Đạo diễn Lương nhớ đến chuyện của Thẩm Tử Sâm, trong lòng ngờ vực, không biết Thẩm Khiêm đến đây để cảnh cáo hay làm thế nào. Theo lí thuyết Thẩm Tử Sâm là một người trưởng thành, không thể nào mà cứ có việc là gọi người thân đến giúp được chứ?
Thẩm Khiêm ra hiệu những người phía sau đặt đồ xuống, bắt tay đạo diễn Lương, giọng điệu khá khách khí: “Nghe Tử Sâm nói mọi người quay chương trình rất vất vả, vừa lúc có thời gian nên đến đây nhìn xem. Tiện tay mang thêm chút đồ vật cho mọi người.”
Anh ta nói vậy, thấy Thẩm Tử Sâm xuống lầu liền vẫy vẫy tay, kéo cậu ta đến bên cạnh mình: “Đứa nhóc này bị người nhà chiều hư nên có hơi tùy hứng, xin nhờ các vị chăm sóc thêm.”
Anh ta thân là người thừa kế Thẩm gia nhưng thái độ khiêm nhường như vậy làm không ít người ở đây có thiện cảm.
Thẩm Tử Sâm cũng không ngu, đương nhiên hiểu lúc này nên giả bộ yếu thế, cũng vội vàng cười nói: “Đúng, là tôi lúc trước bận rộn rất nhiều việc nên cho hơi mệt mỏi, tâm tình không tốt, hôm qua anh tôi còn mắng tôi một hồi. Nếu có điểm gì không ổn thì tại đây cho phép tôi xin lỗi, xin các vị đừng để trong lòng.”
Thẩm Khiêm có thực sự mắng Thẩm Tử Sâm một chút không thì có trời mới biết, nhưng hai anh em bọn họ người xướng kẻ họa, nói nhiều như vậy, những người khác nếu so đo với cậu ta thì không tiện, đều tỏ vẻ chỉ là chuyện nhỏ, mọi người đùa chơi nhau thôi vân vân.
Lí Thanh Giai đứng trong góc, thấy Thẩm Khiêm mang đến không ít hoa quả nhập khẩu, còn có rượu và hải sản, đều là những món thực phẩm tốt cho sức khỏe vừa sang quý vừa hợp với nhóm nghệ sĩ, nhỏ giọng nói: “Anh Giám đốc Thẩm này thật sự rất thương em mình, mua gì cũng rất để tâm.”
Mê Nặc cười khổ, cũng nhỏ giọng nói: “Em nguyện không ăn mấy thứ này của anh ta, nhưng đã mang đồ đến đây rồi, không nhận cũng phải nhận. Về sau chúng ta không thể mở miệng nói gì với phóng viên.”
Lí Thanh Giai vô cùng đồng ý, chuyện này càng ngày càng rối loạn. Thẩm Khiêm tự mình đến đây thay Thẩm Tử Sâm nói chuyện, lại mang theo nhiều đồ như vậy, nói là để cho ‘mọi người’, trong bọn họ không ai có thể nói không nhận, cũng không thể không nể mặt, chỉ có thể tỏ vẻ không có mâu thuẫn gì, tất cả là đùa giỡn nhau thôi.
Nhưng hiện tai nói vậy là lời khách sáo, về sau khi phóng viên hỏi thì không thể nói khác, nếu không sẽ bị người ta chê rằng họ hai mặt. Thẩm Khiêm không hổ là người thừa kế Thẩm gia, cách làm việc cao minh hơn Thẩm Tử sâm nhiều.
Thẩm Khiêm nói một hồi, nhưng tán gẫu không phải việc chính, vẫn chưa thấy người mình muốn gặp, ánh mắt ra vẻ vô tình đảo qua căn phòng, hỏi: “Giám độc Vân(*) và Giang thiếu đâu? Hoa quả này ăn lúc còn tươi là tốt nhất, tôi nghe nói Giang thiếu ăn kiêng nhiều còn cố ý chuẩn bị riêng cho cậu ấy một phần.”
