Edit + beta: Herbicides.
Khóa trường thọ này đã được đặt trên bàn thờ thờ cúng và khai quang, là món quà Giang lão chuẩn bị cho cháu trai từ trước khi cậu ra đời, mong cậu bình an cả đời, không trải qua gió sương, làm một đại thiếu gia được người nhà che chở.
Giang Chước vẫn luôn đeo, sau đó cha mất, cậu dần trưởng thành, nói chung vẫn đi theo con đường này, có thêm nhiều pháp khí, chiếc khóa trường thọ cũng bị bỏ qua một bên.
Đến tận khi Giang lão mất, có một hồi Giang Chước sắp xếp đồ dùng, thấy chiếc khóa trường thọ này, nhớ đến ông nội nên ma xui quỷ khiến đeo vào.
Vừa rồi chính thứ này giúp cậu đỡ một chút.
Cổ họng Giang Chước hơi nghẹn lại, tay hơi run rẩy nắm chặt chiếc khóa, cảm thấy trên đó hình như đã bị nứt.
Cậu vừa tiếc món quà bị phá hủy, lại tự cười bản thân, lúc này trên người trừ nửa cái mạng ra thì thật sự không còn gì hết, đang muốn đứng dậy, bỗng ngẩn ngơ, từng cơn gió nhẹ thoảng qua, mang đến mùi hương cỏ cây.
Vừa rồi khi cậu đánh nhau với Hà Cơ đến nỗi sống chết, xung quanh chỉ có mùi máu và bùn đất, cây cỏ gì đều nhanh chóng chết héo, sao còn có mùi hương này?
Giang Chước ngẩn người, mở choàng mắt, bộ dạng máu me đầm đìa lúc nãy đã không còn, chỉ thấy xung quanh xum xuê cây cối, trên trời là ánh mặt trời tĩnh lặng, đây đâu phải núi Linh Hoa đầy oán khí? Rõ ràng cậu đã về lại tàn tích của núi Hô Vân!
Cậu đứng lên từ mặt đất, vết thương trên người biến mất, thân thể một lần nữa trở nên nhẹ nhàng khỏe mạnh, rừng cây còn có tiếng chim líu ríu, so với trận chiến vừa rồi, khung cảnh này đẹp đến mức khiến người ta không muốn rời đi.
Giang Chước nhìn quanh quan sát xem có điều gì lạ không, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh xe ô tô đuổi nhau. Cậu lập tức quay đầu, nhìn thấy Giang Thần Phi đang phi xe, sau xe truyền đến mấy tiếng kêu rên, là những người sắp nổ tung —– Lại là, lại là khung cảnh này!
Dù biết tiếp theo sẽ có chuyện gì, Giang Chước vẫn không nhịn được mà chạy theo chiếc xe, gọi: “Ba!”
Giang Thần Phi lại như bị ngăn cách với cậu, không nghe thấy tiếng gọi kia, ánh mắt kiên nghị, chiếc xe lao xuống vực, ngay sau đó là tiếng nổ ầm ầm.
Giang Chước quỳ xuống bên vách đá nhìn xuống, còn chưa kịp có phản ứng gì, lại một chiếc xe lao đến, gió từ xe thổi tung tay áo cậu, nó lại lao thẳng xuống vực.
—– Trên chiếc xe, vẫn là Giang Thần Phi.
Chuyện bi thảm năm đó đang bị tái diễn vô số lần, và đương nhiên, ở một bên sườn núi khác vẫn là nhóm người đang vui vẻ hát quân ca.
Dường như bị một sức mạnh nào đó dẫn dắt, Giang Chước bước đến bên tảng đá, đặt tay lên đó.
Chỉ cần đẩy một cái nhẹ nhàng, tất cả những kẻ kia sẽ chết, tuy không thể cứu lại cha, nhưng có thể xả đi sự tức giận trong lòng.
