Edit + beta: Herbicides.

Đến khi Giang Chước mở miệng, mọi người vốn đang bất ngờ đến khựng người hoàn hồn lại, mấy nhân viên công tác sợ tới mức biến đổi sắc mặt, vội đến hỏi han xem Tề Đường có bị thương hay không. Tề Đường nhìn mảnh thủy tinh rơi vãi đầy đất mà sợ, nếu Giang Chước không đúng lúc chắn lại, cô cho dù không bị thương nặng cũng bị cứa vài đường trên mặt.

Nhưng dù sao cũng là sự cố ngoài ý muốn, không thể trách được ai, thấy mọi người vây quanh mình hỏi han, Tề Đường thoải mái trả lời: “Trên người không bị thương chỗ nào, chỉ là hình như em bị trẹo chân, không quá nghiêm trọng đâu.”

Cô được một bạn học đỡ, cảm kích nói với Giang Chước: “Đàn anh Giang, rất cảm ơn anh, anh có bị làm sao không ạ?”

“Không có gì.” Giang Chắc nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, rồi hỏi: “Thế còn chân của em, có thể tiếp tục thi đấu không?”

Tề Đường cũng không chắc chắn, nhân viên công tác đưa cô về phía sau khán đài khám chân, lại vội vàng tìm người dọn dẹp mảnh thủy tinh trên đất, Giang Chước thấy không có gì liên quan đến mình thì cùng Thường Minh lui qua một bên.

Thấy trận đấu sắp bắt đầu mà lại phát sinh sự cố, mọi người ở hiện trường đều hoảng sợ, có không ít học sinh vô tình quay hoặc chụp ảnh được một màn vừa rồi.

Giang Chước có chút không quen đỡ đỡ mái tóc giả được buộc đuôi ngựa của mình, cảm thấy thứ này hình như bị tuột ra.

Một lát sau, bên hậu trường ra thông báo mắt cá chân Tề Đường bị sưng, không thể lên sân khấu, nên đổi vai NPC của cô cho một người khác, tổ của Giang Chước cũng chuyển thành lên sân khấu thứ hai.

Giang Chước mặt lạnh lùng, nghe mọi người thương lượng cũng không để ý, dù sao thay đổi người cũng không liên quan đến cậu.

Sau khi lăn qua lăn lại một phen, tổ họ cũng đại khái kiếm được một người khác diễn vai ‘Ca nữ diễm cơ’, sau khi tổ một kết thúc thì có ba tiếng gõ mõ, cũng đến phiên nhóm Giang Chước lên sân.

Tiếng đàn sáo du dương vang lên, ngọn đèn biến ảo, một giọng hát nho nhỏ không biết từ nơi nào truyền tới: “Tôn sở lâu biên, mạc sầu hồ thượng, hựu thiêm kỉ thụ thùy dương. Thiên thị giang sơn thắng xử, tửu mại tà dương..... “

Vài thí sinh đứng ở bên cạnh sân khấu nghiêm túc lắng nghe, Giang Chước lập tức đoán ra những câu hát này từ bài ‘Đào Hoa Phiến’. Trong bài thơ này, thân phận nam chính là một nhà văn, phù hợp thiết lập thư sinh của cậu.

Sau khi Giang Chước phản ứng lại, lập tức đi ra ngoài, cao giọng: “Ca thanh hiết xử dĩ tà dương, thặng hữu tàn hoa cách viện hương. Vô sổ lâu thai vô sổ thảo, thanh đàm bá nghiệp lưỡng mang mang.”

Cậu đóng quạt xếp trong lại lại, gõ gõ lên lòng bàn tay, tự giới thiệu: “Tiểu sinh họ Hầu, tên Phương Thực, tự Hướng Tông, người Trung Sơn Quy Đức.”

Một giám khảo nhỏ giọng nói: “Được!”. Giang Chước đã phán đoán đúng văn cảnh, tự giới thiệu chính xác, thậm chí còn đọc đúng nguyên văn tác phẩm, hai điều này đều được cộng điểm.

‘Đào Hoa Phiến’ có nam chính là thư sinh, nữ chính là danh kĩ Tần Hoài, nói cách khác ‘Tiểu thư khuê các’ Vương Triều Dương và ‘Vương tôn quý tộc’ Thiệu Yến Yến chưa có đất diễn. Nhưng trong tình huống này nếu có thể cố tình gây rối cho đối thủ cạnh tranh và thành công tham gia vào nội dung vở kịch thì sẽ được thêm điểm.

Phản ứng của Vương Triều Dương cũng nhanh, chàng trai cao mét chín mặc một chiếc váy lưu tiên hồng hạt cỡ lớn cười hì hì đi về phía Giang Chước, làm một cái phúc lễ, nhất thời khiến cho khán giả phải cúi đầu nén cười. Vương Triều Dương nói: “Hầu công tử, tiểu nữ tên Lí Hương Quân, là con gái Lí tướng quân đương triều, xin hỏi công tử có bằng lòng đi thưởng hoa đào với thiếp không?”

Không biết hắn có hiểu lầm kì quái gì về tiểu thư khuê các, âm ‘không’ cuối cùng uốn giọng nghe cực kì lẳng lơ.

Dựa theo quy tắc thì Vương Triều Dương có thể dựa vào nội dung vở kịch mà đưa ra những câu nói thật hoặc giả để khiến đối phương bối rối, nhưng với điều kiện phải phù hợp thiết lập ‘Tiểu thư khuê các’. Ví dụ như trước mắt, Vương Triều Dương nói ra tên của nữ chính Lí Hương Quân, cũng được thêm 1 điểm. Nhưng vốn LÍ Hương Quân là tên thật của danh kĩ Tần Hoài chứ không phải như hắn nói ra.

Giang Chước vốn cao 1m82, đáng tiếc Vương Triều Dương quá cao, khung xương cũng lớn, thế nên ‘Lí tiểu thư’ cao to cường tráng đứng cùng ‘Hầu công tử’ gầy gò mảnh mai, nhìn như muốn bắt chồng ngay tại chỗ.

Khóe miệng Giang Chước co rút, thở dài nói: “Tiểu thư cao lớn như vậy, tiểu sinh đứng cạnh nàng rất tự ti, nên thứ lỗi, ta không thể đi cùng nàng.”

Một giám khảo đang uống nước, thiếu chút nữa phun ra, MC lại rất cao hứng, tuy nói đây là cuộc thi nhưng các đài truyền hình lớn đều phát trực tiếp lại, có một chút ít điểm thú vị thì mới thu hút mọi người.

Vương Triều Dương dùng tay áo che miệng cười: “Chàng đừng lo về vóc dáng chiều cao, quan trọng nhất thiếp là nữ nhân xinh đẹp đệ nhất thiên hạ. Nếu công tử chê thiếp béo, thiếp có thể giảm cân mà.”

Lời này cũng không phải nói vớ vẩn, nữ chính ‘Đào Hoa Phiến’ đúng là cô gái xinh đẹp nhất quốc gia, nên cụm ‘nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ’ cũng tương ứng chi tiết này, lại thêm một điểm.

Hắn vừa nói vừa mạnh mẽ tóm lấy tay Giang Chước, khán giả bên dưới nhịn cười đến đỏ cả mặt, bàn tay cầm quạt xếp của Giang Chước hơi di chuyển, nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay tay Vương Triều Dương, nghiêm chỉnh nói: “Tiểu thư xin hãy tự trọng. Người ta muốn tìm là danh kĩ Tần Hoài ôn nhu nhỏ nhắn Lí Hương Quân, nàng không chỉ cần giảm cân mà còn cần giảm cả chiều cao nữa.”

Giang Chước đưa ra thân phận và thiết lập nữ chính, thêm hai điểm, Vương Triều Dương ngăn cản thất bại đành hơn dỗi vung vẩy tay rời đi. Khăn tay màu hồng nhạt bay bay trước mặt Giang Chước, cậu nghe thấy sau khăn tay truyền ra tiếng nói nhỏ: “Thế mà cũng đáp tự nhiên vậy được, đến cả ông đây cũng thấy buồn nôn mà.”

Giang Chước: “…” Thật sự muốn đánh hắn một cú.

Những người xem tại hiện trường còn cần cố gắng khống chế cảm xúc, còn nhóm dân mạng xem live stream thì cười bò.

“Ha ha ha ha ha, chết mệt, đây có phải cuộc thi nghiêm túc không thế? Sao bảo kiểm tra tri thức khó nhằn mà lại hề hước như này.”

“Vương Triều lẳng lơ quá đi, tui thích nhắm!!!”

“Đm Giang Chước đẹp trai quá, từng cử chỉ đều thần thái, đúng cảm giác công tử phiên phiên.”

“Khí chất kiểu này chắc từ nhỏ tạo thành rồi, dù sao nhà người ta cũng là thế gia phong thủy, chắc cũng tiếp xúc với truyền thống văn hóa hơn chũng ta nhiều.”

“Giang Chước mới đúng là người đẹp, rất muốn nhìn thấy anh ấy mặc nữ trang.”

“Giang thiếu nói chuyện thú vị quá, siêu đáng yêu, hâm mộ chị tiểu thư nào cùng anh ấy đối diễn ghê!”

Đương nhiên, người bình luận này không hề ngờ được người đối diễn với Giang Chước không nhất định là chị gái, có thể là anh trai nào đó.

Khi mọi người đang nghị luận, Giang Chước tiếp tục tìm kiếm ‘người con gái định mệnh’ của mình, cũng chính là NPC đóng vai Lí Hương Quân. Cuộc thi kiểm tra sự hiểu biết của thí sinh với tác phẩm tiêu đề nên sẽ không có ai nói cho cậu biết NPC kia đang ở đâu, Giang Chước nhớ lại nguyên tác, nam nữ chính trong ‘Cánh hoa đào’ gặp nhau trong một tửu lâu thì phải.

Cậu nhìn quanh rồi bước về bối cảnh tiểu lâu, ngọn đèn san khấu di chuyển theo bước đi của cậu, nhìn thấy một bộ tranh vẽ cảnh xuân tươi đẹp, xung quanh mặt tường vẽ những mảng hoa lê lớn, Giang Chước vừa đến gần, cửa tửu lâu đã có ai đó đẩy ra.

Một người phụ nữ tưng bừng đi đến, cô mặc quần áo trang sức diễm lệ, tuổi ước chừng 30, phía sau cô là những nhân viên công tác đóng vai nha hoàn vây quanh một tân nương trùm khăn voan. Oanh oanh yến yến đến gần, hô to:

“Ôi chao, có nam nhân kìa ~~~”

“Đẹp trai phết, đến đây tỉ tỉ hôn cái nào!”

“Tiểu bảo bối, đến đây cùng nhau sung sướng đi, đừng trốn mà, hì hì~~”

“……”

Những cô gái mặc quần áo rực rỡ kia giống như một nhóm nữ lưu manh, Giang Chước không tiếng động lùi về phía sau một chút. NPC tú bà cười cười hành lễ, nói: “Thiếp thân tên Lí Trinh Lệ, công tử là người được Dương Hữu Long giao phó tới đón cô nương nhà chúng ta sao?”

Giang Chước nghe tên nhân vật và lời thoại, biết mình đã tìm đúng người, nói: “Tiểu sinh đúng là đến vì Hương Quân cô nương.”

Lời này của cậu đúng, thêm một điểm, tú bà cũng không làm khó, cười nói: “Công tử lấy gì để chuộc thân cho nàng đây?”

Giang Chước sửng sốt, nguyên tác không có màn này, tú bà hẳn là không phải muốn có thêm điểm, cậu nghĩ nghĩ, thử thăm dò: “Hoàng kim ngàn hai?”

Tú bà mừng rỡ: “Vậy là đủ rồi, công tử nhanh lấy vàng, hôm nay ta sẽ quang minh chính đại gả khuê nữ cho ngài.”

Giang Chước: “….”

Đối phương diễn nên cậu cũng đành diễn theo, làm động tác đưa tay vào tay áo rộng thùng thình lấy đồ, sau đặt một đống không khí lên tay tú bà. Hai người cứng ngắc nhìn nhau.

Tú bà: “…” Đang coi bà đây ngu hay là mù?

Giang Chước: “…” Còn muốn vàng thật à??

Sau một lúc lâu, tươi cười trên mặt tú bà chuyển thành lạnh lùng, nói: “Không ngờ trông ngươi như thế mà lại không có tiền! Không có tiền thì cưới vợ cái gì, ngươi nuôi được à?”

Giang Chước nghe đến đây thì đã hiểu, lời nói của tú bà không liên quan đến đề mục mà cố tình điều chỉnh để tạo tình huống thú vị để không bị quá khô khốc, cậu cũng có thể tùy ý trả lời. Giang Chước ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiểu sinh nguyện ý lấy thân gán nợ, ở tại đây, vợ chồng chúng ta giúp ngươi tiếp khách kiếm tiền, đến khi đủ thì rời đi được không?”

Lời này rất bất ngờ, ngay cả những bình luận kín màn hình đều ngừng một chút, rồi lại bộc phát thành tiếng cười to:

“Ha ha ha ha ha ha, bây giờ tui mới kịp phản ứng, Giang thiếu gia nói nghe nghiêm trang thế, tui còn nghĩ trong đó có kiến thức quan trọng đặc biệt nào đó ha ha ha ha!”

“Tú bà cũng ngơ ra rồi, cười chết mất!”

“Không ngờ chồng em lại là người như thế!”

“Muỗng Nhỏ(*) nhanh vào làm việc đi, chị đây bao cậu, tốn nhiêu tiền cũng được.”

(*) Fan của Giang Chước gọi cậu là ‘tiểu chước tử’, từ ‘chước’ ở đây nghĩa là cái thìa, chỉ đồng âm với từ ‘Chước’ nghĩa là sáng sủa trong tên Giang Chước, mình để nickname của Giang Chước là Muỗng Nhỏ nha.

Dân mạng đều phản ứng như vậy, cũng có thể tưởng tượng tú bà đang đối mặt với Giang Chước bất ngờ thế nào, mấu chốt là cô bi thương phát hiện ý nghĩ đầu tiên của mình thế mà lại là — nếu cậu ta đến chỗ mình làm, chắc chắn có thể kiến không ít tiền …

Tỉnh lại tỉnh lại, nghĩ gì thế! Mình chỉ là một NPC vô tội, nhập diễn sâu như vậy làm gì?

Giang Chước nói xong câu kia, cũng rất tâm đắc trong lòng, một tay mở quạt xếp, phẩy phẩy trước ngực, ung dung thoải mái nhìn phú bà, chờ cô trả lời.

“Mọi người nhìn kìa, Giang Chước cũng đang nhịn cười đấy. Ha ha ha, anh trai này thặc là đáng iu.”

“Phẩy quạt trông kiêu ngạo ghê ha, không được, Muỗng Nhỏ phải đi theo tui!”

“Ha ha. tôi đang chờ xem tú bà trả lời thế nào.”

Tú bà cũng cạn lời, vừa rồi đột nhiên hứng thú mới trêu chọc thư sinh này một chút, kết quả là bây giờ cô lại gặp rắc rối. Dù sao thì nội dung vở diễn vẫn phải tiếp tục, cô định lơ luôn những câu vừa rồi, để Giang Chước rước ‘vợ’ về luôn, bỗng nhiên có một thân ảnh đỏ rực chen vào giữa hai người.

Tân nương này có vẻ muốn gả đi lắm rồi, thế mà lại tự mình chạy đến. Y phục và khăn voan đều màu đỏ theo động tác vội vàng mà hơi bay lên, như hoa sen bỗng nhiên nở rộ. Tay ‘nàng’ cực kì chuẩn xác nắm lấy bàn tay trong tay áo rộng thùng thình của Giang Chước, không nói gì kéo luôn người về phía mình, ăn mặc như thế mà tính cách lại rất ngang ngược.

Tân nương vén khăn voan, nói rõ ràng từng chữ: “Vàng bạc châu báu trong phòng đều là của mẹ hết đấy, con nguyện ý cũng thư sinh này rời đi, con nuôi hắn.”

Cảnh tượng kia vô cùng lãng mạn, thấy hắn giật khăn voan vứt xuống đất, động tác cực kì tiêu sái, đến gần Giang Chước: “Lang quân, nhanh đi trốn cùng thiếp thôi!”

Giang Chước nhìn khuôn mặt lộ ra dưới khăn voan, nhất thời không biết nói gì.

Edit: Tân nương này máu lửa quá.:)))) Chúc mừng năm mới nha, vì cả tết lười biếng nên hnay mình sẽ đăng 3 chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play