“Ông đã quá lời rồi, những người trẻ tuổi như cháu có rất nhiều, cháu còn rất chuyên cần cần ông và ông ngoại chỉ bảo mới có thể làm tốt hơn.” Lâm Vân tỏ khiêm tốn đáp lại.

“Chà, thằng bé không kiêu ngạo cũng không quá hấp tấp, ăn nói rõ ràng, thẳng thắn, cháu chính là một nhân tài!” Ông Ngô hài lòng gật đầu.

Dưới sự đón tiếp nồng nhiệt của ông Ngô, Lâm Vân và ông ngoại bước vào căn biệt thự.

Trong phòng khách có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, cô ấy mặc bộ áo khoác da, cô ấy có làn da trắng nõn, trông cô ấy tuyệt đẹp, nhưng nhìn qua có chút phóng khoáng không bị trói buộc.

“Ngọc Huyền, cháu hãy đến chào hỏi khách đi.” Ông Ngô nhìn Ngọc Huyền và nói.

“Ông ơi, đây không phải là cháu ngoại của ông ngoại Lê sao? Nhìn qua cũng không thấy có một ưu điểm đặc biệt nào, sao phải gặp mặt.” Ngô Ngọc Huyền miệng lẩm bẩm, tay thì vẫn lướt điện thoại.

“Cái con nhỏ này, thật mất lịch sự.” Ông Ngô thở dài một hơi.

“Ông Ngô, cháu hiểu mà, con gái thấy người lạ là thường như vậy. Vẫn là nên để cháu đến làm quen với cô ấy.” Lâm Vân mỉm cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân từ từ bước đến chỗ của Ngô Ngọc Huyền.

“Xin chào, tên tôi là Lâm Vân.”

Lâm Vân vừa nói vừa mỉm cười thân thiện chào hỏi. Anh đưa tay ra một cách lịch sự. . Truyện Bách Hợp

Ngô Ngọc Huyền ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Vân, sau đó nói:

“Tôi là Ngô Ngọc Huyền.” Ngọc Huyền trả lời cho có.

Nói xong, Ngô ngọc Huyền lại cúi đầu tiếp tục chú ý vào chiếc điện thoại mà không quan tâm mọi người xung quanh, cũng không có ý định đưa tay ra, và bắt tay với Lâm Vân.

Lâm Vân chỉ có thể mỉm cười thu tay về.



“Lâm Vân, cháu gái của ta có tính khí là như vậy, đối với cháu thật là thất lễ, mong cháu bỏ quá cho nó.” Ông Ngô ngại ngùng nói.

“Không sao ạ, cháu cảm thấy cô ấy khá là cá tính.” Lâm Vân cười nói.

“Ông ơi, cháu đã hẹn với một người bạn cùng ăn tối, và cháu đi trước đây, cháu sẽ về sớm ông ạ.” Ngô Ngọc Huyền vừa nói vừa đứng dậy và bước ra ngoài.

“Hôm nay nhà mình có khách, ăn xong thì cháu có thể đi.” Ông Ngô nhắc nhở Ngọc Huyền.

“Ầm!”

Ông Ngô Vừa nói dứt lời, cửa đã đóng sầm lại và Ngô Tử Huyền đã bước ra khỏi biệt thự.

“Đứa nhỏ này, thật là không ai có thể quản nổi.” Ông Ngô gượng cười để lộ vẻ mặt có chút buồn.

“Kệ nó, để nó ra ngoài ăn, chúng ta cũng ăn cơm thôi!”

Ông Ngô mời Lâm Vân và ông Liễu Chí Trung cùng đi ăn tối.



Trên bàn ăn. Ông Ngô và Ông Lê đang thảo luận về tình hình tập đoàn gần đây.

Trong giới kinh doanh, tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn gia đình họ Phạm, gần đây đã có thay đổi, đã đối đầu ngày càng gay gắt, và đã có rất nhiều cuộc chiến công khai và bí mật xảy ra.

Ở phương diện khác, trong quân đội, lực lượng của ông Ngô và lực lượng của Phạm gia xảy ra đấu công khai và bí mật.

Tuy nhiên, chênh lệch sức mạnh giữa hai bên không có sự chênh lệch lớn, vậy nên rất khó phân biệt cao thấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play