Giang Chước lại chậm chạp không hành động, lần trước khi đứng ở đây, Vân Túc Xuyên ở bên ngăn cản cậu, nhưng bây giờ bốn bề vắng lặng, cậu muốn làm gì thì không ai ngăn lại được, mà cũng không ai biết được,
Giang Chước bỗng nhớ lúc còn nhỏ, khi cậu vừa về lại nhà cũ sống, ông nội tự tay giúp cậu vệ sinh cá nhân, vừa giữ má cậu để đánh răng vừa nói: “Về sau tiểu Chước đừng bắt chước ba cháu nhé, chúng ta không làm cảnh sát, ở nhà ông nội nuôi được không?”
Khi gặp lại cha, ông nói ‘Xin lỗi, ba không phải một người cha tốt’ nhưng cũng nói ‘Dù con muốn làm gì thì ba cũng ủng hộ con’.
Trước khi chia tay, người mẹ ít khi gặp mặt ôm cậu, nói ‘Mẹ yêu con, mẹ cảm ơn con vì đã sinh ra trên thế giới này’.
Cậu cũng không nhịn được mà nhớ về Vân Túc Xuyên, lần đầu gặp nhau, Vân Túc Xuyên mặc một cái quần yếm jeans, trước ngực có thêu một cái đầu thỏ, kéo Giang Chước nói: “Tớ tên là Vân Túc Xuyên, giống mây đang bay bay trên trời í, cậu xem đi, ngẩng đầu lên mà xem.”
Giang Chước ngồi ở sàn nhà đối diện với cửa sổ, ngơ ngác cúi đầu mặc kệ hắn, Vân Túc Xuyên lại quỳ rạp xuống như con cún nhỏ, ngó ngó cậu từ phía dưới: “Sao cậu lại không trả lời vậy? Ba tớ bảo nếu nói chuyện được với cậu là tớ được 3 cục chocolate..... Uầy hay tớ tặng cậu ba tớ nhé, ổng phiền lắm, nhà tớ không thích nuôi đâu!”
Một chút cay đắng xông lên chóp mũi, cậu rất ít khi nhớ về quá khứ bởi lúc trước đã mất mát quá nhiều.
Từng gương mặt hiện lên trong đầu, những người thân từng che chở cậu hầu như đều đã mất, nhưng họ vẫn còn sống mãi. Cũng có những người vẫn luôn âm thầm bảo vệ cậu bất kể sống chết.
Cho dù trôi qua bao lâu, Giang Chước vẫn luôn nhớ rõ hy vọng và thương yêu từ họ.
Có người vui mừng, có người bi thương, có người rời đi, có người ở lại. Con đường để quay lại vẫn ở đó, mà con đường để tiến lên thì vẫn còn dài.
Giang Chước chậm rãi thu tay, đôi mắt đẫm lệ của cậu mơ hồ nhìn thấy nhóm quân nhân đang ca vang tiếp tục tiến về phía trước, sau đó dừng chân.
Nơi bọn họ đứng là đối diện một hang động, cửa hang bị nhiều loại thực vật che khuất, Giang Chước thấy nhóm người đứng trước cửa hang, sau đó tản thành hai đội qua hai bên, cậu đột nhiên nhớ ra đây là nơi nào. Trong ghi chép của Hà Cơ, địa điểm phát hiện virut cảm xúc là từ một hang động trên núi.
Cho nên, thật ra bọn họ định......
Giang Chước trơ mắt nhìn mọi người cùng nhau vận công, lập kết giới, sau đó phá hủy hoàn toàn hang động bên trong kết giới đó.
Và đương nhiên sau khi làm xong thì những người này cũng nhiễm phải virut, vậy nên bọn họ thản nhiên tự sát, không để lại một dấu vết nào trên thế gian.
Lúc trước Giang Chước không xem hết mà rời đi cùng Vân Túc Xuyên, cho đến hôm nay cậu mới phát hiện đây chính là toàn bộ sự việc năm xưa.
Có lẽ vì họ rất tỉnh táo, nên Giang Chước không nhìn ra gì trên biểu cảm của họ, nhưng tiếng quân ca lẩm bẩm lại dường như bộc lộ hết sự không cam lòng.
Trước đây khi còn đi học, trong sách nói đến nhiều sự tích anh hùng, trước khi làm, họ đã hô vang các khẩu hiệu, có người hô ‘tinh thần bất khuất’, hay ‘nguyện hiến dâng’, nhưng câu làm người ta xúc động nhất chính là ‘vẫn phải đi thi’*.
*Đoạn này mình không chắc đâu.
Đằng sau mỗi chữ cái ấy đều chứa vô số máu và nước mắt.
Nhà ai mà không có cha mẹ già, không có vợ hiền con ngoan? Để có thể ở bên người thân, đôi khi chỉ lần lùi về sau một bước, không lộ diện, không hy sinh là được.
Nhưng mỗi một giây trôi qua, có không biết bao nhiều người kiên định đứng giữa bóng tối nguy nan, vì thứ mà nhiều người chẳng hề để tâm, tiếp tục chiến đấu, rồi liều cả mạng sống.
Vì sao?
Có lẽ trên thế gian, luôn có những niềm tin kiên định chẳng cần lý do.
Gió trong núi như tiếng thở dài não nề đưa tiễn những người anh hùng vừa hy sinh. Giang Chước lẳng lặng đứng một lát, lúc phục hồi tinh thần, chỉ cảm thấy cả người lạnh đi.
Mà trong lúc cậu mất ý thức, Hà Cơ không bị ai kiềm chế, oán khí đánh lên pháp trận nhân lên.
Trong nháy mắt, Vân Túc Xuyên đổ mồ hôi lạnh.
Tính mạng của hắn đã hòa làm một với pháp trận, hắn không chết thì trận không phá, cứ như vậy, tất cả áp lực nhắm vào pháp trận đều đặt lên vai hắn. Đè nặng đến mức hắn có thể nghe được tiếng xương kêu kẽo kẹt, trong người có vô số chiêu thức pháp thuật nhưng nội lực lại trống trơn, không dùng được.
Đây không phải chuyện quan trọng, mấy chuyện khác cũng không quan trọng, thứ duy nhất quan trọng chỉ có —— Giang Chước!
Hắn tự phụ lông bông trời sinh, chưa từng có lúc nào cảm thấy bất lực như vậy.
Và ‘bất lực’ chính là cảm giác khó chịu nhất.
Không cam lòng và phẫn nộ đan xen trong ngực, giống như cảm giác khi bị lấy đi sinh hồn rồi hóa thành tiêu, xương cốt như bị đập vỡ, máu thịt lẫn lộn, nhưng dù mất đi trái tim, lồng ngực rỗng tuếch, vẫn không thể bỏ đi vướng bận duy nhất kia.
Lửa hồn dao động theo oán khí, nhưng Vân Túc Xuyên cảm thấy hắn chẳng có gì mà oán hận.
Có lẽ bản thân thật sự ích kỷ lạnh lùng, cay nghiệt tàn nhẫn, nhưng trên đời này, hắn sinh ra chỉ vì một người, và chết cũng chỉ chết vì người đó —– hắn can tâm tình nguyện.
Kẻ khác muốn trường sinh, còn ta chỉ muốn ở bên người —— chỉ cần thế gian này còn có Giang Chước, máu của hắn vẫn nóng hổi, tim của hắn vẫn ấm áp. Có máu có tim, sao hắn lại không phải là người?!
...... Tiêu rồi.
Bộ Hạc Thanh đứng cách Vân Túc Xuyên không xa, thấy biểu cảm hắn nặng nề, trên trán có khí đen lởn vởn, thân thể hơi lung lay, biết đối phương chỉ sợ không trụ được lâu nữa.
Một khi Vân Túc Xuyên ngã xuống, pháp trận vỡ tan là chuyện sớm muộn, như vậy, núi Linh Hoa sẽ bị oán khi nuốt chửng, đừng nói là Giang Chước, tất cả bọn họ đều không trốn được.
Đối mặt với tình cảnh này, ông tuyệt vọng nhận ra bản thân chẳng có cách nào, dường như điều duy nhất có thể làm là lấy hết ruột gan, dùng mạng mình để tiếp tục phấn đấu mà thôi.
Dường như chứng thực suy nghĩ của Bộ Hạc Thanh, pháp trận rung lên một cái, không ít đệ tử ngã xuống đất, mắt thấy sắp không đỡ nổi nữa!
“Thiên lôi bôn đích hỏa, phá trừ thế gian tà. Tam hồn chân tử, thất phách ngọc nữ, âm dương ngũ hành, bát quái tam giới, cấp cấp như luật lệnh!”
Đúng lúc này, Vân Túc Xuyên vốn đang đứng im bỗng nâng tay xuất kiếm!
Một kiếm này dùng linh lực đạo tông thuần khiết, trong phút chốc, ánh vàng lóe lên, pháp khí kêu ong ong, một lực lớn như thác đổ ào lên oán khí bên ngoài pháp trận.
Xung quanh lập tức được thanh lọc, mất đi lá chắn được tạo thành bởi hàng nghìn oán khí, những bóng quỷ bị ánh sáng chiếu vào thét lên chói tai, kiếm Vân Túc Xuyên dựng thẳng, đập lên ấn Ngũ Hành.
Hắn dùng sinh mệnh để khiến bản thân hoàn toàn hợp nhất với pháp trận, thoáng chốc tiếng sấm ầm ầm rung động, mây mù đầy trời khựng lại rồi tan biến.
Ấn Ngũ Hành hóa thành một hư ảnh bay về phía trước, linh khí quẩn quanh, oan hồn ác quỷ đều bị ép chặt xuống đất, trở về địa ngục.
“Keng ——“
“Keng keng ——“
“Keng keng keng ——-“
Từ đạo quan ở xa xa trong núi, chiếc chuông khổng lồ im lặng nhiều năm bỗng tự động vang lên, tầng tầng lớp lớp âm thanh vang vọng ngọn núi.
Tiếng chuông xa xôi mà kéo dài kia như truyền đến từ trên trời, đánh thức kẻ đang trong ảo mộng. Giang Chước cảm thấy trời đất vỡ vụn, sau đó là cảnh tượng thay đổi, mùi máu và cơn đau lại trở về.
Giang Chước mở to mắt, thấy Hà Cơ đang đi về phía mình.
Thấy Giang Chước còn có ý thức, biểu cảm của ông ta rõ ràng rất kinh ngạc.
Có thể nhìn thấy vẻ mặt như vậy của ‘ân sư’ đúng là hiếm có khó tìm, lúc này Giang Chước bỗng hơi buồn cười.
Cậu thở hắt ra một hơi, dùng khuỷu tay đỡ mặt đất, nâng bản thân dậy.
Khi thắt lưng thẳng lên, bao nhiêu vết thương to nhỏ trên người dường như đều rách ra, vô cùng đau đớn, nhưng khi cả người đứng dậy được thì lại thấy cũng chỉ đến đó mà thôi.
Hà Cơ dừng chân, ánh mắt ông ta nhìn Giang Chước có sự kiêng dè, lần đầu tiên nhận ra sự tình hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay mình: “Ngươi còn có thể đứng lên?”
Chỉ có ông ta biết, trong khóa trường thọ của Giang Chước có tâm ma do Hà Cơ đặt vào.
Hà Cơ đã dự đoán có ngày bản thân và Giang Chước sẽ đối đầu, lúc đó chắc chắn Giang Chước sẽ bỏ hết những thứ ông ta tặng, nhưng sẽ không đề phòng đồ ông nội để lại, cho nên mới giở trò với nó trước để làm con bài tẩy cuối cùng.
Lúc này, chỉ có chính Hà Cơ mới hiểu được bản thân đang kinh ngạc đến thế nào.
“Tôi không chỉ đứng lên được.” Giang Chước ổn định thân thể, bình tĩnh nói với Hà Cơ: “Tôi còn có thể giết ông.”
Cậu từng cảm thấy mình trải qua quá nhiều chuyện, chịu quá nhiều đau khổ, thế giới này bất công và dơ bẩn như vậy, chẳng có gì đáng để cậu bảo vệ và hy sinh. Thậm chí dưới cơn giận dữ, cậu còn định phá hủy mọi thứ.
Nhưng may mắn, may mắn rằng cậu chưa thực sự làm vậy.
Cha cậu rất tốt, còn có những người anh hùng không biết tên cũng rất tốt, bọn họ dùng sinh mạng của mình để nói cho Giang Chước biết, dù trong gian khổ và đả kích, lương tri và niềm tin vẫn sẽ mãi mãi tồn tại.
Không phải vì ai cả, mà vì cho lòng thanh thản.
Hà Cơ biến sắc, hoàn toàn vứt bỏ mặt nạ tao nhã, cười lạnh: “Vậy ngươi thử xem!”
Dù không bị tâm ma vây khốn thì sao chứ? Ai cũng có thể nhìn ra lúc này Giang Chước đã là đèn cạn dầu, suy yếu đến mức lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Giang Chước cũng nín thở nhìn chằm chằm Hà Cơ, đề phòng ông ta hành động. Cậu biết trong chiêu trước, khi khóa trường thọ vỡ vụn, tuy bản thân bị lâm vào ảo cảnh nhưng cũng tạo ra thương tổn nhất định cho Hà Cơ.
Hiện tại Hà Cơ cũng kém trạng thái tốt nhất —– nhưng dù sao thì vẫn hơn Giang Chước.
Đột nhiên Hà Cơ nhấc tay, mạnh tay tấn công Giang Chước, cậu cũng tiếp chiêu, họ trao đổi hơn 10 chiêu thức chỉ trong nháy mắt.
Kiếm đều đã gãy nhưng tay họ ra chiêu cũng sắc như dao, làm cát đá bay mù mịt xung quanh.
Hà Cơ lúc này khác với thái độ bình thản thong dong lúc bình thường, thân thể như hóa thành ảo ảnh, ùn ùn tấn công Giang Chước.
Dưới sự tấn công này, Giang Chước khó khăn chống đỡ, nhưng tâm trạng lại rất thoải mái —– cậu nhận ra sự vội vàng của Hà Cơ.
Chỉ có khi sức lực sắp hết mới sốt ruột như vậy.
Rõ ràng Hà Cơ cảm nhận được tốc độ của Giang Chước càng ngày càng chậm, chống đỡ cũng càng miễn cưỡng, ông ta cũng biết vết thương trên người đối thủ rất nặng, nhất định sắp không trụ nổi rồi, nhanh thôi, Hà Cơ sẽ có thể tiêu diệt trở ngại cuối cùng trên con đường thành công của mình.
Trong lòng Hà Cơ hơi trống rỗng, sau đó ra tay không hề do dự, lực mạnh thần tốc tiến tới, phá vỡ lá chắn do Giang Chước tạo nên, khí thế như vũ bão đánh thẳng vào ngực cậu.
Thân thể Giang Chước hơi lung lay, lui vài bước, lại phun ra một búng máu, nhưng lần này cậu lại cố chống đỡ không ngã xuống mà còn dùng tay áo lau máu bên môi, cười nhìn Hà Cơ.
Trên răng cậu vẫn còn dính vết máu, sắc mặt cũng tái nhợt. Hà Cơ ở cùng Giang Chước hơn 10 năm, chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt kỳ lạ như vậy, cảm xúc chứa trong nụ cười này, không biết là hận thù, buồn bã hay vui vẻ.
Ông ta ngẩn người, lúc này mới cảm nhận được đau đớn truyền đến từ trong ngực, đau đớn này không quá kịch liệt, nhưng lan tràn từ miệng vết thương đến tứ chi, khiến tất cả mất hết sức lực.
Hà Cơ cúi đầu, phát hiện nơi đó có cắm một chiếc bút mực ngòi vàng —– đó là pháp khí sư phụ tặng cho ông ta khi nhập môn.
“Sư phụ, chiêu vừa rồi của chúng ta giống hệt nhau, đây là chiêu ông dạy tôi.”
Cả người Giang Chước đầy vết thương, đau đớn làm cậu không thể nói lớn, tốc độ nói cũng rất chậm, nhưng từng chữ truyền vào tai Hà Cơ một cách rõ ràng: “Cảm ơn những gì ông đã dạy tôi.”
Những gì ông ta làm từ nhỏ đến giờ đã đủ oanh liệt để lưu danh sử sách, hiện chết đi cũng không có gì hối tiếc, Hà Cơ che miệng vết thương, cười nói: “Học khá lắm, vậy ngươi cũng nên chết cùng ta đi thôi!”
Ông ta đột nhiên vận khí, máu tươi trào ra từ vết thương hở nhưng Hà Cơ không quan tâm, chụp một chưởng về phía Giang Chước.
Biểu cảm Giang Chước thản nhiên, không biết do không muốn trốn hay không có sức, yên lặng đứng nhìn ông ta.
Mà chiêu cuối này của Hà Cơ còn chưa đụng đến nơi đã nghe thấy tiếng chuông rất nặng từ xa truyền đến.
Lúc trước khi Giang Chước tỉnh lại, Hà Cơ không để ý đến tiếng chuông, nhưng giờ tiếng vang xa còn đi cùng với sự rung chuyển nặng nề trên mặt đất, Hà Cơ bỗng nhiên dừng tay, mặc kệ Giang Chước mà nhìn về phía pháp trận hướng xa xa.
Ngay sau đó, oán khí và bóng quỷ ở tận bên này cũng tan biến vào hư không.
Nói cách khác, tất cả mọi thứ ông ta cố gắng đều đã thành uổng phí, không gây ra được hậu quả gì!
Sự kinh ngạc của Hà Cơ không phải nhỏ bé, chút công lực cố ngưng tụ để đánh chết Giang Chước nháy mắt tan đi, kinh mạch vốn đã bị thương lập tức đứt đoạn, sắc mặt ông ta hết xanh lại trắng, rồi đỏ bừng lên, toàn thân run lẩy bẩy, cuối cùng gục đầu ngã quỵ trên đất.
Giang Chước yên lặng quan sát, không nói gì. Bao nhiêu ấm áp bảo vệ trong quá khứ đã là bát nước đổ đi, lúc này một giọt nước mắt cậu cũng không rơi.
Cho dù đến giờ khắc này, cậu vẫn không thể hiểu, thứ mà người thầy của mình theo đuổi cả đời là gì, và hiện lại, trong lòng ông ta có bao nhiêu cô đơn và hối hận?
Mắt thấy thân thể Hà Cơ cuối cùng cũng bất động, sức lực toàn thân Giang Chước như bị tát cạn, ngã gục xuống đất.
Cảnh này làm Vân Túc Xuyên vội vàng chạy đến kinh hãi đến đứng tim, chân lảo đảo một cái, suýt thì ngã sấp xuống. Hắn chân nam đá chân chiêu chạy đến bên cạnh Giang Chước, lại thấy cậu hơi giật giật người, gian nan muốn ngồi dậy, thấy hắn liền tươi cười.
Tuy trên mặt đầy máu khô và bùn đất nhưng Vân Túc Xuyên cảm thấy đây là nụ cười thư thái trong trẻo nhất của Giang Chước từ lúc hắn quen cậu đến nay.
Vân Túc Xuyên nhẹ nhàng thở phào, hai chân như nhũn ra, cũng biết mình đứng không nổi nữa, quỳ gối xuống bên cạnh Giang Chước, giúp cậu tựa vào vai mình.
“Em tệ thật đấy, thắng mà còn muốn dọa anh sợ một chút đúng không?”
Vân Túc Xuyên ngoài miệng nói đùa nhưng trong mắt lại đầy đau lòng, hắn kiểm tra vết thương của Giang Chước, ngón tay run nhè nhẹ, cũng không dám lộn xộn nhiều, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Giang Chước đau đớn toàn thân, nhưng thân thể cũng cảm thấy nhẹ nhàng bay bổng, giống như đã dỡ bỏ một đống xiềng xích nặng nề, an tâm không thể tả.
Cậu cảm thấy Vân Túc Xuyên nắm tay mình liền lật tay nắm lại, nói: “Chúng ta đều thắng.”
Vân Túc Xuyên nghiêng người làm Giang Chước có thể nghe rõ tiếng tim đập của đối phương. Cậu nhắm mắt, để mặc Vân Túc Xuyên hôn lên mặt mình, cảm thấy đôi môi hắn mang theo độ ấm áp chỉ thuộc về con người.
“Đúng, thắng rồi.” Giọng nói Vân Túc Xuyên đầy ý cười, cũng có chút nghẹn ngào: “Khó khăn mệt nhọc đã qua rồi, sau này quãng đời còn lại nhất định sẽ bằng phẳng.”
Hai người nắm chặt tay, như lúc mới gặp nhau.
Vậy nên nói trên đời có nhiều mịt mờ và cực khổ, vận mệnh vừa khó lường vừa vô tình, nhưng dù thế, cũng phải..... cũng phải dũng cảm đi về phía trước.
Hy vọng sẽ không bao giờ bị bóng tối nuốt chửng, không vì đau khổ mà biến mất.
Cứ đi về phía trước, tuy có thể chậm chạp, nhưng biết đâu sẽ có chuyện tốt xảy ra?
=====
Editor: Ai thắc mắc sao đoạn cuối không thấy cái APP ra được tác dụng gì thì nhớ đọc ý 5 phần bên dưới nha.
Lời tác giả: Phải nói mấy chuyện với các bạn một chút như sau (Editor: mấy cái này có nhiều cái kiểu dặn độc giả và giới thiệu một số truyện mới thui. Có tổng cộng 5 ý nhưng mình chỉ edit những ý mà mình thấy cần thiết thôi nha, nếu mọi người muốn đọc ý nào thì có thể comment để mình edit nốt)
- Hết cốt truyện chính rồi, vốn định chia ra làm hai chương nhưng sợ mọi người nghĩ tôi trêu ngươi mọi người nên chạy deadline viết hết. Mai sẽ thêm một cái ngoại truyện, Phiêu Phiêu và Muỗng Nhỏ công khai trên diễn đàn, ai muốn xem thì nạp 11 điểm là được.
Nhớ là chỉ công khai trên diễn đàn thôi, nếu ai không thích thì đừng nạp.
- (Tác giả giới thiệu weibo của mình).
- (Tác giả giới thiệu truyện mới, mình chưa thấy tên nó trên list ở wikidich).
- (Tác giả giới thiệu truyện khác).
- Về phần APP, vốn định để cho nó có chút tác dụng ở kết cục cuối cùng, nhưng tôi viết thì lại thấy chỗ đáng quý của Muỗng Nhỏ và Phiêu Phiêu là việc bọn họ kiên trì đấu tranh, nếu gọi viện trợ cho họ thì hơi thừa thãi, vậy nên để APP vào ngoại truyện có tác dụng đơn giản thôi, mãi iu mọi người.
(Cuối cùng là một chút cảm tưởng của tác giả về quá trình viết truyện)