(*) Hu hu lạ lắm, lúc thì là phó chủ tịch, lúc thì là phó giám đốc, lúc thì là chủ tịch, lúc thì là giám đốc. Tui không biết công giữ chức vụ gì nữa:’333.
Thật ra có Thẩm Tử Sâm gây rắc rối lúc trước, nhóm quay chụp không còn ai muốn giao thiệp gì với Thẩm gia nữa, chỉ mong có thể thuận lợi kết thúc quay chụp rồi về sau không lui tới nữa.
Hiện Thẩm Khiên đến đây, người khác ra đón anh ta vì không thể không nể tình, Giang Chước cùng Vân Túc Xuyên sao có thể để ý đến anh ta, Thẩm Khiêm hỏi câu này là thừa.
Đạo diễn Lương không tiện vạch trần, chỉ cười nói: “Hẳn bọn họ có việc khác.”
Trong lòng Thẩm Khiêm có nghi ngờ một chuyện, vốn muốn mượn danh nghĩa đến tìm Thẩm Tử Sâm để làm bộ như vô tình gặp Giang Chước, nói mấy câu với cậu, như vậy không tốn nhiều công sức, không ngờ gặp còn không gặp được.
Anh ta suy nghĩ một lát, nói với đạo diễn Lương: “Thật không dám giấu diếm. Hôm nay tôi tới đây trừ tham ban còn có chuyện khác muốn tím Giang thiếu. Như vậy tôi ở trong phòng Tử Sâm, nếu Giang thiếu quay lại thì phiền đạo diễn Lương nói với tôi một tiếng.”
Đạo diễn Lương nghe được lời này mới hiểu được mục đích thực sự khi Thẩm Khiêm đến đây. Ông đã bảo người này không giống kiểu người khách sáo như vậy, hóa ra ý định thật sự không ở trong lời nói, thực tế đến đây vì Giang Chước.
Sau khi căn dặn đạo diễn Lương, Thẩm Khiêm đến phòng Thẩm Tử sâm. Vừa vào cửa, Thẩm Tử sâm liền hỏi: “Anh, anh tìm Giang Chước làm gì?”
Giọng nói của cậu ta mang chút chờ mong, có lẽ Thẩm Khiêm để trút giận cho mình nên đã tìm được nhược điểm gì đó của Giang Chước, nhưng Thẩm Khiêm không nói cụ thể, chỉ vỗ đầu Thẩm Tử Sâm: “Có chút chuyện riêng, còn chưa chắc chắn được.”
Thẩm Tử Sâm đảo mắt, chưa kịp nói gì, Thẩm Khiêm đã nghiêm mặt bảo: “Anh còn chưa nói em đâu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Hết giả bộ bị thương rồi tùy ý phát cáu, nhiều người như vậy sao còn hồ đồ như vậy. Mấy ngôi sao nhỏ thì thôi, nhưng Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều có đó, thực sự coi anh trai em bản lĩnh lớn như vậy, mua chút seeding là có thể xử lí bọn họ?”
Thẩm Tử Sâm thấy dáng vẻ anh ta không giống như thực sự tức giận, biện giải: “Em không giả bộ bị thương. Anh, vết thương trên người em là thật! Chương trình này gặp quỷ thật, vừa mệt vừa nguy hiểm, bọn họ chỉ tự mình chạy, không ai giúp đỡ em, thế mà giờ em lại bị đám anh hùng bàn phím chửi rủa khắp nơi.”
Cậu ta kéo tay áo Thẩm Khiêm, nửa làm nũng nửa khẩn cầu nói: “Anh, anh nhất định phải xả giận cho em. Nếu hình tượng của em không xoay chuyển được, sự nghiệp vể sau của em sẽ bị ảnh hưởng.”
Thẩm Khiêm vốn hơi không yên lòng, bị Thẩm Tử Sâm lắc lắc vài cái, bất đắc dĩ nhìn cậu ta. Mắt Thẩm Tử Sâm to lại sáng, mở to mắt nhìn anh ta như vậy có mang theo chút ngây ngô dựa dẫm, vô cùng đáng yêu.
Thẩm Khiêm xoa xoa mái tóc hơi xoăn của cậu ta, chỉ cảm thấy trái tim mềm mại, nói ra lời ban đầu không định nói: “Được, anh đồng ý với em.”
Thẩm Tử Sâm nở nụ cười, nói: “Cảm ơn anh!”
Cậu ta biết rõ nhược điểm của Thẩm Khiêm là gì. Người anh trai không cùng dòng máu này thật ra vẫn luôn thích nam, hơn nữa rất hứng thú với nam thiếu niên mềm mại đáng yêu, Thẩm Tử Sâm từng thấy bên cạnh Thẩm Khiêm có mấy người, nhưng so về nhan sắc, không ai so sánh được với cậu ta.
Thẩm Tử Sâm mơ hồ cảm nhận được Thẩm Khiêm nhất định có tình cảm vượt quá tình thân với mình, nhưng vì ngại thanh danh cùng những trói buộc đạo đức nên anh ta sẽ không biểu đạt ra, Thẩm Tử Sâm hoàn toàn có thể hưởng thụ sự nuông chiều Thẩm Khiêm dành cho mình.
Không cần trả giá gì mà có người đối tốt với mình, cậu ta đương nhiên cũng vui vẻ giả ngu cùng Thẩm Khiêm. Giống như bây giờ, mục đích đã thành công.
Thẩm Khiêm coi như là một người thừa kế nhà giàu trăm phần trăm, bản thân anh ta đã đang làm việc ở công ti. Hiện Thẩm Tử Sâm làm nũng cầu khẩn, anh ta ngoan ngoãn phục tùng, đương nhiên đây là đoạn mà khán giả thích xem, cho nên khi hai anh em đối thoại, điểm nhan sắc của Thẩm Tử Sâm tăng lên một chút, biến thành 83.
Thẩm Tử Sâm vui vẻ trong lòng, Thẩm Khiêm còn nói thêm: “Nhưng nếu bỏ qua mấy chuyện phiền toái này, xem ra đồ ăn của tổ quay phim không tồi.”
Anh ta giơ tay nhéo mặt Thẩm Tử Sâm, cầm lên một ít thịt, nừa đùa nửa thật: “Mấy ngày không gặp mà mặt tròn vo.”
Thẩm Tử Sâm: ”.... ” Mẹ nó nữa.
Một chút điểm nhan sắc này quá ít, cậu ta cần tiếp tục cố lên, kiếm lại số điểm còn thiếu!
Cũng may Thẩm Khiêm không tiếp tục chủ đề đáng ghét này nữa, Giang Chước rất nhanh gọi điện đến phòng Thẩm Tử Sâm tìm Thẩm Khiêm.
Giọng nói Giang Chước lạnh lùng, lời nói cũng qua loa: “Giám đốc Thẩm, có việc sao?”
“Đúng là có việc, hơn nữa nếu đối với Giang thiếu, không chừng rất quan trọng.” Thẩm Khiêm thu lại nụ cười thoải mái khi đối với Thẩm Tử Sâm, nghiêm nghị nói: “Nếu Giang thiếu vui lòng, chúng ta tìm một chỗ tâm sự.”
Nhiệm vụ quay chụp còn ngày cuối cùng, Giang Chước đương nhiên không muốn đi xa. Thẩm Khiêm thật ra đã suy xét chu đáo phương diện này, lúc anh ta đến đã tìm một khách sạn gần đây, đặt một bữa cho hai người.
Anh ta ngồi ở bàn chờ Giang Chước đến, khi thanh niên tuấn mĩ bước vào, Thẩm Khiêm nhìn từ xa còn hoảng hốt trong một chớp mắt. Mặt mày Giang Chước sắc sảo mà tuấn mĩ, không có chút điểm tương tự nào với người phụ nữ mềm mại như cây hoa tường vi trong ấn tượng của anh ta.
Thẩm Khiêm vốn hứng thú với nam giới, được ăn cơm cùng một người đẹp như Giang Chước cũng là chuyện khiến người ta vui thích — với điều kiện đôi bên không phải kẻ địch.
Lượng đồ ăn không nhiều, sắp xếp rất tinh tế, khai vị là soup, món chính là cá, bên cạnh còn có một chút rượu vang đặt trong li đế cao. Thẩm Khiêm uống một ngụm rượu, hỏi: “Giang thiếu có biết tôi hẹn cậu đến đây làm gì không?”
Giang Chước thản nhiên nói: “Giám đốc Thẩm cố ý đến đây ăn bữa cơm, nếu mục đích của nó còn cần người ta đoán thì tôi nghĩ tôi cũng không nhất thiết phải ngồi đây.”
Thẩm Khiêm không tức giận, liếc nhìn Giang Chước bằng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi, cười cười: “Được, nếu Giang thiếu không sợ bị xúc phạm, vậy tôi nói thẳng. Giang thiếu, cậu ta Tử Sâm có quan hệ không tốt có phải vì cậu bất mãn với chuyện cũ của trưởng bối nên muốn trả thù em ấy.”
Giang Chước không phải người kiên nhẫn, ghét nhất là kiểu nói chuyện đầy mịt mù này, Thẩm Khiêm vốn đã làm cậu mất kiên nhẫn, nhưng lúc này, hai chữ trả thù của đối phương làm cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện.
—- trong lần đầu thấy Thẩm Tử Sâm, tư liệu APP cũng cấp từng nói cho cậu rằng theo trí nhớ của người sống lại, Giang Chước trở thành bạn tốt của Thẩm Tử Sâm, đến nhà cậu ta làm khách. Vì rất ít phòng bị với cậu ta nên mới bị tính kế. Lúc đó Giang Chước đã có nghi vấn, chỉ bằng sự tiếp xúc gần đây, cậu biết bản thân và cậu ta không hợp tính cách, khó có thể ở cạnh nhau, cậu không tin bản thân ngu như vậy, trở thành ‘bạn tốt’ của đối phương, còn đến thăm tận nhà.
Đến khi Thẩm Khiêm tìm đến, Giang Chước từ lời anh ta mới ý thức được vài hàm ý không bình thường. ‘Trả thù’, là cậu trả thù Thẩm Tử Sâm, có ý gì? Mối hận này có liên quan đến trưởng bối hai bên?
Suy nghĩ đầu tiên của Giang Chước chính là người cha Giang Thần Phi của mình, thản nhiên nói: “Cậu ta có gì đáng để tôi trả thù?”
Thẩm Khiêm nghe lời này, quan sát Giang Chước một lát, có vẻ như nghĩ cậu đang giả bộ hồ đồ: “Giang thiếu sao phải phòng bị tôi như vậy, nói đến thì hai chúng ta cũng coi như có thân thích. Cho dù là cậu hay Tử Sâm đều tính là anh em với tôi, hai người quan hệ không tốt, tôi là anh cũng khó xử.”
Tim Giang Chước đập nhanh hơn, sắc mặt lại nghiêm túc, không nóng không lạnh nói: “Đừng, lời này của Giám đốc Thẩm coi trọng tôi quá rồi.”
Thẩm Khiêm nói: “Nhà chúng tôi vẫn luôn phát triển ở phương Nam, hay Giang Chước không rõ tình hình nhà tôi? Mẹ ruột của tôi li hôn với ba tôi hơn 20 năm trước, sau ba tôi tái hôn, cười một dì họ Lâm. Những năm gần đây, tuy không đến mức coi nhau là mẹ con, nhưng dì Lâm làm mẹ kế cũng đối xử với tôi và Tử Sâm không tồi. Giang thiếu, cậu có biết việc này không?”
Giang Chước thật sự không hiểu anh ta đang lải nhải cái gì, nghe ý của Thẩm Khiêm cứ như cậu phải biết rất rõ mới đúng, nhưng bọn họ có mấy người meh thì kiên quan gì đến mình? Lúc cha Thẩm Khiêm kết hôn Giang Chước đến nói còn chưa được, Thẩm Khiêm nhắc đến làm.....
Giang Chước bỗng nhớ tới hai chữ ‘anh em’ Thẩm Khiêm nói đến lúc trước, sau đó sắc mặt chậm rãi thay đổi.
Thẩm Khiêm nhìn mặt đoán ý, lúc này mới nhận ra Giang Chước không phải giả ngu mà thực sự không biết chuyện này, cũng bất ngờ vô cùng: “Tôi nghe nói, mẹ ruột Giang thiếu họ Lâm phải không?”
Mẹ ruột Giang Chước tên Lâm Quỳnh, năm đó Giang Chước mới mấy tháng đã rời nhà, chẳng lẽ..... chính là dì Lâm trong lời Thẩm Khiêm?
Giang Chước chậm rãi nói: “Hình như thế, không có ấn tượng gì. Giám đốc Thẩm cảm thấy Thẩm Tử Sâm đắc tội tôi nên trong lòng áy náy, muốn đền cho tôi một người mẹ à? Ngài khách sáo quá, tôi không dám nhận món quà nặng nề như vậy.”
Thẩm Khiêm: “Việc gì Giang thiếu phải tức như vậy. Người làm ăn chú ý hòa thuận phát tài, chúng ta không thù không hận, việc gì phải thành giương cung bạt kiếm? Việc này đã là quá khứ nhiều năm trước, không có chỗ nào vi phạm luân thường đạo ý, chỉ là chúng ta ăn một bữa cơm, kết bạn thôi.”
Ban đầu Thẩm Khiêm nghe Giang Chước cùng Thẩm Tử Sâm bất hòa, anh ta đã nghĩ tuy Thẩm Tử sâm tùy hứng và kén chọn một chút nhưng vẫn rất khiến người ta yêu quý, cho dù có chút mâu thuẫn nhỏ cũng không thể cùng Giang Chước nháo lên to như vậy. Vì thế anh ta nghi ngờ rằng Giang Chước đã biết mẹ kế bọn họ là mẹ ruột của mình, để trả thù việc mẹ bỏ mình mà đi nên mới trút giận lên Thẩm Tử Sâm, cố ý gây phiền toái cho Thẩm gia.
Việc này nói lớn thì không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, Thẩm Khiêm mới tự mình đến đây để xem xem Giang Chước định làm gì, quả thật không ngờ đối phương thật sự không biết chuyện.
Giang Chước lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú kết bạn với người họ Thẩm.”
Thẩm Khiêm nói: “Dì Lâm đến nhà tôi nhiều năm như vậy rồi, cảm tính với ba tôi vẫn luôn rất tốt, từng hoài thai một lần, tiếc rằng vấp ngã nên mất đứa bé, về sau cũng không sinh con được nữa. Cậu là người con duy nhất của bà ấy, bà ấy nhất định cũng rất nhớ cậu, có cơ hội có thể đến nhà tôi. Mẹ con có thể hóa giải mâu thuẫn, dù sao máu mủ tình thân, Giang thiếu thấy có đúng không?”
Tìm Giang Chước đập nhanh như sấm, cậu cảm thấy bản thân như nghe được tiếng trái tim đang va vào xương ngực, nếu xung quanh không có tiếng nhạc nhẹ nhàng, cậu thực sự nghi ngờ Thẩm Khiêm có thể nhận ra.
Cậu không có chút kí ức nào về người mẹ Lâm Quỳnh này, bởi vì ngay sau khi sinh ra Giang Chước không lâu, Lâm Quỳnh liền li hôn với Giang Thần Phi, rồi bặt vô âm tín, ngay cả quay về xem con cũng không. Sau Giang Thần Phi tái hôn, cũng vì nghĩ đứa nhỏ còn bé chưa nhớ chuyện, mong có thể thừa dịp cậu còn nhỏ tìm một người mẹ kế, về sau Giang Chước có thể tiếp nhận chuyện này dễ hơn.
Về phần trong lúc vội vã cười về một người mẹ kế độc ác đủ tiêu chuẩn như Tống Nhã Huyên thì lại là một câu chuyện khác.
Giang Chước từng nghe ông nội mình nói qua, Lâm Quỳnh và Giang Thần Phi quen nhau nửa năm liền kết hôn, ban đầu tình cảm hai người tốt lắm, nhưng vì công việc của Giang Thần Phi có nhiều nguy hiểm, hay đi sớm về khuya, lúc vợ mang thai cũng không ở bên bầu bạn, thậm chí còn có mấy lần mất tích trong quá trình làm nhiệm vụ, nhóm đồng đội của ông đã thông báo cho người nhà chuẩn bị tâm lí thật ổn định, ông phải dạo qua quỷ môn quan một vòng mới trở lại.
Giang Thần Phi vừa thẹn với vợ, vừa không thể bỏ qua trách nghiệm của bản thân, mặt khác, Lâm Quỳnh cũng hiểu chuyện chồng mình làm rất vĩ đại nhưng cũng không chịu nổi cuộc sống đầy lo lắng hãi hùng này.
Trong lúc mang thai, bà đã từng cãi nhau vài lần với Giang Thần Phi, cuối cùng hai người cũng không đi được đến ý kiến chung, sau khi sinh con mấy tháng, Lâm Quỳnh nhanh chóng làm thủ tục li hôn với Giang Thần Phi, cả con lẫn tài sản đều không cần.
Ông bà ngoại của Giang Chước đều qua đời sớm, nhiều năm như vậy nhà họ Giang cũng từng có ý đồ muốn tìm kiếm nhưng không ai biết được Lâm Quỳnh đi đâu, còn sống hay đã chết.
Nói thật, làm vợ anh hùng cũng không dễ, Giang Chước có thể hiểu nỗi khổ của Lâm Quỳnh, cũng giống như khi cậu trở thành trẻ mồ côi vô số lần nghĩ nếu cha mình làm một công việc bình thường an toàn như bao người thì cuộc đời của ông sẽ khác.
Nhưng hiểu thì hiểu, Lâm Quỳnh không cần cậu, cậu cũng không thể chưa từng oán giận mẹ mình, nhưng trước đó cậu lo lắng cho an nguy của người kia nhiều hơn.
Giang Chước không ngờ hóa ra người mẹ bặt vô âm tín mấy năm nay không gặp chuyện không may, cũng không có chuyện gì khó xử, bà đã sớm trở thành vợ người khác, mẹ người khác, chưa từng liên lạc với mình, cho dù khi Giang lão qua đời.
Trong lòng Giang Chước có đủ loại tư vị cảm xúc, nhưng lưng cậu vẫn ngay thẳng, sắc mặt cậu vẫn bình tĩnh không một gợn sóng. Thẩm Khiêm nói Thẩm Tử Sâm tùy hứng, quả thật là thế, bởi vì có người không ngừng thu dọn những rắc rối cậu ta gây ra, Giang Chước không thể như vậy.
Cậu nâng mắt liếc nhìn Thẩm Khiêm: “Hóa ra là vậy, cảm ơn Giám đốc Thẩm đã cho tôi biết. Hiện quan hệ đôi bên đã kéo gần, xong phần ơn huệ rồi, Giám đốc Thẩm, có chuyện muốn cầu cạnh tôi thì bây giờ có thể nói.”
Thái độ Giang Chước hoàn toàn nằm ngoài sự kiến của Thẩm Khiêm, anh ta vốn đã chuẩn bị tinh thần người kia phẩy tay áo bỏ đi. Dù sao nếu đặt mình vào hoàn cảnh này, đột nhiên nghe được chuyện thế này, tâm tình ai cũng sẽ tệ, Thẩm Khiêm không mong bữa ăn này có được kết quả gì.
Nhưng hiện tại nhìn thanh niên còn nhỏ hơn Thẩm Tử sâm 2 tuổi này nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, thậm chí còn nắm lấy quyền chủ đạo của cuộc trò chuyện, Thẩm Khiêm thật sự có chút kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT