Khán giả chỉ hận không thể chui vào trong ảnh lật chăn lên, xem trong giường là thần thánh phương nào.
Đáng tiếc là đừng bảo mặt, trừ một phần chân vô tình lộ ra thì toàn thân người kia bị che kín mít, đến cả đùi còn không thấy, không thể nào nhận ra đây là ai.
“Má ơi chỉ muốn nói đúng một câu thôi —– cái chân này vừa thon vừa thẳng, chính là cặp chân trong mơ của tui khi tập yoga.”
“Lại càng muốn biết trong chân là mỹ nữ đến nhường nào.”
“Mọi người đừng làm phản! Đẹp thế nào thì cũng không so được với Muỗng Nhỏ đâu! Nhưng mà chẳng lẽ CP tui ship nhiệt tình chân thành nhất chẳng lẽ bị hủy đi như vậy ư? Không thiết sống nữa.”
Bỏ qua chuyện khác, chân đã lộ ra rồi, không còn đường nào mà cứu nữa, nhóm fan tan nát cõi lòng kêu rên, có người ẩn bài viết bài đi, có người còn cố đấm ăn xôi mà tự an ủi:
“Có khi, có khi chỉ là một cái cẳng chân thui mà, thực ra trong chăn không có ai đâu.”
“Vãi nhái chị em ơi có ý gì vậy, tui khóc bây giờ, sao bỗng dưng kinh dị vậy.”
“Thì, ý là..... Giang Muỗng Nhỏ tiếp xúc với thi thể người chết mỗi ngày mà, biết đâu ảnh trêu Vân Phiêu Phiêu tí nên nhét một đoạn chân vào đó dọa tí.”
“Trời ạ, tui cũng rất tin vào CP Vân Giang, kiêm fan trung thành của Vân Túc Xuyên, không muốn tin Vân Giang là giả, cũng không muốn tin idol tui ngủ với người khác, nhưng hóa ra bà còn mù quáng hơn cả tôi, tỉnh lại đi!”
“Thà nói Vân Túc Xuyên giết người giấu trong chăn.”
“Hu hu Muỗng Nhỏ làm sao bây giờ, thương Muỗng Nhỏ quá.”
Nhìn một chuỗi +1 phía dưới, Giang Chước bỗng nhiên bị người ta thương cảm không biết nên nói gì. Cậu nhìn cẳng chân của mình bị người ta cố tình khoanh đỏ, cảm thấy da chỗ đó như ngứa lên.
Vân Túc Xuyên thì thảm hại hơn, rõ ràng trong tin đều nói lời hay mà hắn tự dưng bị gắn tag ‘giấu Giang Chước ra ngoài đạo dụ’, bị mắng đến máu chó đầy đầu, vẻ mặt kỳ quái, không biết nên khóc hay cười. Hắn tìm bài báo đã có tấm ảnh này, nhưng đã bị xóa đi, có vẻ khi bài này hot lên thì bên kia nhận ra mình làm sai nên vội sửa lại. Nhưng chuyện về sau, chỉ cần Vân Túc Xuyên không lên tiếng thì không ai có thể giải thích thay hắn.
Vân Túc Xuyên lại không phải ngôi sao giới giải trí mà vừa có scandal liền chịu nhiều phiền toái, chuyện này không gây rối cho hắn nhiều, nhưng khi người ta gán ghép hắn và một ‘đại mỹ nữ’ nào đó làm Vân Túc Xuyên rất không thích.
Có người để nickname là ‘Tên trai tồi Vân Túc Xuyên’ đang công khai thọc gậy bánh xe, bình luận dưới weibo của Giang Chước: “Muỗng Nhỏ ơi, loại đàn ông như Vân Túc Xuyên không đáng để anh lãng phí thời gian đâu, nhìn bọn em nè!”
Giang Chước vốn đang hơi xấu hổ, nhưng nhìn vụ hiểu lầm này lại thành cảm xúc hỗn độn, nhìn thấy biểu cảm của Vân Túc Xuyên, không nhịn được mà cười ha ha.
Vân Túc Xuyên tức đến buồn cười, ném điện thoại qua một bên, dính lấy Giang Chước: “Anh bị người ta mắng thành như vậy mà em còn cười vui vẻ thì ra gì hả?”
Giang Chước hơi đá đá hắn, dùng đầu gối đẩy hắn ra, cười nói: “Đừng kiếm chuyện, bọn họ đoán như vậy nghĩa là bình thường trông anh không phải hạng tốt lành gì, trông như một người hẹn người ta ra ngoải để ngủ, nếu không sao lại nghi ngờ anh như vậy? Không liên quan gì đến em hết.”
“Anh không phải hạng tốt lành?” Vân Túc Xuyên ấn Giang Chước xuống giường, hai đôi dép lê lẹp bẹp rơi ruống, hắn khống chế ngón tay đối phương, cười: “Vậy em nói cho anh xem anh hư đốn thế nào?”
Giang Chước tuy bị đặt dưới thân nhưng không hoảng cũng không vội, hơi nhíu mày, ôm cổ Vân Túc Xuyên: “Đến đây, để em nói cho anh.”
Thấy cậu định nói, Vân Túc Xuyên mở to mắt, cũng sáp đến.
Giang Chước thấy hắn đến gần rồi thì dùng sức nắm gáy Vân Túc Xuyên, kéo hắn ra.
Bị cậu trêu chọc nhiều lần rồi nên Vân Túc Xuyên đã có phòng bị, nhếch môi nở nụ cười xấu xa, thuận theo lực của Giang Chước mà cúi đầu, cho cậu một nụ hôn sâu. Hôn xong, tay Vân Túc Xuyên đặt trên giường mân mê mái tóc hơi rối của Giang Chước, trong mắt là ý cười nhẹ nhàng, vứt mấy chuyện vớ vẩn ra sau đầu, ánh mắt vô thức dịu dàng: “Đâu phải mỗi tại anh, tại em đẹp quá, bị người ta nhầm thành mỹ nữ, khiến anh bị oan.”
Vân Túc Xuyên nói xong hơi cong người, hôn nhẹ lên chân Giang Chước: “Thôi bỏ đi. Dù bị mắng bao nhiêu cũng xứng đáng.”
Giang Chước bị hắn hôn đến ngứa ngáy, rút chân về, còn không quên chế nhạo: “Anh nói thì cũng oan ức thật, nhưng có phải em không cho anh giải thích đâu. Chờ chúng ta đi phái Linh Hoa về rồi công khai.”
“Em bảo gì cơ, công khai á?” Vân Túc Xuyên sửng sốt đến khựng lại: “Thật sao?”
Giang Chước: “Hả? Thật chứ.”
Vân Túc Xuyên ôm lấy cậu, lại hỏi: “Em đồng ý công khai sao?”
Giang Chước trả lời: “Em có bao giờ nói phải giấu giếm đi đâu.”
Đúng là cậu chưa nói, nhưng Vân Túc Xuyên đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến việc này, hành động này thể hiện rõ ràng thái độ của Giang Chước với hắn.
Mong muốn nhiều năm của hắn không chỉ là ở bên cạnh Giang Chước, mà là Giang Chước vui vẻ tự nguyện ở bên mình.
Vô cùng vui mừng, Vân Túc Xuyên nhìn Giang Chước, không biết nói gì, trong mắt chỉ có ánh mặt trời vàng óng ánh chiếu lên đôi má đối phương, mặt mày thanh diễm. Hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, không nhịn được mà sáp lại để mặc bản thân bị mê hoặc.
Bàn tay Vân Túc Xuyên lần mò túi áo theo bản năng, mắt lại dính chặt trên người Giang Chước, ngón tay xoa mặt cậu.
Mà lúc không chú ý nhất, Vân Túc Xuyên bỗng nhìn thấy vẻ gian xảo trong mắt Giang Chước, thầm kêu không ổn, sau đó bị một cú đá rơi xuống đất.
Giang Chước đắc ý nói: “Này thì dám đánh lén em, giờ thì hòa nhau rồi.”
Vân Túc Xuyên: ”..... “
Lúc này, phó chủ tịch Vân thường núp lùm trong fandom bỗng nhớ tới một câu oán giận của fan Giang Chước —– đồ trai thẳng chết tịt!
Nào có ai đang lúc ấm áp yêu đương lại chỉ có nghĩ đến việc đọ sức lực với bạn trai, xem bản thân có thể nhân cơ hội để phản công đá hắn xuống giường không?
Mình thì muốn yêu yêu đương đương, người ta thì muốn đánh nhau ạ.
Điều tuyệt vọng hơn chính là, không chỉ Giang Chước không bình thường, mà cả hắn cũng thế, lúc này, suy nghĩ đầu tiên của Vân Túc Xuyên chính là nụ cười đắc ý này của ẻm thật là đáng yêu.
Đến cả động tác đá hắn xuống giường cũng rất tuấn tú!
Vân Túc Xuyên không nhịn được mà vỗ vỗ mặt, mong mình tỉnh táo hơn tí, sau cú ngã này, thứ hắn để trong túi áo rơi xuống đất.
Giang Chước cũng xuống giường, đi giày xong liền kéo Vân Túc Xuyên dậy: “Được rồi, đứng dậy thôi, em có dùng lực lớn đến thế đâu, anh đừng giả chết —– hôm nay chúng ta không thể náo loạn được, phải về phái Linh Hoa xem thế nào.”
Cậu nói xong liền nhặt chiếc hộp nhỏ trên mặt đấy: “Của anh à?”
Vân Túc Xuyên lau lòng bàn tay vào áo: “Ừm..... em mở ra đi.”
Giang Chước bỗng hình như đoán được thứ bên trong, nhìn hắn, mở hộp ra, quả nhiên bên trong là một cặp nhẫn nam.
Đương nhiên chiếc nhẫn có giá trị xa xỉ, nhưng kiểu dáng đơn giản, không quá phô trương, bên cạnh có khắc tên cậu và Vân Túc Xuyên.
Giang Chước nói: “Anh chuẩn bị lúc nào?”
Vân Túc Xuyên tỏ ra không để ý nhưng thực chất vô cùng căng thẳng: “Không phải cố tình chuẩn bị đâu, chỉ là có một ngày tình cờ đi qua, thấy người ta đều đi chọn nhẫn nên anh vào xem rồi mua thôi. Sau này anh muốn tìm một cơ hội để đưa em, không ngờ lại bị em đá ra, cầm đi.”
Hắn lén nhìn Giang Chước, sợ thái độ bản thân không chuẩn, hoặc cậu đang không vui nên không nhận thứ này.
Lo lắng của hắn đương nhiên là thừa thãi. Giang Chước cầm chiếc nhẫn khắc ‘Vân Túc Xuyên’ cho mình, đẩy hộp về phía Vân Túc Xuyên, hắn liền mỹ mãn đeo chiếc còn lại.
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, Giang Chước cũng bình tĩnh thản nhiên, hai người đàn ông trưởng thành không có nghi thức nghiêm cẩn nào, nhưng thời khắc chiếc nhẫn bọc lấy ngón tay giống như một sợi tơ hồng lặng lẽ cuốn quanh trái tim hai người.
Vân Túc Xuyên quay đầu hôn lên đỉnh đầu Giang Chước, dịu dàng nói: “Tiểu Chước, chờ khi mọi việc xong xuôi, về nhà với anh, chúng ta ra nước ngoài kết hôn được không.”
Giang Chước cũng cười nói: “Được thôi.”
Vân Túc Xuyên cũng không thèm nhìn đến điện thoại nữa, thả nó vào túi áo. Đối với hắn, chỉ cần có một chữ ‘được’ của cậu, dù toàn thế giới chỉ vào hắn chửi hắn là đồ tồi tệ thì Vân Túc Xuyên cũng chẳng thèm để tâm.
Những người đang say sưa bàn tán hoặc tan nát cõi lòng về chuyện này đương nhiên không biết trong bài báo về quan hệ bất chính này ẩn giấu thông tin ra sao.
—— Mà lúc này ở núi Linh Hoa đã xảy ra một vài vấn đề.
Từ khi Hà Cơ từ chức chưởng môn rồi rời đi, theo lý thuyết thì chức vị này sẽ rơi vào người Giang Chước. Nhưng vì cậu tuổi quá nhỏ, nghe nói tình trạng thân thể không tốt lắm, lại không lớn lên trên núi nên Giang lão đã chỉ định vài người cùng xử lý việc của chưởng môn, nếu có chuyện trọng đại thì báo lại cho cậu.
Về vụ kế nhiệm của Giang Chước, trong chuyện này có hai điểm quan trọng và đều nằm trên người Hà Cơ, đầu tiên ông ta chưa chết cũng chưa quá già, mà chỉ để lại một câu rồi không rõ tung tích, cho nên tuy rằng đã giao ra lệnh bài chưởng môn nhưng không cử hành nghi thức từ chức hay chuyển nhượng gì.
Cứ như vậy, trước mắt thì trên danh nghĩa ông ta vẫn là chưởng môn.
Thứ hai chính là đám ấn Ngũ Hành bị chia ra nằm trong tay 5 thế lực khác nhau, âm thần cạnh tranh khiến môn phái bất hòa, khó mà đồng tâm hiệp lực.
Vốn thì một tháng nữa thì nghi lễ cúng bái Giang lão chấm dứt, phái Linh Hoa sẽ tổ chức đại hội chính thức để chuyển giao quyền lực, kế nhiệm chưởng môn, chỉnh đốn lại một lần, mà thừa dịp trước khi chuyện này xảy ra, các trưởng lão đang âm thầm lôi kéo nhau để có được lợi ích.
Mọi người đều bề bộn nhiều việc, ban đầu khi nghe có đệ tử xuất hiện tình trạng mất khống chế thì cũng không để ý lắm, đến khi chuyện này phát sinh nhiều lần hơn thì các trưởng lão mới không thể không mở một cuộc họp bàn cách giải quyết.
Người nói chuyện đầu tiên là một đệ tử thân truyền khác của Giang lão Giang Tùng tên Bộ Hạc Thanh, xét theo bối phận thì là sư thúc của Giang Chước. Hai đệ tử của ông sáng nay bị phát hiện chết trên một bãi cỏ, đây là một trong số những lý do mấu chốt để cuộc họp diễn ra.
Sắc mặt Bộ Hạc Thanh không hề tốt, nói thẳng: “Tình thế bây giờ rất tệ. Những người này không đau không bệnh, không bị mê hoặc tâm trí, cũng không có bệnh trạng nào, nhưng cảm xúc lại kích động như vậy, ắt có điểm kỳ quặc. Ta đề nghị báo cho Thiếu chưởng môn.”
Hình Đông quản lý Hỏa ấn trong Ngũ Hành cười nói: “Bộ sư thúc lẫn lộn đầu đuôi rồi. Nước xa không dập được lửa gần, thiếu chưởng môn không biết đang bận việc ở chỗ nào, thúc thông báo cho cậu ta thì được gì.”
Cha của Hình Đông là sư huynh của Bộ Hạc Thanh, chưa đến 40 đã mất, anh ta kế thừa được Hỏa ấn từ cha mình, đứng ngang hàng với Giang Chước, cũng không quá để mắt đến người chưởng môn kiêm sư đệ chưa gặp mấy lần này.
Bộ Hạc Thanh thân là trưởng bối, rất không thích tên nhóc nói chuyện vô lễ này, trợn mắt nói: “Không thông báo cho thiếu chưởng môn thì để con xử lý vụ này chắc?”
Hai bên bên nào cũng cho là mình phải, những người khác ngồi cạnh nghe.
Trước mắt có 11 người trình diện, trong đó 5 người bảo quản ấn Ngũ Hành, trừ Bộ Hạc Thanh và Hình Đông, còn có Dịch Mân mà Vân Túc Xuyên từng gặp, cháu trai cả của sự đệ của Giang lão Duẫn Tử Hàng và một sư thúc khác của Giang Chước là Lý Nhận.
Sáu người còn lại tuy không được thiên vị đặc biệt, nhưng có tư cách ngồi đây thì đương nhiên thân phận cũng không thấp.
Trước mặt mọi người mà Bộ Hạc Thanh còn ra vẻ sư thúc, Hình Đông cũng không nhịn được mà cười ha hả: “Nếu con chấp nhận lời của sư thúc thì khác nào con tự nhận mình giỏi hơn thiếu chương môn? Chuyện này con nào dám. Bình thường không thấy thúc tôn trọng cậu ta được mấy phần, lúc này sắp đến lúc kế nhiệm thì lại ân cần thế.”
Lời này của anh ta đang nói Bộ Hạc Thanh thấy gió chiều nào xuôi chiều đó, vội vàng chạy theo làm chó cho Giang Chước, Bộ Hạc Thanh cũng tức, vỗ bàn cả giận: “Đồ hỗn xược này, anh lên giọng với ai đây?!”
Hình Đông cũng không cười nữa, lườm ông, lạnh lùng nói: “Cha tôi hy sinh vì phái Linh Hoa, dù con còn trẻ nhưng cũng đủ tư cách ngồi đây với các người. Tôi phải hỏi thúc trước, ra vẻ trưởng bối như vậy là đang ra oai với ai!”
Bộ Hạc Thanh không nói hai lời liền đánh một cú qua, đôi bên nói tới đây là va chạm, lập tức trở nên nhốn nháo khó nhìn, những người xung quanh không tiện giả chết nữa, đều đứng lên khuyên bảo, khó khăn lắm mới tách được hai người ra.
Dịch Mân ngang hàng với Hình Đông, bình thường coi như khuyên được anh ta, vừa cố sức kéo người ra vừa nói:
“Hai người làm gì thế? Bên ngoài có chuyện xảy ra, đúng là khiến cho lòng người hốt hoảng, mọi người đều vì tốt cho môn phái, tranh cãi làm gì? Hơn nữa, chuyện này muốn gọi Giang.... gọi thiếu chưởng môn trở về hay không không phải trọng điểm, mà là hiện số người nổi điên càng ngày càng nhiều, truyền ra ngoài thì mất hết mặt mũi phái ta, dù sao cũng nên thống nhất với nhau.”
Lời Dịch Mân vừa khéo léo vừa đúng trọng tâm, tạm thời khuyên bảo được mọi người, hai bên lườm nhau một cái rồi về chỗ ngồi.
Lúc này có người đứng dậy, vỗ tay hai cái, nói: “Như vậy, nếu mọi người vẫn còn tranh cãi thì nghe tôi phát biểu một hai câu.”
Bộ Hạc Thanh nhìn qua, thấy người vừa nói chính là đệ tử quan môn* của Giang lão, Tôn Thanh: “Tôn sư đệ, cậu lại có cao kiến gì?”
*Đệ tử quan môn: quan môn là đóng cửa, đệ tử quan môn là đệ tử cuối cùng.
Thái độ của ông như vậy vì biết rõ chắc chắn người này không ở cùng phe với mình.
Bình thường Tôn Thanh cũng không ở trên núi, anh lớn hơn Giang Chước 8 tuổi, năm 19 tuổi có duyên nên vào phái Linh Hoa. Anh lẽ ra chỉ là một đệ tử sơ cấp bình thường, nhưng may mắn được Giang lão để mắt đến, cho làm trợ lý cho Giang gia, sau mấy năm còn nhận làm đệ tử chính thức, lập tức có thân phận sư huynh sư đệ với đám 40 50 tuổi là bọn họ.
Đương nhiên chuyện này khiến nhiều người không phục. Tôn Thanh lúc này đang túc trực bên linh cữu của Giang lão thay Giang Chước và Giang Duy, không ai trong môn phái nhiều lời với anh, cũng không tiết lộ thông tin quan trọng gì cho anh.
Nhưng lúc này nhiều chuyện thất thường quá rồi, không thể giấu nổi nữa, vậy nên anh có được một ghế trong cuộc họp này.
Đối với sự tẩy chay cố ý vô tình này, thực ra Tôn Thanh khá bình thản —– dù sao bản thân anh ít nói, cũng không muốn giao tiếp với người khác. Mắt thấy sắp cãi nhau, anh tỏ ra không phải người ngoài mà đứng lên, thản nhiên nói: “Tôi thấy lúc hai vị tranh cãi cũng không nói rõ, nên sẽ giải thích thay một chút, như vậy mọi người cũng hiểu nhau hơn.”
Giọng nói của anh dường như không hề dao động cảm xúc, rất mạch lạc: “Bộ sư huynh chủ trương báo cho thiếu chưởng môn vì huynh cảm thấy chuyện này phiền toái khó xử lý, chỉ cần vô ý chút là sẽ mang tiếng, vậy nên nóng lòng ném củ khoai nóng bỏng này đi. Như vậy, dù tốt hay xấu thì chẳng liên quan gì đến huynh. Về phần Hình sư điệt..... “
Ánh mắt Tôn Thanh đảo qua Hình Đông:
“Tuy cậu luôn miệng nói về công lao của lệnh tôn năm đó, nhưng thực tế cậu tự biết mình tuổi trẻ tư cách chưa cao, trước khi chưởng môn kế nhiệm muốn dốc sức làm gì đó có ích, vậy nên muốn thừa dịp này giải quyết chuyện đệ tử mất khống chế cảm xúc, vậy nên không muốn thiểu chưởng môn xuất hiện để đoạt công lao của cậu đúng không?”
Anh như một bức tường vừa lạnh vừa cứng, nhưng nói câu nào chuẩn câu đó.
Nhưng người khác có người không hiểu, cũng có người hiểu ý đồ hai người kia nhưng không vạch trần, Tôn Thanh vừa nói liền khiến cả căn phòng nhỏ xôn xao.
Tôn Thanh chỉ kém việc chỉ thẳng vào mặt Bộ Hạc Thanh và Hình Đông nói đừng tưởng tôi không biết các người nhòm ngó cái ghế chưởng môn.
Mặt Hình Đông nóng lên, cãi chày cãi cối: “Tôi không hề nói vậy, tự anh đoán thế thì có.”
Tôn Thanh thản nhiên nói: “Thật sao? Vậy thì thật xin lỗi. Nhưng nếu đã vậy, tôi đề nghị mọi người ở đây lập một chú ngôn, chứng minh bản thân không có ý đồ khác với phái Linh Hoa và Giang gia. Nếu không bây giờ nhiều người mất khống chế như vậy, biết đâu có người điên rồi mà vẫn ngồi đây họp thì sao?”
Anh nói xong, không chờ người khác nói gì, lập tức lấy một lá bùa ném lên bàn, rút dao cắt ngón tay, dùng máu vẽ ký hiệu lên chỗ trống, nói rõ từng chữ: “Tôi, Tôn Thanh nguyện trung thành với Giang Chước, chưởng môn phái Linh Hoa, không có ý đồ khác, nếu vi phạm lời thề sẽ lập tức nổ tan xác mà chết.”
Anh vừa dứt lời thì lá bùa hóa thành tro. Tôn Thanh đẩy vài lá bùa trống lên trước: “Mời các vị.”
Chế độ kế nhiệm của các môn phái khác nhau, so với các môn phái khác, phái Linh Hoa giống một ‘doanh nghiệp gia đình’, lúc trước do tổ tiên Giang gia lập nên, chiêu thức pháp thuật cũng là công pháp tổ truyền nhà họ Giang. Tuy vì Giang gia không vượng con cháu nên trong thời gian tồn tại cũng nhiều lần không có người thích hợp trong gia tộc, không thể không để đệ tử khác nhận chức chưởng môn, nhưng bình thường thì sau một hai nhiệm kỳ thì vị trí này sẽ lại về tay người họ Giang.
Hiện Giang Chước đã trưởng thành, bản thân cậu cũng là thuật sĩ, muốn ngăn cậu kế nhiệm cũng không được, chỉ cần trong lòng không có quỷ thì lời thề này cũng không quá đáng.
Sau khi Tôn Thanh thề thì có vài giây trầm tĩnh, những người ở đây bị hành động của anh dọa sợ ngây người, nhưng nhanh chóng có một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi đứng ra, bình thản nói: “Tôi thấy thế này rất được, để tôi cũng thề.”
Nhìn cục diện môn phái như vậy, có không ít người sinh ra tâm tư khác, nhưng số người trung thành và tận tâm với Giang gia cũng rất nhiều, cuối cùng thì trong 11 người ở đây có 6 người thề, còn 5 người không hề cử động.
Bộ Hạc Thanh và Hình Đông đương nhiên thuộc nhóm chưa thề kia, bước lên hai bước lại không lấy bùa, hơi do dự, Tôn Thanh thản nhiên nhìn bọn họ: “Các vị, thế nào?”
“Cái gì mà thế với chả nào, tôi không thề đấy!”
Dưới ánh mắt lạnh lùng kia, Hình Đông cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục. Cha anh ta mất sớm, tuy luôn mồm kêu la nhà mình công lớn hết mình vì môn phái nhưng thực tế thì, Hình Đông càng cường điệu thì nội tâm lại càng cảm thấy người ta khinh thường mình.
Lòng tự tôn mãnh liệt và tự ti khiến anh ta luôn rất mẫn cảm với thái độ của người khác, ví dụ như bây giờ, hành vi của Tôn Thanh làm Hình Đông cảm thấy anh đang có tình hạ nhục mình, tức giận nói: “Cái gì chứ! Ai chẳng biết anh là con chó chạy theo Giang Chước, muốn nói cho cậu ta thì cứ nói đi, dù sao tôi chẳng ngăn được. Nhưng còn ép tôi thề, anh có quyền gì?”
“Tôi thì sao?”
Lúc này, cửa bỗng bị đẩy ra, một giọng nói vang lên, âm sắc lạnh lẽo như mưa rơi trên ngọc.
Tất cả mọi người nhìn về hướng cửa, Giang Chước đã thay bộ đạo bào màu xanh thẫm thêu lá phong đứng đó.
Trên người cậu không có trang sức nào khác, vạt áo hơi phất phới dưới gió, gương mặt tuấn tú trầm như nước, phong độ phóng khoáng mà lại lộ ra sự cô đọng lạnh thấu xương.
Gần đây sau vài lần tôi luyện, khí chất của cậu rút đi nét chưa trải thanh niên, lại có sự vững vàng như núi của đại sư.
Tôn Thanh nhanh chóng đến đón, cũng không lấy bối phận gọi sư điệt, mà gọi một tiếng ‘đại thiếu’.
Giang Chước nói: “Thanh ca, phía sau em còn có người, phiền anh tiếp người đó.”
Thân thể Giang Chước không tốt, Giang lão lại thương cậu mất cha từ nhỏ, không để cậu tu luyện trong núi, không ít người ở đây chỉ gặp cậu mất lần.
Bọn họ thảo luận về ‘thiếu chưởng môn’ rất khí thế, nhưng không ngờ đứa bé gầy yếu quái gở năm đó lại trưởng thành như hiện tại.
Bỏ qua vẻ ngoài kinh diễm, khí độ lại càng khiến người ta khó lường hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT