"Rầm!!"
Thời điểm cửa chùa bị đạp đổ cũng là lúc Dã Kiếm Tử đang luyện khí.
May mà không đang luyện thứ gì quan trọng. Đương nhiên rồi, luyện khí mà không cần bế quan thì chắc chắn cũng chỉ là luyện tay vẩn vơ thôi.
Thế nhưng luyện khí thất bại cũng tổn hại kha khá nguyên vật liệu đó! ! !
Tuy chỉ luyện chơi thôi nhưng đó cũng là sức lực của ông mà.
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, không sao hết." Dã Kiếm Tử tự trấn an mình. Thời điểm thiết lập cấm chế cửa chùa đã sửa cho linh khí của Chưởng môn sư huynh và Lệ Minh Viễn tương thích nên bọn họ có thể thoải mái tiến vào.
Cho hai người kia được phép vào, đương nhiên là vì ông ta đang cần nhân thủ đến phụ giúp xử lý việc Ác trùng. Sư huynh phụ trách điều phối, còn Lệ Minh Viễn tiếp thêm công đức, triệt để xử lý hậu hoạn.
Có điều, bây giờ Chưởng môn sư huynh đang bận đến mức chân không chạm đất, sao có thể rảnh rỗi đến đây?
Lệ Minh Viễn lại càng không thể. Dã Kiếm Tử ông tự mình mò tới còn chưa chắc đã thấy được người chứ đừng nói đến việc hắn nể mặt hạ mình ghé vào tệ xá này.
Nhưng đó không phải là điều đáng để ý, quan trọng là: Sao mấy người cứ nhằm vào lúc tôi đang bận mà tới phá thế hả!!?!
Dã Kiếm Tử thở dài nhìn cái kéo thất bại của mình.
Vốn nó sẽ trở thành một pháp khí không tồi, nhưng bây giờ thì sao? Linh khí truyền vào bị đứt quãng, trở thành một cái kéo tầm thường đến mức không thể nào tầm thường hơn.
Nhưng được cái sắc hơn kéo bình thường kha khá đấy.
Dã Kiếm Tử đau lòng nhặt cái kéo hàng lỗi kia lên, chưa kịp chỉnh trang quần áo thì cửa phòng đã "Kẹtt" một tiếng.
Dã Kiếm Tử: "Mời vào".
Lệ Minh Viễn đẩy cửa vào, trong giọng điệu còn mang chút gì đó tỏ ý xin lỗi: "Dạo này Phong Linh châm ngày càng không ổn định nên tôi mới đến đột ngột như thế, nhỡ may phá nát cấm chế ở cửa . . ."
Sự kiêu ngạo của Lệ Minh Viễn là vì thực lực quá cường hãn mà hình thành.
Có điều, hắn không bao giờ vì thế mà coi thường, vênh mặt hất hàm với người khác.
Đạo Lệ Minh Viễn tu sẽ quyết định bản chất nên hắn chỉ kiêu ngạo đúng với địa vị, xứng với tài năng chứ không hề vô tình tàn nhẫn. Hờ hững lạnh lùng nhưng vẫn biết phân biệt phải trái đúng sai, không như các đại năng khác, mới chỉ có chút thực lực đã dùng ánh mắt nhìn rác thải để đối xử với chúng sinh.
Dã Kiếm Tử hiểu đây là Lệ Minh Viễn đang xin lỗi ông vì lỡ tay đánh hỏng cấm chế.
Ông vuốt vuốt chòm râu, cười khà khà với Lệ Minh Viễn: "Không sao, chỉ tiếc ở chỗ pháp khí ta đang luyện thất bại rồi."
Lệ Minh Viễn nhìn cái kéo trong tay Dã Kiếm Tử, tiện tay mượn lấy cắt cái túi không biết móc từ đâu ra. Dưới màu vải, có thứ gì đó tỏa ra ánh sáng vàng cực kỳ gây chú ý.
Dã Kiếm Tử nhìn khối Nguyệt Quang thạch cao cấp này mà rỏ dãi: "Nó. . .nó quá đủ rồi. Kỳ thực những tài liệu này không khó tìm, chờ ta hai ngày, ta đi tìm cho. Mà cậu đấy, hào phóng quá thể, giao tình của chúng ta không cần khách khí đến mức này đâu . . ."
Miệng chê nhưng tay gắp, Dã Kiếm Tử đang định vươn tay ra chộp lấy nhưng đột nhiên, Nguyệt Quang thạch biến mất.
Dã Kiếm Tử: ". . . " Không khách khí thật à!?
Lệ Minh Viển cảm thấy những lời này rất có lý, vả lại ông ấy cũng nói không cần rồi nên thu hồi về thôi, sau đổi phương thức báo đáp khác là được. Nguyệt Quang thạch này khá hiếm có, để dành cho Phương Trường tu luyện.
Lệ Minh Viễn thu Nguyệt Quang thạch vào túi càn khôn chuyên dùng đựng đồ hắn cất riêng cho Phương Trường. Đồ trong đây sẽ dùng trong từng giai đoạn tu luyện khác nhau, hắn tính cả rồi.
Cực kỳ chu đáo.
Cả nhà vui, mỗi Dã Kiếm Tử lòng đau như cắt: "Cậu. . . Sao cậu lại cất nó đi!?"
Lệ Minh Viễn: "Thì ông bảo không cần mà? Lần này ông luyện khí cần những nguyên liệu gì thì cứ viết ra, tôi đi tìm cho."
Dã Kiếm Tử cạn lời, chắc chắn thằng cha này trêu ông đây mà.
Lệ Minh Viễn coi mình không phát hiện ra không khí lúng túng này, bàn thẳng vào chính sự. Hắn phất tay, từ trên bàn hiện ra hai cái bình lớn. Dã Kiếm Tử khụt khịt mũi, giật mình kinh ngạc: "Hỗn huyết? Thứ tốt!! Cậu đào đâu ra đấy?"
"Tôi lấy ở thế giới YTA7891. Hôm nay tôi đến cũng chính là vì hai cái bình này. Ông giúp tôi thông báo cho bên hiệp hội, thân thỉnh trực tiếp đến đại biểu Đại thế giới là cần phong tỏa toàn bộ thế giới YTA7891. Ở đó có dị năng giả cấp thấp hấp thu tinh hạch yêu biến dị nên thuận lợi biến thành bán yêu hỗn huyết."
Đang nói, bỗng dưng Lệ Minh Viễn ngừng lại đôi chút, chỉnh kính mắt.
Dã Kiếm Tử trở nên nghiêm túc: "Sao lại nói là thuận lợi?"
"Chỉ ba người, và toàn bộ ba người đều biến thành dáng vẻ đó."
Dã Kiếm Tử: "Không có ai đột tử sao?"
Lệ Minh Viễn: "Không một ai."
Trời đất ——
Không ổn rồi.
Không một ai chết, nghĩa là thứ hàng hiếm này sẽ có thể sản xuất hàng loạt.
Việc này mà lộ ra nhất định sẽ thu hút đại năng từ thế giới khác đến luyện chế, thời điểm đó, chắc chắn YTA7891 sẽ biến thành khu nuôi nhốt tập trung của bán yêu hỗn huyết.
Phương Trường đọc bình luận chỉ biết chúng rất hiếm nhưng cậu sẽ chẳng thể ngờ đối với người tu chân, đặc biệt là ma tu sẽ có sức hấp dẫn đến chí mạng như vậy.
Mà Lệ Minh Viễn thì khác, hắn biết được tính nghiêm trọng của sự việc. Nhưng có điều, những hậu hoạn sau này mà hắn nghĩ mới chỉ là trên mặt lý thuyết, nếu có biện pháp thỏa đáng thì vẫn kịp xử lý.
Dã Kiếm Tử dò hỏi: "Cậu kể đi, đến cùng là đang có chuyện gì xảy ra?"
Lệ Minh Viễn: "Ba người đó là dị năng giả táy máy trộm tinh hạch, ban đầu tôi nghĩ cứ mặc đấy, đau mới nhớ, cũng không chết được nên mới không quản. Chẳng ngờ lại biến sự tình thành như vậy."
"Có ai biết chuyện nữa không?"
Lệ Minh Viễn: "Có rất nhiều. Thế giới đó là nơi đồ đệ tôi livestream."
Dã Kiếm Tử: "..."
Dường như thấy chưa đủ tàn nhẫn, Lệ Minh Viễn bổ thêm một đao nữa: "Ai xem livestream đều sẽ biết. May ở chỗ địa chỉ livestream là cơ mật cao cấp được bảo vệ, hiện tại sẽ rất khó có người tra ra. Có điều sau này có người tìm được hay không thì tôi không nói chắc được, mặc kệ không phải là cách hay."
Dã Kiếm Tử nghe mà đứng ngồi không yên: "Vậy để ta thông báo ngay đây —— Chờ chút đã, cậu lại đến thăm đồ đệ? Không phải hôm trước ta vừa mới dặn cậu sao? Loại hành động này là cấm chỉ đấy. Nếu bị phát hiện là không xong với bên Đại thế giới đâu. Vị diện tận thế khó đến mức cần cậu đích thân đến sao? Cẩn thận không bọn họ lại phong sát phòng livestream của đồ đệ cưng nhà cậu."
Lệ Minh Viễn: "Chuyện thứ hai tôi muốn nhờ ông đây. Quyền hạn của ông to hơn, giúp tôi mở hai phòng livestream liên thông."
Dã Kiếm Tử: "... ?"
Lệ Minh Viễn: "Tu vi của cậu ấy chưa thể truyền âm, không nói chuyện được sẽ rất phiền."
Dã Kiếm Tử: "... ! !"
Già đầu đến tận bây giờ rồi mà đây mới là lần đầu tiên Dã Kiếm Tử có cơ hội cảm nhận sâu sắc từ "Sống lâu sẽ thấy" mà bọn choai choai hay nói trên mạng.
Đây là Lệ Minh Viễn sao? Có phải là bị đoạt xác rồi không?
Thật ra Dã Kiếm Tử muốn hỏi điều này rất lâu rồi, nếu không vì cớ gì mà Lệ Minh Viễn lại có thể chiều chuộng cậu đệ tử kia đến thái quá như vậy? Nhưng ông không dám.
Lệ Minh Viễn tự mình đến đây nhờ ông, ông có thể hiểu. Cái khó hiểu ở đây chính là: Hắn thế mà nhờ ông mở giúp phòng livestream liên thông, hộ tống đồ đệ 24/7 !!!?!?
Đồ đệ gì chứ, có khác gì chăm con trai đâu, không không, chăm con trai cũng không tỉ mỉ chu đáo đến mức ấy, đây phải gọi là chăm cháu đích tôn! ! !
Nếu Dã Kiếm Tử có cơ hội được trẻ lại một ngàn tuổi, nói không chừng ông sẽ vứt bản mặt già này đi mà phản bội sư môn, sang chỗ Lệ Minh Viễn bái sư ấy chứ.
Đang định bát quái về cậu đồ đệ cưng kia, nhưng không hiểu sao ông có linh cảm rằng nếu ông hỏi thì Lệ Minh Viễn sẽ rút kiếm ra phục vụ chu đáo ngay. Đành vậy, sinh mạng quý giá, già rồi, không liều nữa. Dã Kiếm Tử khẽ hắng giọng, đổi đề tài: "Vậy ba người dị năng giả kia sao rồi?"
Lệ MInh Viễn: "Tôi dùng Nghịch chuyển đan."
Dã Kiếm Tử: "Đang tu công đức mà làm vậy có ổn không? Tàn nhẫn quá! ! !"
Thang thuốc này nghe có vẻ vui đấy, nhưng thực tế chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.
Như tất cả đã biết, bán yêu là loại nửa người nửa yêu do người và yêu song tu sinh ra, thuộc tầng lớp thấp kém vô cùng, người chê ma hờn chứ đừng nói đến bán yêu hỗn huyết – thứ được đồng hóa bởi yêu.
Trên thị trường có rất nhiều sản phẩm nhằm vào tính chất này mà khai thác. Nghịch chuyển đan này cho họ lựa chọn: Một là triệt để làm người, hai là hoàn toàn thành yêu.
Có điều, một khi sử dụng thứ thuốc này thì sẽ phải trả giá cực cay đắng. Nó sẽ rút toàn bộ huyết dịch của người sử dụng ra, sau đó nghiền nát xương cốt, tái tạo lại từ đầu.
Nếu quy đổi ra kích thước thì xương người cỡ M, bán yêu là XL, còn yêu quái là XXXL. Vậy nên, muốn biến đổi thì đương nhiên phải tái tạo lại hết.
Chẳng mấy ai có thể chịu đựng được quá trình cực hình này, tất cả đều mới trải qua một nửa đã kêu cha gọi mẹ đòi bỏ dở giữa chừng.
Một là chịu đựng bị khinh nhục suốt đời, hai là chịu nỗi đau nghiền xương nát tủy.
Chắc hẳn ba người kia cũng đang sống dở chết dở với Nghịch chuyển đan.
Chết thì không chết, nhưng trong một trăm ngày tới, từng xương cốt, từng thớ thịt sẽ được tái tạo lại từ đầu, chắc chắn không lết đi đâu nổi.
Khóe miệng Dã Kiếm Tử giật giật: "Được, ta sẽ nhanh chóng báo lên cho hiệp hội. Với lại cậu mang hai cái bình này đến đúng lúc đấy, vừa vặn có thể giải quyết vấn đề ở đây."
Chuyện chính đã giao phó xong, Lệ Minh Viễn dịch chuyển về phòng làm việc của mình, đang định vào nghỉ thì đột nhiên nhớ ra mình vừa đánh nát cấm chế của Dã Kiếm Tử. Hắn chần chờ đôi chút, lại rút bớt Phong Linh châm ra khỏi cơ thể cho tiện hành sự, cũng tiện phòng ngừa linh lực bị phong bế quá nhiều, xảy ra chuyện gì lại không kịp trở tay.
Thứ này gọi là châm, nhưng độ đau đớn của nó tuyệt đối không có thứ châm nào sánh bằng.
Hãy thử tưởng tượng xem, bản thân tự mình đâm một đao thật sâu, nhưng lại thấy không hài lòng nên rút ra đâm lại phát nữa.
Quá trình đó đau đến cỡ nào thì sự giày vò của Phong Linh châm gấp vậy thêm chục lần.
Nhưng nguyên một quá trình, Lệ Minh Viễn không bật ra tiếng kêu đau nào, cứ âm thầm chịu đựng.
Đôi môi hắn tái nhợt vì đau, cũng chỉ có vậy, nếu không nhìn kỹ thì chẳng ai biết được hắn đang phải chịu sự giày vò đến cùng cực như thế nào.
Thời điểm trở về phòng livestream đã là đêm khuya.
Lúc này Phương Trường đã ngủ.
Phòng livestream vẫn luôn mở, chỉ là tắt camera thôi. Thường ngày, đến lúc này sẽ vắng người xem hơn, nhưng chẳng ngờ, hôm nay trái lại không giảm bớt, mà còn tăng đến độ mất kiểm soát.
Nhìn thống kê người xem mà mắt bị co giật luôn ấy chứ! ! !
Chắc hẳn kẻ nào đó đã lan tin thế giới này có bán yêu hỗn huyết ra.
Vậy nên rất nhiều người vì danh mà tới.
Tất cả cứ chăm chăm định vị thế giới này để đến kiếm chác đôi chút.
Cho dù là người đến từ thế giới tương lai hay thế giới tu chân thì đều có lợi. Tương lai mang về làm tư liệu nghiên cứu, tu chân để dành làm vũ khí chiến đấu.
Chỉ cần khống chế được thế giới này thì chiếc ghế bá chủ sẽ chỉ là cỏn con. Hàng loạt, hàng loạt bán yêu hỗn huyết được sản xuất ra thì còn ngán đội quân nào nữa! ! ?
Trong đêm đen, hàng vạn cặp mắt cùng thức trắng, dùng đủ mọi loại pháp bảo cùng thiết bị thông minh dò tìm vị trí, cơ hồ muốn lục tung không gian ra luôn.
Chờ Phương Trường ngủ dậy, bọn họ sẽ có cơ hội tìm hiểu về thế giới này nhiều hơn chút, như thế lại càng dễ định vị.
Có người xem thấy nhân số trong phòng livestream đột nhiên tăng vọt liền có chút bất an.
Đến bây giờ mới ý thức được những người mới vào đang âm mưu điều gì.
Thế nhưng, quyền hạn của họ đâu có đủ để đề nghị dừng livestream.
Có vài người ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, liền spam liên tục, hi vọng lúc Phương Trường ngủ dậy sẽ nhìn thấy mà rời khỏi thế giới này, bảo vệ những người dân nơi đây.
Thế giới này bị zombie giày vò là đủ bất hạnh rồi, những người xem thiện tâm trong phòng livestream đều thật lòng cầu cho thế giới này không phải chịu thêm bất cứ sự đau khổ nào nữa.