“Anh Hải, đã tăng lên hơn 400 bình luận cái rôi, còn đang tăng nhanh nữa, sợ là… sợ là chuyện này sẽ lan truyện ra cả trường học.” Người gây nói.
“Câm miệng cho taol Câm miệng!”
Trịnh Hải hét to một tiêng với người gAy.
Trịnh Hải lúc này hai mắt đỏ bừng, hắn sắp nỗ tung rồi, nêu chuyện này lan ra toàn trường, sau này hắn còn mặt mũi đâu mà gặp ai?
Trịnh Hải cảm thấy mình sắp điên mật.
“Khốn nạn! Lâm Vân, Vương, Tuyết, chắc chắn là chúng mày! Chắc chắn có liên quan đề chúng mày! Chúng.
mày dám chơi tao, nhất định tao sẽ làm chúng mày phải trả giá đắt!” Trịnh Hải điên cuồng rồng to.
6 giờ 20 phút, chạng vạng.
Cổng trường đại học Thanh Dương.
“Lâm Vân, đây này.” Vương Tuyết đứng ở cửa, mỉm cười ngọt ngào vậy tay với Lâm Vân.
“Cậu đến sớm vậy à.” Lâm Vân vừa nói vừa đi đến trước mặt Vương Tuyết. * Thời gian bọn họ hẹn là sáu giờ rưỡi chiều, bây giờ cách lúc đó còn mười phút, vôn là Lâm Vân định đến sớm mười phút, ai ngờ, Vương Tuyết còn đến sớm hơn anh.
“Sợ cậu đợi lâu thôi.” Vương Tuyết cười dịu dàng.
Lâm Vân nghe xong, không khỏi run lên, lời của cô khiên trong lòng anh rung động không thôi.
“Vương Tuyết, một cô gái tinh tế sản sóc nam sinh như cậu thật sự rất ít.”
Lâm Vân không nhịn được nói.
Trước kia khi Lâm Vân hẹn hò với Phi Phi, mỗi lần hẹn nhau, Lâm Vân luôn đến trước, Phi Phi luôn đến muộn, có khi muộn hơn nửa tiếng. Mà cô ta còn lấy mĩ kì danh là con gái đến muộn nửa tiếng là bình thường, nam sinh nên chờ.
Bây giò Lâm Vân ngẫm lại, Phi Phi không thể bằng Vui Tuyết, Vương Tuyết sợ anh đợi lâu nên cô tình đên trước, đúng là một cô gái tỉnh tế.
Vương Tuyết nghe Lâm Vân khen mình như thê, đỏ mặt cười lên.
“Đi thôi, tôi rất mong chò tay nghề nấu ăn của cậu đó.” Lâm Vẫn cười nói.
Bình thường Vương Tuyết về nhà đều đi xe công cộng, đầy là phương tiện giao thông tiết kiệm tiền nhát, Lâm Vân bèn đi theo Vương Tuyết, cùng nhau ổi xe bus về nhà.
Lâm Vân cũng từng là một thằng nhóc thường xuyên đi xe bus về nhà, dĩ nhiên là quen tay.
Trên xe bus.
Vương Tuyết đột nhiên giơ tay ngọc kéo góc áo Lâm Vân, sau đó che miệng nói: “Lâm Vân, bài post của Trịnh Hải kia có liên quan đên cậu đúng không?”
Vì Vương Tuyết biệt đánh cược của Lâm Vân và Trịnh Hải là livestream ăn phân, bài post về Trịnh Hải bỗng xuất hiện, trong mắt Vương Tuyết, chắc chắn không có chuyện Trịnh Hải tự nguyện làm. Ngược lại, Trịnh Hải phải phản kháng hêt sức mới đúng.
Vậy ai có thể khiến Trịnh Hải livestream chứ? Vương Tuyết chỉ có thể nghĩ đến Lâm Vân.
“Cậu cũng thấy à?” Lâm Vân cười Cười.
“Tôi cũng không muốn xem loại video này, tôi sợ ăn k ngọn, nhưng mà video đã truyện khắp trường rôi, đương nieT là tôi biết.” Vương Tuyết nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT