Giang Chước đến cửa kho, sờ sờ tường, phát hiện đó không phải cánh cửa mà cậu nhớ. Cậu biết bản thân đã lạc đường nhưng không sợ hãi hay hoảng hốt, ánh mắt đảo qua, vừa lúc nhìn thấy một người đàn ông trung niên nhìn đông nhìn tây rồi chạy về hướng cậu.
Giang Chước nâng tay bắt cổ tay ông ta, ngón giữa và ngón trỏ đặt trên vị trí mạch, lập tức cảm nhận được nhịp đập —- là người!
Người đàn ông bị hành động bất ngờ của cậu làm hoảng sợ, thốt lên: “Ối làm gì thế!”
Người này môn phái nào, công lực ra sao? Có đáng tin cậy không? Muốn hợp tác cùng ông ta hay là.....
Bên cạnh có tiếng bước chân, không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không, Giang Chước cảm thấy lúc nào cũng có thể có ai đó nhảy ra từ sau lưng mình, trong phút chốc nghĩ ra đủ chuyện, cậu quyết định thật nhanh, cười lạnh: “Đúng là đâm đầu vào chỗ chết.”
Dứt lời, cậu nắm cổ tay người kia rồi vặn lại, đồng thời tay nhanh như chớp hướng đến cổ họng. Người kia vẻ mặt ngơ ngẩn, cơ bản không biết sao mình lại đâm đầu vào chỗ chết, giật mình đứng yên, cổ họng căng thẳng.
Người đàn ông trung niên này cũng có chút công phu, sau một chút thời gian ngắn ngủi liền nắm khuỷu tay Giang Chước, dùng sức đẩy cậu ra ngoài, đồng thời cong chân định đá vào bụng cậu.
Giang Chước vốn không thích đánh nhau, lúc này liền buông tay, trong lòng mặc niệm xin lỗi anh trai nhé, tay lại không chút nhẹ nhàng đánh một quyền vào đầu gối ông ta, hóa giải đòn tấn công kia, nhanh nhẹn lùi lại.
Người trung niên bị cậu đánh ở đúng đầu gối, suýt thì quỳ xuống. Phát hiện đối thủ không dễ chơi, ông ta hoảng sợ, xoay người liền chạy như điên, hô lớn: “U linh giết người! Cứu với!!!”
Tiếng hét này vừa vang lên liền khiến xung quanh loạn tùng phèo, mọi người nghe bảo u linh ở tầng 2, có người lấy pháp khí ra muốn bắt giữ nó, có người vội vàng chạy xuống tầng 1, nhất thời khó xác định.
Trong lúc hỗn loạn cũng có người chú ý đến hướng người đàn ông trung niên vừa bảo, một hòa thượng vô cùng dũng mãnh tháo tràng hạt quanh cổ, quăng vào đầu Giang Chước.
Giang Chước tay nhanh mắt lẹ nắm lấy phật châu, nghiêng người né tránh: “Anh gì ơi nhầm địa chỉ rồi, tôi là người..... U linh chắc còn ở gần, chúng ta chạy mau đi!”
Hòa thượng mơ mơ màng màng bị gọi là anh, lại bị Giang Chước kéo một cái, phát hiện người này có nhịp đập, là người, vội nói: “A di đà phật, xin lỗi xin lỗi, vậy chúng ta đi mau.”
Hắn đi theo Giang Chước hòa vào đám người xuống tầng.
U linh đang trên tầng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, bị đám người chen chúc đến té ngã, giận dữ nhìn xung quanh mất bóng dáng Giang Chước. Nhân loại này sao lại tỉnh táo như vậy, lúc bị nó nhìn còn có thể làm đủ trò để bỏ chạy mấy lần, điểm này cũng ngoài dự kiến của u linh.
Nó không đi loạn như ruồi bọ mất đầu giống đám loài người kia, vẻ mặt âm trầm đứng tại chỗ, tay giơ lên không trung như bắt được gì đó, lại ngửi nắm tay, sau đó nhắm mắt lại. Sau một lát, nó lộ ra nụ cười quỷ dị mà điên cuồng.
Lúc này một cô gái thở hồng hộc chạy qua người nó, thấy u linh không cử động, tưởng người này hoảng quá nên không biết làm gì nên tốt bụng nhắc nhở: “Hình như có u linh làm ai đó bị thương, anh đừng đứng đây, chạy nhanh đi.”
U linh đảo mắt, đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng đáp: “Được, tôi đã biết, cảm ơn cô.”
Nếu có ánh sáng, cô gái sẽ phát hiện gương mặt baby tròn tròn của người kia tuy có vẻ thành khẩn và cảm kích nhưng nhìn kĩ lại như đồ giả, gắn một cách hờ hững trên mặt, như thể một tấm mặt nạ được vẽ bởi loại màu kém chất lượng.
Bàn tay trong tay áo của nó chậm rãi nâng lên, cổ tay áo trào ra một đám khói đen, dựa vào sự che giấu của bóng tối, như con rắn trườn đến cổ cô gái, miệng rắn há to, chỉ một chút nữa sẽ cắn vào cổ cô gái.
Nhưng đúng lúc này, làm khói đen đột nhiên dừng giữa không trung.
Chỉ một chút dừng lại này đã giúp cô gái tốt bụng không biết gì rời đi, biểu cảm u linh cứng đờ, ngay sau đó nụ cười trên môi lại càng lớn. Nó cúi đầu nhìn cổ tay mình đã bị một bàn tay nắm lấy, ngón tay vừa lúc để ở mạch máu, nhìn theo bàn tay kia là gương mặt lạnh tanh của Giang Chước.
Hai người giằng co một lát, cả hai bên đều không nhúc nhích như muốn phân cao thấp, xương cổ tay u linh phát ra tiếng xèo xèo, cánh tay Giang Chước run nhè nhẹ. Mà những người bên cạnh không biết gì, đều lướt qua hai người, đi về hướng mà bản thân họ cho rằng là ‘nơi an toàn’.
Giang Chước nhìn thoáng qua khoảng không xung quanh, đầu óc xoay chuyển, bỗng nhiên dùng sức, dựa vào lực hai bên đang giằng co mà quật u linh vào tường như cái túi vào góc tường, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Chiêu này của cậu tên ‘Triêm y thập bát điệt’ của phái Võ Đang* truyền lại, sau nhiều lần thay đổi trở nên rất lợi hại, u linh vốn tập trung nhiều lực ở cổ tay để chống lại Giang Chước không ngờ lại bị cậu lợi dụng, bị quăng đi, lưng đập mạnh vào tường đến mức suýt thì nứt xương.
(*) Phái Võ Đang: là môn phái võ thuật Trung Hoa xuất phát từ núi Võ Đang thuộc Tiêu Anh phủ, nằm giữa hai phần đất Giang Tây và Hà Nam. Sáng tổ là Trương Quân Bảo, đạo hiệu là Trương Tam Phong sống vào cuối đời nhà Nguyên và đầu đời nhà Minh. Có câu: “Bắc tôn Thiếu Lâm, Nam sùng Võ Đang”. Điều này cho thấy vị thế của Võ Đang phái trong võ thuật Trung Hoa.
Nhưng chiêu này cũng không có nhiều tác dụng, nó như không biết đau mà lập tức bật người đứng lên, đánh một cú hướng gáy Giang Chước.
Giang Chước chưa bước được mấy bước liền nghe được tiếng gió, trong lòng thầm mắng tên u linh chết tiệt này cứng đầu, cậu không cần quay lại mà đã giơ tay làm một cú quật vai.
Lần này con u linh đã thông minh hơn, nắm chặt tay Giang Chước, hai bên đồng thời ngã sấp xuống, Giang Chước đè lên người nó, quỳ gối vòng quay sau lưng nó, từ phía sau ôm lấy cổ u linh, năm ngón tay túm chặt để khóa yết hầu.
Cậu rất ít khi vật lộn cùng người khác một cách chật vật như vậy nhưng động tác vẫn rất gọn ghẽ, phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, đáng tiếc đối thủ không phải con người, gân cốt trên người nó như làm bằng thép, Giang Chước tấn công chỗ hiểm mà lại không tạo ra nhiều ảnh hưởng lớn cho nó, mà lăn ra đất, đè lên rồi đưa tay sờ túi Giang Chước.
Hai bên từ đánh quyền đến vật nhau, trong bóng tối chỉ có tiếng huỳnh huỵch do chân tay va chạm, vì hai bên đều kiêng kị nên không ai lên tiếng. Từ trước đến nay, lần đầu tiên khán giả thấy một trận đấu mà Giang Chước không chiếm thế thượng phong hoàn toàn, thấy tình thế không lạc quan đều sợ hãi.
[ Đkm, đánh thật hay giả vậy? Đánh tiếp là chết người đấy! ]
[ A a a a a a đây là live stream mà, giả thế nào được! Dọa người quá! ]
[ Có chị em nào cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? Chẳng có nhẽ Muỗng Nhỏ thua? Hu hu hu lỡ có nguy hiểm thì sao, làm sao bây giờ..... ]
[ Chủ kênh cố lên đi nào! ]
Sức mạnh của u linh rất lớn, một tay nó bóp cổ Giang Chước, đầu gối đè lên đùi cậu, tay kia thì sờ trên người cậu tìm túi.
Giang Chước bị nó bóp cổ không nhịn được ho khan, giãy dụa nâng tay lên, nhưng lại không có ý đồ nới lỏng bàn tay trên cổ mà lại cố sức che một bên túi áo.
U linh cười lạnh, ngón tay tăng lực, sức lực của Giang Chước liền yếu đi, u linh lập tức đưa tay vào túi áo tìm kiếm.
Trong bóng đêm, khóe môi Giang Chước cong lên thành nụ cười trào phúng, một con dao nhỏ lặng lẽ xuất hiện ở cổ tay rồi hạ dần xuống, được cậu giữ trong tay.
Lúc hai bên đánh nhau, người có cảm giác mạo hiểm nhất không phải người xem live stream mà chính là con thỏ đang giả chết trong túi áo Giang Chước. Nó không ngờ trong ‘đời thỏ’ của mình vừa có khả năng cử động đã gặp phải chuyện như vậy, thân thể nho nhỏ không ngừng đu đưa trong túi áo theo động tác của Giang Chước đến mức đầu choáng mắt hoa, lâu lâu còn bị đè một cái, độ tức giận trong lòng đã không ngừng tăng lên.
Đang lúc con thỏ nhịn không được muốn mở miệng chửi đổng, một bàn tay tự dưng thò vào, còn dám cả gan nhéo cái đuôi mềm như bông của nó, còn kéo kéo.
“Thằng ngu nào đấy, sờ con mẹ mày, cút ngay!”
Tiếng mắng bị nghẹn hồi lâu cuối cùng cũng phát ra, xoay người lại cắn ngón tay đang sờ loạn trên người mình.
Dựa vào độ cứng tương quan giữa răng của nó và u linh, độ sát thương của cú cắn này không lớn, nhưng nó lại rất ngoài ý muốn. U linh không biết Giang Chước đang trộm nuôi con gì trong túi, theo bản năng rụt tay lại.
Chính giờ phút này, trước mặt lóe lên ánh sáng bàng bạc của dao hướng thẳng đến nó, mũi dao đâm vào thịt, tạo ra một vết thương sâu ở ngực u linh, máu đen trào ra, dính trên người Giang Chước. Cậu nhân cơ hội này đá văng hắn, tay nhấn lên mặt đất, vọt người nhảy lên.
Cậu còn chưa kịp đứng thẳng thì đỉnh đầu đã truyền đến tiếng đó, là chân của u linh đang giận đừng đừng quét đến, đầu Giang Chước né kịp nhưng vẫn bị nó đá vào bả vai.
U linh nhân cơ hội tiến đến, dùng sức bóp cổ tay Giang Chước, đập tay cậu vào mặt tường làm yếu sức mạnh trên tay Giang Chước, dao nhỏ rơi khỏi tay.
Sức lực đối thủ mạnh đến thần kì, ngay cả vết dao cũng không tạo ra nhiều ảnh hưởng. Mắt thấy Giang Chước lại bị khống chết, tình cảnh càng trở nên nguy hiểm, khán giả không rời nổi mắt, bình luận trống không.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Chước đánh mạnh một cú vào mặt u linh, đồng thời giơ chân lên đá, mũi chân đá trúng chuôi của con dao chưa rơi xuống đất, nó lại bay ngược lên, đâm thẳng vào giữa lưng u linh.
Lần này không chỉ là một vết rạch như trước, còn đâm rất sau, u linh lại bị thương, lảo đảo lui về sau, Giang Chước nhân cơ hội này thoát thân.
Khán giả lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
[ Quả nhiên như tui nghĩ, Muỗng Nhỏ sẽ không thua! ]
[ Giang Chước đàn ông ghê, tui thích. ]
[ Hôm qua tôi thấy tên Giang Chước ở bảng ‘Chủ kênh bạo lục’, nhưng không biết vì sao bỗng dưng biến mất, chuyển qua bảng ‘Sắc đẹp tuyệt trần’.]
[ Muỗng Nhỏ bị người ta ép xuống đó. ]
Mấy chiêu đến đi này nói dài thì dài, mà nói ngắn thì cũng ngắn, không tốn nhiều thời gian.
Lúc Giang Chước lần nữa trở lại đám người, không ai biết chuyện vừa xảy ra trong góc, đều đang tìm cách phá vỡ trận pháp để rời nơi quỷ quái này.
Dù xung quanh có nhiều người cũng khó cho Giang Chước cảm giác an toàn, hô hấp gấp gáp do lo lắng còn chưa hoàn toàn bình phục, nâng tay áo lau vết máu trên môi, trong lòng nhanh chóng suy tính xem tiếp theo nên làm thế nào. Hiện tại thế cục rất không ổn, cậu không rời khỏi đây được mà đám u linh lại không thể không lấy được đá Bất Trú, hai bên đều đi qua lại trong không gian này, chỉ cần gặp nhau chắc chắn sẽ diễn ra một trận chiến.
Trước mắt chỉ có một con u linh phát hiện bảo vật trên người cậu, vì nó muốn độc chiếm nên không gọi sự giúp đỡ, nhưng lúc nào nó cũng có thể nhận ra nó không làm gì được Giang Chước mà lựa chọn hợp tác cùng đồng bọn, lúc đó tình hình sẽ trở nên cực kì phiền toái.
Tất cả trận pháp không phải không thể phá hủy, trước mắt nhiệm vụ cấp bách nhất là tìm được mắt trận, sau đó mới xử lí tiếp. Mà mắt trận hầu như đều đặt ở một nơi bí mật khó nhìn thấy.
Giang Chước hơi đăm chiêu nheo mắt, nhìn xung quanh, nhẹ nhàng di chuyển quanh tầng 1, tìm được một chỗ góc chết. Chỗ này không có ai đứng gần, ai cũng biết trong tình hình có tồn tại gì đó nguy hiểm trong bóng tối không nên đến thẳng chỗ không có đường lui thế này, dễ bị đánh lén hoặc bị địch tấn công.
Giang Chước lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn qua, xác định gần đó không có ai mai phục liền nhanh chóng chạy qua, tụ linh lực ở bàn tay, sờ lên mặt tường, hi vọng có thể cảm nhận được dao động của trận pháp.
Đúng lúc này, cậu lại nghe được những âm thanh kì lạ, dường như trong tường có gì ở đó, Giang Chước hơi giật mình, đè lên vị trí âm thanh truyền đến, nhưng lại đụng đến một tay nắm cửa. Cậu sờ hoa văn trên đó, nhận ra đây chính là phòng kho mà cậu tìm mãi không thấy lúc vừa rồi ở tầng 2.
Có hi vọng!
Đặt con dao còn dính máu u linh ở vị trí dễ rút ra, Giang Chước vẻ mặt nghiêm túc, ấn tay nắm cửa muốn mở ra, bống nhiên cảm giác được phía sau có sự chuyển động của không khí.
—– Có người đang định đến gần cậu từ phía sau!
Giang Chước đầu cũng không thèm quay lại, trở tay đánh một chưởng vào sườn cổ đối phương, động tác nhanh nhẹn mà sắc bén. Không ngờ kẻ đến cũng không phải loại thường, bị đột kích như vậy có thể nhanh chóng tránh đi, bước tới sau Giang Chước, sau đó vòng tay quanh eo cậu.
Phản ứng của Giang Chước cực nhanh, trước lúc bị khống chế hoàn toàn xoay người trong lồng ngực đối phương, đè lên ngực kẻ kia đẩy sức ra.
Trong nháy mắt, cậu nhận ra kẻ kia không có nhịp tim.
Là u linh?
Giang Chước không hề nghĩ ngợi, kéo áo đối phương, tựa vào lực đẩy ra vừa rồi đẩy hắn vào tường, bên kia lại chẳng hiểu nghĩ thế nào mà không phản kháng, thành thành thật thật để cậu đẩy. Nhưng ngay sau đó hắn có động tác, nâng tay giữ lại con dao Giang Chước đâm tới, nhỏ giọng: “Cậu định giết tôi à?”
Giọng nói rất quen thuộc.
—– Suýt thì quên, kẻ không có tim đập từ u linh còn có Vân Phiêu Phiêu.
Sự căng thẳng vừa dâng lên của Giang Chước hạ xuống, thu dao: “Làm tôi sợ muốn chết, cậu vào đây kiểu gì?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Đi bằng chân. Chỗ chết tiệt này vào được nhưng không ra được, vào thì sẽ bị lạc. Tổ chuyên án đang đến, tôi sợ cậu gặp nguy hiểm nên vào trước..... Cậu đang làm gì?”
Giang Chước: “Tìm mắt trận để ra ngoài. Thời gian cấp bánh nên tôi nói ngắn gọn hơn, tóm lại trên người tôi có một món đồ, đám u linh trà trộn vào lần này để tìm nó, vừa rồi đã ra tay rồi.”
Vân Túc Xuyên vội nói: “Không bị thương chứ?”
Giang Chước trả lời bình thường, Vân Túc Xuyên nhìn mặt cậu, ánh sáng mông lung khiến mọi thứ nhìn không rõ ràng lắm, nhưng xem động tác và lời nói của Giang Chước, hẳn cậu không sao. Hắn nói: “Tôi cũng vậy, không thấy cậu nên đi tìm mắt trận mới đến đây, không ngờ lại gặp. Nó có ở sau cánh cửa này không?”
Hắn nói xong cũng không đợi Giang Chước trả lời, nửa che trước người cậu, vặn tay nắm cửa, dưới sự đề phòng cao độ của hai người, phòng kho từ từ mở, lộ ra một cặp nam nữ.
Hai người gần như không mảnh vải che thân, mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ hồ, bên cạnh còn có một cái lư hương hình rắn, Thấy Vân Túc Xuyên mở cửa tiến vào, cô gái nhỏ giọng hô lên, quay lại nhìn hắn.
Vân Túc Xuyên: ”..... “
Hắn dùng bả vai đẩy Giang Chước lùi ra ngoài theo bản năng, sau đó đóng cửa lại.
Giang Chước bám lấy bả vai Vân Túc Xuyên, ngó vào trong: “Bọn họ đang làm gì?”
Vân Túc Xuyên: “Chắc là.... bàn luận về khởi nguồn và chân lí của sinh mệnh chăng?”
Lúc nãy Giang Chước liếc qua, có nhìn thấy một chút, nghe vậy không khỏi cạn lời: ”..... Tiêu, bên cạnh bọn họ có cái lư hương nhìn rắn, hình như để kích dục.”
Vân Túc Xuyên chỉ nghĩ đến việc không để Giang Chước nhìn thấy cảnh kia, không chú ý đến thứ này, còn nghĩ hai người này lớn gan, nghe Giang Chước nhắc đến mới nhớ đến lai lịch của lư hương.
Cái lư hương hình rắn này miễn cưỡng có thể coi là pháp khí, năm đó được tinh chế ra từ một con mãng xà, dùng để trợ hứng cho những người song tu*, không biết tên thiếu đạo đức nào lại mang nó đến cuộc thi tranh giành bảo vật này, càng không biết hai người kia bị hại hay tự nguyện, bọn họ không tiện quấy rầy.
(*) Song tu: Hai người hỗ trợ nhau tu luyện, thường bằng cách quan hệ tình dục.
Đương nhiên, mục đích nhắc đến nó của Giang Chước không phải vì cậu hứng thú với nó, mà vì trong trận pháp đều có khí, loại pháp khí cấp thấp kiểu này không thể phát huy tác dụng nếu đặt ở gần mắt trận, nhưng xem biểu hiện của đôi nam nữ kia, không những có hiệu quả nà hiệu quả còn tốt.
Vân Túc Xuyên cũng nhận ra: “Chỗ này không phải mắt trận.”
Hắn hơi dừng lại, vỗ vai Giang Chước: “Không sao, chúng ta đổi chỗ khác, tôi yểm trợ cho cậu.”
“Giang Chước!”
Hai người còn chưa kịp rời đi, Tống Linh xuôi theo dòng người cũng đi đến gần đó, thấy Giang Chước liền chạy đến.
Vân Túc Xuyên thấy cô, ‘ui chao’ một tiếng: “Đây chẳng phải cô gái dùng roi quất người hôm trước sao? Vài ngày không gặp mà tự dưng thân thiết thế.”
Tống Linh vừa đến đã nghe hắn nói vậy, giọng điệu thiếu đánh này dường như gặp ở đâu rồi, nhìn kĩ lại mới nhận ra: “Vân Túc Xuyên, sao anh lại ở đây?”
Vân Túc Xuyên cười cười: “Tôi cùng Giang Chước hay ở cùng nhau, vấn đề này hỏi cô mới phải.”
Tống Linh biết hắn có lẽ còn mang thù chuyện mình quất roi tấn công Giang Chước lúc trước, không cãi lại hắn, nói: “Tôi vừa nghe lén được lũ u linh nói chuyện. Con u linh vừa ra tay với Giang Chước đã nói chuyện này cho những con khác, hiện tại bọn chúng đang giả thành người thường qua bên này tìm anh. Tôi chạy đến theo đường tắt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT