Edit + Beta: ALice.

Hứa Lạc Lạc ngay từ đầu còn cảm thấy Tiền Bộ Thiệu vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm vào Giang Trúc Tâm, thì rất có khả năng là có ý tứ gì đó đối với Giang Trúc Tâm, thậm chí còn có khả năng cực lớn là lòng mang ý xấu đối với Giang Trúc Tâm nữa.

Nhưng hiện tại, bởi vì bộ dáng Tiền Bộ Thiệu ngay từ đầu liền ngoan ngoãn ngồi trên giường, lại đến bây giờ bởi vì bị phỏng miệng mà mắt hơi hiện ướt át, cho nên Hứa Lạc Lạc lập tức liền bài trừ ý nghĩ Tiền Bộ Thiệu có thể không phải là người tốt gì trong đầu qua một bên.

Tiền Bộ Thiệu này thoạt nhìn tựa hồ chỉ là bề ngoài tương đối cao lãnh một chút thôi, chứ trên thực tế hình như còn rất trì độn nữa ấy?

Không biết Hứa Lạc Lạc đã nhanh chóng dán cho mình một cái nhãn "trì độn", Tiền Bộ Thiệu bây giờ vừa cảm thấy đầu lưỡi sưng lên, lại vừa rối rắm rốt cuộc là nên xin lỗi việc mình phun ra tay người ta trước, hay là muốn nói với Hứa Lạc Lạc một chút, không thể gọi mình là ngu ngốc trước.

"Có tốt hơn chút nào không?" Hứa Lạc Lạc thấy Tiền Bộ Thiệu bởi vì vừa rồi bị phỏng đầu lưỡi mà mày nhăn lại gắt gao giờ đã hòa hoãn xuống, liền biết Tiền Bộ Thiệu đại khá cũng không đau như vậy nữa.

Vì thế cậu ta đứng dậy, thu dọn khăn giấy trên mặt bàn một chút, sau đó cúi đầu nhìn bộ dáng mờ mịt của Tiền Bộ Thiệu, cầm lòng không được mà cười một chút: "Anh còn là con nít sao? Làm sao lại ngẩn người nữa rồi, đi, đi rửa một chút đi."

Hứa Lạc Lạc vừa rồi thấy quần áo Tiền Bộ Thiệu hình như rất xa hoa, nên lúc tiếp bánh bao nhân nước trong miệng Tiền Bộ Thiệu, cũng dùng nhiều tâm tư hơn một chút.

Hiện tại tay cậu ta lại không sạch sẽ, nên liền không duỗi tay đi kéo Tiền Bộ Thiệu, mà chỉ là gập một chân lại, dùng đầu gối nhẹ nhàng đâm đâm cẳng chân Tiền Bộ Thiệu.

Tiền Bộ Thiệu yên lặng đứng dậy, sau đó đi theo Hứa Lạc Lạc đi vào phòng vệ sinh.

Nhìn Hứa Lạc Lạc nghiêm túc rửa tay, lông mi dài mà cong ở dưới ánh đèn bồn rửa chiếu đến có chút sáng. Tiền Bộ Thiệu nhìn Hứa Lạc Lạc trong gương, không khỏi nhìn đến choáng váng.

Lúc Hứa Lạc Lạc ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiền Bộ Thiệu mặt không cảm xúc mà nhìn cậu ta trong gương, nếu không phải đã thấy qua bộ dáng Tiền Bộ Thiệu phát ngốc hai lần, thì Hứa Lạc Lạc thật đúng là có thể cho rằng Tiền Bộ Thiệu có ý kiến đối với cậu ta.

"Tôi rửa xong rồi, anh làm sao lại không súc miệng vậy nha." Vừa rồi Hứa Lạc Lạc rót một ly nước máy đưa cho Tiền Bộ Thiệu, để anh thuận tiện súc miệng. Nhưng mà Tiền Bộ Thiệu lại chỉ giơ cái ly đứng ở phía sau cậu ta, mà chẳng nhúc nhích gì cả.

Sau khi nghe được Hứa Lạc Lạc nói như vậy xong, Tiền Bộ Thiệu dừng một chút mới lấy lại tinh thần, chậm rãi mà ngậm một ngụm nước. Súc miệng hai lần xong, anh mới nói với Hứa Lạc Lạc đang đứng ở một bên chờ: "... Vừa rồi cảm ơn cậu... Còn có tôi chỉ là sợ lãng phí, không phải là ngu ngốc đâu."

Hứa Lạc Lạc ngẩn người, đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó nghiêng mặt, đặt ở trên cạnh cửa phòng vệ sinh. Cánh tay chống cái trán, phát ra tiếng cười to kinh thiên động địa.

"Ha ha ha ha ha, A Bộ anh làm sao lại đáng yêu như vậy chứ hả, ha ha ha ha!!!" Hứa Lạc Lạc giơ tay ra che ở trước mặt Tiền Bộ Thiệu, cười đến đau cả bụng. Vì sao một người có thể dùng bộ dáng cao lãnh kia, để nói những lời ngốc manh như vậy chứ hả!

"......" Tiền Bộ Thiệu cảm thấy, Hứa Lạc Lạc đại để là điên rồi đi.

Hai người vốn dĩ đối lẫn nhau vẫn là rất xa lạ, nhưng lại bởi vì chuyện này, mà Hứa Lạc Lạc đối với Tiền Bộ Thiệu đột nhiên thân thiện hẳn lên. Tiền Bộ Thiệu có thể rõ ràng cảm nhận được, hiện tại Hứa Lạc Lạc đối với anh nhiệt tình không phải là khách khí bình thường.

Rõ ràng bên cạnh có rất nhiều người lấy lòng anh, nhưng anh đều cảm thấy không có gì tốt hết. Vậy mà giờ, anh lại bởi vì vậy mà cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh??

Vì sao chứ?? Vì sao anh lại bởi vì một người bình thường đối tốt với anh, mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh?? Anh bị bệnh rồi hay gì chứ??

Hứa Lạc Lạc cũng không biết Tiền Bộ Thiệu bên này đang rối rắm, Hứa Lạc Lạc cười xong liền nói với Tiền Bộ Thiệu muốn thay quần áo. Bộ mà cậu ta đang mặc là mặc từ lúc đi làm buổi sáng, một đường lại đây đều đã nhiễm bụi rồi.

Nói thế nào thì đêm nay cũng là tiệc đính hôn của anh em, cậu ta cũng không thể thật sự ăn mặc bèo nhèo như vậy mà đi tham gia chứ.

Vì thế Tiền Bộ Thiệu liền nhìn đến Hứa Lạc Lạc cực kì bình tĩnh mà ở trong phòng cởi quần áo. Tiền Bộ Thiệu nhìn đến, chính là Hứa Lạc Lạc lúc mặc quần áo thì nhìn gầy, sau khi cởi quần áo xong, lại có thể nhìn thấy trên người có một tầng cơ bắp vân da rõ ràng. Cơ ngực nhìn qua rất xinh đẹp, cơ bụng cũng có sáu múi nữa.

Hơn nữa, làn da của Hứa Lạc Lạc rất tốt, cái này càng khiến cho cơ bắp của cậu ta nhìn qua rất bóng loáng. Càng thêm dẫn người chú ý chính là, làn da của Hứa Lạc Lạc trắng đến sáng lên. Tiền Bộ Thiệu nhịn không được liền cảm thấy trên mặt nóng lên, rồi lại không nỡ dời đi tầm mắt.

Bên này, Hứa Lạc Lạc hoàn toàn không cảm thấy bị một người đàn ông nhìn mình thay quần áo, thì có chỗ nào không tự nhiên. Lúc còn ở công trường, cậu ta còn trần trụi nửa người trên để bê gạch nữa kìa. Hơn nữa, cậu ta đối với thân thể của mình, về việc bị người đàn ông khác nhìn chằm chằm như vậy, Hứa Lạc Lạc cũng chỉ có cảm thấy đắc ý mà thôi.

Việc duy nhất mà cậu ta không hài lòng với mình chính là, thân thể này dù có phơi nắng thế nào cũng không đen đi được. Hơn nữa nếu đi biển, thì chỉ cần quên bôi kem chống nắng, thì trên người cậu ta sẽ bị trầy da hồng thành một mảng. Sau khi đau mấy ngày xong thì lại trắng trở lại, quả thực quá là đau đầu.

Thay quần xong, Hứa Lạc Lạc đang cài nút áo sơ mi, liền thấy Tiền Bộ Thiệu vẫn còn đang nhìn chằm chằm cậu ta, liền cố ý vén vạt áo sơ mi lên, sau đó vỗ vỗ cơ bụng sáu múi rắn chắc kia của mình, cười hì hì nói với Tiền Bộ Thiệu: "Thế nào, thân thể của anh em tuyệt hay không hả?!"

Tiền Bộ Thiệu chật vật mà dời đi tầm mắt, sau đó lại lần nữa yên lặng mà gật gật đầu.

Vì thế, bên tai lại truyền đến tiếng cười kiêu ngạo của Hứa Lạc Lạc. Tiền Bộ Thiệu cũng chưa từng gặp qua loại người như này, trong lòng có chút bực bội xấu hổ, nhưng lại vẫn nhịn không được mà quay đầu nhìn Hứa Lạc Lạc.

Hứa Lạc Lạc vốn dĩ chính là mặt trẻ con, lúc cười, hai bên má còn có hai cái lúm đồng tiền nữa, thoạt nhìn cực kì đáng yêu.

Tiền Bộ Thiệu thích đàn ông, đặc biệt là thích đàn ông có vị đàn ông. Nhìn thấy bộ dáng này của Hứa Lạc Lạc, thì lần đầu tiên trong đầu anh xuất hiện ý nghĩ ái muội "Thân thể của người đàn ông này đẹp, cũng thật đáng yêu" ...

Đại khái là độc thân lâu rồi, nên trong lòng có chút biến thái đi. Tiền Bộ Thiệu che mắt, ý đồ che giấu trái tim đang đập điên cuồng nãy giờ của mình.

Sau khi thời gian không sai biệt lắm, hai người liền kết bạn mà đi. Hứa Lạc Lạc vốn dĩ chính là một người tự thân thiết, hiện tại đã biết Tiền Bộ Thiệu là một con hổ giấy, bản thân cũng không lãnh đạm giống như mặt ngoài như vậy, thì cậu ta một đường hi hi ha ha mà nói chuyện với Tiền Bộ Thiệu. Tiền Bộ Thiệu cũng chỉ là ngẫu nhiên đáp lại mấy cái đơn âm tiết, lúc Hứa Lạc Lạc hỏi đến vấn đề khác, thì sẽ chậm rãi trả lời cậu ta.

Chỉ là việc này dừng ở trong mắt người khác, đã không phải là chuyện bình thường nữa.

Trong nhà Tiền Bộ Thiệu có quặng, bởi vì quặng này đã truyền hai ba đời rồi, nên nhà bọn họ đã sớm không phải là thổ hào bình thường nữa, người ở nơi này cơ hồ đều biết.

Nhưng mà Tiền Bộ Thiệu người này lãnh đạm, tuy nói ở trong giới bạn bè đánh giá anh khá tốt, nhưng mà người có thể trở thành bạn của Tiền Bộ Thiệu đã ít lại càng ít.

Ngay cả một ít họ hàng cũng đều không vào được mắt của Tiền Bộ Thiệu nữa kìa. Bây giờ Tiền Bộ Thiệu thế nhưng lại vừa nói vừa cười cùng một người (Tiền Bộ Thiệu: Tôi không cười.) còn cùng nhau từ trong thang máy ra tới nữa, đây không phải khiến người ta rất tò mò sao.

"Người kia là ai vậy?"

"Không biết nữa, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy, là bạn của Tiền thiếu sao?"

"Thoạt nhìn hẳn là đúng rồi, không nghĩ tới Tiền thiếu sẽ đưa bạn bè lại đây tham gia tiệc đính hôn của Tần thiếu đâu đấy."

"Vậy kia chỉ có thể là bạn bè rất thân thì mới có thể như vậy được."

Trong tiệc cưới, đã có rất nhiều người ngồi vào chỗ. Sảnh nước ở bên cạnh cũng bày một ít buffet, một ít người liền ở trong bắt chuyện với nhau.

Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.

Hứa Lạc Lạc mặc dù đã từng theo ông chủ phú nhị đại của mình đi qua rất nhiều chỗ, nhưng mà cái loại trường hợp được bố trí đến quá mức xa hoa như hôm nay, thì cậu ta vẫn gặp qua rất ít. Hơn nữa, người nơi này đều mặc tây trang lễ phục hết cả đấy.

Hứa Lạc Lạc cảm thấy may mắn vì trước khi tới đây, đã nhớ mang theo bộ tây trang mà trước đây cậu ta đi mua cùng với Giang Trúc Tâm, bằng không thì cậu ta cũng chỉ có thể mặc đồ thể dục tới mà thôi.

Phải biết rằng, bọn họ cũng không phải là người đặc biệt có tiền. Lúc tham gia hôn lễ nơi nào mà cần tới yêu cầu trang phục này kia chứ, thư mời tiệc đính hôn lần này cũng không nói phải chú ý trang phục mà.

Vẫn là Giang Trúc Tâm cẩn thận nói có thể mặc tây trang sẽ tương đối tốt hơn, cho nên cậu ta mới nhớ kĩ việc này, cũng may cậu ta không xem lời nói của Giang Trúc Tâm như gió bên tai.

Nếu không đến lúc đó cậu ta mặc đồ thể dục ngồi vào chỗ của mình, mọi người đều ngăn nắp lượng lệ, chỉ có mình cậu ta là không hợp nhau thôi. Cho dù Giang Trúc Tâm không ngại, thì chính cậu ta cũng thấy mất mặt thay Giang Trúc Tâm có được không?

Hứa Lạc Lạc tự giác không có kiến thức gì, nhưng cũng là tâm bình khí hòa. Trái tim của cậu ta hiện tại đã hàng năm ở trong công tác xã hội, được rèn luyện thật kiên cường rồi.

Cậu ta biết rõ của mình là của mình, không phải của mình thì cho dù có hâm mộ ghen ghét đến cổ họng nóng cả lên thì cũng vô dụng thôi, vì thế cả người nhìn qua đều có chút tự tại.

Hứa Lạc Lạc và Giang Trúc Tâm vẫn có chút chỗ tương tự nhau. Hai người đều có trái tim rất kiên cường, lại ảnh hưởng lẫn nhau khiến cho mỗi ngày trở nên càng tốt hơn.

Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi Hứa Lạc Lạc đi làm buổi sáng xong, liền ngồi máy bay lại đây tìm Giang Trúc Tâm. Rốt cuộc cậu ta và Giang Trúc Tâm là bạn thân khó có được, đổi lại thành những người bạn bình thường khác, cậu ta mới sẽ không đặc biệt xin nghỉ đi máy bay lại đây đâu.

"Ồ wow, nơi này không quá giống với trong tưởng tượng của tôi đâu á." Ngồi xuống chỗ mà Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu đã an bài trước, chỗ này cách cha mẹ của Tần Phú Hữu rất gần.

Hứa Lạc Lạc có chút tò mò, nhà chồng sau này của Giang Trúc Tâm là người như thế nào. Bọn họ là thật sự thích Giang Trúc Tâm, hay là chỉ vì con trai mới để cho Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu kết hôn.

Hứa Lạc Lạc đại khái sẽ không nghĩ đến, người một nhà này đối với Giang Trúc Tâm đã yêu thích đến mức, đem Giang Trúc Tâm trở thành đứa con trai thứ hai luôn rồi. Trình độ tự thân thiết này, một chút cũng không thua cậu ta đâu.

"Đều không sai biệt lắm đi." Tiền Bộ Thiệu lãnh đạm đáp lại. Các loại trường hợp mà anh thường xuyên tiếp xúc, so với cái này còn càng thêm huyến lệ lóa mắt.

Thấy Hứa Lạc Lạc vẻ mặt thú vị mà nhìn quanh bốn phía, anh dùng ngón tay gãi gãi mu bàn tay của mình, cúi đầu nói: "Nếu cậu cảm thấy hứng thú, thì lần sau tôi có thể mang cậu đi tham gia các party khác nữa..."

"Hả, anh vừa mới nói cái gì?" Bởi vì Hứa Lạc Lạc đang nghiêm túc quan sát xem ai là cha mẹ của Tần Phú Hữu. Hơn nữa, Tiền Bộ Thiệu ở bên cạnh lại nói rất nhỏ, cho nên trong lúc nhất thời cậu ta cũng không nghe rõ được Tiền Bộ Thiệu đang nói cái gì.

"...... Không có gì đâu." Tiền Bộ Thiệu lắc đầu, cũng không biết mình vì sao lại nói ra lời nói mới rồi.

Rõ ràng chính anh cũng không thích tham gia party cơ mà.

"Hi, Tiền thiếu ~ xin chào nha, cậu chính là Hứa Lạc Lạc đi! Tôi tên Lưu Gia Minh, cậu cứ gọi tôi Eric là được." Ngay lúc Tiền Bộ Thiệu còn đang rối rắm rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, thì có một người đàn ông nhuộm tóc đỏ ngồi xuống ở bên trái Hứa Lạc Lạc. Tiền Bộ Thiệu nhận ra được, trong nhà người này có công ty địa ốc.

Gật gật đầu xem như là chào hỏi, anh cũng không quá quen thuộc với người tóc đỏ này. Chỉ là đối phương là bạn học lúc đi du học ở nước ngoài của Tần Phú Hữu, cho nên anh cũng không thể hoàn toàn làm lơ đối phương được.

"Xin chào... Anh làm sao lại biết tôi được ha?" Hứa Lạc Lạc không hiểu kiểu gì mà nhìn đối phương, trong đầu làm sao cũng không nhớ nổi là mình có quen biết người như vậy nữa à.

"Ha ha, nghe nói cậu đi làm ở công ty kiến trúc? Cái tên Phú Quý kia nói muốn giới thiệu cậu cho tôi làm quen, không nghĩ tới hắn lại bận rồi, đại khái là quên tôi luôn rồi đấy." Lưu Gia Minh cũng là một người tương đối hoạt bát. Gã khoa trương mà giơ giơ tay lên, nói là Tần Phú Hữu quên mất gã, nhưng mà từ trong giọng nói đều có thể biết là gã đang nói giỡn.

Hứa Lạc Lạc cũng nghĩ đến Giang Trúc Tâm vừa rồi nói với cậu ta, lúc an bài chỗ bên cạnh, thì người bạn bên cạnh hẳn là cũng sẽ có chung đề tài với cậu ta, vì thế cũng cười tò mò: "Đúng vậy, chúng ta đồng bệnh tương liên đó ha ha ha!"

Tiền Bộ Thiệu nhìn Hứa Lạc Lạc bắt đầu nói chuyện với Lưu Gia Minh, lại trầm mặc uống một ngụm rượu champagne.

...... Rõ ràng là mình tới trước cơ mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play