Edit + Beta: Herbicides.

Bố cục khu nhà hợp lí, tiểu khu sạch sẽ, bên cạnh con đường lát đá là hàng cây mới trồng, trong vườn cỏ xanh phủ lên như tấm đệm, những đóa hoa màu bạc ở trung tâm, không mộng ảo như trong video nhưng có thêm hơi thở của cuộc sống. Lưu Tấn vốn bị Thái Oánh tóm tới, không biết có phải do tâm lí hay không, sau khi dạo một vòng quanh tiểu khu, nhìn ngắm cảnh đẹp, nghe tiếng chim hót, hít thở không khí trong lành nơi đây, anh cảm thấy hình như bệnh nhức đầu của mình đỡ hơn rất nhiều.

Lưu Tân bắt đầu suy tính đến nếu thật sự chuyển vào đây thì thế nào, liền hỏi cô Hoàng: “Sau khi đăng video quảng cáo kia thì có phải có rất nhiều người đến thăm nơi này không?”

Đoạn quảng cáo kia đã hot, ai cũng thích đến thăm những địa điểm nổi tiếng trên mạng, nhưng nơi mình ở, anh cũng không muốn ngày nào cũng có du khách nghe danh mà đến.

Cô Hoàng làm môi giới lâu năm, kinh nghiệm phong phú, vừa nghe câu này liền hiểu Lưu Tân đang lo lắng điều gì, cười nói: “Lưu tiên sinh yên tâm, nơi này là tiểu khu cao cấp, nếu không phải hộ gia đình ở đây thì không thể tùy tiện ra vào. Hơn nữa sau một thời gian, một phần hoa đèn bạc sẽ được chuyển đến trưng ở công viên Phượng Hoàng phía Tây thành phố, những du khách muốn xem chúng sẽ không đến đây quấy rầy các hộ gia đình.”

Tuy bên trong quảng cáo là cả một biển hoa màu bạc, như thế để hấp dẫn người mua còn được, nhưng nếu thật sự sống ở đây, thời gian dài sẽ thấy không được tự nhiên, bởi vậy sau khi thương lượng với, sẽ tập trung chuyên môn phát triển sân vườn ở chỗ khác. Về phần trong Cảnh Việt sơn trang chỉ để một phần hoa trang trí giữa những loài cây khác, nhìn qua thấy đẹp đẽ dễ chịu mà không quá khoa trương.

Nghe vậy có vẻ không có vấn đề gì, Lưu Tân vừa động tâm lại hơi do dự, thương lượng cũng Thái Oánh mấy câu, quyết định vào một căn chung cư quan sát. Sau khi thương lượng thỏa đáng, đang muốn đi qua, công ti bỗng dưng gọi điện tới, nói có việc gấp muốn hỏi anh, Lưu Tân nhíu mày, tâm tình tốt bay sạch, bảo Thái Oánh đi theo cô Hoàng xem chung cư trước, anh bước nhanh qua một bên nghe điện thoại.

Thái Oánh lo lắng nhìn anh, hơi do dự nhưng vẫn đồng ý đi cùng cô Hoàng.

Lưu Tân nhận điện thoại, vừa tùy ý đi bộ quanh tiểu khu, vừa thương lượng công việc cùng đồng nghiệp bên kia điện thoại, sắc mặt không tốt lắm. Anh có bằng cấp cao, cũng khá thông minh, sau khi tốt nghiệp rất thuận lợi tìm được một công việc không tồi, cũng được cấp trên coi trọng, trong mắt bạn bè đồng trang lứa, đã có thể coi là có chút thành tựu.

Tuy nhiên bản thân Lưu Tân hiểu, đằng những vinh quang đó, áp lực của anh lớn đến mức tuổi còn trẻ mà tình trạng sức khỏe anh đã rất không tốt, đau đầu, đau dạ dày, xương cổ và thắt lưng thiếu linh hoạt, tệ nhất là tinh thần cũng ngày càng kém.

Dù sao thì cũng nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, buông thả một chút cũng không nổi. Thật ra anh cũng hiểu, bạn gái kiên quyết lôi kéo mình đi xem nhà là muốn anh nghỉ ngơi thư giãn tinh thần, thế nhưng công việc không phải là muốn là có thể không làm. Công văn như núi cùng khách hàng khó chịu, lúc nào cũng khiến người ta muốn cào tường.

Ví dụ như hiện tại, công ti và khách hàng xảy ra tranh cãi, bộ phận chăm sóc khách hàng gọi điện đến để thương lượng phương án giải quyết, Lưu Tân nói chuyện cùng bên kia nửa ngày, những phương án đưa ra đều bị từ chối, hai người trao đổi mãi mà không có được kết quả, điều này làm anh nóng nảy khó chịu, hai bên huyệt Thái Dương lại bắt đầu hơi đau nhức.

Nhưng tình hình lần này lại không giống.

Lưu Tân vừa nói vừa vô ý đi trên con đường lát đá, bỗng nhiên một trận gió mát thổi tới, hương hoa lan tỏa, khiến tâm trí thư giãn, suy nghĩ rối loạn vì đêm hôm trước thức khuya cũng thoải mái hơn nhiều. Ngữ khi nói chuyện của Lưu Tân với bên kia điện thoại cũng tự động ôn hòa hơn: “Quản lí Trương, tôi có thể hiểu tâm tình của ngài, trước tiên ngài không cần sốt ruột, nói lại cụ thể mọi chuyện từ đầu đến cuối cho tôi một lần … Được, tôi hiểu rồi, thật ra chúng ta có thể hành động theo góc độ này…”

Tâm trí bình tĩnh, lối suy nghĩ cũng theo đó mà trở nên linh hoạt hơn, lúc hai người nói chuyện xong, Lưu Tân cầm điện thoại, vẫn có cảm giác không chân thật. Đã từ lâu rồi anh không nhiệt tình với công việc và kiên nhẫn với đồng nghiệp như thế. Tiểu khu này dường như thực sự có ma lực khiến lòng người dịu lại.

Nhất thời, anh không muốn rời khỏi nơi này, dọc theo con đường nhỏ dưới chân, chậm rãi đi bộ trong khung cảnh đầy ánh nắng này, rất nhiều bụi bặm tích tụ lâu trong lòng bị rũ sạch, một lần nữa tìm lại được thiếu niên nhiệt tình chân thành với cuộc đời lúc ban đầu. Đi một vòng ven đường nhỏ, Lưu Tân quay lại tới nơi lúc nãy cùng bạn gái tách ra, cũng hoàn hồn, cảm giác như vướng bận đã biến mất.

Lưu Tân chưa trở về, Thái Oánh cùng cô Hoàng lên lầu xem nhà có hơi lo lắng, cô Hoàng thuân miệng nói: “Tình cảm hai vị thật tốt.”

Thái Oánh thở dài: “Cũng không phải vấn đề cảm tình tốt hay không. Gần đây áp lực công việc của anh ấy rất lớn, toàn bộ thời gian nghỉ kết hôn đều dùng để tăng ca, tôi lo anh ấy lại ầm ĩ một hồi với đồng nghiệp.”

Cô dừng một chút, lại nói: “Thế nhưng đi dạo trong tiểu khu này một lúc, tôi cảm thấy tinh thần thả lỏng hơn, xem ra sau này mua nhà xong cũng phải trồng ít cây cối.”

Cô Hoàng cười bảo: “Cô Thái, nói chuyện này thì ngài cũng đừng trách tôi mèo khen mèo dài đuôi, cây cối trong tiểu khu rất tươi tốt là một điều, nhưng còn một nguyên nhân nữa, đó là cách sắp xếp đường đi cùng tòa nhà nơi này đều được thiết kế tỉ mỉ, kết hợp với trận pháp phong thủy, thường thường đi bộ quanh đây cũng có thể giảm bớt áp lực thể chất và tinh thần.”

Cô tuy không học tập phong thủy trận pháp, nhưng nếu đã làm việc trong công ti của Giang gia thì cũng phải biết cách giới thiệu cho khách hàng, lập tức chỉ vào bản đồ giảng vài câu cho Thái Oánh.

Thái Oánh cũng bán tính bán nghi: “Những thứ này thật sự thần kì vậy sao?”

Cô Hoàng trả lời: “Tôi tuy là cũng muốn có thành tích, nhưng sẽ không bao giờ lừa dối khách hàng. Bỏ qua mấy cái nguyên lí linh tinh này đi, chính bản thân tôi cũng hay mất ngủ, thế nhưng gần đây hay theo khách vào xem nhà, tình trạng cũng được cải thiện.”

Thái Oánh cũng thấy làn da cùng khí sắc của cô rất tốt, nhưng vẫn cảm giác chuyện kia qua mức kì lạ, khi đang do dự thì Lưu Tân trở lại.

Anh nghe thấy một phần cuộc trò chuyện của bọn họ, lúc đến không nói hai lời: “Mua, chung cư này hôm nay chúng tôi mua luôn.”

Thái Oánh vốn cũng thích chung cư chỗ này, hơn nữa Lưu Tân kéo cô lại gần nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi, cô lại càng không phản đối, hai người lập tức quyết định chắc chắn.

Nếu giá nhà của Cảnh Việt sơn trang không đắt như vậy, nếu anh không phải không có nhiều tiền như vậy, Lưu Tân thật ra muốn một hơi mua luôn hai căn chung cư. Không chỉ để bản thân ở, anh cảm thấy về sau giá nhà sẽ tăng lên nhiều.

Hôm nay gặp được được khách hành dễ chịu nên cô Hoàng cũng rất cao hứng. Có thể bán được một căn chung cư, cô không những được trích phần trăm mà khả năng nhận tiền thưởng lại càng thêm chắc chắn, bữa tối chắc chắn phải tự thưởng cho mình một cái bánh ngàn lớp sầu riêng.

Lúc này cô vui vẻ vì bán được một căn chung cư, đương nhiên không ngờ còn sẽ có kinh hỉ lớn hơn phía sau.

Trừ quảng cáo, video hoa nhỏ màu bạc vừa rơi xuống đất là nảy mầm rồi nở rộ cũng rơi vào tay dân mạng, cùng hình ảnh thực vật chết héo lúc trước tạo nên cảm giác tương phản rõ rệt. Ấn tượng của mọi người cũng dần thay đổim số người đến xem nhà càng ngày càng tăng. Cụ thể thì công ti đã có người phụ trách chuyên nghiệp xử lí, Giang Chước thấy hình hình đã ổn thì cũng không quan tâm nữa,

Cậu mơ một giấc mơ:

“U hu hu … hu hu …”

Tiếng khóc không biết từ đâu truyền đến.

Giang Chước không kiên nhẫn trở mình, chùm chăn qua đầu. Còn khoảng 2, 3 tháng nữa sẽ tốt nghiệp, vì còn phải nộp luận văn cho trường, nên hầu hết học sinh trong ban đều về ở tại kí túc xá, Giang Chước mơ màng nghĩ, có thể là người nào đó nhớ trường nhớ lớp nửa đêm trốn khóc trong WC.

“Hu hu hu…”

Cậu vốn muốn ngủ tiếp, nhưng tiếng khóc này giống như vang ở trong đầu, luẩn quẩn không chịu đi, bay luôn một chút ngái ngủ còn sót lại. Giang Chước cáu kỉnh cào cào tóc, để xem ai nửa đêm không ngủ được còn chạy đến nơi này quấy nhiễu mộng đẹp của người khác, thế nhưng vừa đứng dậy, lại cảm thấy mình bị gì đó đẩy mạnh xuống.

Thân mình Giang Chước hơi nghiêng, chỉ thấy sau lưng có gì đó nặng trịch, tháo ra xem thì thấy là một chiếc túi đầy sách giáo khoa. Cậu đánh giá bốn phía, phát hiện không biết từ bao giờ mình đã đến sân thể dục, trên người vẫn còn mặc đồng phục, xung quanh chỉ có một vòng ánh sáng.

Trên trời xuất hiện một con kền kền, bay quanh cậu một vòng, lại tung cánh bay xa, nhìn vào bóng tối nơi xa, có người vui cười, có người hô lớn: “Con của kẻ trộm! Con của kẻ trộm!”

Trong đầu giống như bị va chạm, Giang Chước mở mắt, lúc này mới thực sự thức dậy từ trong mơ. Túi sách vở, đồng phục cùng kền kền, hay thậm chí là tiếng chửi rủa kia đều biến mất, cậu vẫn đang nằm ở trong đệm chăm mềm mại, trong phòng chỉ có tiếng hít thở của những người bạn cùng phòng. Một bàn tay duỗi tới, vỗ vỗ vai cậu: “Này, Tiểu Chước, Tiểu Chước?”

Giang Chước nghiêng người, thấy Mạnh Chinh giường dưới đang đứng trên thang, một tay đặt ở mép giường, tay còn lại nắm vai cậu. Cậu nhỏ giọng: “Nhị ca, tôi tỉnh rồi, sao thế?”

Mạnh Chinh nói: “Tôi vừa đi WC về, thấy cậu hình như gặp ác mộng nên lên xem, không sao chứ?”

Vì sợ đánh thức những người bạn cùng phòng khác, giọng nói hai người đều rất nhỏ, Giang Chước nói: “Tôi không sao, cậu nhanh đi ngủ đi.”

Cậu nói xong lại nhớ đến giấc mơ vừa rồi, thấp giọng hỏi: “Cậu ở ngoài có nghe thấy tiếng ai khóc không? Tiếng khóc khá lớn.”

Mạnh Chinh rùng mình, kéo gối Giang Chước, nói: “Không có, tôi không nghe thấy gì hết! Haiz, tôi biết nhà cậu làm nghề gì, nhưng nửa đêm đừng hỏi mấy câu ghê thế.”

Giang Chước bật cười: “Có thể là tôi nằm mơ thấy, cậu còn bị dọa đến mức đấy à?”

Mạnh Chinh muốn nói lại thôi, nhìn hai người bạn cùng phòng đang ngủ say, thấp giọng: “Nếu không cậu theo tôi ra ban công, tôi nói cậu cái này.”

Giang Chước hỏi vậy vốn chỉ là thuận miệng, không ngờ Mạnh Chinh dường như còn biết bí mật gì đó. Cậu vốn lười biếng ven theo mép giường đứng lên, lại thấy vẻ mặt Mạnh Chinh tràn ngập khát vọng muốn kể chuyện, không có cách nào bèn mặc áo ba lỗ cùng quần đùi xuống giường, hai nam sinh rón rén bước đến ban công.

Giang Chước bị gió lạnh thổi đến phát run, cả người cũng xem như tỉnh táo. Cậu hỏi: “Cậu … không phải là giết người rồi chứ?”

Mạnh Chinh cả giận nói: “Chết đi, đừng nói tôi dám không, cậu xem tôi giết nổi ai?”

Hắn không lùn, nhưng gầy rơ xương, được đặt biệt danh ‘gió thổi là bay’,

Giang Chước nói: “Cũng đúng.”

Mạnh Chinh hung ác với cậu một chút, rồi lại trở về vẻ mặt đau khổ: “Nhưng người anh em à, tôi vô tình gặp án giết người thật. Ngày hôm nay khi tôi ra ngoài phỏng vấn, khi đi xe về đi qua cửa Tây, lúc qua một đoạn đường đang sửa, từ bờ sông ở gần đó người ta vớt được một cái xác chết, nghe đâu cũng đã được ít nhất 2, 3 tháng, đến cả đầu cũng thối rữa rồi … mẹ ơi, nói thật tối nay tôi không ngủ nổi, nếu không cũng không nghe thấy cậu nói mớ.”

Hắn nhớ tới lúc mình đối mặt với gương mặt hư thối quá đà kia, cả người nhanh chóng nổi da gà.

Giang Chước nhớ tới giấc mơ kì quái kia, bệnh nghề nghiệp lập tức nhảy lên: “Là nam hay nữ, nhiêu tuổi, cậu có biết không?”

Mạnh Chinh nói: “Có cảnh sát đến, có nhiều người bàn luận, nhưng tôi không dám nghe, chạy đi luôn. Tiểu Chước, tôi bây giờ vẫn còn thấy đau não, còn hơi ghê tởm, cậu xem xem, không phải là trúng tà chứ.”

Giang Chước đánh giá hắn một vòng, sau đó làm động tác phủi bụi, vỗ vỗ bả vai Mạnh Chính. Cậu thu tay rồi nói: “Cậu yên tâm, nếu cậu đã nói ra được chuyện này mà không nhảy tới cắn tôi, thì sẽ không có chuyện lớn gì xảy ra, cùng lắm là dính xíu âm khí thôi.”

Cũng kì lạ, cả ngày nay Mạnh Chinh luôn cảm thấy đau nhức toàn thân, không hiểu sao uể oải, nhưng sau khi bị Giang Chước vỗ như vậy thì lại thấy thoải mái hơn, bỗng nhiên thần thanh khí sảng.

Trên ban công bày mấy bồn hoa, mọi người trong kí túc xá cũng không quan tâm nó nhiều, nên cũng mọc cỏ dại, Giang Chước thuận tay nhổ một cây, linh hoạt quấn vài cái tạo thành một cái vòng đưa Mạnh Chinh: “Nếu cậu còn lo lắng thì đeo cái này hai ngày, có thể trừ tà.”

Đây là do mọi người trong kí túc xá có quan hệ tốt với nhau nên mới vậy, nếu không một thứ đồ Giang Chước tùy tiện làm thôi bán ra cũng là cả núi tiền, Mạnh Chinh cảm động, ôm vai cậu: “Anh em tốt, mai tôi mời cậu đi ăn đồ xiên, tôi phải…”

Hắn còn chưa kịp nói xong, cửa ban công bị ai đó đẩy ra, đèn điện thoại chiều thẳng vào, y chang cảnh sát đang đi quét tệ nạn. Mạnh Chinh: “….”

“Hai cậu nửa đêm canh ba không ngủ, làm gì sau lưng chúng tôi thế?” Vương Chư Quân giường đối diện thăm dò tiến ra, thấy vòng cỏ trên tay Mạnh Chinh, vô cùng kinh ngạc thốt lên: “…. C-cầu hôn???”

Giang Chước: “….”

Kéo Vương Chư Quân ra ban công đánh một trận, ba người lại về phòng ngủ, trên giường vẫn còn một người bạn cùng phòng từ đầu đến đuôi không tỉnh dậy, còn đang hạnh phúc ngáy o o.

Quay về ổ chăn, Giang Chước sờ sờ mép giường, tìm được một cái bùa an thần, cầm lên thấy thứ này nháy mắt biến thành tro, cậu cũng hiểu cảnh trong mơ kia là gì. Cảnh tượng kia cũng không phải Giang Chước trải qua, bởi vì Mạnh Chinh ban ngày đụng phải thứ không sạch sẽ, âm khí hắn dính phải có trộn mội chút oán niệm của người chết, Giang Chước vốn có thể chất dễ thông linh, có thể cảm giác được cảm xúc kia. Tay cậu nhẹ nhàng vân vê, tro tàn biến mất, màn hình chiếc điện thoại di động đặt một bên đột nhiên sáng lên, một khung thoại hiện ra.

[ Thông báo về live stream lần ba: Đứa trẻ báo thù. ]

[ Từ nghĩ mấu chốt: Trường Trung học số 8 ]

[ Bối cảnh nhiệm vụ chưa mở, đang tải, vui lòng chờ… ]

Đại khái là đêm hôm khuya khoắt, lập trình viên cũng cần nghỉ ngơi, nên mãi đến giữa trưa ngày sau, khi Giang Chước gặp Thường Minh, bối cảnh lần live stream thứ ba mới mở ra. Thường Minh kể cho cậu chuyện đi thực tập:

“…. Hiệu trưởng trường Trung học số 8 có quen biết với ba tôi, gần đây thì trường đấy tổ chức một buổi phát triển tố chất cho học sinh, muốn tôi đến đó dạy Văn học cổ điển cho mấy đứa nhỏ lớp 11. Tôi vốn còn nghĩ chúng ta đại học năm tư rồi, cái này cũng coi như đi thực tập, thế nhưng vừa đồng ý, tự dưng sơ yếu lí lịch lúc trước tôi nộp chỗ khác bảo đang xem xét lại, mà cả hai bên lại trùng thời gian, cậu nói xem nên làm sao giờ?”

Di động Giang Chước kêu lên, vừa thuận tay trả lời weibo, vừa hỏi: “Vậy cậu định đi chỗ nào?”

Thường Minh trả lời: “Nếu được chọn thì tôi chọn cái công ti kia, về sau tôi vẫn muốn đến đó làm. Nghề giáo viên này làm trâu làm ngựa cày ngày cày đêm, còn phải suốt ngày chăm lo cho lũ quỷ con, tôi sợ mình xông đến đánh bọn trẻ mất …. Nhưng lúc trước lỡ đồng ý người ta rồi, nếu lại từ chối thì cảm giác không ổn lắm, cho nên tôi hơi do dự.”

[ Từ ngữ mấu chốt ‘Trường Trung học số 8’ đã xuất hiện, xin thông báo bối cảnh lần live stream thứ ba. ]

[ Đing! Bối cảnh thứ nhất:

Trong bóng tối, cô bị đại ma đầu giáo bá* chặn tại cầu thang, tiếng cười dụ hoặc: “Nào, nói lại câu vừa rồi một lần đi.” ( ̄3 ̄) ]

*giáo bá: học sinh cá biệt.

[ Đing! Bối cảnh thứ hai:

Khi đi học, cô mang trong mình đứa con của hắn, bất đắc dĩ bỏ học về nhà, bặt vô âm tín.

Mười năm sau, một vị đại lão nào đó phát hiện, tiểu kiều thê của hắn, lại xuất hiện! ヽ(⌒`メ)ノ ]

[ Đing! Bối cảnh thứ ba:

Thanh xuân là thời gian sôi động nhất của cuộc đời, nhưng đó cũng là thời điểm con người lỗ mãng vô tri nhất, khi đó tổn thương người khác mới là tàn khốc nhất, những người bị thương tổn, cũng khó buông bỏ nhất.

— có một đứa trẻ, biến mất nơi vườn trường. Σ( ° △°)! ]

Qua mấy dòng chữ rất sống động này, Giang Chước không chỉ tổng kết được lập trình viên của APP có vẻ đang muốn chuyển đề tài từ cứu vãn hình tượng truyền thông sang nỗi đau thanh xuân, còn phát hiện không biết vì sao nhưng đối phương có vẻ có chấp niệm không nhỏ với ‘kiều thê’. Nhất là bối cảnh thứ hai, cậu tò mò nếu chơi bối cảnh này thật, thì cậu sẽ thành đại lão tra nam kia, kiều thê chạy lạc hay là con của bọn họ….

Đương nhiên Giang Chước cũng sẽ không vì lòng hiếu kì mà thử cảm nhận một chút bối cảnh hai, bối cảnh cuối cùng cũng khá hợp với tình cảnh hiện tại của cậu, kết hợp với chủ đề ‘Đứa trẻ báo thù’ thông báo tối qua, cũng không khó đoán lắm, lần này đại khái sẽ liên quan đến tranh cãi của học sinh trong trường.

Cậu không khỏi nhớ đến cảnh tượng trong mơ kia, cô độc, chửi rủa, cùng với con kền kền tượng trưng cho tuyệt vọng — ‘đứa trẻ biến mất’ kia chính là cậu nhỉ?

“Tiểu Chước, Giang Tiểu Chước?”

Thường Minh vỗ vỗ Giang Chước, kì quái nói: “Cậu cầm điện thoại nghĩ gì thế?”

“Không có gì.” Giang Chước phục hồi tinh thần, nói: “Nếu không thì tôi thay cậu đến trường?”

Thường Minh kinh ngạc nói: “Cậu á?”

Giang Chước: “Đổi người không được à?”

Thường Minh trả lời: “Không hề, bọn họ tìm tôi cũng vì tôi đã tham gia cuộc thi ‘Tìm người xuyên không’, cậu là quán quân, nếu cậu đi giảng bài thì chắc chắn là hơn tôi rồi, nhưng cậu …. thực sự muốn đi à?”

Giang Chước bình thường là kiểu người mà ủy viên thể dục phải quỳ xuống xin thì mới miễn cưỡng tham gia đại hội thể thao, khiến người ta tức giận, anh thật sự không tin yêu cầu này là Giang Chước chủ động nói ra.

Giang Chước nói: “Dù sao tôi cũng có công việc rồi, bây giờ vẫn còn nhàn rỗi, gần đây có hơi sa sút tinh thần, đi cảm nhận chút không khí thanh xuân cũng tốt.”

Trong nhà Giang Chước có công ti, nhưng bản thân cậu cũng không định vào đó làm, định chờ tốt nghiệp xong sẽ vào tổ chuyên án đặc biệt. Vừa nói như vậy, Thường Minh cũng nghĩ đến, hỏi: “Chuyện cậu vào tổ chuyên án quyết định rồi à?”

Giang Chước ‘ừ’ một tiếng, Thường Minh cười nói: “Thực ra kế thừa công ti cũng được, vừa lúc ba cậu….”

Anh nói tới đây nhận ra mình lỡ lời, lập tức im lặng. Năm đó cha Giang Chước là Giang Thần Phi tuy hi sinh trong lúc thi hành công vụ, nhưng sau khi không tổ chức lễ truy điệu gì, năm đó có lời đồn ông chỉ huy chiến lược sai lầm sau còn lâm trận bỏ chạy, trái với kỉ luật nên mới thế. Không ai biết cụ thể ra sao, nhưng Thường Minh là bạn thân của Giang Chước, sau nhiều nam quen biết thì cũng hiểu năm đó vẫn có nội tình nhất định. Anh không cẩn thận nói hớ, có hơi ảo não, dừng một chút, lại nói: “Thật xin lỗi, Tiểu Chước, tôi ….”

“Thôi cậu dừng dừng.” Giang Chước nói: “Không cần như vậy. Nhưng nếu tôi thay cậu đến trung học số 8 dạy thay, cậu cần cảm ơn tôi, đưa hạt dưa đây, tôi muốn một mâm.”

“Thiếu gia ngài thật gian xảo.” Thường Minh nói: “…. Thôi tôi tự đi.”

Hai người họ đang ngồi trong phòng riêng của nhà hàng tham gia họp lớp trung học, những người khác chưa tới đủ, kể cả người mời khách Vân Túc Xuyên cũng chưa thấy bóng dáng.

Năm đó lớp bọn họ quan hệ không tồi, hầu hết bạn học đều đã có việc làm, trừ Thường Minh không may mắn thi đai học muộn hai năm và Giang Chước sau khi tốt nghiệp đi rèn luyện kĩ năng huyền học nên cũng nhập học muộn. Hiện tại Vân Túc Xuyên ra nước ngoài sáu năm trở về, thấy bạn học trên wechat nói muốn họp lớp liền chủ động đứng ra đãi khách.

Giang Chước cùng Thường Minh ngồi cắn hạt dưa nói chuyện một hồi, người khác cũng lục tục tới, gian phòng riêng bắt đầu náo nhiệt lên. Giang Chước đang nói chuyện cùng một bạn học nữ tên Thi Thấm thì thấy có người đang sờ soạng đầu mình, cậu không cần nhìn cũng biết là ai, lắc đầu: “Đứng có sờ tôi.”

Vân Túc Xuyên cười rộ lên, kéo ghế bên cạnh Giang Chước ngồi xuống, chào Thi Thấm.

Thi Thấm cười nói: “Xuyên ca cậu chịu dày vò ở bên quốc gia tư bản chủ nghĩa sáu năm nay về vẫn còn đẹp trai lắm, có người yêu chưa? Không có thì để tôi.”

Vân Túc Xuyên ôm bả vai Giang Chước: “Thế thì không được, trong lòng tôi chỉ có duy nhất Giang ca ca mà thôi.”

“Cậu lại xông ra đây làm gì.” Giang Chước cười mắng, kéo tay Vân Túc Xuyên xuống: “Chờ đấy tên họ Vân kia, một ngày nào đó tôi sẽ ghi hết mấy lời này của cậu lại, nếu cậu dám kết hôn, tôi sẽ mang theo chúng đến hôn lễ.”

Vân Túc Xuyên vốn đang cười, nghe thấy lời này liếc nhìn Giang Chước, dừng một chút mới nửa đùa nửa thật nói: “Tôi đây sao dám.”

Editor: Mỗi lần mình thấy Tiểu Chước và Xuyên ca tương tác với nhau chỉ muốn gào lên: Sao hai người còn chưa iu nhau!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play