Giang Chước liếc nhìn Vân Túc Xuyên: “Trên mặt cậu viết đúng 4 chữ ‘không thể an tâm’, lại tính giở trò gì?”
Vân Túc Xuyên cười ha ha, không phản bác, nâng tay về phía dòng sông, quát khẽ: “Dĩ hỏa vi tông, thủy nịch bất diệt, nhị nghi tại hộ, kiểu kiểu sinh minh, cấp cấp như luật lệnh!”
Âm thanh chưa dứt, một tia sáng vàng đã bay ra từ đầu ngón tay hắn, rung động trên không trung, ngay sau đó, mặt sông bỗng nổi lên một ngọn lửa!
Chuyện kì quái là, nước sông vốn trong trẻo gặp lửa lại như biến thành xăng, cả mặt sông bốc cháy hừng hực, còn có xu thế khuếch tán.
Chiêu này của Vân Túc Xuyên vừa bất ngờ vừa mạnh tay, đến Giang Chước ban đầu cũng không phản ứng kịp, thấy vậy thì kinh ngạc, vỗ lên bả vai hắn: “Cậu điên à? Định phóng hỏa đốt nơi này sao!”
Đến Giang Chước còn có phản ứng như vậy, khán giả đương nhiên lại càng kinh ngạc, dù sao hành động này của Vân Túc Xuyên quá mức táo bạo liều lĩnh. Kiểu thái độ giơ tay chọc trời này quá khác biệt với hành vi bình thường cửa hắn bên cạnh Giang Chước, làm những khán giả quen nhìn một mặt của Vân Túc Xuyên thấy lạ lẫm.
[ Đm, Vân Túc Xuyên trâu bò quá! ]
[ Lúc lửa đốt lên tui choáng luôn, nghe Giang Muỗng Nhỏ nói câu kia mới nhận ra Phiêu Phiêu đã làm gì, thật là cái gì cũng dám. ]
[ Đạo diễn không bị anh ý dọa sợ muốn chết chứ? ]
[ Tỉnh lại đi! Show thực tế thành thế này rồi, đạo diễn làm gì được! ]
[ Muỗng Nhỏ hay nói Phiêu Phiêu coi trời bằng vung hành vi tùy hứng vân vân mây mây, ban đầu tôi còn thầm nhủ chẳng phải trước mặt anh thì dịu dàng như nước à, đâu thấy tí phản nghịch nào đâu, hiện tôi dần phát hiện, Muỗng Nhỏ nói đúng rồi. ]
[ Thật ra để ý kĩ thì sẽ thấy, thái độ của Phiêu Phiêu với Giang Chước và người khác thật sự rất khác nhau, tiếc rằng chúng ta không được thấy trạng thái của ảnh khi Muỗng Nhỏ không ở gần. Tui hiếu kì lắm. ]
[ Thế bây giờ phải làm sao? ]
Vân Túc Xuyên nghiêng đầu nhìn bàn tay đang ấn vai mình của Giang Chước, cười nhạt: “Chúng ta vào đây được một lúc rồi, cũng không có ai đến nghênh đón, nếu bọn họ không tiếp khách, tôi cũng không ngại việc trở thành kẻ xấu. Dù sao nếu nơi này cháy, người căng thẳng nhất không phải chúng ta, đúng không?”
Mắt Giang Chước hơi lóe lên: “Cậu cảm thấy nơi này..... “
Ngại hạn chế của lời nguyền, cậu không nói hết, chỉ nhướn mày nhìn Vân Túc Xuyên.
Vân Túc Xuyên biết Giang Chước muốn hỏi điều gì, nơi này không phải âm phủ thực sự.
Thể chất Vân Túc Xuyên đặc biệt, trước mắt Giang Chước không có sự mẫn cảm với âm khí như hắn nhưng lại biết thứ Vân Túc Xuyên gọi tới là Huyền Tiêu Chân Hỏa, cảnh trước mặt nhìn như lửa cháy trên nước nhưng thực tế thứ bị đốt là âm khí hỗn loạn trên sông.
Nơi này tuy không phải âm phủ nhưng chắc chắn không phải ảo ảnh ở bệnh viện lúc vừa rồi, cứ phóng lửa thiêu đã rồi tính sau.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, có xu hướng dần đến bờ, phía trước xuất hiện tiếng vó ngựa. Ngay sau đó, có một chiếc xe ngựa màu vàng lao đến từ màn sương trắng phía xa xa, tiếp đến là một tiếng quát đầy tức giận: “Kẻ nào to gan như vậy, dám giở thói ngang ngược ở điện Diêm Vương!”
