Cha Phương Trường không thể tin nổi, ông còn đeo cả kính để săm soi cái giấy chứng nhận cho chắc cú: "Giấy chứng nhận rất chi tiết, không phải vì lừa gạt ông già này mà mày đi làm giả đó chứ !?"
Phương Trường: "Đã bảo không phải mà!!"
Cha Phương Trường đẩy kính, ánh mắt sắc bén đến mức ngay cả kính cũng không cản nổi: "Ừ thì coi như là mày mua, nhưng mà tiền ở đâu ra?"
Cuối cùng cũng đến đoạn đầu đài rồi! Phương Trường hắng giọng: "Con nói với hai người rồi mà, con vừa có công việc mới. Là streamer đó, lao động hợp pháp."
Mẹ Phương Trường tá hỏa: "Là loại công việc hở hang khiêu vũ, thoát y các kiểu kia sao?"
Phương Trường: ....??? Gì vậy trời.
"Không phải, mẹ, mẹ có hiểu nhầm gì đó với nghề streamer à!?"
Mẹ Phương Trường: "Trước mẹ vừa đọc báo thấy có nữ y tá từ chức đi làm streamer, kết quả chính là bị bắt lại. Phương Trường à, cẩn tắc vô áy náy, con nghỉ việc đi thôi."
Từ câu đầu tiên Phương Trường đã linh cảm được có điều gì đó là lạ.
Cha Phương Trường: "Gần đây mẹ con đọc báo thấy có vài công ty giải trí treo đầu dê bán thịt chó, lợi dụng nữ streamer để ngụy trang, quảng cáo công khai cho tệ nạn bán dâm. Mấy việc tử tế mẹ con không biết chứ bát quái thì nhớ dai lắm."
Phương Trường ngồi đối diện, trơ mắt nhìn mẹ luồn tay về phía sau nhéo yêu cha cậu ở nơi mà mẹ tự cho là cậu không nhìn thấy.
Phương Trường: .... Đớp cẩu lương đến no luôn.
Cha Phương Trường vừa bị nhéo nhưng vẫn phải cố gắng giữ sự bình tĩnh: "Bà cứ yên tâm đi, nó mà cởi ra thì ai thèm xem cơ chứ!!"
Phương Trường: ....
Tuy nói cha là đồng minh phe mình thật, luôn giúp Phương Trường giải thích tính chất công việc nhưng lão già vừa nói câu này xong khiến cậu muốn đẩy đồng đội về phe địch luôn. Có chắc cha là đồng đội của con không đó? Hay là gián điệp phe địch !? Có ai đến giúp mà lại cứ tự bóp đồng đội mình thế không!?
Trong ấn tượng của người, con sứt sẹo đến thế sao!? Cái gì mà "cởi ra không ai thèm xem"? Chắc chắn vẫn có đấy, được không? Vóc dáng con trai cha hơi bị chuẩn.
Buổi họp gia đình này diễn ra đặc biệt lúng túng. Nếu muốn giải thích nguồn gốc món tiền thì phải kể ra công việc, nhưng sao Phương Trường có thể nói ra sự thật đây !? Đã vậy trong tiềm thức mẹ cậu còn không ưa công việc này, tuy có cha nói đỡ đấy, nhưng ông có nói được câu nào tử tế đâu. Một câu giải thích lại thêm 2-3 câu châm chọc.
Phương Trường phí hết nửa ngày mới bịa ra được cớ để giới thiệu công ty.
Anh ấy là một vị giám đốc vô cùng thấu hiểu lòng người, rất quan tâm đến tinh thần công nhân, hướng đến một xã hội chủ nghĩa tư sản cùng vô sản hòa thuận hạnh phúc. Rồi giám đốc cứu cậu khỏi cơn túng quẫn các kiểu, bịa ra một câu chuyện sặc mùi drama mới khiến mẹ tin.
Sự tình được giải thích, Phương Trường lại đem thẻ ngân hàng nhét vào tay mẹ: "Trong này còn có hai triệu, mẹ cầm lấy nhé."
"Không" Mẹ Phương Trường một mực từ chối, "Tiền con kiếm cũng chẳng phải cỏ rác, ai biết cái nghề streamer này sẽ kéo dài được bao lâu? Nói không chừng hôm nay là minh tinh, hôm sau lại bị công ty phong sát luôn. Hay con cứ mang xe trả lại đi, dùng tiền cũng đừng vung tay quá trán nữa, phải biết chừa đường lui cho mình. Thực sự muốn mua thì hãy mua nhà ấy, mua nhà cưới vợ luôn là sự đầu tư lời lãi nhất."
Nói xong, bà giật luôn chùm chìa khóa trong tay cha Phương Trường: "Nhanh, trả lại đi. Cha con đi xe buýt công cộng là được rồi. Ông ý chỉ đùa con thôi, sao lại tin là thật thế?"
Bị vợ mình đoạt mất chìa khóa, cha Phương Trường muốn giật lại lắm nhưng mà không dám.
Phương Trường lại nhét chúng vào tay mẹ: "Vậy cứ coi như là mẹ giữ dùm con đi. Con không tiêu hoang nữa đâu, nhưng mẹ để con cầm là tiêu hết bao giờ không biết đấy. Mẹ cứ yên tâm, có điều xe con không trả lại đâu, cha thích xe thì cứ để ông ấy dùng đi."
Cha Phương Trường nghe vậy liền len lén khều lại chùm chìa khóa từ tay vợ: "Đây là món quà con trai hiếu thuận mà. Lại nói, bà cứ cầm hai triệu kia thì sợ gì nó tiêu hoang nữa. Nghề streamer này tuy không ổn định nhưng có phải chứng khoán đâu, nói ngã là ngã? Lại nói, coi như nó thất bại thật thì sao cơ chứ? Nó vẫn còn trẻ mà, thiếu gì việc làm. Chúng ta cũng đâu chê tiền nhiều. Nó tự có suy nghĩ của nó, lớn rồi, cứ để cho xông xáo mới rút được kinh nghiệm. Vả lại, nếu thất nghiệp thật thì lương hưu của hai ta không nuôi nổi nó sao!?"
Mẹ Phương Trường: "Tôi chính là không yên lòng..."
Cha Phương Trường: "Chẳng lẽ nó không kiếm được tiền thì bà không nhận con trai luôn sao!?"
Mẹ Phương Trường: "Không, nhưng mà...."
Cha Phương Trường: "Vậy thì còn chần chờ gì nữa, bà cầm lấy thẻ ngân hàng đi! Còn xe là con trai tặng tôi, trả gì mà trả."
Mẹ Phương Trường giận dỗi, giật lấy cái thẻ ngân hàng: "Vậy được rồi, tiền là của tôi, còn cái xe hai cha con ông tự xử lí đi."
Nãy giờ lời mẹ Phương Trường nói hoàn toàn là vô ích.
Thế nhưng cũng không thể ngăn nổi cha Phương Trường cao hứng: "Cứ quyết định vậy đi, xe là của tôi."
Mẹ Phương Trường không thể nói gì hơn, chỉ có thể trừng cha Phương Trường một cái.
Cha Phương Trường ngồi trong nhà mà bồn chồn hết cả người, lại vào phòng thay quần áo rồi nói vọng ra: "Hình như nhà hết muối rồi phải không, tôi đi mua muối nhé? Mọi người có cần gì nữa không, để tôi đi luôn thể."
Phương Trường: "Thế ạ? Để con đi mua cho."
"Không cần, chứ ngồi nghỉ ngơi đi, để cha mua cho."
Mẹ Phương Trường đè vai cậu xuống: "Con cứ để ông ấy đi mua, ngồi nghỉ đi. Lão Phương, tiện đi mua cho tôi mấy cái xúc xích nhé, chọn loại tươi vào cho con nó ăn."
Cha Phương Trường ra cửa, gật đầu.
Phương Trường vò đầu: "Con đi mua thì có phải nhanh rồi không, cha lâu lắm."
Mẹ Phương Trường: "Cứ để cho cha con đi ra ngoài đi, ông ấy chắc đang bứt rứt lắm. Còn nhớ tháng lương đầu tiên con đi mua đồng hồ tặng cha không? Ôi, nguyên một tuần sau đó ông ấy đi khoe khắp nơi, đi đâu cũng giơ cổ tay lên đầu tiên, chờ đến khi người ta hỏi mới khoe đấy là con trai tặng."
Phương Trường nghe mẹ nói vậy thì sống mũi có chút cay cay, suýt rớt nước mắt.
Tuy rằng ông già này suốt ngày bóp đồng đội, lại mắng cậu nhưng người ông ấy tự hào nhất cũng là Phương Trường cậu. Ông ấy không nói ra nhưng Phương Trường hiểu mà, hơn nữa, cậu cũng thường xuyên xa nhà nên cha mẹ nhớ lắm. Mỗi lần về nhà Phương Trường đều có quà biếu nên hai ông bà rất tự hào về con trai.
Phương Trường hít một hơi thật sâu, nói rồi đánh trống lảng: "Đúng rồi, hôm trước cha nói bà nội bị ốm, bây giờ sao rồi hả mẹ?"
Mẹ Phương Trường: "Đã khỏi rồi, con yên tâm. Lúc đó con đang bận nên bố mẹ cũng không nói làm gì. Vừa vặn ngày mai anh họ con về đấy, dì Hai mời chúng ta đến sum họp."
Phương Trường: "Dì Hai mời khách sao? Hôm qua cha cũng gọi điện cho con, than thở bà ấy lại phàn nàn về công việc của con nên ông ấy phiền lắm."
Mẹ Phương Trường thở dài: "Kệ dì ấy đi. Năm đó chồng dì ấy cũng biết ý, đến xin lỗi cha mẹ rồi. Bác ý còn giúp mẹ được thăng chức cơ, chẳng qua tính sĩ diện của dì Hai quá lớn, chẳng ảnh hưởng lắm nên không sao đâu."
Phương Trường: "Vâng, nhưng con cảm thấy tính cách dì Hai có chút khác, không giống điều con thấy giống hồi bé lắm."
Mẹ Phương Trường yên lặng lườm một cái, cốc đầu cậu: "Nói cái gì khó hiểu thế? Làm streamer rồi miệng lưỡi cũng kì lạ luôn hả!?"
Phương Trường bị mẹ cốc đầu, liền làm nũng ngã ngửa ra ghế, lăn lộn kêu gào: "Mẹ!! Người đánh con, sao mẹ nỡ làm thế ....."
Đang lên cơn dở hơi thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên, Phương Trường đứng dậy ra mở cửa: " Lưu Hiểu Hàn?"
Mẹ Phương vội vã lại gần: "À quên không nói, tiểu Hàn được nghỉ đông nên cậu con gửi nó đến đây mấy ngày."
Cửa vừa bật ra đã thấy Lưu Hiểu Hàn cắm đầu lao tới.
Nhưng công sức tu luyện xưa nay của Phương Trường đâu phải uổng phí.
Cậu nghiêng người, nhẹ nhàng né được Lưu Hiểu Hàn đang lao tới.
"Anh Phương Trường !!" Lưu Hiểu Hàn tức giận trừng mắt.
"Ấy, đừng có vô lý như vậy chứ, nhóc muốn đánh anh thì anh không được trốn sao?" Phương Trường cốc đầu tiểu Hàn, lại vò cho tóc nó rối tung cả lên. "Rồi nói đi, tại sao biết anh ở nhà?"
Cửa chưa mở mà Lưu Hiểu Hàn đã cắm đầu lao vào thì chắc chắn nó biết cậu đang ở nhà.
Lưu Hiểu Hàn chạy xộc vào nhà, cầm lấy đĩa hoa quả gặm luôn. Nó lại hướng mẹ Phương Trường ngọt ngào gọi một tiếng cô, rồi lại quay về trả treo với Phương Trường: "Em đứng ở ven đường với 3-4 đứa bạn thì thấy có con xe BMW phóng vào, mò theo thì thấy anh. Được đấy Phương Trường, rất có tiền nha !"
Phương Trường:... ? ? Đứng ở ven đường tán gẫu sao? Bốn, năm đứa bạn?
Cha Phương Trường là quân nhân, căn nhà này được đơn vị phân cho nên xung quanh đây có rất nhiều đồng chí cùng bạn bè. Năm đó túng quẫn, cha cậu cùng mấy người họ kề vai sát cánh đi kiếm chút tiền. Mỗi lần đến thời gian xe buýt chạy là mấy bố lại trốn ra móc của người giàu mấy đồng cắc.
Thật ra thì Phương Trường cũng chẳng lo lắng về vấn đề an toàn lắm, dù gì cũng là bạn lâu năm của cha. Hơn nữa đấy chỉ là thời trẻ bồng bột thôi. Xung quanh nhà cậu có một khu xí nghiệp nhỏ, thư viện, vườn trẻ cùng một quảng trường. Đây là khu nhà của quân nhân nên hệ thống an ninh cũng rất đảm bảo nên có lẽ không xảy ra mấy vụ thù hận xong đập xe của nhau. Có điều cha Phương Trường vội vàng đi khoe xe như vậy có chút không ổn....
Mẹ Phương Trường thấy Lưu Hiểu Hàn nói thế có chút bối rối, kéo cô bé ngồi xuống "Tiểu Hàn, ngồi xuống đây rồi cô lấy hoa quả cho hai anh em ăn nhé." Bà vừa quay người đã vội vã rút điện thoại ra, chắc định gọi đến nhắc nhở chồng đây mà.
"Dạ, con cảm ơn cô." Lưu Hiểu Hàn lễ phép ngồi xuống, bày ra bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.