Cùng lúc đó, Vân Túc Xuyên đã một lần nữa đến nhà của Miêu Hàn Lượng —- không, hiện phải nói là nhà của cố họa sĩ Miêu Hàn Lượng và vợ là Đan Tĩnh. Điều ngoài dự kiến của hắn là Đan Tĩnh không có nhà.
Vân Túc Xuyên nhìn đồng hồ, để tránh xuất hiện tình huống này, hắn đã đến rất sớm, mới 7h20 sáng, Đan Tĩnh không cần đi làm, lại không biết sáng sớm như vậy đi đâu. Hắn gõ cửa vài cái không mở, ‘chậc’ một tiếng.
Hiện điều Vân Túc Xuyên để ý không phải là chuyện Đan Tĩnh không có ở nhà, mà lo cô ta cũng chết một cách kì lạ như chồng mình, như vậy vụ án liền khó giải quyết.
Hắn suy nghĩ một lát rồi xuống lầu, dạo quanh tòa nhà một vòng, muốn trèo cửa sổ vào để xem tình hình bên trong, điều không ổn là xung quanh đông người, có người đi làm, đưa con cái đi học, còn có mấy bác gái rảnh rỗi ngồi nói chuyện, nếu hắn nhảy cửa sổ vào nhà người ta thật, không đến mấy phút sau sẽ bị cảnh sát bắt đi
“Chàng trai tìm gì vậy?”
Hai bà lão vốn đang cầm giỏ rau đi ra khỏi tiểu khu, thấy Vân Túc Xuyên vẻ ngoài rất được, còn đi đi lại lại quanh đây mấy vòng, một bà cụ không nhịn được tò mò, khi đi lướt qua hắn thì hỏi một câu.
Vân Túc Xuyên nghe bà hỏi, quay lại, nhân tiện hỏi: “Xin hỏi dì sống ở khu này sao?”
Bà cụ nói: “Đúng vậy, được con trai đón đến đây từ nhiều năm trước rồi.”
Vân Túc Xuyên: “Vậy dì có biết hai vợ chồng sống ở tầng 5 kia không, nhà mà người chồng vừa qua đời ngoài ý muốn.....”
“À, cháu nói đến tiểu Miêu và tiểu Đan đúng không?”
Trong tiểu khu có người chết, chuyện lớn như vậy ai cũng đã nghe qua, nghe Vân Túc Xuyên nhắc đến chuyện này, sắc mặt hai bà lão vốn đang vui vẻ liền trở nên khó coi: “Cảnh sát hỏi vài lần rồi, chúng ta không biết chuyện nhà họ.”
Vân Túc Xuyên híp mắt cười: “Dì hiểu lầm, cháu là họ hàng của Đan Tĩnh, nghe bên này xảy ra chuyện nên đến xem thử, nhưng trong nhà không có ai, cháu gọi điện lại không được, cháu muốn hỏi xem có ai thấy cô ấy ra ngoài không.”
Hóa ra là chuyện này, hai bà lão đều suy nghĩ, một người nói: “Hình như đúng là mấy ngày rồi chưa thấy con bé.”
Mi tâm Vân Túc Xuyên hơi nhíu lại rồi lập tức giãn ra, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đã chuyển nhà?”
Bà cụ nói: “Thường ngày nếu rảnh rỗi ta hay đến đây ngồi, tiểu Đan đi ra đi vào ta đều nhìn thấy, nhưng mấy ngày rồi không thấy người, cũng không thấy chuyển đồ đạc hay gì cả. Cậu nhóc, cháu thử bảo người nhà gọi lại cho con bé, xem có chuyện gì mới phải ra ngoài như vậy.”
Vân Túc Xuyên đồng ý, làm bộ rời đi gọi điện thoại, chờ hai bà cụ đi rồi thì lập tức trở lại cửa nhà Miêu Hàn Lượng.
Miêu Hàn Lượng vừa chết không lâu mà Đan Tĩnh đã vắng nhà, rốt cuộc đây là trùng hợp hay có mưu kế gì đó? Trong câu chuyện này, cô ta thật sự chỉ là một người vợ vô tội sao?
Lần này, Vân Túc Xuyên không do dự nữa, kết một ấn y chang Giang Chước lúc ở bên ngoài phòng thu tiền, nhỏ giọng thì thầm: “Lôi đình vạn quân, thần lực quán thể, phá!”
Câu chú văn này vừa niệm xong, ngón tay thon dài của hắn lại nhanh chóng chuyển động tác, niệm một câu: “Vạn vật tĩnh tịch, bình thối linh thông.”
Cánh nửa bị phá hủy, động tĩnh tạo ra bị kết giới do câu chú văn thứ hai ngăn chặn nên xung quanh không có tiếng động nào, Vân Túc Xuyên đã làm việc xấu phải làm đến nơi đến chốn, đẩy cửa, nghênh ngang vào nhà Đan Tĩnh.
Bố trí trong nhà không khác gì lần trước hắn đến, điều khác biệt duy nhất là không còn thi thể Miêu Hàn Lượng và bức tranh của anh ta, xem ra Đan Tĩnh thực sự không chuyển đi.
Căn phòng trầm lặng mà trống trải, dường như trong không khí có một luồng tử khí không rõ. Nếu nói lần trước do vừa có người mất mạng, lần này nhiều người đã qua mà vẫn cho người ta cảm giác như vậy thì không thuyết phục.
Vân Túc Xuyên thở sâu, không vội vàng tìm kiếm mà lẳng lặng đứng giữa phòng, nhắm hai mắt lại.
Hắn nhắm lại đôi mắt, các giác quan khác trên cơ thể trở nên nhạy bén khác thường, Vân Túc Xuyên cảm giác như mình đang đứng giữa làn nước màu đen đục, từng dòng từng dòng chảy đến góc phía đông bắc của căn nhà. Nhưng trong bóng đêm vô tận lại như có một tia sự sống mơ hồ cách hắn không xa, lúc liền lúc đứt.
Vân Túc Xuyên mở to mắt, mạnh mẽ quay đầu, phát hiện ở cửa sổ có một chậu hoa màu đỏ rất nhỏ, vì rèm cửa cũng màu đỏ nên ban đầu hắn không chú ý tới.
Vân Túc Xuyên qua đó, cầm chậu hoa lên quan sát, chỉ thấy đóa hoa này chính là thứ duy nhất có sự sống trong nhà Đan Tĩnh, vẻ ngoài rất kì quái.
Cả đóa hoa kiều diễm tươi đẹp, cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp lên nhau, nở rất to, nhụy hoa tỏa ra hương thơm, mà cành hoa lại nhỏ, dài mà thẳng tắp, trên đó đến một cái lá cũng không có, thoạt nhìn không quá hài hòa.
Theo bản năng và trực giác của Vân Túc Xuyên, bông hoa này quá nửa không phải thứ gì tốt đẹp, quan sát chậu hoa một hồi, hắn cũng không dám trực tiếp chạm tay vào mà tìm một cái túi nilon bọc nó lại.
Hắn lại đi về hướng đông bắc của căn phòng, nơi đó đúng là nơi dòng nước đen chảy ra theo cảm nhận của Vân Túc Xuyên lúc nãy. Sau khi đẩy cửa vào, hắn phát hiện đó là phòng ngủ của Đan Tĩnh và Miêu Hàn Lượng.
Vân Túc Xuyên sau khi vào căn phòng ngủ không cần tập trung cảm nhận mà chỉ cần nhìn đã thấy âm khí chìm nổi trong không khí.
Thể chất hắn đặc thù, vừa vào cửa, tất cả âm khí bỗng chốc ngừng di chuyển, ngưng lại trong không khí.
Vân Túc Xuyên cười như không cười: “Bắt nạt kẻ yếu.”
Hắn đã nhìn rõ nơi âm khí phát ra là tủ đầu giường, không nói gì lập tức đến đó xem xét. Thân người lướt qua, ngón tay phẩy nhẹ một cái, âm khí màu đen như biến thành vật chất rắn nào đó, rơi rụng khắp mặt đất, không khí trong sạch trở lại.
Vân Túc Xuyên mở tủ đầu giường, lập tức đối diện một cặp mắt tà ác đang lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm. Bàn tay trái hắn để bên người đang kết thành một kiếm quyết, hơi nâng lên, cảnh giác nhìn kĩ lại, phát hiện đôi mắt kia chỉ là viên bi nhựa, lại mở cửa tủ lớn hơn một chut, trong tủ có một con búp bê bằng vải.
Vân Túc Xuyên sờ mũi, lườm con búp bê bằng ánh mắt khinh thường. Hắn đeo vào tay một đôi găng mỏng, dùng hai ngón tay lấy con búp bê vải ra xem xét, phát hiện thứ này không giống với những món đồ chơi tinh xảo đáng yêu dành cho trẻ em mà được chế tác rất vụng về.
Thân thể nó làm bằng vải trắng, đôi mắt bằng nhựa được khâu lên một cách lỏng lẻo, không biết có phải do lông mi quá thô tạo ra cảm giác ánh mắt của nó rất hung ác, hai gò má trắng bệch không biết dùng gì bôi vào mà đỏ ửng. Búp bê mặc một cái váy màu vàng, biểu cảm nhìn qua như đang cười nhưng trong cái miệng đang há ra có mấy cái răng thêu bằng chỉ làm tăng ba phần quỷ dị.
Đây không phải một con búp bê bình thường, nó là hình nhân để trấn áp linh hồn người chết, phong ấn linh hồn trong đó để khiến người kia không thể trả thù.
Vân Túc Xuyên bóp bụng búp bê, lấy ra một con dao nhỏ, cắt theo đường chỉ, bụng con búp bê bị hắn rạch ra, lộ ra đám vải vụn cùng ảnh chụp bên trong. Hắn lấy ảnh ra xem, trên đó là một người đàn ông lạ mặt.
Xem ra trên người Đan Tĩnh quả nhiên có rất nhiều bí mật.
Hắn trầm ngầm, cất con búp bê đã hỏng cùng ảnh chụp đi, quay người lại, ánh mắt dừng lại ở cái giường đôi rộng rãi trong phòng.
* * * *
Bên Vân Túc Xuyên thu hoạch khá phong phú, bên Giang Chước vẫn còn đang gặp nguy hiểm.
Mặc kệ vì sao trong không gian tạo thành từ âm khí này lại xuất hiện tận hai nhân vật gốc, Tống Linh đã bị thương, Giang Chước không kịp bấm tay niệm chú, trực tiếp nâng tay vung về phía cái tay quỷ kia, trầm giọng quát: “Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh, khởi!”
Trong tình trạng bị ám khí vây quanh, ánh sáng vừa lóe lên liền biến mất, xoẹt một tiếng cắt vào cánh tay kia, Giang Chước nắm lấy bả vai Tống Linh, kéo cô qua sau lưng mình, vội nói: “Cô trốn ở đây, đừng rời xa tôi quá.”
Những lời này lại càng có thể khiến khán giả sôi trào, nhưng tình hình nguy cấp, ai cũng tập trung xem nên không có bình luận nào.
Khi kéo Tống Linh, Giang Chước cũng đồng thời nhìn thoáng qua để xem tình hình trước mắt. Hiện tại không cần biết nguyên nhân là gì nhưng chắc chắn có gì đó dưới gầm giường, mà cái đầu phía sau cũng bắt đầu rục rịch.
Giang Chước nhấc chân, đá một cây gậy rơi trên mặt đất do cuộc hỗn chiến vừa rồi lên, bắt trong tay.
Trên chân Tống Linh còn có một nửa cánh tay, đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, còn không kịp xử lí vết thương đã thấy cái đầu bên cạnh lần thứ 2 nảy lên, định đánh lên bả vai Giang Chước từ phía sau. Ở phía trước, có thứ gì đó đang xông ra!
Hai mặt đều có kẻ thù, cô sợ hãi hô lên: “Cẩn thận!”
Giang Chước không quay đầu lại, nghiêng người một chút, cây gậy trên tay trái đánh ra từ dưới cánh tay, đúng lúc đánh trúng cái đầu kia. Vì đã thấy rõ diện mạo đối phương, Giang Chước không hề nhẹ tay, tạo ra một vệt máu màu đỏ giữa trán cái đầu, nó hoàn toàn bất động.
Cùng lúc đó, người trốn dưới gầm giường đã xông ra, Giang Chước thuận thế trở mình về bên phải, cây gậy dài quét ngang, đánh một cú mạnh về hướng kẻ kia, không cho đối thủ chút đường sống nào, trong nháy mắt, xương ngực kẻ kia đứt đoạn, trước ngực bị Giang Chước đánh đến lõm vào.
Cậu cầm cây gậy trong tay, trong khoảng khắc mà có thể chia ra tấn xông hai người, gặp nguy hiểm ở cả trước cả sau mà không hề hốt hoảng, nhanh như chớp, oai vệ như rồng lượn, trong nháy mắt đã có thể hóa giải hiểm nguy.
Mấy chiêu này của Giang Chước thật sự tuyệt diệu, rất khó có cơ hội nhìn thấy những chiêu thức dùng gậy trong live stream thần quái toàn phù chú pháp thuật các thứ, lần này không chỉ người xem nữ hét chói tai mà cả người xem nam cũng không nhịn được mà hô lên.
[ Đm, anh bạn này lợi hại quá! ]
[ Mấy chiêu này nhìn ngầu đét, tôi phải quay màn hình lát tan học thì học thử. ]
[ Chủ kênh này tuyệt quá, đúng là toàn năng! ]
[ Tiểu Chước đẹp trai quá đi, em iu anh nhìu nhìu nhìu —– ]
[ Chờ lát đánh thắng rồi hú hét, còn chưa đánh xong đâu. [ dở khóc dở cười.jpg ] ]
Nếu đối thủ của Giang Chước là người bình thường, nhận cú này không chết cũng què, tiếc rằng kẻ đó chỉ là oán khí hóa thành, cho dù xương ngực bị đánh nát thì chỉ là không hành động thuận tiện mà thôi, bị Giang Chước đánh lui vài bước, đập vào tường rồi lại lao đến.
Trong tình hình nguy cấp, Tống Linh tinh mắt nói: “Đó là Lâm Hướng Đông!”
Chủ nhân của cái cúc áo, một trong ba người đàn ông trong bữa tiệc.
Giang Chước không cần cô nhắc, còn thấy hơi ồn, nói thẳng: “Có rảnh thì cô nhanh chóng xử lí cái tay trên đùi cô đi.”
Cây gậy quá dài, vừa rồi chiến cả trước cả sau rất phù hợp nhưng lúc này lại hơi vướng víu, Giang Chước chuyển cây gậy, đẩy lui đối thủ, ngay sau đó để qua một bên không dùng, vẽ trên không một kí hiệu, xuất hiện một thanh kiếm từ không khí.
Giang Chước dùng kiếm không phải để đâm mà do thanh kiếm này là bảo vật của Đạo giáo, tên gọi Biệt Hồn, có khả năng loại bỏ tà ma, phá đi oán khí. Thanh kiếm vừa xuất hiện, trong không khí liền có mùi khen khét như thứ gì bị đốt cháy.
Giang Chước nắm thanh kiếm dài trên tay, mạnh mẽ đâm thẳng đến, đánh vào ngực Lâm Hướng Đông, Lâm Hướng Đông sợ thân thể mình bị thanh kiếm ăn mòn nên trốn đi, cũng không ngờ anh ta vừa né tránh thì Giang Chước đã đổi chiêu thức, tay hơi nghiêng, chém một nhét từ ngực đến thắt lưng của Lâm Hướng Đông, máu tươi lập tức trào ra.
Giang Chước nhân cơ hội đá văng anh ta ra, một kiếm chém ra lỗ hổng trên tường, nâng Tống Linh dậy: “Chúng ta đi mau!”
Điện thoại cậu vẫn còn sáng trên mặt đất, thời gian cấp bách không kịp nhặt, Giang Chước đành bất chấp đá mạnh nó văng ra ngoài theo lỗ hổng trên tường, cậu nửa nâng Tống Linh ra ngoài.
Tống Linh cả kinh kêu lên: “Chờ chút!”
Giang Chước mất kiên nhẫn nói: “Chị gái ơi, chị không nhẹ đâu, tôi cũng biết mệt đấy.”
Tống Linh hiếm khi không mắng lại, vội vàng nói: “Cúc áo, cúc áo bay đi rồi!”
Vừa rồi bọn họ nhặt được cái cúc áo để làm vật chứng, vốn được Tống Linh cầm giống như điện thoại Giang Chước, sau điện thoại của Giang Chước được đặt dưới đất để chiếu sáng, cúc áo Tống Linh giữ, không ngờ đến lúc hai người chuẩn bị thoát ra, chiếc cúc áo không trọn vẹn lại bay từ túi áo của cô ra, nhanh chóng bay về với Lâm Hướng Đông.
—– Đây vốn là thứ rơi ra từ người Lâm Hướng Đông, nếu đụng vào người anh ta sẽ dung hợp lại, mọi cố gắng sẽ bị uổng phí.
Tống Linh không biết lấy sức lực từ đâu, khi nói chuyện với Giang Chước đã gỡ tay cậu ra, xoay người lao đến phòng ngủ, bất chấp mà nắm cúc áo trong tay, sau đó nhanh chóng chạy lại về hướng Giang Chước.
Giang Chước không kịp nói gì, thấy thế cũng quay trở về kéo cô, mắt thấy hai người chuẩn bị chạm được đến nhau, trong lúc loạn lạc, phong bì Tống Linh bí mật giấu vào túi áo rơi xuống đất, thứ gì đó bên trong rơi ra.
—– Là ảnh chụp.
Bản thân bức ảnh không có gì đặc biệt, nhưng nội dung của nó chí mạng vô cùng, Giang Chước liếc qua nó theo bản năng, phát hiện ảnh này thế nhưng lại là ảnh khỏa thân của Tống Linh. Cậu thực sự ngoài ý muốn, tai đỏ bừng, vội dời mắt.
Tống Linh cũng không nghĩ tới chuyện này, đầu óc lập tức rối loạn, vừa muốn quay lại giấu chúng đi vừa muốn nhanh chân chạy trốn, cả người chao đảo hai cái.
Giang Chước nâng tay kết ấn, gió nổi lên, quét ảnh chụp ra ngoài, nhanh chóng nói: “Mặc kệ mấy tấm ảnh! Đưa tay đây!”
Cùng lúc đó, Lâm Hướng Đông cả người đầy máu xông lên. Khi anh ta mới từ dưới gần giường xông lên đã bị Giang Chước chém đứt một cánh tay, tay kia nhanh như chớp bắt lấy bả vai Tống Linh, ném cô xuống mặt đất.
Giang Chước phản ứng cực nhanh, cậu cúi xuống, trượt đến chỗ hai người, vừa lúc tiếp được Tống Linh, đá một cú từ dưới lên khiến Lâm Hướng Đông văng ra. Cậu ôm Tống Linh lăn đi, hai người xông ra ngoài không gian này.
Giang Chước thả Tống Linh ra, tay kết ấn, nhanh chóng niệm chú ngữ: “Ngũ lôi hành trận, thần quỷ tuân bằng. Văn ngô khấu lệnh, oán diệt hồn tru. Cấp cấp như luật lệnh, phá!”
Hai người ở ngoài căn phòng do oán khí của Trình Am hóa thành kia, có thể nhìn thấy ác quỷ Lâm Hướng Đông cả người đầy máu đang xông ra qua khe hở được kiếm phá ra. Nhưng ngay sau đó, cả ngăn phòng ngay lập tức sụp xuống rồi hòa tan ngay trước mặt bọn họ, tựa như lúc xuất hiện, biến mất trong nền đất.
Ngay khi mọi thứ sụp đổ, Giang Chước bỗng cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác giống như bị đóng đinh vào đầu, mồ hôi lạnh Giang Chước ứa ra, mặt đỏ lên, nếu không phải đã được huấn luyện, cậu hẳn đã phải kêu lên vì đau. Cậu nâng tay dùng sức đè đầu, lại cảm thấy choáng váng, xung quanh mọi thứ dần vặn vẹo thành những khối màu rồi hợp lại, cuối cùng biến thành một khung cảnh dường như đã gặp ở đâu đó.
Giang Chước đau đầu đến mức không thể cử động, ban đầu cũng không chú ý cảnh vật xung quanh thay đổi, đến một lúc sau khi cơn đau dần biến mất, cậu mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, đánh giá xung quanh.
Theo thời gian Giang Chước và Tống Linh ra ngoài, hiện tại hẳn là buổi sáng nắng chói chang, nhưng ở nơi cậu đang ở cũng là buổi sáng mà mặt trời lại không sáng rõ, ánh sáng mông lung chiếu xuyên qua từng màn mây, trên mặt đất vẫn còn giọt nước đọng lại sau cơn mưa. Cách đó không xa nước biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, tạo ra tiếng rì rào.
Mặt Giang Chước còn hơi ửng đỏ do chịu đau đớn dữ dội, khi nhìn cảnh tượng xung quanh lập tức tái nhợt. Cậu chỉ thấy tim mình như bị một bàn tay to nắm lấy, làm cho máu không thể lưu thông, không khí không thể vào phổi, ngay cả linh hồn bị nhốt trong cơ thể cũng đang giãy dụa kịch liệt, khiến người ta không thể bình tĩnh.
Cậu chậm rãi xoay người, sau lưng là một loạt ghế dài của bãi biển, quả nhiên có một người đang lẳng lặng ngồi đó nhìn cậu, không biết đã ở đó bao lâu.
Đó là một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi, hai gò má gầy yếu, mắt không quá to, mũi thẳng, nhìn một cách đơn thuần thì vẻ ngoài không quá xuất chúng, nhưng vẻ mặt bình đạm quá mức làm người ta không thể bỏ qua.
“Ông.... ” Giọng nói Giang Chước run run: “Sư phụ?”
Hà Cơ thong dong cười nói: “Con đến rồi.”
Ngực Giang Chước phập phồng một chút, cảm giác như cơn đau đầu vừa biến mất kia lại đến, cậu nhắm mắt, khi mở ra đã bình tĩnh hơn: “Ông tìm tôi làm gì?”
“Hai chúng ta 5, 6 năm rồi không gặp nhau, nghe nói sư phụ mới mất không lâu nên ta về thăm con, cũng như thắp nén hương cho ông cụ.”
Hà Cơ đứng lên, đến bên người Giang Chước. Thời tiết bên ngoài là giữa mùa hè mà trong không gian lại như đang giao mùa thu đông, trên người Hà Cơ mặc một cái áo gió màu xám đậm, càng làm ông ta thêm phong độ tao nhã. Ông ta cởi cúc áo, choàng chiếc áo gió bên ngoài chiếc áo phông cộc tay của Giang Chước, vô cùng thân thiết vỗ vai rồi quan sát cậu, bộ sáng kia giống như một người sư phụ từ ái vui mừng nhìn đứa nhỏ mình nuôi nấng: “Cao lên rồi.”
Ngón tay ông ta trượt xuống, chuyển đến trước ngực Giang Chước, nhẹ nhàng kéo áo cậu, lại nhẹ nhàng bâng quơ đảo qua, hỏi: “Mặt dây chuyền ngọc tía con đeo từ nhỏ đâu? Sao lại không thấy?”
Mặt dây chuyền ông ta nhắc tới chính là thứ Giang Chước lấy ra để cược trong cuộc thi ám khí lần trước, tuy cậu không thua nhưng sau khi cởi ra thì không đeo lại.
Giang Chước hất tay ông ta ra, nhíu mày lùi từng bước về sau, rùng mình.
Giọng điệu cùng nụ cười của Hà Cơ làm cậu không khỏi nhớ tới ngày đó, ông ta cũng như vậy, không có chút thất lễ hay đấu tranh nào, thong dong quyết định mặc kệ cậu.
“Việc gì phải diễn trò vô nghĩa như vậy.”
Càng thấy lạnh lại càng không muốn cảm nhận được ấm áp do cái áo khoác mang lại, Giang Chước cởi nó ra, ném tới cái ghế dài bên cạnh. Cậu lãnh đạm nói với Hà Cơ: “Ông không phải đến để quan tâm tôi, cái ông quan tâm chính là vụ án người sống lại mà tôi đã điều tra..... Muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao? Rất tiếc, tôi không thể báo cho ông.”
“Ồ?” Hà Cơ kinh ngạc nhướn mày, liếc mắt nhìn Giang Chước, đây là lần đầu tiên ông ta lộ ra biểu cảm khác ngoại trừ nụ cười khi hai người gặp nhau lần này.
“Quả nhiên đã trưởng thành rồi.” Ông ta nhỏ giọng cảm thán một câu, hỏi Giang Chước: “Con chắc chắn rằng bản thân đã đoán trúng được ý đồ của ta?”
Môi Giang Chước nở nụ cười khinh miệt: “Đừng coi người khác quá ngu ngốc —– ngày đó tôi tuy bị súng chỉ vào đầu nhưng vẫn có nghe thấy lời nói của các người. Cái ông gọi là đại đạo chỉ là đi tìm phương pháp trường sinh bất tử, bọn họ muốn bắt tôi để đổi lấy một thứ gì đó có để gieo trồng sinh mệnh từ ông.”
Cậu hơi nghiêng đầu, nhìn cảnh biển để che giấu tâm trạng rối loạn của mình: “Tôi không biết mấy năm nay ông rời khỏi môn phái đã làm gì, nhưng sư phụ, từ nay về sau chúng ta là người lạ, không có việc gì thì không gặp lại, tự giải quyết cho tốt đi.”
Thật ra Giang Chước có thể đoán được qua cuộc đối thoại của Hà Cơ và những kẻ đã bắt cóc cậu rằng sau khi rời khỏi môn phái, sư phụ mình tuyệt đối không phải đang làm chuyện gì tốt đẹp. Thứ ông ta gọi là ‘không muốn chịu sự trói buộc của trần gian’ đều chỉ là lấy cớ, hẳn ông ta đã lén chuẩn bị rất lâu, cuối cùng cảm thấy trong môn phái làm việc không tiện nên đã rời đi.
Hà Cơ là đệ tử của Giang lão, là sư đệ của Giang Thần Phi, từ khi Giang Chước còn nhỏ, những lời nói và hành động của ông ta đều rất mẫu mực, vừa là thầy vừa là cha, đóng một vai trò rất quan trọng trong cuộc đời cậu, với Giang Chước, biết ‘sư phụ không phải người tốt’ còn khó chấp nhận hơn chuyện biết ‘sư phụ bỏ mặc mình’.
Chuyện này cậu chưa từng nói với ai, kể cả Vân Túc Xuyên, nhưng 6 năm qua vẫn luôn âm thầm cho người lưu ý thế lực của Hà Cơ, để kịp xử lí nếu có chuyện gì ngoài ý muốn.
Cũng may mấy năm nay Hà Cơ rất im lặng, Giang Chước nỗi băn khoăn của Giang Chước cũng giảm đi mấy phần, nhưng từ lúc nhìn thấy Ngư Mập Mạp hồi trước, cậu thật ra đã mơ hồ ý thức được cuộc sống bình yên sắp bị phá vỡ, hôm nay Hà Cơ còn thật sự xuất hiện.
Đối với đồ đệ lạnh lùng và phẫn nộ, Hà Cơ chỉ mỉm cười, giống như Giang Chước vẫn còn là một đứa trẻ: “Ta biết con giận vì chuyện lần trước. Nhưng tiểu Chước, nghĩ kĩ lại tình hình lúc đó, những người kia bắt con để uy hiếp ta vì biết ta để ý đến con, cho dù ta đồng ý điều kiện của bọn chúng thì người đã biết quá nhiều như con liệu còn có thể toàn mạng rời đi không?”
“Vậy sao?” Giang Chước vừa châm chọc vừa gay gắt hỏi: “Vậy là ông sợ tôi bị giết nên khi bọn chúng bảo ông giao hạt giống cho chúng thì không rên tiếng nào?”
“Không, đương nhiên không phải.” Hà Cơ cười rộ lên: “Ngược lại, là bởi vì có hạt giống này, cho dù con chết, ta cũng có cách để cứu sống con.”
Ông ta xòe bàn tay, trong lòng bàn tay không biết xuất hiện một đóa hoa nhỏ cao bằng ngón tay từ khi nào, cả đóa hoa đỏ thẫm, hương thơm nhẹ nhàng, đã nở he hé, hơi đung đưa trong gió.
Hà Cơ nói: “Đây là hoa sống lại, dùng máu tươi để tưới.”
Giang Chước im lặng nhìn chằm chằm đóa hoa xinh đẹp kia, Hà Cơ thích thú nhìn cậu, như đang trêu đùa một đứa trẻ muốn ăn kẹo mà chờ phản ứng của cậu.
“Được, được lắm, hóa ra là ông.” Thật lâu sau, Giang Chước ngẩng đầu, giọng điệu tựa như đang cười, lại hơi run rẩy. Cậu nhìn Hà Cơ, trong đôi mắt hờ hững như cháy lên ngọn lửa, sáng hơn cả sao trời: “Những người sống lại đó hóa ra bị ông lợi dụng.”
Hà Cơ dịu dàng giải thích: “Cũng không phải ta, đó là lựa chọn của chính bọn họ, dùng máu của người thân hoặc bạn bè đổi lấy cơ hội sống lại, tập trung tất cả vận may để thay đổi số mệnh, sau đó như đóa hoa sau khi nở rộ, nhanh chóng héo tàn..... “
Bông hoa trong lòng bàn tay cũng khô héo theo lời nói của hắn, cánh hoa rơi lả tả xuống đất, biến thành những giọt máu nhìn không quá tươi.
“Nhưng có nhiều người sống lại, khi gặp được đồng bọn thì khó tránh sẽ chém giết lẫn nhau, đóa hoa mà cắn nuốt nhau thì có thể sống lâu hơn chút.” Hà Cơ nói: “Người thắng có có được thuận lợi trong bất cứ chuyện gì người đó làm, ví dụ như đứa nhóc tiểu Xuyên kia..... Nếu con nghi ngờ ta, sao lại có thể thật lòng tin tưởng thằng bé?”
Giang Chước nhanh chóng nghĩ lại, những lời nói dối chỉ nghe có vẻ tốt này của Hà Cơ không ảnh hưởng đến cậu quá nhiều, đặc biệt khi đã phát hiện ra hai người sống lại, cậu không phải không biết gì hết.
Dương Tân Phong giết em họ, Niên Tân Vũ giết em ruột —– ‘đã từng giết người’ không phải điều kiện APP đưa ra để cậu phân biệt người sống lại, mà để sống lại cần hi sinh tính mạng của người thân.
“Tôi có tin Vân Túc Xuyên hay không thì là chuyện của hai người chúng tôi, cũng như ông, làm ra lựa chọn nào thì cũng là lựa chọn của ông.” Giọng nói Giang Chước vô cùng lạnh lẽo: “Chỉ mong ngày hai chúng ta đứng ở hai lập trường mà chĩa đao vào nhau không đến, vì chưa chắc ông có thể thắng đâu, giống như hiện tại, tôi đã có thể nhìn thấy mê chướng ông tạo ra.”
So với đứa trẻ kéo áo ông ta năm đó, mấy năm nay Giang Chước quả thật trưởng thành không ít.
Dường như không đoán được phản ứng của cậu lại là như vậy, Hà Cơ hơi ngẩn người, liền thấy môi Giang Chước hơi cong lên, không biết đang thương cảm hay trào phúng. Cậu nhẹ nhàng bâng quơ kết mấy dấu tay, không gian một lần nữa bắt đầu vặn vẹo, Giang Chước biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT