*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Herbicides.

Giang Chước gọi: “Giám đốc Thẩm?”

Thẩm Khiêm ngơ ngẩn ngồi đó, trên trán túa mồ hôi, dường như còn chưa tỉnh lại từ giấc mơ.

Giang Chước lại nâng cao tông giọng một chút: “Giám đốc Thẩm!”

“Hả?” Thẩm Khiêm giật mình, phục hồi tinh thần, đảo mắt thấy Giang Chước, lúc này mới nhận ra mình đang ở đâu.

“Chê cười rồi.” Anh ta lấy khăn tay lau trán, nói: “Giang thiếu, đây là giấc mơ tôi muốn nói với cậu. Thật ra nhiều năm qua đã nghĩ đi nghĩ lại, luôn cảm thấy có thâm ý gì đó, nhưng bản thân tôi không nhìn ra. Cậu nói xem liệu có phải mẹ tôi báo mộng cho tôi không?”

Giang Chước: “Không phải.”

Cậu phủ định rất chắc chắn, làm chờ mong còn chưa kịp dâng lên của Thẩm Khiêm xẹp xuống, khựng lại một chút mới nói: ”..... Vậy sao.”

Giang Chước: “Chuyện người chết đến báo mộng là chuyện có thật nhưng không phải ai qua đời cũng có được khả năng này. phải có chấp niệm rất lớn mới được. Nhất là với mẹ của anh, bà đã qua đời hơn 10 năm, hồn phách đã sớm đi đầu thai, thế nào cũng không thể tiếp tục ở lại được.”

Thẩm Khiêm hỏi: “Vậy ý cậu là, tôi nghĩ nhiều?”

“Cũng không phải, giấc mộng này có thể là một ý nghĩ sâu trong nội tâm mà chính bản thân anh cũng không tự ý thức được.” Giang Chước nói: “Đầu tiên Giám đốc Thẩm mơ một lần nữa xuất hiện ở hiện trường vụ án, gió thổi mùi hoa từ bên ngoài vào, chứng tỏ trong tiềm thức anh cho rằng nguy hiểm hôm đó đến từ bên trong. Anh dùng giọng điệu ra lệnh cho mẹ mình đưa anh khỏi nơi đó, nghĩa là anh bài xích căn phòng đó.”

Thẩm Khiêm gật đầu, anh chấp nhận cách nói này. Quả thật Chu Mĩ Nga chết trong căn phòng đó, cả cửa sổ cũng bị khóa trái, anh ta đương nhiên sẽ bài xích, sẽ cảm thấy nguy hiểm đến từ bên trong. Thế nhưng lời nói tiếp theo của Giang Chước bắt đầu làm anh ta cảm thấy bất an.

Giang Chước suy nghĩ, nói tiếp: “Sau anh thấy những người mặc áo màu chàm, đều là người chết cả. Con đường mọi người đến gọi là đường Hoàng Tuyền.”

“Cái gì?”

“Nếu một người mơ có người tặng đường trắng thì tượng trưng cho tai nạn và điều bất trắc sắp giáng xuống. Người phụ nữ đẩy xe hàng kia chính là oái quỷ (oái quỷ thật chứ không phải oán quỷ nha) chào bán âm khí. Cho nên sau khi Chu nữ sĩ nhận đường trắng, quần áo của bà cũng biến thành màu sắc giống với người xung quanh, nghĩa là kiếp nạn chết chóc đến rồi.”

Giang Chước nhìn Thẩm Khiêm, bình tĩnh nói: “Mẹ con liền tâm, lúc đó Giám đốc Thẩm đã ý thức được chuyện này, thế nên anh mới tức giận, cũng như ném đường xuống đất. Tiếc rằng số mệnh đã đến, một người bình thường như anh không thể chống lại.”

Hai vai Thẩm Khiêm rung lên, thở gấp, anh ta lập tức đứng lên, cách cái bàn nắm lấy hai cánh tay Giang Chước, khàn giọng hỏi: “Ý cậu là gì? Ý của cậu rốt cuộc là gì! Nghĩa là —- là lấy mạng sao? Mẹ tôi không muốn tự sát, có ác quỷ lấy mạng bà ấy!”

Giọng nói Thẩm Khiêm hơi lớn, những khách hàng ít ỏi xung quanh kinh ngạc nhìn qua, tưởng hai người đánh nhanh.

Giang Chước xin lỗi bọn họ, sau đó túm lấy cổ tay Thẩm Khiêm. Thẩm Khiêm chỉ cảm thấy Giang Chước vừa chạm lên là tay mình không còn sức, vậy nên không thể không buông ra, Giang Chước đẩy Thẩm Khiêm về chỗ ngồi của mình.

Giang Chước nói: “Giám đốc Thẩm, tôi đã nói rất rõ, trong mơ chính là những nhận thức cùng giác quan thứ 6 sâu trong nội tâm anh, không có nghĩa là chuyện trong mộng từng trải qua. Thật ra vấn đề tôi quan tâm chính là, tại sao anh lại cảm thấy túi đường trắng kia là Thẩm Tử Sâm đưa cho Chu nữ sĩ.”

Câu cuối cùng cậu nói rất chậm, Thẩm Khiêm lại cảm thấy bản thân như nghe không hiểu.

Đúng, trong mơ Thẩm Tử Sâm lấy túi đường trắng từ xe đẩy đưa cho Chu Mĩ Nga, chuyện này bị anh ta ngăn lại. Giang Chước nói đường trắng đại diện cho tai ương và điềm xấu, cho nên nói, chẳng sẽ trong tiềm thức anh ta, ngọn nguồn bất hạnh là Thẩm Tử Sâm?

Không, sao có thể? Rõ ràng Thẩm Tử Sâm không uống hết li sữa kia mới cứu anh ta được một mạng mà! Thẩm Khiêm yêu thương người em trai này hơn 20 năm, cho tới bây giờ chưa từng có nửa suy nghĩ nghi ngờ cậu ta, huống chi lúc gặp chuyện không may Thẩm Tử Sâm chỉ là một đứa trẻ, tại sao tiềm thức anh ta lại có suy nghĩ này?

Thẩm Tử Sâm chắc chắn không hại người, Thẩm Khiêm thì thào: “Chẳng lẽ chuyện trong mơ bị ngược?”

Năng lực tẩy não của Thẩm Tử Sâm đúng là giỏi, Thẩm Khiêm vừa nói vậy, Giang Chước suýt thì bị chọc tức đến bật cười.

Thẩm Khiêm nói xong câu đó cũng biết mình nói linh tinh, nhìn biểu cảm của Giang Chước, có hơi xấu hổ ho nhẹ, nhưng vẫn không tin chuyện này có liên quan đến Thẩm Tử Sâm. Anh ta nói: “Chuyện này mở đầu bằng li sữa có thuốc ngủ kia. Năm đó mẹ tôi vừa đổ sửa ra tôi đã uống luôn, bà cũng mang chiếc li không đi. Cho nên người bỏ thuốc chúng tôi chắc chắn là bà ấy, đây cũng là chỗ mấu chốt để tôi không nghi ngờ ai khác hại bà.”

Giang Chước nhíu mày, nói ra nghi ngờ của mình: “Anh có từng nghĩ, Chu nữ sĩ cho anh uống li sữa thêm thuốc ngủ kia không phải vì muốn giết anh không?”

Thẩm Khiêm hỏi: “Cậu muốn nói gì?”

Giang Chước gõ ngón tay lên bàn, suy tư nói: “Vừa rối Giám đốc Thẩm nói, khi anh vừa đến, Chu nữ sĩ có sẻ như phải gặp một vị khách, nhưng bà không muốn anh và Thẩm Tử Sâm gặp người khách kia nên mới vậy không?”

Thẩm Khiêm nói: “Không có lí do gì phải làm vậy. Bà có thể nói thẳng với tôi sắp có khách, bảo tôi về đi.”

Giang Chước khoát tay: “Nghe tôi nói hết đã. Nếu thân phận vị khách kia đặc biệt, Chu nữ sĩ không hi vọng anh biết nội dung hai người nói chuyện nhưng không muốn anh rời đi nên đã bê tới hai li sữa có thuốc ngủ. Vừa lúc anh khát nước, một hơi uống hết, Thẩm Tử Sâm lại lặng lẽ đổ bớt vào chậu hoa..... Ngay sau đó anh cảm thấy buồn ngủ, lúc đó có chuyện gì? Thẩm Tử Sâm có ở cạnh anh không? Anh thật sự không nhớ gì sao?”

Không, nhất định vẫn còn một chuyện gì đó nữa, nếu không bị chi tiết nào đó ảm chỉ sao Thẩm Khiêm lại có cảnh trong mơ như vậy.

Thẩm Khiêm hồi tưởng theo lời Giang Chước: “Lúc đó tôi ngồi bên cạnh bàn, ở cạnh cửa sổ thư phòng có một cái giường nhỏ, Thẩm Tử Sâm cầm một li sữa khác ngồi bên đó. Sau đó mẹ tôi cầm hai li sữa đi, một lát sau tôi thấy rất mệt nên đã nằm lên chiếc giường nhỏ đó..... “

Anh ta nằm trên giường, vậy Thẩm Tử Sâm chạy đi đâu?

Trí nhớ xa xôi như chiếc lá khô đầu cành, bị gió thổi mà bay đến chân trời, rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống đất.

“Tách” một tiếng, nhỏ đến không thể phát hiện nhưng lại lập tức thấm sâu vào đáy lòng.

“Cậu ta đẩy tôi!” Thẩm Khiêm đột nhiên nói: “Tôi cứ nghĩ là ảo giác của tôi, nhưng không phải, lúc đó cậu ta không ngủ, ở trước giường đẩy tôi mấy cái!”

Giang Chước hỏi: “Lúc đó anh đã rất mệt, nhưng vẫn cảm giác được có người đẩy anh, hẳn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ..... Tiếp theo thì sao? Bị đẩy vài cái, ít nhất cũng phải khôi phục tỉnh táo trong giây lát chứ?”

“Tôi không nghĩ được gì, lúc đó tôi đã không mở được mắt ra, không nhìn thấy gì, còn tưởng mình nằm mơ —– không đúng, tôi có mở một chút, cũng chỉ là một chút.”

Trên cửa sổ của thư phòng có một chậu lan càng cua(*), đóa hoa đỏ tươi trên đó đã nở bung, như chiếc móng vuốt trên chậu hoa, không ngừng rung lên trong gió, mà khi Thẩm Khiêm nằm trên giường mở được mắt, đập vào mắt chính là đóa hoa kia.

(*) Lan càng cua trông thế này nè.



Nhưng cành hoa đang rung lên trong gió bỗng nhiên đứng im.

Vì không còn gió sao? Nhưng..... gió mất đi đâu?

Nghĩ đến đây, Thẩm Khiêm chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Ánh mắt anh ta nhìn Giang Chước, bộ dáng thành thục vững vàng, bày mưu tính kế ban đầu đã biến lên chín tầng mây từ lúc nào. Cả người anh ta lạnh đi, máu toàn thân như chảy ngược hết lên đỉnh đầu, lẩm bẩm: “Thẩm Tử Sâm..... Thẩm Tử Sâm?!”

Cảm giác cứ như tự tay mở ra chiếc hộp Pandora(*), sau khi vui mừng nắm đặt nó trong lòng bàn tay để ngắm nghía, khen ngợi hoa văn xinh đẹp cùng điêu khắc tinh xảo thì có người nói cho anh ta, thứ vừa được giải thoát thật ra chính là bệnh tật, tuổi già, cái chết và nỗi đau.

(*) Chiếc hộp Pandora: Theo thần thoại Hi Lạp, thần Zeus, chúa tể các vị thần đã tặng cho người phụ nữ đầu tiên tên Pandora một chiếc hộp và căn dặn không được mở nó ra, thế nhưng nàng Pandora vì tò mò nên đã mở hộp, từ trong hộp, những đức tính xấu như ích kỉ, ghen ghét, thiên tai, bệnh tật và chiến tranh thoát ra, gây hại cho loài người. Hiện nay thuật ngữ chiếc hộp Pandora được sử dụng để chỉ những chuyện không nên tò mò, nếu được hé lộ sẽ gặp phải tai họa.

Tay Thẩm Khiêm vô thức nắm lấy chiếc li đế cao chứa rượu vang bên cạnh, sức lực lớn đến mức nổi cả gân xanh trên tay, nặng nề thở gấp, không nói nên lời.

Lòng bàn tay bỗng trống rỗng, là Giang Chước đột nhiên vươn tay đến, lấy đi cái li trong tay anh ta, nói: “Giám đốc Thẩm cẩn thận chút, tôi không muốn người ta nghĩ tôi bắt nạt anh.”

Hai chữ ‘bắt nạt’ này đặt ở trên đầu Giám đốc Thẩm có hơi buồn cười, nhưng bản thân Thẩm Khiêm cũng biết hiện tại bản thân trông nhếch nhác đến mức nào. Anh ta lấy lại bình tĩnh, lại bi thương mà cười khổ.

Lần này anh ta mời Giang Chước đến đây rõ ràng là muốn cho người kia biết một thông tin bất ngờ, thế nhưng Giang Chước phản ứng thường thường, cuối cùng người khiếp sợ và đau khổ đến không thể tin lại chính là bản thân Thẩm Khiêm, đúng là quả báo.

Thẩm Khiêm hít sâu một hơi: “Chê cười rồi.”

Cơ bản anh ta đã tin lúc ấy chính Thẩm Tử Sâm là người đóng lại cửa sổ thư phòng. Tuy anh ta không nhìn thấy những chuyện phía sau nhưng tiếp theo cậu ta làm gì thì cũng có thể đoán ra. Đòn cảnh tỉnh này lập tức làm đầu óc Thẩm Khiêm trở nên rõ ràng, ngẫm lại bao nhiêu năm biết ơn và yêu thương Thẩm Tử Sâm, anh ta lại cảm thấy ghê tởm một hồi.

Thẩm Khiêm cũng không muốn mất mặt trước mặt Giang Chước nữa, đè nén cảm giác buồn nôn, cố hết sức để lí trí mình suy xét: “Cho nên thật ra mẹ tôi bị Thẩm Tử Sâm hại chết?”

Nhưng nghĩ lại số tuổi của bọn họ lúc đó, Thẩm Khiêm dù thế nào cũng không cảm thấy chân thật, dừng một chút rồi nói thêm: “Nhưng mục đích của cậu ta là gì? Mẹ tôi vẫn luôn đối xử với cậu ta rất tốt, chính vì đã nhìn cậu ta lớn lên, cho nên nói một câu đối xử như con đẻ cũng không quá. Cho dù bỏ qua vấn đề tình cảm, theo góc độ lợi ích, chỉ khi mẹ tôi còn sống, bà ấy mới có thể không ngừng cung cấp điều tốt cho Thẩm Tử Sâm, sau khi bà mất, có thể cậu ta một đồng cũng không có được.”

Giang Chước vẻ mặt trầm ngâm, một tay nghịch đồ gác đũa trên bàn, hồi lâu không nói gì.

Cậu không phải đang tự hỏi vấn đề Thẩm Khiêm đặt ra, sự tình đã đến hiện tại, đáp án gần như hiện rõ ra đó, Giang Chước đang nghĩ xem bản thân nói hết suy đoán của mình cho Thẩm Khiêm có lợi hay không.

Nói thì có nghĩa rằng cậu sẽ dính đến mấy chuyện lung tung rối loạn của Thẩm gia, tiếp đó không biết chuyện này sẽ phát triển thế nào, nhưng có ưu điểm là sẽ có được một ơn huệ lớn của Thẩm Khiêm. Mà không nói, Thẩm Khiêm không có chứng cứ, chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước, rất có thể cuối cùng không giải quyết được gì, cũng lắm thì anh ta sẽ xa cách với Thẩm Tử Sâm.

Mà Lâm Quỳnh...... bây giờ là Thẩm phu nhân.

Trong lòng Giang Chước hơi khựng lại.

Vừa rồi cùng Thẩm Khiêm thảo luận về cảnh trong mơ làm cậu tạm thời quên đi bất an, nhưng không có nghĩa là không có. Đối với mẹ ruột của mình, cậu vừa oán hận vừa xa lạ, không biết nên làm sao, lại không thể hoàn toàn không quan tâm.

Bà ấy là người thế nào? Sao bà ấy không cần mình? Hiện bà ấy có khỏe không?

Mình..... nên hận bà ấy, hay đi gặp bà ấy?

Giang Chước đặt cái gác đũa lên bàn, thu tay, hỏi: “Những năm gần đây anh rất cảm kích ơn cứu mạng của Thẩm Tử Sâm phải không?”

Thẩm Khiêm thấy cậu suy nghĩ một lúc lâu rồi lại hỏi câu như vậy, hơi khựng lại, gian nan nói: “Đúng vậy.”

Giang Chước lạnh lẽo nói: “Đến Giám đốc Thẩm còn làm như vậy, thế nếu người Thẩm Tử Sâm cứu là mẹ anh, chuyến đầu tư đầy mạo hiểm này sẽ có được tiền lãi rất cao.”

Giang Chước có thể đoán chính xác được chuyện này vì cậu biết được mệnh cách của Thẩm Tử Sâm, cũng hiểu nhân cách cậu ta. Mà Thẩm Khiêm cũng không ngu, sau khi bỏ qua tấm lọc mù quáng thì đầu não của anh ta cũng ngày càng rõ ràng.

“Ý cậu là, chuyện này do Thẩm Tử Sâm tự biên tự diễn, mục đích chính là để cứu mạng mẹ con chúng tôi, để chúng tôi biết ơn cậu ta?”

Ban đầu Thẩm Khiêm còn cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn, nhưng càng nghĩ, anh ta lại càng cảm thấy có khả năng.

Mấy hôm trước khi vụ án diễn ra, Chu Mĩ Nga còn nói sẽ tặng cho họ một khoản quỹ làm quà, nhưng Thẩm Khiêm thân là con ruột, lại lớn hơn, chắc chắn phần của anh ta sẽ nhiều hơn Thẩm Tử Sâm. Đương nhiên, sắp xếp như vậy là lẽ bình thương, ai nghe xong cũng không thấy chỗ nào không ổn, còn phải khen một câu Chu nữ sĩ tốt bụng.

Nhưng có lẽ chính chút lòng tốt này lại làm Thẩm Tử Sâm ý thức được chênh lệch của cậu ta và Thẩm Khiêm, cũng càng muốn nhiều hơn. Thế nhưng chữa lợn lành thành lợn què, gây ra cái chết của Chu Mĩ Nga.

Cậu ta còn nhỏ như thế mà có thể có tâm tư ác độc đến vậy. Rốt cuộc do có người xúi giục hay kẻ bấy lâu nay bên cạnh mình là một con quỷ?

Thẩm Khiêm nắm chặt tay, nếu lúc sau Thẩm Tử Sâm xuất hiện trước mặt, anh ta không chắc mình có thể nín nhịn để không lao vào đánh cậu ta mấy cú.

Nhưng anh ta không thể làm vậy.

Anh ta là người thừa kế của Thẩm gia, anh ta mới là con của trời, là người giàu sang từ nhỏ, dù thế nào cũng không thể vì một tên tạp chủng mà để bản thân dính vào chuyện rắc rối, anh ta muốn Thẩm Tử Sâm chịu trừng phạt đích đáng!

Thẩm Khiêm trầm giọng nói: “Giang thiếu, vô cùng cảm ơn những lời chỉ dẫn của cậu. Tôi sống nhiều năm như vậy mà có chút chuyện như thế cũng nhìn không ra, quả thật quá là hồ đồ. Tôi rất xin lỗi vì lúc trước đã xúc phạm cậu, ơn huệ này họ Thẩm tôi đây sẽ ghi trong lòng, về sau nếu Giang thiếu có việc gì cứ nói.”

Thẩm Khiêm vẫn là một thương nhân khôn ngoan, có được phán đoán lí trí như vậy trong thời gian ngắn không phải chuyện ai cũng làm được. Giang Chước thấy thái độ bên kia tốt như vậy về sau hẳn vẫn còn chuyện muốn nhờ. Dù sao con bài lợi thế cuối cùng của cậu vẫn chưa thả ra nên không khách sáo, thản nhiên nói: “Yên tâm, anh sẽ có cơ hội hoàn trả lại ơn này.”

“Được.” Thẩm Khiêm nhìn Giang Chước: “Tôi cũng muốn Giang thiếu nói thật cho tôi biết, những việc vừa rồi, cậu căn cứ theo tình hình của tôi để suy luận hay trong tay có chứng cứ gì? Việc này do Thẩm Tử Sâm làm, cậu nói tôi tin, nhưng ra khỏi cánh cửa này, người khác chưa chắc đã đồng ý quan điểm này. Ít nhất ba tôi rất yêu thương cậu ta, có thể sẽ không tán thành.”

Anh ta gằn từng chữ: “Tôi nhất định phải làm cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của cậu ta, để cậu ta thân bại danh liệt, không được chết tử tế!”

Giang Chước kinh ngạc hỏi lại: “Anh còn muốn kể cho ba anh?”

Phản ứng của cậu ngoài dự kiến của Thẩm Khiêm, anh ta ngẩn người: “Có vấn đề gì sao?”

Giang Chước lắc đầu, đánh giá vẻ mặt anh ta, không biểu cảm tung một chi tiết khác: “Giám đốc Thẩm, nói qua nói lại, tôi đoán Thẩm Tử Sâm là chủ mưu của chuyện này, căn cứ không phải phỏng đoán chủ quan của tôi mà là từ giấc mơ của anh. Tôi nói anh ta không thực sự có sát ý với mẹ anh là vì trong mơ, túi đường anh ta đưa cho Chu nữ sĩ đã bị anh vứt đi, vậy nên có động cơ nhưng mưu sát chưa thành công. Anh có biết điều này nghĩa là gì không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play