*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Herbicides.

Nhìn màu mực có vẻ chỉ được vẽ có nửa năm của nó, Giang Chước cảm thấy mình đang bị lừa —- con cá này là cùng một loại người với cô gái muốn ngủ với cậu lúc nãy à!

Giang Chước dè dặt nói: “Nhà chúng tôi không có gen của thủy sản.”

“Chậc chậc chậc, còn không tin lời của ta sao.” Cá chép lớn nói: “Sư phụ nhóc tên Hà Cơ, ông bô nhóc tên Giang Thần Phi, ta tên Ngư Mập Mạp, tên vừa nghe ra đã thấy quen nhau! Ta đây chui ra từ bức tranh sư phụ nhóc vẽ đó, nghĩ kĩ lại đi nào, không nhớ rõ thật sao?”

Giang Chước vốn định hỏi cái ‘Mập Mạp’ trong tên nó thì giống cha với sư phụ cậu chỗ nào, nhưng khi nhìn bức tranh ‘Cá chép vờn hoa sen’ này một hồi, quả thật nhìn có chút quen mắt. Hà Cơ, sư phụ Giang Chước là cao thủ vẽ bùa nổi danh trong giới phong thủy, không chỉ thuận tay là có thể vẽ ra vô số loại bùa chú mà ông cũng rất hiểu biết về thư pháp và vẽ tranh, nếu đưa những bức tranh ông vẽ đi bán thì chắc chắn rất nhiều người nguyện đưa ra giá cao để mua lại.

Đương nhiên, muốn kiếm tiền thì bắt quỷ là đủ rồi, các bức tranh của Hà Cơ đều chỉ là vẽ chơi chơi, đôi khi cũng để dỗ dành đệ tử. Trước đây Giang Chước được sư phụ dắt đến chùa đùng bữa, hôm đó cậu lại rất muốn ăn cá, nhưng đồ ăn cõi Phật không thể có thịt cá, Hà Cơ liền bảo sẽ vẽ một con cho cậu.

Hai chữ sư phụ này rất lâu rồi không nói ra, chỉ là chuyện trước đây mà khi nhớ đến lại cảm thấy đã rất lâu.

Giang Chước giật mình nói: “À, ngươi chính là con cá béo trong bức tranh sư phụ vẽ để ta đỡ thèm ăn kia.... “

Cá chép bỗng thấy hơi lạnh người, vội ngắt lời: “Không phải, đừng mơ tưởng linh tinh, ta đây là cá chép tinh.”

Nhắc đến thì cuộc đời Ngư Mập Mạp cũng khó khăn, nó vốn là một con cá chép tinh tu luyện nhiều năm, nhưng đến khi sắp thành công biến hóa thì bị người bắt được rồi ăn mất, thân thể không có nhưng thần hồn chưa tiêu tan, đúng lúc gặp được bức tranh của đại sư huyền học là Hà Cơ, Ngư Mập Mạp liền nhập vào đó.

Chính vì nguyên nhân này, nó khác với những vật phẩm thành tinh khác, là một con cá chép tinh khá là cao cấp, chỉ là tu vi bị hao tổn nên tạm thời chưa thể biến hóa thôi. Nhưng lúc này Ngư Mập Mạp nhận ra Giang Chước, cũng không có nghĩa bức tranh trên tường chính là bức tranh năm đó của Hà Cơ —- bảng giới thiệu của bức tranh ‘Cá chép vờn hoa sen’ ghi rõ tác giả ‘Miêu Hàn Lượng’.

“Lúc trước bức tranh trong nhà tên này.” Ngư Mập Mạp nói: “Nhưng để lâu, giấy cũng sắp nát bét, ta sống ở đó cũng không thoải mái lắm, sau thấy bức tranh này thì ta liền thuận tay đổi chỗ ở. Hài dà, ai biết lại được đưa đến chỗ đông như vậy?”

Ngư Mập Mạp tuy là cá chép tinh, nhưng vì đạo hạnh không đầy đủ, thần hồn bám trong bức tranh cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống nhờ vào một bức tranh có ngoại hình phù hợp, hiện xung quanh không có bức tranh cá chép nào khác, bức tranh nó trú ẩn bị đưa ra triển lắm, có hối hận cũng không có lỗ mà chui vào.

Ngư Mập Mạp nói rất hăng hái, Giang Chước nghe chữ có chữ không, nhìn bức tranh không mở miệng. Cậu không ngờ mấy năm trôi qua, có thể nhìn thấy dấu vết sư phụ để lại ở một tiệc tối từ thiện nhàm chán như vậy.

Trong hoảng hốt, cậu như nhớ lại chuyện năm 15 tuổi, vào ngày giỗ của cha, Hà Cơ đưa cậu lên ngôi mộ trên núi để cúng bái Giang Thần Phi, sau đó trời mưa to, hai thầy trò liền ở lại một khách sạn dưới chân núi. Đêm đó Giang Chước nằm trên giường, nghe tiếng mưa mà đi vào giấc ngủ, trong mơ gặp lại cha mình.

—– trong giấc mơ là một buổi sáng sớm mưa lâm thâm, trời không sáng rõ, chỉ thấy vài tia sáng nhạt nhòa chiếu xuống từ kẽ mây, giúp cậu mơ hồ nhìn thấy bóng hình Giang Thần Phi.

Giang Chước cũng không hiểu vì sao cậu lại đoán ra được thân phận người kia, nhưng dù sao lúc ấy cậu tự biết rằng, đó chắc chắn là cha cậu.

Giang Chước vô cùng lo lắng, đuổi theo ông, gọi: “Ba, ba ơi!”

Người đàn ông phía trước lại không quay đầu lại, con đường dường như càng ngày càng dài, khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng xa, xung quanh chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và thở dốc của chính mình, đến khi Giang Chước vì mất đi mục tiêu mà mờ mịt dừng bức thì cũng là lúc cậu tỉnh dậy.

Nhưng rồi vừa mở mắt, Giang Chước lại vừa lúc thấy Hà Cơ nhẹ bước từ phòng cậu đi ra. Cảnh tượng thật và trong mơ chồng lên nhau, hai người vốn không ở cùng phòng, cậu còn mơ màng một lúc, quay đầu liền thấy bên cạnh gối mình là lệnh bài trưởng môn phái Linh Hoa cùng một chiếc hoa tai ngọc tía.

Giang Chước gần như nhảy dựng lên, lớn tiếng gọi: “Sư phụ!”

“Con tỉnh rồi?” Hà Cơ vừa quay đầu, Giang Chước đã chạy đến trước mặt ông, gần như nhào vào lòng Hà Cơ, năm tay áo ông, hỏi: “Người muốn đi đâu?”

Thật ra cậu rất ít khi có hành động ỷ lại như vậy, Hà Cơ hơi ngớ người một chút, sau đó cười cười.

“Tiểu Chước, ta phải đi.” Hà Cơ xoa đầu cậu: “Cơ duyên đã tới, kiếp trần cũng đến lúc thích hợp, sư phụ muốn truy tìm đại đạo.”

Khi ông nói chuyện, ánh mắt có cảm xúc gì đó, đối với Giang Chước, vẻ mặt ấy có chút xa lạ —- cậu như trở lại cảnh trong mơ, cuối cùng không chỉ không đuổi kịp cha, mà còn không giữ lại được sư phụ.... Thậm chí ngay cả hành động níu kéo kia cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn khiến người ta hối hận.

Từ ngày đó trở đi, nhiều chuyện đã thay đổi.

Sau đó không một ai gặp được Hà Cơ. Về chuyện đã xảy ra, nhiều người có nhiều suy đoán khác nhau, có người đoán Hà Cơ bị Giang gia xa lánh nên phải đi tìm con đường khác, có người lại cho rằng chuyện ông mất tích liên quan gì đó với cái chết của Giang Thần Phi năm xưa, là ai đó cố tình hãm hại phái Linh Hoa.

Giang Chước từng cố gắng nhớ lại vẻ mặt và giọng điệu của sư phụ năm đó vô số lần nhưng mọi thứ như bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc. Đến tận hôm nay, lúc nhìn thấy con cá chép này, tất cả những chuyện này hiện lên.

Giang Chước không nhớ rõ bức tranh cá chép Hà Cơ vẽ để dỗ dành cậu sau giữ lại hay ném đi, nhưng vì sao nó lại xuất hiện trong tay Miêu Hàn Lượng?

Lấy thân phận và độ nổi tiếng của Giang Chước, rất nhiều người chú ý đến cậu, còn có không ít người muốn đến gần tạo quan hệ. Nhưng Giang Chước khí chất lãnh đạm, bọn họ không đoán ra tính tình đối phương, cũng không biết nên mở lời ra sao nên tạm thời không ai quấy rầy. Đến lúc này, có người thấy Giang Chước vẫn luôn đứng trước bức tranh này, nghĩ cậu thích nó, liền nhân cơ hội nói: “Hiếm lắm mới gặp tranh thủy mặc trong sự kiện này, Giang thiếu thích bức tranh cá chép này sao?”

Giang Chước nhìn thoáng qua, thấy người tới là quản lí triển lãm, liền nói: “Xin hỏi bức tranh này là khách mời đưa đến có phải không?”

Thật ra sau khi hỏi câu kia, quản lí đã đánh mắt thấy ba chữ ‘Miêu Hàn Lượng’ ở ô tác giả, hơi hối hận. Giang Chước hẳn không có thù hằn gì với Miêu Hàn Lượng, nhưng lúc trước cậu đã phân tích bức tranh bánh ngọt u linh kia của Miêu Hàn Lượng, vậy nói ấn tượng hai bên dành cho nhau hẳn không tốt đẹp gì. Nhưng vậy Giang Chước đứng xem bức tranh này chưa chắc vì thích, bản thân liều lĩnh quá rồi.

Cũng may vị thiếu gia này nói chuyện hào hoa phong nhã, rất có tu dưỡng, quản lí triển lãm thầm nhủ bản thân phải chú ý ăn nói, trên mặt nở nụ cười nghề nghiệp: “Vâng, đây là bức tranh Miêu tiên sinh vẽ trong nửa tháng, ‘Cá chép vờn hoa sen’, lần này muốn đưa ra bán từ thiện.”

Giang Chước hơi trầm tư nói: “Bức tranh này quả thực không tồi.”

Thật ra chiêu này của Miêu Hàn Lượng cũng khá cao minh. Sự nghiệp hai năm gần đây của anh ta phát triển không tồi, nhưng vì một bức tranh bánh ngọt u linh mà bị chính phủ phê bình, tài nguyên và độ nổi tiếng bị ảnh hưởng không nhỏ.

Mà hiện tại, tiệc từ thiện này là sự kiện để đắp nặn hình tượng tốt nhất, anh ta đương nhiên tới, sau đó còn đưa đến một bức tranh cá chép, kết hợp truyền thông văn hóa, lại mang điềm lành, khác với phong cách bình thường của Miêu Hàn Lượng, cũng thể hiện thái độ của anh ta.

Chắc chắn sau khi bán đấu giá kết thúc, lấy độ hot của tiệc từ thiện, tác phẩm mới của anh ta hẳn có thể lên hot search, không ai soi được lỗi lầm gì, còn hợp với chủ đề lúc trước Giang Chước nói ra, từ đó thành công tẩy trắng, sau còn có thể nhân cơ hội biến bức tranh thành trend chia sẻ mới cho cộng đồng mạng.

Miêu Hàn Lượng tính toán kĩ lắm rồi, cũng đứng đó không xa chú ý tác phẩm của mình, thấy Giang Chước quả nhiên dừng bức trước bức tranh, anh ta liền đi về hướng đó. Miêu Hàn Lượng mặc tây trang, thoạt nhìn tao nhã lịch thiếp, vươn tay: “Chào Giang thiếu, không ngờ có thể gặp cậu ở đây.”

Giang Chước bắt tay anh ta, không mặn không nhạt nói: “Vinh hạnh.”

Miêu Hàn Lượng cười rộ lên, như thể bao nhiêu nôn nóng oán giận vì chuyện sóng gió kia không tồn tại: “Giang thiếu khách khí quá, nghe lời khích lệ của cậu, tôi đây mới là người nên vinh hạnh.”

Nhìn thoáng qua bức tranh đặt bên cạnh của mình, cả Miêu Hàn Lượng cũng thấy nó là đầu đuôi đầy đủ, ai cũng không thể chê, là một tác phẩm đầy tâm huyết. Anh ta nói tiếp: “Bức tranh này còn có thể khiến Giang thiếu khen một câu không tồi thì xem ra thực sự không tệ lắm, vốn nên tặng cho cậu mới đúng, tiếc rằng đã đưa ra bán mất rồi, không hợp để mang tặng lắm. Nếu Giang thiếu thích, sau tôi về nhà vẽ một bức khác, tự mình đưa đến nhà cậu.”

Giang Chước: “....”

Nếu Miêu Hàn Lượng nói lời này với fan thì có thể coi là một tấm lòng quý giá, nhưng Giang Chước có thân phận gì? Thản nhiên khen một câu mà anh ta đã nói đến vậy, quả thật hơi có ý muốn ép buộc người ta nhận quà biếu, làm như Giang Chước rất ngóng trông bức tranh này của anh ta vậy.

Rất rõ ràng, ý của Miêu Hàn Lượng không phải là muốn tặng tranh cho Giang Chước, mà cố ý để người khác nghe thấy. Giang Chước, người từng phê bình bức tranh bánh ngọt u linh nay lại tán thành bức tranh mới này, như vậy mọi chuyện lúc trước chỉ là quá khứ thôi.

Bám fame vốn đã không phong độ gì, hành động này của Miêu Hàn Lượng nhìn góc độ nào cũng thấy quá mức mặt dày.

Giang Chước nói: “Anh hiểu lầm, tôi có nói bức tranh này vẽ không tồi, nhưng chỉ sợ không xuất phát từ tay nhiêu tiên sinh đúng không?”

Miêu Hàn Lượng sửng sốt, lập tức giải thích: “Quả thật bình thường tôi không hay vẽ tranh thủy mặc, có thể do bức tranh này không phải phong cách của tôi nên Giang Chước hiểu lầm. Tôi thực sự là người sáng tác ra bức vẽ này, còn có dụng ý riêng.”

Ánh mắt Giang Chước hơi suy tư, cười như không cười: “Vậy sao?”

Miêu Hàn Lượng tha thiết nói: “Lúc trước vốn muốn chúc mừng sinh nhật Niên tiểu thư nên mới vẽ bức tranh bánh kem u linh kia, không ngờ sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn trên internet như vậy, trong lòng tôi cũng rất áy náy, một mực tự hỏi làm sao có thể nâng cao ý nghĩa của tác phẩm, bù lại khuyết điểm của mình.”

Khi nói chuyện, cả hai đều không hạ giọng, xung quanh đã có không ít người lèn nhìn qua, dưới ánh đèn trong đại sảnh, cử chỉ và phong độ của Miêu Hàn Lượng không thể soi mói:

“Sau lại nghĩ, hiện tại lưu hành chuyện chia sẻ tranh cá chép, tuy chỉ là một trò bình thường nhưng lại mang theo hi vọng tốt đẹp, vì thể tôi dùng phong cách thủy mặc vẽ một bức tranh như vậy, mong có thể mang đến điềm lành cho mọi người, đặc biệt là những mảnh đời khó khăn bất hạnh.”

Ngư Mập Mạp bên cạnh nghe vậy, không nhịn được mà nói: “Nói quá rồi đấy! Đúng là không biết xấu hổ, tranh này có phải hắn sáng tác ra đâu?”

Đương nhiên thân là một con cá chép tinh chỉ có thể bám vào tranh vẽ, nó cũng chỉ có thể oán giận chun chút như vậy, mà cho dù có chạy ra khỏi bức tranh, đến nhà Miêu Hàn Lượng kiểm tra, bức tranh gốc hẳn đã bị hủy đi để che giấu.

A a a a không nhịn được cơn tức này, uất ức chết cá rồi!

Nó đang rất tức giận, nhưng Giang Chước lại bật cười: “Nói hay lắm, đến tôi còn muốn vỗ tay. Một bức tranh được vẽ để dỗ dành một đứa trẻ con mà được Miêu tiên sinh đề cao như vậy, tác giả của nguyên tác hẳn sẽ cảm động lắm.”

Từ lúc nghe cuộc trò chuyện của Giang Chước và Ngư Mập Mạp, khán giả trong phòng live stream đã chờ đợi drama nổ ra, lúc này đều biểu thị cảm xúc kích động:

[ Lượng tin tức trong câu này nhiều quá nha, tôi hơi mơ hồ, ai đó giải thích được khum? ]

[ Lúc trước con cá chép tinh trong tranh đã nói rồi ó, bức tranh này của Miêu Hàn Lượng là chép từ tranh của sư phụ chủ kênh. Xong bản thân anh ta không biết, còn đắc ý ba hoa đủ thứ trước mặt chủ kênh ha ha ha ha ha ha! ]

[ Hiện trường lật xe đó, cười chết tui, phải vạch trần tên này! ]

Nhưng cũng có người lo lắng:

[ Trọng điểm là vạch trần như nào, chắc hơi khó đấy. Dù sao sư phụ chủ kênh rời đi đã lâu, cũng chưa công bố bức tranh ra ngoài.... Tranh gốc không có thì chứng minh tranh vẽ thật hay sao chép kiểu gì? ]

[ Mọi người có cảm thấy Miêu Hàn Lượng tự tin đến quá đáng không? Giống như anh ta rất rất cực kì tin rằng bức tranh này sẽ không bị người ta phát hiện là sao chép ấy. ]

Đúng như bình luận kia nói, đến lần thứ hai Giang Chước nói, Miêu Hàn Lượng mới nhận ra, vốn hoàn toàn chắc chắn rằng không ai phát hiện hình chép tranh, nên lần đầu Giang Chước nói bức tranh không đến từ tay anh ta, Miêu Hàn Lượng còn tưởng cậu nghi ngờ phong cahs vẽ, còn giải thích một lần. Đến lần thứ hai này, Giang Chước nói thẳng ra tác giả bức tranh, Miêu Hàn Lượng mới nhận ra không đúng, tim đập thình thịch, nụ cười trở nên miễn cưỡng: “Giang thiếu nói đùa, tranh này là tôi vẽ ra mà, liên quan gì đến dỗ trẻ con đâu.”

Khi bọn họ nói chuyện, người xung quanh cũng hơi tò mò, nghe mấy câu ám chỉ, bây giờ còn sắp cãi nhau, liền có không ít người ngó qua.

Khi xảy ra chuyện này, quản lí triển lãm đương nhiên phải ra mặt, hỏi Giang Chước: “Giang thiếu, ý ngài là, tác giả của bức tranh này là người khác?”

Vị này là bạn tốt của ông chủ, tuy không nên biểu hiện rõ ràng, nhưng quản lí chắc chắn phải đứng cùng phe với Giang Chước, nên để cậu là người mở lời.

Ánh mắt Giang Chước dễ chịu, trạng thái thoải mái thả lỏng, không hề có cảm xúc căm phẫn khi phát hiện ra bức tranh là sao chép, nghe vậy nói: “Đúng, tôi từng nhìn thấy bức tranh này rồi, không hề khác một bức tranh cá chép của sư phụ Hà Cơ của tôi, bởi vậy tôi thấy khá kì quái nên nhiều lời vài câu.”

Tốc độ nói của cậu không nhanh không chậm, giọng điệu cũng nhã nhặn lễ phép. Mọi người xem ra, Giang Chước vẫn chưa coi chuyện này thành một hồi tranh cãi, chỉ là nhàn rỗi đánh giá tranh thì gặp một bức quen mắt mà thôi. Thái độ bình tĩnh như thuận miệng nói ra như vậy trái ngược với vẻ mặt thay đổi không ngừng của Miêu Hàn Lượng, ai cao ai thấp thấy luôn.

Miêu Hàn Lượng dường như bị những lời Giang Chước nói trúng tim đen, cứng người đứng đó, nụ cười trên môi chậm rãi biến mất, tựa như bị tin này làm kinh ngạc đến không nói nên lời. Sau một hồi lâu, anh ta mở miệng:

“Giang thiếu, tôi biết chuyện bánh ngọt u linh lúc trước là do tôi sai lần, có thể đã để lại cho cậu ấn tượng không tốt về tôi.”

Miêu Hàn Lượng thở dài, giọng nói vừa thành khẩn vừa bất đắc dĩ: “Nhưng không thể vì thế mà cậu muốn phủ định tất cả các tác phẩm khác của tôi, bức tranh này có phải của tôi không, trong lòng tôi tự rõ ràng, cũng không biết nên chứng minh thế nào. Hay Giang thiếu lấy bức tranh của sư phụ cậu ra để chúng ta đối chiếu chút xem sao?”

Giang Chước trả lời: “Bức tranh này vốn được sư phụ Hà Cơ của tôi tiện tay vẽ ra, chỉ để chơi chơi thôi, cũng không biết xấu hổ đến mức đưa nó đi giám định, bởi vậy chưa công khai ra ngoài.”

Ngụ ý của cậu là nguyên tác chỉ có duy nhất một bức, nếu Miêu Hàn Lượng chép tranh thì chắc chắn nó trong tay anh ta, cậu không thể đưa ra chứng cứ. Đương nhiên Miêu Hàn Lượng cũng biết đước chuyện này, âm thầm cười lạnh, đang định nói gì đó, Giang Chước chậm rãi nói tiếp: “Nhưng bức tranh này không vẽ không tốt lắm, đồ giả vẽ lại được hình dáng bên ngoài nhưng không có thần thái.”

“Lúc trước khi phổ cập kiến thức, tôi cùng nói qua rồi, cá chép vờn hoa sen, cá trong nước tự do bơi lội, tượng trưng cho hạnh phúc độc lập, mà hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nghĩa là cắt đứt thanh lọc phiền não trong cuộc sống. Nguyên tác đầu con cá hẳn là hướng về hoa sen, đóa hoa thì ở sườn tây của ao, để biểu hiện cho Tây Thiên cực lạc, vảy cá phải màu đỏ hòa cùng màu vàng, nhưng con cá này lại chỉ có màu đỏ, dễ hút sát khí.... “

Khán giả vừa nghe Giang Chước nói vừa nhìn, xem ra nhìn kĩ thì bức tranh nhìn có vẻ tốt đẹp này có không ít lỗ hổng.

[ Má, hóa ra tranh cá chép còn cần lắm chú ý như vậy sao? Lúc trước tôi hình như chia sẻ nhiều tranh không chính tông lắm thì phải. ]

[ Chủ kênh ổn trọng ghê á! ]

[ Mời các bạn xem ‘Muỗng Nhỏ phổ cập kiến thức cho bạn’ tập 2, vỗ tay kiểu hải cẩu nào —- ]

Vẻ mặt Miêu Hàn Lượng không còn vững vàng như vừa rồi, có đánh chết anh ta cũng chẳng biết đến vẽ một con cá chết tiệt còn cần lắm quy tắc thế. Lúc trước khi vẽ lại anh ta còn nhủ thầm bố cục tỉ lệ hình ảnh bức tranh gốc không tốt, sửa mấy chi tiết, sau đó thưởng thức một phen còn thấy đẹp hơn nhiều, đắc ý một lúc.

Nhưng vấn đề là Giang Chước cũng không có bằng chứng mà, ai biết lời kia thật hay giả?

Miêu Hàn Lượng cười tẻ nhạt, nói: “Mấy thứ Giang thiếu nói tôi không hiểu lắm, lúc vẽ tranh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ tùy tiện tưởng tượng chút cảnh vật hồ nước mà thôi, cá bơi thế nào tôi vẽ thế ấy.... “

Anh ta đang vắt hết trí óc để bịa phần sau, đã bị một giọng nói từ sau lưng ngắt lời: “Miêu tiên sinh quả là họa sĩ giỏi nhất mà tôi từng gặp, tùy tùy tiện tiện vẽ một bức bánh ngọt u linh liền suýt làm nhà họ Dương tan của nát nhà, lại tùy tùy tiện tiện vẽ một bức cá chép vờn hoa sen, mà lại chỉ tốt bên ngoài, trùng hợp lại phạm trúng nhiều kiêng kị như vậy, rất giỏi.”

Vân Túc Xuyên sượt qua vai anh ta, đi đến bên cạnh Giang Chước, cười tủm tỉm: “Tôi cảm thấy chắc chắn từ nhỉ anh đã được Phật tổ ưu ái, đầy đủ tuệ căn, hẳn không lâu nữa có thể đến miền Tây Thiên, mọc cánh thành tiên, chúc mừng nhé.”

Miêu Hàn Lượng: “....” Có mà mày nhanh lên Tây Thiên thì có!

Lúc sau Miêu Hàn Lượng nói gì Giang Chước không để ý, bởi sau khi Vân Túc Xuyên đến bên cạnh cậu, hắn liền nhân chỗ quần áo che bí mật kéo tay cậu, nhét vào đó một tấm gương tròn nhỏ bằng lòng bàn tay.

Vân Túc Xuyên cười nói: “Nếu bức tranh này được đặt ở sảnh đấu giá của Tinh Quang, chuyện thật giả này phải làm rõ. Giang thiếu, tôi nhớ rõ lần trước lúc quay video, cậu từng dùng một dụng cụ rất tiên tiến để cho khán giả thấy từ trường từ bức tranh, không thì phiền cậu cho chúng tôi xem một chút?”

Giang Chước im lặng cất tấm gương, liếc mắt nhìn Vân Túc Xuyên: “Được.”

Vân Túc Xuyên giả ngơ hỏi: “Cần phái người đến tổ chuyên án lấy dụng cụ không?”

Hai người trao đổi ánh mắt, Giang Chước nhướn mày: “Không cần, tôi có mang theo bên mình.”

“Thế thì tốt rồi.” Vân Túc Xuyên cười nói với nhân viên bên cạnh: “Lấy bức tranh kia xuống để Giang thiếu xem qua nào.”

Toàn bộ buổi tiệc hôm nay đều được live stream, quá trình Giang Chước và Miêu Hàn Lượng đối đáp cũng được nhiều khán giả xem được. Kí ức về video phổ cập kiến thức lần trước vẫn còn mới, thấy Giang Chước sắp ra giám định, ai cũng hưng phấn:

“Video lần trước tui coi hơn 10 lần rồi, cuối cùng cũng có cái mới để xem, vui vẻ các thứ ~~~”

“Muỗng Nhỏ mặc cảnh phục đẹp trai, Muỗng Nhỏ mặc tây trang cũng đẹp trai nữa, cho dù ảnh nằm ngủ cũng đáng xem.”

“Lầu trên nói gì kì vậy, ai chẳng muốn nhìn ảnh ngủ?”

“Giang Giang giỏi quạ, vả mặt trên live luôn ╮( ̄▽ ̄)!”

“Úi úi úi, mị không nhìn lầm đâu đúng không, vừa rồi Xuyên ca vừa lén sờ tay đúng không??!!!! @Các cu gái có con mắt kính hiển vi ới!”

Cũng có người lệch trọng điểm:

“A ha ha ha buồn cười chết mất, mọi người mau nhìn dụng cụ của Giang Chước, sao bé hơn cái lần trước trên video nhiều vậy? Bản mini à?”

Bọn họ đương nhiên không biết đây là gương trang điểm của một nữ nhân viên nào đó mà Vân Túc Xuyên tiện tay lấy được, Giang Chước phất tay qua mặt gương, hình ảnh được chiếu đến bỗng nhiên như sống dậy, hồ nước gợi ra những cơn sóng nhè nhẹ. Nhưng khiến người ta thất vọng chính là sau đó lại không có cảnh tượng nào khiến người ta phấn khích.

Con cá chép nửa chết nửa sống quẫy vài cái rồi đứng yên, hoa sen rung rinh trong gió, không ngờ rung một lúc thì cánh hoa rụng hết sạch, đóa hoa héo rũ, cá chép lặn xuống.

Miêu Hàn Lượng: “.....”

Sao nó lại trông như thế này!

—–

Editor: Miêu Hàn Lượng belike:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play