầu vờn quanh cơ thể Phương Trường, nhưng tiếc rằng lúc đó cậu đang quá tập trung vào mộng cảnh nên không phát hiện ra.

Thứ lôi kiếp còn tồn dư ấy dần bị Phương Trường luyện hóa, và giờ này nó hoàn toàn là một phần trong cơ thể, mặc cậu sử dụng.

Mấy ngày sau Phương Trường mới hấp thu được hết chỗ linh khí đó.

Thế là hôm đó Phương Trường xách chim sáo đến công ty tìm Lệ Minh Viễn. Vừa tới nơi đã thấy Dã Kiếm Tử chờ sẵn ở đó, chủ động mang chim sáo thực hiện kiểm tra thêm vài lần.

Còn Phương Trường vào không gian mà Ảo cảnh mà Lệ Minh Viễn đã chuẩn bị riêng cho cậu.

Trước lần livestream tiếp thì Phương Trường phải ở lại đây huấn luyện. Theo lời của boss đại nhân thì cậu bắt buộc phải thuần thục hết tất cả các kỹ năng cùng kiếm pháp đã học.

Trình độ của con rối không hề thấp, tốc độ nhanh đòn ra hiểm, ngày đầu tiên Phương Trường đã bị nó ném cho té tới té lui. Tuy thương tổn không nặng nhưng nói chung rất chật vật, nửa ngày sau đã ủ rũ đi ra.

Nghỉ ngơi tới chiều thì có thêm chim sáo vào bầu bạn với Phương Trường.

Đúng, Bát A Ca là chim, nhưng dù gì nó cũng là thú biến dị cấp 4, cấp 5, có quăng quật thế nào cũng không rơi nổi cọng lông nào.

Mãi đến tối mới được thả, Phương Trường vọt ngay vào phòng nghỉ tắm rửa xong mới về.

Chờ tắm xong đi ra đã thấy văn phòng bên ngoài như biến thành không gian khác.

Trong phòng xuất hiện một cái bàn dài, trên bày đủ các loại cao lương mỹ vị, nhìn mà choáng luôn.

Chim sáo theo sau lưng Phương Trường, nhìn thấy cái bàn mà giật mình đến mức suýt đâm vào tường: "Uầy, ai mà chu đáo thế, ngang Mãn Hán toàn tịch luôn ấy chứ." Dứt lời đã bổ nhào đến đó.

Chưa kịp đáp xuống bàn, chim sáo đã bị túm gọn.

Lệ Minh Viễn xách Bát A Ca rồi ném nó lên cái bàn be bé khá tồi tàn: "Của ngươi bên này."

Chim sáo: "..."

Phương Trường: "Boss đại nhân . . . Những thứ này đều là cơm tối anh chuẩn bị cho em à?

Lệ Minh Viễn: "Chỗ thức ăn này đều chứa linh thảo tốt cho việc tư luyện của em nên cố ăn đi nhé. Chờ em ăn xong rồi vào đây tôi cho em chút thuốc."

Nói thật, Phương Trường bị đau thì Lệ Minh Viễn xót lắm chứ, hắn cũng chỉ đành tìm cách khác bù đắp lại cho cậu.

Bàn tiệc này hai ăn thì thiếu một ăn thì thừa. Phương Trường ăn đến no căng, ngồi xoa xoa bụng cực thoải mái.

Chim sáo ăn hết phần của nó thì chút bất mãn kia đã biến mất. Như đúc ra từ một khuôn, hai đứa ngồi phịch xuống sofa mà thở.

Đợi Phương Trường xuôi cơm, Lệ Minh Viễn chủ động đến bôi thuốc và xoa bóp chỗ bong gân cho cậu.

Thuốc này không phải vật phàm, chỗ bong gân cực kỳ nghiêm trọng kia chỉ bôi rồi xoa bóp thêm chút là đã lành rồi.

Ban đầu khi phải cởi áo cho boss đại nhân bôi thuốc thì Phương Trường có hơi ngại ngùng, nhưng sau đó hôm nào người cậu cũng bầm dập vết thương và tay nghề xoa bóp của Lệ Minh Viễn thì quá điêu luyện nên chẳng quan tâm nữa.

Hôm nào cũng sống dở chết dở nhưng Phương Trường vẫn có thể chịu được.

Dần dần Phương Trường không thèm nhà nữa mà quang minh chính đại ở công ty luôn.

Sở dĩ cậu ở lại đây là bởi ngày nào Phương Trường còn bị mấy con rối kia ngược tơi tả là Lệ Minh Viễn cũng phải hầu hạ bôi thuốc cho cậu. Có hôm đột nhiên boss đại nhân đề nghị: "Chi bằng hôm nay em ở lại đây đi, trên kia còn nhiều phòng trống lắm."

Đang lim dim hưởng thụ xoa bóp, Phương Trường nghe vậy liền bừng tỉnh, vô thức lấy tay che mông: "Nhưng em chưa chuẩn bị xong."

Lệ Minh Viễn câm nín, sau mới bật cười bất đắc dĩ mà rằng: "Ý của tôi là em cứ ở đây cho đỡ phải đi lại nhiều."

Được cái da mặt dày nên Phương Trường cũng chẳng ngại bao lâu, cậu "Vâng" một tiếng rồi cân nhắc lời đề nghị của boss đại nhân.

Nói là cân nhắc cho sang chứ vài phút sau đã thấy Phương Trường gật đầu cái rụp.

Kỳ thực hôm nào Phương Trường cũng bị giày vò đến tận nửa đêm, sau lại lặn lội về nhà thì vất vả quá nên tội gì mà không đồng ý.

Cậu ở lại thì đương nhiên chim sáo cũng không đi.

Quả thật trên lầu có quá nhiều phòng, mặc sức cho hai người chọn. Về sau, Phương Trường cứ huấn luyện xong là sang phòng làm việc của boss đại nhân chơi, chơi chán thì lên ngủ. Cậu hoàn toàn coi công ty là nhà mình luôn.

Dần dà tốc độ chiến đấu của Phương Trường và chim sáo gần như ngang bằng với con rối, nhiều khi còn đoán trước được chiêu trò của nó mà đánh trả. Thời gian huấn luyện quá lâu khiến chim sáo chán ốm, thế là nó dụ cậu mở phòng livestream. Phương Trường ước tính tính thời gian, thấy cũng đủ điều kiện nên cậu định đến hỏi boss đại nhân xem sao.

Lệ Minh Viễn chống cằm lẳng lặng nghe Phương Trường báo cáo, nghe xong, hắn kéo Phương Trường vào lòng mà hôn lên chóp mũi cậu: "Được rồi, để tôi mở phòng cho em, nhưng lần này chúng ta sẽ livestream song song."

Phương Trường gãi gãi chóp mũi: "Livestream song song?"

"Ừ, liên kết là được."

Trước ngày livestream một hôm, Phương Trường mất ngủ nguyên đêm.

Nhớ năm đó lần đầu tiên cậu được đi du lịch mùa xuân cũng không kích động đến thế.

Cứ thế thức đến hừng đông, hôm sau Phương Trường mang theo cái vành mắt đen như gấu trúc rồi truyền tống đến thế giới livestream.

Chờ cảnh vật rõ ràng, Phương Trường nhìn khắp bốn phía mới phát hiện ở đây là một thung lũng đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.

Có điều Phương Trường chẳng thấy chim sáo với Lệ Minh Viễn đâu, chỉ có mỗi mình lẻ loi.

Chưa gì đã thấy người xem ùa vào xôn xao trò chuyện.

Lệ Minh Viễn cũng đã thành công truyền tống đến đây, chỉ có điều nhìn chung quanh vẫn không tìm thấy Phương Trường. Hắn đoán thời gian truyền tống đặt ra có vấn đề nên lập tức dùng thần thức dò tìm.

Lệ Minh Viễn thấy chim sáo đang bay về phía hắn, còn Phương Trường thì tuyệt không thấy đâu. Mở rộng thần thức ra thêm trăm dặm nữa cũng chẳng thấy bóng dáng cậu.

Lệ Minh Viễn cau mày, mở phòng livestream thấy màn hình chia làm hai. Điều này chứng tỏ địa điểm hai người đang cách nhau rất xa. Hắn thao tác chuyển nhập, định vị địa điểm Phương Trường đang đứng rồi tìm đường tới đó.

————————–

Vân Hạ sơn.

Người đàn ông thân mặc hồng y chạy đến quỳ trước một cái lều lụa đỏ.

Trong lều, tiếng nỉ non ái muội cùng bóng người chồng lên nhau xuyên qua lớp màn sa, trông không hề thô tục mà còn toát lên vẻ kiều diễm tuyệt mỹ.

Người đàn ông hồng y kia thưa chuyện: "Lão Tổ, người dặn thuộc hạ chú ý tới streamer kia . . ."

Tiếng trong lều đột nhiên dừng lại, sau có một bàn tay nhẹ hất tấm màn sa, vị Vân Hạ sơn lão tổ rướn người ra ngoài, khẽ liếm đôi môi đỏ: "Cậu ta đang ở đâu?"

"Chính là ở đây, nếu thuộc hạ không lầm thì cậu ta đang ở thung lũng trong núi Vân Hạ này."

Mắt phượng của Vân Hạ sơn lão tổ sáng lên, đúng chất fan cuồng gặp thần tượng luôn: "Vậy còn chần chờ gì nữa? Nhanh đi đón cậu ấy đi."

Chỉ để lại trong lều một mỹ nhân đang ủy khuất cắn môi, cúi đầu không thốt nên lời.

Bốn phía không người nên chẳng ai thấy mi tâm vị mỹ nhân bị bỏ lại ấy có hắc khí đang tụ lại. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play