*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + beta: Herbicides.
Cậu lại nhìn chú chó trắng bên cạnh, lại giương mắt đánh giá Vân Túc Xuyên, cũng nở nụ cười: “Ai vẽ vậy, tài năng đấy.”
Vân Túc Xuyên: “Tôi không biết, là tranh của một ai đó trên mạng. Cậu cũng thấy hay ho đúng không?”
Hắn thấy Giang Chước cười thì cũng vui vẻ, liền đăng kí một acc clone, tặng thưởng cho tác giả vẽ bức tranh 100 điểm hạt đậu.
Tác giả vẽ manhua đăng nhập thấy có người tặng thưởng liền sợ ngây người, rất có cảm giác gặp tri âm tri kỉ, cảm động viết hẳn một đoạn văn ngắn để cảm ơn, còn tưởng người kia cũng giống mình, là fan cứng của Vân Giang, đáng tiếc khi vào trang cá nhân của đại gia này mới biết là một acc vừa được đăng kí, chưa có động thái gì.
Giang Chước ngáp một cái, cuốn chăn, xoay người nói: “Được rồi, cậu đừng có đắc ý, chưa thấy qua ai bị người ta vẽ thành chó mà còn vui vẻ như vậy. Mau ngủ đi.”
Vân Túc Xuyên vừa cười vừa vuốt tóc Giang Chước: “Cậu mệt rồi à? Chờ chút, tôi đi tắt đèn.”
Hắn tắt đèn, cũng trở về giường ngủ của mình, căn phòng chìm vào bóng tối, hai người không ai nói chuyện.
Vân Túc Xuyên lẳng lặng nằm thẳng nhắm mắt, nghe tiếng hít thở trầm tĩnh ổn định của Giang Chước vang lên bên cạnh, hắn lại không có chút buồn ngủ nào. Chớm thu, cây hoa bên ngoài khó khăn lắm mới mọc đến độ cao của khung cửa sổ, cái bóng chiếu lên rèm cửa bằng lụa mỏng, hơi đung đưa trong gió, mùi hoa nhàn nhạt bị đưa vào phòng, làm người ta nhớ đến phòng học của trường trung học.
Vân Túc Xuyên hơi nghiêng đầu mở mắt, nhìn qua bên Giang Chước. Thật ra trong phòng rất tối, hắn nhìn không rõ lắm, những biết cậu đang nằm ngủ ở đó thì có cảm giác an tâm.
Nhưng rất nhanh Vân Túc Xuyên nhận ra mình đoán sai rồi, Giang Chước chưa ngủ.
Một lát sau, màn hình điện thoại của cậu sáng lên. Vân Túc Xuyên thấy Giang Chước ấn vài cái lên màn hình rồi tắt máy nhét dưới gối, lúc này mới thật sự ngủ.
Vân Túc Xuyên lúc này chỉ hé nửa mắt, lại không nhúc nhích, đương nhiên Giang Chước không biết hắn chưa ngủ nên không nghĩ nhiều.
Vân Túc Xuyên cũng không thấy có gì lạ, nửa đêm không ngủ được, chơi điện thoại rồi ngủ tiếp là chuyện bình thường, nhưng chính khi hắn nhắm mắt lại định ngủ thì ngực bỗng nghẹn lại, dường như có gì đó đập vài cái.
—– Đây là chuyện luôn xuất hiện gần đây.
Đá Bất Trú ở ngay dưới gối hắn, không có gì thay đổi, Vân Túc Xuyên xoa ngực, trong đầu bỗng sinh ra một suy nghĩ vô cùng kì quái. Hắn cảm thấy ở vị trí trái tim, dường như có một gốc cây non vừa nảy mầm, đang yên ắng lớn lên.
Vân Túc Xuyên không khỏi lại nhìn thoáng qua bóng dáng Giang Chước, sắc mặt nghi ngờ.
Một đêm này, gần như mọi người đều ngủ không ngon.
Nhưng mặc kệ nhóm khách mời sợ hãi và mâu thuẫn thế nào, cái gì đến cũng đến. Sáng hôm sau, họ mang theo mấy món đồ đơn giản, tiến vào bối cảnh ‘bệnh viện số 411’ tổ chương trình đã chuẩn bị.
Những khán giả luôn chờ mong cuối cùng cũng có được thông báo giới thiệu. Trong đó Nhạc Đình Phi là bác sĩ, Thẩm Tử Sâm là hộ sĩ, hai người đều mặc áo trắng, nhìn qua sạch sẽ nhẹ nhàng, so với họ, Tô Đới hơi đen đủi, vai diễn của anh là nhân viên vệ sinh của bệnh viện, một tay cầm chổi, một tay cầm giẻ lau, tạo hình có vài phần buồn cười.
Bốn người còn lại sắm vai bệnh nhân của bệnh viện, Giang Chước và Lí Thanh Giai đóng vai một đôi vợ chồng, Lí Thanh Giai nằm viện thì mang thai, Giang Chước đi cùng, nghề nghiệp của hai ‘vợ chồng’ lần lượt là một thiên sư bắt quỷ và một giáo viên tiểu học.
Vân Túc Xuyên và Mê Nặc một người là sinh viên đại học năm 3 không cẩn thận bị bóng rổ đập gãy xương, một người là một thiếu niên thiên tài mĩ thuật bị bệnh tim cần cấy ghép.
Hai người bọn họ nằm trên giường bệnh nhìn nhau, đều rất ai oán, Vân Túc Xuyên muốn ở cùng một nhóm với Giang Chước, không ngờ kịch bản không chỉ tách bọn họ ra mà còn kiếm cho Giang Chước một cô vợ, Mê Nặc thì buồn bực ở chỗ, vai bác sĩ Nhạc Đình Phi đóng là bác sĩ chính của anh, đôi bên cần có nhiều tương tác.
Vì thế, tổ hợp này làm fan cảm thấy rất thú vị.
Trên màn hình, Tô Đới rắn rỏi kiên cường mặc một bộ đồ nhân viên vệ sinh, mệt nhọc bước đi, tổ chương trình còn ác ôn mà cho anh thêm một cái tạp dề nhỏ, nhìn qua lại có vài phần đáng yêu.
Lí Thanh Giai mặc đồ bệnh nhân, trong tay ôm một con búp bê đạo cụ dỗ dành, Giang Chước ngồi xa xa lấy tay nâng cằm nhìn Lí Thanh Giai dỗ dành đứa bé giả, Thẩm Tử Sâm đầu đội mũ hộ sĩ, cầm kim tiêm lại, làm bộ tiêm cho Lí Thanh Giai.
Vân Túc Xuyên cũng mặc một bộ đồ bệnh nhân, trên đùi phải quấn mấy vòng băng vải, chán nản nhìn hoa văn trên trần nhà, vẻ mặt ‘sống không còn gì luyến tiếc’. Bên cạnh hắn, Nhạc Đình Phi cầm sổ khám bệnh nói chuyện cùng Mê Nặc.
Fan các nhà đều đến xem idol nhà mình.
“Sâm Sâm mặc đồ hộ sĩ đẹp quá trời!”
“Ha ha ha ha thế mà tôi còn cảm giác được sự đáng yêu của Tô ca! Tạp dề cute thật đó.”
“Zoom vào Muỗng Nhỏ, vẻ mặt rất ngơ ngác ngạc nhiên a ha ha ha, cứ như đang thắc mắc sao phải ôm cái bọc đung đưa qua lại, Muỗng Nhỏ ơi, đó là con anh đó!”
“Biểu cảm của Vân Phiêu Phiêu là rất muốn qua bên Giang Tiểu Chước.”
“Cục cưng Sâm Sâm của tui đẹp trai nhất, không chấp nhận phản đối!”
“Ui fan Thẩm Tử Sâm vẫn chẳng thay đổi gì, mỗi nhà mấy người được quyền nâng người này đạp người khác à?”
“A a a a! Nhạc Đình Phi đang quan tâm vết thương của Mê Nặc, ngọt quá đi mất!”
“Hai người họ ngọt thật sao, thấy tương tác của hai người thật cứng ngắc, còn chẳng bằng Xuyên ca với Muỗng Nhỏ.”
“Một bên là thẳng giả cong, một bên cong thật, đương nhiên là khác nhau rùi ~”
“Ha ha có lí đấy!”
Khán giả nói Vân Túc Xuyên muốn cùng một nhóm với Giang Chước, mới đầu chỉ là trêu thế thôi, nhưng không ngờ đến đoạn sau, họ phát hiện thừa dịp Thẩm Tử Sâm nói chuyện với Lí Thanh Giai, Vân Túc Xuyên kéo cái ‘chân què’ xuống giường bệnh, khập khễnh đến trước mặt Giang Chước giả vờ đáng thương.
Hai người nói gì đó mọi người không nghe rõ, sau đó thấy Vân Túc Xuyên nâng chân khoe cho Giang Chước xem, cậu cười gõ lên đùi hắn một chút, nói: “Về giường nằm đi thôi.”
Vân Túc Xuyên vô cùng tủi thân: “Tôi muốn cùng một nhóm với cậu, sao tổ chương trình lại tách chúng ta ra chứ.”
“Không có vai diễn thích hợp.” Giang Chước trả lời.
Cậu nghĩ một chút, lại khoan dung nói: “Nếu không cậu có thể diễn vai con trai tôi.”
Vân Túc Xuyên: ”..... “
Thấy một màn này, bình luận lại toàn tiếng cười ha ha:
“Khi Giang Tiểu Chước nghiêm trang cà khịa người ta thật là đáng yêu!”
“Ha ha ha, Vân Túc Xuyên đúng là một chàng trai thê thảm.”
“Anh thích em, mà em lại muốn làm bố của anh [đầu chó*].”
(*) Đầu chó này nè.
“Nói thì hình như sắp lên sóng phim của tiểu Phi và Nặc Nặc sao? Muốn hai bọn họ phát đường ở chương trình cơ, nếu không tui trèo tường qua bên nhà Vân Giang mất.”
Tổ chương trình cũng rất biết sắp xếp, Tô Đới cứng rắn thì cho đóng vai nhân viên dọn vệ sinh nhát như chuột, Lí Thanh Giai hoạt bát cho thành người mẹ cao lãnh, chỉ khi đối mặt với ‘chồng’ mình mới trở nên ôn nhu —– đương nhiên người cha Giang Chước có vui vẻ khi đạt được vinh quang này không thì không biết.
Nhạc Đình Phi và Mê Nặc không chỉ có quan hệ bác sĩ bệnh nhân, trong kịch bản, trong quá trình tiếp xúc, hai người đều sinh ra tình cảm sâu đậm với người kia, nhưng không xác định rõ ràng quan hệ.
Vân Túc Xuyên đóng vai một tuyển thủ bóng rổ bị thương, một chân được nhân viên trang điểm làm tròn bổn phận mà cuốn đầy băng vải, chỉ có thể nửa nằm trên giường, tổ đạo cụ còn chuẩn bị cho hắn một cái xe lăn.
Có thể là ngại thân phận Thẩm Tử Sâm và cậu ta còn luôn đi theo hình tượng là đoàn sủng(*) giá trị nhan sắc cao nên cậu ta không có nội dung kịch bản nào quá gây cười. Bộ đồ hộ sĩ kết hợp với gương mặt búp bê tinh xảo, rất đáng yêu.
(*) Đoàn sủng: Nghĩa là một người nhận được sự cưng chiều, quý mến của tất cả mọi người xung quanh, kiểu như người gặp người thích.
Các thiết lập thú vị làm khán giả rất hưng phấn, bọn họ không nhận ra tất cả khách mời đều mang nụ cười miễn cưỡng và tâm tình phức tạp. Cuối cùng dưới sự chờ mong của mọi người, chương trình cũng bắt đầu quay.
Bảy người cùng nhau vào bệnh viện, trên người đều có micro và tai nghe. Bên ngoài tuy là buổi sáng lúc mặt trời lên cao, trong bệnh viện lại bắt chước ban đêm, chỉ có ánh đèn lờ mờ u ám.
Giang Chước chú ý bối cảnh bên người, cơ bản thì có bộ dáng của bệnh viện, nhưng các chỗ chi tiết lại rất thô ráp, vách tường và sàn nhà cũng khiến người ta có cảm giác sơ sài, rõ ràng chỉ dựng tạm thời để quay chụp.
Đoàn người đi theo hành lang thật dài phía trước, càng tiến vào sâu, Giang Chước bắt đầu sinh ra cảm giác hơi choáng. Cậu rất nhanh hiểu được không phải do thân thể mình có vấn đề, mà không gian đang âm thầm biến đổi, thân thể có thể chất thông linh đã qua huấn luyện của cậu đương nhiên sinh ra phản ứng.
Mọi chuyện chỉ lén xảy ra xung quanh, phòng bệnh đơn sơ bỗng nhiều thêm những dụng cụ thiết bị chuyên dụng, thùng rác chuyên để vứt kim tiêm, bình truyền dịch cùng các loại đồ chữa bệnh linh tinh, không biết từ đâu còn truyền đến tiếng hô ’em có thai rồi’ hay tiếng khóc của người thân bệnh nhân.
—– sống và chết, vui mừng và đau khổ, hòa vào nhau trong không gian này, bất tri bất giác, bối cảnh biến thành một bệnh viện thật sự.
Đội hình lúc này dẫn đầu là Vân Túc Xuyên được Nhạc Đình Phi đẩy xe, phụ trách mở đường, Giang Chước là khách mời cuối cùng trong đoàn người, phụ trách bọc hậu. Mắt thấy không ai chú ý đến mình, Giang Chước ngồi xổm xuống, đặt tay xuống gõ gõ mặt đất để thăm dò, âm thanh phát ra trầm đục hơn nhiều, nghĩa là sàn nhà trở nên dày hơn.
Cậu dứng dậy, Vân Túc Xuyên ngồi xe lăn phía trước như vô tình chạm tay vào vách tường, hiển nhiên cũng đã nhận ra sự bất thường.
Điện thoại ở túi áo hơi rung lên. Cậu đứng dậy, vừa đi tiếp lên phía trước vừa lấy điện thoại ra xem, quả nhiên, APP lại tuyên bố nhiệm vụ.
[ Thông báo chủ đề lần live stream thứ 5: Bí mật xuyên qua thời không. ]
[ Từ khóa: Chương trình thực tế. ]
[ Bối cảnh live stream: Mời chủ kênh hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu của chương trình, mở khóa nội dung tiếp theo. ]
Vì cúi đầu xem điện thoại trong chương trình cũng không ổn lắm, Giang Chước đọc nhanh như gió, lướt mắt qua liền nhớ hết nội dung trên màn hình rồi nhanh chóng cất điện thoại vào túi, nhanh chóng đi theo Tô Đới đi thứ 2 từ dưới lên vào sâu trong bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên từ khi cậu bị trói buộc với APP đến nay bên đó tuyên bố nhiệm vụ mà không nhắc đến tiểu kiều thê, Giang Chước âm thầm nghĩ, đây là do nhân viên lập trình thất tình à, hay tiểu kiều thê với bá đạo tổng tài của họ chạy lạc mất? Hay do lần live stream này đặc biệt, có bí ẩn gì khác?
Cậu không chắc chắn được nguyên nhân, dù sao đã vào bệnh viện rồi, chỉ có thể từng chút tìm hiểu; nhưng với khán giả mới vào live stream, mặc kệ chiếu cái gì, chỉ cần có thứ để xem là họ sẽ vui vẻ.
[ Bóc tem! ]
[ Ôi chao chủ kênh đang ở bệnh viên sao? Bệnh viện này nhìn tối tăm kinh dị quá đi mất. ]
[ Ở ô giới thiệu có nguyên nhân của buổi live stream này, hiện chủ kênh đang quay chương trình truyền hình, đây là bệnh viện bị ma ám. ]
[ Ặc ha ha ha ha, mọi người nhìn kìa, người ngồi ở xe lăn đầu nhóm người chẳng phải là Xuyên ca sao? Rất xin lỗi, tuy rằng rất thương anh nhưng biểu cảm ai oán của anh buồn cười quá! ]
[ Trời ạ, sao anh yêu Phiêu Phiêu của tui lại thành như vậy? ]
[ Fan Phiêu Phiêu ở lầu trên yên tâm, ảnh không sao đâu, đạo cụ thôi. ]
[ Ha ha ha ha ha! ]
Nhóm Giang Chước sau khi vào bệnh viện liền tản ra, người bệnh và người nhà ở lại phòng bệnh, bác sĩ và hộ sĩ đến phòng trực ban, nhân viên vệ sinh Tô Đới bi thảm nhất, cẩm chổi lau nhà đứng lẻ loi ở hành lang.
Để tiện quay chụp, vị trí mọi người không xa nhau lắm, Giang Chước không sợ có người bị thương lúc này, vì theo quy luật của chương trình, khi trò chơi chưa bắt đầu và nhiệm vụ chưa được đưa ra, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Rất nhanh, âm thanh mở màn bối cảnh của chương trình vang lên:
“Nơi đây mỗi ngày đều có người sinh ra, cũng như mỗi ngày sẽ có người chết đi...... “
“Oe oe oe..... “
Nội dung vở kịch vừa tuyên bố bắt đầu, đứa bé đạo cụ trong ngực Lí Thanh Giai bỗng cất tiếng khóc. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết đó là âm thanh của thiết bị trong con búp bê vải, nhưng tiếng khóc thét vang lên trong không gian nhỏ hẹp vẫn khiến mọi người cảm thấy không thoải mái.
Người thảm nhất trong cả nhóm là Lí Thanh Giai, vốn khi đến quay tiết mục cô đã lo lắng, ôm món đồ như vậy liền sởn gai ốc, nghe đứa trẻ khóc không ngừng thì đầu ngón tay bắt đầu run run.
Để tiện quay chụp, nhóm bệnh nhân không chia ra nhiều phòng bệnh khác nhau, Mê Nặc giả bộ truyền dịch, nằm ở giường đối diện Lí Thanh Giai, cậu trừng mắt, căng thẳng nhìn chằm chằm con búp bê trong ngực cô, bộ dáng như gặp kẻ thù.
Trong tiếng khóc, Giang Chước ngồi bên cửa sổ bỗng đứng lên đi đến trước mặt Lí Thanh Giai, tự nhiên đưa tay ra: “Sao em bé luôn khóc vậy? Để anh dỗ.”
Thân phận của cậu là cha của đứa bé, làm vậy cũng hợp tình hợp lí, không ảnh hưởng đến nội dung phát triển của kịch bản, Lí Thanh Giai làm theo lời Giang Chước theo bản năng, đưa búp bê cho cậu.
Ngay khi buông tay, cô mới cảm nhận được thân thể đang căng chặt, cánh tay mỏi đến không thể nâng lên, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, rất cảm kích sự giúp đỡ của Giang Chước.
Giang Chước ôm con búp bê vừa nhận được vào trong lòng, nhẹ nhàng đong đưa, lại vỗ vỗ ngực nó, động tác giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, khiến khán giả hét lên trong sự mê trai:
[ A a a a muốn trở thành mẹ kế của Muỗng Nhỏ Nhỏ! ]
[ +1 ]
[ Hóa ra sinh thời còn có thể thấy chủ kênh nuôi em bé! ]
[ Tôi muốn thành cha dượng của Muỗng Nhỏ Nhỏ! Các nữ đồng chí không cần giành với tôi! ]
[ Mẹ nó lầu trên ơi, anh thắng! ]
[ Giang Tiểu Chước dịu dàng thật đó..... ]
Câu cảm thán cuối cùng vừa hiện lên, khán giả đã thấy ngón tay Giang Chước đặt trên người đứa trẻ xiết lại, tỉnh bơ mà dùng lực, trực tiếp bóp nát thiết bị phát tiếng.
[...... ]
[ Ha ha ha ha! Đúng là dịu dàng thật đó! ]
Tiếng khóc khiến người ta bối rối biến mất, Giang Chước ung dung kéo chăn cho búp bê, trả lại cho Lí Thanh Giai: “Ổn rồi, em bé ngủ rồi.”
Lí Thanh Giai: ”..... “
Cô đúng là tìm được một người đàn ông giỏi giang, nếu ở trong hiện thực, trai đẹp chắc sẽ chạy vội.
Mà mở đầu nội dung kịch bản vẫn tiếp tục tiến hành.
“Sự sống và cái chết lần lượt đổi thay, vào ban đêm ít người lại càng rõ ràng.”
“Xoẹt —-” Tất cả đèn trong phòng đều tắt, ánh trăng ngoài cửa sổ còn sáng tỏ, chiếu xuống.
Vân Túc Xuyên nửa gác chân nằm trên giường, hai tay gối lên đầu, nhìn qua có vẻ như là người thoải mái nhất trong 4 người ở đây, nhưng trên thực tế, hắn vẫn luôn chú ý đến cameraman bên người. Theo lời đạo diễn Lương và những gì vừa trải qua, Vân Túc Xuyên và Giang Chước đều cảm nhận được ngay giây phút trò chơi bắt đầu, họ đã tiến vào một kết giới, hoặc có thể gọi là một không gian song song, nên mới xuất hiện những chuyện lạ lúc sau.
Nếu chân tướng là như vậy, Vân Túc Xuyên cũng nhanh trí nghĩ đến tổ chương trình và cameraman đều không phải nhân vật trong trò chơi, như vậy có thể tính là một bug trong không gian, cho nên hắn vẫn luôn chú ý đến đối phương.
Quả nhiên, khi đèn tắt, trong khoảng khắc ánh sáng và bóng tối giao hòa, người vốn đang khiêng camera đứng đó bỗng nhiên biến mất.
Vân Túc Xuyên tập trung linh lực ở 2 mắt mới mơ hồ cảm nhận được dao động linh lực rất nhỏ ở sườn đông phòng bệnh. Hắn nhẹ nhàng ho khan, Giang Chước lập tức nhìn qua, Vân Túc Xuyên không nhìn cậu, chỉ cúi đầu rất nhẹ.
Giang Chước hiểu ý, hơi vuốt cằm, cùng lúc đó, cảnh cuối cùng trong kịch bản đã xuất hiện.
“Lắng nghe mà xem, lắng nghe mà xem, cửa phòng bệnh kèn kẹt mở ra, có người đang tiến đến trước giường của bạn......”
Câu này quả thật cực kì kinh dị, có thể phóng đại nỗi sợ hãi của tất cả mọi người. Tất cả khách mời đến thở cũng không dám, nín thở trừng mắt, lẳng lặng chờ đợi.
Lí Thanh Giai ôm chặt con búp bê trong ngực, căng thẳng nhìn cánh cửa đóng chặt, trái tim đập mạnh đến mức sắp vọt ra khỏi họng, thân thể hơi nghiêng về phía Giang Chước ngồi bên giường theo bản năng.
Dưới tình huống này, phòng bệnh là nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất. Sở dĩ phía trước tổ chương trình xếp Giang Chước và Vân Túc Xuyên ở vị trí người bệnh hoặc người thân của bệnh nhân chính vì để hai cao thủ này trong phòng bệnh để ứng đối màn mở đầu.
Quả nhiên, bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp, Vân Túc Xuyên ngồi ngay lên, Giang Chước khoát tay với tên nửa tàn phế này, phi đến sau cửa, lưng tựa vào tường, vừa đứng vững, cửa đã bị đẩy ra —–
Một bóng đen cao bằng 2 người trưởng thành bước vào, cùng lúc đó, phòng bệnh vốn yên ắng cũng bắt đầu vang lên tiếng hét chói tai:
“A! Có ma, có ma!”
“Chạy mau!”
Bóng đen bị tiếng kêu cứu làm sợ hãi, hét lên một tiếng rồi nhào về hướng Mê Nặc gần cửa nhất.
Mê Nặc đang sắm vai người bị bệnh tim, tuy đã biết có thể sẽ bị kích thích, nhưng không ngờ vừa bắt đầu đã căng như vậy, sợ hãi ôm ngực, thốt ra lời đã tập luyện vô số lần: “Cứu, tôi có bệnh tim!”
Lí Thanh Giai: ”...... “
Lúc này mà cũng có thể vào vai diễn, chuyên nghiệp quá rồi đó!
Nhưng Vân Túc Xuyên đã nhắc qua, tuy tình hình trước mắt rất căng thẳng và đáng sợ, nhưng tất cả khách mời phải như mùa 1, duy trì thiết lập của kịch bản và nhân vật, nếu có xung đột với kịch bản, rất có thể gây ra nguyền rủa.
Người mẹ mới lên chức Lí Thanh Giai ôm chặt con búp bê, thầm cầu nguyện Giang Chước và Vân Túc Xuyên có bản lĩnh thực sự, dẫn dắt bọn họ rời khỏi nguy hiểm lần này.
Không phụ sự chờ mong của cô, Giang Chước sớm có chuẩn bị, ngay khi bóng đen vào sâu trong phòng, cậu nhanh chóng lao ra, nâng chân đá một cú vào cằm bóng đen. Bộ phận này là nơi nhạy với tấn công nhất, chiêu này của Giang Chước rất chí mạng. Nhưng cậu có thể cảm nhận được, mũi chân đá đến của mình đầu tiên tiếp xúc với xương cằm cứng rắn, ngay sau đó điểm tựa lập tức biến mất, cũng như bóng đen.