“Vương Tuyết, tốt xấu gì bọn họ cũng là hàng xóm của cậu, vậy mà thái độ ghê tởm như thế.”
Lâm Vân nhớ đến lời hai mẹ con kia nói, tức trong bụng. Nếu không hải Vương Tuyết kéo anh, Lâm Vân tuyệt đối sẽ cho hai người bọn họ biết mặt.
“Thật là Linh Linh và tôi cùng nhau lớn lên, trước đó chúng tôi còn là bạn học và bạn bè tốt.” Vương Tuyết nói.
*Ò? Vậy hai người…’ Lâm Vân khó hiểu, tRoät nhìn cái cô Linh Linh kia cứ nhằm vào Vương Tuyết, làm sao lại là bạn tốt?
Vương Tuyết cúi đâu, nhớ lại chuyện cũ: “Lúc học trung học, Linh Linh quen một người. bạn trai, có một ngày bạn trai của cô ấy thổ lộ với tôi, nhưng tôi cự tuyệt. Hắn bèn nói với Linh Linh là tôi dụ dỗ hắn, Linh Linh chạy đến máng tôi là con ‘điểm, là thứ lăng lơ, tôi giải thích thế nào cô ây, cũng không nghe. Từ ngày, đó, cô ây đoạn tuyệt quan hệ với tôi.”
Lâm Vân nghe đến đây, mới hiểu được.
Vương Tuyết tiễp tục nói: “Từ sau khi đoạn tuyệt quan hệ, cô ây và mẹ thường xuyên cô ý vô tình xúc phạm tôi, nói xâu tôi, đặc biệt là sau khi Linh Linh trở thành quản lí quán bar, mẹ cô ấy càng thích châm chọc tôi, nói tôi thua xa con bà.”
Vương Tuyết nói đến đây; cô uất ức đỏ mắt, nước ằng ằng trong hốc mắt.
“Đáng chết!” Lâm Phàm nheo mắt lại, trong mắt dáy lên vài phần lửa giận.
Vương Tuyết chỉ là một thiêu nữ, lại phải chịu sự xúc xiêm như vậy, Lâm Vân tức thay cô. Trong lòng anh hạ quyết tâm, phải giúp đỡ Vương Tuyết.
Vương Tuyệt lau nước mắt, sau đó mỉm cười, dưới lời mời của Vương Tuyết, Lâm Vân ngôi lên chiêc sofa cũ. Lâm Vân nhìn khắp nơi một làn, nhà Vương Tuyết rất nhỏ, cũng rất cũ, nhưng được dọn sạch sẽ.
“Đúng rồi Vương Tuyết, ba mẹ cậu đâu?” Lâm Vân hiêu kì hỏi.
Lâm Vân hoàn toàn không thấy được cha mẹ của Vương Tuyết.
“Ba… ba tôi qua đời sốm, mẹ bây giờ cũng ốm đau trên giường. ” Vương Tuyết cúi đầu nói.
Lâm Vân ngắn ra, nhà Vương Tuyết là gia đình mô côi? Cũng là cha qua đời sớm? Lâm Vân cũng như vậy.
“Lâm Vân, tôi đưa cậu đi gặp mẹ tôi.”
Vương Tuyết đưa Lâm Vân đến một gian phòng ngủ. Trên người bệnh trong phòng ngủ, một người phụ nữ gậy gò, săc mặt vàng như nên đang năm ở đó, tỉnh thân rât kém. Không cần nhiều lời, người này chính là mẹ của Vương Tuyết.
Nói thật, sau khi Lâm Vận nhìn thấy bà, có cảm giác hơi lo lắng.
“Mẹ, đây là bạn học của con, Lâm Vân.” Vương Tuyết gượng cười, có lễ cô không định nói chuyện buồn của mình cho mẹ nghe.
“Chào con… sức khỏe dì không. tốt, không đứng dậy đón con được.”
Giọng của mẹ Vương Tuyết có phần Suy yÊu.
“Di khách sáo rồi ạ.” Lâm Vân cũng mỉm cười.
“Tuyết Nhi, hôm nay ở trường học có ồn không?” Mẹ Vương Tuyết quan tâm nói.
“Mẹ, yên tâm đi, con rất ổn. “Vương Tuyết cười nói, cô không dám nói những nhục nhã mình chịu cho mẹ nghe, vì đó có thê làm mẹ lo lắng.
“Vậy là tốt rồi, Tuyết Nhi, con nấu cơm cho khách ăn mau đi.” Mẹ Vương Tuyết mỉm cười tái nhọt.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ.
“Vương Tuyết, bệnh của dì có nghiêm trọng không? Tại sao không đi chữa trị?” Lâm Vân hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT