Vân Túc Xuyên biến người ta thành nửa chết nửa sống mới cảm thấy sự tức giận trong lồng ngực hơi hơi bình lại. Hắn vốn muốn xử lý hết cả 4 tên này, làm bọn họ không thể xoay người, tránh để lại hậu quả về sau.
Thế nhưng nhìn Dương Song nằm trên đất không thể động đậy mà vẫn hung hăng trừng mình như muốn nứt cả mắt, Vân Túc Xuyên lóe lên một ý tưởng, thay đổi điều định làm.
Hắn thu chân, mở miệng liền nói dối: “Hơn nữa, tôi làm như vậy không hoàn toàn là ác ý, mà chính vì lợi ích của gã. Các vị không thấy tính tình Dương sư huynh bình thường không thù địch như vậy sao?”
Tính nết Dương Song vừa bẩn tính vừa đáng khinh, còn hơi đội trên đạp dưới, bình thường đúng là không phải dạng người dễ phát cáu. Vừa rồi nhóm Triệu Uy Thiên có cảm thấy gã có hơi quá nóng nảy, nhưng dưới sự chèn ép của Vân Túc Xuyên nên không nghĩ lại.
Trong 4 người, Dịch Mân khôn ngoan nhất, tuy chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe được lời của Vân Túc Xuyên, trong lòng trầm xuống, nâng Dương Song dậy, nhỏ giọng hỏi: “Dương sư huynh, hiện anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khác không khỏe không?”
Triệu Uy Thiên cảm thấy Vân Túc Xuyên đang nói linh tinh, kiếm cớ cho hành vi tàn nhẫn của mình, khinh thường bĩu môi: “Anh tin lời tên này làm gì, nó há miệng ra nói lời nào là ba xạo lời đấy.”
Triệu Chấn Thiên đẩy anh ta, kinh ngạc nói: “Sao thế kia? Hình như thân thể Dương sư huynh phồng lên?”
Triệu Uy Thiên quay ra nhìn, kinh ngạc phát hiện thân thể Dương Song như bị bơm hơi, to lên cả một vòng, mà dường như gã còn chưa nhận ra, vẫn còn thở hổn hển đầy tức tối.
Người đã đỡ Dương Song là Dịch Mân là người bất ngờ nhất, phản ứng đầu tiên của anh ta là muốn đẩy gã ra, nhưng nhìn bộ dáng tức đến phình to này, anh ta đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ cực kỳ vớ vẩn —– nếu mình đẩy gã ra sẽ không bị ngã rồi nổ chứ?
Dịch Mân nhịn không nổi mà nhìn Vân Túc Xuyên, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cậu muốn nói gì với chúng tôi?”
Nói đến đây đột nhiên im bặt lại, vì anh ta đột nhiên cảm thấy thân thể mình đang đỡ hình như lại phình lên một vòng, vẻ mặt Vân Túc Xuyên lạnh lùng, quát: “Tránh ra!”
Dịch Mân nhả tay, Dương Song đã bị Vân Túc Xuyên túm qua, ánh sáng lạnh lóe lên từ bàn tay hắn, đó là một con dao găm, nhanh chóng xẹt qua vài huyệt vị quan trọng, sau đó dán vào mấy lá bùa vào.
Phương pháp này cơ bản giống với cách Hà Cơ cứu biên kịch Vương. Hà Cơ làm một phát xong luôn, phong ấn vẻ mặt cười trên mặt biên kịch Vương, cũng biến ông ta thành dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Thứ 1 Vân Túc Xuyên không biết cụ thể ông ta đã chọn thời điểm, bùa chú nào, thứ 2 hắn cũng không cần liều lĩnh vì một tên Dương Song đáng ghét, cuối cùng có khi còn phải chịu trách nghiệm, cho nên hắn sẽ không làm theo cách của Hà Cơ.
Sau khi nghe lời nói của biên kịch Vương, Vân Túc Xuyên thông minh đã suy một ra ba, nhanh chóng tống cơn tức ra khỏi người Dương Song, rồi dùng bùa chú áp chế cảm xúc của gã, cứ như vậy, tuy chỉ là trị ngọn chưa trị gốc nhưng ít nhất gã sẽ không nổ trước mặt bọn họ lúc này.
Sau khi thu tay, Vân Túc Xuyên ‘Ha’ một tiếng, nói: “Quả nhiên quả nhiên, lại có một tên trúng chiêu, đúng là xứng đáng.”
Dịch Mân đứng lên, lớn tiếng nói: “Vân sư đệ, nếu cậu biết chuyện gì thì mong có thể nói cho chúng tôi biết xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra!”
Một màn vừa rồi thật sự đáng sợ, chuyện sống chết, sao có thể không nóng nảy.
Vân Túc Xuyên vốn muốn đánh bọn họ một trận cho hết giận, thuận tiện hỏi mấy người này làm gì ở Thẩm gia thôi, gặp một vụ nổ tung khác là chuyện bất ngờ. Hắn nhanh chóng suy nghĩ, lập tức có kế hoạch, nhíu mày nói: “Được rồi, muốn nói thì nói, thật ra cũng chẳng có gì quan trọng. Mấy vị gặp xui to rồi.”
Giọng điệu của hẳn khi nói ‘gặp xui to’ vô cùng hớn hở, biểu hiện đúng mấy chữ ‘Vui sướng khi người gặp họa’.
Tình hình của Dương Song tạm thời được khống chế, gã cũng là người muốn biết chân tướng nhất, nén giận nói: “Mời nói kỹ hơn.”
Vân Túc Xuyên nói: “Nếu mấy vị đã thèm muốn phái Linh Hoa như chó thèm xương như vậy hẳn có biết đến chuyện của trường khoa Giang, Giang Thần Phi. Tôi có thể nói cho các người vài chuyện liên quan đến nhiệm vụ năm đó, nhưng trước đó mời thề với tôi rằng sẽ không nói chuyện này ra.”
Lời thề của người tu đạo không phải kiểu của học sinh tiểu học như ‘nếu nói dối chút nào thì sẽ bị thiên lôi đánh chết’ mà mỗi câu trong lời thề đều là một khế ước với Vân Túc Xuyên, nếu vi phạm, chắc chắn sẽ bị phản lại.
Bốn người nhìn nhau, đều do dự. Không thể không nói, trừ việc Dương Song suýt nổ tung, ba chữ ‘Giang Thần Phi’ cũng đánh trúng điều bọn họ để tâm. Sau một hồi, Dịch Mân nói đầu tiên: “Tôi thề sẽ không nói một câu nào hay dùng cách khác để tiết lộ chuyện Vân sư đệ nói ngày hôm nay, nếu vi phạm, lập tức chết một cách tức tưởi.”
Vân Túc Xuyên đưa tay vỗ vào lòng bàn tay Dịch Mân, ánh vàng hiện lên, hai người đạt được hứa hẹn.
Dương Song theo ngay sau Dịch Mân, còn lại Triệu Uy Thiên và Triệu Chấn Thiên thấy hai người như vậy, không nghe thì tiếc, lập tức làm theo.
Mấy người này chỉ là một nhóm trong những người Thẩm gia mời đến nhưng nói thế nào thì cũng coi như có uy tín danh dự thuộc hàng trên. Cho dù hiện có vẻ không biết sắp xếp của Thẩm Hâm và Hà Cơ nhưng Thẩm Hâm không nuôi không bọn họ, về sau chắc chắn có dùng.
Việc Dương Song nhiễm phải virut là một minh chứng.
Từ lúc quyết định mở miệng, Vân Túc Xuyên đã nghĩ xong. Nếu hắn đã vô tình phát hiện ra bí mật này thì sẽ không trơ mắt nhìn đám ngốc này không hay biết gì mà phục vụ cho nhóm Hà Cơ. Hắn chọn lọc một chút, không nói đến biên kịch Vương hay âm mưu của đám người Hà Cơ mà chỉ nhắc tới cảnh tượng kinh hoàng nhóm của Giang Thần Phi gặp được trong núi năm đó.
Tài ăn nói của Vân Túc Xuyên rất tốt, kể chuyện sinh động như thật, không chỉ khiến Dương Song lạnh run, những người khác khi nghe được virut có thể lây cũng tái mặt.
“Sao, sao lại vậy!” Dương Song run giọng: “Cậu nói thật sao?!”
Vân Túc Xuyên bật cười: “Không thì thế nào, anh nghĩ tôi có thể bịa ra câu chuyện ly kỳ như vậy ư?”
Lời này là thật, Dương Song biết Vân Túc Xuyên không thể nhìn gã sắp nổ liền nghĩ ra được một câu chuyện trong vài phát để dọa gã, nhưng gã không muốn tin đây là thật!
“Dương sư huynh, nhắc anh một câu nhé.” Vân Túc Xuyên hào hứng nhìn sắc mặt tái nhợt của Dương Song: “Sợ hãi cũng là một loại cảm xúc, nếu anh sợ hãi thì có thể sẽ bị nổ đó.”
Mấy người xung quanh vẫn chưa biết mình đã nhiễm bệnh kia, nhưng nếu Dương Song mà nổ thì chắc chắn tất cả đều đi tong, không biết tâm lý Vân Túc Xuyên ở mức nào mà còn có thể cười hì hì.
Triệu Chấn Thiên vội nói: “Dương sư huynh, anh phải bình tĩnh! Không có gì đáng sợ hết! Vân sư đệ đã nói ra chuyện này thì chắc chắn có cách giải quyết!”
Vân Túc Xuyên thầm nghĩ sao bản thân hắn không biết mình có bản lĩnh như vậy, nếu thật sự giỏi giang vậy thì tôi đây đã sớm đi giết luôn Hà Cơ. Nhưng miệng hắn vừa mở ra, Triệu Uy Thiên và Dịch Mân lập tức nhìn hắn bằng vẻ mặt cầu xin, sợ Vân Túc Xuyên ác miệng đả kích Dương Song.
Vân Túc Xuyên: ”..... “
Hắn không thích việc bị đàn ông không phải Giang Chước nhìn chằm chằm như vậy.
Dương Song thoáng lấy lại bình tĩnh, trong lòng lẩm nhẩm kinh Thanh Tĩnh, cố khiến bản thân tỉnh táo lại, nhưng vẫn bị dọa đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh: “Thật, thật sự có cách giải quyết?”
Gã hỏi xong, thấy Vân Túc Xuyên liếc liếc mình, cũng chịu, vội tự tát mình một cú, kiểm điểm: “Vân sư đệ, lúc trước là tôi sai, tôi không nên sỉ nhục Giang sư đệ, chờ vụ này qua, tôi tự nhận lỗi với cậu ấy..... Còn, còn về phần phái Linh Hoa, là tôi bị hỏng đầu óc nên mới nghĩ đến chuyện nhúng tay, đến lượt ai có được cũng không đến lượt tôi, mong cậu giỏi giang thì rộng lượng, đường so đo với tôi.”
Vân Túc Xuyên nhướn mày: “Đương nhiên tôi vừa giỏi giang vừa rộng lượng, thế nhưng chuyện này nói với tôi chẳng có ý nghĩa gì, Giang Chước mới là người có thể tha thứ cho anh.”
Dương Song thầm nghĩ, mẹ, xả giận thay được mà không tha thứ hộ được sao? Rõ ràng đang lấy cớ, tao đây còn chưa làm gì, chỉ nói mấy câu về Giang Chước thế thôi, nó có phải vợ mày đâu, sao phải để ý chuyện này thế chứ?
Nhưng gã cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: “Đương nhiên là vậy rồi, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ tỏ lòng thành.”
Dịch Mân nói: “Vân sư đệ, hiện khí hải của Dương sư huynh đã bị phế đi rồi, trên người còn dính virut, nếu cậu muốn xả giận cho thiếu Trưởng môn thì giờ hẳn cũng được phần nào. Virut này không phải chuyện của riêng gã, nếu chuyện thật sự như cậu nói thì mỗi chúng ta đều là hội chung thuyền. Liên kết với nhau thì tốt hơn tự mình chiến đấu nhiều chứ?”
Lời anh ta nói có lý có tình, mạch lạc rõ ràng, nếu có thể giữ vững lập trường thì Vân Túc Xuyên cũng có mấy phần tán thưởng. Hắn nói: “Đúng vậy, vừa rồi tôi nói nhiều chuyện bí mật cho các người như vậy, cho nên các vị cũng phải trả lại một số thứ cho tôi.”
Dịch Mân: ”..... “
Khóe môi Vân Túc Xuyên hơi cong lên: “Theo câu chuyện của trưởng khoa Giang, ta có thể thấy được thời kỳ ủ bệnh của virut này không lâu, hơn nữa triệu chứng cũng rõ ràng. Dương —– sư huynh, xin hỏi anh xuất hiện biểu hiện mất khống chế cảm xúc từ lúc nào? Trước đó có tiếp xúc với thứ gì không?”
Dương Song cố gắng hồi tưởng, gã đúng là có nhớ lại một chuyện: “Lần đầu tiên xuất hiện tình trạng tức giận là tháng trước, khi một sư chất quét phòng có làm đổ một bình nước bùa tôi muốn dùng, lúc ấy tôi liền giận đến tím mặt, mắng rất nặng rồi đuổi đi. Thật ra chuyện như vậy không phải hiếm, nhưng trước đó tôi chưa từng giận dữ như vậy.”
Vân Túc Xuyên: “Cho nên trước khi xảy ra chuyện này, anh chạm qua hay đến nơi nào?”
Dương Song ôm bụng nghĩ một lúc lâu, nghe Vân Túc Xuyên nói, đột nhiên quay đầu, mặt trầm ngâm nhìn 3 người còn lại.
Bị Dương Song nhìn chằm chằm cũng không phải chuyện gì đáng mừng, Triệu Uy Thiên không nhịn được mà hỏi: “Dương sư huynh, anh nghĩ tiếp đi, nhìn chúng tôi làm gì?”
Dương Song nói: “Mọi người có nhớ bình nước bùa kia dùng để làm gì không?”
Triệu Uy Thiên: “Đồ của anh, sao tôi biết..... “
Nói tới đây anh ta bỗng khựng lại, giật mình nói: “Là nước bùa có thể khiến quỷ quái hiện hình mà anh nói lúc trước sao?”
Dương Song nói: “Đúng vậy, cậu cũng nhớ! Trước đó vài ngày, công ty đưa chúng ta một đám nguyên liệu, tôi dùng mấy thứ trong đó chế ra bình nước bùa kia! Hai người các cậu cũng phải có ấn tượng chứ!”
Triệu Chấn Thiên cũng gật đầu, sắc mặt Dịch Mân không dễ nhìn lắm: “Chẳng lẽ chuyện lạ trên người Dương sư huynh có liên quan đến những nguyên liệu kia? Nhưng nhiều như vậy, chúng ta tìm thế nào?”
Vấn đề này của Vân Túc Xuyên không quá rõ ràng. Theo câu chuyện lúc trước, virut lan truyền khi nạn nhân nổ tung qua máu và giọt bắn. Còn về phần có cách nào khác không, hắn cũng không khẳng định.
Mà Dương Song nghe chuyện này, sắc mặt hơi biến đổi, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi nghi ngờ, là vì cái này.”
Gã lấy từ túi áo ra một thứ gì đó, nhưng do bị Vân Túc Xuyên đánh cho bị thương không nhẹ, chỉ vừa thoáng cử động, bên môi đã trào ra một chút máu. Những người khác sợ bị lây bệnh, muốn đỡ cũng không dám, trơ mắt nhìn Dương Song cố sức lấy một bình thủy tinh trong bằng lòng bàn tay, đều căng mắt mà nhìn.
Dương Song nói: “Thứ này, hẳn các vị cũng có.”
Triệu Uy Thiên chần chờ nói: “Tôi có một cái lọ như vậy thật, bên trong cũng chẳng phải thứ bảo bối gì, chỉ là một con quỷ Thạch Cương mà thôi, lúc đó mỗi người chúng ta được một con..... Nhưng Dương sư huynh, sao lọ của anh lại trống không thế này?”
Loại quỷ Thạch Cương này có mấy điểm đặc biệt, nó không phải do linh hồn người sống biến thành như ma quỷ bình thường mà sinh trưởng từ tảng đá, vừa sinh ra thì trong suốt, sau đó hút máu thịt của người để sống thì màu sắc thân thể sẽ đậm dần lên.
Khi nó hút máu thịt của ai thì sẽ phục chế lại hành vi và thói quen của người đó, cho nên nhà ai có người chết mà còn không ít trăn trối chưa nói hết, hoặc muốn thẩm vấn bí mật nào đó mà người kia sống chết không chịu nói, thì có thể bắt một con quỷ Thạch Cương đến, hút máu thịt của người kia, sau đó thay họ giải đáp mấy chuyện này.
Ngoài ra, loại quỷ Thạch Cương có thể có được trí óc của con người cũng là nguyên liệu tốt để chế đầy tớ quỷ.
Vì quá trình tàn nhẫn và hành vi cũng không hợp pháp nên chuyện này đã có lệnh cấm, nhưng vẫn có nhiều người âm thầm mua bán quỷ Thạch Cương, dẫn tới việc nhiều pháp sư muốn kiếm tiền đổ nhau đi bắt giữ.
Lượng cầu lớn nhưng lượng cung lại không tăng, cho nên càng ngày càng khó tìm thấy, hiện này giá thứ này tại chợ đêm đã đến nỗi ngàn vàng khó kiếm. Nếu đám người Dương Song không phục vụ cho Thẩm gia lắm tiền nhiều của thì có lẽ cũng không lấy được.
Dương Song nói: “Quỷ Thạch Cương của tôi không biết chạy lạc đi đâu rồi. Haiz, tôi tìm nó rất lâu rồi..... “
Gã nói tới đây, bỗng nhớ ra mình xuất thân danh môn chính phái, đã có lệnh cấm không được dùng loại đồ này, nhận ra mình nói lỡ, vội im miệng, liếc nhìn Vân Túc Xuyên.
“Thì ra là vậy.” Vân Túc Xuyên chậm rãi nói: “Tôi còn thấy kỳ lạ, các vị đều là người có máu mặt, thường ngày bao nhiêu nhà giàu mời ra cũng không chịu, sao lại như gộp hàng để bán tháo mà đến Thẩm gia, đãi ngộ quả nhiên đủ tốt để một đám người chạy theo như vịt. Ở môn phái sao dám làm chuyện xấu xa, đến đây rồi người ta còn dâng nguyên liệu cho các người.”
Mấy người bị Vân Túc Xuyên nói đến đỏ mặt, nhưng qua một phen tiếp xúc, đều biết tên này vừa ác ý vừa độc miệng, không châm biếm thẳng mặt thì không còn các nói chuyện nào khác, bởi vậy cũng hiểu chuyện mà im lặng, tránh bị nói còn thảm hại hơn.
Vân Túc Xuyên: “Tiếc là, luyện ra được một con cửu sát huyền đồng đùng chả ra làm sao, còn chuẩn bị mất mạng vì nó. Dương sư huynh, chẳng lẽ virut trên người anh đến từ quỷ Thạch Cương.”
Dương Song đang trong tình thế cấp bách không thể không cầu xin Vân Túc Xuyên, thật ra trong lòng gã đã hận hắn cùng cực, nghe hắn hạ thấp mình, trong mắt hơi lóe lên, sát ý trào dâng.
Nhưng chút tức giận ấy vừa dâng lên, gã liền cảm thấy bản thân như sắp phồng lên, vội lẩm bẩm ‘A di đà phật’, sau đó dùng giọng điệu bình thản thân thiết nhất có thể trả lời: “Đúng vậy.”
Sau khi nghe Dương Song kể, mọi người mới vỡ lẽ ra toàn bộ nguyên nhân kết quả.
Hóa ra sau khi có được con quỷ Thạch Cương, Dương Song tạm thời không biết dùng làm gì nên cứ để một bên. Nhưng từ nhỏ gã đã háo sức, nam nữ đều chơi, con quỷ này có một giọng nói của thiếu niên rất hay, hay trò chuyện cùng gã từ trong lọ, sau khi thường xuyên qua lại, Dương Song cảm thấy nó cũng thú vị, có hôm nửa đêm nhàm chán liền thử thả thứ trong lọ ra.
Bình thủy tinh nhỏ bằng bàn tay kia là một món pháp khí ngăn chặn người ta thấy được hình dáng, khi quỷ Thạch Cương đi ra thì khôi phục nguyên hình thành một thiếu niên có dung mạo vô cùng xinh đẹp tinh tế.
Dương Song vừa thấy liền kinh ngạc, lập tức cùng nó qua một đêm xuân, từ đó về sau muốn ngừng mà không được, hai bên phát sinh quan hệ 4, 5 lần.
Triệu Uy Thiên nghe không nổi nữa: “Dương sư huynh, anh thật sự quá hồ đồ. Con quỷ kia đâu phải lớn lên thành bộ dạng đó, nó ăn máu thịt thiếu niên nên mới biến thành người đẹp như thế..... Anh, anh cho dù có nhịn đến khó chịu thì ít nhất tìm một người sống chứ!”
Dương Song nghe vậy hơi xấu hổ, cũng hơi hối hận, nhịn không được mà nói: “Tôi chỉ có có tật xấu như vậy. Nữ còn được, chứ mấy thằng nhóc nhìn vừa ý rất khó tìm, lúc ấy.... “
Dịch Mân nghe đến đó, liếc nhìn Vân Túc Xuyên, thấy hắn cười lạnh, vẻ mặt không vui vẻ gì, hiển nhiên lại nhớ tới những lời Dương Song xúc phạm Giang Chước. Anh ta vội ngắt lời: “Dương sư huynh, không cần nói kỹ chuyện này với chúng tôi. Vậy là do anh ngủ với con quỷ kia nên mới nhiễm bệnh?”
Lời này của anh ta, người không biết còn tưởng Dương Song mắc giang mai*, dù Dương Song quen thói phóng đãng cũng không nén được giận: “Tôi không biết. Dù sao thì việc tức giận nóng nảy quả thật bắt đầu từ lúc đó.”
(*) Giang mai là một loại bệnh lây qua đường tình dục nhé.
Tuy gã hơi thảm nhưng nghe xong vụ này thì tất cả những người khác đều có phần bình tĩnh lại, dù sao trừ tên dâm ô chay mặn đều ăn như Dương Song, rất khó tìm được ai khác dám xuống tay với một con quỷ hút máu thịt kẻ khác.
Bọn hắn nghĩ vậy nhưng Vân Túc Xuyên lại không dám chắc. Hắn cảm thấy nếu mục đích của Thẩm Hâm và Hà Cơ là khống chế những người này, bọn họ hẳn sẽ không cho phép đám Dịch Mân may mắn trốn được như vậy. Hắn nói: “Ai còn mang theo quỷ Thạch Cương đưa nó cho tôi xem.”
Dịch Mân và Triệu Uy Thiên đều lắc đầu, nhưng Triệu Chấn Thiên nhớ ra mấy người họ đến đây bằng ô tô của mình, những nguyên liệu công ty đưa đến vẫn được cất trong cốp. Anh ta vội chạy về tìm, sau đó cầm một bọc quần áo đưa Vân Túc Xuyên.
Vân Túc Xuyên: “Đây là..... trừng bao bọc con quỷ kia à?”
Triệu Chấn Thiên trả lời: “Không phải, có cái lọ được bọc trong đó.... Tôi sợ nhiễm bệnh.”
Vân Túc Xuyên lườm hắn, nhận đồ, ném hết quần áo về cho Triệu Chấn Thiên, chỉ thấy trong lọ thủy tinh của anh ta có một con quỷ nhỏ màu lam đậm, trên đầu có hai cái sừng, to bằng lòng bàn tay, thoạt nhìn có mấy phần đáng yêu. Màu sắc càng đậm nghĩa là đã ăn càng nhiều máu thịt, xem vẻ ngoài của nó, nếu ra ngoài hẳn cũng sẽ biến thành người.
Thấy Vân Túc Xuyên đang cầm lọ, mặt không biểu cảm nhìn mình, con quỷ nhỏ chớp chớp đôi mắt to đen kịt, nở nụ cười hơi lấy lòng.
Vân Túc Xuyên nhíu nhíu mày, cầm cái chai xóc lên xóc xuống, cứ như đang xóc một chai coca để chuẩn bị đi trêu chọc người khác.
Con quỷ nhỏ: ”...... “
Triệu Chấn Thiên thấy con quỷ trong lọ bị đụng qua đụng lại vang lên tiếng rắc rắc, không nhịn được mà nói: “Vân sư đệ, cậu làm thế đập chết nó mất!”
Vân Túc Xuyên mặt không thay đổi nói: “Để tôi xem nó ngu thật hay ngu giả, nói không nói cười cái gì.”
Con quỷ nhỏ vội nói: “Tôi không ngốc, không ngốc, tôi biết nói. Ngài muốn tôi nói gì là tôi nó được hết.”
Nó nói giọng nữ, giọng còn khá ngọt ngào, nghe có vẻ còn trẻ, Vân Túc Xuyên nói: “Tôi đây thích nhất là nghe người khác tự chửi mình, nói mấy câu xem?”
Triệu Chấn Thiên: ”...... “
Con quỷ không chút do dự nào, mở miệng ra liền chửi: “Tôi chính là một con súc vật heo chó cũng không bằng, vừa hãm vừa giả nai, vẻ ngoài khó coi, không nên tồn tại trên đời. May mà ông trời có mắt, không cho tôi làm người, vì tôi không xứng..... “
Nó nói dễ dàng như vậy làm Vân Túc Xuyên cũng bất ngờ, hắn lại thử nói mấy yêu cầu, nó đều ngoan ngoãn làm theo, còn xem xét vẻ mặt của Vân Túc Xuyên để nói những lời hắn thích nghe.
Vân Túc Xuyên nghe một lúc, bỗng có một cảm giác kỳ lạ.
Hắn vốn biết thứ này là một tà vật, trong lòng vốn không thích nó, nhưng khi hai bên đối thoại —– hoặc có thể nói khi những yêu cầu vô lý của Vân Túc Xuyên được thỏa mãn, hắn dần sinh ra cảm giác thân cận khó tả với sinh vật xấu xí này.
Dường như thứ gì nó cũng nói được, tâm sự nào cũng có thể nói ra với nó. Cho dù nói gì thì con quỷ này cũng hiểu được, nói ra đáp án mình muốn nghe nhất, cảm giác này quả thật rất hấp dẫn.
Quá trình đối thoại chuyển từ Vân Túc Xuyên yêu cầu bên kia đến hai bên cùng trò chuyện, sau đó Vân Túc Xuyên nghe được con quỷ kia đề nghị: “Chúng ta cách nhau một lớp thủy tinh như vậy nói chuyện không tiện lắm, hay anh thả tôi ra..... Nếu có gì mong muốn hay lo lắng cứ nói đi, nói ra sẽ thoải mái hơn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT