Edit + beta: Herbicides.

Nghe đến đây, Giang Chước và Vân Túc Xuyên mới hiểu được đầu đuôi mọi chuyện, trong tình huống này, người chết là Nhâm Khánh Vĩ được vợ mình tự nguyện che chắn tai ương nên ảnh hưởng của sát khí lên người anh ta ít đi nhiều, ba ngọn lửa sinh mệnh trên người bị tắt, chỉ còn một hơi tàn nên thân thể mới ở trạng thái dị thường như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân thôn dân nghe lời Nhâm Khánh Vĩ như vậy, anh ta là mắt trận sống để trấn áp sát khí, là linh vật của cả thôn, nếu anh ta xảy ra chuyện không may thì cả thôn đều tiêu tùng.

Nhưng cũng như bọn họ phân tích, dù hy sinh lớn bao nhiêu thì cách này chỉ là nhất thời, oán khí sẽ cắn trả lại vào một ngày nào đó —- vài ngày trước, chuyện đã xảy ra.

Yên bình gần 10 năm, Lương Hạo đã đổi tên thành Nhâm Khánh Vĩ, còn lại cưới vợ sinh con. Nếu anh ta muốn thoát thêm một lần như lần trước, cách tốt nhất là lại kiếm người chắn tai, mà ứng cử viên tốt nhất không ai khác chính là người vợ hiện tại của anh ta.

Nhưng lần này, Nhâm Khánh Vĩ do dự.

Sau vụ lần trước, tuy anh ta thành công thoát khỏi tai ương, giữ lại tính mạng nhưng những năm gần đây không lúc nào không sống trong hồi tưởng và bất an. Đến khi lần nữa làm chồng làm cha, hai người con đều đi học, vợ chồng tình cảm nhiều năm, anh ta thầm nghĩ cứ an ổn sống như vậy, không muốn dính vào thị phi nào nữa.

Vốn ba mẹ con bị anh ta liên lụy nên mới gặp nguy hiểm, sao anh ta có thể hy sinh người nhà thêm lần nữa?

“Tôi không còn cách nào khác, thật sự không biết phải làm sao.” Cuối cùng cũng nói xong chuyện của mình, Nhâm Khánh Vĩ hoảng loạn nói: “Khi căn nhà lại có chuyện lạ, tôi biết ngay chúng nó lại đến tìm tôi, tôi không có sức phản kháng, lại không thể để Tố Giai và hai người con vì tôi mà gặp nguy hiểm, nghĩ mãi, chỉ có thể đưa bọn họ về thôn lánh tạm.”

Dù sao thôn này là nơi lập pháp trận, càng ở cần thì oán khí càng mất đi uy lực, đây cũng là lý do người trong thôn không dám ra ngoài, cho nên Nhâm Khánh Vĩ đưa bọn họ đến đây lánh tạm.

Chuyện này vẫn còn một vấn đề nữa, Giang Chước hỏi: “Cả nhà mấy người đi trốn thì thôi, sao phải đưa theo Thẩm Tử Sâm?”

Nhâm Khánh Vĩ mờ mịt, Vân Túc Xuyên đánh giá anh ta, giải thích: “Là tên gõ cửa kính muốn lên xe anh ấy.”

“Hai người nói cậu ta sao.” Nhâm Khánh Vĩ nói: “Tôi không quen cậu ta, nhưng hình như bát tự cậu ta có vấn đề.”

Nếu không phải cậu ta có được bát tự tốt hiếm có, với trí thông minh của Thẩm Tử Sâm, có 100 cái mạng cũng không đủ, nhưng có vẻ như Nhâm Khánh Vĩ không phải đang khen mệnh cậu ta tốt, Giang Chước hỏi: “Là sao?”

Nhâm Khánh Vĩ trả lời: “Tôi không biết pháp thuật nhưng sau để tự bảo vệ mình nên học vài chiêu với vị đại sư kia, ít nhất có thể nhìn được oán khí, để lúc thấy không ổn thì trốn kịp. Lúc đó một luồng oán khí đuổi theo chúng tôi, tôi liền đưa người nhà đi xe đến nơi có nhiều người để dùng dương khí áp lại chút. Xong liền thấy cậu Thẩm..... gì đó, nói chung là cậu béo kia đi ra từ công ty.

“Cũng không biết mệnh cậu ta thế nào.” Giọng nói Nhâm Khánh Vĩ có hơi rung động: “Vốn luồng oán khí kia đuổi theo tôi, thế mà cậu ta vừa đến, toàn bộ oán khí liền ào qua đó. Cậu ta dường như mất ý thức, đi theo oán khí đến gõ cửa kính xe tôi nói muốn lên xe.”

Giang Chước và Vân Túc Xuyên liếc nhau, đều hiểu được suy nghĩ trong sự im lặng của người kia. Mệnh cách của Thẩm Tử Sâm như một cái bát trống không, cứ thấy số mệnh người khác là sẽ múc nào trong, hẳn gần đây đen quá, hao hết vận may, cái bát này trống hơi lâu nên chắc bị đói quá, không chỉ cái tốt mà oán khí cũng hấp thụ luôn.

Nhâm Khánh Vĩ nói: “Tự thân tôi còn chưa lo được, vốn không muốn quan tâm đến cậu ta, nhưng cậu ta đến gõ cửa sổ xe tôi, việc này cũng do tôi mà ra, không làm gì thì tôi thấy cắn rứt lương tâm, cho nên tôi cho cậu ta lên xe, dù sao đưa vào thôn này xong gặp cái gì thì tự lo.”

Hai câu cuối cùng của anh ta có giọng điệu khá phiền muộn, hẳn là nhớ tới vận mệnh của bản thân.

Vân Túc Xuyên và Giang Chước đến đây vì Thẩm Tử Sâm, nghe toàn bộ câu chuyện, nếu lời Nhâm Khánh Vĩ là đúng, Thẩm Tử Sâm không có vai trò gì trong câu chuyện cả, cùng lắm chỉ là liên lụy ngoài ý muốn. Nhưng hai người đã đến đây rồi, Nhâm Khánh Vĩ cũng liên quan đến vụ án của tổ chuyên án, không thể cứ để oán khí tích tụ ở nơi này, nếu người dân lén áp chúng xuống thì sẽ khiến mọi chuyện càng xấu hơn.

Vân Túc Xuyên: “Giờ chúng ta...... “

Hắn còn chưa nói xong, ngoài cửa sổ bỗng có tiếng sấm ‘Đùng đoàng’, bầu trời vốn không quá sáng lại càng tối hơn, gió lớn gào thét, thổi những cành cây khô héo đập vào cửa sổ tạo ra tiếng ‘cộp cộp’.

Vân Túc Xuyên bị mấy âm thanh này hấp dẫn sự chú ý, không nói tiếp, nhìn ra ngoài, nói: “Trời sắp mưa, căn nhà nát này sẽ không sập chứ?”

Nhâm Khánh Vĩ: “Hả? Hẳn, hẳn là không.”

“Không.” Lúc này, Giang Chước vừa đến cửa sổ xem mưa ngắt lời hai người, cậu quay lại, biểu cảm nghiêm túc: “Hai người nghe xem.”

Lời của cậu làm vẻ mặt Vân Túc Xuyên cũng tập trung hơn, nghiêng tai lắng nghe. Âm thanh ngoài cửa sổ rất hỗn tạp, có tiếng mưa rơi, tiếng cây cối cọ xát và tiếng gió thổi, mà ngoại trừ âm thanh của thiên nhiên, từ một hướng nào đó trong phòng, có tiếng ‘kẽo kẹt’ kỳ quái truyền đến.

“Chị ta..... Là chị ta?” Nhâm Khánh Vĩ nhảy lên như bị điện giật, tay anh ta chỉ đến một phương hướng, cánh tay không ngừng run rẩy, hô lên bằng giọng khàn đặc: “Chị ta đến đây! Chị ta muốn lấy mạng tôi!”

Bóng đèn trong phòng cũng không chịu nổi không khí áp lực như vậy, bỗng nhiên vỡ ra, ánh sáng tối đi, mảnh vỡ tung tóe, không khí trở nên càng quỷ dị.

Vân Túc Xuyên nhìn Nhâm Khánh Vĩ, nhìn theo hướng anh ta chỉ, sau đó rèm cửa nơi đó rơi ra.

Sau đó, hắn đối diện với một cái đầu người ướt đẫm.

Đó là một cái đầu phụ nữ, thân thể nửa trong suốt, giống một cái đuôi lơ lửng phía sau, hạt mưa xuyên qua thân thể cô ta, rơi xuống đất.

Cái đầu người này đối diện tầm mắt Vân Túc Xuyên, dường như rất muốn vào phòng, ngũ quan trên mặt đã bị ép đến bẹp, con mắt to đùng không có đồng tử, tròng mắt trắng trợn ngược, có vẻ vừa mờ mịt vừa kinh dị.

Vân Túc Xuyên vừa vén màn lên liền thấy cảnh này, dù kiến thức rộng rãi nhưng vẫn giật mình khựng lại một chút. Nhưng trong nháy mắt cũng lập tức nhận ra nguy hiểm, ngón tay đan nhau, lập tức lấy ra một tấm bùa vàng, dán lên cửa thủy tinh, khiến đầu người kia bị đẩy ra khỏi cửa sổ.

Nhâm Khánh Vĩ không biết bị đầu người dọa hay thấy Vân Túc Xuyên hành động nên khiếp sợ, ngây ngốc đứng một chỗ nhìn màn này.

Giang Chước không hỗ trợ Vân Túc Xuyên, khoanh tay đứng một bên nhìn, lúc này đột nhiên quát một tiếng ‘Cẩn thận’, đẩy Nhâm Khánh Vĩ ra.

Khi cậu hành động, chiếc cửa sổ bên cạnh hai người đột nhiên vỡ vụn —– Vân Túc Xuyên dùng bùa đẩy thứ kia ra, làm nó biết được hắn lợi hại, lập tức liền chuyển qua một cửa sổ khác, tấn công Giang Chước và Nhâm Khánh Vĩ.

Đầu người chưa kịp tiến vào từ cửa sổ vỡ, một luồng oán khí đã tràn vào, lập tức hướng đến Nhâm Khánh Vĩ.

Giang Chước liếc thấy màn này, đẩy Nhâm Khánh Vĩ ra, tay kia vẽ một vòng tròn lên không trung, đẩy nó ra ngoài, gió lớn nổi lên trong phòng, thổi tay áo cậu bay lên, oán khí lập tức tan đi.

Vân Túc Xuyên lui đến bên cạnh Giang Chước, nhíu mày nói: “Phiền thật, oán khí bị đè nén nhiều năm, rất nặng.... Mẹ kiếp, đó là gì?”

Khi Vân Túc Xuyên nói, ở cửa sổ truyền đến tiếng kêu khanh khách, dường như có thứ gì đang hiện ra, Giang Chước nhanh chóng lấy điện thoại bật đèn pin chiếu ra, phát hiện vây quanh bọn họ có rất nhiều đầu người!

Giang Chước nói: “Những thứ này đều hướng đến Nhâm Khánh Vĩ, xem ra hiệu lực của trận pháp càng ngày càng yếu, lúc nào cũng có thể bị oán khí phá vỡ.”

Vân Túc Xuyên nói: “Mẹ, phiền thật đấy! Vậy đá anh ta ra ngoài đi.”

Giang Chước trả lời: “Em rất muốn đồng ý với anh, nhưng Nhâm Khánh Vĩ là mắt trận, nếu anh ta bị oán khí nuốt lấy, cả thôn này từ trên xuống dưới từ chó đến gà đều chết hết. Vậy nên anh nhất định phải trụ vững!”

Vân Túc Xuyên: ”..... “

Hắn dè dặt hỏi: “À thì, nửa câu đầu không có vấn đề gì, nhưng sao nửa câu sau của em cho anh cảm giác không tốt lắm.....?”

Giang Chước: “Cảm giác của anh rất chuẩn, vì em phải đi, anh cố lên nhé!”

Vân Túc Xuyên ngẩn ra, sau khi suy nghĩ cũng hiểu được cậu muốn làm gì, hừ một tiếng mắng: “Tên khốn Thẩm Tử Sâm này.”

Giang Chước cười, thân ảnh nhoáng lên, mở cửa rời đi. Để phòng ngừa oán khí tràn vào, động tác của cậu rất nhanh nhẹn, cửa chỉ mở ra đóng vào một chút, người đã ra ngoài, bỏ lại cả câu ’em cẩn thận chút’ của Vân Túc Xuyên.

Giang Chước vừa ra ngoài, những pháp khí bảo vệ trên người cậu gặp nhiều tà vật mang oán khí như vậy nên đều khởi động, phát ra ánh sáng kỳ dị. Giang Chước giật đứt một chuỗi phật châu, ném ra ngoài, khẽ quát: “Ngũ tinh trấn thải, quang chiếu huyền minh!”

Cái vung tay nhìn tùy ý của cậu thực ra đã tính toán tốt lực và hướng, phật châu rơi ra bốn phía, xua tan những con quỷ chặn đường.

Những con quỷ còn lại thấy thế, trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn, vốn định đuổi theo đánh, Vân Túc Xuyên bỗng tìm đường chết mà mở cửa sổ, đẩy Nhâm Khánh Vĩ ra ngoài, hô lên: “Đến đây, người bọn mi muốn tìm đây này!”

Ác quỷ vừa thấy liền bỏ qua Giang Chước mà lao về phía Nhâm Khánh Vĩ, Giang Chước nhân cơ hội thoát đi.

Suy đoán của Vân Túc Xuyên đúng, cậu rời đi để tìm Thẩm Tử Sâm. Tuy trong câu chuyện của Nhâm Khánh Vĩ, Thẩm Tử Sâm chỉ có một vai người vô tôi, nhưng sao cậu ta có thế trùng hợp mà vượt mặt nhân viên điều tra của tổ chuyên án, đến được xe của Nhâm Khánh Vĩ, còn trùng hợp khi Giang Chước và Vân Túc Xuyên đuổi theo cậu ta đến đây thì trận pháp hơn 10 năm bỗng nhiên suy sụp. May mắn thế này thì đúng là trăm năm khó gặp.

Cách suy luận này có vẻ hơi đa nghi quá, nhưng trực giác mách bảo Giang Chước tạm thời để lại Nhâm Khánh Vĩ cho Vân Túc Xuyên bảo vệ, cậu đi tìm Thẩm Tử Sâm điều tra chân tướng.

—– Tuy Phiêu Phiêu nói hơi nhiều nhưng nếu muốn hắn chống đỡ thì vẫn được, Giang Chước tin Vân Túc Xuyên.

So ra thì kiếm người yêu là nam được lợi ở điểm này, lăn lộn đánh mắng gì thì vẫn sống sót, không cần người ta che chở.

Mưa bên ngoài càng ngày càng nặng hạt, khiến người ta gần như không mở được mắt, Giang Chước chạy một lúc mà lạnh cả người, cậu lập một chú tránh nước, dùng tay áo lau mặt, lúc này mới nhìn ra phương hướng đại khái, vội đi đến hướng Nhâm Khánh Vĩ đã nói.

Nhâm Khánh Vĩ nhốt cả Thẩm Tử Sâm lẫn người nhà anh ta vào một căn nhà cũ ở phía Tây, tuy điều kiện không tốt nhưng lại là nơi an toàn nhất trong pháp trận. Giang Chước vượt mưa chạy qua, cảm thấy oán khí đúng là nhẹ đi kha khá.

Chưa đến gần đã có thể nghe được tiếng khóc của trẻ con, cậu liền bước nhanh chân qua gõ cửa.

Giọng nữ mang theo chút kinh hoàng truyền đến: “Ai vậy?”

Giang Chước nói: “Nhâm Khánh Vĩ bảo tôi tới.”

Cậu gõ cửa chỉ để thông báo cho người bên trong thôi, nói xong cũng không đợi họ đồng ý đã mở cửa đi vào.

Vương Tố Giai ôm hai người con ngồi trên giường, ba mẹ con trợn mắt kinh hoàng nhìn Giang Chước.

Mái đã bị dột, trong phòng có vài vũng nước nhỏ giọt từ mái ngói, nhiệt đồ mùa thu vốn không cao, như vậy lại càng lạnh. Điều kiên kém như vậy nên hai người con khóc cũng không lạ.

Trông Giang Chước thực sự không giống người xấu, Vương Tố Giai thấy cậu thì đỡ sợ hơn chút, nhưng vẫn cảnh giác hỏi: “Cậu là ai? Cậu quen Khánh Vĩ sao?”

Giang Chước xem xét căn phòng, ‘Ừm’ một tiếng: “Anh ta nói lúc hai người lái xe đến nơi này có gặp một người trẻ tuổi muốn đi nhờ xe, bây giờ cậu ta đâu?”

Việc này Nhâm Khánh Vĩ sẽ không dễ dàng nói cho người khác, Vương Tố Giai nhìn gương mặt trẻ tuổi của Giang Chước, có tin tưởng cậu hỏi một chút. Cô nói: “Không biết, cậu ta vừa đến không lâu liền rời đi, chúng tôi không quen nên không hỏi nhiều.”

Nói xong, Vương Tố Giai vội hỏi: “À thì, cậu là..... “

Giang Chước đưa giấy chứng nhận cho cô xem: “Tôi họ Giang, là cảnh sát.”

Vương Tố Giai hơi bất ngờ, nhìn giấy chứng nhận một lúc lâu, thở phào, trả lại cho Giang Chước rồi hỏi: “Vậy cảnh sát Giang, cậu có gặp chồng tôi không? Anh ấy không sao chứ? Cậu đến đây để cứu chúng tôi sao, Khánh Vĩ bảo tôi bên ngoài có nguy hiểm, không thể rời đi, nhưng căn nhà này dột như vậy..... “

Cô biết gần đây trong nhà có chuyện kỳ quái xảy ra nhưng không nghĩ nhiều, hoàn toàn bị đưa đến đây trong trạng thái mờ mịt. Nhâm Khánh Vĩ dặn họ có thế nào cũng không được rời nơi này rồi đi, Vương Tố Giai đưa theo hai người con vừa lo vừa sợ, trời còn mưa to, cô là người lớn thì không sao, nhưng lại lo hai con bị lạnh sẽ ốm, quả thật vô cùng bất lực.

Giang Chước nghe Thẩm Tử Sâm đi rồi thấy khá kỳ lạ, với tính cách của cậu ta, nếu Nhâm Khánh Vĩ nói đây là nơi an toàn nhất, Thẩm Tử Sâm có khi bị đuổi cũng không rời đi, sao cứ thể tự mình đi trước?

Cậu ta biết chỗ khác an toàn hơn, hay vẫn không tỉnh táo? Chuyện này thật sự kỳ quái.

Cậu đang nghĩ, nghe Vương Tố Giai nói liền cởi áo khoác của mình chùm cho hai đứa trẻ.

Hai đứa nhóc đều nói: “Cảm ơn anh.”

Vương Tố Giai thấy dưới áo khoác của Giang Chước chỉ có một chiếc áo cộc tay, rất ngại ngùng, vội nói: “Không được đâu, cậu cứ mặc đi..... “

Giang Chước trả lởi: “Tôi không sao.”

Cậu giúp đỡ người ta không phải để bị từ chối, lạnh mặt, không nói câu nào thừa thãi, Vương Tố Giai thấy không tiện từ chối, hai người con được bọc trong chiếc áo ấm áp, cùng nhau ngửa đầu mở to mắt nhìn Giang Chước, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ ngây thơ.

Cha bọn họ nửa người nửa quỷ nhưng lại có được hai người con vừa khỏe khoắn vừa đáng yêu.

Giang Chước nói xong, tự hỏi một chút, quyết định: “Nơi này sớm muộn cũng sẽ trở nên không còn an toàn nữa, bây giờ ba người theo tôi, tôi đưa mọi người ra khỏi nơi này đã rồi nói sau. Giữ kỹ ba tấm bừa này trên người, đừng để rơi.”

Khác với nhóm thôn dân dính đầy tội nghiệt, ba mẹ con Vương Tố Giai là người vô tội bị dính vào, pháp trận trong thôn này không an toàn như vậy, mà lệ quỷ lại luôn thích trẻ con, một khi trận pháp có vấn đề, hai đứa trẻ này sẽ gặp nguy hiểm.

Giang Chước quyết định tốn chút thời gian đưa ba người đến xe của Vân Túc Xuyên, tạm thời lập một kết giới, tránh cho bọn họ bị ngộ thương. Dù sao nếu thuận lợi thì chỉ tốn cùng lắm hơn 20 phút thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play