Vân Túc Xuyên đi theo sau Giang Chước, hai người ra ngoài, cũng không nói chuyện.
Cả Vân Túc Xuyên lẫn Giang Chước đều rõ rằng mấy lời nói kia của Giang Chước chỉ là do phản cảm thái độ làm người của biên kịch Vương mà thôi, chuyện đã đi đến nước này, không ai có thể mặc kệ.
Nhưng trong lòng Giang Chước có một nỗi bi thương phẫn nộ khôn nguôi, cơn tức này nghẹn ở họng, không thể xả ra.
Đây là thứ gọi là ‘giết người phóng hỏa đeo đai vàng, sửa nhà xây đường chết mất xác’, trong cả câu chuyện, từ quyết sách đến đạo nghĩa của Giang Thần Phi đều làm trọn, nhưng tại sao ông phải gánh hậu quả cho tham lam và dục vọng của Hà Cơ?
Giang Chước bước nhanh, lại bỗng nhiên dừng lại, hung hăng đánh một cú lên thân cây đại thụ bên cạnh.
Cú đánh này của cậu dùng sức rất lớn, khi nhấc tay ra còn để lại một vết hằn hình nắm đấm dính máu trên lớp vỏ cây xù xì, Vân Túc Xuyên vốn yên lặng đứng bên cạnh, thấy vậy liền kinh hãi, định nói gì đó, nâng nâng tay lên, lại không nói gì.
Đến khi Giang Chước lại đấm thêm vài cú, Vân Túc Xuyên thật sự không nhìn nổi nữa, cất bước qua, chắn giữa Giang Chước và cây đại thụ, cú đánh của Giang Chước liền đập mạnh lên ngực hắn.
Cú đánh này thật sự không nhẹ, thậm chí còn phát ra tiếng ‘huỵch’, Vân Túc Xuyên hơi lung lay, tay Giang Chước run lên, tức giận nói: “Anh làm gì vậy!”
Ánh nắng chiếu xuống làm ngũ quan của cậu trở nên càng sắc bén rõ ràng, khóe mắt và gò má đều hơi đỏ ửng, trong đôi mắt sáng như sao lại ánh lên vẻ quật cường.
Vân Túc Xuyên không trả lời Giang Chước. Hắn kéo cậu lại, không quan tâm việc mình đang đứng ở đầu đường người người đi lại, ôm cậu vào lòng.
Tất cả những lời an ủi đều vô ích, hắn dùng chính vòng tay mình ôm chặt Giang Chước, để cậu tựa vào ngực mình, dường như đang ấn kiên định và hơi ấm từ trên người mình vào xương thịt cậu, lại dường như muốn thay cậu chống đỡ nỗi đau.
Cảm nhận được cậu hơi giãy mấy cái rồi thân thể cùng thả lỏng, tay Vân Túc Xuyên hơi di chuyển, ấn nhẹ đầu Giang Chước, áp vào cần cổ của mình.
“Em còn có anh.” Giọng nói hắn nhẹ nhàng mà trịnh trọng, dường như đang thề nguyền.
Nhìn em khó chịu như vậy, anh dường như cũng cảm giác được đau khổ gấp nhiều lần. Lúc trước quen em chính là để được ở bên cạnh bầu bạn, anh sẽ không rời đi, sẽ không buông tay, nếu có thể, anh nguyện hy sinh tất cả của bản thân để cho tâm nguyện của em thành hiện thực, chỉ mong em có thể vui vẻ bình an.
Giang Chước yên lặng nhắm mắt, cuối cùng chậm rãi nâng tay, ôm lấy Vân Túc Xuyên.
Cái chết và nỗi oan khuất của Giang Thần Phi đều là chuyện đã qua, có thể chấp nhận hay không thì cũng nên chấp nhận, vừa rồi cậu xúc động phẫn nộ nhất thời mới có thể mất kiểm soát như vậy, cái ôm nửa ép buộc này của Vân Túc Xuyên có tác dụng bình ổn rất lớn.
Từ khi Giang Chước và Vân Túc Xuyên vào nhà biên kịch Vương, khán giả trong phòng live stream đã có thể xem được. Trước mắt đoạn này chỉ là chút nội dung phụ cho phần chính là vụ án chương trình thực tế, thế nhưng số người xem chỉ hơn chứ không ít —– đều là fan mới đến từ bên Thẩm Tử Sâm.
Live stream của Thẩm Tử Sâm có càng nhiều sở hở thì Giang Chước lại càng nổi bật lên, khi live stream của cậu ta dần có xu hướng sụp đổ, khán giả đều chạy đến bên Giang Chước để tiếp tục xem vụ án này.
[ Hu hu hu tức chết mất thôi, đám kia đúng là không ra gì, Muỗng Nhỏ đáng thương quá! ]
[ May còn có Phiêu Phiêu hu hu. ]
[ Phiêu Phiêu ôm người ta an ủi nhìn Alpha quá đi, Muỗng Nhỏ tức giận cũng đẹp trai nữa. ]
[ Fan mới tỏ vẻ quá là thỏa mãn, phòng live stream này đúng là kho báu! Không chỉ nội dung hay mà còn có tình anh em chân thành như vậy! Quá là cảm động! ]
[ Fan mới ở trên ơi, có chuyện này tui không biết có nên nói không, có lẽ sẽ làm mất đi niềm vui khờ dại của cậu..... ]
[ Khụ khụ khụ, không có tình anh em đâu, tình anh em này biến chất rồi. ]
[ Phổ cập khoa học cho tất cả fan mới nhé, hai người họ là một đôi! Là thật đó!!!!!! ]
Bình luận lập tức toàn ‘ôi vãi, thật á?’, fan cũ nhân cơ hội này phổ cập chút bánh ngọt nhỏ ở những lần live stream trước, cũng share bản cut. Cũng có vài người bảo họ chú ý nội dung live stream, dù sao chủ đề chính của Giang Chước cũng không phải là yêu đương.
Bình luận vô cùng náo nhiệt, ở đầu bên kia, Giang Chước và Vân Túc Xuyên ôm nhau một lát, cảm xúc dần dịu đi, cậu vỗ vỗ vai đối phương, đẩy hắn ra.
“Lát nữa mà bị phóng viên chụp phải thể nào cũng lên trang bìa.” Giang Chước nói.
Vân Túc Xuyên thấy vẻ mặt cậu không có gì lạ thường liền tỏ vẻ thoải mái nói: “Không sao. Cho dù có bị chụp, cùng lắm chỉ đoán đoán xem chuyện gì xảy ra mà khiến hai chúng ta ôm nhau bên đường, đâu thể đưa tin chúng ta yêu nhau? Phóng viên nhà nào nghĩ được xa thế.”
Hắn nói xong cũng cười: “Nhưng mà công khai cũng hay.”
Lúc này Giang Chước không biết lời nói của Vân Túc Xuyên sẽ quật lại hắn trong tương lai, hừ một tiếng: “Em thì không có vấn đề gì, bọn họ muốn làm gì thì làm.”
Hai người đi dọc theo con phố, Vân Túc Xuyên lại hỏi: “Tiểu Chước, tiếp theo em định làm gì?”
Vừa rồi tuy nói không thèm quan tâm nhưng chung quy chỉ là do tức giận thôi, Giang Chước quả nhiên đã nghĩ về chuyện tiếp theo: “Lần trước quay lại quá khứ, còn gặp được Hà Cơ, nhưng vẫn chưa biết ba em thế nào, em muốn quay lại xem một lần nữa.”
Về phần trở về thế nào, hiện tại cậu đang có khá nhiều điểm công đức, nếu APP có công năng này thì hẳn có thể đổi ở trung tâm cá nhân.
“Anh đi cùng em.” Vân Túc Xuyên không do dự nói, nói xong hắn lại bổ sung: “Nhưng anh nghĩ qua Thẩm gia một chuyến trước đã.”
Giang Chước nói: “Anh nghi rằng Thẩm gia vẫn còn có kẻ khác biết chuyện?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Thẩm Khiêm và Thẩm Tử Sâm chưa chắc, nhưng lão cha lòng dạ hiểm độc Thẩm Hâm của bọn họ từng cấu kết cùng Hà Cơ, chắc chắn có không ít liên quan đến chuyện này, hẳn sẽ biết chuyện. Hà Cơ muốn làm thí nghiệm thì cũng phải có tài chính chứ? Rất có thể Thẩm gia đóng vai trò nhà tài trợ này.”
Hắn trầm ngâm: “Đường vào núi không dễ đi, nếu chúng ta đi lại rồi đi nhầm đường không tìm thấy chú Giang thì vô duyên vô cớ lãng phí một lần cơ hội. Trước hết tìm xem còn tư liệu nào không, lúc đó làm việc sẽ thuận lợi hơn.”
Giang Chước nói: “Tìm tư liệu? Xem ra anh đã biết phải tìm ở đâu rồi đúng không?”
Vân Túc Xuyên tránh đi vết thương, nhẹ nhàng nhéo nhéo má cậu, cười nói: “Sao em lại thông minh như vậy, anh chỉ nói một câu trong lúc vô ý thôi mà còn nghe ra ngần này. Cũng không hẳn là đã biết, nhưng hôm trước thấy Thẩm Tử Sâm đáng ghét, sợ anh ta làm trò ngu si nào đó nữa nên bảo trợ lý kiểm tra xem những đại sư được Thẩm gia mời đến là ai.”
Giang Chước nhìn vẻ mặt hắn không bình thường liền hỏi: “Không phải dân lừa đảo chứ?”
Vân Túc Xuyên lắc đầu: “Hoàn toàn ngược lại, người ta là dân chuyên thật, còn là người chúng ta quen.”
Giang Chước: “Ai?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Triệu Chấn Thiên và Triệu Uy Thiên phái Hành Dương, Dương Song phái Kiền Nguyên, còn có Dịch Mân từ phái Linh Hoa của em, lâu la nhỏ lẻ khác thì thôi không cần nói.”
Nghe tên đám người này, Giang Chước im lặng một lát, nói: “Đúng là mạnh tay.”
Ba phái Hành Dương, Kiền Nguyên và Linh Hoa là những môn phái phong thủy nổi danh nhất hiện nay, những đại sư xuất thân từ những nơi này đều lừng lẫy nổi danh, bình thường có thể mời bọn họ xử lý chuyện ma quỷ đều cần phải trả số thù lao tương đối lớn. Không ngờ những người này bị Thẩm gia mời đến từ bao giờ, chưa thể chắc chắn họ có theo Thẩm Hân và Hà Cơ làm chuyện xấu không nhưng chắc chắn thù lao bọn họ nhận được từ Thẩm gia phải cực kỳ hấp dẫn.
Nếu những người này làm khó dễ, Giang Chước tuy không sợ nhưng sự tình sẽ phiền toái hơn nhiều.
Cậu hỏi: “Những người này đều đang ở Thẩm gia sao?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Không, tòa nhà của Thẩm thị dành hẳn một tầng làm văn phòng cho bọn họ, ban ngày bọn họ nghiên cứu ở đó, tối để đồ đệ lại trông coi rồi về nhà.”
Giang Chước hỏi: “Đêm nay đi xem sao?”
Vân Túc Xuyên cười nói: “Nói nhiều như vậy đương nhiên phải đi. Hiện còn sớm, ăn cơm nghỉ ngơi đã. Còn nữa, để anh xem vết thương của em, đưa tay đây.”
Giang Chước đúng là hơi mệt mỏi, dù sao chuyện xưa cũng nhiều năm như vậy rồi, cho dù có nóng vội thế nào thì cũng không thể giải quyết trong một hơi.
Hai người hoàn thành nhiệm vụ ở tổ chương trình liền trở về thủ đô, lái xe về nhà cũ Giang gia.
Giang Chước vừa cắm chìa khóa vào ổ liền nghe thấy tiếng hò hét trong nhà truyền ra.
“Về rùi về rùi!”
“Xông lên —–“
“Xông cái gì mà xông, phải xếp hàng hoan nghênh chứ!”
“Tui đứng trước tui đứng trước!”
“Bỏ đi, vẫn cứ xông lên đi, xông lên —–“
Giang Chước: “...... “
Cậu mở cửa, tương phùng với nhóm quân binh nhà họ Giang nuôi.
Hơn trăm con thú nhồi bông trông phòng một thời gian dài, đã sớm chán vô cùng, thấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên vào, từng đoàn nhóc con lạch bạch bước những chiếc chân be bé, vừa đi vừa ngã, hoan hỉ vui mừng chạy đến cửa nghênh đón.
Vân Túc Xuyên và Giang Chước cùng hành lý của bọn họ bị vây trong một biển lông tơ, hai bên đùi của Vân Túc Xuyên đều có mấy con ôm chặt, nhịn không được mà hắt xì hai cái.
Hành lý của Giang Chước bị chúng nó nâng lên, cậu khó khăn chen vào trong, cảm thán: “Đúng là đa chủng loại.”
Vân Túc Xuyên nhịn cười nói: “Đúng vậy, nhưng anh cảm thấy thiếu một nhóc vịt vàng.....Ấy, đừng đánh người, con nó sợ bây giờ.”
Một con hổ con ra chậm, đứng ở cầu thang tầng 2 thấy Giang Chước đã bị đồng bọn khác vây quanh hết, dưới tình thế cấp bách làm tư thế mãnh hổ vồ mồi nhảy xuống từ tầng 2, chuẩn xác nhảy vào ngực Giang Chước. Nó phấn chấn nói: “Anh khum lừa bọn tui, anh trở lại rồi, không bỏ trốn với tên đàn ông này, tốt quá đi mất! Hai người đi tuần trăng mặt ở đâu vậy? Sao đi lâu như thế?”
Câu hỏi của hổ con làm Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, trước khi rời nhà Vân Túc Xuyên nói linh tinh với đám nhóc này rằng hắn cùng Giang Chước đi hưởng tuần trăng mật.
—– theo nghĩa nào đó, đây đúng là một lời tiên đoán như thần.
Giang Chước ngoái đầu nhìn Vân Túc Xuyên, thấy trong mắt hắn toàn là ý cười sáng ngời, sờ sờ đầu hổ nhỏ, mỉm cười nói: “Đi hưởng trăng mật ấy à, đương nhiên phải đi lâu một chút, nhóc gọi một tiếng ba thì lần sau đưa nhóc đi cùng.”
Mấy con thú nhỏ khác thấy thế đều nhảy lên tranh thủ tình cảm: “Ba ơi, ba ơi, ba ơi, bọn con đi với!”
“Hông phải anh nói đi đang ký kết hun sao? Bọn tui muốn xem giấy đăng ký kết hun, bọn tui muốn xem!”
Vân Túc Xuyên ôm bả vai Giang Chước, thì thầm: “Ây, chúng nó muốn giấy đăng ký kết hôn, làm sao bây giờ?”
Giang Chước cười mắng: “Cút cút cút, tự anh đi mà đăng ký.”
Vân Túc Xuyên thấy dáng vẻ này của cậu liền ngứa tim, hai người gần sát nhau, hắn rất muốn hôn Giang Chước một cái, nhưng trước mặt nhiều ‘con’ như vậy, sợ mặt cậu không dày như mình nên vẫn không làm gì.
Lúc này đã hơn 2 giờ chiều, hai người gọi đồ ăn ngoài, ăn uống qua loa rồi ngủ một giấc, giảm bớt sự mệt nhọc do mấy ngày điều tra liên tục.
Không chỉ nhóm đồ chơi bằng bông, những món đồ vật thành tinh ở phòng khách nhà họ Giang cũng thấy được cậu chủ nhỏ về nhà nên đều vui vẻ. Giang Chước vừa ra khỏi phòng khách, chúng nó liền cười ha ha vì đối thoại của Vân Túc Xuyên và hổ con.
Bàn trà nói: “Nhóm đồ chơi đó đúng là ngốc nghếch, tuổi trẻ chưa trải sự đời.”
Một lọ hoa nhìn lỗi thời gần cửa nói: “Tôi đây ở Giang gia hơn 20 năm, đứa nhóc Vân Túc Xuyên kia nói linh tinh nhiều lắm, nó nói đi đăng ký kết hôn mà đám hổ ngốc chó ngốc gấu ngốc kia còn tin thật, ha ha ha ha ha ha!”
Sofa cũng phụ họa: “Nhóm động vật nhỏ trí thông minh thấp, anh em tốt hay người yêu cũng không phân biệt được. Nếu hai bọn họ mà đăng ký kết hôn thì tôi đây là cái bồn cầu.”
Gậy của Giang lão gác ở một góc ho khan mấy tiếng, giận dữ nói: “Hai thằng nhóc này chẳng biết gì cả, không biết đường mà đưa bạn gái về nhà, làm lão đây chờ quá lâu.”
Bên này nhóm đồ vật nhà họ Giang còn đang rất sôi nổi vì chủ nhân trở về, Giang Chước đã về lại căn phòng ngủ yên tĩnh, khép tấm rèm cửa nặng nề, ngủ say.
Lúc cậu nằm xuống ngoài cửa sổ vẫn là mặt trời chói chang, không biết qua bao lâu, dường như có người lay mình tỉnh dậy, mở mắt ra thấy xung quanh tối đen, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rơi đầy ga trải giường.
Giang Chước hơi sửng sốt, có cảm giác như mình đã ngủ cả một năm, vội vàng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Vân Túc Xuyên đứng ở bên giường, thấy cậu tỉnh lại liền chống hai tay lên giường, hôn vào trán cậu một cái: “10 giờ tối, không hẳn là muộn, nếu buồn ngủ thì em cứ ngủ thêm một lúc.”
Nụ hôn của hắn vô cùng lưu luyến, nhưng không sâu lắm, dường như sợ bản thân sẽ không nhịn được, nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Giang Chước ngồi dậy, nói: “Không nằm, chuẩn bị một chút rồi đi thôi.”
[ Ui ui, chuẩn bị đi công ty Thẩm gia, tui căng thẳng quá. ]
[ Lúc Phiêu Phiêu đứng bên giường gọi Giang Chước dậy ngọt ngào quá đi! ]
[ Mẹ nó lại censored! Có phải hôn một cái không? Có phải không! Có đại thần nào ở đây photoshop ra một cái để tui xem được không? Thật sự bị mấy cái censored này ép điên mất thôi! ]
[ Không cho chúng ta xem thì đành thôi vậy, tôi thì muốn xem biểu cảm nhóm đồ vật trong nhà Giang Chước khi biết được sự thật:))))))) ]
Tuy cửa đã đóng lại nhưng với hai người thì lẻn vào không phải chuyện gì khó khăn. Cả tòa nhà đều trống không và tối om, Vân Túc Xuyên điều tra được phòng cố vấn phong thủy ở tầng 8, hai người bọn họ đi vào tòa nhà mà không tốn chút sức nào, dùng luôn thang máy để đi lên.
Thang máy dừng lại, Vân Túc Xuyên ra ngoài trước, vừa đi hai bước liền dừng chân.
Giang Chước theo sau cũng dừng lại, nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: “Có trận pháp.”
Vân Túc Xuyên: “Là trận Thập Bát Kim Cương, uy lực tuy không lớn nhưng phòng ngự rất chắc chắn. Nếu muốn tiến lên phải đi qua trận pháp này, nhưng vừa chạm vào thì trận pháp sẽ báo cho người khác chạy tới.”
Giang Chước nói: “Thì cứ đi qua thôi, dù sao chúng ta cũng phải đi vào.”
Cậu vừa nói vừa rút ra một tấm bùa, cơn gió thổi qua, tấm bùa bốc cháy, bị cậu bắn đi, tựa như hai mũi tên phóng đến trận Kim Cương.
Ánh lửa đụng phải trận pháp, phát ra một tiếng rầm, ngay sau đó không khí xung quanh dường như xuất hiện dao động rất nhỏ, trận pháp đã bị phá.
Người bên trong lập tức bị kinh động, có người hô lên ‘Ai đó?’, tiếng bước chân truyền đến, đã có một bóng người nhảy vào hành lang, đánh về phía hai người.
Vân Túc Xuyên ‘xì’ một tiếng không hề hứng thú, vung tay, làm họ bay ra ngoài, đúng lúc va phải vài tên đến giúp đỡ khiến cả đám người ngã trái ngã phải.
Đi cuối là một cậu trai trẻ khoảng 20 tuổi, dường như địa vị cậu ta cao hơn những người khác một chút, vốn đi ra muộn hơn, mắt thấy đồng bọn chuẩn bị va đến liền nhảy lên người bọn họ, tránh được việc bị va phải mà ngã. Cứ thế cậu ta đứng ngay trước mặt Giang Chước và Vân Túc Xuyên, lạnh lùng liếc nhìn hai người, thanh niên nói bằng giọng âm trầm: “Lâu lắm rồi không gặp kẻ trộm nào kiêu ngạo như vậy. Bọn mi đến đây làm gì?”
Vân Túc Xuyên nói: “Ngại quá, vốn muốn khiêm tốn chút, không muốn đánh nhau với bọn họ, chỉ vung tay cái mà tạo ra động tĩnh lớn như thế. Thật ra nhé, chúng tôi không muốn đánh nhau, chỉ vừa ý vài món đồ linh tinh ở đây thôi, nếu cậu đồng ý đưa cho chúng tôi thì chúng ta liền bắt tay giảng hòa kết bạn, cậu thấy có được không?”
Thanh niên kia hiển nhiên không có tinh thần hài hước như hắn, nghe câu tán gẫu này của Vân Túc Xuyên, sắc mặt cậu ta càng khí coi, lạnh lòng nói: “Nằm mơ giữa ban ngày! Ta sẽ tiễn mi đi trước!”
Cậu ta vừa nói vừa bấm tay niệm chú, điểm nhẹ lên không trung, vài vệt sáng xuất hiện rồi bay về phía Giang Chước và Vân Túc Xuyên. Vân Túc Xuyên cười hì hì: “Khách sáo quá rồi, cậu đâu phải con trai tôi, sao còn cướp suất đưa tiễn tôi vậy?”
Hắn vừa nói vừa nâng tay chẻ xuống, một luồng khí sắc bén khác hẳn giọng điệu kia phóng ra, vài vệt sáng lập tức trở nên xám xịt, bay vào mặt tường.
Biểu hiện dễ dàng của hắn làm sắc mặt thanh niên kia càng khó coi.
Cậu ta tự tin rằng mình học nghề từ nhỏ, nắm giữ đủ loại pháp thuật thần kỳ, trước mặt người thường thì gần như vua chúa, rất có cảm giác ưu việt. Vốn đang nghĩ Giang Chước và Vân Túc Xuyên liều lĩnh như vậy thì chỉ là đám vô dụng tầm thường thôi, đến khi thấy chiêu này của Vân Túc Xuyên mới ý thức được đối phương không phải người dễ đối phó.
Thanh niên lùi hai bước, quát lên: “Bọn mi muốn làm gì? Nếu là người trong nghề, chắc chắn bọn mi phải nghe quá phái Kiền Nguyên, hôm nay đến tận cửa khiêu khích, không sợ đắc tôi cả môn phái chúng ta sao?”
Vân Túc Xuyên tỏ vẻ suy nghĩ rồi nói: “Phái Kiền Nguyên sao..... nghe có vẻ rất là lợi hại, đáng sợ thật đấy. Thế thì tôi đành phải giết các người đều bịt miệng thôi.”
Thanh niên tức đến bật cười: “To mồm nhỉ, mi —–“
Chưa kịp nói câu tiếp theo, cậu ta liền thấy Vân Túc Xuyên ra hiệu quay lại liền liếc mắt qua thep bản năng, phát hiện Giang Chước không biết xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào, nâng tay bổ mạnh xuống sau gáy thanh niên. Cậu ta chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngã xuống đất, giây phút cuối cùng còn ý thức là nhìn thấy nhóm đồng bọn của mình đã nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất từ bao giờ.
Xung quanh yên tĩnh lại, Vân Túc Xuyên nói: “Anh không thấy có dương khí khác ở đây, hẳn không còn người sống nào khác. Nhưng những người này không thể cứ để đây, chúng ta chuyển họ vào trong đi.”
Giang Chước gật đầu: “Cũng cần khôi phục..... Anh biết làm trận Kim Cương không?”
Vân Túc Xuyên vuốt cằm suy nghĩ một chút, nói: “Lúc trước học không kỹ, hẳn có thể làm ra bộ dáng tàm tạm, nhưng nếu làm không tốt thì có thể nhốt cả chúng ta bên trong. Anh nói trước rồi đó, em chuẩn bị trước đi.”
Giang Chước lạnh lùng nói: “Không sao, nếu không ra được thì giết anh trận pháp sẽ tự động hóa giải.”
Vân Túc Xuyên: “..... Ít nhiều cũng ngủ cùng nhau rồi, đừng tuyệt tình thế.”
Câu ‘ngủ cùng nhau’ của hắn làm khàn giả hét chói tai, sinh hoạt dưới sự áp bức của censored, khán giả chỉ có thể hèn mọn tìm kiếm sự ngọt ngào trong lời nói của Vân Túc Xuyên, đã sớm luyện được một đôi tai thính.
Giang Chước nhào đến bóp cổ hắn: “Anh im miệng đi!”
Vân Túc Xuyên: ”.... $*@(.....!^&%!” Đây chính là kéo quần lên liền không chịu chịu trách nghiệm.
Hai người ngoài miệng nói linh tinh nhưng làm việc lại lưu loát, để đề phòng người khác xuất hiện gây thêm phiền toái không cần thiết, bọn họ khôi phục hoàn cảnh bên ngoài một cách qua loa rồi đi vào trong.
Đúng như Vân Túc Xuyên điều tra, cả tầng này dán đầy đồ án và trận pháp bát quái, trên mặt tường trắng tinh còn dùng sơn phác họa vài bức tranh thần thánh và ác quỷ, cả thần lẫn quỷ đều có biểu cảm vừa hỉ vừa bi, vặn vẹo dữ tợn, trong sự thần bí lộ ra không ít cảm giác nguy hiểm.
Giang Chước: “Thảo nào nơi này tà tính như vậy. Nhiều phòng như thế, hai chúng ta tìm đến sáng mai cũng không xong.”
Cậu vừa nói vừa quan sát sắp xếp phòng xung quanh, tìm kiếm quy luật kiến trúc của nơi này.
Vân Túc Xuyên nhìn bức tranh xung quanh, nhỏ giọng nói: “Anh hỏi chuyện này, em đừng giận nhé.”
Giang Chước thuận miệng nói: “Hỏi đi.”
Vân Túc Xuyên: “Tình hình phái Linh Hoa các em hiện này rốt cuộc là thế nào? Nếu bảo đã suy tàn thì hương khói các nơi vẫn rất dồi dào, nếu bảo hưng thịnh thì anh thấy nhiều năm rồi không cử hành điển lễ cúng bái tập thể.”
Ánh mắt Giang Chước nhìn chằm chằm la bàn trên tay, nghe vậy cười lạnh: “Vì không tập hợp được. Lúc Hà Cơ rời đi có đưa lệnh bài trưởng môn cho em, nhưng lại đưa ấn Ngũ Hành cho 5 người khác, hơn nữa những người ông ta chọn đều là những trưởng bối có thế lực nhất định, đã tới tay đương nhiên không chịu buông ra.”
Đây cũng coi như bí mật trong môn phái, Vân Túc Xuyên vốn rất kỳ quái với hiện trạng của phái Linh Hoa, tuy hai người có quan hệ tốt nhưng hắn cũng có chừng mực, hiện tại nếu không phải cảm thấy có thể liên quan đến chuyện hai người cần điều tra thì hắn đã không tùy tiện mở lời hỏi. Lúc này nghe được lời giải thích của Giang Chước, hắn mới hiểu ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT