Edit + Beta: ALice.
Đã tới đảo nhỏ tư nhân của Tần gia, đảo này trước kia là một đảo không người, nhưng bây giờ đã được đặt tên là đảo Quang Minh, xem như cũng là một cái tên tương đối dễ nhớ đi.
Đảo này thật ra mới vừa được mua không được bao lâu, nhưng mà lúc trước đã từng có người ở đây khai phá qua. Nhưng mục đích của thương nhân kia là xây dựng một đảo nghỉ phép, chỉ là sau lại tài chính không đủ lại quay vòng không được. Cho nên hắn cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ tính toán chế tạo vương quốc này, cuối cùng đều đóng gói toàn bộ đảo cùng với những thứ khác bán cho Tần gia hết.
Đảo này vẫn là mẹ Tần chủ trương mua, vốn dĩ bọn họ nhiều tiền không có chỗ tiêu, cho nên đối với phí dụng bảo trì đảo cũng không chớp mắt một cái. Nếu Giang Trúc Tâm nhìn thấy mấy tờ hóa đơn kia, thì bảo đảm sẽ lại lần nữa đề cao trình độ của mình đối với tiền tài, khi đó cậu sẽ không cảm thấy việc quét thẻ đen là việc gì ghê gớm nữa.
"Chỗ này có một khách sạn?" Bọn họ từ máy bay tư nhân xuống xong, Tần Phú Hữu đã gọi người lái xe lại đây đón bọn họ. Sau khi lái được mười phút, thì Giang Trúc Tâm liền thấy ở trước mặt có một kiến trúc giống lâu đài. Hơn nữa lâu đài này rất lớn, hoa viên cũng rất xinh đẹp, vừa nhìn liền khiến cho người khác nghĩ đến công viên giải trí rồi.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Nhưng đây cũng không phải là công viên, mà là một lâu đài thật sự có 115 phòng á. Đây cũng không phải là khách sạn, tuy rằng thương nhân kia trước đây muốn xây dựng chỗ này thành khách sạn. Nhưng bây giờ lại bị Tần Phú Hữu bọn họ tiếp nhận, có lẽ cũng chỉ có thể trở thành biệt thự tư nhân xa hoa mà thôi.
"Không thuê khách sạn, nếu bảo bối em có hứng thú với lâu đài thì bên chỗ ba mẹ còn mua một nông trường ở Châu Âu nữa. Bọn họ mua nông trường cũng có tặng thêm lâu đài. Tuy nói là nông trường, nhưng cũng xây dựng chỗ để nuôi dê, tuần trăng mật của chúng ta có thể tiện đường đến đó xem một chút." Tần Phú Hữu đưa hành lý của mình cho người hầu, bảo bọn họ hỗ trợ sắp đặt hành lý cho tốt.
Sau đó cự tuyệt người khác đụng vào hành lý của Giang Trúc Tâm, tự mình một tay nắm tay Giang Trúc Tâm, một tay thì mang theo valy và ba lô của Giang Trúc Tâm lên lầu đi về phía phòng ngủ chính.
Giang Trúc Tâm lại lần nữa đối với tài phú của nhà Tần Phú Hữu có sự hiểu biết mới. Thật ra lần trước Tần Phú Hữu có cầm một quyển thuyết minh tài sản cho cậu xem qua.
Nhưng mà thứ kia thật sự là quá dày, lật một tờ chính là giới thiệu tài sản của mấy công ty lận. Cậu chỉ là một người làm công việc nghệ thuật thôi, nên nhìn thấy những con số đó liền cảm thấy choáng rồi. Cho nên căn bản cũng không xem xong nhà Tần Phú Hữu rốt cuộc là có bao nhiêu sản nghiệp nữa.
Bây giờ cũng mặc kệ có bao nhiêu luôn, dù sao chỉ cần biết người Tần gia ở Nam Bắc bán cầu còn có hai tòa lâu đài nữa là được rồi.
À, bây giờ cũng là lâu đài của cậu nữa.
Giang Trúc Tâm tỏ vẻ, cực kì muốn thả diều ở hoa viên dưới lầu luôn á.
"Hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành ở chỗ này." Đi vào một gian phòng ngủ lớn cạnh ven biển, Giang Trúc Tâm có thể nhìn thấy phong cảnh sóng biển nơi xa. Dưới lầu này còn có một sân cỏ thật lớn, vừa nhìn liền biết cực kì thích hợp để đặt lò nướng BBQ luôn...
Được rồi, cậu đói bụng nên mới có thể nghĩ như vậy đi.
Tuy nói lúc trước đã nghe công ty tổ chức hôn lễ nói qua quy trình đại khái của hôn lễ, nhưng mà sau khi thật sự tận mắt nhìn thấy một loạt cảnh đẹp này, thì Giang Trúc Tâm vẫn là có chút cảm giác không thể tưởng tượng được mà.
Một nhân vật nhỏ như cậu thế nhưng lại có thể có ngày này, có thể bà nội cũng hoàn toàn không nghĩ tới luôn á.
Trước kia bà nội cũng chỉ là lãnh đạm mà nuôi cậu, mong đợi lớn nhất đối với cậu đại khái cũng chỉ là "Sống sót" thôi. Cậu sống chân chính thành người, nói đến cùng vẫn là dựa vào chính mình hết.
Cho nên cậu cũng là dựa vào mình, mới tìm được đến Tần Phú Hữu. Bây giờ, cậu cũng không hề rối rắm vì sao ngày đó không lưu ý mà uống say, còn bị Tần Phú Hữu kéo lên giường nữa.
Trước đây cậu cũng không phải chưa từng say qua, nhưng mà bị người kéo lên giường chọt mông bắn say sưa thì vẫn là lần đầu tiên đấy. Chỉ có thể nói này vẫn thật như lời Tần Phú Hữu nói, tất cả đều là vận mệnh an bài rồi.
"Ngày mai sẽ có rất nhiều đối tượng hợp tác của anh và ba mẹ tới sao?" Giang Trúc Tâm được Tần Phú Hữu dẫn đi tham quan đơn giản một chút toàn bộn tòa lâu đài xong, bây giờ đang nằm ở dưới lầu phơi nắng.
Hôm nay thời tiết có chút lạnh, nhưng mà mặt trời thật ra cũng rất ấm áp không quá gắt, cho nên lúc Giang Trúc Tâm khoác thảm nhỏ ngồi ở trên ghế nằm, còn cảm thấy cực kì thoải mái nữa.
"Đúng vậy." Tần Phú Hữu giúp Giang Trúc Tâm dịch dịch thảm, sau đó cũng nằm ở trên ghế nằm đã được chuẩn bị tốt ở bên cạnh giống vậy. Đôi tay gối dưới gáy, giống như tư thế hiện tại của Giang Trúc Tâm.
"Em có cần làm gì hay không ha?" Cho tới nay đều là bọn họ đang chiếu cố Giang Trúc Tâm, mà Giang Trúc Tâm ngoại trừ cùng nói chuyện phiếm với bọn họ ra, hình như cũng không có mặt khác có thể giúp được cho đối phương.
Có thể nói, Giang Trúc Tâm vẫn hy vọng chính mình có thể làm chút gì đó để giúp đỡ bọn họ, không cần chỉ luôn là Tần Phú Hữu và ba Tần và mẹ Tần nhọc lòng, còn cậu lại chỉ ngồi một chỗ hưởng thụ.
"Việc em cần làm nhất, chính là đứng ở bên cạnh anh thôi." Tần Phú Hữu một tay đỡ mặt, cánh tay chống ở trên ghế nằm, nghiêng người đối mặt với Giang Trúc Tâm.
Thanh âm của hắn thâm tình, ánh mắt ẩn tình, "Em không biết, chỉ cần chúng ta vẫn luôn yêu nhau, thì lực lượng trong đó thật lớn rồi. Bảo bối, em không cần có bất luận có gánh nặng nào cả. Chúng ta là một thể, chỉ cần em trải qua vui vẻ so hơn so với ai khác, thì anh cũng sẽ vui sướng giống như em vậy."
Giang Trúc Tâm không hiểu ý tứ của Tần Phú Hữu cho lắm, nhưng mà cậu vẫn có thể cảm nhận được, cái loại tình cảm mãnh liệt và cực nóng này của Tần Phú Hữu á.
Không biết là bị mặt trời phơi đỏ mặt, hay là bị hormone hơi thở trên người của Tần Phú Hữu quá mức nhiệt liệt. Giang Trúc Tâm một tay làm thành cái quạt, quạt quạt trên mặt của mình giảm nhiệt một chút, sau đó đứng dậy nói: "Chúng ta trở về ăn bữa sáng đi."
Bây giờ là buổi sáng 9 giờ rưỡi, hai người bọn họ nói là nằm ở chỗ này phơi nắng, thật ra cũng không nằm thời gian bao lâu. Trong chốc lát chờ đợi này, thì người hầu hẳn là đã làm xong bữa sáng.
Giang Trúc Tâm được Tần Phú Hữu dắt vào trong phòng, nơi này là nhà ăn độc lập, bởi vì vấn đề về phong cách kiến trúc, cho nên trần nhà ở nơi này rất cao.
Bàn ăn cũng là dạng bàn dài, chỉ một bên bàn thôi cũng có thể ngồi được 20 người, thật sự là rất khoa trương. Chỗ này rõ ràng rất thích hợp để làm nơi tụ hội hơn.
Hơn nữa phong cảnh bên ngoài, nghĩ đến thương nhân lúc trước nếu không phải do tài chính đứt gãy, thì nơi này bây giờ hẳn là đã trở thành thắng địa du lịch của đông đảo phú hào kết bạn rồi nhỉ.
"Chờ lát nữa chúng ta phải làm cái gì nha?" Ăn bữa sáng kiểu Tây điển hình xong, thì Giang Trúc Tâm lau lau miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Phú Hữu đang ngồi bên cạnh mình.
Nghe nói công ty tổ chức hôn lễ đã bố trí sân, vừa rồi lúc tiến vào Giang Trúc Tâm cũng thấy được một ít hoa tươi và thảm, đại khái là đạo cụ gì đó.
"Anh mang em ra ngoài đi dạo." Tần Phú Hữu không có nói thẳng là đi xem bố trí sân, nhưng mà Giang Trúc Tâm thật ra lại nghe hiểu. Tần Phú Hữu nói đi dạo, chính là đi xem hòn đảo này một chút, thuận tiện xem bố trí sân một chút.
Ngồi trên một chiếc xe ngắm cảnh, Giang Trúc Tâm tò mò mà nhìn ngắm xung quanh. Hiện tại bọn họ đang ở bên cạnh đảo nhỏ, bên tay phải cậu là biển rộng, bên tay trái là sườn núi. Có rất nhiều cảnh vật tự nhiên nhìn rất sinh động, có thể thấy được là do nhân công xây dựng.
Phía trước là một con đường hầm, hoàn cảnh vốn dĩ sáng sủa nhưng ngay lúc đi vào đường hầm thì nháy mắt liền tối hẳn xuống. Có lẽ bởi vì đây là đảo nhỏ tư nhân, nên đường hầm cũng không trang bị ánh sáng ấm.
Nhưng thật ra trên mặt đất lại được vẽ rất nhiều đường chỉ dẫn huỳnh quang, ngẩng đầu còn có thể nhìn đến thấy một ít thủy tinh ánh huỳnh quang lấp lánh nữa. Đây thật sự là một thiết kế rất đặc biệt.
Giang Trúc Tâm hưng phấn mà nắm lấy tay Tần Phú Hữu, Tần Phú Hữu lại trực tiếp ôm lấy eo của Giang Trúc Tâm, đầu lại nghiêng qua ngả xuống trên vai cậu.
"A Quý?" Giang Trúc Tâm không rõ Tần Phú Hữu vừa nãy còn ngồi đàng hoàng cơ mà, sao đột nhiên lại lộ ra bộ dáng mềm như bông như thế.
"Đường hầm này có chút sáng, còn hai phút nữa mới đến cuối, cho anh ôm một cái đi." Tần Phú Hữu giống như là cố ý, lúc hắn nói chuyện thì hơi thở cũng trực tiếp thổi qua vành tai của Giang Trúc Tâm. Biết rõ lỗ tai của cậu là chỗ mẫn cảm nhất trên người, nhưng hắn cũng không nghĩ đến việc buông ra.
Giang Trúc Tâm cảm thấy ngứa, liền muốn đẩy Tần Phú Hữu ra. Nhưng Tần Phú Hữu vậy mà lợi dụng chỗ này ánh sáng không quá sáng, liền há miệng ngậm lấy lỗ tai của Giang Trúc Tâm. Giang Trúc Tâm hít hà một hơi, mới không phát ra thanh âm không nên phát ra ở bên ngoài.
Tài xế ngồi ở trước lái xe ngắm cảnh, cũng không biết hai người bọn họ ở phía sau đang làm gì. Dù sao chờ đến hai phút sau khi rời khỏi đường hầm thật dài này, thì Giang Trúc Tâm đã quần áo hỗn độn, tóc hơi cong lên, môi ướt bóng, vẻ mặt xuân phong đầy mặt.
Đến nỗi người vừa rồi nói lạnh là Tần Phú Hữu thì đã quần áo chỉnh tề, mặt mang mỉm cười, thần thanh khí sảng mà ngồi ngay ngắn ở ghế sau, nhìn liền khiến Giang Trúc Tâm muốn tung nắm đấm đấm hắn.
"Anh thật là càng ngày càng không biết xấu hổ luôn đó." Giang Trúc Tâm nuốt nuốt nước miếng, vừa sửa sang lại quần áo ở trên người, vừa giả bộ bình tĩnh mà nói.
"Ở trước mặt em, anh cần mặt để làm gì chứ?" Tần Phú Hữu nói đến đúng lí hợp tình, không chỉ có không cho rằng vô sỉ, mà còn cho đó là vinh dự, vô sỉ đến mức khiến mặt Giang Trúc Tâm đỏ cả lên.
....... Dù sao thì bản thân Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy kích thích lại cao hứng là được.
"Xẹt xẹt xẹt -- --"
Lúc còn đang ngắm phong cảnh, thì bộ đàm của Tần Phú Hữu lại đột nhiên vang lên, đối diện liền nói một tràng tiếng Anh. Học nói một năm, lại được Tần Phú Hữu đặc huấn mấy chục ngày nên Giang Trúc Tâm đại khái có thể nghe ra được, đối phương là người giúp việc trong "Lâu đài".
Bọn họ đang thông báo cho Tần Phú Hữu người của công ty tổ chức hôn lễ đã chuẩn bị xong, muốn phiền toái Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm lại đây diễn tập một chút.
"Được, nửa giờ sau chúng tôi sẽ đến." Tần Phú Hữu nói với đối phương xong, liền quay đầu nhìn về phía Giang Trúc Tâm, "Chúng ta đi vòng quanh đảo một vòng, còn thừa nửa giờ. Chờ một lát có thể trực tiếp đi qua diễn tập, hoặc là em có kiến nghị nào khác sao?"
Giang Trúc Tâm cong cong môi, cậu cảm thấy mình sẽ thích Tần Phú Hữu, có lẽ không chỉ bởi vì Tần Phú Hữu biến thái (không phải), mà càng là bởi vì sau khi Tần Phú Hữu đã an bài mọi việc xong, sẽ còn hỏi ý kiến của cậu nữa. Hơn nữa, nếu cậu có ý kiến khác, thì cũng sẽ trực tiếp sửa chữa kế hoạch này.
Cái này khiến cho cậu có cảm giác mình giống như đương nhiên hẳn là được kính yêu quý trọng như vậy.
Trước kia chỉ có mình yêu mình mà thôi, hiện tại lại được người khác yêu như vậy, khiến Giang Trúc Tâm cảm thấy mình quá mức may mắn rồi.
"Nếu không có kiến nghị khác, chờ lát nữa chúng ta cần phải thay quần áo sao?" Giang Trúc Tâm gác một chân lên trên đùi Tần Phú Hữu, dáng ngồi này cực kì chướng tai gai mắt, nhưng lại rất thân mật.
Hiện tại ở trước mặt Tần Phú Hữu, Giang Trúc Tâm cũng có thể thả lỏng giống như vậy. Trên người bọn họ mặc đều là trang phục hưu nhàn của cùng một thương hiệu, chủ yếu là để cho Giang Trúc Tâm đang trong thời gian mang thai được thoải mái, còn Tần Phú Hữu đơn thuần chính là vì mặc quần áo giống với Giang Trúc Tâm thôi.
Chỉ cần là chỗ có thể show ân ái, thì Tần Phú Hữu tỏ vẻ mình chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Không cần thay đâu, chờ một chút chúng ta chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi. Em cũng biết rồi đó, nghi thức lần này của chúng ta ở ngoài trời, cũng không có bao nhiêu trình tự phức tạp. Nhưng mà đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới nhìn chằm chằm chúng ta, bảo bối em khẩn trương không?" Tần Phú Hữu thấy Giang Trúc Tâm đã không còn e lệ nữa, liền vui vẻ mà mát xa chân cho Giang Trúc Tâm, còn vừa dùng thanh âm trầm thấp của hắn nói nữa. Câu cuối cùng còn mang theo ý cười, ánh mắt mang theo tình yêu và ấm áp, xem đến Giang Trúc Tâm trong lòng cũng là một mảnh lửa nóng.
"Không khẩn trương đâu nha." Giang Trúc Tâm cũng không khỏi bị Tần Phú Hữu mang đến ôn nhu lên, "Được chúc phúc là một việc cực kì đáng để vui vẻ mà."
Tình yêu có thể được chúc phúc, quả thực giống như thân là con ngoài giá thú của ông trời được nhận trở về vậy á. Mỗi lần nghĩ đến Giang Trúc Tâm đều chỉ dám thật cẩn thận mà đắc ý, rất sợ một chút tốt đẹp này sẽ bị thu lại mất.
Nhưng mà nhìn nửa bên mặt ôn hòa của Tần Phú Hữu đang ấn chân cho cậu, thì Giang Trúc Tâm cúi đầu cười cười.
Này đại khái đã không thu hồi được nữa rồi.