Edit + beta: Herbicides.

Lúc đó Giang Chước mới 18 tuổi, một mình bị trói đi, còn sắp phải đối mặt với sự thờ ơ của sư phụ, liệu có sợ hãi không? Có bị tổn thương không?

Bản thân mình lúc trước đã từng nói lúc nào cũng sẽ ở bên cậu, thế mà vừa rời đi Giang Chước đã gặp nguy hiểm..... Vân Túc Xuyên nghĩ dù có cùng bị bắt với cậu cũng ổn hơn thế này. Trong lòng hắn rất khó chịu, không muốn nghĩ sâu thêm, cảm thấy mình không giúp được gì cho Giang Chước, lại hoàn toàn không nhận ra nguyên nhân chính của chuyện này là Hà Cơ, hắn cho dù có ra nước ngoài hay không cũng không thay đổi được gì —– Vân Túc Xuyên cũng không thể bẻ cổ Hà Cơ bắt ông chọn Giang Chước.

Chỉ là đến tuổi này, trong lòng hắn, Giang Chước vẫn là đứa trẻ cô đơn mới được đưa đến trước mặt hắn như trước, đã quen che chở cậu, không nhịn được mà đau lòng. Từ trước đến nay hắn lạnh lùng vô cảm, chỉ sợ tình cảm mãnh liệt nhất trên đời này đều ở trên người cậu.

Giang Chước hỏi một câu mà mãi không thấy trả lời, liếc nhìn Vân Túc Xuyên: “Cậu đang nghĩ gì thế?”

“Cậu yên tâm.” Vân Túc Xuyên nói: “Người khác thế nào tôi không điều khiển được, nhưng với tôi, cậu luôn quan trọng nhất. Cho dù.... cho dù tôi có chết, bò ra từ địa ngục, cũng không mặc kệ cậu.”

Giang Chước ngẩn người, còn chưa nhận ra câu chuyện mình thuận miệng nói ra lại khiến Vân Túc Xuyên đau lòng đến thế, nhưng tóm lại vẫn là nói lời hay, vẫn làm cậu ấm áp, nói: “Tôi biết.”

Vân Túc Xuyên cười cười, không tiếp tục đề tài này, kéo tay Giang Chước đến gần lan can, còn nói: “Về phần Hà Cơ, hiện tại chúng ta không thể đoán được ông có đóng vai trò gì trong câu chuyện này không, trước hết cứ bắt tên Miêu Hàn Lượng này lại, mai tìm người điều tra chút. Trễ thế này rồi, chúng ta vào trước, tôi kiếm gì cho cậu ăn.”

Ngay sáng hôm sau, tin về Miêu Hàn Lượng đã chiếm trọn tiêu đề các trang web. Cho dù trong lĩnh vực vào, sao chép cũng là chuyện không thể chấp nhận, huống chi sóng gió về bức tranh bánh kem u linh của Miêu Hàn Lượng còn chưa qua hẳn, lần này hình tượng hoàn toàn sụp đổ, khó có thể khôi phục.

Tuy lời anh ta nói ở WC lần trước thực sự không có vấn đề gì, nghe Giang Chước nói đến kiếp trước cũng rất kinh ngạc, nhưng để cẩn thận, Giang Chước vẫn thuê một thám tử tư âm thầm điều tra cuộc sống của Miêu Hàn Lượng.

Miêu Hàn Lượng, năm nay 37, tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Hoa Quốc, sau khi tốt nghiệp có vẻ như cũng muốn làm họa sĩ, nhưng sau khi bị liên tiếp mấy nhà xuất bản từ chối thì chỉ có thể làm nhân viên cho một công ti bảo hiểm. Sau 7 8 năm, anh ta dần may mắn hơn, sau càng ngày càng lên, bán bản quyền vài bộ để chuyển thể thì đạt tới địa vị họa sĩ nổi tiếng như hiện tại.

Cha mẹ Miêu Hàn Lượng qua đời khi anh ta hơn 30 tuổi, thân thích khác không có quan hệ nhiều, anh ta có một người vợ tên Đan Tĩnh, cũng là họa sĩ, kết hôn 5 năm trước, sau khi kết hôn Đan Tĩnh trở thành nội trợ trong gia đình, tuy không có con nhưng tình cảm vợ chồng hai người không tồi.

Giang Chước tỉ mỉ lật xem những tài liệu về hoạt động của Miêu Hàn Lượng trong những năm gần đây, không tìm được vấn đề gì, quan hệ của anh ta với mọi người khá đơn giản, không có kẻ thù, ngay cả cửa đồn cảnh sát còn chưa vào bao giờ, dường như cũng không có lí do giết người.

Cả hai điều kiện đều không phù hợp, cho nên.... Miêu Hàn Lượng hẳn không phải người sống lại?

Có lẽ thành công của anh ta thật sự dựa vào thủ đoạn và seeding, bức tranh của sư phụ Giang Chước cũng chỉ vô tình được mua lại thôi. Là như vậy.... thật sao?

Giang Chước ngồi trong văn phòng mới được phân cho cậu, suy xét các mối quan hệ và thông tin trong đống tài liệu chất đầy trên chiếc bàn trước mặt. Bầu trời ngoài cửa sổ dần ngả màu hoàng hôn.

“Cốc cốc cốc.”

Cửa văn phòng bị gõ vang.

Giang Chước nói: “Mời vào.”

Cửa bị đẩy ra, một người từ ngoài bước vào, là Hoắc Nham.

Cửa sổ văn phòng của Giang Chước hướng tây, lại được thiết kế theo kiểu hướng xuống đất, khi Hoắc Nham tiến vào liền thấy cả căn phòng được bao phủ bởi ánh chiều tà màu vàng ửng hồng, còn mang theo vẻ sâu lắng của ban đêm, Giang Chước ngồi ở ranh giới của ánh sáng và bóng tối, giống như một hoàng tử ma cà rồng được miêu tả trong văn học phương Tây cổ điển, bỗng khiến người ta cảm thấy xa lạ.

Anh ấn công tắc mở bên tường, hỏi: “Hết giờ làm anh chưa về thì thôi, nhưng sao cả đèn cũng không mở vậy?”

“À, em đến rồi à.” Căn phòng sáng bừng lên, Giang Chước đứng dậy nói: “Anh vốn định về, nhưng lười đứng lên.... Em đây là đi về rồi quay lại hay cũng chưa về?”

“Ha, em tăng ca.” Hoắc Nham cười khổ nói: “Khu vực em trực có hai ông thầy coi tướng số chửi nhau ở cầu vượt, còn dốc sức gào lên mình thuộc môn phái nào, lợi hại ra sao, xong quần nhau túi bụi. Vốn bên công an qua hòa giải, nhưng lại sợ khiến hai môn phái tranh cãi nên giao cho bên chúng ta xử lí, nhưng em hỏi nửa này mới phát hiện hai tên đó đều là lừa đảo, còn định ở văn phòng em đánh nhau tiếp.”

Anh cố ý làm vẻ mặt không hay ho, còn phóng đại câu chuyện lên vài phần, thấy Giang Chước thản nhiên nở nụ cười liền cảm thấy trong lòng có cảm được trấn an như vừa Phong Hỏa giỡn chư hầu*, nói: “Nhưng bọn họ đánh nhau một trận cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.”

(*) Phong hỏa giỡn chư hầu: Chu U Vương vốn là một Hoàng đế đa tình, thường xuyên sai nội thị đi khắp nơi tìm con gái đẹp đưa về cung nhưng từ khi có nàng Bao Tự được cống lên, Chu U Vương quên hẳn việc tuyển mỹ nữ. Bao Tự được Chu U vương sủng ái nhất. Nhưng từ ngày vào cung Bao Tự tỏ ra buồn bã, không lúc nào cười. U Vương tìm mọi cách để có được nụ cười của mỹ nhân nên có một kẻ là Quắc Thanh Phụ nghĩ ra một kế, bảo Chu U Vương nếu đốt 20 đài lửa ở Phong Hỏa Đài (vốn để gọi các nước chư hầu đến hỗ trợ khi đất nước bị tấn công) để lừa các nước chư hầu tới, U Vương làm theo. Bao Tự thấy các nước bị đùa giỡn thì bật cười. Câu chuyện này hay được dùng để làm ví dụ về những bậc quân vương vì hồng nhan mà mất đi lí trí.

Giang Chước hỏi: “Như thế nào?”

Hoắc Nham đặt một tờ báo lên bàn, nói: “Anh xem, góc dưới cùng bên phải.”

Giang Chước lật xem tờ báo, phát hiện thứ này đã từ khá lâu trước đây, ngày tháng ghi trên đó là 7 năm trước, chất giấy đã ố vàng, hơi đảo qua, các thông tin được đưa lên hầu như là mấy chuyện quan trọng hay thời sự gì đó. Ánh mắt cậu đảo xuống từ tiêu đè in đỏ, phát hiện góc dưới cùng bên phải, trong một ô ít người chú ý, có đưa tin về một vụ giết người, một nam thanh niên độc thân sau khi đi ăn liên hoan về thì chết thảm tại nhà trong đêm, hung thủ bị bắt quả tang ngay tại hiên trường, bước đầu dự đoán tội ngộ sát, bị phán tù chung thân.

Cái Hoắc Nham muốn cho Giang Chước xem là tin này.

“Trình Am, cũng là sinh viên Học viện Mĩ thuật Hoa quốc, cùng trường với Miêu Hàn Lượng.” Giang Chước đọc tên nạn nhân: “Nhưng cái này có thể hiện điều gì.... “

Ánh mắt cậu nhìn về ảnh chụp được đưa kèm theo, giọng nói ngừng lại, mang theo chút không xác định: “Bánh ngọt u linh?”

Trên ảnh, tất cả những chỗ quá máu me đã bị làm mờ, thi thể người chết chẳng có gì để nhìn, nhưng Giang Chước phát hiện, ở một góc phòng, có một cái bánh ngọt không trọn vẹn. Tuy chi tiết nhìn không rõ lắm, nhưng gần đây bọn họ quan sát bức tranh của Miêu Hàn Lượng rất nhiều lần, lúc này cảm thấy chiếc bánh 7 năm trước này giống chiếc bánh trong bức tranh như đúc.

Hoắc Nham nói: “Tờ bào này không biết nằm ở đâu trong một chồng tài liệu cũ, lúc hai thầy xem tướng kia đánh nhau thì bị va phải nên bay ra, em cầm lên nhìn liền thấy nửa cái bánh này thật quen mắt. Gần đây chẳng phải anh đang điều tra Miêu Hàn Lượng sao? Em thấy nó có thể là manh mối nên điều tra chút về án tử của Trình Am năm đó.”

Anh đưa tài liệu mình tra được cho Giang Chước: “Cũng không biết có tác dụng gì không.”

Trong đầu Giang Chước lóe lên, nhận đồ: “Em có tâm rồi, lần này anh phải cảm ơn em.”

Hoắc Nham: “Sư huynh anh khách khí quá, người một nhà không ai nói thế, anh cứ nhìn trước đi rồi dùng sau.”

Sau khi Hoắc Nham rời đi, khán giả trong phòng trực tiếp đều tò mò về manh mối Giang Chước mới nhận được:

[ Việc này tui không dám nghĩ sâu hơn, vừa nghĩ cái đã thấy sợ, chẳng lẽ Miêu Hàn Lượng có liên quan đến án mạng này? ]

[ Nếu thế bộ dạng lúng túng ở WC hôm qua không diễn giỏi phết, nhưng diễn giỏi vậy sao không vào luôn showbiz đi. ]

[ Đa nhân cách? Sống lại? Hay bị ai xuyên vào? ]

[ Lầu trên là tác giả tiểu thuyết à? Não suy nghĩ được lắm thứ đấy. ]

Tư liệu Hoắc Nham đưa quả thực không có gì liên quan đến Miêu Hàn Lượng, chỉ cường điệu giới thiệu về nạn nhân, Trình Am.

Trình Am cũng là sinh viên Học viên Mỹ thuật Hoa quốc, là bạn học của Miêu Hàn Lượng, nhưng nhỏ hơn anh ta mấy năm. Sau khi tốt nghiệp, anh thi biên chế giáo viên rồi trở thành giáo viên Mỹ thuật tại một trường cấp 2, mối quan hệ của hai người trừ việc học cùng trường thì gần như không còn gì. Nhìn ảnh chụp, Trình Am là một chàng trai mặt mày thanh tú, khi chết mới chỉ 20 tuổi.

Mọi chuyện xảy ra vào sinh nhật Trình Am, mời vài người bạn đến nhà ăn liên hoan. Anh sống trong căn nhà cha mẹ để tại, địa điểm rộng rãi nên quy mô buổi liên hoan cũng không nhỏ, đoàn người uống rượu rồi ca hát, cuối cùng cũng không rời khỏi đó mà say khướt tìm chỗ ngủ. Thế nhưng đến sáng hôm sau, Trình Am được phát hiện đã chết ở sàn phòng khách.

Theo một nhân chứng tên Tố Nhạc, lúc đó bọn học uống nhiều, hầu như đều không rõ trời chăng nằm ngủ dưới sàn, ngày hôm sau, lại thấy Trình Am gọi mãi không tỉnh, mọi người lúc này mới nhận ra Trình Am đã mất, vội báo cảnh sát.

Đến ghi cảnh sát đến khám nghiệm tử thi, pháp y phát hiện ra dấu hiệu bị xâm phạm trên người Trình Am, trong cơ thể cũng có tinh dịch, chỗ riêng tư có vài vết thường, nguyên nhân tử vong là ngạt thở.

Đến khi Giang Chước thấy dòng này còn lật lại mặt trước xem lại giới tính Trình Am, Hoắc Nham ngồi cạnh xem điện thoại, thấy vậy liền nói: “Đừng nghi ngờ, Trình Am là nam, hơn nữa đồng nghiệp của anh ta cũng chứng thực người này thích đồng giới.”

Giang Chước ‘à’ một tiếng, hơi kinh ngạc, nhưng tính cách cậu luôn lạnh nhạt nên cũng không có gì quá để ý đến chuyện này, tiếp tục xem xét. Ảnh chụp trên báo cáo khám nghiệm tử thi sẽ không làm mờ như trên báo, mỗi tấm ảnh đều rất rõ ràng, còn có giải thích về các vấn đề liên quan. Trên đó viết những vết thương trên người Trình Am đều được gây ra khi anh còn sống, trực tràng có miệng vết thương bị rách, nhưng trong cơ thể không có thuốc loại gây mê, dù là có không ít rượu.

Giang Chước nói: “Nên rất khó suy đoán người phát sinh quan hệ cùng Trình Am có phải do tự nguyện không.”

“Hung thủ bị tình nghi là bạn học cấp 3 Trương Đình của nạn nhân, Trương Đình này cũng là người đồng tính, từng có một người bạn trai khi học đại học, sau khi chia tay thì chưa yêu ai, luôn có quan hệ rất tốt với Trình Am, nhưng không phải quan hệ yêu đương.”

Hoắc Nham nói: “Sau khi điều tra, hôm đó Trương Đình cũng tham gia tiệc sinh nhật của Trình Am, nhưng nghỉ ngơi một mình trong phòng. Hôm sau khi kiểm tra hiện trường, phát hiện chiếc giường trong phòng hắn rất lộn xộn, tinh dịch trong cơ thể Trình Am cũng là của Trương Đình.”

Anh lật tài liệu: “Em đã hỏi qua người cảnh sát xử lí chuyện này, bọn họ điều tra không ít về những người bên cạnh nạn nhân, nghi là Trương Đình vốn có hảo cảm với Trình Am, nhưng Trình Am không đồng ý, nhưng sau đó hai người say rượu nên mới ngủ với nhau.”

Cuối báo cáo kết luận Trương Đình và Trình Am lúc làm chuyện kia chơi quá tay, Trương Đình bóp chết Trình Am, sau thừa dịp mọi người ngủ thì đưa anh ta về phòng khách.

Giang Chước nghi ngờ: “Thế sao hắn không rửa sạch dấu vết của mình trên người nạn nhân?”

Hoắc Nham trả lời: “Chính vì nguyên nhân này nên mới phán là ngộ sát chứ không phải cưỡng bức rồi giết người, Trương Đình cũng uống nhiều, có thể bản thân hắn cũng không nhận ra Trình Am bị mình bóp chết.”

Giang Chước suy xét một chút, các giải thích này cũng có lí. Thử nghĩ nếu Trương Đình cố tình giết Trình Am, giết người xong không thèm giấu xác mà về phòng đánh một giấc chờ đến khi cảnh sát đến mới dậy, người này nếu không ngu thì là biến thái. Những người nằm ngủ cùng thi thể Trình Am cả đêm đều sợ hãi, Giang Chước nhìn qua danh sách, không thấy tên Miêu Hàn Lượng.

Về phần cái bánh ngọt cậu quan tâm không liên quan gì đến vụ án, chỉ nói tìm thấy ở hiện trường, đám bánh ngọt bị khuyết đó không phải đều bị ăn, mà trét đầy trên giường, hiển nhiên đã được sử dụng trong chuyện khó nói nào đó.

Dưới sự giới thiệu phụ họa của Hoắc Nham, rất nhanh Giang Chước đã xem xong bản hồ sơ, sờ mũi, cảm giác càng thêm nghi ngờ.

[ Vẻ mặt hoang mang của chủ kênh thật đáng yêu, cái này có phải hơi quá tải với ảnh không? ]

[ Bảo bối Chước Chước của tui mới 3 chuổi thui mà! Mẹ không muốn con tiếp xúc với mấy thứ này đâu! ]

[ Không ngờ kiểu đàn ông cool ngầu như chủ kênh cũng có fan mẹ (*ω*). ]

[ Xem ra tam quan của Giang thẳng nam bị phá vỡ rồi, trông hơi ngẩn ngơ ha ha ha. ]

Sau khi trêu chọc Giang Chước, sự chú ý của mọi người lại đặt lên án mạng, dù sao cách tử vong cùng những manh mối liên quan của vụ án này có nhiều điểm kì lạ, mọi chuyện như bị một lớp khăn mỏng manh che khuất, làm người ta không phân biệt được. Vụ án xảy ra từ gần 10 năm trước, hơn nữa đã tìm được hung thủ, trước mắt còn chưa mãn hạn tù, còn đang trong ngục giam, xem thế nào cũng chẳng thấy liên quan gì đến Miêu Hàn Lượng, chỗ duy nhất có thể tìm hiểu là cái bánh sinh nhật kia.

Bởi vậy, Giang Chước đến gặp Trương Đình ở trong tù.

Đây cũng không phải lần đầu cậu đến nơi này, đi qua những bức tường cao cùng lưới sắt, Giang Chước ngồi đợi ở phòng thăm hỏi một hồi thì thấy một người đàn ông bị còng tay bị cai ngục áp giải vào. Anh ta vừa cao vừa gầy, mặc đồng phục của tù nhân, tóc rất ngắn, sắc mặt vàng vọt, hiển nhiên thân thể không tốt lắm.

Khi thấy Giang Chước, anh ta còn hơi kinh ngạc, nhìn hai bên, thấy không có phạm nhân nào khác đi ra mới hỏi: “Cậu đến thăm tôi à?”

Giang Chước nói: “Tôi giới thiệu chút, tôi là Giang Chước, đến từ tổ chuyên án đặc biệt, tôi có vài vấn đề về án mưu sát của Trình Am, mong anh có thể trả lời.”

Trương Đình rõ ràng trầm mặt khi nghe thấy cái tên Trình Am, nhưng cuộc sống nhiều năm trong ngục tù đã khiến anh ta chết lặng, cuối cùng chỉ ngồi xuống đối diện Giang Chước, hai tay quy củ đặt trên bàn, nói: “Cảnh sát đã hỏi sao tôi có thể không phối hợp? Hỏi đi.”

“Cảm ơn.” Giang Chước hỏi: “Hút thuốc không?”

Trương Đình lắc đầu, nói anh ta không hút thuốc lá, ngược lại hỏi Giang Chước có mang kẹo không. Giang Chước lấy hai viên chocolate ra, anh ta vội nhận lấy, ném một viên vào miệng, trên mặt lộ ra biểu cảm thỏa mãn.

Giang Chước đánh giá anh ta một chút: “Anh có vẻ thích đồ ngọt.”

Trương Đình hàm hồ nói: “Cũng bình thường, không đến mức không ăn thì không chịu được.”

Giang Chước hỏi: “Vậy anh có nhớ, hôm sinh nhật Trình Am, có một cái bánh sinh nhật rất lớn?”

Trương Đình nhai kẹo, hơi ngẩng đầu, có vẻ đang tự hỏi.

Giang Chước trực tiếp để ảnh chụp trước mặt anh ta, đó là chiếc bánh được cắt ra từ tấm ảnh chụp hiện trường của Hoắc Nham. Cậu để tấm ảnh xuống, bí mật quan sát phản ứng của Trương Đình.

Trương Đình cúi đầu, nhìn tấm ảnh, đồng tử hơi co lại, theo bản năng hơi lùi về sau. Chắc hẳn anh ta không muốn nhớ lại cảnh tượng trong đó, sau một lúc lâu, Trương Đình mới chậm rãi thẳng lưng, miễn cưỡng liếc nhìn bức ảnh, nhanh chóng nói: “Tôi nhớ ra rồi.”

Trương Đình trả ảnh cho Giang Chước, giải thích: “Trình Am học Mĩ thuật, đầu óc có hơi kì cục, thích mấy thứ linh ta linh tinh. Kem trong bánh ngọt chỗ người ta toàn làm hình hoa, hình động vật, cậu ta lại làm thành hình cả đám người văn vẹo, tôi nhìn liền sợ, chưa ăn miếng nào.”

Giang Chước tin, cũng khá đồng cảm.

Bức tranh của Miêu Hàn Lượng còn được xử lí bằng vài thủ pháp nên nhìn kĩ mới thấy hoa văn bị che giấu. Còn chiếc bánh của Trình Am nhìn khá rõ ràng, tầng kem bên ngoài đều được tạo hình thành những hình thù thân thể vặn vẹo, đừng nói đến Trương Đình, ngay cả cậu liếc mắt một cái cũng thấy ám ảnh.

Người bình thường ăn chiếc bánh chỉ sợ không chịu nổi cảm giác ăn thịt người, chắc chỉ có Hannibal Lector* thích thứ này thôi.

(*) Hannibal Lector: nhân vật trong nổi tiếng trong tiểu thuyết và phim, với tác phẩm nổi tiếng nhất có nhân vật này làm trung tâm là ‘Sự im lặng của bầy cừu’; nhân vật này là một kẻ giết người hàng loạt có sở thích ăn thịt người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play