Vân Túc Xuyên day mũi, vẫn còn để ý đến tâm trạng Giang Chước nên chỉ nói: “À thì.... Lần này đến đây nhanh hơn lần trước, nên chắc vẫn có chút tác dụng.”
Giang Chước: ”..... Thôi, anh muốn đắc chí thì cứ đắc chí đi.”
Nói xong, cậu không cam lòng nói: “Nhưng có chuyện gì không biết? Hay gọi ba em ra hỏi chút?”
Vân Túc Xuyên cảm thấy hai bọn họ coi như là nhân vật vẻ vang, bị quỷ đánh tường làm khó đến nỗi gọi ba mẹ giúp đỡ thì không ổn lắm, lỡ Giang Thần Phi biết, biết đâu ông đổi ý không cho Giang Chước và hắn ở bên nhau nữa thì sao, không thể lộ ra cái dốt như vậy được.
Vân Túc Xuyên đảo mắt: “Ba vừa nghỉ ngơi, chút chuyện nhỏ này đừng làm phiền ông. Mặt trời sắp lặn rồi, hay chúng ta chờ đây một chút, nếu bị nhốt ở đây thì hẳn sự tình phải có lý do.”
Lúc mặt trời lặn là lúc trắng đen đổi chỗ, người quỷ khó phân, hơn nữa âm thịnh dương suy, cho nên được gọi là thời điểm sói săn mồi, nếu có gì muốn quấy phá nên cản bọn họ lại thì chắc chắn lúc đó sẽ tấn công.
Giang Chước thấy Vân Túc Xuyên nói cũng đúng, tùy ý nói: “Được, vậy cứ từ từ.”
Xe đứng ở bên đường núi, hai người bận rộn cả ngày, lúc này có được giây phút thảnh thơi hiếm có, sóng vai ngồi cạnh nhau, chầm chậm chờ nguy cơ sắp đến.
Vốn dừng lại vì bị ép buộc, nhưng lúc này đánh giá lại Giang Chước mới thấy cảnh sắc nơi này rất đẹp. Sau cơn mưa, rừng cây được chiều hoàng hôn nhuộm thành màu vàng ấm áp, mặt cỏ xù xù lay động trong gió, bóng chiếc xe in trên lớp cỏ dày, thời gian tĩnh lặng.
Giang Chước nói: “Em nhớ ông nội có quyển sách tên là [ Ghi chép về núi Hô Vân ], trong đó nói núi Hô Vân nằm ở ngoài biển mây ở hướng Tây, phong cảnh đẹp lạ kỳ, núi đá như ngọc, khi có mặt trời thì hào quang tỏa khắp nơi, mặt trời lặn thì ánh vàng hòa cùng ánh xanh, em vẫn luôn muốn nhìn khung cảnh ấy, hôm nay tuy không phải hàng thật nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra gì đó.”
Cậu thuận miệng tám chuyện, nói có sách, mách có chứng, giọng điệu vẫn thản nhiên, có cảm giác vô cùng hấp dẫn. Vân Túc Xuyên mỉm cười lắng nghe, màu vàng ấm áp kia không chỉ chiếu xuống mặt đất mà cũng ánh lên gương mặt Giang Chước, còn động lòng người hơn những chỗ khác.
Giang Chước nói mấy câu, quay đầu nhìn Vân Túc Xuyên, lại phát hiện ánh mắt hắn không dừng ở cảnh đẹp mà vẫn luôn cười cười nhìn cậu. Thấy Giang Chước nhìn qua, Vân Túc Xuyên mới lại gần hôn lên môi cậu.
Giang Chước kinh ngạc chớp mắt, lông mi dài đẹp như cánh bướm quét lên mặt Vân Túc Xuyên. Ánh sáng mông lung ở phương xa dần dần mờ đi, Vân Túc Xuyên ngừng hôn, lại lưu luyến đáp môi lên lông mi cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Mặt trời lặn rồi.”
Gương mặt Giang Chước hơi đỏ ửng lên vì ngừng thở trong quãng thời gian ngắn, vẻ mặt lập tức khôi phục sự nghiêm túc, nhìn thẳng về phía trước: “Đúng vậy, người khách quý chúng ta chờ đợi cũng nên đến rồi.”
Mấy chuyện này liên quan đến chuyên cá nhân của Giang Chước, vậy nên khi chiếu lên phòng live stream thì bị cắt đi không ít, đến lúc này thì mới khôi phục lại.
Đập vào mắt khán giả là khung cảnh mặt trời dần dần hạ xuống, thấy núi xa, ráng chiều cùng trời đêm hòa vào nhau thành một màu sắc lạ kỳ, trên mặt đất, một nhóm người đưa ma gõ mõ đi tới.
Những người này đều mặc đồ tang màu trắng, trên đầu đàn ông buộc vải trắng, phụ nữ cài hoa trắng, có người cầm nhạc cụ, có người cầm cờ vải gọi hồn. Nhóm người này vây quanh một chiêc quan tài.
[ Ôi đờ mờ, vừa bật lên đã kinh dị đến vậy rồi sao? Ghê quá đi mất!!! ]
[ Tui tin rằng nếu Muỗng Nhỏ và Phiêu Phiêu ở cạnh nhau thì là vô địch! ]
[ T-thì tui cũng hiểu chuyện này, nhưng nhìn cảnh này vẫn không thể nào không lo được —- sao bọn họ không trốn đi? ]
Giang Chước vốn ngồi trong xe không nhúc nhích, nhưng từ khi nhóm người này đến gần, cậu bỗng cảm thấy không gian xung quanh như hẹp lại. Dường như bốn phía không ngừng ép chặt, không khí dần bị rút ra, cả người như bị nhét vào một chiếc túi, không chỉ có áp lực mà còn có cảm giác choáng váng do không thể hít thở.
Vân Túc Xuyên không cần hô hấp nên tốt hơn Giang Chước một chút, nhưng cũng cảm nhận được áp lực nặng nề giữa tiếng nhạc tang xập xình, hắn mở cửa xe, nhưng không thể mở được, tình thế cấp bách nên hắn dùng sức đạp một cú, cửa xe rầm một tiếng mở ra, đập mạnh vào vách núi đá.
Vân Túc Xuyên kéo Giang Chước đi: “Chúng ta đi xuống trước rồi tính.”
Tuy thân thể Giang Chước không khỏe nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, khẳng định: “Quan tài có vấn đề.”
Cậu cảm nhận được sự đè nén, chật chội, khó thở, đây đều là cảm giác có được nếu bị nhốt trong quan tài.
Trước đây ở miền quê thường có câu rằng, nếu trên đường gặp một nhóm đưa tang, nhất định không thể để bản thân ở trong không gian hẹp, bởi quỷ mới chết thường lưu luyến nhân gian, tuy bị đặt vào quan tài nhưng vẫn còn ham muốn sống sót, như vậy nếu quỷ thấy người đi đường sẽ nghĩ cách hấp thụ sinh lực nhả hết âm khí ra để có thể tìm được kẻ chết thay.
Đương nhiên sau đó hỏa táng dần trở nên phổ biến, hơn nữa những người trong nghề ở nhiều nơi cũng tiến hành xử lý rất quyết liệt nên tình huống này không xuất hiện nữa, dù có xuất hiện thì theo lý thuyết cũng không đủ để khiến Giang Chước và Vân Túc Xuyên trúng chiêu.
Hai người cũng xuống xe, đứng ven đường, Vân Túc Xuyên nói: “Anh nghe nói hơn 10 năm trước, phái Kiền Nguyên từng có một vụ phản bội môn phái, cuối cùng khó khăn lắm mới ổn định lại được, đệ tử đứng đầu nhóm phản bội kia là Lưu Cao Minh hoảng sợ bỏ trốn, hai năm sau được phát hiện chết trong một chiếc xe ở ven đường, vẻ ngoài chiếc xe méo mó từ trên xuống dưới, cả kính xe cũng lõm vào.”
Nhóm đưa tang không ngừng tiếp cận, Vân Túc Xuyên nói rất rõ ràng trong tiếng kèn xô-na: “Nhưng tra thế nào thì cũng không tìm được gần đó có thứ gì đủ lực để đè một chiếc xe thành như vậy, nhưng có người nói buổi tối thấy một nhóm đưa tang khiêng quan tài đi qua.”
Giang Chước trầm ngâm: “Ý anh là, chiếc quan tài có thể là pháp khí gì đó của phái Kiền Nguyên?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Anh nghĩ vậy, vì chuyện năm đó cũng chỉ là tin đồn, không có chứng cứ.”
Nếu phái Kiền Nguyên thật sự có pháp khí như vậy thì đương nhiên sẽ không để lại dấu vết, dù bọn họ có dùng nó để giết người thì cũng có thể đổ lỗi cho ác quỷ, vô cùng vẹn toàn.
Lúc hai người nói chuyện, nhóm đưa tang kia đã đến gần, Vân Túc Xuyên và Giang Chước đứng ven đường, cũng không ngăn cản bọn họ, thế nhưng khi nhóm này đi qua hai người, đột nhiên đều dừng bước chân, đồng thời quay đầu, đột nhiên cùng giơ cờ chiêu hồn lên vẫy, tiết tấu nhạc cũng nhanh hơn.
Mảnh vải trắng trên cây gậy trúc không ngừng đung đưa, nhìn kỹ còn thấy đồ án gọi hồn tiểu quỷ, nhịp trống truyền đến từ bên cạnh, động tác của những người này không nhanh không chậm, có nhịp điệu, làm cảm giác khó thở lại càng mãnh liệt.
Giang Chước nhíu mày: “Muốn đánh không, giả thần giả quỷ, em ghét nhất kiểu này.”
Nói xong, cậu chém thẳng một kiếm ra, xé nát một mảng cờ, tiếp tục hướng về quan tài, kiếm khí và quan tài chạm nhau, phát ra âm thanh kim loại va chạm, hai pháp khí đều không tổn hao gì.
Giang Chước thu hồi kiếm, lui về sau hai bước, nói: “Đúng rồi, thứ này chắc chắn là pháp khí, nếu là ác quỷ đến lấy mạng thì quan tài sẽ không rắn chắc như vậy. Xem ra Thẩm Hâm có không ít tay sai thuộc phái Kiền Nguyên.”
Vân Túc Xuyên nói: “Chính Dương Song cũng ——“
Hắn nói xong, giọng nói chợt im bặt, sắc mặt hơi thay đổi.
Trong tay hắn cũng lặng lẽ cầm một tấm bùa, nhanh chóng nói với Giang Chước: “Anh vừa đếm qua, vốn nhóm người này có 29 người, hiện chỉ còn 28.”
Giang Chước nhanh chóng đảo mắt qua nhóm người, vừa rồi cậu không nhìn kỹ nhưng trí nhớ tốt nên vẫn có thể nhớ qua qua ai đứng vị trí nào. Vừa nhìn qua, cậu liền phát hiện một người phụ nữ tóc dài vốn đang đứng bên cạnh quan tài để khóc khiêng linh cữu đã biến mất.
Cô ta có thể đi đâu?
Không biết gì là tình trạng đáng lo ngại nhất, khán giả nghe hai người nói mà sợ đến mức im lặng như tờ, còn Giang Chước và Vân Túc Xuyên hình như đã ý thức được gì đó.
Bọn họ nhìn nhau, mơ hồ cảm giác được gió lạnh thổi đến từ sau lưng, cứ như sau lớp quần áo đã đóng một lớp băng.
—– Người kia ở ngay sau lưng bọn họ!
Dưới tình huống như vậy, tuyệt đối không nên tùy tiện quay đầu lại, vì khi ác quỷ xuất hiện sau lưng người ta thì thể nào cũng biến hình ra các loại vẻ ngoài kinh dị kỳ quái để khiến người ta hoảng loạn, chúng có thể nhân cơ hội mà quấy nhiễu.
Giang Chước đứng yên mấy giây, ra hiệu bằng ánh mắt cho Vân Túc Xuyên, không đi theo lối mòn, lật tay chọc kiếm về sau, động tác vừa nhanh vừa ác.
Cùng lúc đó, hai chân Vân Túc Xuyên di chuyển, đánh về phía nhóm đưa tang.
Giang Chước cảm thấy kiếm đã chém trúng gì đó rồi mới quay lại, phát hiện phía sau cậu là một nữ quỷ tóc dài lòe xòe lên mặt, chỉ nhìn rõ đôi mắt chảy máu ồng ộc, trông vô cùng đáng sợ.
Chẳng qua hiện trong ngực cô ta đã bị kiếm của Giang Chước thọc một cú, trông không đáng uy hiếp đến thế.
Giang Chước xoay kiếm, hào quang trên đó ăn mòn thân thể nữ quỷ, cô ta kêu lên một tiếng vì đau, vẻ dữ tợn trên mặt biến mất, tóc dài vén về sau, nháy mắt liền biến lại thành một cô gái thanh tú. Cô ta tỏ vẻ điềm đạm đáng thương nhìn Giang Chước, cầu xin: “Đừng, đừng giết tôi.”
Giang Chước nheo mắt, nhìn cô ta, cô gái áo trắng rơm rớm nước mắt, chịu đựng cơn đau trước ngực, mon men lại gần Giang Chước: “Anh trai ơi, em là..... A!”
Cô ta muốn kéo gần khoảng cách, phơi bày vẻ đẹp, sau đó lại cầu xin thêm mấy câu, không ngờ Giang Chước vô cùng cảnh giác, thấy cô ta vừa cử động lập tức kéo tóc nữ quỷ, thuận tay đập mạnh lên vách đá bên cạnh.
“Ầm” một tiếng vang lên, nữ quỷ ngã khuỵu xuống đất, nhanh chóng hóa thành một bãi máu loãng.
Vân Túc Xuyên nhanh chân vọt tới nhóm đưa tang, hắn không để ý thứ gì khác mà chạy đến chỗ quan tài, những người mặc đồ trắng vẫy cờ gọi hồn lập tức tấn công hắn, nhưng thể chất Vân Túc Xuyên đặc biệt, không sợ âm khí, mặc kệ lá cờ múa may, không ảnh hưởng gì đến hắn, phi lên đá một cú vào quan tài.
Quan tài kia làm bằng chất liệu gỗ cứng rắn, ngay cả kiếm của Giang Chước cũng không phá được, một cú đá của Vân Túc Xuyên cũng không thể phá hủy nó, nhưng chiếc quan tài bị văng ra, bên trong có một người giấy to bằng người thường.
Vân Túc Xuyên chỉ kiếm ra ngoài, quát: “Tốc thỉnh hỏa đức tinh quân, cấp cấp như luật lệnh!”
Một ngọn lửa lập tức dâng lên, người giấy bốc cháy, nhóm người đưa tang như hình ảnh bị dừng, không nhúc nhích, Giang Chước cầm kiếm từ sau chạy tới, nhảy vào trong quan tài xem xét.
Vân Túc Xuyên quay đầu, nói: “Bên kia em xử lý xong rồi?”
Giang Chước lo lắng nói: “Ừm, có một nữ quỷ, còn biết nói chuyện, em bắt được cô ta muốn hỏi mấy câu mà cô ta không biết tự lượng sức mình muốn tấn công, em thuận tay diệt luôn.”
Nhìn đến đoạn này, khán giả không nghe nổi nữa.
[ Tuy nói nữ quỷ là nhân vật phản diện, tình trạng vừa rồi cũng thật sự nguy hiểm, nhưng tui vẫn muốn dành một giây mặc niệm cho cổ. ]
[ Lại đến rồi, anh giai thẳng Giang Chước lại đến rồi. ]
[ Ha ha ha ha, tui vốn đang thấy tiếc cho Muỗng Nhỏ đi yêu đàn ông, nhưng giờ thấy cũng được! Nếu không thì chắc cả đời anh ấy cũng không tìm được vợ! ]
[ Ấy lầu trên sai rồi nha, sẽ có chị em nào đó bị sắc đẹp hấp dẫn nên gả cho Muỗng Nhỏ, xong rồi đêm tân hôn bị ảnh đánh chết. ]
[ Giang Muỗng Nhỏ, anh thấy chưa? Bọn họ đều đang chê cười anh! Nhưng em thì không, em không sợ bị đánh chết, cưới em đi anh ơi! ]
“Dùng một vụ án lạ lùng để dẫn chúng ta đến thôn này rồi mâu thuẫn với nhóm thôn dân, bên của anh thì khơi ra oán khí để nó thành hình, bên em thì Thẩm Tử Sâm vây giết, hiện còn có thứ pháp khí này..... ” Giang Chước cắm kiếm xuống đấy, ngồi xổm xuống quan tài: “Chúng ta đã qua 5 ải chém 6 tướng* rồi, cũng nên có tư cách nhìn thấy kẻ đứng sau chứ?”
(*) Qua 5 ải chém 6 tướng (quá ngũ quan trảm lục tướng): Đây là một điển tích trong Tam Quốc diễn nghĩa. Sau khi bị thất bại ở Từ Châu, ba anh em Lưu Quan Trương lạc nhau, trong đó Quan Vũ hàng Tào Tháo với điều kiện khi biết tung tích Lưu Bị thì sẽ rời đi. Tuy được Tào Tháo hết lòng khoản đãi mời mọc về dưới trướng nhưng khi biết tin về Lưu Bị thì Quan Vũ vẫn dứt khoát rời đi. Vì tiếc tướng tài nên Tào Tháo không cho Quan Vũ giấy phép qua các ải, Quan Vũ qua 5 ải chém hết 6 tướng canh giữ những ải đó để rời đi. Hiện câu này được sử dụng để ca ngợi việc vượt qua nhiều cửa ải khó khăn.
Vân Túc Xuyên trả lời: “Qua những chuyện vừa rồi thì thấy kẻ kia cũng quyết tâm. Nếu thật sự muốn giết chết chúng ta, giờ không ra mặt là không còn cơ hội nữa.”
Hắn còn chưa dứt lời, cách đó không xa thấy chim chóc hoảng loạn bay đi ở khu vực gần đó, Giang Chước và Vân Túc Xuyên đồng thời cảnh giác, cùng nhảy vào quan tài, nằm úp xuống.
“Pằng pằng pằng”, nơi bọn họ vừa đứng đã để lại những lỗ đạn chi chít, nhưng đồng thời, điều này cũng thể hiện ra rằng kẻ địch cũng không thể phá hủy kết giới quỷ đánh tường.
Giang Chước xoay người nhảy lên, cũng kéo Vân Túc Xuyên dậy, nhanh chóng nói: “Kết giới bị phá rồi, đi nhanh!”
Vân Túc Xuyên chạy hai bước theo cậu, bỗng nhiên cảm thấy có đá vụn rơi trên đỉnh đầu, vội bảo vệ Giang Chước, ôm cậu tựa vào vách núi phía sau: “Cẩn thận!”
Ba chiếc ô tô đồng thời lao xuống từ trên núi, vây bọn họ ở giữa, đường vốn hẹp, trừ phi mọc cánh bay đi, nếu không rất khó thoát khỏi vòng vây. Sau đó cửa xe mở ra, không ít người đi xuống, mà kẻ được bọn họ vây quanh chính là Thẩm Hâm.
Giang Chước và Thẩm Hâm chưa từng gặp nhau, Vân Túc Xuyên đã từng gặp ông ta trong một số hoạt động buôn bán, liếc cái đã nhìn ra, chào hỏi: “Xin chào chủ tịch Thẩm. Chúng tôi chờ ngài mà còn lâu hơn cả chờ mấy con rùa thò đầu, cuối cùng ngài đã đến rồi.”
Thẩm Hâm đã biết hắn hay nói chuyện kiểu quái gở như vậy, chỉ cười cười nói: “Hai người là ai vậy? Nếu hai vị đến đến đây mà tôi không tiếp đón thì đúng là quá bất lịch sự.”
Vân Túc Xuyên cười nói: “Đến tiếp đón mà tiện tay tặng một cái quan tài, đúng là dịch vụ quá tốt.”
Thẩm Hâm cười ha ha: “Vân thiếu quả là thông minh.” Ánh mắt ông ta lướt qua Vân Túc Xuyên, dừng ở mặt Giang Chước, có vẻ hơi thất vọng mà nói: “Cậu trông không giống mẹ mình lắm nhỉ.”
Giang Chước mất kiên nhẫn nói: “Muốn đánh thù đánh đi, nói linh tinh cái gì!”
Nhóm bên Thẩm Hâm có người hô lên: “Thằng nhóc này đúng là ngông cuồng. Thẩm tiên sinh muốn nói mấy câu cho mày sống lâu hơn chút mà lại không thích sao?”
Trong bóng đêm, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khung cảnh xung quanh, Giang Chước híp mắt nhìn người vừa nói chuyện để xác định thân phận của gã, Vân Túc Xuyên thì thầm: “Sư đệ của Dương Song, tên Mã Thâm.”
Lúc trước Dương Song nói năng vô lễ về Giang Chước, đã bị Vân Túc Xuyên phế đi. Nhóm bọn họ đã biết Thẩm Hâm không tốt lành gì, nhưng gì đã thề độc nên không thể nói cho người khác. Không biết Dương Song có khuyên bảo sự đệ mình nên chạy trước không, dù sao gã ta và đám Triệu Uy Thiên đều không có ở đây.
Giang Chước nói: “Ai cơ, chưa nghe qua bao giờ.”
Đúng là chiếu mới chưa từng trải, không biết trời cao đất dày, Thẩm Hâm cười một tiếng, cảm thấy không cần tốn thêm thời gian nữa. Ông ta rất muốn tốc chiến tốc thắng, nếu Giang Chước mà Vân Túc Xuyên không về thôn, thể nào tổ chuyên án cũng đi tìm.
Thẩm Hâm nhẹ gật đầu, người xung quanh lập tức đến tấn công Giang Chước và Vân Túc Xuyên.
Mã Thâm ghi thù lời nói của Giang Chước, rút một cái roi đen xì quất về phía cậu, Giang Chước nghiêng người né tránh, lập tức lại có hai cái roi tiến đến.
Bên Thẩm Hâm mời không ít người, hoàn toàn muốn ỷ nhiều thắng ít để giết chết hai người.
Ông ta nóng vội như vậy làm Giang Chước nhận ra có gì không ổn lắm, nhưng lúc này không kịp nghĩ nhiều, mắt thấy đòn tấn công sắp tới, thân hình cậu lóe lên, nhanh chóng lách vào khe hở đan bởi những chiếc roi để thoát ra.
Giang Chước cũng biết cậu và Vân Túc Xuyên không thể tiếp tục thế này, hẳn nên nhanh tìm cách thoát thân, thân thể còn chưa đứng vững liền mượn quán tính mà đánh về phía Mã Thâm, khống chế cổ tay gã, dùng sức vặn một cái, đoạt lấy chiếc roi.
Mã Thâm giống với sư huynh của gã, tất cả thông tin gã ta biết về Giang Chước đều là tin đồn, ấn tượng cũng chỉ dừng ở ‘con trai cả bị tự kỷ nhà họ Giang’, vốn vô cùng khinh thường. Không ngờ đối phương lại nhanh nhẹn như vậy, vừa né được lập tức tấn công lại, gã vội vàng nâng gối muốn đá vào bụng cậu.
Giang Chước xoay người để tản lực, hai cái roi khác cũng đã bị cậu cướp được, cậu lật tay vụt nó lên, mượn lực quăng để thoát khỏi vòng vây.
Những động tác này thật sự đẹp mắt, hơn nữa Giang Chước có eo nhỏ chân dài, mặt mày tuấn tú, còn mặc một chiếc áo ngoài màu trắng, khán giả tuy không hiểu gì những nhìn cũng thấy hay, trong bình luận đều là cổ vũ.
Mã Thâm vô cùng kinh ngạc, nửa bội phục nửa tức giận, lảo đảo vài bước mới đứng vững, quát: “Mày giỏi đấy, hóa ra cũng là cao thủ!”
Giang Chước chống mũi kiếm xuống đất, lui về sau đứng vững, hơi nhướn này, thản nhiên trả lời: “Không sai.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT