Thẩm Tử Sâm ngồi bên cạnh, trong lòng vẫn nhớ đến con cá chép kia. Từ khi chương trình bắt đầu, cậu ta và Giang Chước không hề có tiến triển gì trong quan hệ, muốn lấy bảo bối cũng không lấy được, tâm tình rất tệ, vẫn luôn im lặng.
Nghe Nhạc Đình Phi nói đi nói lại mấy chuyện không quan trọng, sự kiên nhẫn của cậu ta cuối cùng cũng hao hết, bực mình nói: “Tất cả những gì cậu nói đều là đoán mò, đừng lãng phí thời gian, hiện tôi chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài thôi. Nơi này thật là quá đáng ghét.”
Thẩm Tử Sâm vốn bị người trong nhà chiều chuộng đến hư người, lúc tham gia chương trình này vẫn luôn đè nén oán giận, lúc này cuối cùng không nhịn nổi nữa, lúc nói chuyện có vài phần chỉ để trút giận, thật ra không hẳn là hướng đến Nhạc Đình Phi.
Nhạc Đình Phi mím môi, tốt tính nên không nói gì. Dù sao ở đầu chương trình, Thẩm Tử Sâm đã cứu anh, tuy cuối cùng chẳng có tác dụng gì nhưng ơn này Nhạc Đình Phi vẫn luôn nhớ.
Lí Thanh Giai thấy sắc mặt Thẩm Tử Sâm thay đổi lại nhịn không được mà hơi ngạc nhiên nhìn cậu ta. Tuy nói chương trình này đúng là thích gài bẫy người ta, còn thường gặp nguy hiểm đến tình mạng, nhưng tất cả mọi người đều như thế, cô là con cái còn không phát cáu như vậy.
Khán giả thấy một màn này, thật ra lại không cực lực mắng chửi Thẩm Tử Sâm mà ngược lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
[ Không biết vì sao, tôi đột nhiên cảm thấy lúc này mới chính là Thẩm Tử Sâm thật sự! Lúc trước bị ai đó nhập vào đúng không? ]
[ Tui cũng thấy thế. Hình tượng thanh niên tốt một đẹp hai thông minh ba nhiệt tình của Thẩm Tử Sâm cứ làm tui lo lắng đề phòng, cảm thấy cậu ta đang có ý đồ xấu. Nhưng giờ thấy tính tình cậu ta thế này làm người ta an tâm hơn nhiều. ]
[ Cho dù bên ngoài giả bộ tốt thì chi tiết nhỏ vẫn sẽ lộ ra thôi. ]
[ Ha ha ha cái gì làm cậu ta không nhịn nổi nhỉ? Tác phong giai thẳng lạnh lùng vô tình của Giang Chước sao? ]
[ Hi vọng mạnh dạn tự tin tiếp tục là chính mình. ]
Giang Chước rất rõ ràng vì sao Thẩm Tử Sâm tức giận, trong lòng âm thầm buồn cười, bên ngoài vẫn là dáng vẻ nghiêm túc. Cậu tốt tính dừng lại một lúc cho Thẩm Tử Sâm thời gian tự điều chỉnh cảm xúc rồi mới nói: “Thật ra những người bệnh đó có một điểm giống nhau.”
Lí Thanh Giai kinh ngạc hỏi: “Hả, là cái gì vậy?”
Giang Chước trả lời: “Mọi người xem, trừ người đầu tiên, ba người khác đều có người thân hoặc là qua đời, hoặc là không còn liên lạc. Nói cách khác, nếu họ xảy ra chuyện, tỉ lệ có người truy tra rất nhỏ.”
Lí Thanh Giai cái hiểu cái không gật gật đầu, Giang Chước biết hẳn cô còn chưa hiểu hết, lại bổ sung: “Vừa lúc có thể dùng làm thí nghiệm.”
Lí Thanh Giai nói: “Ý anh là, những người này đều bị đã từng bị thực hiện một thí nghiệm nào đó?”
Giang Chước: “Đúng.”
Tất cả mọi người bị kết luận này làm kinh hãi, Tô Đới đưa ra nghi vẫn: “Còn người đầu tiên? Ông ta có người thân, chẳng lẽ trường hợp này đặc biệt chỗ nào nên không ai chú ý?”
Vân Túc Xuyên lúc này đã bình tĩnh lại, đầu óc cũng bắt đầu tiếp tục vận hành, bổ sung: “Ông ta không phải trường hợp đặc biệt, mà chính là nguồn gốc.”
“Nguồn gốc?”
Vân Túc Xuyên nói: “Đúng. Tình trạng của người đầu tiên và 3 người còn lại khác nhau nên chuyện này xem ra là người đầu tiên là ngẫu nhiên còn 3 người còn lại được cố ý sắp xếp ở giường 2 phòng 703, nói cách khác, người gặp chuyện không may sớm nhất, Phương Thiệu đã dẫn đến cái chết của 3 người khác. Bệnh trạng của Phương Thiệu có khi chính là nguyên nhân khiến bệnh viện muốn thí nghiệm trên cơ thể người.”
Nói xong, hắn bĩu môi với Giang Chước: “Cho nên khi liên kết với chuyện 4 người đều có virut lạ, tôi có cái nhìn giống cảnh sát Giang của chúng ta, rất có thể khi đến bệnh viện chạy chữa, người bệnh đầu tiên đã nhiễm phải virut lạ, virut này khiên một bác sĩ nào đó hứng thú nên đã dùng ông ta làm vật thí nghiệm, sau khi thí nghiệm thất bại liền hỏa táng rồi chôn thi thể, sau đó tiếp tục tìm kiếm những đối tượng thích hợp để sắp xếp lên chiếc giường đó, tiến thành những nghiên cứu tiếp theo.”
Quả thật Giang Chước cũng nghĩ vậy. Hẳn tiếp theo họ cần tìm hung thủ đã thí nghiệm, trọng điểm chính là điều tra nguồn gốc virut, bác sĩ phụ trách và bệnh tình cụ thể của người bệnh.
Nhưng mà ít nhất giai đoạn đầu tiên đã xác định kết quả, chính là không ai bị loại, kể cả Thẩm Tử Sâm đáng ghét, coi như bước đầu hoàn thành nhiệm vụ.
Khi Vân Túc Xuyên nói xong, âm thanh ‘Đing đong’ chợt vang lên, cùng với âm thanh là câu nói khiến thể xác và tinh thần các khách mời đều vui sướng:
“Ngày đầu tiên của nhiệm vụ Bệnh viện kinh hoàng hoàn thành, số người bị loại: 0, độ hoàn thành nhiệm vụ: 40%.”
“Gợi ý nhiệm vụ ngày tiếp theo: Tìm được virut kiểu mới.”
Theo âm thanh vang lên, ‘Điện Diêm Vương’ fake biến mất, cảm giác khiến người ta chóng mặt lại xuất hiện, ngay sau đó liền biến mất, cảnh xung quanh trở lại luống hoa ở dưới tầng bệnh viện.
Nhóm khách mời về tới bệnh viện, khung cảnh nhìn như không thay đổi nhưng xem kĩ sẽ thấy bệnh viên chân thật kia đã trở nên đơn sơ cẩu thả, mùi hương của nước sát trùng cũng không còn được ngửi thấy nữa.
Giang Chước gõ lên mặt tường bên cạnh, phát hiện cảm giác kiên cố đã biến mất, dưới tay chỉ là một tấm ván gỗ mỏng manh.
Tất cả điều này đã cho thấy, nhiệm vụ hôm nay đã chấm dứt, mọi người đã thoát khỏi không gian khác.
Vân Túc Xuyên sờ túi áo, viên đá Bất Trú hắn lấy từ suối máu cũng biến mất, tựa như tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Giang Chước đứng bên cạnh hắn, nói với những người khác: “Đi thôi, có thể ra ngoài rồi.”
Bọn họ như những anh hùng thắng lợi trở về, một lần nữa nhìn thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài. Đạo diễn Lương cùng tổ chương trình đứng bên ngoài nghênh đón, mắt thấy đầy đủ 7 khách mời đi ra, các nhân viên đều nhiệt liệt chúc mừng. Đạo diễn Lương bước lên, nói: “Vất vả rồi vất vả rồi. Có thuận lợi không?”
Ông vẫn luôn lo lắng, cuối cùng thấy mọi người đều sống sót, vô cùng cảm động.
Giang Chước trả lời: “Cũng bình thường. Chuyện tiếp theo thế nào?”
Đạo diễn Lương nói: “Còn nhiều thời gian, có thể cho khách mời nghỉ ngơi mấy ngày. Lúc này quay thêm chút chuyện bên lề hằng ngày, sau đó lại vào bối cảnh làm nhiệm vụ tiếp.”
Giang Chước nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Những thứ quay được hôm nay có phải cần chỉnh sửa hậu kì nhiều không? Nếu thời gian như trong kế hoạch thì có kịp để chiếu lên sau khi biên tập không?”
Trước khi tham gia chương trình, cậu từng bàn với đạo diễn phát sóng chương trình càng sớm càng tốt. Cậu nói vậy vì lo nếu người đã hạ lời nguyền sau khi thấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên sẽ có thể làm gì đó để chống trả. Lúc đó, độ hot với khán giả thực tế và fan các nhà sẽ có tác dụng áp chế nhất định.
Đạo diễn Lương nói: “Thật ra không phiền toái vậy đâu, lúc quay mùa 1 tôi đã phát hiện camera không thể quay được nhiều hiện tượng siêu nhiên, những cảnh đó tự động bị xóa đi, cho nên có thể thêm chút hiệu ứng, tuy hơi thô nhưng phát sóng sớm không phải chuyện gì khó khăn.”
Thời gian rất gấp, đương nhiên có thể ảnh hưởng một chút đến chất lượng, tuy nhiên khán giả thích sự chân thật và trò chơi kịch tính, những chi tiết khác không quá quan trọng.
Có sự cam đoan của đạo diễn Lương, Giang Chước cũng an tâm, nói: “Vậy thì tốt, phiền ông rồi.”
Khách sạn bọn họ ở khi vừa xuống máy bay hơi xa địa điểm quay chụp, tổ chương trình sắp xếp một biệt thự nhỏ ở gần bối cảnh bệnh viện, khách mời nam 2 người một phòng, Lí Thanh Giai ở một mình một phòng.
Khi Giang Chước nói chuyện với đạo diễn Lương, những khách mời khác vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, đã sớm phi về phòng mình tắm rửa thay đồ.
Khi cậu về phòng, Vân Túc Xuyên đang tắm, bộ quàn áo dính máu đã ném vào thùng rác ở bên cạnh, Giang Chước lấy ra sờ vết máu trên đó, đầu chợt lóe lên, cậu nhớ đến một chuyện. Cậu đi qua gõ cửa phòng tắm: “Phiêu Phiêu, Phiêu Phiêu?”
Tiếng nước bên trong dừng lại, Vân Túc Xuyên đáp lại một tiếng.
Giang Chước: “Cậu nhanh lên, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Vân Túc Xuyên lập tức nhanh tay hơn, chỉ mấy phút sau liền bước khỏi phòng tắm, Giang Chước lại vội đi vào tắm rửa, lúc vừa lau tóc vừa đi ra liền thấy hắn mặc một chiếc áo phông trắng ngồi trước bàn, tóc hơi rối, chống tay nâng má không biết đang suy nghĩ gì.
Giang Chước đến tóc còn không kịp sấy, ném khăn qua một bên rồi ngồi đối diện Vân Túc Xuyên, nói: “Tôi biết suối máu cậu nhìn thấy ở đâu rồi.”
“Hửm?” Vừa rồi Vân Túc Xuyên đã suy nghĩ đến những lời muốn nói cùng Giang Chước nhiều lần, lúc này trong lòng có vô vàn suy tư nhưng nghe Giang Chước nói vậy vẫn xốc lại tinh thần hỏi: “Vậy cậu nói xem đó là chỗ nào?”
Giang Chước đánh giá sắc mặt Vân Túc Xuyên, trầm giọng nói: “Núi Hô Vân.”
Vân Túc Xuyên nâng mắt: “Chắc chắn chứ?”
Giang Chước hơi nghiền ngẫm nhìn hắn: “Hẳn không sai đâu. Núi Hô Vân là một ngọn tiên sơn nổi tiếng thời thượng cổ, tương truyền nơi đó ngọc thạch đầy đất, sinh vật nào cũng là linh bảo, có vô số kho tàng có thể khám phá, là thánh địa của những người tu hành. Năm đó sau khi bị lật đổ trong Tiên Ma đại chiến, địa điểm của nó ở đâu cũng là một bí mật. Nhưng một số bảo vật trong núi có xuất hiện trong những trích đoạn ngắn của nhiều điển tịch. Trong số đó đá Bất Trú, suối máu cùng cá răng đao đều có ghi chép.”
Giang Chước trả lời: “Tôi quên rồi, lúc còn rất nhỏ hẳn đã đọc ở đâu đó, ấn tượng không sâu lắm, đến khi nghe cậu nói đến suối máu mới nhớ lại chút ít.”
Vân Túc Xuyên lẩm bẩm: “Nói cách khác, nơi chúng ta đến rất có thể là ảo ảnh của núi Hô Vân? Vậy núi Hô Vân..... di tích của núi Hô Vân hẳn cách nơi này không xa?”
“Có lẽ liên quan đến lời nguyền.” Giang Chước nói: “Lời nguyền này có quy mô lớn như vậy, có thể tạo ra một ảo ảnh kéo tất cả chúng ta vào, không chừng có lẽ mượn một sức mạnh từ bên ngoài.”
“Nếu suy đoán này đúng thì đây là một phát hiện lớn. Chút nữa cậu báo cho tổ chuyên án một tiếng.” Vân Túc Xuyên hạ mi, rót hai chén trà, đưa một chén cho Giang Chước, chậm rãi nói: “Mặt khác, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
Giang Chước đã sớm nhìn ra trong lòng hắn có điều gì đó, nghe vậy liền kéo rèm cửa sổ phía sau lại, ánh sáng trong phòng lập tức trầm xuống. Cậu hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Vân Túc Xuyên lấy ra đá Bất Trú, đặt lên chiếc bàn giữa hai người.
Hắn nói: “Viên đá này vẫn luôn đặt ở chỗ tôi bởi lần trước khi nghe lời nói của Đan Tĩnh, tôi cảm thấy rất có lí, trên thế giới không có chuyện gì hời như vậy, muốn có được cuộc sống mới luôn cần một cái giá nhất định. Cho nên tôi không muốn cậu nhúng tay vào chuyện này, vốn tôi định sẽ đi tìm hiểu cách sử dụng của viên đá này sau chương trình rồi có gì nói sau.”
Thật ra vừa rồi khi nhắc đến núi Hô Vân, Giang Chước đã có suy đoán về sự khác thường của Vân Túc Xuyên, lúc này không nói gì, nâng chén lên uống, chiếc chén không hơi chuyển động trên đầu ngón tay, chờ đợi lời tiếp theo của Vân Túc Xuyên.
“Điều kì quái chính là, rõ ràng tôi chưa làm gì nhưng gần đây đôi khi tôi lại có cảm giác tim mình đập. Vốn tôi đã nghi ngờ chuyện này có liên quan đến cậu, sau đó cậu có biết tôi nhìn thấy cái gì ở suối máu không? Tôi thấy một con hươu vớt một viên đá Bất Trú ra, cứu sống người bạn đã không còn sinh mệnh của nó.”
Trên mặt Giang Chước lộ ra vẻ ngạc nhiên, Vân Túc Xuyên nói tiếp: “Cậu không biết tâm tình lúc đó của tôi, khi tôi thấy một màn này, cảm giác thực sự..... khó mà hình dung nổi.”
“Tiểu Chước —–” Vân Túc Xuyên nhìn chăm chú vào Giang Chước, nhẹ giọng hỏi: “Cậu rốt cuộc đã làm gì?”
Chuyện này đúng là trùng hợp, nhưng với trí thông minh của Vân Túc Xuyên, dù không vô tình phát hiện ra dòng suối máu thì sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện ra hành động của Giang Chước.
Sở dĩ lúc trước Giang Chước không nói ra chính vì biết nếu nói cho Vân Túc Xuyên hắn nhất định sẽ không phối hợp, Giang Chước đơn giản là ngại phiền toái khi ngả bài với hắn, nhưng người ta đã biết thì cậu không cần giấu giếm gì.
Giang Chước ho nhẹ một tiếng: “Chính là như cậu chứng kiến. Đá Bất Trú cần có máu tươi ôn dưỡng mới có thể dùng được, tôi chỉ nhỏ mấy giọt máu lên đó thôi.”
Vân Túc Xuyên nâng chén uống một ngụm nước, lại chậm rãi đặt chén xuống, vài giọt nước sóng ra, rơi xuống mặt bàn.
Hắn lạnh lùng nói: “Sau đó thì sao?”
Hắn rất ít khi có vẻ mặt và giọng điệu như vậy, cũng không phải đang cáu gắt mà có hơi giống giận dỗi như khi còn bé, Giang Chước hơi chột dạ, giải thích mấy câu: “Trước khi thực hiện phương pháp này tôi đã điều tra qua rồi, không nguy hiểm đến tình mạng, hậu quả tệ nhất chỉ là vài năm tuổi thọ thôi, không ghê gớm lắm. Nếu thật sự có thể đổi lấy trái tim cho cậu thì cũng đáng giá. Tôi cũng không phải không biết chừng mực, cậu không cần lo.”
Vân Túc Xuyên đã biết chuyện này không đơn giản, ít nhiều Giang Chước phải trả giá, cũng đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng khi nghe thấy hai chữ ‘tuổi thọ’ vẫn làm thấy trái tim như bị khoét đi, tức giận vỗ bàn: “Cậu biết chừng mực? Biết chừng mực cái thá gì! Đó là mạng sống đấy! Cậu bảo muốn ít đi vài năm là ít đi vài năm à?”
Cơn tức của hắn bị đè ép đã lâu khó mà giảm đi ngay được, Giang Chước cũng không đồng tình nói: “Tôi không nói cho cậu chính vì biết cậu sẽ cư xử như này. Vậy cậu nói xem làm thế nào bây giờ? Chúng ta khó khăn lắm mới có thể tìm được bảo vật giúp cậu quay lại làm người, có thể sử dụng được thì việc gì phải bỏ qua. Sống đến 70 hay 80 khác gì nhau chứ? Ít nhất tôi thấy bây giờ rất ổn.”
“Cậu! Cậu thực sự..... “
Vân Túc Xuyên vốn nhanh mồm nhanh miệng lại bị Giang Chước làm tức giận đến nói chuyện cũng không lưu loát, cắn răng đứng lên đi mấy vòng quanh phòng, trở lại trước bàn, nói: “Bất kể thế nào, chỉ cần cậu phải trả giá là tôi tuyệt đối không đồng ý. Cậu còn trẻ như vậy, còn có cả cuộc đời phía trước, tôi đã thành như vậy rồi, tôi không mong liên lụy đến cậu.”
Hắn cố ngăn chặn nỗi xúc động và kinh hãi trong lòng, hòa hoãn lại giọng điệu, cố gắng tỏ ra ôn hòa nói: “Tiểu Chước, tôi nhớ cậu từng nói với tôi, chuyện Hà Cơ bỏ lại cậu năm đó vẫn khiến cậu khúc mắc. Ông ta theo đuổi mấy thứ linh tinh của bản thân mà không để ý đến an nguy của cậu, nhưng tôi thì khác, trong lòng tôi cậu luôn quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời, kể cả bản thân tôi. Đừng làm chuyện dại dột.”
Giang Chước hít sâu một hơi: “Túc Xuyên, cậu nghe tôi nói, tôi hiểu được ý cậu, nhưng tôi thật sự cảm thấy trạng thái hiện tại của cậu rất nguy hiểm, lựa chọn tốt nhất chính là...... “
Vân Túc Xuyên nghe lời này của cậu, ánh mắt trầm xuống, bỗng nhiên cầm viên đá Bất Trú trên bàn lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Giang Chước chưa nói xong liền thấy hành động này của hắn, lập tức hiểu được hắn muốn làm gì, sắc mặt biến đổi, gằn giọng quát: “Thả ra!”
Vân Túc Xuyên nghiêng người, cú bắt kia của Giang Chước túm vào khoảng không, nhưng dựa vào động tác này mà lăn vào góc phòng.
Giang Chước nhảy lên, túm lấy vạt áo Vân Túc Xuyên đè hắn lên tường, Vân Túc Xuyên giấu tay phía sau, Giang Chước nói: “Đưa nó cho tôi!”
Vân Túc Xuyên không hé răng nửa lời, cũng không có ý định nhượng bộ, một tay còn lại bắt lấy cổ tay Giang Chước, đồng thời nhấc chân hướng đến cẳng chân đối phương.
Hai người đều nhìn chằm chằm người kia, không chút nhân nhượng, tay và chân đều dùng sức đến căng lên, đọ sức trong im lặng.
Cuối cùng, Vân Túc Xuyên mạnh mẽ dồn lực, đẩy Giang Chước về sau hai bước, nghiêng người lách khỏi vị trí góc tường, Giang Chước lại thừa dịp tiến lên tấn công, chân móc một cái, ấn Vân Túc Xuyên xuống đất. Cậu nhào lên người Vân Túc Xuyên, thô bạo cạy ngón tay Vân Túc Xuyên, lúc này hắn lại không phản kháng, tùy ý để Giang Chước cạy mở bàn tay.
Bột phấn màu xanh lam của đá Bất Trú chảy ra từ lòng bàn tay Vân Túc Xuyên, rơi xuống mặt đất, khí lạnh lẳng lặng tỏa ra.
Giang Chước thở hổn hển, cánh tay cầm tay Vân Túc Xuyên còn hơi run rẩy do dùng quá nhiều sức, cậu nhìn thấy bột phấn màu xanh lam kia, đột nhiên đấm một cú vào mặt Vân Túc Xuyên: “Cậu điên rồi!”
“Tùy cậu nói thế nào thì nói, mất rồi.” Vân Túc Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hiện không ai phải quan tâm đến chuyện này nữa.”
“Cậu!” Giang Chước nửa quỳ trên mặt đất, tức giận nắm cổ áo hắn, túm Vân Túc Xuyên đến trước mặt mình: “Cậu có biết đây là gì không? Là đá Bất Trú, đá Bất Trú đấy! Lúc trước tìm nhiều như vậy mới tìm được cách biến cậu lại thành người, tôi vất vả lắm mới giữ được nó từ tay đám u linh, thế mà cậu cứ vậy làm hỏng nó? Cậu không cần chống đối lại tôi! Cái giá này tôi can tâm tình nguyện trả, trong quá khứ chúng ta cùng trải qua nhiều nguy hiểm, cậu cũng che trước mặt tôi, tôi còn chưa nói gì, hiện cậu lại so đo chuyện này làm gì?”
“Sao có thể giống nhau được?” Khoảng cách hai người gần trong gang tấc, Vân Túc Xuyên trừng mắt nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Tôi thích cậu, mẹ nó cậu thích tôi không?”
‘Tôi thích cậu’, rõ ràng mặc dù luôn chỉ vang lên trong lòng nhưng đều là một lời nói tốt đẹp đến mức khiến người ta muốn mỉm cười, nay lại bị hắn tức giận gầm lên như vậy, giọng nói nghiêm khắc, sự dịu dàng hài hước lúc bình thường không thấy bóng dáng.
Đến cả Giang Chước cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt thất thố đến vậy của Vân Túc Xuyên.
Tay cậu còn đặt ở cổ áo hắn, ngực hơi phập phồng, yên lặng nhìn hắn, tựa như không hiểu ý người kia.
Trong lòng Vân Túc Xuyên có đủ loại cảm thụ, nhưng lời đã nói ra thì cũng không có ý định thu hồi.
Hắn nhìn thẳng vào hai mắt Giang Chước, rõ ràng từng chữ lặp lại một lần: “Tôi nói tôi thích em. Giang Chước, nghe rõ rồi chứ.”
......
Editor: Ối dời ơi cuối cùng cũng tỏ tình rồi!!!!! Chúc mừng Valentine nhó!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT