*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + beta: Herbicides.
(*) ý chỉ nơi có phong thủy nguy hiểm.
Giang Chước hỏi: “Cậu ta có mang thứ gì theo không?”
Thẩm Khiêm lắc đầu: “Chỉ có bộ quần áo trên người thôi.”
Đôi bên tuy không nói ra phán đoán của mình nhưng hiển nhiên có suy nghĩ giống nhau. Vân Túc Xuyên ở bên cạnh ngáp một cái, quay đầu nói với Giang Chước: “Anh thấy ở đây cũng không tra được gì, chúng ta đi thôi, về lấy băng theo dõi mà xem.”
Giang Chước vừa gật đầu, chỗ cầu thang liền truyền đến tiếng chân, một người phụ nữ bước xuống từ tầng 2.
Vân Túc Xuyên nhìn thoáng qua, giật mình, nhanh chóng nhận ra thân phận người kia. Đây là lần đầu tiên hắn thấy mẹ Giang Chước. Vẻ ngoài Lâm Quỳnh rất đẹp, dáng người gầy gò, có vẻ do bảo dưỡng tốt nên dù đã 50 tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ mới 30, có mấy phần trên mặt Giang Chước giống bà, phần lớn khác giống Giang Thần Phi hơn. Nhưng chỉ cần liếc mắt là Vân Túc Xuyên có thể cảm giác được sự lãnh đạm ngạo mạn trên gương mặt hai người giống hệt nhau.
Giang Chước không có phản ứng gì đặc biệt trước sự xuất hiện của Lâm Quỳnh, mắt không chớp lấy một cái, đứng dậy từ sofa: “Đi thôi.”
Vân Túc Xuyên hơi chần chờ, cũng không chào hỏi, chỉ gật đầu với Thẩm Khiêm rồi đứng lên theo. Đến khi hai người ra sân, hăn quay lại nhìn, phát hiện rèm cửa phòng ngủ ở tầng 1 được nhấc lên một góc, Lâm Quỳnh đang ở đó nhìn theo bọn họ, bị Vân Túc Xuyên nhìn thấy, tấm rèm ngay lập tức được thả xuống.
Vân Túc Xuyên quay đầu về, nhìn Giang Chước bên cạnh, âm thầm thở dài trong lòng, nhưng cũng không nói gì.
Hành tung của Thẩm Tử Sâm rất nhanh được tìm thấy.
“Tiểu Giang, vụ án mất tích của Thẩm gia e là sẽ chuyển đến chỗ các cậu đó.” Một đồng nghiệp ở cục công an thành phố đưa băng ghi hình cho cậu xem: “Địa điểm Thẩm Tử Sâm mất tích đã tìm được rồi, đây là băng ghi hình ở đường rẽ đối diện tòa nhà Thẩm thị, cậu xem đi.”
Giang Chước chống tay vào lưng ghế nhìn màn hình máy tính, thấy Thẩm Tử Sâm đi từ tòa nhà ra ngoài, tài xế của Thẩm Khiêm ngồi trong xe nhận điện thoại, cửa xe nửa mở. Anh ta không cần giám sát Thẩm Tử Sâm vào xe vì chính cậu ta cũng sợ bị truyền thông phát hiện mình cọ WC nên còn muốn chạy ù vào xe để về nhà hơn cả tài xế.
Thẩm Tử Sâm vốn đi về hướng chiếc xe kia, nhưng khi cách mục tiêu chỉ còn mấy bước, thân thể cậu ta dường như bị cái gì đánh trúng, lập tức mặc kệ xe của Thẩm gia mà đi đến một chiếc ô tô việt dã(*) đậu cạnh một cây đại thụ.
*Kiểu xe này nè.
Tài xế Thẩm gia không quá để ý, Giang Chước hơi nhíu mày, tập trung nhìn cảnh này.
Thẩm Tử Sâm xoay người nói gì đó với người trong xe, dường như người kia không quá vui vẻ, không có động tĩnh gì, Thẩm Tử Sâm lại bám vào cửa kính xe nói mấy câu, vài giây sau, cậu ta thành thành công ngồi lên ghế phó lái, chiếc xe lập tức đi về hướng tây.
Đến tận ghi camera của phòng live stream quay cận băng theo dõi, khán giả xem live stream mới nhìn được gương mặt của người có cái tên ‘Thẩm Tử Sâm’ nghe quen quen này.
[ Ôi mẹ nó, thảo nào hôm qua nghe ‘Thẩm Tử Sâm’ lại thấy quen tai, người này chẳng phải là chủ kênh live stream nhan sắc tuyệt trần sao? ]
[ Má ơi không phải tui kỳ thị đâu, nhưng mà gương mặt này của cậu ta thì còn cái gì mà ‘nhan sắc tuyệt trần’ nữa, cảm giác quá là mỉa mai. ]
[ Có hơi buồn man mác, trước kia tui còn là fan nhan sắc của anh ta..... ]
[ Có gì mà phải buồn, đây là anh ta tự làm tự chịu. Cho nên loại người đi cướp của người khác sớm muộn gì cũng phải trả lại. ]
[ Thật ra cái tui quan tâm là..... Có đen đủi thế nào thì cũng đừng có tạo thêm phiền cho Muỗng Nhỏ chứ! ]
Giang Chước hỏi: “Phong ca, có thể truy theo hướng đi của chiếc xe này không?”
Phong ca nói: “Đã tra rồi, chiếc xe này được thuê từ xưởng, tới đường cao tốc thì dừng ở đó, người trong xe không biết đi đâu rồi.”
Anh vừa nói vừa tua lại băng theo dõi, sau đó phóng to cảnh Thẩm Tử Sâm lên xe: “Về phần vì sao anh bảo vụ này sẽ chuyển đến tổ chuyên án, thì cậu xem chỗ này.”
Giang Chước tập trung nhìn vào liền phát hiện người ngồi ở ghế lái là một người quen thuộc —– gần đây số lần cậu gặp khuôn mặt này thật sự quá nhiều.
“Người lái chiếc xe này, chính là Nhâm Khánh Vĩ mà cậu muốn tìm.”
Biểu cảm Phong ca nghiêm túc: “Nhưng anh cũng thấy kỳ lạ, từ cuộc sống cho đến thân phận và độ tuổi của Thẩm Tử Sâm và Nhâm Khánh Vĩ chẳng liên quan gì đến nhau, sao Thẩm Tử Sâm lại lên xe anh ta?”
Giang Chước cũng có nghi ngờ như anh. Hết việc kết hôn hai lần đến cả nhà chạy trốn, rồi lại thêm chuyện Thẩm Tử Sâm mất tích, chuyện này càng ngày càng quỷ dị. Hai người kia không phải hạng người tốt lành gì, cho nên, rốt cuộc ai hãm hại ai, hay muốn hợp tác tạo chút sóng gió gì?
Giang Chước cảm thấy mình đang từng bước tiếp cận chân tướng, thế nhưng sương mù trước mặt không vì thế mà tan đi mà càng ngày càng dày. Cậu nói: “Được, tôi biết rồi. Phong ca, cảm ơn anh, tôi sẽ làm thủ tục chuyển vụ án này đến bên chúng tôi, cho tôi mượn USB.”
Sáng sớm hôm sau, chiếc xe màu xám bạc lướt đi trên đường, Giang Chước ngồi ở ghế phó lái, bị ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào hơi nheo nheo mắt, thuận tay lấy kính râm đeo lên.
Vân Túc Xuyên ngồi ở ghế lái xe nhìn thoáng qua: “Nếu không em ngủ một lúc, tới nơi anh gọi.”
Giang Chước trả lời: “Thôi, nếu không tìm hiểu xong vụ này, em sợ ngủ cũng gặp ác mộng.”
Vì sau khi bỏ chiếc xe việt dã, tung tích của Nhâm Khánh Vĩ, Vương Tố Giai hay Thẩm Tử Sâm đều không có manh mối. Giang Chước không muốn đợi thêm, bèn bàn bạc với Vân Túc Xuyên, quyết định điều tra theo hướng người có thể chính là Nhâm Khánh Vĩ, Lương Hạo.
Hai người định đến quê hương anh ta, thôn Tiểu Sử Đầu (cái cuốc) để xem có tìm được nguyên nhân vợ chồng họ tự sát năm đó không.
Vốn chuyện này không có vấn đề gì, nhưng khi nghiên cứu bản đồ, Giang Chước và Vân Túc Xuyên mới giật mình phát hiện thị trấn nơi thôn Tiểu Sử Đầu tọa lạc ngay cạnh huyện Uyên, nơi nhóm Giang Thần Phi đến làm nhiệm vụ năm xưa. Tuy hai nơi không cùng tỉnh thành phố nhưng vì trùng hợp thế nào cùng là nằm trên ranh giới tỉnh, bởi vậy cũng cùng nằm trong một ngọn núi lớn.
Nếu đã như vậy, nơi này hẳn càng quan trọng. Giang Chước vốn định đưa theo vài người trong tổ chuyên án, nhưng cậu mơ hồ cảm nhận được chút âm mưu ở nơi này, lại vì chuyện lúc trước của gia đình mình nên cuối cùng chỉ đi cùng Vân Túc Xuyên.
Vân Túc Xuyên tỏ vẻ đau khổ: “Em nói vậy làm anh cũng bất an. Không biết chuyện này có liên quan gì với Thẩm Hâm không.”
Hắn không thể hiểu nổi nói: “Người xấu đều không nghỉ lễ sao? Mấy chuyện vô đạo đức hết chuyện này rồi đến chuyện kia, anh đây thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có người yêu, phương thức hò hẹn lại là lái xe đưa người đó đi phá án, đúng là không công bằng.”
Giang Chước liếc hắn: “Em chịu anh, em chỉ nói một câu mà anh lảm nhảm được nhiều vậy. Không muốn thì xuống xe, tự em lái.”
Cậu nói vậy nhưng giọng nói toàn ý cười, hiển nhiên chỉ là nói đùa thôi, Vân Túc Xuyên oan ức: “Người ta lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, anh đây không danh không phận mà cùng em đi hết trời Nam đất Bắc, cũng chỉ thích nói chút thôi mà em không để anh được thỏa lòng sao?”
Giang Chước cuối cùng không chịu được mà thảo kính râm, lườm hắn một cái đầy xem thường.
Hai người đấu võ mồm với nhau nên thời gian trôi nhanh hơn không ít, sau 4, 5 tiếng liền đến thôn Tiểu Sử Đầu, quê Lương Hạo trong truyền thuyết.
Sau quốc lộ, con đường chưa được tu sửa càng ngày càng không bằng phẳng, lái xe còn không thoải mái bằng đi bộ. Vân Túc Xuyên tìm một nơi đỗ xe, nói với Giang Chước: “Không cần xe, đi bộ qua xem.”
Giang Chước cũng xuống xe, nhìn quanh, kinh ngạc nói: “Sao nơi này lại bị hư hại đến nỗi này?”
Bình thường những nơi thâm sơn cùng cốc, giao thông bế tắc không thể phát triển vẫn có, nhưng nơi này không phải nghèo nàn do không thể kết nối với bên ngoài. Mặt đất gập ghềnh, đầy khe rãnh, hiển nhiên do người đào ra, cách đó không xe còn nhà ngói xây được một nửa và dây điện chưa chôn xuống đất, đều cho thấy công trình đó mới xây được một phần, vì nguyên nhân nào đó mà dừng lại.
Vân Túc Xuyên nói: “Em xem nơi này, sau có núi vây, trước có nước chảy, nước từ hồ sâu trong như gương, dãy núi chằng chịt quý giá như vàng bạc, địa hình phong thủy rõ ràng tuyệt hảo, nhưng dòng khí lại bế tắc, linh khí khô kiệt, khiến vùng đất quý tự nhiên này bị phá hủy.”
Giang Chước vân vê một nhúm đất, nhẹ nhàng chà xát ở trong tay, bột đất bay trong gió xuống mặt đất.
“Nơi có phong thủy tốt thì đất đai sẽ phì nhiêu, thực vật mới có thể sinh trưởng phồn thịnh. Nhưng trong đất này không hề có chút sức sống nào. Chúng ta lại đi trước nhìn chút xem.”
Giang Chước nhìn Vân Túc Xuyên đang nóng lòng muốn ra tay: “Anh cẩn thận chút, đừng hưng phấn quá, cẩn thận lại thành lật xe.”
Vân Túc Xuyên lấy balo từ trên xe xuống, tìm la bàn để lên bàn tay: “Em yên tâm, đến bây giờ ít nhiều anh cũng tôi luyện được chút kiên nhẫn.”
Hai người bước theo đường núi gập ghềnh, hướng tới thôn, Giang Chước cảm thấy đế giày mình đang bị mài mòn rất nhanh. Đi mãi mới loáng thoáng thấy nhà cửa và sân vườn, thế nhưng không thấy bóng người, viên bi kim loại trong la bàn của Vân Túc Xuyên bỗng nhiên di chuyển lung tung.
Giang Chước hỏi: “Có chuyện gì?”
Vân Túc Xuyên nhìn la bàn, trầm giọng nói: “Đảo quanh chỗ này, không có vị trí cố định, hẳn chỗ đất dưới chân chúng ta có vấn đề..... “
Hắn chưa nói xong đã bị Giang Chước ngắt lời: “Cất đi đã, có người đến.”
Nơi này vốn trống trơn hoang vắng, thế nhưng người ta nói đến là đến, lập tức có một nhóm lớn đi đến. Vân Túc Xuyên thấy nơi này quỷ dị, sợ có người trong nghề nhận ra la bàn thì phiền toái nên nhanh chóng trốn đến sau lưng Giang Chước, nhanh tay giấu nó đi.
“Các người đến đây làm gì?”
Vân Túc Xuyên vừa cất được đi, nhóm thôn dân đã đến gần, trên tay còn có các loại vũ khí như dao cuốc liềm các thứ, Vân Túc Xuyên vừa thấy vội chạy lên trước chắn cho Giang Chước.
Giang Chước mặt không đổi sắc tim không đập nhanh: “Tôi và bạn đến bên đây du lịch như nửa đường xe hỏng, chúng tôi lại lạc đường, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một ngày. Không biết nơi này có tiện không?”
Bình thường cậu không hay mang tiền mặt, vừa nói vừa đưa tay vào túi Vân Túc Xuyên lấy ra mấy tờ tiền đưa qua.
Nhóm thôn dân này có cảm nam nữ già trẻ, nhìn qua còn khá bình thường, người đi đầu là một người đàn ông khoảng 50 tuổi trông khá khỏe mạnh, hẳn là trưởng thôn của thôn Tiểu Sử Đầu. Ông nhìn tiền trong tay Giang Chước, hơi do dự, bàn bạc mấy câu cùng những người khác, nói: “Nếu hai người chỉ ở một ngày thì cũng được, nhưng tôi phải nói trước, thôn này của chúng tôi hơi loạn, xung quanh cũng nhiều dã thú, nếu chạy loanh quanh linh tinh dễ xảy ra chuyện, đừng làm cho chúng tôi thêm phiền.”
Giang Chước vốn muốn giả bộ sợ hãi nhưng không thành công liền lặng lẽ đá Vân Túc Xuyên một cái, hắn lập tức biểu cảm sợ sệt: “Ôi, còn có dã thú sao, sẽ không vào thôn chứ? Tôi..... tôi chắc chắn sẽ không chạy linh tinh, phiền mọi người nếu có gì nguy hiểm thì nhắc nhở chúng tôi với.”
[ Ha ha ha Vân Phiêu Phiêu đúng là diễn viên Oscar, đổi sắc mặt rất nhanh. ]
[ Tui thích động tác lấy tiền trong túi Phiêu Phiêu của Muỗng Nhỏ! Ngọt quá đi, tui có thể xem đi xem lại cả trăm lần! ]
[ Hai người họ ăn ý thật ha ha ha, Muỗng Nhỏ đá một cái mà Phiêu Phiêu đã biết ý ảnh là gì. ]
[ Lại nói người trong thôn này sao lại không gầy gò nhỉ? Nhóm thôn dân đều nhìn rất kỳ quái, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt họ. ]
Vân Túc Xuyên giả vờ giống y như đúc, vừa nói vừa đưa thêm tiền qua. Trưởng thôn thấy biểu hiện hào phóng của hai người đoán đây là hai thiếu gia nhà giàu không biết khổ là gì ăn no rửng mỡ đi chơi, cảnh giác trong mắt hơi nhạt đi, nói: “Chắc chắn rồi.”
Lúc Vân Túc Xuyên nói chuyện vẫn luôn ôm bụng, mắt thấy bên kia nhận tiền còn nhìn thoáng qua, nhân tiện nói: “Không biết bụng tôi làm sao mà rất đau, nếu bị viêm ruột thừa thì chết. Phiền ông anh sắp xếp cho tôi một chỗ nghỉ ngơi chút được không?”
Hắn nói vậy đến Giang Chước cũng kinh ngạc quay đầu nhìn. Hiện trưởng thôn đã đồng ý cho họ ở lại, không cần giả bệnh tỏ vẻ đáng thương, nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn, không phải bị bệnh gì phát tác thật chứ?
Cậu đỡ lấy Vân Túc Xuyên, vội vàng nói: “Có chuyện gì vậy? Cụ thể không thoải mái thế nào? Không phải nãy còn ổn sao?”
Vân Túc Xuyên an ủi: “Không sao, không nghiêm trọng, chỉ là bụng hơi đau mà thôi.”
Mắt thấy hai người như vậy, trưởng thôn cũng đã cầm tiền nên không làm khó nữa, bàn bạc cùng các thôn dân rồi để bọn họ ở trong một căn nhà trống do cô gái ở đó đã đi lấy chồng, Giang Chước liền đỡ Vân Túc Xuyên vào.
Cậu để Vân Túc Xuyên ngồi trên giường, bắt mạch cho hắn, hỏi: “Sao đột nhiên diễn thêm một màn như vậy..... này, đừng giả chết, anh đau bụng thật hay giả vậy?”
Nói còn chưa xong, Vân Túc Xuyên đã nắm lấy thắt lưng của người trước mặt, kéo Giang Chước vào lòng, xoay người đặt cậu lên giường.
Màn hình live stream lập tức trở thành một mảng bị che, khán giả tức đến chửi bậy, nhưng lại tiếc không muốn rời khỏi phòng, ở khu bình luận toàn là icon biểu cảm tức đến phát khóc.
Vân Túc Xuyên hôn hôn Giang Chước, cười hỏi: “Em nói xem tiêu có bị viêm ruột thừa không?”
Vừa nghe giọng điệu này, Giang Chước lập tức biết tên này chẳng bị làm sao, hung hăng trừng hắn, đưa tay sờ đến bụng Vân Túc Xuyên: “Vậy anh phát điên vậy làm gì!”
Vừa sờ liền thấy bụng đối phương có cái gì cứng cứng, Vân Túc Xuyên cười nói: “Cơ bụng anh đây lớn không?”
Giang Chước lập tức nhận ra đó là gì, không nói không rằng vạch áo Vân Túc Xuyên cầm lấy thứ cứng cứng kia, quả nhiên là cái la bàn lúc nãy.
Giang Chước: ”..... Anh có thể đỡ hèn đi không? Chiêu để giấu khoai tây chiên từ tiểu học đến giờ không đổi chút nào.”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Chiêu không cần mới, dùng được là được, vừa nãy tự dưng một nhóm người đến, anh sợ họ thấy được, dưới tính thế cấp bách nên mới giấu vào quần áo. Thế nhưng giấu không đúng chỗ, di chuyển cái là rơi xuống, thật sự khó..... Ôi tổ tông ơi, lấy đồ ra thì không sờ cơ bụng của anh nữa sao, anh không nhịn được đâu đó!”
Giang Chước để la bàn qua một bên, thấy cơ bụng Vân Túc Xuyên từng khối rõ ràng, rất muốn bóp vài cái xem hai người ai rắn hơn. Nghe Vân Túc Xuyên nói vậy, Giang Chước không biết hắn nói thật hay đang nói lung tung, mặt hơi đỏ lên, ‘Hừ’ một tiếng thu tay lại.
Vân Túc Xuyên đúng thật là có hơi rung động, quay đầu hôn bên tai Giang Chước một chút, lúc này mới buông cậu ra, cố gắng để tư duy của mình trở lại chuyện chính: “Em nói xem tiếp theo chúng ta làm gì?”
Giang Chước nói: “Vừa rồi nơi đó đất đai bằng phẳng xốp mềm, rõ ràng rất hợp để cày ruộng, nhưng đến cả cây cỏ còn không mọc nữa là hoa màu. La bàn quay như vậy hẳn nghĩa là có vấn đề.”
“Ừm, còn có tên trưởng thôn kia, vừa rồi chúng ta đưa không ít tiền, ông ta có thu, nhưng trên mặt không có vẻ kinh ngạc vui sướng như nhận được số tiền lớn, xem ra là kiểu người đã nhìn quen.” Vân Túc Xuyên bổ sung: “Lần trước em cũng nói, Lương Hạo từ thôn này vừa ra thành phố đã có một số tiền lớn để xây dựng sự nghiệp đúng không? Tiền của họ từ đâu đến, rất đáng hoài nghi.”
Giang Chước nói: “Chờ trời tối chúng ta qua chỗ đó xem xem, em rất muốn biết trong đó giấu thứ của lạ gì —– chắc không phải mỏ vàng chứ!”