Ngồi trước xe ngựa là 2 tiểu quỷ, sau khi dừng xe liền nhảy xuống, xốc màn che lên, chỉ thấy một người đàn ông khôi ngô mặc long bào màu đen bước ra, chiếc mũ miện màu đen trên đỉnh đầu viết ‘Diêm Vương’.
”.... “
Trái tim vô cùng căng thẳng từ lúc Vân Túc Xuyên đốt lửa của những người khác hơi bình tĩnh, không hổ là Diêm Vương phake của điện Diêm Vương phake, đến nét chữ cũng giống biển ngoài cửa như đúc. Cuối cùng bọn họ cũng tìm lại chút cảm giác rằng đây là show truyền hình giải trí.
Diêm Vương xụ mặt nhìn đám khách không mời mà đến, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Giang Chước và Vân Túc Xuyên, hỏi: “Ai là người phóng hỏa?”
Vân Túc Xuyên bình thản nói: “Tôi.”
Diêm Vương tức giận: “Đúng là tên người phàm kiêu ngạo, ai cho ngươi lá gan!”
Vân Túc Xuyên nhếch môi, không hề nóng nảy: “Ngại quá, chúng tôi mạo muội đến đây để tìm thi hài của người thân của một người bạn, nhưng sau khi vào điện thì không thấy có đường đi, cũng không có ai đến giải thích nên tôi chỉ có thể làm ra kế sách này thôi.”
Diêm Vương lạnh lùng nói: “Nực cười, đã vào điện Diêm Vương của ta, mặc kệ là người sống, người chết hay là thi thể, thì đừng hòng có thể rời đi, các ngươi cũng vậy. Bổn vương không lập tức giết các ngươi đã tốt lắm rồi, còn dám đòi hỏi?”
Thái độ của NPC này rất ác liệt, Vân Túc Xuyên vẫn thản nhiên: “Muốn giết thì xin cứ tự nhiên. Nhưng giết tôi thì không còn ai có thể dập lửa, nơi này sẽ bị đốt sạch.”
Diêm Vương: ”...... “
Vân Túc Xuyên cười nói: “Một người phàm như tôi đương nhiên không thể chống lại ngài, nhưng người phàm chúng tôi cũng có câu, nếu có thể cam chịu bị lóc thịt thì sẽ dám kéo hoàng đế xuống ngựa(*), cùng chết hay cùng sống, ngài là người có quyền chọn lựa, ngài cứ xem xét đi.”
(*) Mình dịch qua qua một câu thành ngữ tiếng trung là như vậy, nguyên gốc là ‘Khiếu tố xá đắc nhất thân quả, cảm bả hoàng đế lạp hạ mã’, nghĩa sương sương là chịu được hậu quả thì cái gì cũng dám làm.
Hắn không chỉ nhanh mồm nhanh miệng mà còn tàn nhẫn, Diêm Vương nghẹn một lát, phẫn nộ nói: “Thứ các ngươi cần tìm ở dưới sông, dập lửa mới có thể xuống đó.”
Vân Túc Xuyên thật ra không sợ ông nói dối, cười rồi vung tay, ngọn lửa lớn cháy hừng hực trên mặt sông nháy mắt dập tắt, nước sông lập tức bốc hơi, lộ ra lòng sông.
Tô Đới nhỏ giọng: “Xem ra chúng ta cần xuống sông để tìm tro cốt của cô họ họa sĩ Mê.”
Nhạc Đình Phi nói: “Hẳn là vậy, nhưng đi hướng nào đây?”
Anh vừa nói vừa quay đầu, phát hiện Diêm Vương đã biến mất vào hư không, không còn ở đó.
Giang Chước nói không chút do dự: “Nếu chôn mộ ở hạ nguồn dễ bị nước thấm vào nên nên chắc ở thượng nguồn. Chúng ta đi xuống đó.”
Sau khi bọn họ đi một lúc liền phát hiện lòng sông như con đường đã được xử lí qua, mặt đáy bằng phẳng, không có chút nước bùn hay đá vụn vướng chân nào, ngay cả Vân Túc Xuyên đi xe lăn cũng rất vững vàng.
Giang Chước nói: “Cậu thích ý nhỉ.”
Ban đầu nghe Vân Túc Xuyên được sắp xếp vào vai người bị què chân cậu đã cười trộm, còn hơi chút vui sướng khi người gặp họa, muốn xem tên Phiêu Phiêu này phải làm sao, nhưng Giang Chước nhanh chóng ý thức được mình đã nhầm, thứ lợi hại nhất của Vân Phiêu Phiêu là cái miệng của hắn, cho dù tay chân đều bị chặt dứt cũng không ảnh hưởng đến điểm này.
Vân Túc Xuyên cười nói: “Không hẳn, thật ra tôi càng cảm thấy tôi như biến thành một ông lão không thể tự lo cho bản thân, được một người đẹp trẻ tuổi là cậu săn sóc...... Ơ kìa.”
Giang Chước gõ đầu hắn một chút, thuận miệng: “Nếu cậu vẫn là tiêu, tình huống của chúng ta phải đảo ngược lại.”
Thật ra đây chỉ là lời nói đùa. Nếu Vân Túc Xuyên vẫn là tiêu, trạng thái bất tử bất lão của hắn sẽ khiến hắn không thể ở yên một chỗ hay ở bên cạnh một người để tránh làm người xung quanh sợ hãi.
Không phải người phàm, không nhiễm bụi trần, cái giá của tuổi trẻ vĩnh hằng chính là sự lưu lạc vĩnh hằng.
Vân Túc Xuyên tựa lưng vào xe lăn phía sau, hơi quay đầu, ở góc độ này hắn có thể nhìn thấy chiếc cằm và sườn mặt tinh xảo của Giang Chước. Hắn không có nhiều người thân, cha có mẹ bầu bạn, hai người quanh năm ở trong thế giới riêng, tất cả liên hệ của Vân Túc Xuyên với trần gian đều ở đây, nếu bảo Vân Túc Xuyên rời Giang Chước, hắn sẽ không bao giờ đồng ý. Nhưng chuyện một lần nữa biến thành người còn có vài chỗ khiến hắn nghi vẫn.
Vân Túc Xuyên nói: “Nếu nói vậy, người khác sẽ coi cậu là ba tôi mất, rất có hại. Tôi thấy cùng nhau già đi thì lãng mạn hơn.”
Giang Chước mỉm cười không nói, trong đầu nhớ tới viên đá Bất Trú kia, lại không chú ý đến ánh mắt suy xét Vân Túc Xuyên đang nhìn mình.
Hai người đều hơi không yên lòng, lúc này Lí Thanh Giai bỗng nói: “Sao tôi nghe được tiếng gì đó sau lưng thì phải, như có gì đang đến ấy.”
Mê Nặc đi cạnh cô, nghe vậy quay lại nhìn xem, không thấy gì, bèn nói: “Chị tưởng tượng ra đó. Có thể vì chúng ta đang đi dưới sông nên chị lo lắng có nước chảy đến, không có chuyện đó đâu, nãy đến cả Diêm Vương đã..... “
Những lời này của Mê Nặc còn chưa xong, Nhạc Đình Phi ở bên cạnh bỗng hô lên: “Có cá!”
Tô Đới và Thẩm Tử Sâm đồng thời quay đầu, hỏi: “Cá gì cơ?”
Ngón tay Nhạc Đình Phi chỉ về phía sau nhóm người, lắp bắp: “Tôi, tôi, tôi cũng không biết là cá gì, dù sao có một đàn có đang lội, lội, lội đến chỗ chúng ta!”
Giọng nói của anh rất lớn, Giang Chước và Vân Túc Xuyên đi trước mở đường cũng bị kinh động, Giang Chước quay lại, hỏi: “Nào có cá?”
Cả con sông đến nước còn không có, sao có thể có cá?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, giây tiếp theo cậu liền bị vả mặt —– thật sự có cá, còn là một đàn cá!
Theo hướng ngón tay của Nhạc Đình Phi có một đại đội với những con cá béo tốt lắc đầu quẫy đuôi ‘bơi’ đến chỗ họ, tuy xung quanh không có giọt nước nào nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến sự linh hoạt của chúng.
Đám cá này không phải rất lớn, đầu trông khá giống những con cá chép hay ăn, cái khác duy nhất chính là, mọi người đều thấy rõ trong cái miệng mở ra đóng vào của lũ cá quái quỷ này là những cái răng nanh sắc như dao!
Mắt Nhạc Đình Phi tốt nhất, cũng nhìn thấy những thứ này sớm nhất, theo bản năng làm động tác nghênh chiến, căng thẳng nói: “Phải làm sao để đánh lại bây giờ?”
Giang Chước sửng sốt một lát, nói: “Đánh cái gì mà đánh, chúng ta có cần bắt cá đâu, còn không chạy nhanh đi?”
Lúc này Nhạc Đình Phi mới nhận ra có thể bỏ chạy, không nói lời nào, xoay người chạy như điên. Chạy vài bước lại lộn trở về, túm Mê Nặc chạy cùng.
Vì không ai nhận được nhiệm vụ nên chỉ cần chạy trốn là được, không có gì khó khăn, Giang Chước nói với Vân Túc Xuyên: “Cậu theo bảo vệ họ đi, tôi cản phía sau.”
Lần live stream này vốn có nhiều bất ngờ, rất nguy hiểm, khán giả xem đến đây là học được cách bình tĩnh trước tình huống đột ngột, còn thoải mái cười đùa ở bình luận:
[ Ha ha ha ha, tôi cười chết khi nhìn động tác Nhạc Đình Phi kéo Mê Nặc, đúng là không yêu thì chết theo nghĩa đen luôn, nếu muốn bồi dưỡng một anh bạn trai trung khuyển nên cùng anh ấy tham gia show thực tế thôi. ]
[ Đm, lũ cá này cũng trâu bò đấy, một hàm đầy đao đó trời ạ, một con cá mà mọc răng như vậy làm gì? ]
[ Nói thật rất thích cách Phiêu Phiêu và Muỗng Nhỏ tương tác, bình thường hay trêu chọc nhau, đến lúc nguy hiểm lại luôn nghĩ đến người kia. ]
Khán giả đang nói liền thấy Giang Chước vòng về sau Vân Túc Xuyên, đặt tay lên xe lăn, nói: “Ngồi vững, tôi tiễn cậu một đoạn đường.”
Vân Túc Xuyên: “????”
Hắn còn chưa kịp hỏi lại đã thấy Giang Chước nhanh nhẹn nhấc chân đá một cái, xe lăn của Vân Túc Xuyên liền hét chói tai rồi nhanh như chớp lăn đi, còn nhanh hơn những người khác, không chút nào cản trở đội hình.
Vân Túc Xuyên: ”..... “
Hắn lập tức trở nên nổi bật trong nhóm người đang chạy trối chết, nháy mắt biến thành người đứng thứ 1.
[..... ]
[..... ]
Mấy người đằng trước nghe tiếng quay đầu lại xem đều khựng người trong giây lát, ngay cả bình luận cũng bị động tác này làm nghẹn lời.
[ Lại xuất hiện, hành động của giai thẳng có thể khiến người ta nghẹn lại. ]
[ Ha ha ha ha ha giờ tui mới kịp phản ứng ha ha ha ha ha ha! ]
[ Đây không phải hành động của giai thẳng đâu, tôi cảm thấy khi Phiêu Phiêu nũng nịu gọi ‘ca ca’ là Giang Muỗng Nhỏ đã nghĩ ra hành động này rồi, a ha ha ha ha. ]
[ Phiêu Phiêu biến thành cơn gió lao trên sông rồi..... ]
Giang Chước thúc giục những người khác nhanh chóng chạy xuống hạ nguồn, bản thân chạy cuối cùng.
Những còn cá chỉ lắc đầu quẫy đuôi mà tốc độ không chậm, Giang Chước định nếu chúng nó theo kịp thì sẽ lập một kết giới chắn lại, đúng lúc này, Thẩm Tử Sâm đột nhiên vấp ngã, tụt lại cuối cùng, một cao cá răng đao lao đến chỗ cậu ta.
Ngay giây phút đó, suy nghĩ đầu tiên của Giang Chước chính là, cậu ta cố ý!
Cậu vẫn luôn đề phòng Thẩm Tử Sâm, luôn xem xét mọi hành động của cậu ta ở góc độ không phải vô tình mà có mục đích riêng. Thẩm Tử Sâm lúc ngã có cố ý không thì Giang Chước không biết, nhưng động tác đầu tiên của cậu ta khi ngã xuống không phải nâng tay bảo vệ mặt theo bản năng mà lại làm động tác ‘bắt’, dường như muốn túm con cá vào ngực.
Chẳng lẽ Thẩm Tử Sâm biết trên người nó có gì đó nên mới làm vậy?
Giang Chước không kịp nghĩ nhiều, xoay người nhào đến chỗ Thẩm Tử Sâm.
Nếu thứ đồ này vốn thuộc về Thẩm Tử Sâm, Giang Chước không hứng thú, nhưng nhìn hành động lén lút này của cậu ta, chắc chắn có điều đáng ngờ.
Tay Thẩm Tử Sâm còn chưa chạm đến chiếc đuôi vẫy vùng vui vẻ của con cá chép kia đã bị Giang Chước tóm được, Giang Chước sợ tên này bị làm sao sẽ khiến mình thêm phiền, một tay bắt lấy hai cổ tay của Thẩm Tử Sâm, tay kia ôm vai Thẩm Tử Sâm lăn qua bên cạnh.
Những con cá lao vào khoảng không, Giang Chước giữ chặt Thẩm Tử Sâm, vừa để bảo vệ vừa không cho cậu ta lộn xộn, khóe mắt vẫn tập trung vào con cá cậu ta định bắt, căn thời cơ tung một cước, đá con cá đi.
Con cá gây bao sóng gió kia lộn một vòng rồi được Vân Túc Xuyên bắt lấy.
Vừa rồi, hắn và cả xe lăn bị Giang Chước đá lên đằng trước, cảm thấy không tiện, thẳng thắn nhảy từ xe lăn xuống, đứng vững trên mặt đất.
Nhạc Đình Phi ở phía sau thấy một màn này rất khiếp sợ: “Sao lại thế này, chân anh khỏi rồi?”
Vân Túc Xuyên ‘ừ’ một tiếng, chạy ngược lại đến chỗ Giang Chước, lúc lướt qua Nhạc Đình Phi còn nghiêm trang trả lời: “Vừa uống một loại thuốc thần, khỏi rồi.”
Hắn chưa nói xong, Nhạc Đình Phi đã thấy một gốc cây đại thụ đột nhiên đổ về phía Vân Túc Xuyên, thân cây to nặng đổ xuống đầu Vân Túc Xuyên. Hắn đã sớm có chuẩn bị, không dừng chân, tung người nhảy lên, còn đạp vào thân cây mà lấy đà, chờ lúc hắn hạ xuống, thân cây đập mạnh lên mặt đất, tạo ra một cái hố ở đáy sông.
Lúc này Nhạc Đình Phi lúc này mới nhận ra, Vân Túc Xuyên không dùng linh đan thuốc thần gì mà hắn cơ bản là ỷ vào việc có bản lĩnh mà tùy ý OOC, những người khác không có nên chỉ có thể thành thành thật thật theo kịch bản mà làm.
Khi Vân Túc Xuyên đuổi tới vừa lúc thấy Giang Chước đè Thẩm Tử Sâm lăn trên mặt đất rồi đá một con cá. Hắn lập tức nhận ra có trá, nâng tay bắt lấy bụng con cá.
Cú đá của Giang Chước được cậu giữ sức, khi con cá bay đến tay Vân Túc Xuyên thì vẫn còn sống, há miệng muốn cắn hắn, Vân Túc Xuyên bóp một cái theo bản năng, cái miệng há ra của nó lại phun ra một thứ gì đó lấp lánh ánh vàng.
Vân Túc Xuyên cũng không ngờ, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, không thèm nhìn lấy một cái mà dựa vào động tác vung tay nhét nó vào túi, tốc độ nhanh đến nỗi khán giả cũng không để ý.
Lời tác giả:
Trong mắt Thẩm Tử Sâm: Hu hu hu cậu cướp mất cá của tôi rồi!
Trong mắt Giang Chước: Ha ha ha tôi cướp mất cá của anh rồi!
Trong mắt người xem: Ôi ôi ôi Giang Chước quá là đẹp trai, Thẩm Tử Sâm quá là phế vật, Giang Chước lại cứu Thẩm Tử Sâm một mạng! Thẩm Tử Sâm nhớ phải cảm ơn người ta đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT