Giang Trúc Tâm ở lần thứ hai Tần Phú Hữu lấy hơi, liền phục hồi tinh thần lại. Một mặt khiếp sợ mà đẩy đối phương ra, sau đó bởi vì tâm tình chập trùng khá lớn, cậu một tay bưng cái cổ lùi về phía sau hai bước mới thở ra một hơi.

"Anh đang làm cái gì á?" Lúc nãy, tiếng hít thở của Tần Phú Hữu từng hồi từng hồi kia, cậu có thể nghe được rõ rõ ràng ràng é, ngay cả cái cổ cũng đều cảm giác được một luồng hơi ấm nhàn nhạt. Cậu biết Tần Phú Hữu biến thái, nhưng vẫn thực sự không nghĩ đến Tần Phú Hữu có thể biến thái đến trên người cậu.

Nhưng mà vẫn là trách nhiệm của cậu hết, ai bảo cậu lúc nãy tự nhiên chỉ vì một câu của Tần Phú Hữu mà sửng sốt hả? Rõ ràng đối với Tần Phú Hữu cần phải càng có lòng phòng bị một chút, người này, đã mơ ước mông của cậu thật nhiều ngày cũng không từ bỏ mà?!

"Trúc Tâm, hương vị của em, thực sự rất dễ nghe."

Tần Phú Hữu cũng không cho là nhục, thậm chí còn có thể duy trì một bộ mặt chân ái biểu tình. Hắn khoanh tay giống như là muốn khóa lại Giang Trúc Tâm mới vừa ôm khi nãy, giữ lại mùi vị của Giang Trúc Tâm.

Vốn phải là một bộ dáng rất hèn mọn, nhưng bởi vì Tần Phú Hữu quá mức anh tuấn dễ nhìn, thân thể cũng cao to kiên cường, làm nổi bật cho tư thế hiện tại này của hắn càng thêm tao nhã hào phóng, giống như là người mẫu trong ti vi.

Nhưng mà Giang Trúc Tâm đã sớm xuyên thấu qua vẻ bề ngoài để xem rõ bản chất, cái tên Tần Phú Hữu này là một tên biến thái siêu cấp bự! Mọi người đều bị vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt hết rồi é!

"Anh đang nói hươu nói vượn cái gì đó?" Giang Trúc Tâm hận không thể giẫm liên tiếp ba chân, đem da gà trên người bởi vì Tần Phú Hữu mà giẫm cho rớt hết.

Đối mặt với những người kỳ quái, Giang Trúc Tâm đều có thể cấp tốc tỉnh táo lại. Nhưng cậu lại không biết tại sao mình chỉ có lúc đối mặt với Tần Phú Hữu, lại rất khó tìm về tâm tư bình thường.

Cho nên chỉ có thể nói....

---- Tần Phú Hữu quá có độc rồi á!

Giang Trúc Tâm khổ não mà gãi gãi cằm, cậu biết mình không lợi hại như vậy, có thể khống chế được hành vi của Tần Phú Hữu. Nhưng cậu suy nghĩ một chút vẫn là quyết định bình tĩnh cùng Tần Phú Hữu thương lượng một chút.

Dù sao thì hai người bọn họ cũng không thể vẫn luôn giằng co bất động ở đây, "Tần Phú Hữu, anh đừng như vậy nữa mà. Chờ sau khi trở về thì bình thường ăn cơm, không cần phải gắp rau lột tôm cho tôi làm gì, cũng đừng làm những hành động thu hút sự chú ý của người khác..."

"Nếu tôi có thể làm được, tôi có thể yêu cầu một phần thưởng không?" Tần Phú Hữu rốt cuộc cũng buông xuống hai tay, sau khi nghe được Giang Trúc Tâm nói, hắn cúi đầu ôn hòa nhìn Giang Trúc Tâm hỏi.

Nhưng mà Giang Trúc Tâm biết, ôn hòa cái mẹ gì đó đều là không tồn tại, Tần Phú Hữu vốn dĩ là một tên theo Chủ! Nghĩa! Bá! Quyền.

"Anh muốn cái gì?" Vì có thể sống yên ổn một chút sau bữa cơm này, Giang Trúc Tâm bất đắc dĩ hỏi.

"Tôi muốn em..."

"Chờ đã!" Tần Phú Hữu còn chưa nói xong, Giang Trúc Tâm liền sợ đến giơ tay cắt ngang lời của Tần Phú Hữu. Dựa theo tính tình của Tần Phú Hữu, Giang Trúc Tâm hoàn toàn có thể tin tưởng Tần Phú Hữu có thể sẽ nói ra câu muốn cậu để cho hắn hôn một cái, "Không thể có tiếp xúc thân thể!"

"Tôi cũng không muốn làm những hành động, mà Trúc Tâm em không muốn mà." Tần Phú Hữu vẫn duy trì thanh âm ôn nhu như cũ của hắn, nhưng mà Giang Trúc Tâm rất muốn nói, anh rũ mi cũng đều đang từ trong linh hồn hiện ra bốn chữ 'Tôi thật đáng tiếc' được không? "Vậy nếu tôi làm được, buổi tối.... Em có thể thưởng cho tôi lái xe đưa em về nhà được không?"

"..."Bị một cụm "Buổi tối" này dọa cho sợ đến tâm lý hồi hộp, sau khi nghe đến chỉ là đơn thuần chỉ muốn đưa cậu về nhà, thì Giang Trúc Tâm dĩ nhiên lại không có tiền đồ mà cảm thấy được yêu cầu này cực kì khiến cậu có cảm giác an toàn.

Sau khi đồng ý với Tần Phú Hữu, Giang Trúc Tâm nỗ lực làm lơ ánh mắt ý tứ sâu xa của mọi người, lúc về chỗ của mình ngồi xuống, thì cậu mới nhớ ra----

Chờ chút! Một trong những mục đích hôm nay cậu tham dự liên hoan, không phải là vì muốn tránh né Tần Phú Hữu đưa đón sao? Nhưng mà bây giờ cậu không chỉ có thất bại, còn biến thành cậu tự nguyện lên xe tiếp nhận đưa đón??

-------------

Quý Du vừa nãy vẫn gắt gao trừng Tần Phú Hữu đột nhiên xuất hiện, đặc biệt là lúc Tần Phú Hữu giúp Giang Trúc Tâm làm nóng bát, cho đến lúc hắn bị Giang Trúc Tâm kéo (nhấn mạnh) đi ra ngoài, lại tới lúc Tần Phú Hữu trên mặt mang theo tươi cười trở về.

Giang Trúc Tâm thì sắc mặt cứng ngắc ngồi xuống, tất cả đều nói rõ ràng Giang Trúc Tâm cùng cái tên Tần Phú Hữu này, quan hệ không tầm thường.

Liên quan đến Tần Phú Hữu, Quý Du cũng biết, nhưng mà cậu ta cũng không phải như người khác là từ trên internet hoặc tin tức kinh tế tài chính mới biết được cái tên Tần Phú Hữu này.

Mà là sau khi cậu ta nghe được cái tên Tần Phú Hữu tràn ngập khí tức nhà giàu mới nổi này, mới nhớ đến người này không phải là địch nhân từ nhỏ đến lớn của anh trai cậu ta sao?

Nghe anh trai cậu ta Quý Xuyến, đã từng nói qua rất nhiều lần tên của Tần Phú Hữu. Bọn họ từ tiểu học, sơ trung đến cao trung đều là học cùng trong một trường quý tộc, còn cực kì có duyên phận đó là vẫn luôn là bạn học cùng lớp.

Chỉ là Tần Phú Hữu khảo thí vẫn luôn là hạng nhất, Quý Xuyến mãi mãi cũng chỉ là hạng hai. Điều này cũng khiến cho Quý Xuyến vẫn luôn không thể tiêu tan, không thể tiêu tan đến mức mỗi lần về nhà đều sẽ cầm một con búp bê xem như Tần Phú Hữu mà đánh cho hả giận.

Mặc dù bây giờ Quý Xuyến đã thừa kế gia nghiệp, nhưng bởi vì Tần Phú Hữu sau khi thoát ly sản nghiệp gia tộc, còn làm ra sự nghiệp lớn như vậy, cho nên Quý Xuyến vẫn như cũ không thể chính diện thắng được Tần Phú Hữu.

Điểm duy nhất có thể để cho Quý Xuyến ở trước mặt Tần Phú Hữu có cảm giác ưu việt chính là y đã kết hôn, đồng thời có một bé gái siêu cấp vô địch vũ trụ đệ nhất đáng yêu, mà Tần Phú Hữu, đến bây giờ vẫn là một con cẩu độc thân!

Nhưng mà độc thân Tần Phú Hữu hiện tại lại rõ ràng đang theo đuổi đồng bọn mà Quý Du nhận định, Giang Trúc Tâm. Quý Du lúc này ánh mắt dấy lên lửa lớn rừng rực, cảm thấy cậu ta chính là 'người thừa kế' 'thù hận' của anh trai cậu ta và Tần Phú Hữu.

Bắt đầu từ bây giờ, Tần Phú Hữu cũng là kẻ thù của cậu ta rồi đó!

Chỉ là tên địch nhân này căn bản cũng không đem Quý Du đặt vào trong mắt, thậm chí trong mắt của đối phương ngoại trừ Giang Trúc Tâm ai cũng cũng không thèm để ý.

Ngược lại một bàn này từ lúc bắt đầu ăn cơm liền yên tĩnh quái dị chỉ là mọi người yên tĩnh hoàn toàn không xấu hổ. Bởi vì ngoại trừ Tần Phú Hữu cùng Giang Trúc Tâm, và Quý Du đang trợn mắt giận dữ nhìn Tần Phú Hữu và Viên Hảo nỗ lực ăn, thì những người khác đều đang chăm chú vào trong group trên điện thoại điên cuồng bát quái

Ngược lại là Cảnh tổng cùng Kiều Tư Tư ở bàn bên kia lại cực kì náo nhiệt, đều đã cụng ly ba lần.

Kiều Tư Tư vốn thích náo nhiệt cũng muốn đến bàn của Giang Trúc Tâm cùng mọi người cụng ly, nhưng lại bị Cảnh tổng giữ lại.

Kiều Tư Tư: Cảnh tổng, lẽ nào bởi vì bạn của ngài coi trọng nhân viên mới của tôi cho nên ngài liền muốn bỏ qua sao? Là đàn ông, không thể dễ dàng từ bỏ tình yêu a!

Cảnh tổng: Vợ bạn không thể lừa gạt, cầu xin cậu người anh em, cậu đừng vì chơi vui mà hại tôi có được hay không?

Kiều Tư Tư: Vậy cũng không được! Ba nhân viên mới tiểu bảo bối đều ở bàn cách vách, tôi làm đại ca của bọn họ, tôi nhất định phải việc nghĩa chẳng từ để cho bọn họ dung nhập vào hoàn cảnh mới mới được chứ!

Cảnh tổng: Vậy cũng không thể ảnh hưởng đến anh em của tôi nói chuyện yêu đương chớ!

Kiều Tư Tư: Không thể nói lý!

Cảnh tổng: Cố tình gây sự.

Hai bên đánh cờ, cuối cùng là Cảnh Viên Bảo thắng hiểm. Kiều Tư Tư cuối cùng vẫn là không thể đến bàn của Giang Trúc Tâm quấy rối. Nhưng hắn lại nghe được một cái bát quái, thì ra ông chủ của mình cùng một vị đại lão có tiền như vậy lại là quan hệ tình địch, còn muốn trợ công cho anh em, thật là khiến người khác lệ nóng doanh tròng, cảm thiên động địa luôn ớ!

Cuộc sống, chính là kích thích như vậy; nghệ thuật chính là bắt nguồn từ cuộc sống mà ha.

Cảnh tổng: Đóng lại cái bộ não làm bằng cây bông kia của cậu ngay đi!

"Ăn xong bữa này, chúng ta đi tăng hai tiếp đi. [9 tháng 9] chỉ ở dưới tầng của chúng ta, mọi người dọn dẹp một chút xuống liền nha!" Kiều Tư Tư vừa nãy đã ở trên bàn ăn uống vài ly rượu đỏ, nhưng mà tửu lượng của hắn kinh người, trên mặt cũng hoàn toàn không có dấu hiệu đã uống qua rượu, uống rượu rồi, tiếp theo chính là đi disco quẩy đê!

Không nói những cái khác, một đám người tụ hội, tất cả rượu ngon đều không ngăn được đến sàn disco quẩy a!

Đương nhiên, đây chỉ là sở thích cá nhân của Kiều Tư Tư thôi. Thói quen của hắn, mọi người trong phòng thiết kế đều cực kì hiểu. Dù sao Kiều Tư Tư vừa có hạng mục lớn trong tay, thỉnh thoảng sẽ gọi mọi người ra ngoài, có lúc cũng không phải tới quán bar, mà là đi KTV, thậm chí còn từng đi công viên giải trí cùng vườn thú hay thủy cung gì đó.

Mỗi lần đều thông báo cực kì đột xuất, hôm nay là bởi vì có người mới, cho nên mọi người mới có thể buổi trưa liền biết tin buổi tối có tụ hội.

Về phần nguyên nhân?

Đương nhiên là áp lực vừa phải thì còn được, chứ áp lực quá lớn thì sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của não bộ, đầu óc bị ảnh hưởng thì hiệu suất công tác của bọn họ cũng sẽ suy giảm mà.

Xem như là mới đầu có nhân viên không phải rất quen Kiều Tư Tư như vậy. Nhưng cũng không thể không nói, phương pháp của Kiều Tư Tư thực sự rất tốt, cũng mang đến sự phát triển không ngừng của toàn bộ bộ phận, sẽ không thể vì thiết kế một nhân vật mà sầu trọc cả đầu.

Giang Trúc Tâm còn không biết phong cách lãnh đạo của Kiều Tư Tư, nhưng mà tin tưởng sau này sẽ rất nhanh liền quen thuộc.

Hiện tại cậu tương đối lưu ý chính là, Tần Phú Hữu đang cứng rắn đứng ở chỗ cách cậu mười cm. Nếu bước chân hơi nghiêng một chút xíu, thì bả vai của hai người cùng cánh tay sẽ chạm nhau.

Đây là một khoảng cách cực kì thân mật, cũng mặc kệ Giang Trúc Tâm di chuyển sang bên cạnh, thì Tần Phú Hữu cũng đều theo cậu như hình với bóng.

Thời điểm bọn họ đơn độc ở cùng nhau, thì Giang Trúc Tâm còn có thể gào hắn. Nhưng bây giờ nhiều người như vậy, một mặt là không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng hung dữ của mình, mặt khác chính là Tần Phú Hữu thế nào cũng là một vị đại lão.

Giang Trúc Tâm cũng tin chắc người đàn ông kì quái Tần Phú Hữu này cũng sẽ không phản bác cậu, thế nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy mà bị cậu to tiếng, thì Giang Trúc Tâm cảm thấy cũng không cần thiết phải hạ thấp mặt mũi của người ta như vậy.

Chờ một lát về sớm thì tốt rồi, Giang Trúc Tâm quyết định vẫn là nỗ lực nhịn một chút.

Quý Du chính là vào lúc này đột nhiên cứng rắn mà chen vào giữa Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm, cậu ta giống như là không nhìn thấy Tần Phú Hữu vậy, nói: "Tài xế nhà tôi đã chờ ở bên ngoài, cho nên anh cứ thoải mái uống rượu, không cần sợ uống say, tôi sẽ đưa anh về nhà!"

Lúc nói chuyện, mũi của Quý Du phổng lên thật cao, cảm thấy được mình siêu cấp săn sóc, Giang Trúc Tâm nhất định sẽ cực kì cảm động cho xem.

Sau khi Tần Phú Hữu thấy người bên cạnh biến thành người khác liền sửng sốt một chút, hắn không có vết tích mà nhíu mày một hồi, nhưng rất nhanh liền giãn ra.

Tần Phú Hữu cũng không thèm để ý Quý Du đối với Giang Trúc Tâm nói cái gì, chỉ là sắc mặt ôn hòa rộng lượng thay đổi vị trí khác, lại một lần nữa đứng ở một bên khác của Giang Trúc Tâm.

"..." Giang Trúc Tâm trầm mặc một giây, sau đó đối với Quý Du lắc lắc đầu: "Không cần đâu, chờ chút nữa tôi ngồi xe Tần tổng trở về là được rồi."

Một câu nói này của cậu vừa xong, liền khiến những đồng nghiệp khác bên cạnh cũng lặng lẽ nhìn lại đây.

Giang Trúc Tâm hiện tại cũng lười giải thích việc này, ngược lại tất cả mọi người đều đã biết cậu quen biết Tần Phú Hữu. Nếu như còn miễn cưỡng làm như mình và Tần Phú Hữu không quen biết, vậy thì cũng thật quá làm kiêu, còn không bằng thành thật... Chỉ cần Tần Phú Hữu không ở trước mặt mọi người làm ra những chuyện kì quái là được rồi.

Hơn nữa, vừa nãy Tần Phú Hữu cũng đã tuân thủ cam kết, ở trên bàn ăn thật sự không lại làm những hành vi "săn sóc" quá mức. Nếu đã nói sẽ "thưởng" vậy đương nhiên sẽ phải "thưởng", Giang Trúc Tâm còn không đến mức vì trốn tránh Tần Phú Hữu, mà phá hoại ước định.

Tần Phú Hữu nghe Giang Trúc Tâm nói xong, độ cong nơi khóe miệng càng sâu hơn. Hơn nữa, Giang Trúc Tâm bởi vì đối với Quý Du nói chuyện, cho nên liền không phát hiện, ánh mắt lúc này của Tần Phú Hữu nhìn về cậu nhu tình nhu nước, giống như là muốn đem người chìm đắm vào trong con ngươi sâu xa kia vậy.

Những người nhạy bén một chút, đều thông qua một ánh mắt này còn thể nào mà không biết:

Tần Phú Hữu đại lão đang theo đuổi nhân viên mới Giang Trúc Tâm ó ó! !

Bọn họ có thể đã ở cùng nhau luôn rồi!!

Bọn họ cần phải ở chung!!

Bọn họ mỗi ngày đều muốn ba ba ba!!

Bọn họ ngầm kết hôn rồi!

Đứa bé cũng đều đã nhận nuôi hai đứa!

Bái quái dùng tốc độ siêu âm mà truyền đi, cũng dùng một loại sức mạnh mà Giang Trúc Tâm khó có thể tưởng tượng được, vặn vẹo mà chạy về những việc còn chưa kịp xảy ra nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Sau đó.

Giang Trúc Tâm: Tôi và Tần Phú Hữu sắp kết hôn rồi, đến lúc đó xin mọi người đến tham dự hôn lễ của chúng tôi...

Mọi người: Hai người chỉ kết một lần sao, thật có tư tưởng!

Giang Trúc Tâm:.... Hả?????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play