Khâu Quỳ nhìn trong danh sách Wechat có thêm người ấy, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Năm đó không có dũng khí đến gần người, giờ đây vào giờ phút quan trọng này lại có được phương thức liên lạc của anh.
Sau này thường xuyên qua lại, Khâu Quỳ mới biết, Đoạn Thư Ngật thuê phòng lập nghiệp ngay trên lầu công ty thực tập của cô.
Một người tầng 15, một người tầng 17.
Khoảng cách hai tầng lầu, cũng rút ngắn khoảng cách của bọn họ.
Đôi khi tiện đường đi làm, Đoạn Thư Ngật sẽ đưa Khâu Quỳ đi làm cùng.
Đôi khi tan làm muộn, Khâu Quỳ cũng sẽ xách theo thức ăn ngoài lên trên tầng 17, chờ Đoạn Thư Ngật cùng nhau tan làm.
Lập nghiệp cùng với Đoạn Thư Ngật chính là bạn học thời đại học của anh, trong đó có một người tên là Tuần Dục, là bạn cùng phòng với anh.
Số lần Tuần Dục gặp Khâu Quỳ nhiều, cũng sẽ thỉnh thoảng trêu Khâu Quỳ và Đoạn Thư Ngật chút, gọi Khâu Quỳ một tiếng “chị dâu.”
Mỗi lúc Tuần Dục gọi như vậy, lúc nào Khâu Quỳ kiểu gì cũng theo bản năng nhìn phản ứng của Đoạn Thư Ngật đầu tiên, thế nhưng bao giờ Đoạn Thư Ngật cũng không phản ứng gì, khiến cho Khâu Quỳ không biết nên làm thế nào.
Sau khi hết học kỳ năm tư đại học gần tới lúc tốt nghiệp, đầu tháng Sáu lớp Khâu Quỳ đã chụp ảnh tốt nghiệp.
Cô không ngờ ngày hôm ấy, Đoạn Thư Ngật mang theo một bó hoa tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cô.
Khâu Quỳ nhìn Đoạn Thư Ngật đứng dưới tàng cây xa xa, trong đầu của cô chỉ hiện lên bốn chữ “năm tháng tĩnh lặng”.
Ngày ấy, cô mặc lễ phục tốt nghiệp, trong tay ôm bó hoa hướng dương Đoạn Thư Ngật tặng, cùng chụp một bức ảnh chung đầu tiên trong cuộc đời.
Tiếc nuối của cấp Ba, trong ngày tốt nghiệp đại học được lấp đầy.
Khoảnh khắc ấn chụp, Khâu Quỳ cảm thấy, những năm qua cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng quên Đoạn Thư Ngật.
Tháng Sáu nhiệt độ Thâm Quyến đã tăng trở lại, trong không khí có chút hương vị mùa hè.
Không thể không nói, trong bốn năm ở Thâm Quyến, Khâu Quỳ cũng có chút yêu thành phố này.
Khâu Quỳ và Đoạn Thư Ngật cùng đi trong sân trường đại học Thâm Quyến, giống như bạn bè bình thường, vai kề vai.
Cô cúi đầu loay hoay buộc hoa hướng dương, như nhớ đến gì đó, chợt ngẩng đầu hỏi người bên cạnh: “Hoa hướng dương nói lên điều nhỉ?”
Đoạn Thư Ngật ngừng bước, quay đầu nhìn về phía Khâu Quỳ.
Yết hầu của anh chuyển động, nói: “Trong mắt không có người khác, bốn phía đều là em.”
Bàn tay loay hoay của Khâu Quỳ dừng lại, cô nhìn chằm chằm mắt Đoạn Thư Ngật, bỗng chốc quên cả chớp mắt.
Lại là một mùa hè.
Cô nghe thấy Đoạn Thư Ngật hỏi: “Khâu Quỳ, có muốn cân nhắc một chút, hẹn hò với anh không?”
Cơn gió mùa hè mang theo vị mặn, đại não Khâu Quỳ bị câu nói này lặp đi lặp lại chiếm giữ một lần lại một lần.
Cô nghe thấy mình nói: “Được.”
—
Năm tư đại học vừa tốt nghiệp, Khâu Quỳ đã nhận được thông báo tuyên bố chính thức công ty gửi đến.
Cô cũng thuận lý thành chương cùng Đoạn Thư Ngật ở lại Thâm Quyến.
Cũng là sau khi hẹn hò, Khâu Quỳ mới biết được, ngay từ đầu cái đêm Đoạn Thư Ngật tiễn cô, không ở cùng một khu với cô.
Chỉ là vì đoạn đường tiện đường, anh mới nói một lời nói dối có thiện ý.
Thuở đầu Đoạn Thư Ngật lập nghiệp cũng không thuận lợi, sau này cũng dần dần đi vào quỹ đạo.
Cuộc sống của họ từ lúc mới bắt đầu một căn phòng sau đó trở thành hai căn phòng, rồi sau đó nữa, bọn họ cùng nuôi một con mèo.
Là vào mùa hè năm bọn họ ở bên nhau đó, Khâu Quỳ nhặt được dưới lầu văn phòng một con mèo nhỏ.
Đoạn Thư Ngật đặt tên cho bé mèo đó, tên là Mùa hè.
Mùa hè năm 2014, tài chính công ty của Đoạn Thư Ngật nảy sinh vấn đề rất lớn, Tuần Dục lúc trước luôn nói đùa gọi Khâu Quỳ là “chị dâu” mang theo số tiền lớn của công ty rồi chẳng biết tung tích, mà khoản tiền đó là tất cả vốn cho hạng mục kế tiếp.
Hay nói cách khác, Đoạn Thư Ngật bị bạn của mình đào hố.
Trong vòng một đêm, hạng mục tạm dừng, nhân viên công ty thôi việc, từ chức.
Tầng 17 lập tức trống rỗng, có thể cầm đi trả nợ đều bị cầm đi, thậm chí là căn nhà Đoạn Thư Ngật mua cho Khâu Quỳ chuẩn bị kết hôn ở Thâm Quyến cũng mang đi thế chấp ngân hàng.
Biến cố này khiến cho Đoạn Thư Ngật trở tay không kịp, khiến cho nỗ lực tâm huyết bắt đầu từ đại học của anh một đêm hủy hoại trong chốc lát.
Cũng làm cho một người kiêu hãnh như anh, bất thình lình bị cuộc sống đè lên người.
Làm sao Đoạn Thư Ngật cũng không nghĩ thông, rốt cuộc là tại sao Tuần Dục lại cầm khoản tiền ấy.
Mấy năm đó giá phòng lên nhanh, nhất là ở Thâm Quyến tấc đất tấc vàng.
Khâu Quỳ mang theo Đoạn Thư Ngật không gượng dậy nổi còn cả Mùa hè từ hai phòng lại lần nữa chuyển về một phòng.
Cũng may Khâu Quỳ vẫn còn một khoản tiền tích góp bắt đầu từ lúc học đại học, lúc này trái lại trở thành tiền cấp bách cho gia đình.
Mùa hè năm đó trong trí nhớ của Khâu Quỳ, đắng chát u ám.
Đả kích này cũng không thể làm cho Đoạn Thư Ngật lập tức đứng lên một lần nữa, khi anh nhìn thấy một người đàn ông xa lạ lái xe đưa Khâu Quỳ về nhà, tất cả cảm xúc xấu của anh lập tức đều bộc phát ra.
Đó là lần đầu tiên Khâu Quỳ nhìn thấy một người không giống Đoạn Thư Ngật.
Anh không nổi giận với Khâu Quỳ, cũng không ở nhà tức giận phát tiết, anh chỉ ôm Khâu Quỳ thật lâu, sau đó lặng lẽ nói chia tay với cô.
Khâu Quỳ không đồng ý.
Đó cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đoạn Thư Ngật rơi nước mắt trước mặt mình.
Đêm hôm đó, tiếng ve ngoài cửa sổ kêu inh ỏi.
Bọn họ ở lầu hai của một cư xá cũ, ngoài cửa sổ chính là một cây đại thụ cao ngút trời.
Vì tiết kiệm điện, Khâu Quỳ không mở điều hòa.
Thời tiết 35℃ trong phòng chỉ có một cái quạt đứng ở dưới đất đang “vù vù” làm việc.
Khâu Quỳ chỉ đóng cửa lưới, gió nóng mùa hè thổi vào bên trong từ khe hở cửa lưới, thổi cho cả người đều là nóng.
Trong phòng không bật đèn, bên ngoài ánh trăng soi vào, chiếu trong phòng một đường trắng, một đường đen.
Đoạn Thư Ngật từ phía sau ôm lấy Khâu Quỳ, vùi đầu lên vai cô.
Giọng nói anh thật thấp, có chút mơ hồ không rõ.
Nhưng Khâu Quỳ vẫn nghe rõ.
Đoạn Thư Ngật hỏi cô: “Khâu Quỳ, chúng ta nên có em bé không?”
Khâu Quỳ mở mắt, cô từ trong ngực Đoạn Thư Ngật xoay người.
Trong đêm đen, đôi mắt Đoạn Thư Ngật vẫn sáng như cũ.
Sáng đến mức suýt chút nữa Khâu Quỳ đồng ý anh toàn bộ.
Cuối cùng là hiện thực kéo cô về.
Nếu như bây giờ có con, bọn họ có thể cho con một tương lai bảo đảm sao?
Cô không thể, Đoạn Thư Ngật hiện tại cũng không thể.
Khâu Quỳ cảm thấy nhiệt độ quanh người dần dần lên cao, quần áo bị mồ hôi dính trên người.
Nhớp nháp thế này khiến cho cô cả người khó chịu, cô tìm lý do thoát ra khỏi ngực Đoạn Thư Ngật, đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi tắm xong, trên người nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.
Trong đầu cũng làm rõ rất nhiều suy nghĩ rối bời.
Khâu Quỳ rón rén trở về phòng, ánh trăng trong phòng chỉ tăng không giảm.
Mặt Đoạn Thư Ngật hướng về phía cửa sổ, đưa lưng về phía Khâu Quỳ.
Quãng thời gian này, anh gầy đi không ít, xương vai phía sau lồi ra quần áo.
Khâu Quỳ không biết anh ngủ chưa, mặc dù như thế, cô vẫn nằm lại giường từ phía sau lưng ôm lấy Đoạn Thư Ngật.
Khâu Quỳ im lặng vài giây, khẽ nói bên tai Đoạn Thư Ngật, “Chúng ta bây giờ vẫn chưa thể có con.”
Cô có thể cảm giác được cả người Đoạn Thư Ngật ở trong lòng cô đang căng thẳng.
Khâu Quỳ ngừng lại, không để cho anh thời gian suy nghĩ lung tung, nói tiếp.
“Có điều, Đoạn Thư Ngật, kết hôn không?”
Khâu Quỳ nghĩ, xin Wechat là Đoạn Thư Ngật chủ động, nói bên nhau cũng là anh chủ động.
Vậy lần kết hôn này, thì chính mình chủ động.
—
Cuối mùa hè, hai người đến Cục dân chính lãnh giấy chứng nhận.
Lúc từ Cục dân chính đi ra, tay Khâu Quỳ còn có chút run run.
Không nhẫn kim cương, không váy cưới, cũng không có một hôn lễ tươm tất.
Khâu Quỳ cứ như vậy gả cho Đoạn Thư Ngật.
Sau khi lãnh giấy chứng nhận, sinh hoạt của hai người thật ra cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Đoạn Thư Ngật gửi CV đến các công ty lớn, may mắn là không lâu sau khi gửi CV, anh đã lần lượt nhận được nhiều offer cũng không tệ lắm.
Đồng thời, bên phía cảnh sát ở Quảng Tây, bắt được Tuần Dục quy án.
Khâu Quỳ cũng nghe Đoạn Thư Ngật nói, ba của Tuần Dục đánh bạc quen thói, nợ nần chồng chất, cậu ta cũng là nhất thời không còn cách nào mới tham ô tài chính của công ty.
Lúc lấy tiền về vẫn còn thừa lại một phần, nhưng cũng trả đầy đủ hết nợ nần còn lại của Đoạn Thư Ngật.
Tất cả mọi chuyện giống như đi vào quỹ đạo.
Người lớn hai nhà bàn bạc định ngày cưới vào cuối mùa hè năm thứ hai.
Đoạn Thư Ngật vì hôn lễ này cũng bận trước bận sau, trái lại là Khâu Quỳ vung tay làm chủ.
Tại hôn lễ, khách mời đều là trưởng bối hai nhà ở Thành Đô.
Mãi đến lúc Khâu Quỳ mặc váy cưới bước đi trên thảm đỏ, cô mới có chút cảm giác kết hôn chân thực.
Phù dâu không hề nghi ngờ là Chúc Nguyệt, lúc ấy Khâu Quỳ và Đoạn Thư Ngật hẹn hò cô ấy cũng không dám tin, cho tới hôm nay hai người đứng ở cửa ra vào đón khách, mới thật sự tỉnh táo lại.
Đoạn Thư Ngật này chính là thua trên người Khâu Quỳ.
Hôn lễ tiến hành vô cùng suôn sẻ.
Mãi đến lúc người chủ trì nói “chú rể có thể hôn cô dâu”, Khâu Quỳ mới phát hiện hóa ra tay Đoạn Thư Ngật vẫn luôn khẽ run.
Khâu Quỳ nghĩ, lúc ấy hai người bọn họ thật sự rất tốt.
Hết chương 4.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT