Những thiếu niên ở tuổi này đều có ít hoặc nhiều đam mê với anh hùng, xem phim hành động hoặc điệp viên các thứ đều có thể khiến chúng nhiệt huyết sôi trào, nhưng hiện tại xem ra, mấy thứ đánh đấm linh tinh đó sao có thể mạo hiểm kích thích như hiện trường bắt quỷ thế này!
Cực kì trâu bò!
Ngô Trạch gãi gãi đầu, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nói với Giang Chước: “Cảm ơn, cảm ơn thầy Giang.”
Ánh mắt ba người còn lại sáng ngời, gật đầu như giã tỏi, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Giang Chước bình tĩnh nói: “Không cần cảm tạ, không thu đồ đệ, không giải thích chuyện vừa rồi đâu.”
Bốn đứa nhóc: “……”
Bản thân Vân Túc Xuyên hay đi hại người, không quan tâm nhiều thứ, nhưng mỗi khi nghe Giang Chước tùy tiện nói gì đều có thể khiến hắn vui vẻ, cười hỏi: “Các bạn học khác của mấy cậu đâu? Thằng nhóc gọi La Dương có đây không?”
Triệu Tử Hàng sửng sốt: “La Dương? Cậu ta không về nhà sao? Không có bạn học nào khác, chỉ có bốn chúng em thôi.”
Giang Chước và Vân Túc Xuyên trao đổi ánh mắt. Tối nay, sau khi tòa nhà dạy học khóa cửa mà bọn họ xuất hiện ở nơi này không phải trùng hợp, là đặc biệt tới để tìm La Dương. Bởi hôm nay tiết cuối vào buổi tối là của Giang Chước, khi cậu về nhà đã hơn 10 giờ tối, chủ nhiệm lớp Phương Cương, hỏi khi Giang Chước đi dạy có thấy La Dương hay không, nói sau khi tan học La Dương không về nhà, người dì Vương Thông Mẫn của cậu ta đang gọi khắp nơi để tìm người.
Vì chuyện Đặng Nhất Hàm, Giang Chước sau khi nghe được liền không yên lòng, nhờ Phương Cương tra xét ngày tháng năm sinh trong danh sách học sinh, tính cho La Dương một quẻ, quẻ ra rằng ‘ở phía Tây Nam đụng phải bạn bè, bị lạc đường’, nghĩa là cậu ta căn bản không ra khỏi trường học, vị trí ước chừng ở hướng Tây Nam, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến bạn bè bạn học.
Giang Chước dựa theo gợi ý này mà đến, thế nhưng không tìm ra La Dương mà còn cứu được bốn thằng nhóc này.
Hiện tại Triệu Tử Hàng vô cùng sùng bái Giang Chước, sau khi nói xong còn sợ cậu không tin, lại giải thích thêm: “Vì cô Vương Bái…. Vương Thông Mẫn là dì của La Dương, cô vốn dĩ không thích Đặng Nhất Hàm, chúng em không dám cho cô biết nên không nói trong lớp.”
Ngô Trạch cũng xen mồm bợ đỡ: “Ban đầu Trần Kính Phi bảo cũng tới với bọn em, nhưng đợi mãi không thấy cậu ta đến nên chỉ còn bốn chúng em.”
Vân Túc Xuyên đến chỗ ngồi bên cạnh La Dương, vốn định tìm một đồ vật gì đó của cậu ta để tìm người theo hơi thở, kết quả vừa đi qua, một đồ vật bay từ người hắn ra, sáng lên.
Giang Chước nhìn lại, phát hiện đó là một chiếc gương nhỏ bằng lòng bàn tay trên bàn học, mặt gương phát ra ánh sáng bàng bạc. Cậu biết đó là một pháp khí Vân Túc Xuyên mang theo bên mình tên ‘Linh Giám’, chỉ khi cảm nhận được âm khí tử khí mới phát cảnh cáo, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Có mấy tờ gì đó …. không phải ở chỗ ngồi La Dương.”
Cùng bàn La Dương là vị trí trống không của Đặng Nhất Hàm, Vân Túc Xuyên dựa theo ánh sáng của Linh Giám để tìm, nhấc ghế của Đặng Nhất Hàm lên. Đồ dùng của trường học này không tồi, bàn học đều được đóng từ gỗ với khung sắt, hai bên ghế tựa còn có tay vịn. Trong tay vịn trống, vốn bị các tấm gỗ bịt lại, nhưng học sinh chơi đùa không tránh khỏi va chạm, qua vài khóa học, không ít tấm gỗ ở đó đều bị rơi ra.
Giang Chước thấy Vân Túc Xuyên ngồi đó nghiên cứu một hồi, từ chỗ trống giữa tay vịn lấy ra mấy tờ giấy vụn.
Linh Giám lóe lên ánh sáng trắng rồi nhanh chóng tắt dần, nghĩa là hắn đã tìm đúng vị trí.
Lỗ hổng ở ghế tựa không phải mới có ngày một ngày hai, học sinh ngứa tay chán đời không có gì làm hẳn đã tìm ra được chỗ bí ẩn này, từ vỏ kẹo, ruột bút cũ đến thư tình, muốn cái gì có cái đó —– mà những tờ giấy Vân Túc Xuyên lấy ra, là những mảnh được xé xuống từ nhật kí của Đặng Nhất Hàm.
Cuốn nhật khí chỉ còn một nửa đã được Giang Chước tìm thấy trong ngăn kéo của Đặng Nhất Hàm, lúc đó những chỗ có chữ đều bị xé hết, chỉ còn lại những trang trống không. Giang Chước cũng Vân Túc Xuyên lật tìm nửa ngày không ra cái gì. Không ngờ một phần bị xé đi kia lại bị nhét ở đây!
Vân Túc Xuyên không cho Giang Chước chạm vào, từ một đống đồ vật linh tinh mở ra những trang nhật kí của Đặng Nhất Hàm.
Giang Chước nửa ngồi xổm bên người hắn, thấp giọng nói: “Trên giấy là nét bút dương, khi Đặng Nhất Hàm viết thì còn sống, nhưng Linh Giám nhận ra tử khí trên giấy, nghĩa là khi Đặng Nhất Hàm viết một ngày nào đó trong đây, dương thọ cũng sắp hết.”
Sự tình liên quan đến án mạng, khi cậu nói chuyện sát đến rất gần, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai Vân Túc Xuyên, hơi ngứa. Vân Túc Xuyên lưu luyến xúc cảm này, không kìm lòng được nâng tay, muốn chạm vào tóc Giang Chước, lại nghĩ tay vừa moi đồ từ trong ghế, không quá sạch sẽ vì thế lại buông xuống.
Hắn nói: “Cậu nói có đạo lí, cậu xem mấy thứ này trước đi, tôi đi tìm La Dương.”
Giang Chước: “Cũng được.”
Lấy trình độ của hai người họ, quẻ tượng sẽ không sai lầm, La Dương hẳn sẽ ở ngay trong trường học, Vân Túc Xuyên tùy tiện lấy một cuốn sách trên bàn cậu ta, Giang Chước dựa vào ánh sáng đèn điện, chậm rãi nhìn những tờ nhật kí được gom lại trên tay. Cậu hỏi mấy học sinh kia: “Mấy em xem đây có phải chữ Đặng Nhất Hàm không?”
Tuy không thân thiết, nhưung bài thi của Đặng Nhất Hàm không ít lần bị giáo viên bày ra làm gương xấu, mấy người Ngô Trạch đều biết, sau một phen xem xét đều tỏ vẻ đúng vậy.
Giang Chước gật đầu, bắt đầu lật xem.
Chữ Đặng Nhất Hàm xiêu xiêu vẹo vẹo, rõ ràng không phải không đủ chỗ, nhưng vẫn chen thành một đám, giống như đã bị kinh hách lớn. Trên này nói là nhật kí của cậu, nhưng thật ra số từ ngữ cũng ít ỏi, không có nhiều nội dung liên quan đến cuộc sống lắm. Cứ như vậy, trong bản ghi chép, ba chữ ‘Trần Kính Phi’ xuất hiện với tần số cao vô cùng nổi bật.
“Ngày X tháng Y năm Z, hôm nay Trần Kính Phi giảng cho mình hai đề thi, nhưng mình nghe không hiểu, có thể cậu ấy cũng biết rằng mình rất ngốc, về sau sẽ không bao giờ sẵn lòng giảng bài cho mình nữa.”
“Ngày X tháng Y năm Z, ở công viên Lí Bính gần nhà mình gặp Trần Kính Phi, cậu ấy lại giảng bài cho mình, còn cho mình mượn bài tập để xem. Mình nói mình không cố tình nghe lén cô Vương nói chuyện điện thoại, cậu ấy tin, cậu ấy là người tốt.”
“Ngày X tháng Y năm Z, khi học tiết thể dục, Trần Kính Phi hỏi mình có muốn vào nhóm của bọn họ không, nhưng những người khác không muốn. Hình như Triệu Hiểu Nghiên đang hẹn hò với Trần Kính Phi, ngày nào cậu ấy cũng đưa Triệu Hiểu Nghiên về nhà, mình ở công viên chờ không thấy cậu ấy.”
…….
Chữ viết Đặng Nhất Hàm vốn không quá rõ ràng, trên đó màu bút gì cũng có, giấy lại nhăn nhúm, Giang Chước cũng tốn chút sức lực để đọc được những lời này. Nhất là năm chữ ‘cậu ấy là người tốt’, sau khi viết ra lại bị gạch đi, Giang Chước xem nửa ngày mới nhận ra. Cậu phát hiện ngày câu ‘cậu ấy là người tốt’ được viết dùng bút chì than màu xanh lam, mà nét gạch lại là bút đỏ, vì thế lập tức tìm ở phía sau, quả nhiên thấy một ngày nhật kí được viết bằng màu đỏ —-
“Ngày X tháng Y năm Z, mình nghe thấy Trần Kính Phi nói với Triệu Hiểu Nghiên mình thật đáng ghét, đồ dối trá!”
Tay Giang Chước hơi dừng lại, không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy ba chữ ‘đồ dối trá’ đỏ tươi có vài phần ghê người.
Ngay từ đầu Trần Kính Phi muốn có cảm giác ưu việt trong tâm lí, giống như khi đối xử với Trương Sân Sân, cũng giả nhân giả nghĩa ban ân cho Đặng Nhất Hàm, cuối cùng lại cười nhạo sau lưng cậu, còn khiến Đặng Nhất Hàm nghe được.
Như vậy còn không bằng những học sinh tẩy chay cười nhạo cậu từ đầu. Giang Chước có thể hiểu cảm giác của Đặng Nhất Hàm, chỉ sợ với cậu mà nói, Trần Kính Phi giống như đưa tới một chai nước mát lạnh trong ngày hè oi ả, khi cầm trong tay thấy khoan khoái mát mẻ, vội mở ra, lại phát hiện bên trong đã thiu từ lâu.
Giang Chước ở một bên nghiêm túc xem manh mối, nhóm người Ngô Trạch trong phòng học không dám đi ra ngoài, lại không tiện quấy rầy cậu, chỉ ở một bên khe khẽ thì thầm.
Ngô Trạch nhỏ giọng: “Chuyện này tôi có thể chém gió cả đời! Siêu trâu bò, cứ như vừa vào một bộ phim 3D ấy!”
Triệu Tử Hàng tức giận nói: “Cậu chém cái gì? Việc này phải giữ bí mất biết chưa! Lát nữa chúng ta phải chủ động bảo thầy Giang rằng không nói ra ngoài, nếu không lỡ bị xóa trí nhớ linh tinh thì sao?”
Ngô Trạch vốn muốn cười nhạo cậu ta đọc quá nhiều tiểu thuyết, cuối cùng nghĩ lại chuyện kì diệu vừa rồi, lời nói tới miệng lại nuốt về, bơ phờ đồng ý.
Cao Vĩ lén nhìn Giang Chước, nhỏ giọng: “Tuy vậy nhưng thầy Giang trông không giống mấy ông đạo sĩ trừ yêu lớn tuổi trong sách, lần trước thấy thầy ấy để lộ công phu ở trên lớp suýt dọa tôi nhảy dựng.”
Ngô Trạch cũng nhìn theo, Giang Chước hơi cúi đầu, sườn mặt được phủ một quầng sáng nhợt nhạt, đường cong gương mặt cũng được ánh sáng làm mềm mại, thoạt nhìn trẻ đi vài tuổi, văn nhã thanh tú, nếu không phải tận mắt thấy vài lần, rất khó để người ta liên hệ cậu cùng với nghề nghiệp cậu làm.
Ngô Trạch không nhịn được thở dài, phiền muộn sờ sờ cánh tay mình: “Vất vả lắm tôi mới tập được chút cơ thế này, để trông cường tráng tí. Tôi cứ nghĩ đàn ông con trai trông cường tráng mới ngầu.”
Nói mấy câu, Vân Túc Xuyên cũng rất nhanh trở lại tay còn đang đỡ một người, là La Dương.
Giang Chước đứng dậy nghênh đón: “Sao vậy?”
Vân Túc Xuyên thả người xuống, thực ra La Dương không ngất xỉu, chỉ là sắc mặt rất khó coi, bước chân yếu ớt, như bị kinh hãi quá mức.
Vân Túc Xuyên ngồi xuống bên cạnh, tùy tay lấy một cuốn sách phẩy phẩy: “Cậu ta bị ai đó nhốt trong WC góc bên kia, khi tôi tìm đến còn tưởng tôi là quỷ, còn lại không có chuyện gì.”
Giang Chước cười như không cười liếc nhìn Vân Túc Xuyên, như đang hỏi hắn ‘Chẳng lẽ lại không phải’.
Vân Túc Xuyên trừng mắt.
Trong lớp 11-7, bình thường hai người có nhân duyên kém nhất, một là Đặng Nhất Hàm, người còn lại chính là La Dương. Đặng Nhất Hàm là vì ba ngồi tù, học tập không tốt lại bị giáo viên trù dập, còn La Dương, nguyên nhân lớn khiến cậu không được mọi người yêu quý chính vì dì nhỏ của cậu Vương Thông Mẫn.
Cha mẹ La Dương li hôn từ khi cậu còn nhỏ, cậu bị đưa cho bên ngoại. Nhưng sau đó mẹ La Dương tái hôn sang nước ngoài, không tiện đưa cậu đi cùng, nên đã phó thác cậu cho em gái nuôi nấng, mỗi tháng gửi tiền nuôi con cho Vương Thông Mẫn.
Trong lớp ai cũng biết quan hệ của hai người. Bọn họ không thích Vương Thông Mẫn đã nóng tính còn hay mách phụ huynh, nhưng không dám trêu vào, mà tính cách La Dương lại không giống với dì nhỏ cậu ta, ôn hòa trầm mặc hơn nhiều, tự nhiên trở thành đối tượng bị các học sinh khác giận chó đánh mèo.
Ngô Trạch và Triệu Tử Hàng hay là mục tiêu mắng mỏ của Vương Thông Mẫn, cũng không thích La Dương, nhưng sau khi trải qua chuyện Đặng Nhất Hàm, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng bọn họ cũng mơ hồ nhận ra gì đó.
Sau một chút do dự, Triệu Tử Hàng cào tóc, mất tự nhiên gọi La Dương một tiếng: “Này, sao cậu lại bị nhốt trong WC, ai nhốt cậu vào?”
La Dương ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Hàng, ánh mắt hơi cổ quái, Triệu Tử Hàng không khỏi lui về sau một bước, ấp úng: “Cậu nhìn tôi thế làm gì? Tôi có làm đâu?”
La Dương trả lời: “Tôi không biết ….. Tôi không biết là ai, tôi không nhìn thấy.”
Vân Túc Xuyên nhìn cậu ta, chậm rãi hỏi: “Có nghe thấy tiếng nói chuyện không?”
La Dương: “Hôm nay em trực nhật, trực xong em thấy đau bụng, vào WC, trong WC có mỗi em thôi, sau đó khi em rửa tay xong định đi ra thì không ra được.”
Ngô Trạch kinh ngạc: “Sao cậu không hét lên?”
Vân Túc Xuyên nói: “Chỗ thằng nhóc này bị nhốt là ở đầu hẻo lánh nhất của hành lang, có hét cũng không ai nghe thấy. Giống như mấy thằng nhãi con các cậu, nếu hôm nay không phải phúc lớn mạng lớn gặp mấy anh đến tìm La Dương, bây giờ chắc đang ngồi bên cầu Nại Hà húp canh rồi.”
Triệu Tử Hàng đỏ mặt, nói: “Chúng, chúng em sai rồi.”
Hai học sinh khác cũng nhận sai, Ngô Trạch đứng sau bọn họ, lén nhìn Vân Túc Xuyên, chưa nói gì.
“Được rồi, có chuyện gì mai nói.”
Giang Chước cầm di động đi tới, nói với nhóm người Ngô Trạch: “Chủ nhiệm lớp mấy đứa đang ở dưới lầu, nhanh đi xuống đi, nên về kí túc xá thì về kí túc xá. La Dương, em cũng đi, thầy Phương bảo sẽ đưa em về nhà.”
La Dương ngoan ngoãn đồng ý, Triệu Tử Hàng lại hỏi: “Cô giáo Vương không đến đón cậu sao?”
La Dương lắc lắc đầu.
Lại nói đến chuyện này, Giang Chước cũng có chút buồn bực, ban đầu cậu nhận được tin bởi Vương Thông Mẫn gọi điện thoại cho Phương Cương, nói La Dương chưa về nhà, mới bắt đầu đi tìm người. Kết quả người thì tìm được, cậu vừa liên hệ Vương Thông Mẫn, bên kia lại không tự đến đón mà bảo để Phương Cương đưa đứa trẻ về. Tuy ngữ khí không quá khách khí, Phương Cương tính tình tốt nên vẫn đồng ý.
Giang Chước hỏi: “Cô Vương bận chuyện gì khác sao?”
Đầu bên kia đã tắt máy, nhưng sau khi đưa mấy học sinh xuống dưới lầu, Phương Cương nhỏ giọng bảo Giang Chước: “Gần đây dì ấy gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, rất bận bịu, tâm tình cũng rất kém, thầy đừng để trong lòng.”
Chỉ cần không liên quan đến vụ án, Giang Chước đương nhiên không quan tâm chuyện riêng của Vương Thông Mẫn, cũng không nói gì nữa.
Ngô Trạch thấy Vân Túc Xuyên chưa xuống lầu cũng bọn họ, gãi gãi đầu, thừa dịp Giang Chước đưa tiễn những người bạn khác về, tiến đến gần, ngữ khí vui đùa hỏi: “Thầy Giang, thầy còn muốn quay lại tra xét gì đó phải không? Có cần chúng em ở lại hỗ trợ không?”
“Mấy đứa ở lại làm gì, thêm phiền sao?”
Giang Chước cũng không định thông cảm cho nhóm trẻ ranh vừa chịu kinh hách quá lớn này, vỗ một cái vào lưng Ngô Trạch, lời ít ý nhiều tỏ ý: “Nói nhảm ít thôi, cút nhanh.”
Ngô Trạch tuy có vẻ phòng túng không chừng mực không để ý bên ngoài, giống như gặp rắc rối phạm sai lầm không phải là vấn đề gì với cậu ta, nhưng thật ra sau khi được Giang Chước và Vân Túc Xuyên cứu lúc vừa rồi, cậu ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu phạt. Theo lẽ thường mà nói, người lớn sau khi tìm được bọn họ hẳn sẽ nghiêm khắc trách mắng một phen, như mỗi lần cậu ta gây họa, sẽ có biểu tình chán ghét lại coi thường, còn nói cho người khác, cậu ta là một ‘học sinh cá biệt hư đốn’, cậu ta có gặp chuyện gì cũng là bình thường, để mọi người không được học theo.
Cuối cũng chờ tới chờ lui, Giang Chước từ đầu tới đuôi cái gì cũng chưa nói, ngược lại khiến cậu ta bất an trong lòng, đến tận khi bị mắng câu ‘cút nhanh’, Ngô Trạch bỗng tự nhiên cảm thấy phấn chấn đến kì lạ, sờ sờ đầu rồi chạy đi.
Giang Chước lần nữa về phòng học lớp số 7, Vân Túc Xuyên vừa rồi nhìn qua cửa sổ thấy Giang Chước vỗ lưng Ngô Trạch, cũng đoán được đại khái hai người nói gì, cười với cậu: “Thằng nhóc rõ ràng rất sợ cậu vì chuyện này mà nổi giận, chán ghét nó, còn cố ý giả bộ không sợ trời không sợ đất như con sói đuôi xù, cũng khá đáng yêu.”
Giang Chước nghe hắn nói vậy lại vui vẻ: “Vậy cậu rõ ràng biết mỗi khi loanh quanh với tôi thế này đều bị mắng, không phải cũng vẫn khăng khăng tiếp tục sao? Cậu cũng đáng yêu.”
Vân Túc Xuyên: “…..”
Một người luôn nhanh mồm nhanh miệng như hắn không chống đỡ được một câu ‘cậu cũng đáng yêu’ này.
Giang Chước ngồi xuống bên cạnh Vân Túc Xuyên: “Cậu nhìn những thứ Đặng Nhất Hàm viết chưa?”
Vân Túc Xuyên nói: “Thoạt nhìn có vẻ là diễn biến tâm lí của một người khi phát hiện bên ngoài Trần Kính Phi đối xử tốt nhưng thực tế lại rất ghét bỏ cậu ta.”
Giang Chước: “Tóm tắt khái quát là thế. Nhưng có một phát hiện trọng đại, cậu xem trang nhật kí cuối cùng.”
Vừa rồi khi Giang Chước nhìn đến trang nhật kí ngày cuối cũng của Đặng Nhất Hàm, chỉ nhìn qua một cái, Vân Túc Xuyên đã đưa La Dương trở lại, thật ra thông tin trên đó là quan trọng nhất.
Đặng Nhất Hàm viết: “Ngày X tháng Y năm Z, mình trả hết những bài ghi chép đó cho cậu ta, nhưng quên mất đề thi Tiếng Anh. Chỉ có thể đưa lại một lần, thật sự mình không muốn nói chuyện với cậu ta nữa.”
Hai hàng chữ dày đặc tử khí, cũng chính là tờ giấy bị Linh Giám cảm ứng được. Điều này nghĩa là khi Đặng Nhất Hàm viết xuống những dòng này, tử cục đã định.
Vân Túc Xuyên nói: “Sau khi Đặng Nhất Hàm phát hiện Trần Kính Phi giả nhân giả nghĩa, muốn đoạn tuyệt với cậu ta, vì thế đưa tất cả những thứ được cho mượn trả lại, nhưng để sót bài thi Tiếng Anh. Cậu ta viết ở trường vào ngày hôm đó, viết xong thì nhét vào ghế, còn tờ bài thi Tiếng Anh kia cũng được phát hiện trong nhà….”
Giang Chước tiếp lời: “Nói cách khác, Đặng Nhất Hàm gặp chuyện không may giữa hai sự kiện viết nhật kí và trả tờ đề Tiếng Anh. Cậu xem ngày, sau hôm bị Vương Thông Mẫn trách mắng cậu ta đã đến trường học!”
Vân Túc Xuyên chậm rãi gật đầu.
Đa số mọi người đều nghĩ, ngày hôm đó Đặng Nhất Hàm bị giáo viên răn dạy, trên đường về nhà vào buổi tối xảy ra chuyện, nhưng xem ra, hôm sau cậu còn đến trường học, còn gặp Trần Kính Phi, viết xuống những dòng nhật kí này, sau đó mới đi lên con đường xuống Hoàng Tuyền.
Vân Túc Xuyên: “Nhưng những trang nhật kí này ở trường học, còn nửa quyển còn trống lại ở nhà.”
Giang Chước không chút nghĩ ngợi nói: “Đây là một dấu vết dễ gây nhầm hướng. Có thể ngay từ đầu cuốn sổ đã được xé ra để viết, trên giấy sổ không hề có vết hằn chữ.”
Vân Túc Xuyên sắp xếp lại thông tin một lần, đồng ý với góc nhìn của Giang Chước: “Đúng, có lí. Nói cách khác, người cuối cũng gặp Đặng Nhất Hàm, không phải nhóm Ngô Trạch, mà là Trần Kính Phi.”
Giang Chước búng tay.
Vân Túc Xuyên vốn vì phân tích vụ án mà vẻ mặt nghiêm túc hơi nhu hòa chút, nở nụ cười, còn nói: “Mặt khác còn chút chuyện hẳn cậu cũng chú ý tới, trong nhật kí trừ viết về Trần Kính Phi, còn có một câu, đó là mình không cố ý nghe lén điện thoại của cô Vương —- rốt cuộc Đặng Nhất Hàm nghe thấy gì, chuyện này có liên quan gì đến việc Vương Thông Mẫn phê bình cậu ta không cũng là một điều quan trọng.”
Chuyện này không thể bói ra được, nhưng nếu trên người Vương Thông Mẫn có đồ vật nào có thể nói chuyện, có khi còn có thể hoi ra một phần. Nhưng chuyện này chỉ có thể chờ gặp cô ta rồi tính.
Giang Chước nói: “Cũng không biết quan hệ của La Dương và Vương Thông Mẫn thế nào, tối nay cô ta không tới.”
Vân Túc Xuyên: “Hơn thế, tôi còn rất hứng thú với việc La Dương bị ai nhốt vào WC, mục đích là gì.”
Giang Chước hơi hoài nghi hạ lông mày, hai người trao đổi ánh mắt, cậu đã hiểu ý của người kia: “Cậu nghĩ là Trần Kính Phi?”
Vân Túc Xuyên cười gật đầu, duỗi lưng, nhưng lại không có ý muốn tiếp tục nghiên cứu chuyện này: “Phải cũng được mà không phải cũng được luôn, đều là chuyện sáng mai rồi tra. Hôm nay không còn sớm nữa, cậu còn không nhanh về nhà ngủ đi.”
Giang Chước nhìn ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao, ánh sao đầy trời. Cậu quay đầu nhìn Vân Túc Xuyên, bỗng tò mò, hỏi: “Tiêu có cần ngủ không?”
Vân Túc Xuyên lại cười nói: “Ngủ hay không đều được. Cậu nếu cần tôi bồi, thì ngủ.”
Giang Chước ‘xì’ một tiếng đứng dậy: “Miễn đi. Trên giường tôi không đủ chỗ.”
Hai người ra khỏi tòa nhà dạy học, sân thể dục tràn ngập hương qua nhàn nhạt đầu hạ, tiếng lá cây xì xào trong gió cũng tiếng côn trùng kêu mơ hồ cũng từ rừng cây nhỏ phía xa truyền đến, tứ phía yên tĩnh.
“Chúng ta học nghệ từ nhỏ, hay nghe thấy tiền bối nói chuyện thời xưa các đại năng* phi thăng, đều vô cũng hâm mộ, thật ra chỗ tốt duy nhất chỉ là bất lão bất tử thôi.”
*Đại năng: những người rất mạnh, rất có năng lực, thường dùng với người chơi hệ tâm linh như thiên sư trừ tà hoặc tu tiên các thứ.
Giọng nói Vân Túc Xuyên trong bóng đêm như tiếng nước chảy: “Nhưng cậu nói xem như thế có gì tốt? Cho dù xem hết phồn hoa trăm năm, cũng chả liên quan gì đến mình, còn không thoải mái bằng tôi cậu trò chuyện lúc này. Nghĩ vậy, quả thật không có ý nghĩa.”
Giang Chước: “Cậu nghĩ vậy nhưng đâu phải ai cũng thế. Cậu sợ trường sinh bất lão, tựa như rất nhiều người sợ chết, nhưng mà người sợ chết mai đây có thể biến thành quỷ, tiêu sợ sống cũng rất nhanh có thể trở lại làm người, không phải chúng ta đang cũng nghĩ cách sao?”
Vân Túc Xuyên trào phũng cười một tiếng: “Dù sao nói qua nói lại, trời luôn không theo ý người.”
Giang Chước giang tay: “Không phải có cái gọi là trời ghen ghét sao? Cho nên có chuyện vui vẻ hoặc muốn quý trọng, nhất đinh phải giấu trong lòng, không được khoe khoang khắp nơi, cậu khoe khoang, bị người khác nghe thấy sẽ sinh ra ý muốn hãm hại, bị ông trời nghe thấy, liền dễ xảy ra tai họa.”
Giang Chước rất ít khi biểu đạt ý nghĩ của mình ra ngoài, tướng mạo và khí chất quá xuất chúng, bởi vậy thường cho người khác ấn tượng cậu là một người cứng nhắc lạnh lùng. Thật ra đa số chuyện tình cậu đều xem thấu, cho dù trong thuận cảnh hay nghịch cảnh vẫn duy trì tâm tính tương đối ổn định.
Vân Túc Xuyên gian xảo hỏi han: “Cho nên có thể giải thích chuyện, cậu thích cái gì, đến tận bây giờ cũng không nói?”
Giang Chước vô cùng hiểu rõ hắn, Vân Túc Xuyên vừa hỏi vậy, cậu đã biết hắn muốn gì. Nếu bình thường, cậu nhất định sẽ đuổi Vân Túc Xuyên cút đi, nhưng lúc này thấy người kia phát ra vài câu cảm khái hiếm thấy, bộ dáng có chút phiền muộn, Giang Chước quyết định đùa hắn một chút.
Giang Chước: “Ừm, cũng có thể nói như vậy —– cậu xem tôi đã khen cậu bao giờ chưa?”
Vân Túc Xuyên: “…..”
Người lanh lợi như hắn đều sửng sốt một chút, chỉ thấy trong mắt Giang Chước xẹt qua chút ý cười, sau đó Vân Túc Xuyên mới nhận ra ý của đối phương là gì, chút mất mát chưa kịp hình thành liền tan thành mấy khói. Giống như tất cả hỉ nộ ái ố đều gắn với cậu, chỉ cần một câu, tâm tình của hắn lập tức sáng lên, bước chân dừng một chút rồi vội vàng đuổi theo: “Ôi, tôi nói nè Tiểu Chước, cậu có ý gì? Đây là lời hay đúng không? ….. Lại đây, nói lại cho anh trai nghe một lần đi …. Một lần thôi!”
Giang Chước trở tay khoác lên vai hắn, đẩy Vân Túc Xuyên có ý đồ muốn túm lấy mình lên phía trước: “Lời hay không nói hai lần —- đi thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT