Mãi đến khi có một thông báo khen thưởng xẹt qua, phút chốc hai mắt Phương Trường bừng sáng.
Vốn kế hoạch ban đầu của cậu vẫn tồn tại cơ số nguy hiểm. Thế nhưng nếu có thứ này—
Phương Trường cảm ơn tất cả mọi người đã khen thưởng, đuôi mắt dài hơi nheo lại.
"Vương Tử Thiến, con đừng có chạy lung tung, đứng lại cho mẹ!"
Mới vừa lên du thuyền, đám trẻ con đều vô cùng hưng phấn. Đã chờ đợi cùng gia đình ba, bốn tiếng đồng hồ mới được lên, trong lòng chúng đã kìm nén lâu lắm rồi. Vậy nên, không phải đứng chờ nữa, đám trẻ liền như cá gặp nước, tung tăng nô đùa, chạy tới chạy lui.
Một bé gái chạy rất nhanh về hướng Phương Trường, cậu tránh không kịp, nhất thời tay không tự chủ quào loạn chung quanh, cuối cùng phải bám lên cánh tay một người cảnh vệ đi cùng giám đốc mới miễn cưỡng đứng vững được.
Trong tay cô bé đang cầm đồ uống, va chạm một cái, chất lỏng màu trắng văng hết lên quần Phương Trường.
Cô bé cũng nhận ra mình đã gây họa rồi, rụt cổ lại, chắp tay sau lưng, cúi đầu áy náy nói "Xin lỗi ca ca."
Mẹ bé gái cuối cùng cũng từ trong đám người đông đúc chen lại đây, ngó nghiêng xem con có bị thương ở đâu không, lại nhìn thấy quần Phương Trường bị bẩn, vô cùng lung túng vỗ nhẹ cô bé, trách cứ:
"Xem con còn dám chạy loạn nữa không, gây họa lớn rồi đấy, thấy không? Mau xin lỗi chú đi."
Cô bé gập người, vô cùng hồn nhiên nói "Ca ca đẹp trai ơi, em xin lỗi".
Người mẹ không nghĩ tới bé gái sẽ nói như vậy, dở khóc dở cười, nhéo má yêu một cái "Con đấy."
Sau đó lại xin lỗi Phương Trường "Thật sự là xin lỗi, con gái nhà tôi quá bướng bỉnh. Cái kia... Tôi giúp cậu giặt, phơi khô trả lại xong đền bù nhé??."
"Không cần thiết đâu." Phương Trường xua xua tay "Cái quần này cũng không đắt , trực tiếp bỏ vào nước giặt sạch là được rồi. Không sao đâu, chị không cần phải để ý."
Nói rồi, cậu ngồi xuống, ngang với tầm mắt của cô bé " Em không nên chạy loạn đâu, bây giờ thuyền đông lắm, nhiều người như vậy, không an toàn."
Cô bé ngoan ngoãn đồng ý "Vâng, em không chạy nữa."
Cùng hai mẹ con nói lời từ biệt xong, Phương Trường áy náy nhìn giám đốc " Tôi nghĩ tôi cần vào WC một chút."
Giám đốc cau mày không nói gì, nhưng thanh niên bên cạnh lại không nhịn được, xẵng giọng "Sao lại lắm chuyện như vậy? Tình huống cấp bách, cậu lằng nhằng như vậy là muốn làm gì?"
"Tần Tri Trí!" Giám đốc quát lớn, nhưng lại dùng giọng nói ôn hòa thúc giục Phương Trường "Phương tiên sinh à, cậu cũng biết đấy, việc này rất cấp bách, tôi nghĩ —— "
Phương Trường gật đầu, nhưng vẫn dứt khoát "Tôi biết, chậm thêm mấy phút cũng không vội, dù sao thuyền cũng đã xuất phát, trừ phi người mang theo hàng cấm mọc cánh, nếu không cũng không thoát khỏi nơi này được."
Giám đốc nheo mắt nhìn kĩ khuôn mặt Phương Trường, không nhìn ra đầu mối gì, liền cười gật đầu " Vậy Phương tiên sinh mau đi đi."
Tiến vào WC, Phương Trường xác nhận không có ai đi theo mình, liền nhanh chóng tiến vào phòng riêng, từ trong túi quần móc ra một cái card lớn bằng bàn tay cùng "Bàn tay cơ giáp".
Cái card chính là vật phẩm được khen thưởng vừa nãy, có thể kiểm tra, phân tích kết cấu vật thể.
Phương Trường nghe theo lời người xem trên đạn mạc sử dụng hai thứ này.
"Cánh tay cơ giáp" hoạt động rất mượt mà, không một tiếng động nhảy ra trên card hai cái dữ liệu. Đem hai dữ liệu mở ra, Phương Trường không nghĩ tới ngoài bộ đàm của họ còn có hình ảnh một khẩu súng.
Mục đích của cậu vốn chỉ là phục chế bộ đàm của một trong ba người kia, nhưng không nghĩ tới có một người trong họ có cất giấu súng!
Phương Trường ước lượng thời gian chế tác một chút, theo hướng dẫn của người xem trên đạn mạc, quyết định chọn luôn hai thứ trên dữ liệu phân tích để lắp ráp.
"Cánh tay cơ giáp" dựa vào lựa chọn của Phương Trường bắt đầu hoạt động.
Chỉ chốc lát, bộ đàm đã được chế tạo xong, ngay sau đó kết cấu khẩu súng cũng dần thành hình.
Có lẽ Phương Trường nán lại WC có hơi lâu làm người bên ngoài sinh nghi. Khẩu súng sắp làm xong, thì bên ngoài có tiếng thúc giục của đối phương vọng vào:"Phương tiên sinh, ngài có ở bên trong không?"
WC này người ra người vào rất nhiều, họ cũng không có tiến vào, chỉ ở ngoài cửa hô một tiếng.
Thế nhưng nếu Phương Trường không trả lời, e rằng ba người chắc chắn sẽ tiến vào tìm.
Lúc này, súng đã chế tác xong. Phương Trường đem tất cả giấu vào trong người, còn cái "Cánh tay cơ giáp" thật sự quá lớn, vật phẩm lấy ra rồi cũng không cất trở lại phòng livestream được nên đành phải giấu tạm ở két bơm nước, xong chỉnh trang lại quần áo, ra ngoài.
"Tôi xong rồi đây."
Sau đó lại cùng bọn họ đi tiếp.
Người theo dọc hành lang càng ngày càng ít, cuối cùng bốn người cũng lên đến tầng cao nhất.
Mắt thấy xung quanh không có ai, Phương Trường quyết định bắt đầu hành động.
Nếu đối phương muốn Phương Trường đi vào phòng kín cho dễ thủ tiêu thì chỉ cần cậu bước vào căn phòng kia nửa bước đã chết không kịp ngáp.
Phương Trường nhẹ nhàng thủ sẵn súng ở chỗ dễ đụng tới, sẵn sàng đối phó với hai cảnh vệ nếu bản thân gặp nguy hiểm.
Cậu đột nhiên mở miệng "Cây hồng kích."
"Cái gì cơ?" Giám đốc tưởng mình nghe không rõ, theo bản năng hỏi lại một lần.
"Tôi nói cây hồng kích, là nguyên liệu chiết xuất ra cái thứ trong túi plastic kia."
Giám đốc khẽ kéo áo hai tên cảnh vệ chuẩn bị động thủ kia lại, nhìn Phương Trường "Tôi không hiểu ý của Phương tiên sinh lắm."
"Cậu có ý gì? !" Thanh niên nghiện kia rất thiếu kiên nhẫn, đôi mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Phương Trường, như chuẩn bị xông lên giết hắn.
Phương Trường chú ý đến biểu tình của người còn lại, thấy trong mắt hắn ta chợt lóe lên một tia kinh ngạc. Mình đoán không sai mà!!.
Dù sao bọn họ tiếp xúc với nó mỗi ngày, coi như không thuộc bộ phận nghiên cứu thì cũng phải cơ bản biết được nguyên liệu chính, đương nhiên, ngoại trừ người có đầu óc ngớ ngẩn.
Phương Trường "Tôi có ý gì, khả năng giám đốc sẽ hiểu đấy."
Giám đốc cũng thẳng thắn luôn "Đó đúng là thành phần và chúng tôi cũng là bên kĩ thuật nòng cốt." Ông ta nghĩ dù gì cậu cũng chỉ đơn độc một mình, nếu có hành động gì thì tổ chức cũng thừa cơ đối phó.
Được đối phương đáp lại câu này, đáy lòng Phương Trường thở phào một cái, nói với phòng livestream:
"Có đáp lại là được, đáp lại sẽ không sợ thuộc hạ của ông ta manh động."
Bên trong đạn mạc lại bùng nổ bình luận dấu chấm than.
【Streamer ơi cậu đừng nháo nữa, bọn họ có súng đấy! 】
【Cậu đây là đang chơi với hổ đấy! ! 】
Cũng có người vừa vào phòng livestream, ngơ ngác【Lại có chuyện gì xảy ra? Ai có súng cơ? 】
【Tại sao thành phần hàng cấm streamer nói lại bị hệ thống che vậy? Kia rốt cuộc là thứ gì a? Cầu các bác phổ cập khoa học cho em với.】
【Chính là cái thành phần bị phong sát đó đấy !!】
【 Nguy hiểm như vậy ư? Bác streamer kết thúc phòng đi thôi, nhanh không chính phủ lại cho bay màu giờ! ! 】
Phương Trường không trả lời đạn mạc, cậu liều mạng dùng khí lực từ lúc bú bình đến giờ dồn hết vào năng lực diễn xuất.
Cười lạnh một tiếng, đáp lại giám đốc "Cái gì kỹ thuật nòng cốt cơ chứ? Độ tinh khiết không đủ, nhìn màu sắc thứ này cũng đủ biết thời điểm chiết xuất lãng phí rất nhiều tiền. Cho tôi một cây hồng kích như vậy, tôi có thể chiết xuất ra số lượng lớn hơn thứ này gấp 5 lần, hơn nữa tinh khiết hơn."
Giám đốc nhìn ngó xung quanh, thấy không có người lạ, hạ thấp giọng "Chúng ta dựa vào cái gì để tin tưởng cậu?"
Phương Trường khẽ cười một tiếng, lén lút chọc chọc người xem trong phòng livestream, sau đó dùng vẻ mặt vô cùng tự tin đem phương pháp chiết xuất trên đạn mạc đọc một hồi.
Phương Trường cũng không mong mang lại hiệu quả tối ưu, có thể dọa dẫm đối phương một chút là được rồi.
Nhưng có lẽ kết quả còn hơn cậu mong đợi .
Giám đốc nghe được phương pháp chiết xuất, trong mắt liên tục lóe lên tia bất ngờ. Bởi vì ông ta có chút kiến thứ về hóa học, nên cũng từng được tham gia quy trình sản xuất.
Tuy rằng có một số chi tiết Phương Trường nói có hơi lạ, ông ta không rõ, nhưng những điều ông ta biết Phương Trường đều nói đúng toàn bộ! !
"Cậu muốn làm gì?" Giám đốc trực tiếp mở miệng dò hỏi mục đích của Phương Trường.
Phương Trường thẳng thắn luôn "Tôi muốn hợp tác. Các người thiếu kỹ thuật, chúng ta có kỹ thuật, thiếu người. Tổ chức chúng tôi gần đây muốn làm một kế hoạch lớn, muốn cùng quý tổ chức bên đó hợp tác. Chúng tôi có thể cung cấp kỹ thuật tinh luyện."
Giám đốc cũng chưa hoàn toàn thả lỏng cảnh giác."Vậy dám hỏi cậu, tại sao lúc nãy cậu lại giao nó cho phòng cảnh vệ... ?"
Phương Trường nhún vai. Đâm lao phải theo lao, không thể đứt gánh chỗ này được, hơn nữa, giám đốc còn đang ấn tượng với phương pháp chiết xuất của hắn mà dần buông bỏ cảnh giác, đến lúc phải thêm cú chốt hạ rồi.
"Tại thời điểm tham quan khu điều khiển, tôi thấy mấy người ở đó."
Giọng Phương Trường vô cùng châm chọc, cậu muốn đối phương tin tưởng cũng muốn ông ta đoán ra cậu đã biết cái người ở lối rẽ hành lang khu vực cấm là bọn họ.
"Mặc dù vô cùng nhỏ, nhưng tôi cũng nghe được tiếng đồ sứ rơi vỡ. Thêm nữa, có thể đem hàng cấm lên du thuyền, thông qua bên kiểm an một cách trot lọt, du khách bình thường không có mấy ai làm được đi? Tín hiệu từ phòng cảnh vệ các người cũng luôn thu được, không phải sao?"
"Về phần tôi báo tin cho cảnh vệ...Cái phiền toái nhỏ như vậy, tôi tin các người không đến nỗi không giải quyết được đúng không?"
Giám đốc rõ ràng đã tin lời giải thích này, trầm ngâm "Việc hợp tác thì tôi không làm chủ được, cần phải để boss quyết định."
Phương Trường :"Nếu như mọi người chưa thể tin, hiện tại chúng tôi có thể cung cấp vài bước tinh luyện nhé?."
Mắt giám đốc sáng lên."Có thể. Như vậy tôi cũng dễ dàng thuyết phục boss."
Phương Trường thấy chủ đề đang đi đúng hướng mà cậu muốn, lập tức vô cùng quyết đoán, không dấu vết nhanh chóng nhấn vào nút lệnh nào đó trên bộ đàm.
Phương Trường: "Nhưng mà...Chúng ta phải làm gì đó để thể hiện thành ý song phương chứ nhỉ?"
Giám đốc: "Là thế nào?"
Phương Trường: "Tỷ như giới thiệu bản thân đi?"
Giám đốc gật đầu, "Tôi họ Xuân, tên Xuân Đức Hải." Sau đó chỉ vào tên nghiện "Đây là Tần Tri Trí.", " Còn cậu này là Lưu Khang Ninh."
Phương Trường "Vậy cái cậu cảnh vệ... Tiểu Nhiếp kia, xử lý sao?"
Giám đốc: "Thì giết người diệt khẩu thôi."
Lòng Phương Trường trùng xuống, thế nhưng biểu hiện trên mặt không thay đổi, truy hỏi: "Ông chắc chắn chứ? Thi thể đừng để người ta phát hiện đấy."
Giám đốc: "Thả luôn xuống biển. Bảo đảm xác nó sẽ trôi về bến cảng trước, tra cũng không tra ra chúng ta được."
Phương Trường nỗ lực duy trì sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã tức giận đến dậy sóng rồi.
Cậu thấy ba người này tìm đến mình cũng biết tiểu Nhiếp rất có thể lành ít dữ nhiều. Đột nhiên, cậu hiểu ra, chỉ trong mười mấy phút mà một cảnh vệ trẻ tuổi cương trực chính khí liền dễ vô thanh vô tức biến mất, thậm chí thi thể có khả năng còn không được bảo toàn. Điều này cậu thật sự không tiếp thu nổi.
Cậu phải dùng một nỗ lực vô cùng lớn, móng bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức bật máu mới khống chế được sự buồn nôn ghê tởm với những con người này.
"Vậy thì tốt."
Phương Trường: "Vậy...Chúng ta trao đổi thông tin chút nhé? Tôi đoán một chút...Bên ông bày thế trận lớn như vậy, có phải là muốn đem tất cả độc phẩm chiết xuất trộn lẫn vào đồ ăn của du khách?"
Đối phương cảnh giác mà lắc đầu "Chuyện cơ mật, không thể trả lời."
Phương Trường nhún nhún vai "Thôi vậy, không vòng vèo nữa, tôi muốn nói thẳng, boss lớn của chúng tôi muốn hạ thủ một người trên du thuyền này, nhưng con ruồi đó bên người khá nhiều thuộc hạ, không dễ giết. Không biết mọi người có nguyện ý giúp tôi chuyện này hay không?"
Xuân Đức Hải: "Có thể."
Phương Trường: "Thật chứ? Tiểu Nhiếp kia chỉ là vuột khỏi tay chúng tôi thôi. Thằng cha kia cũng vậy, muốn hạ sát hắn ta nhưng lại bị bốn, năm tên thuộc hạ xung quanh cản trở."
Xuân Đức Hải có chút tự kiêu, gật đầu "Có thể, sáng sớm hôm nay tại phòng điều khiển, người của chúng ta đã giết chết một phó thuyền trưởng, vậy nên những việc thế này muốn làm thần không biết quỷ không hay đối với chúng tôi rất dễ dàng."
Bước thứ nhất đã xong! Phương Trường âm thầm tự cổ vũ chính mình.
Ba người đối diện Phương Trường không biết là, chỉ vì đoạn đối thoại của bọn họ mà ở tầng dành cho nhân viên công tác sớm đã loạn thành một đoàn.
Thuyền trưởng nghe đoạn đối thoại trong bộ đàm, xanh mặt rít gào "Lập tức báo cảnh sát! Thay đổi lộ trình, nhanh chóng trở về cảng. Còn người mất tích cùng thuyền phó trong miệng bọn chúng rốt cuộc là ai, lập tức điều tra cho tôi! Trước khi về đến cảng phải có kết quả! Khống chế ba tên này lại, đồng thời cũng điều tra rõ ràng cái người muốn hợp tác với bọn họ cho tôi, lấy hết thông tin khách hàng mà tra. Tăng cường cảnh vệ ở mọi khu vực, cần phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho những hành khách vô tội!!!"
Về phần giám đốc cùng hai người kia, ngay từ đầu Phương Trường đã vô thanh vô tức dính vật phẩm khen thưởng có tác dụng cản trở âm thanh vào tất cả bộ đàm trên người bọn họ. Cũng bởi vì có nó, tỷ lệ thành công của kế hoạch mới tăng lên rất nhiều.
Bởi vậy, ba người không biết đoạn đối thoại đã bị lộ ra, càng không biết bên ngoài đã sớm sóng to gió lớn.