Edit + beta: Herbicides.

Thẩm Hâm nhìn cũng không thèm nhìn thêm một cái, lập tức nhanh chóng chạy về hướng viên đạn bay tới, bên kia thấy bắn trúng người khác cũng hơi luống cuống, lại bắn thêm vài phát.

Tuy không bằng bọn Giang Chước nhưng ít ra Thẩm Hâm đã lăn lộn nhiều năm, ít nhất vẫn biết chút công phu, ông ta nhanh nhẹn né mấy viên đạn, cuối cùng chỉ bị thương một chút ở tay phải.

Thẩm Hâm nhíu mày, lại không để ý đến vết thương đó mà đến túm cổ tay người nổ súng, kéo người đó đến trước mặt mình.

‘Lạch cạch’ một tiếng, khẩu súng không còn đạn rơi xuống, người phụ nữ bị ông ta bắt được ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp lạnh lùng.

Là Lâm Quỳnh.

Suy đoán của Thẩm Hâm được kiểm chúng, lại quay đầu nhìn Chu Mĩ Nga bị bùa chú áp chế, tức đến mức bật cười: “Được lắm, được lắm!”

Ông ta túm lấy Lâm Quỳnh, lại chỉ vào Chu Mĩ Nga: “Thế mà tôi không biết hai người thành đồng đội lúc nào, còn cùng nhau tính kế tôi!”

Chu Mĩ Nga cảnh giác nhìn ông ta, không nói gì, Lâm Quỳnh lại không hề sợ hãi mà ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Vì đây là quả báo cho những chuyện ông đã làm.”

Người đàn bà này đúng là chưa từng sợ hãi gì, Thẩm Hâm hỏi: “Là cô thả Chu Mĩ Nga ra? Cũng là cô lộ tin tức cho Giang Chước đúng không?”

Ông ta không ngờ nhất chính là Lâm Quỳnh, nhưng nhìn đến Chu Mĩ Nga, ông ta đoán rằng người làm được chuyện này chỉ có bà mà thôi.

Lâm Quỳnh mưa dầm thấm đất từ Giang Thần Phi, biết một chút về bùa chú trận pháp, mà địa điểm trấn áp Chu Mĩ Nga chỉ có ông ta và Hà Cơ biết, nếu có người lén tìm được thì chỉ có thể là Lâm Quỳnh.

Lâm Quỳnh thản nhiên: “Ông muốn giết con tôi, chẳng lẽ tôi chỉ đứng nhìn?”

Thẩm Hâm cười hai tiếng, cũng nhìn chằm chằm Lâm Quỳnh, bàn tay giữ lấy Lâm Quỳnh của ông ta hơi run lên, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Trong những năm kết hôn gần đây, vẻ ngoài Lâm Quỳnh không có gì thay đổi, y hệt ngày bọn họ quen nhau, nhưng ánh mắt bà nhìn ông ta đã không còn như xưa. Đến nông nỗi này, ngay cả Lâm Quỳnh cũng muốn ông ta phải chết.

Tim Thẩm Hâm đột nhiên đập nhanh hơn, thốt lên: “Vậy cô giết con tôi, thì vụ này tính toán thế nào?”

Ông ta bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, thân thể Lâm Quỳnh hơi run run, trên mặt lại không có biểu cảm gì, hơi quay đầu đi.

“Bao nhiêu mánh khóe tôi đều đã chơi qua rồi, cô đừng tưởng tôi không biết gì.” Thẩm Hâm nói: “Năm đó cô thật sự ngã cầu thang nên mới sảy thai sao? Thuốc tránh thai cô uống đã bị tôi đánh tráo, tôi cứ nghĩ nếu cô sinh con sẽ ở bên cạnh tôi, không ngờ cô thì giỏi rồi, còn phá thai. Chẳng lẽ tôi đối xử với cô không tốt? Cô sinh con cho Giang Thần Phi, lại vì con của hai người mà muốn giết tôi, đến lượt tôi thì lại dùng thủ đoạn này! Cô giết một đứa con của tôi, tôi cho Giang Chước chết theo, có gì sai!”

Vẻ mặt Lâm Quỳnh kỳ quái cười cười: “Sao nào, một cái mạng của Giang Thần Phi không đủ để trả sao? Cũng chính ông muốn lừa tôi trước, bảo tôi rằng Giang Thần Phi không phải ông hại chết!”

Thẩm Hâm hơi khựng lại, sau đó thả tay bà ra, ha hả cười: “Thái độ của cô thay đổi, quả nhiên đã biết rồi, quả nhiên vẫn không quên được hắn. Cho nên ban đầu định đón con của cô qua ở cùng, sau lại không quan tâm đến nó, cũng là sợ tôi ra tay đúng không?”

Lâm Quỳnh chậm rãi nói: “Chuyện kết hôn không phải ông ép tôi, hai chúng ta có tình cảm nên mới ở cạnh nhau. Khi đó tôi chán nản, quả thật muốn thoát khỏi bóng ma quá khứ, nhưng chuyện như kết hôn, ai lại lấy làm trò đùa.”

“Giang Thần Phi và tôi đã từng là vợ chồng, chúng tôi chia tay vì không thể ở cạnh nhau nữa, nhưng ông hại chết anh ấy, chẳng lẽ còn muốn tôi coi như không có chuyện gì xảy ra?”

“Ừ, đúng rồi.” Thẩm Hâm cười lạnh: “Tất cả chuyện xấu đều do tôi, các người thì tình sâu nghĩa nặng, tôi thì là kẻ chó chết. Vợ trước và vợ hiện tại cùng nhau đến giết tôi? Ha ha ha. Thật đáng tiếc, các người sắp xếp tốt như vậy nhưng chẳng ai có thể thành công. Ha ha ha!”

Lâm Quỳnh nói: “Ông muốn giết tôi thì cứ giết đi.”

Thẩm Hâm đặt khẩu súng ở trán bà, nghiến răng nghiến lợi: “Cô nghĩ tôi không dám sao?”

Lâm Quỳnh không nói gì, nhắm mắt.

Chu Mĩ Nga muốn giúp đỡ, nhưng bùa chú của Hà Cơ vô cùng lợi hại, làm cho bà không thể cử động, chỉ có thể cứng đờ ở đó. Thấy tay Thẩm Hâm chậm rãi không bóp cò súng, trong lòng bà đột nhiên có cảm giác khó nói nên lời.

Chu Mĩ Nga nhớ đến lời gã đàn ông kia ban nãy “Nếu tôi yêu cô, tôi sẽ tiếc không giết cô.”

Chu Mĩ Nga không ngờ, một người lạnh lùng tàn độc như vậy, hóa ra có thể nói được một câu thật sự.

Bà không có tình cảm gì với Thẩm Hâm nên không ghen ghét gì với Lâm Quỳnh, chỉ là lúc này, bà đột nhiên cảm thấy, hóa ra cả đời mình vô nghĩa như vậy.

Ba người có tâm tình khác nhau, trong lúc giằng co, thuộc hạ Thẩm Hâm đã đến.

“Ông chủ!”

Thẩm Hâm có được một bậc thang để bước xuống, ông ta thuận thế buông Lâm Quỳnh ra, không nhìn bà, ra lệnh: “Lập tức chuyển những thứ kia ra, cho nổ nơi này. Mặt khác, liên hệ Hà Cơ bảo ông ấy nhanh chóng ra tay, nhân lúc Giang Chước và Vân Túc Xuyên chưa rời khỏi đây, giết hết đi!”

Sau khi bị Thẩm Hâm thả ra, Lâm Quỳnh tựa lưng vào tường, tay chậm rãi đưa về sau lưng, dường như muốn lấy gì đó. Thẩm Hâm như mọc mắt ở sau lưng, cười lạnh: “Nếu cô muốn kích nổ gì đó, khiến mọi người cùng chết, thì cứ thử đi. Tôi nhắc nhở cô một câu, phạm vi nổ sẽ không nhỏ, nếu lan đến cậu con trai cục cưng của cô thì không phải chuyện của tôi.”

Hai vợ chồng họ mâu thuẫn làm nhóm cấp dưới sợ hãi, tuy không biết Lâm Quỳnh và Thẩm Hâm có chuyện gì, nhưng không ai đoán được tâm tư vị phu nhân này, nếu bà làm chuyện như vậy thì mọi người đều lãnh đủ.

Có người đánh bạo tiến lên, cẩn thận hỏi: “Ông chủ, có nên trói phu nhân lại trước, khi ra ngoài thì chúng ta lại..... “

Gã ta chưa nói trong liền bị Thẩm Hâm lườm, lập tức im miệng. Nhưng sau một lúc, Thẩm Hâm lại nói: “Thôi bỏ đi.”

Ông ta uể oải phất tay: “Trói đi, đưa phu nhân lên xe đã, động tác nhanh tay lên.”

Lâm Quỳnh không biết gì về tình hình bên Giang Chước, bản thân bà không sợ Thẩm Hâm, cả chết cũng không sợ, nhưng trong lòng biết được sự đáng sợ của của ông ta, nếu ông ta muốn đối phó Giang Chước thì thật sự nguy hiểm.

Bà nóng lòng, nhưng không phản kháng cho phí công, mắt thấy thuộc hạ Thẩm Hâm nói mạo phạm rồi đến trói mình, lạnh lùng hừ một tiếng, liên tục suy nghĩ nhưng không cử động.

Đột nhiên, vài sợi tóc bên tai bay bay, dường như có cơn gió nhẹ thổi qua, bên cạnh Lâm Quỳnh bỗng có một vầng sáng màu trắng bạc, bao phủ bà, sợi dây thừng sắp trói bà bị cắt thành mấy mảnh rơi xuống đất.

Thẩm Hâm bỗng nhiên quay đầu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, vầng sáng màu sáng bạc hóa thành một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn mặc bộ đồ quân đội màu xanh đậm loang lổ vết máu.

Lâm Quỳnh lập tức rưng rưng nước mắt, thân thể run lên, mở miệng run rẩy một lúc lâu, bà mới nghe được giọng nói của mình: “Thần, Thần Phi?”

Hơn 20 năm sống chết, Giang Thần Phi không đổi biểu cảm, bản thân ông là âm hồn, đã sớm không còn nước mắt.

Lùi vài bước, khó khăn lắm mới nở được nụ cười, ông nói: “Anh đây.”

Trong nháy mắt, không biết thật hay mơ, Lâm Quỳnh không còn sự bình tĩnh khi xưa, nước mắt rưng rưng, rướn tới muốn chạm vào ông, nhưng bàn tay xuyên qua thân thể Giang Thần Phi —– Bà không phải người tu hành như Giang Chước, không thể chạm vào ông.

Lâm Quỳnh lẩm bẩm: “Anh, anh..... “

Giang Thần Phi nói: “Xin lỗi, bây giờ anh chỉ là linh hồn.”

Ông nhớ tới sự đau đớn tức giận của Giang Chước, lại nhìn đôi mắt ướt đẫm của Lâm Quỳnh, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn. Ông bảo vệ được rất nhiều người, nhưng những người ông yêu thương, đều không sống tốt.

Giang Thần Phi không nhịn được mà cười khổ: “Anh lại làm em thất vọng rồi. Anh..... Anh vẫn luôn khiến em phải thất vọng.”

Lâm Quỳnh lắc đầu: “Không phải, là em không hiểu chuyện..... “

Bà chưa nói xong đã nghẹn ngào. Trước đây hai người từng cãi nhau nhưng lại vô cùng thân thiết, không có gì phải che giấu kiêng nể, vậy mà bây giờ phải nói chuyện với nhau một cách khách sáo như vậy.

Rốt cuộc là lỗi của ai!

Thẩm Hâm đứng một bên như người ngoài, sắc mặt xanh lét, người định trói Lâm Quỳnh đứng gần họ nhất, thấy tình thế không ổn, sợ ông chủ bắn cho mình một phát để hả giận, vội lấy ra một sợi dây thừng khác, tiến đến: “Phu nhân, nếu ngài không phối hợp thì chúng ta đều không dễ chịu đâu.”

Giang Thần Phi chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn gã ta.

Khí chất của ông không lạnh lẽo như hai mẹ con Giang Chước, cái liếc mắt này cũng không nghiêm khắc đến thế, nhưng không giận cũng tự có uy quyền. Người cầm dây thừng bị một luồng âm khí bao phủ, cảm thấy toàn thân ớn lạnh, không khống chế được cơn run lẩy bẩy.

Thẩm Hâm cười lạnh: “Không hổ danh là khoa trưởng Giang, còn sống hay đã chết đều lợi hại như vậy.”

Ông ta vừa nói vừa giơ tay lên, lấy hai lá bùa được dùng để áp chế Chu Mĩ Nga ném qua.

Đương nhiên Giang Thần Phi nhận ra đó là bùa chú của Hà Cơ, ánh mắt lạnh đi, ngón tay điểm một cái vào không trung, trầm giọng nói: “Như thị ngã kiến, lục căn không tịnh, phá!”

Nay đã khác xưa, hiện ông là một âm hồn, đương nhiên không thể dùng pháp thật trừ quỷ, nhưng cũng trùng hợp là bùa của Hà Cơ cũng không phải tà vật.

Từ ngón tay Giang Thần Phi, một luồng âm khí thổi quẹt qua không trung, ánh sáng vàng trên hai lá bùa nhạt đi, lập tức bị ăn mòn thành bụi, đồng thời còn thuận tiện cứu được Chu Mĩ Nga ở một bên ra.

Thẩm Hâm lui về sau hai bước, vẻ kinh ngạc lóe qua gương mặt, bên cạnh ông ta có người cười nói: “Nay trưởng khoa Giang khác xưa nhiều rồi, trong quá khứ cũng là thiếu gia công tử danh môn, nhưng giờ phải cần nhờ âm khí mới có thể thoát thân, đáng buồn thật đấy.”

Giang Thần Phi cười nhạt, che Lâm Quỳnh ở phía sau: “Dù dùng âm khí hay linh khí, sát thiện là tà ác, trừ ác là chính nghĩa, từ trước đến nay phái Linh Hoa không để ý đến những thứ cổ hủ này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play