Đây không phải lần đầu Giang Chước thấy trận pháp này, khi cậu 12 tuổi, có một phú thương giàu có đột nhiên chết bất đắc kì tử, nguyên nhân tử vong là lồng ngực bị toạc ra. Sư phụ dẫn cậu đi xem hiện trường, lúc ấy Giang Chước còn nhỏ, rất ấn tượng với khung cảnh máu tanh kia, trái tim phú thương nát bét, như thịt sống được trộn trong nhân bánh.
Sau khi tổ điều tra đặc biệt điều tra, phát hiện ra rằng cả nhà đó không ai là vô tội, để sớm đến ngày cùng nhau chia cắt di sản, họ đã cùng nhau bày ra kế hoạch giết người.
Giang Chước nhớ rõ sau khi chuyện này điều tra xong, sư phụ của cậu, cũng chính là trưởng môn phái Linh Hoa Hà Cơ nói với cậu: “Thấy không Tiểu Chước, đây là lòng người.”
Giọng nói của ông như mang theo ý cười, lại như ẩn chứa tình cảm kì quái nào đó: “Bản năng của con người chính là bất chấp theo đuổi dục vọng của mình, rất ít người hiểu được cần vừa vừa phai phải, rất đáng sợ, có phải không?”
Mùi máu tươi trong không khí chui thẳng vào mũi, luồng khí đen từ trận pháp, oan hồn trôi lềnh bềnh trên không, Giang Chước nhớ rõ biểu cảm của mình lúc ngẩng đầu nhìn Hà Cơ, nhưng hiện tại, cậu không nhớ kĩ những chuyện khác nữa.
“Ý gì cơ? Cả nhà bàn nhau để tôi chết?”
Giọng nói giật mình của Dương Tân Bảo ngắt đứt suy nghĩ của Giang Chước: “Ba già à, cho dù bình thường còn không tốt lắm, nhưng không đến mức vậy chứ?”
Dương Càn cũng có vô số thắc mắc, vội quát lớn: “Nói hươu nói vượn, sao có thể như thế được!”
Dương Tân Bảo: “Vậy ba nhìn lại bộ dáng bực mình của mình rồi nghĩ lại đi nào!”
Thời gian Giang Chước ở cạnh cha mình rất ít, lúc này nhìn hai cha con nhà này tương tác còn thấy rất thú vị. Hiển nhiên, dù là Dương Tân Bảo hay Dương Càn đều không nghĩ nhiều, bọn họ tự động tin tưởng nhau, tin rằng còn có chuyện phức tạp phía sau.
Cho nên chân tướng rốt cuộc là thế nào?
Giang Chước hơi trầm ngâm, chậm rãi hỏi: “Lúc trước mọi người có cùng chia sẻ một cái weibo hoặc bài viết gì đó không?”
Dương Càn ngẩn người, tự hỏi, chợt nghe người con nuôi Thái Khải nói: “À, có đấy.”
Anh nói: “Tháng trước lúc sinh nhật Tân Bảo, ba có đăng một cái viết chúc mừng, chúng tôi đều share.”
Giang Chước hỏi: “Chỉ một cái này thôi?”
Dương Tân Bảo nói: “À, đúng, nói thế tôi cũng có ấn tượng. Ba già ít khi đăng bài, bình thường không chơi weibo.”
Cậu ta nhớ lại lời của Giang Chước, nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ.... chuyện này liên quan đến bài đăng kia?”
Đầu óc Giang Chước luôn hoạt động rất nhanh. Ngay từ ban đầu, hơn đám người Vu Kế, cậu đã đoán được nguyên nhân Dương Tân Bảo ngất đi không phải do bị kinh hãi đến mức hồn phách xuất thể, mà là do quỷ quấn thân, lúc này mới đoán được do tà trận Ngũ chu phệ tâm.
Mà người nhà họ Dương nhìn qua không có xích mích, mà Dương Tân Bảo chỉ là một thanh niên 20 tuổi, vẫn còn là sinh viên, không có nguyên nhân gì cả nhà lại phải hợp tác xuống tay với cậu ta, lúc này cơ bản có thể loại trừ khả năng những người này bàn nhau hại người.
Một khi đã vậy, làm sao có thể khiến họ vô ý thức tạo thành thỏa thuận mà ngay cả chính mình cũng không biết?
Giang Chước lập tức nghĩ đến weibo hoạc wechat, trong tình huống này, share bài cũng là hình thức dễ dàng nhất. Hơn nữa trên thế giới ảo như Internet cũng không dễ truy tìm âm khí.
Giang Chước giải quyết chuyện này nhìn như đơn giản dễ dàng, nhưng tốc độ phản ứng, sức liên tưởng cùng năng lực phán đoán mà cậu dùng thì Vu Kế có cưỡi ngựa cũng không theo kịp. Đáng sợ nhất là, bản thân gã lại không nhận ra mà cứ oán hận bản thân vô tích sự vì sư môn không cho cơ hội.
Quả nhiên lời Dương Tân Bảo và Thái Khải chứng thực suy đoán của Giang Chước, cậu hỏi: “Điện thoại đâu, để tôi xem.”
Phong cách bức ảnh trong bài đăng của Dương Càn rất quen thuộc, Giang Chước cũng hay nhìn đến một số bài viết tương tự, đơn giản là ‘Nếu có bạn bè người thân sinh nhật vào tháng 6, chia sẻ bài viết này trong 5 giây có thể phù hộ người đó thân thể khỏe mạnh’, hình đăng kèm là một cái bánh kem sinh nhật, nhìn qua ngọt ngào ngon miệng.
Mấy người ở đây đều chia sẻ.
Giang Chước nhìn bài viết này, biểu cảm phức tạp, những người khác đều bất an nhìn cậu.
Dương Càn lớn tuổi, thật ra không quá hiểu biết chơi điện thoại, lần này chỉ là vui vẻ vì sinh nhật 20 tuổi của con trai, liền đăng một bài như vậy, không ngờ lại gây chuyện. Hắn không yên nói: “Giang, Giang thiếu, có chuyện gì sao?”
Giang Chước nói: “Lời không có vấn đề, nhưng hình ảnh thì có.”
Không biết vì sao, cậu cứ cảm giác phong cách của bức tranh này hơi quen. Giang Chước phóng to hình ảnh, đưa người nhà họ Dương xem, Dương Càn xem một hồi, nhìn thế nào cũng chỉ là cái bánh, đang không hiểu sao, Dương Tình ít tuổi nhất bỗng kinh ngạc nói: “Cái, cái, cái này sao đều là người chết?”
Mẹ Dương quở mắng: “Ơ hay con nói hươu nói vượn gì thế, người chết đâu ra?”
“Mẹ, mẹ đeo kính vào nhìn kĩ chút.” Dương Tình phóng to ảnh thêm một chút, chỉ cho bà nhìn: “Đây này, đây là mặt, đây là tay chân, bọn họ đều mặc đồ trắng, nếp may quần áo nhìn như trét kem.....”
Cô giải thích đi giải thích lại, mẹ Dương và những người khác vẫn mờ mịt, nhìn chằm chằm bức ảnh, khiến cô bé sốt ruột đến dậm chân.
Mẹ Dương cảm thấy mắt hơi hoa, dụi một chút, lại đeo kính lão viễn thị vào để nhìn kĩ, không nhịn được ‘Ôi chao’ một tiếng, vội ôm ngực, sợ đến biến sắc.
Trung tâm bức tranh này làm gì có cái bánh ngọt nào? Rõ ràng là một đống xác chết!
Bức ảnh này hẳn đã bị ai đó photoshop qua, lợi dụng nguyên lí khúc xạ ánh sáng để xử lí hình khối, nếu không nhìn kĩ, ai cũng sẽ nghĩ đó là một cái bánh kem bình thường, cẩn thận quan sát sẽ thấy không phải như vậy.
Dương Càn là người cuối cùng nhìn ra, chỉ thấy vô số bóng người mặc áo tang màu trắng vặn thành một đám, dính vào nhau đến mức khó lòng phân biệt, ánh mắt dại ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Cánh tay và vạt áo bọn họ vặn theo một tư thế kì quái tạo thành hoa văn bằng kem quanh chiếc bánh, chữ trên đó đâu phải chữ ‘Phúc’, con chữ màu đỏ kia rõ ràng là chữ ‘Điện’ trong tế điện (lễ tế).
Khi thấy rõ ràng, tuy đang giữa ban ngày, hắn cũng cảm thấy có luồng khí lạnh chạy thẳng vào tim, run giọng: “Cái này.... Sao lại như thế?”
Những bài viết kiểu này không ít, nhưng cả nhà này trúng chiêu bởi vì có thể họ đã có hai tầng nguyền rủa chồng lên nhau.
Đầu tiên có kẻ muốn nhờ vào trận pháp Ngũ chu phệ tâm để hại bọn họ, nhưng hẳn kẻ này học nghệ không tinh, hoặc kế hoạch không chuẩn gì đó nên chọn sai phương pháp. Trận pháp này cần vài người đạt được thỏa thuận mới có hiệu lực, thế nên về sau không tiến hành được.
Kế hoạch vốn đã gác lại, nhưng lại tòi ra một bài viết như vậy, bức ảnh đại diện cho nguyền rủa, hiệu lực cũng không quá lớn, người thường sau khi chia sẻ cũng lắm là mất chút tiền hoặc ốm nhẹ một thời gian, nhưng đến lượt Dương Tân bảo lại thành nguy cơ mất mạng.
Mặc kệ nói thế nào, bức ảnh này là ai làm ra, làm thể nào truyền ra, đều cần điều tra để tránh chuyện tương tự xảy ra. Nhưng cái đó nói sau, đầu tiên phải giải quyết chuyện tình của nhà họ Dương.
Giang Chước hỏi: “Gần đây ông chủ Dương có đắc tội ai không?”
Trước khi cậu hỏi, Dương Càn đã nghĩ về vấn đề này rồi —- rốt cuộc ai muốn dùng thủ đoạn tàn ác âm hiểm như vậy để hãm hại Dương Tân Bảo? Người kia làm chuyện này thì được chỗ tốy gì?
Việc buôn bán hay theo phương châm hòa khí phát tài, bình thường khi gặp người khác, tối thiểu ở mặt ngoài vẫn giữ khuôn mặt tươi cười khách khí chào đón, trừ những cạnh tranh không thể thiếu trong kinh doanh, bình thường hắn rất ít gây thù chuốc oán. Nếu thật sự muốn nói đắc tội ai.... thì đó là Giang Chước.
Đương nhiên suy nghĩ này chỉ hiện ra để tự giễu bản thân chút thôi, Dương Càn sẽ không nói ra. Giang Chước lại như đọc được suy nghĩ của hắn, nhìn một cái, bổ sung: “Không cần tính tôi vào. Tôi có muốn giết cả nhà mấy người cũng không dùng sai pháp thuật.”
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không chọn được ai thích hợp. Hiên tại con nhện lớn kia vẫn đang nằm trong ngực Dương Tân Bảo, không ngừng hấp thụ tinh nguyên, cái bụng ngày càng phồng, càng trì hoãn thì nó lại càng hút được nhiều, trong phòng đầy khí đen.
Cho dù chỉ là ảo giác, khung cảnh này cũng quá đáng sợ.
Dương Càn thăm dò hỏi: “Giang thiếu, tạm chưa đề cập đến ai muốn hại Tân Bảo, nhưng con nhện này hẳn là tà vật? Ngài xem có cách nào thu phục nó không, miễn để nó lại đi hại người....”
Giang Chước trầm ngâm: “Không phải tôi không muốn ra tay, mà con nhện này đã gắn chặt với mạch máu của Dương Tân Bảo, nếu giết nó thì cậu nhà cũng không sống được.”
Giải thích của cậu làm người nhà họ Dương cả kinh, cũng dần hiểu chuyện này khó giải quyết, Dương Tân bảo chán nản nói: “Người với người so với nhau thật là tức chết, cùng bị nhện bò lên người, sao Spider Man lại không bị như vậy.”
Giang Chước liếc mắt: “Nhện tinh thì là như vậy đấy.”
Dương Tân Bảo: ”....”
Hình như đại sư đang nói trêu cậu ta? Đại sư này nhìn mặt không dính khói lửa nhân gian, hóa ra còn biết trêu người khác!
Dương Càn vừa muốn cứu đứa trên ngốc nghếch của mình, vừa chỉ muốn bóp chết cậu ta.
“Thế này đi.” Giang Chước liếc qua gương mặt mấy người trong phòng, ra quyết định: “Không thể giết chết con nhện thì ép nó tự sát là được. Dương tiên sinh, mọi người dọn sạch bốn góc phòng đi, đừng để vật gì trong phòng.”
Dương Cản cảm thấy mình đang nằm mơ, hắn không nghe nhầm chứ? Ép con nhện tự sát? Phải bất hạnh đến thế nào mới có thể khiến một con nhện không muốn sống nữa? Không bắt được côn trùng ăn? Không thể phun tơ? Hay tám chân đều bị cắt?
Trong lòng hiện lên đủ loại suy nghĩ, nhưng tay Dương Càn không chậm chút nào, hắn theo ý Giang Chước, tự tay dọn những món đồ trong phòng.
Mẹ Dương còn hơi lo lắng, cẩn thận hỏi han: “Giang thiếu....Nếu con nhện tự sát thì Tân Bảo sẽ không sao đúng không?”
Nghe thế, Giang Chước đảo mắt, trả lời: “Đúng, nếu dùng cách này, người chết là kẻ thi triển pháp thuật này.”
Mẹ Dương vừa nghe có người chết liền hết hồn, nhưng dù sao thì so sánh với hung thủ hại người, con trai của bà đương nhiên quan trọng hơn, hơi hé môi, nhưng cũng không nói gì.
Rất nhanh, các đồ vật linh tinh bị dọn đi, không gian trở nên thoáng hơn.
Mọi người đều đứng một bên, trông mong nhìn Giang Chước, Giang Chước chắp tay đi vài vòng, âm thầm tính toán phương hướng, bỗng dừng lại, lấy ra một lá bùa, dùng đinh bạc ghim xuống mặt đất. Cây đinh bạc dài khoảng một ngón tay, bị Giang Chước nhẹ nhàng vung lên, cắm xuống đất, gắn chặt lá bùa xuống mặt sàn.
Dương Tân Bảo ngồi trên xe lăn ở giữa căn phòng, tò mò nhìn hành động của Giang Chước, khi thấy một màn này, cậu ta kinh ngạc mở to mắt nhìn, cảm giác như có phim võ hiệp đang diễn ra ngay trước mặt.
Con nhện trong ngực Dương Tân Bảo bất an xoay vài vòng, sau khi Giang Chước ghim xuống năm cây đinh ở các hướng, bên ngoài lá bùa lóe lên ánh sáng trắng, một trận pháp khác bao quanh Ngũ chu phệ tâm trận. Tuy không nhìn rõ nhưng năm người trong phòng cảm giác trong lòng run lên, cảm giác như những chiếc đinh kia cắm vào lòng mình.
“Tri chu thổ xuất ti, phi trùng tụ thành huyết. Ánh nhật trương võng la, già thiên diệc hà biệt.”
Giang Chước nhìn con nhện có chút không an ổn kia, thong dong nói: “Con nhện giăng tơ để đi săn, mạng nhện càng lớn thì càng bắt được nhiều con mồi. Tuy nhiên nó không phải con người, không biết rằng ăn nhiều sẽ nghẹn chết —- đưa cho tôi một li nước.”
Câu cuối đột nhiên chuyển chủ đề, Dương Tân Phong đứng gần bàn nhất sửng sốt, vội vàng đổ đầy một li nước, cẩn thận đưa Giang Chước. Cậu tiếp nhận, cũng không nhìn, hất thẳng về phía Dương Tân Bảo.
Có kinh nghiệm lúc vừa rồi, Dương Tân Bảo chắc chằng nước này chẳng rơi đến đầu mình nhưng vẫn nhắm mắt lại theo bản năng, hơi co người, xung quanh bỗng truyền đến âm thanh hít khí của người nhà. Cậu ta tò mò bèn mở mắt ra nhìn, thấy được một khung cảnh có một không hai.
—– li nước bị Giang Chước hất thẳng lên người con nhện, laị giống như có một tấm màng mỏng che chắn, không dính lên thân thể con côn trùng xấu xí này, ngược lại xuôi theo tấm mạng nhện, lan ra bốn phía.
Trong phút chốc, cảm giác như căn phòng sáng sủa hơn không ít, âm khí biến mất!
Làn nước bọc một lớp mỏng màu mạc bên ngoài tấm mạng nhện, mạng nhện sáng lên, vô số hạt nước nhỏ lơ lửng trong không trung, xung quanh hiện lên một tầng sương mù nhàn nhạt, trước đó, không ai ngờ một tấm mạng nhện có thể thơ mộng mĩ lệ đến vậy.
Con nhện vừa cảnh giác vì li nước của Giang Chước cũng bị mê hoặc bởi khung cảnh này, những cái chân cuộn lại, lười biếng tựa vào ngực Dương Tân Bảo, không hấp thụ tinh khí nữa, giống như muốn hưởng thụ một chút. Như vậy thoạt nhìn qua trông nó không có chút lực công kích nào, một tay có thể bóp chết, Dương Tân Bảo trừng mắt, hơi cử động tay theo bản năng, bị Giang Chước nhẹ nhàng nhắc: “Đừng nhúc nhích.”
Cậu ta phục hồi tinh thần, thành thật ngồi thẳng.
Nhìn cảnh tượng thần kinh này, những khán giả đến từ nhiều thế giới khác nhau, kiến thức rộng rãi cũng không khỏi bị hấp dẫn;
[ Trời ạ, tấm mạng nhện này đẹp quá, tôi thế mà lại thích nó! ]
[ Mịe, thích +1, không chỉ thích, tôi còn muốn thử lên đấy nằm xem sao. ]
[ Mấy chị em phía trên đúng là ngốc nghếch, tôi thiết thực hơn các người, không thích mạng nhện đâu, tôi muốn ôm chủ kênh đi. ]
[ Hứ! Bạn yêu cứ mơ đi! ]
[ Nhưng tôi thấy hơi kì quái, chủ kênh muốn ép con nhện tự sát mà? Vậy vì sao anh ấy đối xử với nó tốt vậy, trang trí mạng nhện của nó thành thật đẹp. ]
Thấy vấn đề này, cũng có nhiều người bắt đầu suy đoán:
[ Đoán nhẹ, có phải chủ kênh định đối xử với con nhện thật tốt, khiến nó yêu anh ấy sâu đậm, sau đó lại vô tình cự tuyệt nó, làm cho nó không còn lưu luyến thế gian, đau khổ đến tự sát —- à, mà con nhện này đực hay cái? ]
Suy đoán này quá mức kinh dị, khiến cả phần bình luận đều là sự im lặng đầy sợ hãi:
[..... ]
[.... Tui chỉ hỏi xíu thôi, bạn nói lời này có nghĩ đến cảm giác của Xuyên ca không? ]
Bình luận thảo luận về nhiều thứ, nhưng quên mất rằng năm cây đinh cố định lá bùa cũng có tác dụng riêng.
Chỉ thấy Giang Chước lui về sau hai bước, tay nhẹ nhàng vung lên giữa không trung, dường như có một bánh răng vô hình nào đó được khởi động, chậm rãi vận hành, Dương Càn nhìn quanh, đột nhiên thét lên một tiếng kinh hãi.
Chiếc đinh gần hắn nhất đột nhiên tuôn ra rất nhiều tiền!
Bản thân hắn tuy yêu tiền nhưng không đến mức vì nó mà mất đi lí trí, nhưng cảnh tượng trước mắt vô cùng kinh người. Vô số đồng tiền màu vàng tuôn ra từ mặt đất, phun đến tầm cao bằng người rồi rơi xuống mặt đất, tạo ra âm thanh ào ào, dần dần thành đống.
Dưới ánh đèn, những đồng tiền lóe lên ánh vàng, hòa cùng ánh bạc của mạng nhện, khiến người ta mê mẩn.
Không chỉ Dương Càn, những người khác của Dương gia đều nhìn thẳng. Dù nhà bọn họ cũng có thể coi là giàu có, nhưng cũng chưa từng nhìn qua chuyện nào thế này. Nếu không phải Giang Chước đang chắp tay sau lưng lãnh đạm đứng đó, nhắc nhở bọn họ tất thảy là pháp thuật, có người chắc chắn nhịn không được mà nhào đến.
Con nhện đứng lên trên mạng nhện, nhìn xung quanh.
Tiền rơi trên mặt đất càng ngày càng nhiều, tràn tới chân bọn họ, mọi người lui về sau, Dương Tân Phong không nhịn được dùng chân đẩy chút, nhưng đẩy vào khoảng không. Hóa ra đám tiền có thể phát ra tiếng leng keng này đều là ảo ảnh.
Không biết vì sao, trong lòng anh ta trống không, dường như có cảm giác phiền muộn đột nhiên nổi lên.
Lúc này em gái Dương Tân Bảo Dương Tình đã cúi đầu than thở, Dương Tân Phong nhìn theo, thấy ở bên cạnh chiếc đinh tuôn ra tiền có một cái bàn bày đầy đồ ăn ngon. Ánh mắt Dương Tình nhìn vào chiếc cheesecake đang tỏa hương thơm ngọt, tuy không hợp tình hình lắm, nhưng cô bé không khống chế được cơn thèm ăn của mình.
Tất cả những cây đinh đều phát huy tác dụng, không chỉ có tiền tài mĩ thực, còn có rượu mạnh cùng giai nhân, lăng la lệ cảnh, tưởng như những thứ đẹp đẽ quý giá nhất trên thế gian bày ra đó, lại hóa thành làn khói, lan về phía mạng nhện.
Con nhện bắt đầu bất an, chần chừ trên tấm mạng, tựa hồ do dự không biết đi hướng nào.
Ngón tay Dương Tân Bảo bất giác nắm chặt, trán lấm tấm mồ hôi. Con nhện lúc này còn chưa hoàn toàn xuống khỏi ngực cậu ta, mỗi bước đi của mấy cái chân dài ngoằng kia như dẫm nát lòng cậu ta. Trong khoảng thời gian ngắn, cậu ta cảm thấy hình như mình điên rồi, thế mà cảm nhận được cảm xúc của một con côn trùng, thậm chí nghĩ mình chính là con nhện kia.
Trước đó, mạng nhện là do con nhện bện ra, người là con mồi của nó, nó hoàn toàn có thể tự do qua lại, chiếm vị trí chủ đạo.
Nhưng cho dù là người hay nhện, điểm cuối của tự do là một chứ ‘tham’, có tham thì có cầu, có cầu thì có cầu cũng không được, cầu không được tâm sẽ sinh oán hận, từ đó, sao còn có thể vui vẻ tự tại?
Dương Tân Bảo cảm thấy mình như phát điên, cậu ta cố thủ trong tấm mạng của mình, không ngừng chần chừ lưỡng lự, cái gì cũng muốn, nhưng có được càng nhiều thì mất đi cũng càng nhiều.
Phồn thịnh, hoang vu, phá hủy, sụp đổ —– đời người sao có thể chịu nổi.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lại chợt nghe bên tai có giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Võng thành tuy phúc kỷ, võng bại hoàn họa nhĩ.....”
Âm thanh ấy không biết truyền từ đâu đến, xuyên qua lớp lớp phồn hoa rách nát, đánh thẳng vào tim cậu ta: “Nhập diễn sâu quá, còn chưa tỉnh lại sao?”
Dương Tân Bảo đột nhiên cả kinh, đầu như được gội rửa, rõ ràng sáng suốt vô cùng, cậu ta mở to mắt, thấy mấy cây đinh bạc bay vụt lên, đánh vào tường, tấm bùa hóa thành tro tàn, mà lớp tơ nhện trùng trùng điệp điệp đã không còn thắt vào nhau nữa mà vòng về, như muốn cuốn lên người con nhện.
[ Nhìn kìa, nhìn tấm mạng nhện! Con nhện sắp bị mạng của nó siết chết! ]
[ Hóa ra đây là cách tự sát của nó sao? Cảm giác huyền học của Trái Đất cổ thật vi diệu. ]
[ Vừa rồi nói con nhện tự sát thành công là Dương Tân Bảo sẽ được cứu, người chết là người hại cậu ấy đúng không? ]
[ Nói cách khác thành bại thế nào xem một khắc cuối cùng này! ]
Dương Tân Bảo thấy tình hình như vậy, nhất thời cả kinh, bản năng muốn trốn tránh, cánh tay lại bị Giang Chước giữ chặt: “Đừng nhúc nhích.”
Bàn tay giữ lấy cậu ta dùng lực ổn định mà vững chắc, mang theo cảm giác đáng tin cậy, khiến cõi lòng bối rối của Dương Tân Bảo bình tĩnh lại.
Tơ nhện từng vòng từng vòng cuốn lấy con nhện, quá trình này diễn ra nhanh chóng, ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Dương Tân Bảo —- trừ Giang Chước.
Cậu không chú ý nhiều đến con nhện, một tay vẫn giữ tay Dương Tân Bảo, ánh mắt hơi đăm chiêu tựa như đang xuất thần, nhưng khóe mắt lại đang quan sát mỗi người ở đây.
Ngay lúc toàn bộ tợ nhện cuốn lại, đang sắp thắt chặt, bỗng có bóng người nhào đến, bổ vào người Dương Tân Bảo!
Dương Tân Bảo ngẩng đầu lên theo bản năng, vừa lúc đối mặt với người kia, kinh ngạc phát hiện đó là người con nuôi của cha già nhà mình, cũng chính là anh nuôi của cậu ta, Thái Khải.
——
Lời tác giả: Mấy câu thơ Giang Chước đọc đều đến từ [ Tri chu dụ ] của Tô Chửng ở thời Đường.
Linh cảm của vụ án này đến với tôi từ mùa hè năm ngoái, không biết mọi người có gặp hay không, vào ngày của mẹ, nhiều người đăng cái ảnh một bức tượng phật, nói để phù hộ mẹ sống lâu trăm tuổi.
Bản thân tôi ít đăng bài, nhưng thường hay lướt xem, lúc thấy bức ảnh kia cảm thấy sắc thái bức tượng phật kia thật u ám, không thấy vui mừng, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Sau vào buổi chiều hôm ấy, một người bạn học của tôi bảo, cái tượng phật đấy không phải để phù hộ người khác, mà là một vị thần tà ác gì đó, sẽ mang đến bệnh dịch các thứ, lúc đó có nhiều người không biết, còn share bức ảnh kia.
Đương nhiên cũng không nghe thấy có ai gặp chuyện không may, nhưng tôi cảm thấy chuyện này thật thiếu đạo đức, nếu tôi thực sự share cái ảnh đó, dù tôi là người tin khoa học, cho rằng thần thánh gì đó chỉ là suy nghĩ của con người tạo ra mà thôi, thì trong lòng vẫn sẽ vô cùng hoảng hốt. Dù sao thì tin tức tên mạng nên cẩn thận xem xét chút.
Chuyện này tôi vốn muốn viết trong bộ [ Phong thủy sư là võng hồng ], sau lại viết vào bộ này, thôi, xem như Tiểu Chước chia sẻ chút việc với Tiện Ninh đi he he he.
——-
Editor: Hức bài thơ và nhà thơ kia mình tìm khắp nơi không biết là ai, mọi người đọc tạm Hán Việt nha, chỉ cần biết sơ sơ là nó viết về con nhện là được rùi.
Vụ chia sẻ ảnh này cũng làm mình khá lạnh người, mình là một người khá tâm linh, cũng hay chia sẻ xoài thần thìa thần trên facebook, đặc biệt trong thời điểm gần thi lúc trước. Bây giờ chắc mình phải nhìn kĩ trước khi share thôi, cả nhà cũng nên cẩn thận chút, lỡ lại như cái bánh kem kinh dị này thì ghê lắm.
Bộ [ Phong thủy sư là võng hồng ] là một bộ khác cùng tác giả, cũng là truyện đam mĩ linh dị thì phải, mình chưa đọc mà chỉ kiếm được tên trên wikidich, Tiện Ninh, cả họ và tên là Hạ Tiện Ninh là công bộ đó, là cảnh sát hay sao ý?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT