Edit + beta: Herbicides.

Niên Tân Vũ ngồi xuống ghế tựa, lẳng lặng ngồi một hồi, nhìn trần nhà không biết suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, cô ta cúi đầu xuống hai cánh tay, ghé vào bàn nghỉ ngơi —– dù sao nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì cô ta cũng đã quay chụp nửa ngày dưới trời nắng chói chang, mệt là đương nhiên.

Lúc này, căn phòng im lặng bỗng có tiếng ‘lanh canh’, tuy âm thanh không lớn nhưng Niên tân Vũ có nghe thấy. Cô ta cảm giác dường như có gì đó rơi xuống từ trên người mình, vội xem xét xung quanh. Cô ta tìm trên người một chút cũng không thiếu hụt gì, lại càng không biết cái gì vừa rơi xuống, càng thêm căng thẳng. Tìm mãi không thấy, cô ta lại đẩy ghế ra ngồi xổm xuống tìm dưới bàn.

Niên Tân Vũ cảm thấy đầu ngón tay đụng phải thứ gì đó lạnh băng, trơn nhẵn mà mềm mại.

Cô ta sợ đến mức không dám cầm lấy, lập tức thu tay về, nhìn chằm chằm vị trí kia.

Nhất thời, máu toàn thân như đông lại, cảm giác run rẩy từ lưng truyền đi, dưới cái bàn gỗ đơn sơ như che giấu một thứ gì đó cực kì nguy hiểm.

Niên Tân Vũ cắn môi, lấy dũng khí, lại cẩn thận đưa tay xuống dưới bàn, đến tay cũng không dám duỗi thẳng, da gà da vịt nổi lên, sờ soạng lung tung môt hồi, nhưng lần này lại không có gì hết.

Niên Tân Vũ ngơ ngác ngồi xổm trên mặt đất, sau lưng đã ẩm ướt, quần áo bị mồ hôi thấm ra dính vào người hơi khó chịu.

Cửa phòng thẩm vẫn bỗng bị đẩy ra.

Cô ta sợ đến giật bắn, vội quay đầu, phát hiện người đẩy cửa vào là Giang Chước.

Giang Chước thấy cô ta ngồi xổm trên đất, hơi nhướn mày, cũng không hỏi Niên Tân Vũ đang làm gì, chỉ nói: “Muốn tôi ra ngoài cho cô 2 phút không?”

Niên Tân Vũ hơi xấu hổ đứng lên: “Không cần.”

Cô ta lại giải thích một câu: “Em rơi đồ nên tìm một chút, bây giờ tìm được rồi.”

“Ừm.” Giang Chước không để ý gật đầu: “Mời ngồi, tôi có điều muốn nói.”

Giọng điệu của cậu có chút giống ra lệnh, Niên Tân Vũ đến tận lúc ngồi xuống mới nhớ ra, Giang Chước cũng đến đồn cảnh sát để lấy lời khai giống cô ta, không biết tại sao cậu lại đến đây thẩm vấn mình. Niên Tân Vũ vuốt tóc, kéo kéo quần áo, cảm thấy trông bản thân ổn hơn một chút, lúc này mới hỏi: “Giang thiếu, em có thể biết anh đang làm gì không?”

“Có thể.” Thần kinh vốn rất đơ đơ của Giang Chước bị APP biến thành dễ nghi ngờ linh tinh, thậm chí có thái độ vô cùng cảnh giác với Niên Tân Vũ —- tuy cậu vấn không thấy cô ta giống nữ lưu manh lắm.

Cậu nói: “Nói như vậy đi, cục công an thành phố mời cô đến để hỏi chuyện về chiếc xe jeep mất khống chế, mà tôi hôm nay đến đoàn kịch tìm cô vì vụ án mạng của Miêu Hàn Lượng. Cho nên tiện thì hỏi luôn. Đây, thẻ công tác của tôi đây,”

Niên Tân Vũ lẩm bẩm: “Miêu Hàn Lượng?”

Giang Chước hỏi: “Cô hẳn đã biết về cái chết của anh ta phải không?”

“Biết.... ” Niên Tân Vũ do dự bổ sung: “Trưa nay em xem tin tức có nhìn đến, nghe nói bị mưu sát, nhưng em vẫn luôn quay chụp cùng đoàn phim, không biết tình hình cụ thể.”

“Đúng không?” Giang Chước cười cười: “Quan hệ của hai người chẳng phải tốt lắm sao?”

Niên Tân Vũ nói: “Chỉ là quan hệ trong công việc, đều tương tác để fan xem mà thôi.”

Lúc này ánh sáng ngoài cửa sổ tối dần, dưới ánh đèn phòng thẩm vấn, một con ngài phe phẩy cánh, chạm nhẹ vào bóng đèn, sau đó dừng một lát, lại đâm vào đó càng kịch liệt.

Giang Chước bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn thoáng qua phía trên, tự nhủ: “Vậy thì lại kì quái.”

Cậu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tôi còn tưởng cô giết anh ta cơ đấy.”

Lời này thình lình nói ra khiến Niên Tân Vũ ngẩn người, nãy giờ cô ta đứng ngồi không yên, lúc này mới lại chú ý Giang Chước, kinh ngạc: “Em giết? Em giết anh ta làm gì?”

Niên Tân Vũ tựa như không thể tưởng tượng nổi: “Đừng nói em và Miêu Hàn Lượng không thù không oán, cho dù vì lí do gì đó các anh thực sự nghi ngờ em, em cũng không thể mà, cả ngày hôm nay em ở đoàn kịch chưa từng rời đi. Chúng ta biết nhau từ nhỏ, hiểu được nhau là người thế nào, mà anh còn nói với em như vậy sao, thật buồn cười!”

Giang Chước nói: “Biết thì biết, nhưng tôi với cô không quen thuộc đến mức đó.”

Niên Tân Vũ: ”..... “

Giang Chước nói: “Còn có, trước tiên đừng phản đối vội, để tôi nói xong đã. Miêu Hàn Lượng chết do cổ thuật từ 8 – 11 giờ hôm nay, nguyên nhân là do một miếng bánh ngọt không biết ai tặng, cho nên cô không tính là có bằng chứng ngoại phạm, chỉ cần có lúc cô ở một mình tức là cô vẫn còn hiềm nghi.”

Niên Tân Vũ muốn nói gì đó, Giang Chước lại nâng tay làm động tác dừng lại, ý bảo cô ta im lặng: “Tôi biết cô muốn nói không ai có thể chứng minh cô đưa miếng bánh kia cho Miêu Hàn Lượng, quả thật như vậy, cho nên chúng ta giải quyết một chuyện khác —- chính là chuyện cô định mưu sát Phạm Hàng chiều nay.”

[???? Tôi nghe sai sót gì à, sao tự dưng nhảy ra ông Phạm Hàng nào thế? ]

[ Là nam diễn viên diễn cùng Niên Tân Vũ đó, người được chủ kênh đẩy ra nên không chết ý. ]

[ Vãi, chuyện này liên quan đến Niên Tân Vũ á? Nhưng lúc đó cô ta cách cái xe cũng xa, không thể có cách làm nó rơi xuống được. ]

[ Hay có đồng phạm? ]

[ Tập tiếp theo của series ‘Tiểu Chước cái gì cũng biết’ đến rồi. ]

Những lời này của Giang Chước quả thật khiến người ta kinh ngạc, nếu hỏi Niên Tân Vũ về cái chết của Miêu Hàn Lượng, tuy hơi ngoài ý muốn nhưng ít nhất cô ta còn trong vòng nghi phạm. Cái tên của Phạm Hàng quả thật ngoài dự đoán.

Niên Tân Vũ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Giang Chước, tay nắm chặt theo bản năng. Lúc ấy thân thể cô ta căng chặt, giống như muốn xông lên bóp chết người kia để diệt khẩu, thân thể vốn gầy yếu dường như có sức mạnh nguy hiểm nào đó.

Giang Chước vẫn ung dung bình tĩnh, không tránh ánh mắt của Niên Tân Vũ: “Có thể cô không biết, hôm nay lúc các người quay phim, tôi đứng ngay cạnh. Các người diễn không tốt bị đạo diễn Hàn răn dạy, tôi thấy cô chạy khoảng 30 độ hướng tây nam, Phạm Hàng đuổi theo, nhưng sau đó đạo diễn hô cut nên hai người không chạy đến chỗ có tai nạn xảy ra.”

Lúc cậu nói mấy câu đầu, Niên Tân Vũ còn chưa rõ lắm, sau khi nghe được những câu sau, trong mắt cô ta chậm rãi hiện lên sự kinh sợ.

“Nhưng lần cuối cùng.... ” Giang Chước khoanh tay, đầy hứng thú đánh giá biểu cảm của Niên Tân Vũ, nói tiếp: “Vốn hành động đơ cứng của cô nhanh chóng tăng tốc, lập tức khiến đạo diễn Hàn hài lòng, cho nên cô và Phạm Hàng diễn tiếp cảnh đuổi nhau gặp tai nạn xe, nhưng lúc này ba tiếng chuông vang lên, trước khi cô chạy còn cố tình liếc nhìn sườn núi, sau đó chạy theo góc 75 độ hướng tây nam. Điều này chứng minh thứ gì?”

Thân thể cậu hơi nghiêng về phía trước, gương mặt tinh xảo nhiễm một tầng màu sắc ấm áp dưới ánh sáng ngọn đèn phía trên nhưng lại làm người ta có cảm giác không thể trốn tránh.

“Chứng minh rằng cô lúc đầu cố ý diễn không tốt để kéo dài thời gian, đưa Phạm Hàng chạy vào chỗ chết.”

Hai tay Niên Tân Vũ bất giác nắm chặt mép bàn, lưng ưỡn thẳng, nhìn Giang Chước không nói gì, Giang Chước cười như không cười, nét mặt mang theo cảm giác lạnh như băng.

[ Đing ddooong! Sau khi kiểm tra và đo lường, phầm trăm ham muốn của của Niên Tân Vũ với chủ kênh giảm xuống 50%, đã về tới phạm vi an toàn!

Hệ thống cổ vũ: Hỡi chàng trai thẳng không hiểu phong tình, cố lên! ]

Giang Chước: ”..... ” Thứ tình yêu dối trá không chịu nổi thử thách.

Sau một hồi lâu, Niên Tân Vũ nở nụ cười, khác với những lời nhỏ nhẹ chậm rãi lúc bình thường, tiếng cười của cô ta vô cùng sắc bén: “Giang thiếu, anh coi tôi lợi hại quá, ý anh là tôi cố tình dẫn Phạm Hàng đến một hướng cố định, để cậu ta bị cái xe jeep đâm chết sao? Sao tôi biết được cái xe sẽ đâm xuống lúc 3 giờ chiều chứ? Không phải ai cũng có thể bói toán giống anh đâu. Người này là tôi giết, người kia cũng là tôi giết, anh nói đến mức mà tôi tưởng mình không phải ca sĩ diễn viên, mà là sát thủ đã trải qua huấn luyện.”

“Có thể bói toán?” Giang Chước cười rộ lên: “Tôi thấy cô còn lợi hại hơn cả bói toán, cô là người sống lại!”

Cậu quan sát biểu cảm của Niên Tân Vũ: “Lúc trước ông tôi giúp đỡ thôn của cô, để mỗi nhà đưa một đứa con học đến bậc đại học, người vốn nhận được giúp đỡ là em trai cô, nhưng sau một tháng cậu nhóc bị ngã xuống vách núi khi đi đốn củi và tử vong, cho nên người được đi học chuyển thành cô..... Cô có dám nói cái chết này không liên quan đến cô không?”

Sắc mặt Niên Tân Vũ thay đổi.

Thật ra ban đầu khi vào đoàn phim để điều tra Niên Tân Vũ, Giang Chước chưa nghĩ nhiều đến vậy. Dù sao vụ án xảy ra ngay buổi trưa, cậu đến đoàn làm phim luôn, không có nhiều thời gian để tự hỏi và điều tra. Nhưng sau khi cứu người, Giang Chước cân nhắc hành động diễn sai của Niên Tân Vũ, cùng với tiếng chuông vang lên lúc 3 giờ chiều, thế nào cũng cảm thấy quá trùng hợp, vì thế tìm camera man xem lại quá trình quay chụp mấy lần, phát hiện hành động của Niên Tân Vũ không phải vô ý.

Cứ như vậy, chuyện cô ta là người sống lại cũng dễ liên hệ ra. Nhưng người sống lại đã từng chết một lần, cũng từng giết người. Giang Chước nhớ lại những thông tin mình có về Niên Tân Vũ, phát hiện chuyện năm xưa cũng có hơi trùng hợp, liền nói chuyện em trai của Niên Tân Vũ ra để thử cô ta.

Xem phản ứng của Niên Tân Vũ lúc này thì không cần nói thêm gì nữa, thực sự có chuyện như vậy.

Khán giả lúc này mới ngộ ra:

[ Mẹ, đoán đi đoán lại, hóa ra Niên Tân Vũ là người sống lại! ]

[ Tiểu Chước nói ra một đống suy đoán làm tui choáng váng rồi, đầu óc suy nghĩ thế nào mà giỏi như vậy! ]

[ Dương Tân Phong, Niên Tân Vũ, giờ có hai người sống lại rồi, không biết vụ án sắp xong chưa. ]

[ Nói sao thì khi Giang Tiểu Chước vừa trào phúng vừa uy hiếp thật là đẹp trai ngầu lòi, a a a a! ]

[ Mấy cái khác tôi hiểu sương sương, nhưng vụ án của Trình Am thì sao? Thoạt nhìn chẳng có tí liên quan gì. ]

“Tôi..... ” Niên Tân Vũ bị Giang Chước vạch trần đến không cãi được: “Tôi rơi vào đường cùng mới làm như vậy.”

Giang Chước: “Thì có mấy ai đang yên đang lành chạy đi giết người đâu?”

Niên Tân Vũ nghẹn lời.

Giang Chước chỉ chỉ sau lưng mình, nói: “Tôi nói cho cô biết, Phạm Hàng đang ở ngay phòng bên cạnh. Cô nóng lòng đưa cậu ta vào chỗ chết như vậy chắc chắn do cậu ta biết bí mật gì đó của cô, muốn hỏi ra cũng không quá khó khăn. Cô muốn tự nói hay để hỏi bên kia nào, chọn đi.”

Niên Tân Vũ trả lời: “Tôi..... Lúc trước Miêu Hàn Lượng có bày tỏ với tôi vài lần nhưng tôi không đồng ý, sau đó manhua của anh ta được chuyển thể thành kịch bản, nhiều nữ diễn viên đều tranh giành vị trí nữ chính, tôi chỉ định qua loa với anh ta chút, lấy được vai diễn rồi nói sau, ai biết bị anh ta chụp ảnh, còn uy hiếp tôi không được chia tay cùng anh ta, tôi không còn cách nào khác, nên, nên,.... Tôi chỉ nghĩ, nếu anh ta không chết, cả đời này tôi sẽ bị anh ta uy hiếp.... “

Tuy cô ta nói rất mơ hồ, Giang Chước lại đoán được, Miêu Hàn Lượng chết không chỉ vì chụp ảnh uy hiếp Niên Tân Vũ, mà còn vì anh ta không thể phục hồi từ chuyện sao chép tranh nữa. Miêu Hàn Lượng không thể cho Niên Tân Vũ lợi ích gì nữa, hẳn còn đòi cô ta giúp anh ta khôi phục như xưa, trở thành gánh nặng cho Niên Tân Vũ, đương nhiên sẽ mâu thuẫn nhau đến mức đó.

Niên Tân Vũ nói: “Tên Miêu Hàn Lượng kia thực sự rất trơ tráo, tôi liên tiếp bị anh ta uy hiếp..... “

Giang Chước ngắt lời kể khổ vô nghĩa của cô ta: “Cô học cổ thuật ở đâu?”

Niên Tân Vũ chần chờ một chút, tội nghiệp nhìn Giang Chước, thấy cậu không đổi sắc, đành nói: “Tôi vốn tìm người tính xem Miêu Hàn Lượng còn có cơ may đổi vận không, đại sư kia nói anh ta không thể về như cũ được nữa, ông ta còn nói tôi có thể chất đặc biệt gì đó, đã một lần bước qua cầu Nại Hà, nếu học pháp thuật sẽ thuận lợi. Tôi liền hỏi có.... phương pháp hạ độc hay nguyền rủa gì không, ông ta dạy tôi cổ thuật.”

Giang Chước hơi nghi ngờ, cảm thấy vị ‘đại sư’ Niên Tân Vũ nhắc đến đang xúi giục giết người, không phải thứ tốt đẹp gì. Hơn nữa đến cả cậu và Vân Túc Xuyên cũng không nhìn ra Niên Tân Vũ là người sống lại, thế mà người kia lại mơ hồ nhìn ra, chỉ sợ kẻ này không đơn giản.

Cậu hỏi: “Cô tìm đâu ra đại sư đó, tên gì?”

Niên Tân Vũ trả lời: “Tôi thực sự không biết, là ông ta tự dưng đến bảo tôi từng đi qua cầu Nại Hà trước, tôi cảm thấy ông ta thật giỏi, mới trả tiền rồi hỏi tiếp.”

Giang Chước từ chối cho ý kiến: “Nói về vụ Phạm Hàng đi.”

Về phần Phạm Hàng thì đơn giản hơn, lúc trước cậu ta vô tình nghe được Niên Tân Vũ và Miêu Hàn Lượng gọi điện, biết được quan hệ của hai người. Tính cách Phạm Hàng có chút nhát gan sợ phiền phúc, hơn nữa vừa vào giới showbiz không lau, làm gì cũng rất cẩn thận, lúc ấy đã từng hứa với Niên Tân Vũ không nói lung tung chuyện này.

Niên Tân Vũ vốn cũng tin, thậm chí còn đưa cậu ta vào đoàn phim để trấn an, giúp cậu ta có một vai diễn trong bộ phim truyền hình mình đang đóng, không ngờ yêu cầu và cư xử của Miêu Hàn Lượng càng ngày càng quá đáng, mong muốn thoát khỏi anh ta của Niên Tân Vũ cũng càng lúc càng lớn.

Sau khi lấy dũng khí giết chết Miêu Hàn Lượng, cô ta lo lắng nhỡ lúc điều tra, Phạm Hàng lỡ miệng tiết lộ quan hệ của bọn họ, lúc này không còn là vấn đề về mối quan hệ tình cảm của nghệ sĩ nữa, biết đâu có người nghi cô ta là hung thủ.

—- Tuy Niên Tân Vũ cảm thấy phương pháp giết người của mình bí mật lắm rồi.

Cho nên cô ta thừa kịp vẫn còn dũng khí sau khi giết chết Miêu Hàn Lượng, nghĩ một là không làm, hai là làm đến cùng, giết luôn Phạm Hàng đi.

Thời gian Niên Tân Vũ sống lại là trước khi gặp Giang Chước ở tiệc từ thiện, trong kí ức quay phim đời trước, chuyện về cái xe jeep thực ra gây ấn tượng rất sâu sắc, vì thế nghĩ ra cách mượn đao giết người.

Giang Chước hỏi lại về vài chi tiết, cảm thấy Niên Tân Vũ không nói dối. Nhưng đáng tiếc cô ta không liên quan gì đến vụ án mạng của Trình Am, dù sao 7 năm trước cô ta còn chưa đến 20, khó có liên hệ gì đến những người ở đó.

Cuối cùng khi cô ta nói ra rất nhiều chuyện, Giang Chước bình luận một câu để kết thúc: “Cô thật ra cũng thông minh đấy.”

Đây không phải là một lời khen, Niên Tân Vũ đỏ vành mắt, cắn môi dưới, nói: “Có phải anh đang thấy tôi thật âm hiểm, thật ác động hay không?”

Giang Chước lơ đãng nói: “Đúng vậy.”

Niên Tân Vũ: ”..... “

[ Đing đong! Sau khi kiểm tra và đo lường, phần trăm ham muốn của Niên Tân Vũ với chủ kênh giảm còn 40%, đã vào phạm vi không có tình cảm!

Hệ thống cổ vũ: Tiếp tục cố gắng nào, bạn là người FA cả đời đẹp nhất thế giới, cố nhên! ]

Áo phông của Giang Chước: “Hì hì hì hì!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play