Giang Chước trao đổi ánh mắt với Chu Hạ, trong lòng đều hiểu cái chết có Dương Tân Phong có trá. Ở nơi chỗ nào cũng có trận pháp, phòng nào cũng có phù chú như tổ chuyên án đặc biệt mà còn có thể tử vong một cách kì dị như vậy, nhất định phải có sức mạnh thần bí không thể phản kháng nào đó.
Mà thứ sức mạnh này, có phải thứ đã gây ra hiện tượng sống lại hay không?
Giang Chước nghĩ đến đây, nhớ lại một chuyện khác, vội vàng hỏi: “Niên Tân Vũ đâu? Niên Tân Vũ có bị sao không?”
Chu Hạ khó hiểu: “Niên Tân Vũ là ai cơ?”
“Niên Tân Vũ không sao cả.” Hoắc Nham đẩy cửa phòng khép hờ bước vào, vừa vội vã đóng cửa sổ bật điều hòa vừa trả lời Giang Chước: “Em mới từ chỗ cô ta trở về, quản lí nghiêm lắm, đi WC còn có nữ cảnh sát đi theo, chắc chắn sẽ không có chuyện gì sai sót.”
Chu Hạ nói: “À, thế vào phòng WC riêng cũng đừng để cô ta đóng cửa, có vết xe đổ rồi, tôi sợ Niên Tân Vũ chui vào bồn cầu..... “
“Thôi!” Giang Chước và Hoắc Nham đồng thời quát bảo anh ngưng tưởng tượng mấy thứ kì quái.
Chu Hạ cười, Giang Chước đá chân ghế của anh, lại hỏi Hoắc Nham: “Em hỏi cô ta chuyện Trình Am chưa?”
Hoắc Nham trả lời: “Có rồi, có cảm giác cô ta biết gì đó nhưng không hỏi được.”
“Trình Am là ai nữa?” Chu Hạ lại đặt câu hỏi: “Sao tôi có cảm giác mấy ngày không về thôi mà xảy ra nhiều chuyện vậy?”
Nơi nhốt phạm nhân đương nhiên không được bật điều hòa, Hoắc Nham ở trong đó cảm giác nóng đến mất nước, rầm rầm uống nửa cốc nước mới lau miệng trả lời câu hỏi kia: “Trình Am là người chết trong một vụ án 7 năm trước. Trong tiệc sinh nhật, anh ta làm một cái bánh ngọt có kem bơ hình u linh, hôm sau bị người xâm hại và nghẹt thở chết. Mấy ngày trước Miêu Hàn Lượng cũng vẽ một bức bánh ngọt u linh đúng không? Bây giờ cũng nghẹt thở chết, hai người còn cũng tốt nghiệp một cái đại học.”
Chu Hạ nghi ngờ: “Trùng hợp vậy sao?”
Hoắc Nham nói: “Đúng là trùng hợp, nên tôi thấy thế nào cũng có gì đó liên quan đến nhau, nhưng rốt cuộc có cái gì thì không ai biết. Nếu nhắc đến không biết thì còn một phạm nhân chẳng liên quan vừa chết đấy còn gì.... “
Giang Chước im lặng nghe hai người nói chuyện, một lát sau đột nhiên hỏi: “Tiểu Nham, chờ chút. Tờ báo liên quan đến vụ Trình Am lần trước em thấy ở đâu?”
Lúc này bọn họ ngồi bên ngoài văn phòng, là không gian công cộng của tổ chuyên án, Hoắc Nham chỉ vào ngăn tủ cạnh cửa sổ: “Chỗ kia kìa.”
Giang Chước đi qua nhìn.
Lúc trước chỗ này có hai thầy tướng số đến, vì tranh giành địa bàn ở chân cầu vượt mà đánh nhau, bên ngoài tóm được rồi gửi đến tổ chuyên án, còn xô đẩy trúng không ít thứ, trong đó có một chồng giấy tờ trong ngăn tủ.
Tổ chuyên án vốn luôn vô cùng bận rộn, ai cũng làm việc quần quật mệt như chó, sống cũng rất ẩu tả, bình thường mấy tờ quảng cáo hay tạp chí linh tinh cũng thuận tay nhét vào tủ, cuối cùng cái gì lung tung rối loạn cũng có, còn phủ một lớp bụi. Sau bị hai ông thầy tướng số đụng phải, mấy thứ này được nhặt lên nhét lại, trừ việc ít đi chút bụi thì không có nhiều thay đổi về thứ tự.
Giang Chước ôm cả chồng đặt xuống mặt đất, bắt đầu lật xem.
Chu Hạ đến ngồi xổm cạnh Giang Chước, tùy tay lật một vài cái linh tinh, hỏi: “Cậu đang phân loại à? Để tôi giúp.”
Giang Chước giải thích: “Những thứ này đúng là tạp nham, nhưng trông lộn xộn thì vẫn là đồ của tổ chuyên án, chắc không thể không có tác dụng gì.”
Hoắc Nham cũng đến hỗ trợ, ba người nhanh chóng phân loại tờ rơi quảng cáo qua một bên, báo chí, tập san và tạp chí cũng xếp theo tên.
Tay Giang Chước đặt trên chồng báo chí: “Ở chỗ này có gần đây, cũng có của 10 năm trước, đều để tra án nên thu thập từ khắp nơi, không có tác dụng thì ném chỗ này, nhưng ít ra phải có cùng loại, chỗ này có ‘Báo chiều thành phố T’, ‘Tin tức thời sự’, ‘Tin tức hôm nay’..... Tiểu Nham, tờ báo em đưa hôm trước tên là ‘Tin chung trong tuần’.
Cậu nói đến mức này đương nhiên Hoắc Nham không thể không hiểu: “Chỗ này không còn tờ ‘Tin chung trong tuần’ nào khác!”
Nói cách khác, tờ báo anh đưa cho Giang Chước không phải vô tình mà có người cố ý đưa đến!
Mục đích của người kia hiển nhiên là cố tình để Giang Chước phát hiện ra hình ảnh cái bánh ngọt u linh này, chú ý đến vụ mưu sát của Trình Am nhiều năm trước.
Chu Hạ lập tức đứng lên, hấp tấp ra khỏi văn phòng: “Để tôi tra trong sổ đăng kí xem mấy hôm đó có ai đến.”
Chỉ cần không phải người của tổ chuyên án thì muốn vào cần đăng kí tên họ, trùng hợp thế nào hôm đó có không ít người lui tới, Chu Hạ mang một danh sách dài dằng dặc trở về, Giang Chước liếc mắt, đột nhiên phát hiện một cái tên quen thuộc trên đó.
“Tống Linh.....” Cậu chỉ vào danh sách: “Cô ta tới làm gì?”
“Tống Linh? Giang ca có phải đang nói đến một chị gái khoảng hơn 20 tuổi không? Tóc ngắn màu đỏ rượu, cười lên còn có má lúm đồng tiền, nhưng da hơi đen tí.”
Thực tập sinh tổ điều tra tiểu Tề vừa đến để đưa văn kiện nghe được câu hỏi của Giang Chước thì trả lời: “Chị này là em tiếp đãi đó, là con gái của trưởng môn phái Kiền Nguyên, chiều đó đến làm giấy phép hoạt động tạm thời. Nhưng vừa đến đã gặp hai ông thầy tướng số cãi nhau, em đến ngăn cản, còn khiến chị ấy chờ nửa tiếng mà chị ấy lại không tức giận, cảm giác người ta thật ân cần.”
Chu Hạ cười nhạo: “Hỏi có một câu mà chú nói nhiều thế, thích người ta à?”
Tiểu Tề nói: “Chu ca anh nói vậy là không đúng, anh không thể vì bản thân không có người yêu mà coi tình cảm bạn bè thuần khiết của người ta thành xấu xa như anh.”
Hai người kia đang đấu võ mồm, còn Giang Chước nhớ đến chuyện gặp được trước đó. Khi ấy cậu vừa tìm được hồn phách của Đặng Nhất Hàm thì có một cô gái tự xưng là thuộc ban Giám sát đến ngăn cản, luôn mồm bảo muốn bắt lệ quỷ Đặng Nhất Hàm về xử lí, tên người đó là Tống Linh.
Sau khi ngăn cản không được thì cô ta còn cảnh cáo Giang Chước một phen, đại ý bảo Giang gia không còn ô dù, bị nhiều môn phái nhòm ngó, bảo cậu làm người khiêm tốn, khiến cho Giang Chước và Vân Túc Xuyên ấn tượng sâu sắc —- dù sao chẳng có mấy ai dám nói vậy với bọn họ.
Lúc nhìn thấy hai chữ này trên danh sách, Giang Chước còn nghi ngờ hay là trùng tên, nhưng nghe tiểu Tề miêu tả ngoại hình lại thấy khá giống. Cậu nhìn lại thời gian những người khác lui tới, đúng là chỉ có Tống Linh đến vào chiều tối, tờ báo cũ kia có 90% là cô ta để lại, cố ý để Hoắc Nham thấy.
Cô ta muốn làm gì? Bịa đặt gây rối vụ án, hay mong Giang Chước có thể tra lại án mạng năm đó? Tống Linh là con gái của trưởng môn phái Kiền Nguyên, vậy hành động của cô ta có phải do cha minh bày mưu đặt kế?
Nghĩ sâu hơn, cô gái này lần trước xuất hiện trước mặt Giang Chước và Vân Túc Xuyên, rốt cuộc là nhắm đến Đặng Nhất Hàm hay bọn họ? Và lời nói ba phải của cô ta có ý nghĩa gì?
Liên tiếp nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu Giang Chước, cậu hỏi: “Tiểu Tề, em nói cô ta đến tìm em làm giấy phép hoạt động tạm thời, cuối cùng có làm xong không?”
Tiểu Tề trả lời: “Có chứ, tất cả thủ tục đều đầy đủ hết.”
Giấy phép hoạt động tạm thời dùng để chứng minh thân phận xuất thân từ huyền môn của Tống Linh, để dễ dàng quản lí thì khi tham gia các hoạt động liên quan đến huyền học trong phạm vi của tổ chuyên án thì cần có giấy phép chứng minh mình xuất thân từ môn phái nào, mấy cái này tổ chuyên án phụ trách bảo quản và trông coi.
Giang Chước hỏi Hoắc Nham: “Gần đây bên mấy môn phái phong thủy có hoạt động tập thể gì?”
“À, hình như có cuộc thi giành bảo vật chăng?” Hoắc Nham gãi đầu, nhớ lại: “Thời gian là 10 giờ rưỡi tối mai.”
Nghe đến thời gian, Giang Chước nhớ ra dường như mình cũng nhận được thiệp mời.
Cuộc thi giành bảo vật này cũng coi như có truyền thống lâu đời. Trước kia trong giới phong thủy, mỗi 5 năm thì được tổ chức một lần, chọn một môn phái làm chủ nhà, các môn phái khác mang theo pháp khí đến tham dự, cùng lúc có thể khoe ra thực lực môn phái bằng chất lượng các loại pháp khí, còn giúp mọi người trao đổi với nhau tùy nhu cầu, xem như bên nào cũng có lợi,
Sau theo thời đại không ngừng phát triển, các đệ tử huyền môn hòa vào xã hội, thậm chí còn gia nhập vào vô số ngành nghề khác nhau, năng lực có truyền thừa xuống nhưng tư tưởng tiến bộ hơn nhiều. Các hoạt động như ngồi quy củ nghiêm túc niệm kinh trong khói hương và tiếng Phạn hay cuộc thi giành bảo vật kiểu này không còn phổ biến nữa, địa điểm tổ chức cũng linh hoạt hơn, có người tổ chức có người tham gia là có thể xin giấy phép, sau khi được phê chuẩn thì có thể tiến hành, địa điểm cũng từ những nơi núi non sâu thẳm chuyển thành một quán bar được bao trọn nào đó.
Giang Chước cảm thấy chủ quán bar này có thể là người thân của trưởng môn phái khá to nào đó, chỉ bằng việc người đó tổ chức cuộc thi giành bảo vật nhìn như chợ đen mà còn có thể đi mời rượu quan khách mà không bị ai đấm thì có thể nhìn ra ô dù không nhỏ.
Lần cuối cậu tham gia cuộc thi giành bảo vật là 4 năm trước, bảo vật lấp lánh rực rỡ, đến cả lời cò kè mặc cả cũng vô cùng thanh nhã thoát tục —–
“A di đà phật, xin hỏi vị sư thầy này, Bảo Ngọc Hoa Sen này có thể giảm 2000 không? Đức phật từ bi, chắc hẳn giảm 8% không phải điều gì khó khăn.”
“Một vạn tệ, không thể ít hơn, thí chủ thứ lỗi, người xuất gia không giỏi mặc cả.”
Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, sau khi được kiểm tra giấy chứng nhận và đưa vào trong, cửa vừa mở ra, Giang Chước suýt thì ngã ngửa bởi khung cảnh chen chúc ồn ào bên trong.
Hiện tại là đêm khuya, ngọn đèn bên trong rất tối, mấy cái đèn pha lê lớn nhất treo hờ trên trần nhà trầm trầm, những cái đèn nhỏ đính trên tường tỏa ra ánh sáng như hòa, đảm báo rằng ánh sáng từ các món pháp khí được thấy rõ ràng.
Trên cái bàn đặt giữa đại sảnh là bảng tên các môn phái cùng với những thứ bảo vật họ đưa ra, có người ở đó xem mà mặc cả. Mà âm thanh ồn ào cũng từ nơi này vọng lại, ngoài hình thức buôn bán trao đổi truyền thống này, năm nay còn có một khu chuyên dùng để đấu pháp. Hai bên chia làm chủ nhà và người khiêu chiến, ai coi trọng món gì của nhà ai, nếu tự tin vào công phu của mình thì có thể dùng cách đấu pháp để lấy đồ.
Có câu ‘Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị’ (trong văn học thì không ai tự xưng mình giỏi nhất, trong võ học thì không ai tự xưng mình thua kém), những người đến nơi này đều là người trong nghề, có xuất thân từ các môn phái khác nhau, đương nhiên không ai phục ai, nếu người nào môn phái nào có va chạm thì có thể mượn cơ hội này cạnh tranh một phen, bởi vậy thực ra khu đấu pháp lại là nơi náo nhiệt nhất.
Tiếng người thi đấu, cổ vũ, chỉ tay năm ngón, xúi bẩn đều có, tiếng mọi người xem lẫn vào nhau, khí thế ngất trời.
Người chiêu đãi Giang Chước có vẻ trước khi vụ này xảy ra chủ là bartender, không lâu liền tiếp xúc với thế giới mới kì diệu như vậy, não còn chưa kịp cân bằng, thấy cậu áo mũ chỉnh tề, cả người quý khí, biểu cảm tươi cười hỏi: “Vị thiếu gia này, ngài muốn uống gì ạ?”
Giang Chước không đến đây vì pháp bảo, thuận tay cho anh ta chút tiền boa, gọi một li cà phê đá, đi theo anh ta đến ngồi ở khu nghỉ ngơi.
Khu nghỉ ngơi ở đây được sắp xếp rất thoải mái, lúc này không ai ở đây. Ánh mắt Giang Chước lướt qua đám người, không thấy bóng dáng Tống Linh.
Cậu tựa vào sofa, chậm rãi uống một ngụm cà phê. Đưa mắt lên nhìn, thấy cách đó không xa hai người đàn ông đều vận hành pháp khí, ánh sáng màu xanh lam và trắng đối nhau, sau đó ánh sáng trắng vụt lên, đánh tan ánh sáng xanh, thắng bại đã rõ!
Có người hoan hô, có người ảo não, đồ bọn họ cược là một cái bát Tử Kim, đã bị người thắng lấy đi. Giang Chước đánh giá thủ pháp của bên đó, hẳn là từ Tịnh Tông môn của Đạo gia, không biết bọn họ phải lấy được cái pháp khí của bên Phật môn thì có tác dụng gì. Cậu đưa tay vào túi áo, âm thầm lấy ra một tấm bùa truy tung, muốn dùng nó để tìm vị trí Tống Linh.
Mỗi lá bùa có một loại chất liệu, đồ dày, thậm chỉ là độ lồi lõm của kí tự trên đó đều có sự khác nhau, tuy sự khác nhau này có lẽ gần như không có với người khác, nhưng với người từ nhỏ đã thấm nhuần bộ môn này như Giang Chước, muốn tìm được là bùa mình cần chỉ cần dùng hai ngón tay.
Đến khi bùa được cậu nắm trong tay, động tác của Giang Chước lại hơi do dự, dù sao lúc này tình hình không ổn, trừ cậu ra, xung quanh ai cũng là người trong nghề, lỡ việc cậu vô cớ dùng bùa chú bị người ta biết thì sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết.
Lúc đang do dự thì một tiếng mắng mỏ truyền vào tai:
“Mẹ nó, thứ phế vật này không tiếp tục được rồi?! Thật là chẳng ra gì! Đứa nào lên đứa đấy thua, người xem khó chịu. Bố đây mà có đao trong tay thì đã xông lên chém chết nó!”
Ánh mắt Giang Chước chậm rãi nhìn qua. Giữa bàn của cậu bày một lọ hoa giả, lúc này trên cành hoa lộ ra một con thỏ giả để trang trí, Giang Chước vừa lúc đối diện đôi mắt phẫn nộ của nó.
Thứ này có vẻ không phải là đồ trang trí của bình hoa mà do một người khách nào đó bỏ quên, nó không có chút xấu hổ do bị bỏ lại nào, ngược lại còn hóng hớt bên đang đánh nhau kia.
Lúc này con thỏ đang tức giận, thấy Giang Chước nhìn thì mắng: “Nhìn giề, nhìn nữa bố đây đào mắt mày ra bây giờ! Đừng có khinh tao không có dao.....”
Tiếng mắng líu lo khựng lại, lông tơ trên người còn thỏ tựa như dựng đứng lên, một con dao nhỏ đặt ở cổ nó, ánh sáng bạc lóe lên. Ngón tay thon dài của Giang Chước nắm chuôi dao, khuôn mặt tuấn tú mang ý cười, vô cùng phong lưu, tựa như đang hái một đóa hoa: “Nói đến dao thì, vừa lúc ta đây mang theo, ngươi muốn làm gì nào?”
“Úi chà, người anh em à, làm gì vậy nha.” Con thỏ run rẩy, cười làm hòa: “Sao anh nghe thấy tui nói chuyện mà lại không nói tiếng nào, xấu hổ ghê. Khiến bố.... khiến người ta ngại ngùng quá.”
Có vẻ xưởng làm ra con thỏ này ở Đông Bắc (*) nhưng vì mạng sống có thể bán đứng thể diện, ép cái xưng hô ‘bố đây’ thành ‘người ta’, nói xong đến bản thân nó còn thấy ghê người, cảm giác lông sắp rụng vài cọng.
(*) Người ở vùng Đông Bắc Trung Quốc thường khá hào sảng, nóng tính, nói chung là hơi yang hồ.
Giang Chước trừng mắt nhìn nó: “Không cần ngượng, ta có thể cho ngươi một cơ hội chuộc tội.”
Con thỏ: ”...... “
Ngay sau đó, nó thấy cổ tay con người đẹp mà thất đức này xoay một cái, không biết giấu con dao nhỏ kia đi đâu, ngay sau đó lấy ra một cái —- gậy tiên nữ màu hường phấn?
Con thỏ cảm thấy thằng này nhìn đẹp trai tuấn tú nhưng thật ra có thể đầu óc bị dở hơi.
Sau đó nó trơ mắt nhìn Giang Chước dùng cái gậy tiên nữ đáng xấu hổ kia phẩy lên người nó một cái, sau đó phát hiện mình có thể cử động.
[ Ha ha ha ha người đẹp cao lãnh cầm gậy tiên nữ màu hường phấn, kiểu đáng yêu tương phản này thật là tuyệt vời! ]
[ A ha ha ha con thỏ bên ngoài cute bên trong giang hồ, kiểu đáng yêu tương phản này cũng thật tuyệt vời! ]
[ Tui muốn in hình ảnh Muỗng Nhỏ lấy cái gậy kia ra để bảo tồn!!! ]
“Ngoan nào, ngươi luồn lách trong đám người kia một vòng xem có cô gái trong ảnh không, cũng có thể hỏi mấy đồng bạn biết nói khác.” Giang Chước vuốt hai lỗ tai dài của con thỏ, ôn hòa nói: “Nếu dám chạy luôn mà không về, để ta mà gặp lại ngươi, sẽ nhổ sạch lông của ngươi.”
Con thỏ giật mình một chút, lông trên người run rẩy, theo bản năng động vật mà nhảy khỏi bàn, rơi xuống mặt thảm nhung trên đất, ánh mắt còn hơi dại ra. Giang Chước dùng mũi giày đá đá cái mông nhỏ đầy lông của nó, nhìn con thỏ nhảy dựng lên rồi chạy đi xa.
Hình thể nó nhỏ xíu, dễ ẩn nấp, đặc biệt nếu bị ai phát hiện thì chỉ cần tùy tiện nằm im là có thể lừa được, bởi vậy hoàn thành nhiệm vụ rất thành công. Qua khoảng 30 phút, con thỏ trở về nói cho Giang Chước rằng mục tiêu đang ở tầng 2, đang thi đấu ám khí với người ta.
[ Ting! Sau khi kiểm tra và đo lường, xuất hiện cuộc thi giành bảo vật, người xem trên 100, thưởng 5 viên đá quý, nếu thắng lợi sẽ có vương miện ‘Hoàng tử ám khí’ trên đầu, có cơ hội được xuất hiện trên bảng xếp hạng ‘Các chủ kênh bạo lực trong năm’. ]
[ Cuộc sống cần có phấn đấu, chủ kênh cố lên! ~(≧▽≦)~]
Khán giả đều trở nên hưng phấn:
[ Tui muốn xem Muỗng Nhỏ đeo vương miện!! ]
[ Yên tâm mà tham gia đánh nhau đi chủ kênh ơi, nhóm fan cổ vũ cho anh. ]
[ Nói đến thì đến nay tôi còn chưa được xem kĩ năng dùng ám khí của Địa Cầu cổ đâu, nghe nói vô cùng thần kì, nhưng không biết chủ kênh này có điều khiển được không —- nghe nói cái này chỉ xuất hiện trong live stream ở các thế giới cổ trang thôi. ]
[ Fan mới ở trên ơi, Muỗng Nhỏ của chúng ta là toàn năng đó ~~ ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT