Nói tiếp e rằng mọi người cũng không tin, nhưng Tần Phú Hữu đột nhiên tìm đến Giang Trúc Tâm, kì thực cũng không phải do bản ý của hắn
------mà là thân thể của hắn tự ý hành động!
Tần Phú Hữu mỉm cười giơ tay lên gõ cửa một cái nói: "Trúc Tâm, tôi nhớ em."
Giang Trúc Tâm mặt cũng nhăn nhó, cậu cảm thấy hành động vừa nãy của mình thật mất mặt. Chỉ là một tên Tần Phú Hữu thôi, sao lại có thể khiến cậu làm ra động tác lập dị, giống như nhìn thấy quỷ vậy nha?
Nói bừa, cậu cũng không sợ quỷ đâu!
Nhưng mà, nhưng mà cái tên này không biết dùng phương pháp gì để biết được số phòng của cậu, còn thong dong nhìn cậu cười híp mắt. Bộ dáng kia cùng kẻ cuồng theo dõi cũng không khác gì nhau cả. Thực tế, so với quỷ còn khủng bố hơn đó.
"Anh.... đem điện thoại giao ra đây!" Sau khi chuẩn bị tâm lí thật tốt, Giang Trúc Tâm liền mở cửa ra một khe nhỏ, chỉ để lộ một con mắt nói với Tần Phú Hữu.
Tần Phú Hữu thấy Giang Trúc Tâm đột nhiên hướng hắn đưa ra yêu cầu, liền kinh hỉ đem điện thoại từ trong lòng lấy ra. Vừa đưa điện thoại cho Giang Trúc Tâm, Giang Trúc Tâm liền đóng sầm cửa lại lần thứ hai, đem Tần Phú Hữu nhốt ở ngoài cửa.
Ở chỗ cũ đợi hai giây, Giang Trúc Tâm liền đem điện thoại từ trong khe cửa đưa ra ngoài, sau đó hướng Tần Phú Hữu ra hiệu: "Này, nhập password!.... A a a! Không được chạm vào tay tôi!"
Giang Trúc Tâm đem điện thoại lấy vào, sau đó mới biết điện thoại của Tần Phú Hữu có cài mật khẩu.
Vì vậy, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ mở cửa một lần nữa, để Tần Phú Hữu nhập mật khẩu. Nhưng mà, hai tay Tần Phú Hữu nhấc lên liền đem tay đang cầm điện thoại của Giang Trúc Tâm nắm lấy.
Không chỉ có như vậy, khi hắn làm động tác này trên mặt biểu tình đều là thỏa mãn, khiến cho khuôn mặt của Giang Trúc Tâm vốn đang căng thẳng lập tức liền phá công, cũng không thể duy trì được biểu tình giả vờ lạnh lùng nữa.
Mịa nó! Lại là cái loại quái lực này!
"Mật mã là 111124." Sau khi Tần Phú Hữu nặn nặn đầu ngón tay cốt cách rõ ràng của Giang Trúc Tâm, liền luyến tiếc buông tay cậu ra. Giang Trúc Tâm vừa được tự do, lập tức liền đem tay rụt trở lại, tiện thể nhanh chóng đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa vừa nói: "Vừa nãy rõ ràng chỉ cần nhập mật mã là được rồi mà, ai cần biết mật mã điện thoại của anh là cái quỷ gì chứ!"
"Ai, thật đáng yêu." Không biết Giang Trúc Tâm đang làm gì, Tần Phú Hữu chỉ đành phải ở ngoài cửa chờ. Hắn nghiêm túc đứng ở ngoài cửa nhà Giang Trúc Tâm, chỉ là khi cúi đầu nhìn tia ánh sáng nhỏ bé qua khe cửa dưới chân, khóe miệng của hắn liền nhịn không được mà mỉm cười.
Người hắn thích, đang ở một bên khác của cánh cửa.
Bọn họ tối qua thân mật khăng khít, nước bọt tương giao, người hắn thích còn đang cầm điện thoại của hắn, còn không biết đang làm gì.
Đồ vật của mình, lại được cậu nắm ở trên tay. (ALice: edit câu này mị cứ cảm thấy mình đen tối vãi)
Nghĩ tới đây, Tần Phú Hữu đầy đầu đều là hình ảnh tối hôm qua Giang Trúc Tâm ở trên giường lớn mật đòi hỏi. Cho nên, buổi chiều hắn mới phải đi đánh quyền, để giải tỏa bớt tinh lực dư thừa. Bây giờ, dĩ nhiên lại chỉ bằng vào một tí tưởng tượng thôi, cũng một lần nữa sống lại.(ALice: à hóa ra không chỉ có mình mị đen tối)
Thật không thể tin được.
Rõ ràng hắn đã ba mươi tuổi, nhưng bởi vì thích người một người mà trở nên giống như nhóc con mười tám tuổi. Đây quả thật là chạm tới điểm mù tri thức của hắn, nhưng Tần Phú Hữu lại rất vui vẻ chịu đựng.
Giang Trúc Tâm ngồi xổm trên mặt đất, đem mấy trăm ngàn mà Tần Phú Hữu điên cuồng chuyển cho cậu chuyển trả trở lại. Cả người cậu lúc này mới hơi hơi thư giãn xuống dưới, như vậy cũng xem như là buông được một đại sự trong lòng cậu.
Chuyển khoản xong, cậu liền đứng dậy mở cửa, chuẩn bị đem điện thoại ném trả lại cho Tần Phú Hữu. Tiếp đó, cậu liền thấy hắn bé ngoan đứng ngoài cửa cúi đầu chờ cậu, cũng không bởi vì nghi hoặc mà nói nhao nhao. Điều này khiến cho trong lòng Giang Trúc Tâm cứ cảm thấy quái quái, giống như là có một chút áy náy.
Để người ta thấy bọn họ đứng ở cửa, thật giống như không quá....
Đệt, đũng quần thế kia, là chuyện quái gì đang xảy ra hả trời?!
Thiếu chút nữa đã để người ta tiến vào ngồi một chút, Giang Trúc Tâm trong lòng cầy thảo nguyên rít gào. Tại sao người này chỉ đứng ở cửa có một lúc, mà cũng có thể cứng được vậy hả?!
Chẳng lẽ, hắn còn muốn đối với cậu làm cái gì hay sao?!
"Trả lại cho anh! ! ! Còn nữa, không được đứng ở trước cửa nhà tôi! Đi nhanh lên!" Giang Trúc Tâm thật sự sụp đổ hết lần này đến lần khác, từ lúc cậu đem điện thoại nhét vào trong tay Tần Phú Hữu, cho đến khi đóng sầm cửa lại, thời gian còn không đến hai giây.
Tần Phú Hữu nhìn cửa lớn đóng chặt, mờ mịt trừng mắt nhìn điện thoại, sau đó hắn theo bản năng sờ sờ hơi ấm trên điện thoại, kế tiếp lại nhếch miệng cười cười.
Làm sao bây giờ, Trúc Tâm rít gào, thật sự rất có ý tứ nha.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Trúc Tâm: A a a! ! !
...
...
...